19. về thăm ba mẹ
sau những tháng ngày bận rộn với công việc và những chuyến đi dài, cuối cùng anh cũng có một kỳ nghỉ. lịch trình dày đặc, những buổi tập liên miên, những đêm thức khuya với áp lực đè nặng… tất cả giờ đây tạm lùi lại phía sau. anh có thể dành trọn những ngày này cho gia đình, cho em, và cho chính mình.chiếc xe lăn bánh trên con đường quê quen thuộc, hàng cây ven đường đổ bóng dài trên mặt đường nhựa. em ngồi bên cạnh, tựa đầu vào cửa kính, ánh mắt lấp lánh khi ngắm nhìn khung cảnh bình yên bên ngoài."anh hồi hộp không?" em khẽ hỏi, nụ cười nhẹ vương trên môi. anh bật cười, một tay vẫn giữ chắc vô lăng, tay còn lại vươn sang nắm lấy tay em."không hẳn. nhưng cũng lâu rồi anh mới về."em siết nhẹ tay anh, ánh mắt dịu dàng."ba mẹ anh chắc sẽ vui lắm."anh không nói gì, chỉ khẽ gật đầu. anh biết ba mẹ đã mong anh về từ lâu. và lần này, anh không chỉ về một mình. anh đưa em về cùng, người con gái mà anh yêu thương, người đã ở bên anh qua bao thăng trầm.---chiếc xe dừng trước cổng nhà, nơi ba mẹ anh đã đứng chờ từ lúc nào. khuôn mặt hai người rạng rỡ khi thấy con trai trở về."cô chú đợi bọn con lâu chưa ạ?" em lễ phép cúi chào, giọng nói mang theo chút bối rối."không lâu đâu, chỉ mong tụi con về sớm hơn thôi. với lại, gọi ba mẹ" mẹ anh cười hiền, ánh mắt đầy yêu thương.ba anh không nói nhiều, nhưng cái vỗ vai đầy lực dành cho anh cũng đủ để thể hiện sự mong nhớ. anh cười, kéo vali vào trong, còn mẹ đã nắm lấy tay em, kéo vào bếp như thể em đã là một phần của gia đình từ lâu.ngôi nhà vẫn như cũ, vẫn là khoảng sân rộng với những chậu hoa mẹ trồng, vẫn là gian bếp ấm áp thơm mùi thức ăn. Em lặng lẽ quan sát mọi thứ, ánh mắt ngập tràn sự thích thú."bữa nay mẹ nấu nhiều món lắm, con vào phụ mẹ một tay nhé?"em cười, gật đầu. "dạ được ạ!"anh đứng tựa cửa, nhìn em và mẹ trò chuyện vui vẻ, lòng bỗng thấy an yên đến lạ. hóa ra, chỉ cần có em bên cạnh, mọi thứ đều trở nên ấm áp hơn.---sau bữa cơm trưa đầm ấm, cả nhà cùng nhau ngồi ngoài hiên, nhâm nhi ly trà nóng. gió thổi nhẹ, mang theo hương đồng cỏ và chút se lạnh của buổi chiều.
ba anh lên tiếng, giọng trầm nhưng đầy sự quan tâm. "công việc dạo này thế nào rồi con?"anh mỉm cười. "cũng ổn ba ạ. đợt này có kỳ nghỉ dài nên con tranh thủ về với ba mẹ."ba gật đầu hài lòng. "vậy thì tốt. đừng để mình quá bận rộn mà quên mất gia đình."anh biết ba mẹ lo lắng. những năm tháng qua, anh lao vào công việc, hiếm khi có thời gian về thăm nhà. vó lần mẹ gọi điện, hỏi han dăm ba câu rồi lặng lẽ thở dài. lúc đó, anh biết mẹ nhớ anh nhiều lắm.em ngồi cạnh mẹ, thỉnh thoảng lại phụ mẹ gọt trái cây, nghe mẹ kể về những câu chuyện cũ. trông em hòa hợp với gia đình anh đến mức khiến anh cảm thấy nhẹ nhõm."con bé ngoan lắm, biết giúp đỡ nữa." mẹ anh cười hiền. "có nó bên cạnh, mẹ yên tâm hơn về con."anh quay sang nhìn em, bắt gặp ánh mắt em cũng đang hướng về phía mình. một cái chạm mắt, một nụ cười nhẹ, mọi thứ dường như quá đỗi bình yên.---buổi tối, trời se lạnh hơn một chút. cả nhà ngồi quây quần bên nhau, cùng xem lại những album ảnh cũ."đây là hồi anh còn nhỏ hả?" em bật cười khi thấy bức ảnh một cậu bé với mái tóc lởm chởm, gương mặt cau có khi bị ép mặc đồ lễ hội."ừm… hồi đó mẹ thích chụp hình lắm." anh gãi đầu, có chút ngượng ngùng. mẹ anh bật cười. "hồi nhỏ nó lì lắm, suốt ngày chạy nhảy, chụp được một bức hình yên vị thế này là khó lắm đó con."em nhìn sang anh, ánh mắt tinh nghịch."giờ em mới biết hồi nhỏ anh cũng đáng yêu vậy đấy!"anh lắc đầu, nhưng khóe môi lại khẽ cong lên. ba mẹ kể về những ngày anh còn bé, về những lần anh nghịch ngợm bị phạt, về những buổi tối cả nhà quây quần bên nhau. mỗi câu chuyện đều mang theo một phần ký ức, một phần yêu thương.em lặng lẽ lắng nghe, thỉnh thoảng lại cười khúc khích. anh biết, em cũng đang cảm nhận được sự ấm áp của gia đình này.đêm muộn, khi ba mẹ đã đi nghỉ, anh và em vẫn còn ngồi ngoài sân. em tựa đầu lên vai anh, giọng nói nhẹ như gió thoảng."anh có nhớ nhà không?"Anh khẽ gật đầu. "có chứ.""vậy lần sau đừng để ba mẹ chờ lâu nữa, nhé?"anh siết nhẹ tay em, ánh mắt đầy sự hứa hẹn. "ừ, anh biết rồi."trăng sáng treo cao trên bầu trời, gió đêm mát lạnh, và trong khoảnh khắc này, anh biết mình đã tìm thấy bình yên thật sự. bình yên, là khi có em và gia đình bên cạnh.(đã beta)
________________________________________pr cho bộ fic mớiiii, sẽ là góc khuất của giấc mơ khác, bà nào thích buồn xé lòng thì vô ủng hộ nhé, cảm ơn mọi người
ba anh lên tiếng, giọng trầm nhưng đầy sự quan tâm. "công việc dạo này thế nào rồi con?"anh mỉm cười. "cũng ổn ba ạ. đợt này có kỳ nghỉ dài nên con tranh thủ về với ba mẹ."ba gật đầu hài lòng. "vậy thì tốt. đừng để mình quá bận rộn mà quên mất gia đình."anh biết ba mẹ lo lắng. những năm tháng qua, anh lao vào công việc, hiếm khi có thời gian về thăm nhà. vó lần mẹ gọi điện, hỏi han dăm ba câu rồi lặng lẽ thở dài. lúc đó, anh biết mẹ nhớ anh nhiều lắm.em ngồi cạnh mẹ, thỉnh thoảng lại phụ mẹ gọt trái cây, nghe mẹ kể về những câu chuyện cũ. trông em hòa hợp với gia đình anh đến mức khiến anh cảm thấy nhẹ nhõm."con bé ngoan lắm, biết giúp đỡ nữa." mẹ anh cười hiền. "có nó bên cạnh, mẹ yên tâm hơn về con."anh quay sang nhìn em, bắt gặp ánh mắt em cũng đang hướng về phía mình. một cái chạm mắt, một nụ cười nhẹ, mọi thứ dường như quá đỗi bình yên.---buổi tối, trời se lạnh hơn một chút. cả nhà ngồi quây quần bên nhau, cùng xem lại những album ảnh cũ."đây là hồi anh còn nhỏ hả?" em bật cười khi thấy bức ảnh một cậu bé với mái tóc lởm chởm, gương mặt cau có khi bị ép mặc đồ lễ hội."ừm… hồi đó mẹ thích chụp hình lắm." anh gãi đầu, có chút ngượng ngùng. mẹ anh bật cười. "hồi nhỏ nó lì lắm, suốt ngày chạy nhảy, chụp được một bức hình yên vị thế này là khó lắm đó con."em nhìn sang anh, ánh mắt tinh nghịch."giờ em mới biết hồi nhỏ anh cũng đáng yêu vậy đấy!"anh lắc đầu, nhưng khóe môi lại khẽ cong lên. ba mẹ kể về những ngày anh còn bé, về những lần anh nghịch ngợm bị phạt, về những buổi tối cả nhà quây quần bên nhau. mỗi câu chuyện đều mang theo một phần ký ức, một phần yêu thương.em lặng lẽ lắng nghe, thỉnh thoảng lại cười khúc khích. anh biết, em cũng đang cảm nhận được sự ấm áp của gia đình này.đêm muộn, khi ba mẹ đã đi nghỉ, anh và em vẫn còn ngồi ngoài sân. em tựa đầu lên vai anh, giọng nói nhẹ như gió thoảng."anh có nhớ nhà không?"Anh khẽ gật đầu. "có chứ.""vậy lần sau đừng để ba mẹ chờ lâu nữa, nhé?"anh siết nhẹ tay em, ánh mắt đầy sự hứa hẹn. "ừ, anh biết rồi."trăng sáng treo cao trên bầu trời, gió đêm mát lạnh, và trong khoảnh khắc này, anh biết mình đã tìm thấy bình yên thật sự. bình yên, là khi có em và gia đình bên cạnh.(đã beta)
________________________________________pr cho bộ fic mớiiii, sẽ là góc khuất của giấc mơ khác, bà nào thích buồn xé lòng thì vô ủng hộ nhé, cảm ơn mọi người
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com