S C I Me An Tap Bach Cam Duong Cong Ton Sach
Chương 4: Liếc liếc hoài, người ta gọi đúng mà "Đại tẩu!!!"Triển Chiêu gọi điện thoại, "Alo, đại ca a... Anh đã rời cục cảnh sát rất xa rồi a? Anh có thể trong vòng 10 phút đưa Công Tôn ép đến nhà bọn em hay không a, tiện thể đưa Mã Hân đến luôn!"Đầu kia điện thoại Bạch Cẩm Đường vui vẻ cúp điện thoại, danh chính ngôn thuận thay đổi đầu xe, đến cục cảnh sát bắt cóc Công Tôn đi...Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu cởi áo khoác, che đi vết thương của cô gái, đỡ người vào thang máy, quay về nhà mình.Quả nhiên, 10 phút sau, chuông cửa reo."Anh bỏ ra..." Cửa mở, Công Tôn bị Bạch Cẩm Đường ôm vào, phía sau Mã Hân hiếu kỳ vào theo.Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường liếc mắt nhìn nhau, có chút vô lực."Các cậu sao vậy, anh ta điên các cậu cũng cùng điên với anh ta?" Công Tôn giãy dụa từ trong lòng Bạch Cẩm Đường mà xuống, phẫn nộ trừng Bạch Ngọc Đường, "Tôi còn đang khám nghiệm tử thi..." Đang nói, thấy được cô gái trên sô pha.Công Tôn có chút trợn tròn mắt, nhíu mày, "Điên à! Sao không đến bệnh viện a!""Cô ta nói cô ta là sát thủ môi đỏ." Triển Chiêu nói, "Là trốn tới, không thể để lộ chuyện cô ta còn sống, có chuyện rất trọng yếu phải nói cho chúng ta biết."Công Tôn nhíu mày nhíu mày, nói với Bạch Cẩm Đường, "Nói cặp song sinh lấy từ trong phòng em rồi cầm hòm thuốc đến đây." Sau đó, xoay mặt nhìn Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường "Các cậu có băng gạc gì đó không? Cầm máu cho cô ta, còn có a, đi pha chút nước đường vàng, phải nóng, chuẩn bị một chậu nước nóng nữa....Cặp song sinh thắp một ngọn nến sinh nhật cho hai người, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường như nhau đều là sinh nhật mình, khó có được người nhiều như vậy, hai người ước một điều, cúi đầu thổi nến.Cặp song sinh đột nhiên liếc Cẩm Đường, "Đại ca, sao anh không hát mừng sinh nhật a?"Bạch Cẩm Đường lạnh lùng liếc mắt lườm hai người, hai người nhanh chóng trốn sau Công Tôn, trách cứ, "Đại tẩu, đại ca hung dữ quá!" Nói xong để Công Tôn hung hăng liếc mắt trừng nữa...."Đều là tôi không tốt, tôi đã truyền bá nhiều quan niệm không tốt cho nó, chỉ là không nghĩ tới... Nó lại phát triển thành cực đoan như vậy.""Là sao?" Bạch Ngọc Đường hỏi."Nó chuyên môn chọn những người đàn ông đeo nhẫn cưới hạ thủ, chỉ cần mời mọc, người đó theo nó đi, như vậy sẽ đi vào con đườngc hết." Trương Dĩnh bất đắc dĩ, "Nó giết người hình như đến nghiện, nếu như không ngăn cản nó, tôi không biết còn bao nhiêu người chết nữa."Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường liếc mắt nhìn nhau, một bên Bạch Cẩm Đường nhíu mày, hỏi, "Cô ta có phải lái một chiếc xe thể thao màu đỏ hay không?"Trương Dĩnh có chút giật mình ngẩng đầu nhìn Bạch Cẩm Đường, gật đầu, "Đúng vậy..."Công Tôn quay đầu lại liếc Cẩm Đường, "Anh sao lại biết?"Bạch Cẩm Đường nhìn một chút nhẫn cưới trên tay mình, cười nói, "Xem ra anh vừa tại Quỷ Môn quan dạo qua một vòng."Tiểu Đinh và đại Đinh liếc mắt nhìn nhau đồng thời nói, "Đáng ghét, thật đáng sợ nha, như vậy sau này không dám tùy tiện đến gần những chị gái xinh đẹp nữa rồi!"Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu liếc mắt nhìn nhau, đồng thời liếc Cẩm Đường, "Anh, anh vừa gặp phải cô ta?
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com