Rung Soi Trang Thanh
Trong làn sương tối mờ ảo của rừng Theo, sau những thân sồi già chẳng ai biết đã mấy ngàn năm tuổi là một ngôi nhà nhỏ. Nó chẳng to lắm, cũng chẳng cao, nằm gọn trong vòng ôm của lá cây trong rừng già. Ngôi nhà ấy vừa như ngôi nhà của những chú lùn trong câu truyện cổ tích của anh em nhà Grimm, lại chẳng khác nào một ngôi nhà cổ bỏ không trong một khu rừng mà người ta vẫn chưa chặt phá tới. Không khí xung quanh đậm mùi hơi nước đọng lại trong những gốc cây mục rữa, cái thứ không khí đặc quánh mùi hơi nước lẫn cái mùi ngai ngái của cây cỏ, làm người ta phải bịt mũi khó chịu. Trong căn nhà ấy, có một cô gái tóc vàng óng tựa thác nước đêm trăng rằm, làn da trắng tựa tuyết, xinh đẹp nhưng lại mong manh như một thứ sứ hảo hạng cao quý thanh khiết nhưng chỉ cần người ta chạm vào là vỡ tan. Cô gái ấy đứng bên cánh cửa sổ bằng gỗ cũ đã mọc rêu xanh um, nhìn vào một khoảng rừng phía trước... Lọc cọc, cót két, tành tạch, xoèn xoẹt... đấy là những âm thanh nghe đến chán tai phát ra từ trong ngôi nhà gỗ cũ đấy. Tuyệt không có tiếng người nói chuyện, chỉ có tiếng thở nhè nhẹ từ cô gái kia. Cô đứng thẳng, nom chắc cũng được cỡ một mét sáu mươi, không đi tất, chân trần trắng muốt. Trên cổ chân cô gái có một dòng ký tự kỳ lạ màu xanh, phát ra thứ ánh sáng xanh lam mờ nhạt, chỉ khi nào cô đu đưa chân nhẹ thì dòng chữ ấy mới sáng lên một tí, còn để yên thì nhìn nó không khác gì một hình xăm theo phong cách kỳ bí cổ xưa cả. Cô gái có vẻ chẳng quan tâm đến nó, cứ bất động mà nhìn thẳng ra bên ngoài cửa sổ. Ngoài ấy, cũng như mọi lúc, yên tĩnh đến mức kỳ quặc. Không có cả tiếng lá rơi, không một tiếng gió, không có cả tiếng muôn thú gào gầm. Chỉ có ánh sáng mờ nhạt chẳng phân biệt nổi đó là ánh sáng của mặt trăng vùng nhiệt đới hay của mặt trời nữa, thứ ánh sáng ấy nó cứ trăng trắng, mờ mờ và cả lạnh lẽo. Dù có cố mở to mắt ra nhìn thì cũng chẳng thể nhìn xa, ánh sáng chiếu xuống cây rừng, phủ lên nó một lớp giáp bạc óng ánh như giáp của những quân đoàn người khổng lồ bất động. Bóng cây đổ xuống vùng sân nhỏ, che lấp một cái đồ vật mà trông giống như cái hòm thư trước cửa. Nó bị một cái cây leo lên, ôm chặt lấy cái dáng vẻ xiêu vẹo sắp đổ ấy. Chẳng thể nhìn rõ cây đấy là loại gì, nhưng nhìn nó có vừa có vẻ chẳng ăn nhập gì vào với cái nơi toàn cây to thẳng đứng trước nó, nhưng lại vừa có vẻ nó là một thể với cái khu vườn kỳ lạ sau lưng. Sau cái hộp thư xiêu vẹo ấy là một hàng gỗ hình chữ nhật được cắm thẳng làm hàng rào. Khu vườn bên trong kỳ lạ là không có cái vẻ âm u như khu rừng nơi nó ở, từng hàng cây được phân luống, trồng có trật tự. Bên trái là hàng hoa Padisarah, nhụy hoa dài vươn ra khỏi đóa hoa, phát ra ánh sáng vàng trắng nhè nhẹ như những tinh linh hoa, làm sáng hẳn cả khu rừng u tối. cánh hoa tím nhạt, lá xanh xanh, nhưng lại điểm chút màu hồng ở đầu lá. Nó là loài hoa thánh thiện và cao quý như những con thiên nga trắng thuần, yêu cầu rất khắt khe về môi trường sịnh trưởng nhưng lại mọc thành từng cụm dày ở nơi đây. Bên cạnh đấy có một đóa Viparyas gầy gò, héo úa. Cô gái trong cửa sổ thi thoảng lại liếc nhìn đóa hoa, rồi lại nhanh chóng liếc mắt qua chỗ khác. Đóa hoa Viparyas ấy rực rỡ tựa ánh nắng hoàng hôn đỏ au đang lụi tàn trong làn sương sớm. Cánh hoa mong manh tựa giấc mơ trưa - rất đẹp, rất thơ nhưng lại bị lãng quên chỉ vài phút sau khi thức dậy. Cô gái ấy cũng giống như đóa hoa mong manh này vậy, đẹp đẽ, mong manh và mang một cái buồn đau khó tả. Hoàng hôn dù xuất hiện từ ngàn xưa nhưng vẫn đẹp, vẫn thơ, vẫn trong như thế, vẫn làm say trái tim của bao người. Dù nó có ngắn nhưng ngày mai nó lại xuất hiện như một vòng lặp vĩnh cửu, đánh dấu cái kết của một ngày bằng ánh đỏ mê say. Vậy nếu, ngày mai không xuất hiện nữa... thì sao? Cô gái đưa tay lên ôm lấy bả vai gầy, bả vai ấy trắng nõn như sứ, phơi ra trước không khí lạnh ngắt. Cô đưa tay lên, kẽ ma sát vào bả vai và cánh tay trần ấy. Cô khẽ run, không biết là do lạnh, hay do một việc gì làm cô thấy kinh hãi đang gần đến. Cánh cửa im lìm bỗng kêu "cạch" một tiếng, rồi mở toang ra. Không khí ẩm ướt tràn vào căn nhà khô ráo, nhưng thật lạ kỳ, hơi nước dư thừa ấy lại biến mất ngay lập tức, chỉ duy có ánh sáng trăng trắng ấy không bị chặn ở ngoài của mà lan tràn vào trong nhà, in bóng một người đang đứng trước cửa. Người đó bước vào...
* Nếu có lỗi đánh máy thì hãy cmt để mình sửa nhé, cảm ơn đã đọc.
* Nếu có lỗi đánh máy thì hãy cmt để mình sửa nhé, cảm ơn đã đọc.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com