Sa Nhat Thinh X Luu Chuong Lovely
for dearhyeon, i love you a lot.inspired by 4 o'clock - V & RM of BTS.
--có lẽ thời gian về đêm là lúc con người yếu lòng hơn cả. nỗi buồn thường sẽ được nhân lên và bùng nổ như quả bom, ôm chặt lấy những con người mệt mỏi. có người sẽ khóc, có người sẽ dùng nicotine hoặc chất cồn để giải tỏa đống cảm xúc không tốt lành đó, có người sẽ làm bất cứ chuyện gì họ có thể để mong được thoải mái hơn. mà lưu chương thì không phải là ngoại lệ.em ngồi cặm cụi ngồi viết những lời bài hát vào khuya muộn, dù em mệt lả người với những lịch trình dày đặc không có kẽ hở. những con chữ chi chít trang giấy khi cứ viết rồi lại bị gạch đi, lưu chương không rõ mình đang viết về cái gì, càng không biết mình đang nghĩ về vấn đề gì nữa. em viết, cảm xúc em bảo gì thì em viết cái đó, hoàn toàn không bận tâm tới sự logic hay liên kết giữa các dòng. dây thần kinh căng cứng còn hơn cả lúc tập vũ đạo, em siết chặt lấy cây bút đang cầm, chỉ hận không thể bẻ nó làm đôi. nhưng rõ ràng là em đang nhớ sa nhất thinh.khóe mắt ứ đầy nước, làm mờ tầm nhìn của lưu chương, có lẽ khóc cho thỏa đáng một lần sẽ ổn hơn đối với em của hiện tại. trong cái nháy mắt, giọt nước lăn dài trên gò má trắng trẻo. với lấy cái điện thoại đang cắm sạc, em vào khung chat weixin của sa nhất thinh nhấn gọi cho anh người yêu."ơi anh đây, bé sao thế"
sa nhất thinh cứ như vị thần hộ mệnh, chỉ cần nhỏ giọng gọi một tiếng "anh" liền xuất hiện an ủi mỗi khi lưu chương cần. tim em loạn nhịp trước sự ấm áp đó, và em không sao kìm được mình rơi nước mắt. bên kia màn hình điện thoại, tuy không bật camera, nhưng anh vẫn biết cậu nhóc đang khóc. vài ba câu khuyên nhủ sẽ không dỗ em nín được, sa nhất thinh biết. nên anh lựa chọn ôm lấy nỗi buồn của em theo cách riêng của mình.tiếng đàn guitar chầm chậm được phát ra từ loa của cái máy điện thoại, kéo lưu chương ra khỏi mớ suy nghĩ hỗn độn khó chịu. em quẹt đi giọt nước mắt sắp trào ra và nấc lên, mọi thứ đều rơi vào tai của sa nhất thinh qua một cái màn hình mỏng. anh chậm rãi hát, thanh âm dịu dàng bằng cả tâm can cho lưu chương nghe."hôm nay vẫn vậy, tớ vẫn sống một cách chậm rãithong thả bước tiếp với đôi chân không bền bỉánh dương bóp nghẹt hơi thởcả thế giới như lột trần từng thứ của tớchẳng thể làm được gì,không còn cách nào khác,chỉ có thể nhặt lên từng mảnh vỡ của bản thân dưới ánh trăng."những lời ca nhẹ nhàng của sa nhất thinh, từng bước một ôm trọn lấy lưu chương, họa lên màu sắc tuyệt đẹp của vùng trời tăm tối trong em. rồi em sẽ nín khóc, rồi mọi thứ sẽ trở nên tốt hơn thôi. lưu chương à, sa nhất thinh yêu em, luôn ở đây mỗi khi em cần. nên là đừng nghĩ lung tung nhiều nữa, ai có thể bỏ em đi cũng được, còn anh thì không, anh sẽ là thành trì vững chãi đằng sau em, luôn là chỗ dựa để em ôm lấy."tiểu ak, anh đây""...cảm ơn anh""anh yêu em, và bây giờ thì ngủ ngon nào. đừng dụi mắt nhiều quá, nhớ rửa mặt bằng nước ấm để mắt đỡ sưng ha""em biết, và em cũng yêu anh, thật nhiều."màu xanh da trời là màu của hy vọng, đối với lưu chương, sa nhất thinh là màu xanh đó của em. bầu trời xanh biếc đó có thể rời đi nhường chỗ lại cho màn đêm sâu thẳm, nhưng ánh sáng xanh lam xinh đẹp nơi sa nhất thinh sẽ không bao giờ có thể biến mất.--"ơi, em nghe"lưu chương nhận cuộc điện thoại của sa nhất thinh vào buổi chiều tối, vừa hay đúng lúc em tập vũ đạo xong và được về nhà nghỉ ngơi."em ra chỗ công viên gần ký túc xá đi, anh đợi"đúng là sa nhất thinh, cứ thích tạo bất ngờ cho em thôi. bao nhiêu lần anh tự ý bay đến bắc kinh mà không hỏi qua lưu chương rồi cơ chứ, nhưng em cũng chỉ nhắc nhở lần sau đến thì báo trước thôi, chứ trên môi vẫn là nét cười đậm chạy đi tìm sa nhất thinh.
sương rơi, thấm vào quần áo của lưu chương, em hắt hơi vì lạnh. người yêu em kia rồi, ngay trước mắt em thôi. sa nhất thinh xoa xoa gò má em, hôn lên chóp mũi em một cái. tốt nhất là giữ ấm kĩ cho anh."em nhớ anh quá"lưu chương ôm chầm lấy anh, siết chặt anh trong vòng tay rộng của mình. bao lâu rồi không gặp nhau nhỉ, hình như mới hai tuần thôi, nhưng với những người yêu nhau thì chỉ muốn bên nhau càng lâu càng tốt. một hai ngày là đã nhớ lắm rồi, nói gì đến hai tuần. lưu chương cười khúc khích, sa nhất thinh nắm lấy tay em, truyền cho em hơi ấm.tình yêu của họ ấm áp giống như ánh nến giữa trời đông, nhỏ bé nhưng khiến con người ta ấm áp đến lạ kỳ.
--có lẽ thời gian về đêm là lúc con người yếu lòng hơn cả. nỗi buồn thường sẽ được nhân lên và bùng nổ như quả bom, ôm chặt lấy những con người mệt mỏi. có người sẽ khóc, có người sẽ dùng nicotine hoặc chất cồn để giải tỏa đống cảm xúc không tốt lành đó, có người sẽ làm bất cứ chuyện gì họ có thể để mong được thoải mái hơn. mà lưu chương thì không phải là ngoại lệ.em ngồi cặm cụi ngồi viết những lời bài hát vào khuya muộn, dù em mệt lả người với những lịch trình dày đặc không có kẽ hở. những con chữ chi chít trang giấy khi cứ viết rồi lại bị gạch đi, lưu chương không rõ mình đang viết về cái gì, càng không biết mình đang nghĩ về vấn đề gì nữa. em viết, cảm xúc em bảo gì thì em viết cái đó, hoàn toàn không bận tâm tới sự logic hay liên kết giữa các dòng. dây thần kinh căng cứng còn hơn cả lúc tập vũ đạo, em siết chặt lấy cây bút đang cầm, chỉ hận không thể bẻ nó làm đôi. nhưng rõ ràng là em đang nhớ sa nhất thinh.khóe mắt ứ đầy nước, làm mờ tầm nhìn của lưu chương, có lẽ khóc cho thỏa đáng một lần sẽ ổn hơn đối với em của hiện tại. trong cái nháy mắt, giọt nước lăn dài trên gò má trắng trẻo. với lấy cái điện thoại đang cắm sạc, em vào khung chat weixin của sa nhất thinh nhấn gọi cho anh người yêu."ơi anh đây, bé sao thế"
sa nhất thinh cứ như vị thần hộ mệnh, chỉ cần nhỏ giọng gọi một tiếng "anh" liền xuất hiện an ủi mỗi khi lưu chương cần. tim em loạn nhịp trước sự ấm áp đó, và em không sao kìm được mình rơi nước mắt. bên kia màn hình điện thoại, tuy không bật camera, nhưng anh vẫn biết cậu nhóc đang khóc. vài ba câu khuyên nhủ sẽ không dỗ em nín được, sa nhất thinh biết. nên anh lựa chọn ôm lấy nỗi buồn của em theo cách riêng của mình.tiếng đàn guitar chầm chậm được phát ra từ loa của cái máy điện thoại, kéo lưu chương ra khỏi mớ suy nghĩ hỗn độn khó chịu. em quẹt đi giọt nước mắt sắp trào ra và nấc lên, mọi thứ đều rơi vào tai của sa nhất thinh qua một cái màn hình mỏng. anh chậm rãi hát, thanh âm dịu dàng bằng cả tâm can cho lưu chương nghe."hôm nay vẫn vậy, tớ vẫn sống một cách chậm rãithong thả bước tiếp với đôi chân không bền bỉánh dương bóp nghẹt hơi thởcả thế giới như lột trần từng thứ của tớchẳng thể làm được gì,không còn cách nào khác,chỉ có thể nhặt lên từng mảnh vỡ của bản thân dưới ánh trăng."những lời ca nhẹ nhàng của sa nhất thinh, từng bước một ôm trọn lấy lưu chương, họa lên màu sắc tuyệt đẹp của vùng trời tăm tối trong em. rồi em sẽ nín khóc, rồi mọi thứ sẽ trở nên tốt hơn thôi. lưu chương à, sa nhất thinh yêu em, luôn ở đây mỗi khi em cần. nên là đừng nghĩ lung tung nhiều nữa, ai có thể bỏ em đi cũng được, còn anh thì không, anh sẽ là thành trì vững chãi đằng sau em, luôn là chỗ dựa để em ôm lấy."tiểu ak, anh đây""...cảm ơn anh""anh yêu em, và bây giờ thì ngủ ngon nào. đừng dụi mắt nhiều quá, nhớ rửa mặt bằng nước ấm để mắt đỡ sưng ha""em biết, và em cũng yêu anh, thật nhiều."màu xanh da trời là màu của hy vọng, đối với lưu chương, sa nhất thinh là màu xanh đó của em. bầu trời xanh biếc đó có thể rời đi nhường chỗ lại cho màn đêm sâu thẳm, nhưng ánh sáng xanh lam xinh đẹp nơi sa nhất thinh sẽ không bao giờ có thể biến mất.--"ơi, em nghe"lưu chương nhận cuộc điện thoại của sa nhất thinh vào buổi chiều tối, vừa hay đúng lúc em tập vũ đạo xong và được về nhà nghỉ ngơi."em ra chỗ công viên gần ký túc xá đi, anh đợi"đúng là sa nhất thinh, cứ thích tạo bất ngờ cho em thôi. bao nhiêu lần anh tự ý bay đến bắc kinh mà không hỏi qua lưu chương rồi cơ chứ, nhưng em cũng chỉ nhắc nhở lần sau đến thì báo trước thôi, chứ trên môi vẫn là nét cười đậm chạy đi tìm sa nhất thinh.
sương rơi, thấm vào quần áo của lưu chương, em hắt hơi vì lạnh. người yêu em kia rồi, ngay trước mắt em thôi. sa nhất thinh xoa xoa gò má em, hôn lên chóp mũi em một cái. tốt nhất là giữ ấm kĩ cho anh."em nhớ anh quá"lưu chương ôm chầm lấy anh, siết chặt anh trong vòng tay rộng của mình. bao lâu rồi không gặp nhau nhỉ, hình như mới hai tuần thôi, nhưng với những người yêu nhau thì chỉ muốn bên nhau càng lâu càng tốt. một hai ngày là đã nhớ lắm rồi, nói gì đến hai tuần. lưu chương cười khúc khích, sa nhất thinh nắm lấy tay em, truyền cho em hơi ấm.tình yêu của họ ấm áp giống như ánh nến giữa trời đông, nhỏ bé nhưng khiến con người ta ấm áp đến lạ kỳ.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com