Run To You Kepat Song Vu Dien Dai
Bắc Kinh.Mùa đông 2021.Hàng cây hai bên đường xác xơ, trơ trụi. Làn gió lạnh lẽo thổi qua, khiến chúng khẽ lay động. Những bông tuyết bay bay trong không trung, buông mình xuống mặt đường liền tan biến như chưa từng tồn tại.Mười năm, chớp mắt một cái đã qua. Những ký ức xưa cũ, đã từng đẹp đẽ đến thế, giờ đây cũng tan ra như hoa tuyết, chẳng để lại chút dấu vết gì.Mười năm rồi Châu Kha Vũ mới quay trở lại Bắc Kinh. Thành phố này đã thay đổi rất nhiều, những nơi từng thân thuộc giờ đây cũng đã trở nên xa lạ đến nỗi anh không tìm thấy nổi một chút hồi ức nào ở đó nữa. Mà lòng người có lẽ cũng vậy. Chỉ có mùa đông Bắc Kinh vẫn lạnh như thế, hệt như trong trí nhớ của anh. Châu Kha Vũ còn nhớ rất rõ, cậu ấy rất sợ lạnh, cũng rất không thích mùa đông. Nhưng, cậu ấy đã từng nói với anh, mùa đông năm đó được trải qua cùng anh, là mùa đông mà cậu ấy yêu thích nhất.Châu Kha Vũ hít đầy lồng ngực một ngụm gió trời, cảm nhận cái lạnh lan ra khắp cơ thể, vậy mà chẳng thể so sánh nổi với sự lạnh giá nơi trái tim. Anh ngước nhìn lên trời, giơ tay ra muốn đón lấy một bông tuyết, nhưng nắm tay lại chỉ bắt được không khí lạnh lẽo. Có lẽ quá khứ xưa cũ, cũng hệt như bông tuyết kia, đã sớm vuột khỏi tầm tay anh mất rồi.Châu Kha Vũ đứng trước một tòa nhà kiến trúc hiện đại, bên ngoài treo những tấm áp phích lớn phong cách đơn giản, bên trên chỉ đề một hàng chữ: Triển lãm "Every moment" - Họa sĩ PatrickCơn gió lạnh vẫn lùa qua vạt áo choàng của anh, len lỏi vào từng ngóc ngách trong cơ thể anh, dường như len lỏi cả vào trong tim. Vậy mà lòng bàn tay anh bên trong túi áo lại đầm đìa mồ hôi. Trong đầu anh ngổn ngang rất nhiều suy nghĩ lộn xộn khác nhau.Liệu ở đây có thể gặp được người mà anh hằng nhớ nhung hay không?Liệu gặp được rồi, có thể nghe được đáp án mà anh mong mỏi hay không?Châu Kha Vũ không biết, nhưng anh đã ôm theo hi vọng mong manh ấy mà không do dự bước lên máy bay trở về Bắc Kinh. Vậy nên, giờ phút này, anh không muốn làm một kẻ lâm trận bỏ trốn.Đằng sau cánh cửa kính trong suốt của tòa nhà là bức tường lớn với dòng chữ được đắp nổi.Every momentBên cạnh nó có một dòng chữ nhỏ được viết tay, mà nếu không để ý kĩ sẽ không thể phát hiện ra.I miss youChâu Kha Vũ không biết đó là do ai viết, cũng không dám chắc có phải do chính tay cậu viết hay không. Every moment I miss you. Anh đứng thất thần ở đó rất lâu, rồi mới hạ quyết tâm bước vào trong.Khi Châu Kha Vũ đã đứng bên trong căn phòng triển lãm rộng lớn với bốn bức tường trắng khiến người ta có ảo giác không gian không tồn tại điểm tận cùng, anh mới bắt đầu thấy nỗi thất vọng dâng lên xâm chiếm lấy mình.Em không ở đây.Anh tự nhủ, không phải chuyện gì lạ cả. Một buổi triển lãm đâu nhất thiết họa sĩ phải đích thân đến? Là do anh tự cho mình hi vọng quá lớn. Châu Kha Vũ lê bước chân nặng nề đi quanh gian phòng, ngắm nhìn từng bức tranh lớn nhỏ được treo trên tường. Những bức tranh trong triển lãm hôm nay đều sử dụng chủ đạo là tông màu lạnh, hệt như mùa đông Bắc Kinh vậy. Anh đi lại rất lâu, cuối cùng dừng chân trước một bức tranh được treo trang trọng ở chính giữa gian phòng. Ngay khi nhìn thấy nó, trái tim Châu Kha Vũ đã không kìm được run rẩy.Một bức tranh được vẽ theo trường phái trừu tượng bằng những nét vẽ đơn giản màu đen trên nền trắng. Có lẽ là vẽ sườn mặt của một người. Bên cạnh còn có hai chấm tròn nhỏ màu đỏ.Ở dưới đề tên: The hole.Châu Kha Vũ chợt nhớ đến một mảnh ký ức đã phủ bụi rất lâu về trước. Doãn Hạo Vũ ngồi trong lòng anh, trước mặt là bảng vẽ, trong tay cậu là cây bút chì. Cậu đang vẽ chân dung anh. Mỗi lần cậu xoay người lại, cậu ngắm nhìn lâu thật lâu một bộ phận trên gương mặt anh, sau đó khẽ hôn lên đó, rồi mới tiếp tục công việc của mình. Khi Châu Kha Vũ tưởng cậu đã hoàn thành bức tranh rồi, đang định giơ tay tháo nó xuống thì bị cậu ngăn lại. "Em chưa vẽ xong mà.""Đâu còn thiếu gì nữa đâu?"Anh khó hiểu nhìn cậu, thắc mắc. Doãn Hạo Vũ ngoảnh đầu lại nhìn anh, bờ môi phớt hồng của cậu cong cong. Cậu đưa tay lên, khẽ vuốt ve hai chiếc mụn thịt thừa bên tai anh. Rồi cậu cầm bút lên, vẽ thêm hai chấm nhỏ lên bức tranh. Đoạn tháo nó xuống, đưa cho anh."Xong rồi, tặng cho anh đấy."Trong lúc Châu Kha Vũ ngắm nhìn bức tranh trong tay mình, Doãn Hạo Vũ lại tiếp tục nghịch ngợm hai chiếc mụn thịt thừa của anh, nghịch đến nỗi cả người anh cũng ngứa ngáy theo. Châu Kha Vũ đành kéo tay cậu xuống không cho động đậy nữa, nheo mắt hỏi cậu."Em thích lắm sao?""Thích chứ!"Doãn Hạo Vũ híp mắt cười, đáp rất nhanh."Không cảm thấy có chút kỳ quái hả?""Không có, đáng yêu thế cơ mà!"Rồi không đợi anh kịp trả lời, cậu đã đưa tay kéo mặt anh về phía mình, hôn chụt một cái lên hai chiếc mụn ấy."Em thích anh, cả cái này cũng thích!"Lúc này đây, Châu Kha Vũ lặng người nhìn hai chấm đỏ nổi bật trên bức tranh trước mắt, cảm tưởng như trái tim mình cũng xuất hiện một lỗ hổng thật lớn, hệt như tựa đề của bức tranh này vậy. Máu tươi từ đó không ngừng chảy xuống. Anh đột nhiên nảy sinh ảo giác, liệu khi cậu đặt bút vẽ bức tranh này, phải chăng cậu cũng có cảm giác giống như anh bây giờ?Châu Kha Vũ nhìn chằm chằm vào nó hồi lâu. Vạn vật xung quanh dường như đều biến mất, chỉ còn một mình anh ở giữa bốn bức tường trắng của phòng triển lãm, bị vây kín giữa những mảnh ký ức đẹp đẽ tưởng chừng đã phai nhạt đi theo năm tháng đằng đẵng. Nhưng không, khi một lần nữa trở về Bắc Kinh, nơi có cậu, chúng lại cuồn cuộn trào dâng như thủy triều, lớp sau xô lớp trước, xô đổ cả thành trì vững chắc nhất mà Châu Kha Vũ đã mất mười năm để dựng nên.Có lẽ do nhìn vào hai chấm đỏ quá lâu, anh bắt đầu xuất hiện ảo giác. Châu Kha Vũ thấy mắt mình như bị giăng lên một màn sương. Anh chớp chớp mắt để xua nó đi. Đúng lúc, một nhân viên của triển lãm đi ngang qua, Châu Kha Vũ xác định được nhờ vào thẻ công tác đeo trên cổ cô ấy. Anh cất tiếng gọi."Xin chào, tôi muốn mua bức tranh này. Không biết..."Anh còn chưa nói hết câu, đã nghe thấy một giọng nói quen thuộc vang lên sau lưng."Bức tranh này không bán."
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com