Rupert Grint Va Nuoc Mat Than Oris
Tom Felton có một buổi sáng thật điên rồ. Bản thảo cho một series truyền hình mới của cậu ấy vừa được CW network duyệt qua, và cậu ta không thể chờ để kể cho Emma nghe. Những buổi dạo chơi bãi biển và luyện tập guitar là quá đủ để khiến những người hâm mộ điên lên với các phỏng đoán. Dramione. Cậu ta tự cười với mình.
Khui một lon bia ăn mừng, cậu nâng lon với ánh bình minh đang trải dài khắp đường chân trời. Ngụm đầu tiên có vị cô đơn. Ngụm thứ hai thì ổn hơn khi cậu cố tìm cách để thuyết phục Daniel và Rupert cam kết với ý tưởng cả bốn người họ sẽ cùng tham gia chương trình của cậu.
Một con chó bạc thình lình hiện ra. Ánh sáng phát ra quanh bộ lông của nó tạo thành những dải sương mù khi nó xoay quanh cậu với những cú ngáp không thành tiếng. Tom phun hết ngụm bia thứ ba thành một tia nước mà ngay cả mạch nước Old Faithful cũng phải thán phục.
"Gah! Cá-"
Con chó săn ma quái nhào qua nhào lại đầy phấn khởi trước khi đứng yên một chỗ. Tom mém ngồi hụt khỏi ghế khi cậu gục xuống một cách yếu ớt, rút điện thoại trong túi ra. Nó có phải là thứ mà cậu đang nghĩ đến không vậy?
Cậu sắp chụp một tấm hình thì miệng con chó mở ra và giọng của Rupert vang lên rõ ràng lạ thường.
"Thử loa, thử loa."
Cậu chớp mắt. Cậu ta và cái thứ chỉ có thể là thần hộ mệnh kia nhìn chằm chằm nhau trong im lặng.
"Ừm," cậu nói, đặt lon bia mém rớt khỏi cái bàn. "Này là trò đùa gì hả?" Cậu tìm xung quanh xem có máy quay giấu kín nào không. "Ha ha mọi người. Vui đó. Lừa được tôi rồi đấy. Thần hộ mệnh trông rất thậ--"
"Alo? Alo? Thử loa, thử loa." Âm thanh phát ra từ miệng con chó nghe có vẻ lo lắng, thậm chí là loạn trí.
"Mình nghe thấy rồi," Tom nói. "Trời đất... cái thứ này hoạt động như thế nào vậy?" Không phải thần hộ mệnh là công cụ ghi âm một chiều sao?
"Tom, là mình, Rupert đây."
"Trò đùa vui đó," cậu nói.
"Đây không phải một trò đùa. Dù bồ có làm gì thì cũng đừng đăng ảnh này lên Instagram. Mình thề có...có hòn bi trái của Daniel, nó là thật. Đừng gọi cảnh sát. Thật ra thì đừng gọi ai cả, ngay cả mình. Mình cần phải...trời đất quỷ thần, mình phải đến California bằng cách nào đây? Sao bồ lại chuyển đến sống ở California vậy hả?"
"Giờ điều đó thật sự quan trọng sao?" Tom hét lên. "Chuyện gì đang xảy ra?"
"Dù gì thì hãy để mình làm rõ chuyện này trước đã. À phải, phép thuật là có thật! Nó rất xấu xa!"
"Vậy thì phải nói từ đầu chứ!"
"Nhưng mọi thứ đều lung tung hết. Có nhớ 'biện pháp an ninh' của Emma không? Cậu ấy vừa gửi mình một tin nhắn gì đó về bọn cá heo nè."
Tom cau mày. Không phải cái đó là về chuyện người ngoài hành tinh xâm nhập vào bộ máy chính quyền sao?
"Mình nghĩ đó là mật mã dùng khi chính quyền pháp thuật có thật và muốn xóa trí nhớ tất cả chúng ta. Họ hẳn đang kiểm tra các trang mạng xã hội và điện thoại của chúng ta, nếu không thì Emma đã không gửi mật mã như thế."
"Ồ," cậu suy nghĩ yếu ớt. "Giờ sao?"
"Chờ đã, mình sẽ tìm ra cách đến chỗ bồ. Lấy một cây đũa giả hay gì đó đi, thử xem sao! Mình nghĩ thần chú thực ra giống y như những câu trong sách ấy, xịn ha?"
Tom sôi lên thôi thúc được tống cây bút xuyên qua con chó trong tuyệt vọng. "Làm sao mà những chuyện như thế lại xảy ra ngay lúc này chứ? Đây chắc chắn phải là một trò đùa!"
"Mình cũng đã gửi thần hộ mệnh đến chỗ Daniel và Emma, nhưng chúng quay về ngay lập tức. Có thể họ đang ngủ, hoặc tệ hơn, đã chết. Bồ là hi vọng duy nhất của mình đó man!"
Con chó bạc đột ngột chuyển động, xoay quanh cậu ta vài vòng trước khi nhảy xuyên qua bức tường của căn nhà. Cậu ngồi đó, diễn rất đạt vai một bức tượng vừa đắp xong.
Tom Felton vừa có một buổi sáng thật điên rồ.
Cậu đẩy cái ghế bay ra sau khi nhào qua phòng khách, vượt qua căn bếp và vào trong tủ chứa đồ. Phải có đũa phép đâu đó ở đây! Tiếng nhựa rít và cào vào nhau khi cậu xé toang những thùng các tông cũ và đổ hết đồ ra ngoài. Đây!
Chụp lấy một trong rất nhiều cây đũa phép cậu từng dùng trên phim trường, Tom thầm gửi lời cầu nguyện đến bất cứ thần thánh nào đang lắng nghe rằng ở đây không có bất kỳ chiếc máy quay giấu kín nào, không thì chuyện cậu sắp là trông sẽ cực kỳ ngu ngốc.
"Lumos."
Một luồng sáng rực rỡ làm cháy võng mạc của cậu. Cậu kêu lên đau đớn, quăng cây đũa đánh cạch xuống sàn nhà. Dụi đi những đốm lóa mắt, cậu lảo đảo bước đến bức tường và rên lên một tiếng đầy thất vọng. Còn quá sớm để chuyện này xảy ra. Bùa Lumos gì mà sáng đến mức đấy? Khoan, quên đi, cậu vừa thực hiện một bùa Lumos.
Đến khi lấy lại được thị giác rõ ràng, cậu bắt đầu săm soi cây đũa phép. Rõ ràng là đồ giả. Không có bất cứ máy quay nào được giấu phía sau cửa nhà tắm hành lang, cũng không có máy chiếu bí mật nào phát hình ảnh ba chiều thần hộ mệnh của Ron Weasley cả.
Emma. Daniel. Họ đang gặp rắc rối. Bàn tay run rẩy của Tom nhặt cây đũa màu đen lên, mém làm rơi khúc gỗ đẫm mồ hôi. Cậu phải đến được chỗ Rupert. Chĩa đũa vào một Quả cầu Gợi nhớ giả nhận được từ một người hâm mộ, cậu nhăn mặt lại và tập trung cao độ.
"Portus." (Cảng hóa.)
Khui một lon bia ăn mừng, cậu nâng lon với ánh bình minh đang trải dài khắp đường chân trời. Ngụm đầu tiên có vị cô đơn. Ngụm thứ hai thì ổn hơn khi cậu cố tìm cách để thuyết phục Daniel và Rupert cam kết với ý tưởng cả bốn người họ sẽ cùng tham gia chương trình của cậu.
Một con chó bạc thình lình hiện ra. Ánh sáng phát ra quanh bộ lông của nó tạo thành những dải sương mù khi nó xoay quanh cậu với những cú ngáp không thành tiếng. Tom phun hết ngụm bia thứ ba thành một tia nước mà ngay cả mạch nước Old Faithful cũng phải thán phục.
"Gah! Cá-"
Con chó săn ma quái nhào qua nhào lại đầy phấn khởi trước khi đứng yên một chỗ. Tom mém ngồi hụt khỏi ghế khi cậu gục xuống một cách yếu ớt, rút điện thoại trong túi ra. Nó có phải là thứ mà cậu đang nghĩ đến không vậy?
Cậu sắp chụp một tấm hình thì miệng con chó mở ra và giọng của Rupert vang lên rõ ràng lạ thường.
"Thử loa, thử loa."
Cậu chớp mắt. Cậu ta và cái thứ chỉ có thể là thần hộ mệnh kia nhìn chằm chằm nhau trong im lặng.
"Ừm," cậu nói, đặt lon bia mém rớt khỏi cái bàn. "Này là trò đùa gì hả?" Cậu tìm xung quanh xem có máy quay giấu kín nào không. "Ha ha mọi người. Vui đó. Lừa được tôi rồi đấy. Thần hộ mệnh trông rất thậ--"
"Alo? Alo? Thử loa, thử loa." Âm thanh phát ra từ miệng con chó nghe có vẻ lo lắng, thậm chí là loạn trí.
"Mình nghe thấy rồi," Tom nói. "Trời đất... cái thứ này hoạt động như thế nào vậy?" Không phải thần hộ mệnh là công cụ ghi âm một chiều sao?
"Tom, là mình, Rupert đây."
"Trò đùa vui đó," cậu nói.
"Đây không phải một trò đùa. Dù bồ có làm gì thì cũng đừng đăng ảnh này lên Instagram. Mình thề có...có hòn bi trái của Daniel, nó là thật. Đừng gọi cảnh sát. Thật ra thì đừng gọi ai cả, ngay cả mình. Mình cần phải...trời đất quỷ thần, mình phải đến California bằng cách nào đây? Sao bồ lại chuyển đến sống ở California vậy hả?"
"Giờ điều đó thật sự quan trọng sao?" Tom hét lên. "Chuyện gì đang xảy ra?"
"Dù gì thì hãy để mình làm rõ chuyện này trước đã. À phải, phép thuật là có thật! Nó rất xấu xa!"
"Vậy thì phải nói từ đầu chứ!"
"Nhưng mọi thứ đều lung tung hết. Có nhớ 'biện pháp an ninh' của Emma không? Cậu ấy vừa gửi mình một tin nhắn gì đó về bọn cá heo nè."
Tom cau mày. Không phải cái đó là về chuyện người ngoài hành tinh xâm nhập vào bộ máy chính quyền sao?
"Mình nghĩ đó là mật mã dùng khi chính quyền pháp thuật có thật và muốn xóa trí nhớ tất cả chúng ta. Họ hẳn đang kiểm tra các trang mạng xã hội và điện thoại của chúng ta, nếu không thì Emma đã không gửi mật mã như thế."
"Ồ," cậu suy nghĩ yếu ớt. "Giờ sao?"
"Chờ đã, mình sẽ tìm ra cách đến chỗ bồ. Lấy một cây đũa giả hay gì đó đi, thử xem sao! Mình nghĩ thần chú thực ra giống y như những câu trong sách ấy, xịn ha?"
Tom sôi lên thôi thúc được tống cây bút xuyên qua con chó trong tuyệt vọng. "Làm sao mà những chuyện như thế lại xảy ra ngay lúc này chứ? Đây chắc chắn phải là một trò đùa!"
"Mình cũng đã gửi thần hộ mệnh đến chỗ Daniel và Emma, nhưng chúng quay về ngay lập tức. Có thể họ đang ngủ, hoặc tệ hơn, đã chết. Bồ là hi vọng duy nhất của mình đó man!"
Con chó bạc đột ngột chuyển động, xoay quanh cậu ta vài vòng trước khi nhảy xuyên qua bức tường của căn nhà. Cậu ngồi đó, diễn rất đạt vai một bức tượng vừa đắp xong.
Tom Felton vừa có một buổi sáng thật điên rồ.
Cậu đẩy cái ghế bay ra sau khi nhào qua phòng khách, vượt qua căn bếp và vào trong tủ chứa đồ. Phải có đũa phép đâu đó ở đây! Tiếng nhựa rít và cào vào nhau khi cậu xé toang những thùng các tông cũ và đổ hết đồ ra ngoài. Đây!
Chụp lấy một trong rất nhiều cây đũa phép cậu từng dùng trên phim trường, Tom thầm gửi lời cầu nguyện đến bất cứ thần thánh nào đang lắng nghe rằng ở đây không có bất kỳ chiếc máy quay giấu kín nào, không thì chuyện cậu sắp là trông sẽ cực kỳ ngu ngốc.
"Lumos."
Một luồng sáng rực rỡ làm cháy võng mạc của cậu. Cậu kêu lên đau đớn, quăng cây đũa đánh cạch xuống sàn nhà. Dụi đi những đốm lóa mắt, cậu lảo đảo bước đến bức tường và rên lên một tiếng đầy thất vọng. Còn quá sớm để chuyện này xảy ra. Bùa Lumos gì mà sáng đến mức đấy? Khoan, quên đi, cậu vừa thực hiện một bùa Lumos.
Đến khi lấy lại được thị giác rõ ràng, cậu bắt đầu săm soi cây đũa phép. Rõ ràng là đồ giả. Không có bất cứ máy quay nào được giấu phía sau cửa nhà tắm hành lang, cũng không có máy chiếu bí mật nào phát hình ảnh ba chiều thần hộ mệnh của Ron Weasley cả.
Emma. Daniel. Họ đang gặp rắc rối. Bàn tay run rẩy của Tom nhặt cây đũa màu đen lên, mém làm rơi khúc gỗ đẫm mồ hôi. Cậu phải đến được chỗ Rupert. Chĩa đũa vào một Quả cầu Gợi nhớ giả nhận được từ một người hâm mộ, cậu nhăn mặt lại và tập trung cao độ.
"Portus." (Cảng hóa.)
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com