[RusAme] Điên Vì Tình-one Short
Câu chuyện về gã điên
Gã: Hoa Kỳ-34 tuổi.
Anh: Nga-25tuổi.BE-Bad Ending
---Hoa Kỳ là một gã điên, rất điên. Điều đó thể hiện qua việc gã yêu chính người giam giữ mình và chỉ xem mình là bao cát hay công cụ giải quyết nhu cầu sinh lí. Có lẽ vì gã máu M chăng? Hay do tình yêu dành cho anh trước đó đã quá sâu đậm? Muốn dứt chẳng được, bởi chẳng thể gỡ bỏ xiềng xích khỏi chân thì sao mà chạy?---Hoa Kỳ ngồi cười vui vẻ trong cái tầng hầm tối đen như mực ấy, bầu bạn với gã là dây xích và chiếc đèn dầu.Xoa xoa vết bầm trên mắt rồi ngồi thẫn thờ trong giây lát. "Bây giờ em ấy đang làm gì nhỉ?"Gã lại bắt đầu phút giây tương tư anh, rồi chạm vào chiếc còng trên tay mình, khẽ hỏi nó dẫu nó chẳng thể trả lời như một con người."Mày nghĩ em ấy đáng yêu lắm đúng chứ?"Không thấy hồi đáp, gã cũng chẳng thèm đếm xỉa đến nó nữa. Bây giờ là lúc "bé yêu" của gã về rồi.*Cạch cạch*Cánh cửa mở ra, một thân người cao lớn xuất hiện, là Nga. Anh vừa tan làm trở về. Vừa nhìn thấy gã, đôi mắt anh lại có vẻ khó chịu đôi chút. Từ khi nào cảm giác yêu thương anh dành cho người đàn ông này trở thành nỗi oán hận gây gắt? Là từ khi Nga biết rằng gã chính là người đã giết chết cha của mình, là người đã tước đi sinh mạng của đấng sinh thành. Điều đó khiến cho anh căm ghét gã cực kì. Nhưng có lẽ, sâu trong đó vẫn còn chút tình yêu sót lại, một chút mà thôi, ít lắm.Gã cười khà khà rồi nghiêng đầu đón tiếp anh, tay gã dang ra như muốn ôm anh vào lòng."Hôm nay có gì khó chịu à? Ôm nhé!"Gã cười, mái tóc gã xuề xòa che đi đôi mắt xanh nước biển vốn xinh đẹp kia."Im đi, tôi không muốn ôm loại người như chú!"Anh nắm tóc gã đưa lên, rồi tát cho gã cú đau điếng người. Nhưng rồi cũng chẳng thể xóa mất được nụ cười tươi rói của người kia. "Ha ha, vậy thì thôi, nhưng mà buông tóc tôi ra đi, bé yêu~"*Chát!*"Đừng có gọi tôi như vậy, đồ kinh tởm"Anh tát cho gã thêm một cái nữa vào đúng chỗ ban nãy làm chỗ đó ửng đỏ lên."Rồi rồi, tôi xin lỗi, bỏ tóc tôi ra đi..haha""Ừ, tôi cũng chẳng muốn nắm đâu, bẩn tay chết mồ"Anh thả tóc gã ra. Mái tóc mà anh nói rằng dơ bẩn, lúc trước là thứ anh trân trọng nhất, anh chải chuốt cho nó, anh thơm lên tóc gã thật nhẹ nhàng, anh sợ nó bị cắt đi...nhưng giờ khác rồi, ai rồi cũng sẽ khác thôi.Anh quay lưng muốn đi khỏi hầm thì gã cất tiếng:"Em đi đâu đấy, không ở lại chơi với tôi à, Nga?""...""Nga..-"Anh đột nhiên chạy lại đấm cho gã túi bụi, đánh đến khi gã la ú ớ cầu xin dừng lại. Thâm tâm muốn xé nát gã điên này thành trăm mảnh. Như muốn làm cho gã thành giẻ lau, muốn làm gã tả tơi, thân người đổ đầy máu tanh vậy."Đừng có gọi tên tôi, đồ chó chết""...Tôi xin lỗi""Hừ""Nếu khó chịu hãy cứ đánh tôi đi, đánh tôi chết cũng chả sao, Nga nhé, điều đó có thể khiến em thoải mái hơn""Chú biết chú đang nói quái quỷ gì không hả?""...""Tôi biết chứ""Vậy chú không sợ chết sao?""Không sợ, vì tôi tin chắc rằng người giết tôi sẽ là em"Gã cười khà khà tít mắt lại như tên tâm thần rồi nhìn anh. Vươn bàn tay chạm vào gương mặt anh nhưng giây sau bất giác rút ngay lại."Tôi xin lỗi, làm bẩn mặt em rồi, hihi""..."Anh im lặng, đồng tử co lại, cảm xúc kì lạ bỗng dưng bao bọc lấy anh. Gì đây chứ? Gã này điên thật mà, đến giờ vẫn cười được là sao?"Sao vậy, em muốn đánh tôi sao? Vậy lựa chỗ nào khác ngoài mặt nhé...tại cú hồi nãy em đánh còn hơi đau ấy, còn nếu đánh luôn vào chỗ đó cũng được, nhiều nhất là ngất đi rồi 2-3 giờ sau lại tỉnh thôi.""Chú...""Gì vậy Nga, chẳng phải em khó chịu à? Em sao vậy?""Ôm tôi đi""Hửm? Tôi kinh tởm lắm, nếu ôm em thì sẽ bẩn lắm đấy""Ôm tôi đi!""..."Gã ôm anh vào lòng, đôi bàn tay chai sần ấy vuốt tấm lưng của anh, anh dựa vào ngực gã, cảm giác này lâu rồi mới được trải nghiệm lại...nhỉ?"Được rồi, nếu ôm lâu em sẽ không thoải mái đâu...-""...""Ơ kìa, ngủ rồi đấy à? Vậy thôi, đành vậy."Cứ như thế, sự ấm áp kèm theo cảm giác âu yếm dịu dàng làm anh chìm vào giấc ngủ nhanh chóng.Gã thật sự rất ấm áp, gã là một người quá đỗi tuyệt vời, thế nhưng, anh lại không biết trân trọng, khiến cuộc tình đang êm đẹp bỗng trở thành cuộc tình nghẹt thở chỉ được cứu rỗi bởi một phía.----"Dậy ăn cháo đi, gã Tư Bản đáng chết"Anh lay gã dậy."Umm...Là em sao? Cháo cho tôi đấy à?""Ừ, không ăn thì thôi""Chờ đã, ăn chứ!"Gã nắm áo anh kéo nhẹ lại, như đứa trẻ phụng phịu đòi ăn. Anh thấy vậy cũng mềm lòng rồi đưa cháo cho gã."Chú...tại sao lại yêu tôi đến vậy chứ..""Gì vậy? Tôi yêu em chẳng vì lí do gì hết, nếu có thì nó đâu gọi là tình yêu, đúng không?""Um...Vậy còn tại sao chú lại muốn chết đến thế? Rõ khi chết đi chẳng ai thèm quan tâm đến chú ra sao nữa sao?"Gã người Mỹ như đờ người ra, đôi đồng tử dán chặt vào người con trai trước mắt. Anh đang quan tâm gã sao?Đó là điều vừa chạy qua đầu gã nhưng trong chốc lát, khi nó chưa kịp về vạch đích đã bị gã thẳng tay gạch nó đi. Mơ mộng làm gì chứ, mong chờ anh sẽ quan tâm kẻ như mình dù chỉ một chút sao? Thật hão huyền. Anh chỉ là đang tò mò thôi, giống như khi bắt đầu cuộc tình này vậy. Cuối cùng thì gã cũng chỉ là ngọn đuốc lâu dần sẽ tắt và anh thế nào cũng sẽ tìm cho mình một ngọn đuốc hay chiếc đèn mới để soi sáng trái tim đầy vụn vỡ ấy mà thôi."Tôi chẳng biết nữa, nhưng tôi nghĩ rằng khi chết đi, sẽ chẳng còn gì làm tôi phải nghĩ ngợi nữa, có lẽ lúc đó em cũng sẽ có một tình yêu khác đáng trân trọng hơn tôi, tôi sẽ không còn ràng buộc trái tim em ở lại nữa, điều đó khiến tôi yêu quý cái chết hơn""...""Ah...phải rồi. Em hứa với tôi một việc được không?""Chuyện gì?""Khi tôi chết, nếu có thể, xin em hãy chôn xác tôi ở giữa một cánh đồng đầy hoa hồng được không?""Tại sao?""Vì khi ấy tôi sẽ được trở thành phân bón cho loài hoa mà tôi yêu thích, vậy nên hứa với tôi nhé?""Ừ..."Gã cười tươi như hoa, hộp cháo từ lâu cũng đã cạn sạch. Anh cũng chẳng còn có thể nói gì thêm, lẳng lặng cầm hộp cháo rỗng rồi rời khỏi căn hầm. Còn gã thì tiếp tục chìm vào giấc ngủ.----Bất ngờ cũng đã một tháng chưa nói chuyện với gã, anh bước xuống hầm,nhưng ở đấy chẳng có ai."Hoa Kỳ, ông chú đâu rồi!?"Chẳng nghe gì hồi âm đáp trả, anh lại hét lên lớn hơn."Hoa Kỳ, ông chú có trốn không đấy!?"Lại chẳng có gì đáp lại, điều đó khiến Nga rợn tóc gáy. Căn hầm trống vắng chẳng có ai. "Gì vậy chứ..."Ah. Nhớ rồi, chú ấy chết rồi, do chính tay mình giết cơ mà, rồi sau đó mình đã chôn xác của chú ấy ở dưới một vườn hoa hồng y như tâm niệm cuối cùng của chú. Suy nghĩ đó bất chợt lại hiện lên đầu anh, nó làm đầu óc anh đau nhói. Hình ảnh gã bắt đầu ùa về như bão lũ. Nó làm Nga mệt mỏi tột cùng. Hơn bao giờ hết, bâu giờ anh muốn gã sống lại...thật điên rồ.-----2 năm trôi qua, nỗi cô đơn là người bạn duy nhất ở lại bên anh, anh giờ cũng đã 27, nhưng người ấy mãi tuổi 34. Đáng tiếc thay anh lại là người giết gã. Nếu lúc đó anh không vì lòng oán hận cá nhân rồi nhốt gã lại, để rồi sau đó...thôi đến đây thôi. Anh đặt cành hoa hồng lên mộ gã, loài hoa gã thích nhất là nó, thế sao gã không vui lên chứ? Cớ sao ngôi mộ này cứ im lặng đến vậy, không hồi âm đáp trả, chỉ để lại anh một không gian cô đơn, lạnh lẽo. "Ông chú này, 2 năm rồi"2 năm rồi
Gã chưa tỉnh giấc
2 năm rồi
Từ lúc những kí ức ám ảnh Nga
2 năm rồi
Đời anh vẫn trôi
Dù chẳng có kẻ điên kiêu kì lúc trước---Đến khi về già, đến khi sắp từ giã cõi đời mục nát đầy nguyền rủa, gã lại đến bên anhĐến bên anh giống như lần đầu gặp gỡ...Kéo linh hồn Nga yên nghỉ nơi suối vàng, trong khi đôi mắt anh vẫn còn vươn lệ..."Ấm áp quá, Mỹ à...".
.
.*cạch*"Hết truyện rồi, bé yêu"Người ấy cười, xoa xoa đầu cậu nhóc. "Cuộc đời họ thật bi thương...chú nhỉ?""Ừm, giờ thì ngủ đi, bé yêu"
-------Tui vẫn chưa hài lòng về nó lắm nhma deadline dí sát đít nên nhai đỡ quả trash này nha💀
Anh: Nga-25tuổi.BE-Bad Ending
---Hoa Kỳ là một gã điên, rất điên. Điều đó thể hiện qua việc gã yêu chính người giam giữ mình và chỉ xem mình là bao cát hay công cụ giải quyết nhu cầu sinh lí. Có lẽ vì gã máu M chăng? Hay do tình yêu dành cho anh trước đó đã quá sâu đậm? Muốn dứt chẳng được, bởi chẳng thể gỡ bỏ xiềng xích khỏi chân thì sao mà chạy?---Hoa Kỳ ngồi cười vui vẻ trong cái tầng hầm tối đen như mực ấy, bầu bạn với gã là dây xích và chiếc đèn dầu.Xoa xoa vết bầm trên mắt rồi ngồi thẫn thờ trong giây lát. "Bây giờ em ấy đang làm gì nhỉ?"Gã lại bắt đầu phút giây tương tư anh, rồi chạm vào chiếc còng trên tay mình, khẽ hỏi nó dẫu nó chẳng thể trả lời như một con người."Mày nghĩ em ấy đáng yêu lắm đúng chứ?"Không thấy hồi đáp, gã cũng chẳng thèm đếm xỉa đến nó nữa. Bây giờ là lúc "bé yêu" của gã về rồi.*Cạch cạch*Cánh cửa mở ra, một thân người cao lớn xuất hiện, là Nga. Anh vừa tan làm trở về. Vừa nhìn thấy gã, đôi mắt anh lại có vẻ khó chịu đôi chút. Từ khi nào cảm giác yêu thương anh dành cho người đàn ông này trở thành nỗi oán hận gây gắt? Là từ khi Nga biết rằng gã chính là người đã giết chết cha của mình, là người đã tước đi sinh mạng của đấng sinh thành. Điều đó khiến cho anh căm ghét gã cực kì. Nhưng có lẽ, sâu trong đó vẫn còn chút tình yêu sót lại, một chút mà thôi, ít lắm.Gã cười khà khà rồi nghiêng đầu đón tiếp anh, tay gã dang ra như muốn ôm anh vào lòng."Hôm nay có gì khó chịu à? Ôm nhé!"Gã cười, mái tóc gã xuề xòa che đi đôi mắt xanh nước biển vốn xinh đẹp kia."Im đi, tôi không muốn ôm loại người như chú!"Anh nắm tóc gã đưa lên, rồi tát cho gã cú đau điếng người. Nhưng rồi cũng chẳng thể xóa mất được nụ cười tươi rói của người kia. "Ha ha, vậy thì thôi, nhưng mà buông tóc tôi ra đi, bé yêu~"*Chát!*"Đừng có gọi tôi như vậy, đồ kinh tởm"Anh tát cho gã thêm một cái nữa vào đúng chỗ ban nãy làm chỗ đó ửng đỏ lên."Rồi rồi, tôi xin lỗi, bỏ tóc tôi ra đi..haha""Ừ, tôi cũng chẳng muốn nắm đâu, bẩn tay chết mồ"Anh thả tóc gã ra. Mái tóc mà anh nói rằng dơ bẩn, lúc trước là thứ anh trân trọng nhất, anh chải chuốt cho nó, anh thơm lên tóc gã thật nhẹ nhàng, anh sợ nó bị cắt đi...nhưng giờ khác rồi, ai rồi cũng sẽ khác thôi.Anh quay lưng muốn đi khỏi hầm thì gã cất tiếng:"Em đi đâu đấy, không ở lại chơi với tôi à, Nga?""...""Nga..-"Anh đột nhiên chạy lại đấm cho gã túi bụi, đánh đến khi gã la ú ớ cầu xin dừng lại. Thâm tâm muốn xé nát gã điên này thành trăm mảnh. Như muốn làm cho gã thành giẻ lau, muốn làm gã tả tơi, thân người đổ đầy máu tanh vậy."Đừng có gọi tên tôi, đồ chó chết""...Tôi xin lỗi""Hừ""Nếu khó chịu hãy cứ đánh tôi đi, đánh tôi chết cũng chả sao, Nga nhé, điều đó có thể khiến em thoải mái hơn""Chú biết chú đang nói quái quỷ gì không hả?""...""Tôi biết chứ""Vậy chú không sợ chết sao?""Không sợ, vì tôi tin chắc rằng người giết tôi sẽ là em"Gã cười khà khà tít mắt lại như tên tâm thần rồi nhìn anh. Vươn bàn tay chạm vào gương mặt anh nhưng giây sau bất giác rút ngay lại."Tôi xin lỗi, làm bẩn mặt em rồi, hihi""..."Anh im lặng, đồng tử co lại, cảm xúc kì lạ bỗng dưng bao bọc lấy anh. Gì đây chứ? Gã này điên thật mà, đến giờ vẫn cười được là sao?"Sao vậy, em muốn đánh tôi sao? Vậy lựa chỗ nào khác ngoài mặt nhé...tại cú hồi nãy em đánh còn hơi đau ấy, còn nếu đánh luôn vào chỗ đó cũng được, nhiều nhất là ngất đi rồi 2-3 giờ sau lại tỉnh thôi.""Chú...""Gì vậy Nga, chẳng phải em khó chịu à? Em sao vậy?""Ôm tôi đi""Hửm? Tôi kinh tởm lắm, nếu ôm em thì sẽ bẩn lắm đấy""Ôm tôi đi!""..."Gã ôm anh vào lòng, đôi bàn tay chai sần ấy vuốt tấm lưng của anh, anh dựa vào ngực gã, cảm giác này lâu rồi mới được trải nghiệm lại...nhỉ?"Được rồi, nếu ôm lâu em sẽ không thoải mái đâu...-""...""Ơ kìa, ngủ rồi đấy à? Vậy thôi, đành vậy."Cứ như thế, sự ấm áp kèm theo cảm giác âu yếm dịu dàng làm anh chìm vào giấc ngủ nhanh chóng.Gã thật sự rất ấm áp, gã là một người quá đỗi tuyệt vời, thế nhưng, anh lại không biết trân trọng, khiến cuộc tình đang êm đẹp bỗng trở thành cuộc tình nghẹt thở chỉ được cứu rỗi bởi một phía.----"Dậy ăn cháo đi, gã Tư Bản đáng chết"Anh lay gã dậy."Umm...Là em sao? Cháo cho tôi đấy à?""Ừ, không ăn thì thôi""Chờ đã, ăn chứ!"Gã nắm áo anh kéo nhẹ lại, như đứa trẻ phụng phịu đòi ăn. Anh thấy vậy cũng mềm lòng rồi đưa cháo cho gã."Chú...tại sao lại yêu tôi đến vậy chứ..""Gì vậy? Tôi yêu em chẳng vì lí do gì hết, nếu có thì nó đâu gọi là tình yêu, đúng không?""Um...Vậy còn tại sao chú lại muốn chết đến thế? Rõ khi chết đi chẳng ai thèm quan tâm đến chú ra sao nữa sao?"Gã người Mỹ như đờ người ra, đôi đồng tử dán chặt vào người con trai trước mắt. Anh đang quan tâm gã sao?Đó là điều vừa chạy qua đầu gã nhưng trong chốc lát, khi nó chưa kịp về vạch đích đã bị gã thẳng tay gạch nó đi. Mơ mộng làm gì chứ, mong chờ anh sẽ quan tâm kẻ như mình dù chỉ một chút sao? Thật hão huyền. Anh chỉ là đang tò mò thôi, giống như khi bắt đầu cuộc tình này vậy. Cuối cùng thì gã cũng chỉ là ngọn đuốc lâu dần sẽ tắt và anh thế nào cũng sẽ tìm cho mình một ngọn đuốc hay chiếc đèn mới để soi sáng trái tim đầy vụn vỡ ấy mà thôi."Tôi chẳng biết nữa, nhưng tôi nghĩ rằng khi chết đi, sẽ chẳng còn gì làm tôi phải nghĩ ngợi nữa, có lẽ lúc đó em cũng sẽ có một tình yêu khác đáng trân trọng hơn tôi, tôi sẽ không còn ràng buộc trái tim em ở lại nữa, điều đó khiến tôi yêu quý cái chết hơn""...""Ah...phải rồi. Em hứa với tôi một việc được không?""Chuyện gì?""Khi tôi chết, nếu có thể, xin em hãy chôn xác tôi ở giữa một cánh đồng đầy hoa hồng được không?""Tại sao?""Vì khi ấy tôi sẽ được trở thành phân bón cho loài hoa mà tôi yêu thích, vậy nên hứa với tôi nhé?""Ừ..."Gã cười tươi như hoa, hộp cháo từ lâu cũng đã cạn sạch. Anh cũng chẳng còn có thể nói gì thêm, lẳng lặng cầm hộp cháo rỗng rồi rời khỏi căn hầm. Còn gã thì tiếp tục chìm vào giấc ngủ.----Bất ngờ cũng đã một tháng chưa nói chuyện với gã, anh bước xuống hầm,nhưng ở đấy chẳng có ai."Hoa Kỳ, ông chú đâu rồi!?"Chẳng nghe gì hồi âm đáp trả, anh lại hét lên lớn hơn."Hoa Kỳ, ông chú có trốn không đấy!?"Lại chẳng có gì đáp lại, điều đó khiến Nga rợn tóc gáy. Căn hầm trống vắng chẳng có ai. "Gì vậy chứ..."Ah. Nhớ rồi, chú ấy chết rồi, do chính tay mình giết cơ mà, rồi sau đó mình đã chôn xác của chú ấy ở dưới một vườn hoa hồng y như tâm niệm cuối cùng của chú. Suy nghĩ đó bất chợt lại hiện lên đầu anh, nó làm đầu óc anh đau nhói. Hình ảnh gã bắt đầu ùa về như bão lũ. Nó làm Nga mệt mỏi tột cùng. Hơn bao giờ hết, bâu giờ anh muốn gã sống lại...thật điên rồ.-----2 năm trôi qua, nỗi cô đơn là người bạn duy nhất ở lại bên anh, anh giờ cũng đã 27, nhưng người ấy mãi tuổi 34. Đáng tiếc thay anh lại là người giết gã. Nếu lúc đó anh không vì lòng oán hận cá nhân rồi nhốt gã lại, để rồi sau đó...thôi đến đây thôi. Anh đặt cành hoa hồng lên mộ gã, loài hoa gã thích nhất là nó, thế sao gã không vui lên chứ? Cớ sao ngôi mộ này cứ im lặng đến vậy, không hồi âm đáp trả, chỉ để lại anh một không gian cô đơn, lạnh lẽo. "Ông chú này, 2 năm rồi"2 năm rồi
Gã chưa tỉnh giấc
2 năm rồi
Từ lúc những kí ức ám ảnh Nga
2 năm rồi
Đời anh vẫn trôi
Dù chẳng có kẻ điên kiêu kì lúc trước---Đến khi về già, đến khi sắp từ giã cõi đời mục nát đầy nguyền rủa, gã lại đến bên anhĐến bên anh giống như lần đầu gặp gỡ...Kéo linh hồn Nga yên nghỉ nơi suối vàng, trong khi đôi mắt anh vẫn còn vươn lệ..."Ấm áp quá, Mỹ à...".
.
.*cạch*"Hết truyện rồi, bé yêu"Người ấy cười, xoa xoa đầu cậu nhóc. "Cuộc đời họ thật bi thương...chú nhỉ?""Ừm, giờ thì ngủ đi, bé yêu"
-------Tui vẫn chưa hài lòng về nó lắm nhma deadline dí sát đít nên nhai đỡ quả trash này nha💀
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com