TruyenHHH.com

Russing Chung Roi Loan Them Khat Tiep Xuc Da

Park Jaehyuk nhìn bé em đang ngủ say, rất đau khổ, rõ ràng là người đến giúp đỡ, nhưng bây giờ lại bị trêu, trong khi "thủ phạm" đã chìm vào giấc ngủ . Anh không khỏi nhéo mặt Lâu Vận Phong, vệt hồng ở đó không hề nhạt đi, nhưng lông mày đã giãn ra, dường như cậu không còn lo lắng nữa. Vận Phong bối rối nhưng không hề tỏ ra bất mãn mà ôm lấy cánh tay Park Jae Hyuk, áp má mình vào lòng bàn tay của anh.

Anh nghĩ đến món chè thang viên dì bếp nấu trong dịp năm mới, cũng nằm vừa vặn trong thìa như thế này, tim càng đập nhanh hơn trước. Có chút choáng ngợp trước sự phụ thuộc đột ngột của vị hỗ trợ, Jaehyuk chỉ có thể đỡ mình ngồi trên giường trong tư thế khó xử, dường như đã bao dung cho cậu ấy.

Không giống như Ruler sắp xếp chi tiết từng đòn đánh trong trận đấu. Jaehyuk với mỗi loại cảm xúc đều không có ranh giới rõ ràng, đây là bí mật giữa hắn và Lâu Vận Phong, giống như lúc bọn họ ở bên nhau, hành động theo trái tim mà không màng nghĩ đến hậu quả.

Sau đêm đó, cả hai đã đạt được một thỏa thuận ngầm, kiểu thân mật không nói ra này đã trở thành chuẩn mực chung. Lấy cớ "điều trị", trước mỗi trận quan trọng, Park Jaehyuk đều đến phòng Vận Phong để ngủ, hai người ôm hôn, môi răng đan vào nhau, tai cọ vào nhau, ngày hôm sau, họ giả vờ như không có chuyện gì xảy ra và đi đến nhà thi đấu.

Vận Phong dẫu biết xạ thủ đang xem xét địa vị của đối tác của mình, nếu nghĩ quá nhiều khiến cậu có vẻ lập dị. Trong suy nghĩ, Park Jae Hyuk luôn là một tuyển thủ rất chuyên nghiệp, khát vọng chiến thắng của anh cũng không kém ai, mình không nên suy đoán ý đồ của Park Jae Hyuk bằng những suy nghĩ khác.

Sự gần gũi thực tế đã giúp cả hai có nhiều cơ hội giao tiếp hơn, kết hợp trong game ngày càng tốt hơn. Nếu có bất kỳ tác dụng phụ nào, có thể là đôi khi họ không thể kiểm soát được sự thân mật.

Vào ngày cuối cùng của vòng loại, Jingdong đã giành được vị trí đầu bảng, Lâu Vận Phong vui vẻ lao vào vòng tay xạ thủ ở phía sau và ôm lấy cổ anh, Park Jae Hyuk cũng tự nhiên hôn lên mặt cậu. Tiểu Phong vẫn còn nhớ vẻ mặt ngạc nhiên của Jinhyuk, may mắn thay, anh chàng người Hàn Quốc sẵn sàng giữ bí mật, anh chỉ mừng vì nhân chứng không phải là 369, nếu không "chương trình trò chuyện đêm khuya" của nó sẽ sớm lan truyền khắp LPL.

Ở một mức độ nào đó, cả đội đều biết tình trạng bệnh của cậu, thường sẽ ôm Vận Phong khi rảnh rỗi, nhưng gần đây cơ thể này dường như nhận ra chủ nhân của mình, chỉ muốn xà nẹo xạ thủ vì duy nhất Park Jae Hyuk mới có thể mang lại sự hài lòng mãnh liệt. Khi mọi người còn đang trêu chọc hai người vừa nói chuyện thì đỏ mặt, thực sự không biết đã lăn lộn trên giường bao nhiêu lần.

Có lẽ đã phải bật cảnh báo lên từ lâu, sự tiếp xúc giữa họ từ lâu đã vượt quá phạm vi đồng đội bình thường, nhưng dòng cảm xúc mơ hồ lại quá gây nghiện, khiến không ai muốn dừng lại. Park Jaehyuk đã tiến bộ và nỗ lực tiến lên trước, còn Lâu Vận Phong không bao giờ từ chối, đồng ý cho anh bước vào vùng an toàn của mình hết lần này đến lần khác, nhìn trộm những bí mật ẩn giấu suy nghĩ khó hiểu nhất.

Ngày mai là vòng loại trực tiếp, đã lâu không thi đấu, địa điểm xa lạ, nỗi lo lắng với điều chưa biết khiến bệnh tình quay trở lại.

Lâu Phong nhìn chằm chằm vết đỏ xuất hiện đúng lúc trên cánh tay mình, thở dài, từ khi nào mình lại trở nên yếu đuối như vậy? Vì một chút dao động mà lại tái phát à?

Cậu gõ cửa phòng Park Jae Hyuk. Đây là lần đầu tiên chủ động đến phòng anh ấy, bố cục phòng giống nhau, nhưng Lâu Phong vẫn là có chút chật chội, dù sao cũng không phải chỉ là tới thăm hỏi, chỉ hi vọng xạ thủ Hàn đừng hỏi mấy câu như "sao em không đi ngủ sớm", không thì đào hố chui xuống cho rồi.

Sự thật đã chứng minh rằng người Hàn Quốc rất giỏi đọc vị, khi Park Jaehyuk nhìn thấy cậu bước vào, anh đã tháo kính ra và đặt chúng sang một bên, chìa đôi tay ra và mở rộng vòng tay.

"Lại đây"

Vị Hàn Quốc này không có vốn từ vựng, nhưng mấy từ đơn giản này lại khiến Vận Phong giật mình, như thể xạ thủ ra lệnh cho hỗ trợ trong trận đấu, không thể từ chối. Cậu cố kiềm chế bản thân, cố gắng trông có vẻ bớt khẩn trương bước tới vòng tay anh.

Vận Phong an toàn ngã vào vòng tay của Park Jaehyuk và cho anh xem cánh tay hơi đỏ của mình. Jaehyuk chỉ nghĩ những lời gợi ý vụng về này rất dễ thương, giống như một chú mèo con bị thương chỉ vết thương cho chủ nhân của nó, trên mặt viết "An ủi tui đi", anh ôm chú mèo con vào lòng, những nụ hôn rơi lên cánh tay ửng đỏ.

Park Jaehyuk ngẩng đầu lên, chóp mũi họ gần như có nhw không chạm vào nhau, kiểu thân mật này có lợi cho Vận Phong rất nhiều, cậu chủ động tiến lại gần hôn lên môi anh. Dẫu rất xấu hổ, nhưng bầu không khí mơ hồ khiến cậu choáng váng, nhớ lại cách Jaehyuk hôn mình bạo dạn như thế nào, cố gắng đưa lưỡi vào giữa môi và răng đối phương. Nhưng lại bị anh mím môi lùi lại ngăn cản.

Lâu Vận Phong, người chưa hôn ai, ngượng ngùng quay đầu đi, bàn tay đặt trên vai Park Jaehyuk bắt đầu hờn dỗi đẩy anh ra sau. Park Jaehyuk cười khúc khích trước hành vi trẻ con này và cưỡng bức kéo người lại. Anh quay lại ôm chặt, lợi dụng tình thế hôn lên cổ Lâu Vận, khéo léo chạm vào làn da ở eo.

Hôm nay người nhỏ hơn mặc một chiếc áo phông màu tím nhạt, làm cho làn da của càng trắng, tóc mái loạn xạ phất phơ trên trán. "Giống như một đứa con nít", Park Jae Hyuk nghĩ. Nhưng giờ anh lại sắp làm chuyện người lớn với một "đứa con nít". Anh vén áo lên, để Vận Phong cắn giữ lấy vạt áo.

"Đừng giận anh." Park Jae Hyuk vùi mình vào ngực cậu, hôn lên làn da mỏng manh ở đó. Vận Phong cảm nhận được hơi thở thiêu đốt trên ngực mình, tim chạy vượt rào cự ly ngắn.

"Tim của Missing, đập, bùm bùm."

Lâu Vận Phong lúc này có chút cảm kích phần vải áo đang ngậm trong miệng, nếu không nhất định sẽ phát ra âm thanh càng thêm xấu hổ. Môi lưỡi Park Jaehyuk lướt trên ngực cậu , để lại một vệt nước, cuối cùng bắt lấy núm vú cương cứng, mút một cách gợi tình.

Quá vang, âm thanh tsk tsk vang vọng trong phòng, hiếp dâm mang nhĩ Vận Phong. Cậu nhắm mắt lại, nước mắt tràn ngập hốc mắt, kiên quyết không rơi.

Park Jaehyuk vòng tay qua eo cậu, dùng một tay đỡ mông để khiến cậu áp sát vào mình, dùng chân dẫm lên tấm trải giường và dùng lực đẩy vào, phần thân dưới của cả hai cọ sát vào nhau. Đùi cậu kẹt lại ở bên người Park Jae Hyuk, hai tay ôm lấy cổ anh nên chỉ có thể bị động chịu đựng sự càn rỡ.

Mặc dù có một lớp quần, loại hành vi ranh giới mơ hồ này là khó chịu nhất. Vận Phong cảm được rõ ràng rằng ham muốn mãnh liệt của Park Jaehyuk đang bám lấy một cách vô đạo đức, đồng thời anh vẫn liếm và mút ngực. Những điểm nhạy cảm trên toàn cơ thể đều được Park Jae Hyuk điều khiển, khoái cảm trào dâng từ ngực và bụng dưới lên đến não rồi thấm vào bề mặt da, đây chính là ma lực của Park Jae Hyuk, luôn có thể nhanh chóng xua tan sự lo lắng của mình.

Vận Phong mạnh dạn hùa theo động tác của Park Jaehyuk, vung eo, ưỡn ngực đút vú vào miệng anh bú mút. Lâu Vận Phong nhắm mắt lại, cũng không phải trong đầu không nghĩ đến cảnh dâm dục này, hai người vô số lần lấy cớ chữa bệnh làm trò càn rỡ, sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra chuyện. Giống như bây giờ, cậu sẽ xuất tinh vào người đồng đội thân thiết ở botlane mà không hề xấu hổ.

"Missing cũng giúp anh nà9."

Cậu bị Park Jaehyuk lật úp xuống giường, tư thế này khiến cậu không thể nhìn thấy mặt anh, Vận Phong cảm thấy bất an nhưng không thể quay đầu lại. Ở phía trên, Park Jaehyuk nắm chặt lấy eo cậu, bao bọc lấy con mồi ở phía dưới, cậu bây giờ là con linh dương bị sư tử cạp cổ, không còn nơi nào để trốn.

Park Jaehyuk ôm chặt hai chân của hỗ trợ, nhét dương vật nóng bỏng của mình vào giữa hai cánh mông được tinh dịch bôi trơn, đến khi bụng dưới của anh chạm vào mông người bên dưới, sau đó anh ra vào giữa hai đùi, làn da mềm mại ấm áp quấn chặt lấy dương vật cứng rắn và nóng bỏng. Đùi Vận Phong tuy ướt đẫm, nhưng làn da mềm mại vẫn đỏ bừng.

Sau khi thời tiết ấm lên, Lâu Vận Phong thích mặc quần short đi dạo quanh phòng tập, quần pyjama quá rộng sẽ dễ dàng cọ vào phần đùi, khiến Park Jaehyuk luôn nghĩ đến việc anh hôn nơi đó vào ban đêm như thế nào. Park Jaehyuk vừa nghiện lại vừa ghét, t loại bí mật mơ hồ này, ghét Vận Phong vì đã làm anh ấy mất tập trung.

"Là lỗi của Missing." Park Jaehyuk thở hổn hển bên tai cậu, trách cậu luôn khiến mình mất tập trung, càng đâm mạnh hơn vào đùi. Huyệt lưng của cậu hơi mòn, dương vật đang đẩy tới lui luôn "vô tình" va vào huyệt, có khi cả đầu thọc vào, Park Jaehyuk phải chống cự mới rút ra được.

"Anh xin lỗi." Mồm thì xin lỗi nhưng vẫn tiếp tục tăng tốc hết lần này đến lần khác, vô tình nhét đi nhét lại. Vận Phong nắm lấy chiếc gối và chịu đựng sự tra tấn của Park Jaehyuk, cảm giác bị buộc phải mở ra không thích lắm, cậu không dám để lộ tiếng thở dốc, vì vậy cúi xuống và kẹp chân mình chặt hơn, hy vọng rằng Park Jaehyuk sẽ có thể nhanh chóng thả mình đi.

Ôi trời, hỗ trợ của mình thật sự rất ngoan, mỗi lần xông vào chỉ dám thở hổn hển một chút, cũng không nói một lời cự tuyệt. Park Jaehyuk ác độc nghĩ, bây giờ anh hoàn toàn có thể nắm lấy hai tay Vận Phong bắt sau lưng, giữ bả vai cậu lại, tàn nhẫn xâm nhập vào cơ thể mà anh đã mơ ước từ lâu, nhưng anh đã không làm được. Park Jaehyuk chỉ nhẹ nhàng vuốt ve tấm lưng trần, hôn lên làn da đỏ bừng một cách đáng thương, giúp cậu siết chặt đôi chân đã quá mỏi rồi bắn vào giữa hai đùi.

Park Jaehyuk nhìn chằm chằm vào người đang nằm trước mặt, đây có lẽ là cảnh khiêu dâm nhất từng thấy trong đời. Gốc đùi bị cọ xát bừng sắc đỏ, mồ hôi trong suốt và tinh dịch trộn lẫn với nhau, dưới ánh sáng vàng ấm áp trông càng tục tĩu. Lâu Vận Phong gục ngã trên tấm ga trải giường do anh tự tay lựa, không ngừng thở hổn hển, như thể hai người thực sự đã quất nhau.

"Kết thúc rồi." Park Jaehyuk thủ thỉ, đồng thời anh cũng tự nhủ rằng không thể tiếp tục nữa. Ít nhất hôm nay không phải lúc, một ngày nào đó lúc họ ở bên nhau, làm loại chuyện này chỉ đơn giản vì họ thích làm tình.

Không phải là đội lốt chữa bệnh.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com