TruyenHHH.com

Rupert Grint Va Nuoc Mat Than Oris

"Severus, trả lời!" Minerva hét vào tay áo bà. "Chuyện gì đang xảy ra ngoài đó?"

Những tiếng la đầy kinh ngạc và bối rối chào đón cô trước khi âm thanh ướt át chèm nhẹp và ri rỉ vùi lấp họ. Bà nắm cây đũa phép gỗ thông và lõi gân tim rồng thật chặt. Mặt dù không thể so với Albus nhưng bà vẫn được trao Huân chương Merlin, đệ nhất đẳng. "Ta đã quá già cho mấy chuyện nhảm nhí này."

"Bỏ xuống!" Tom hét lên, nhào qua cánh cửa nhà vệ sinh với đũa phép chèn vào cổ Rose. Vài cái đùi gà và vài bát pudding chui được qua cửa, kêu lục bục khi chúng nhân bản lên. Bao tử Minerva rớt tuột xuống đất. Không! Làm cách nào? Đôi mắt con bé mở to đầy kinh hãi, miệng lắp bắp không thành tiếng. "Có bất cứ cử động, hay bất cứ lời nói nào là con bé sẽ chết."

Đũa của bà rơi cạch xuống sàn gạch. "Tom, đừng-"

"Im lặng! Không được nói! Tôi không liều lĩnh để bà ếm thần chú không lời đâu. Quay lưng lại và úp mặt vào tường. Ngay!"

Bà tuân theo. Tôi không thể liều lĩnh. Tha thứ cho tôi, Albus.

"Petrificus Totalus (Toàn thân bất động)," một giọng nữ sắc bén vang lên. Cái gì!? Qua khóe mắt của mình, bà thấy được Rose đang tiến tới và búng tay. Những đường nét trẻ trung biến trở lại thành vẻ đẹp nghiêm nghị của Emma. Biến hình nhân dạng. Chọn đúng cách này để lừa ta!

"Xin lỗi Giáo sư McGonagall," cô nói. "Tụi con sẽ không cho bất cứ thứ gì ngăn cản tụi con cứu Daniel."

Cái con bé ngu ngốc này! Đó không phải là...

Búng tay thêm cái nữa, Emma biến hình trở lại thành Rose và đi đến lối vào Phòng chứa.

"Bombarda Maxima." (Bom nổ Tối đa.)

Sau khi âm thành của sành sứ và thủy tinh vỡ vụn đã lắng xuống, Minerva nhìn thấy đám thức ăn nhân bản đang ào tới chỗ bà. Không phải thế nào, bà rên rỉ. Chết kiểu này thì thảm hại quá. Bị pudding đè nghẹt thở.

Bà đã gần phá được bùa đông cứng thì nghe thấy tiếng la hét và tiếng vụt đũa thần bên ngoài. Cánh cửa mở toang một lần nữa.

"Finite Incantatem!"

Một đám con nít luộm thuộm đuổi theo mớ thức ăn rục rịch cuối cùng, liên tục tung ra câu thần chú phản-nguyền. Mứt bám đầy tóc, dầu mỡ dính đầy áo chùng, và vài miếng thịt và rau củ trượt xuống từ chân tay tụi nó.

James, Al, Rose, Scorpius và Hugo lao tới bên bà. Phép thuật của bà cuối cùng cũng rũ bỏ được thứ đang kìm kẹp mình.

"Đi đi," bà hét lên, loạng choạng đến nhặt lại cây đũa phép. "Đây không phải là chỗ cho con nít!"

"Ba má tụi con đang ở dưới đó," Rose nói. "Đi mà, Cô Hiệu trưởng!"

Họ đang gặp rắc rối đúng không cô?" Hugo hỏi.

Minerva nhìn lướt qua khuôn mặt bọn trẻ. "Làm sao mà mấy trò biết? Đó là một bí mật được canh giữ chặt chẽ. James! Đi kiếm má trò lại đây, ngay!"

"Không phải lỗi của họ," Scorpius phản đối. "Tự tụi con phát hiện ra. Cũng đâu khó khăn gì mấy."

Một nỗi lo lắng khủng khiếp vụt qua tâm trí bà. "Khoan, Lily đâu?"

---

Quá mạnh.

Đó là ý nghĩ duy nhất Emma có được khi sàn đá lạnh tanh của phòng chứa áp vào má cô. Cô nếm được vị kim loại. Chân tay cô nặng trịch, như hồi cô bị con Tử Xà làm cho hóa đá.

Dumbledore không bị lừa một giây phút nào. Vị pháp sư đã ngay lập tức kích hoạt vài ba dòng cổ ngữ runes làm vô hiệu hóa bùa chắn của Tom ngay khi tụi nó đến, lao thẳng vào một chuỗi bùa biến hình khiến một đống sư tử đá từ trên đổ xuống. Khi tụi nó di chuyển để đánh trả, toàn bộ cấu trúc ngay lập tức hóa thành một cơn bão lông vũ sắc như dao cạo.

Không có thời giờ để suy nghĩ! Tia sáng bắn vào tụi nó từ nhiều hướng. Các phân tử nước tạo thành sương mù dưới chân, làm giảm tầm nhìn tụi nó. Cụ già râu trắng di chuyển nhanh hơn là tuổi tác của ông làm được, đánh trả tất cả các bùa chú gần như trước khi tụi nó kịp đọc hết câu thần chú.

Coi nào, coi nào...cử động đi! Tom gần như không đứng được, và không chịu đựng lâu hơn được nữa. Cô nàng có thể nhìn thấy Daniel nằm ngửa ngay chính giữa Phòng chứa. Những chiếc ống dài trong suốt len lỏi qua đống dây thép đang trói cậu vào trung tâm của một ngôi sao năm cánh theo nghi thức, thắt chặt vào một cái nón giáp lấp lánh đủ màu sắc. Họ đang hút cạn phép thuật của cậu!

Tom sụp xuống, chống tay và đầu gối bên cạnh cô, tay cậu ngoặt một góc lạ kì. Cậu ho sặc sụa.

"Hai đứa đang can thiệp vào chuyện mà hai đứa không hiểu rõ." Không có một chút dịu dàng nào phát ra từ giọng nói khô khốc đó. "Liều lĩnh, ngây thơ, và trên thất cả là... dại dột. Không có cách nào có thể chữa được tình trạng của cậu ta."

"Thả cậu ấy ra," Tom nói. "Dù ông có dùng phép thuật của cậu ấy để làm gì đi nữa, chúng tôi cũng sẽ ngăn ông lại."

Tốt lắm, Tom. Câu giờ ông ta thêm chút nữa.

"Hai đứa không biết sao?" Giọng nói hoài nghi cường điệu của Dumbledore nghe gần như phẫn nộ, "Hai đứa vào tận đây mà không biết... hai đứa tưởng thầy..."

Một giọng nói nhỏ vọng ra trong tam trí tụi nó. Trông ông ta không có vẻ đang nói xạo; ổng không có lí do để làm vậy. Chữa được tình trạng cậu ta?

"Rupert đâu rồi?"

Cậu chàng tóc đỏ hiện ra trong một luồng lửa phượng hoàng trên Phòng chứa. Fawkes phát ra một tiếng rít, mang Rupert hướng xuống chỗ người bạn đang hôn mê của tụi nó. "Daniel!"

"Không!" Nỗi tuyệt vọng của Dumbledore bơm thêm pháp thuật vào không khí. Thậm chí nếu cây Đũa phép Cơm nguội có triệu hồi được một đống dây xích khổng lồ từ mặt đất thì Emma biết ông cũng không đủ nhanh.

Một luồng lửa phượng hoàng thứ hai hiện ra. Một con bé tóc cùng màu chĩa đũa phép hướng lên trận đấu tay đôi đầu tiên giữa pháp sư – phượng hoàng.

"Impedimenta!" (Cản trở!)

Bản năng của Emma trỗi dậy. "Ngưng lại!"

Fawkes dạt sang một bên khi lời nguyền sượt qua đôi cánh nó, làm vuột cái áo của Rupert và bay đi mất. Sức nặng của một con người bảy mươi lắm ký làm vỡ tan mớ ống trong suốt và phát ra một tiếng rít đầy đe dọa.

Thế giới nổ tung. Rupert và con bé bị thời bay về sau như những chiếc lá trong cơn lốc khi một luồng pháp thuật thuần khiết bùng lên phía dưới họ. Dumbledore vung câu Đũa phép Cơm nguội như một thanh gươm lớn, làm mọc lên những cái kén lụa để đỡ lấy cú ngã của họ và cuộn họ lại.

Daniel ngồi thẳng dậy. Đôi mắt xanh lúc của cậu sáng rực như những ngọn hải đăng trong đêm tối,

Cậu hét lên.

Emma cảm thấy nó đang đến. Một luồng pháp thuật khác. Cô lảo đảo trên đôi chân mình, nhưng Dumbledore đã đến trước mặt cô. Tay ông vươn lên trên như thần Atlas đang đỡ lấy bầu trời, bảo vệ bọn họ bằng cả tấm thân và pháp thuật của ông.

"Protego Maxima!"

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com