Rr Series Drabbles Ban Doi
.。*♡• ◍ ✧reminder ☆゚.*・。゚
lowercase
•
lovestruck (adj): si mê
•
plot hơi ba xu...
•
nghề nghiệp của kim kwanghee không đứng đắn cho lắm, vui lòng clickback nếu không thích ạ. 😭
•
warning: r18, without consent.
.。*♡• ◍ ✧*。☆゚.*・。゚
màn đêm phủ kín thành phố seoul còn đang sáng đèn, tạo nên một khung cảnh hỗn độn giữa ánh sáng và bóng tối. thế là không ai có thể nhìn thấy sao, chỉ có thể nhìn ra những biển đèn huỳnh quang. cảnh thành thị nơi đây quá quen trong đôi mắt của park jaehyuk rồi. nhưng hôm nay là thứ sáu, ngày mai là cuối tuần, người dân sẽ càng đổ ra phố, các quán hàng càng được dịp mở cửa đón khách, rất nhiều thể loại quán là đằng khác. park jaehyuk cũng vậy, cậu cũng chỉ là người trẻ ham chơi và sẵn sàng tìm cho mình một thú vui ở quán này quán nọ dù đã có công ăn việc làm. mà không, thực chất, thứ sáu này cậu luôn có một lịch cố định, ở nhà riêng của mình, cùng với một nhân viên "tư vấn", để giải toả những suy nghĩ của bản thân sau cái tuần làm việc đủ áp lực và gánh nặng cho đôi vai đầy trách nhiệm này rồi. bỏ qua những ngọn đèn đủ màu sắc, cả con phố itaewon quen mắt, park jaehyuk thủng thẳng về nhà của mình, nơi có kim kwanghee - một trai bao, đang chờ mình.1. nụ hôn vị lovestruckmối quan hệ của bọn họ không hề phức tạp, là khách và nhân viên tiếp khách, trao đổi không phải hàng hóa thông thường mà là cơ thể. hơn nữa thì gọi là khách quen. jaehyuk vẫn nhớ mọi thứ kể cả điểm khởi đầu. một đêm cậu đi ra khỏi nhà, tìm đến quán rượu nào đó ẩn khuất ở itaewon mà bạn cậu từng chỉ đến để mừng sinh nhật. giữa lúc bản thân phân vân muốn gọi một đồ uống khác, vì những lần trước, ở bất cứ quán nào, cậu cũng chọn iceland spritz - một loại cocktail với ánh hồng khi đặt trước ánh sáng, chế từ reyka vodka và tonic mâm xôi đại hoàng, ánh mắt cậu đặt lên ly cocktail của người ngồi cách mình có hai ghế. cũng một sắc hồng đỏ, nhưng đậm hơn rất nhiều. park jaehyuk toan nhìn về chủ nhân của ly nước đấy, nhìn vào mắt anh.thì ra, đôi mắt ấy, và ly cocktail, đều mang tiếng gọi lovestruck."cậu muốn uống thử sao? lovestruck ấy?""vậy mình đổi đi, cậu uống lovestruck, còn tôi sẽ uống iceland spritz"không khó để park jaehyuk làm thân với kim kwanghee, vì sự thật đến với họ rất nhanh rằng kim kwanghee là nhân viên "tiếp khách" của quán rượu đó. nếu không vì họ hòa thuận từ sớm, park jaehyuk vẫn có thể để kim kwanghee ở gần mình bằng tiền hay bằng mối quan hệ chủ - tớ. nhưng ai mà quan tâm điều đó, may mắn rằng kwanghee rất thoải mái và thuận lòng cậu, thậm chí đôi khi chẳng cần tiền, họ trở thành bạn tình. họ đến với nhau đơn giản hơn tất thảy, cũng buông thả không trói buộc nhau, rồi là cơ thể họ nữa, chúng khớp nhau như những mảnh ghép hình khi ở đúng vị trí của nó, hay như chìa khóa tra vào đúng ổ. đó là điều họ hợp nhau nhất. mối quan hệ này cho phép họ làm tình vào mỗi tối thứ sáu, đôi khi là thứ bảy, mấy lúc mà park jaehyuk không phải đi làm. họ làm nhiều thứ hơn là một cuộc vanilla sex mỗi lần đến. đôi khi có đồ chơi, đôi khi là dây trói, vài lần là role-play hay cross-dressing, lúc thì mạnh bạo như những loài thú hoang, nhưng cũng có lúc những cử chỉ âu yếm và nâng niu lại dẫn dắt cuộc chơi. tất cả những điều trên, đều do kim kwanghee quyết định. thể loại có thể lặp lại, nhưng kim kwanghee là một con cáo thông minh và khôn khéo hơn cậu nhiều, anh có thể đưa cậu từ bất ngờ này tới bất ngờ khác. tỉ như vừa rồi, họ đang nằm trên giường, trong căn hộ cậu ít khi ở, hai đầu thuốc lá chạm vào nhau để chia lấy tàn lửa đốt thuốc. được dịp hút vào một luồng thuốc cháy phổi cháy họng, kim kwanghee dựa vào vai cậu rồi hỏi bâng quơ. "tự hỏi sau này bạn gái của jaehyuk có được chiều chuộng như này không nhỉ?""anh đang nói gì vậy? em làm gì có bạn gái?""hm? vậy sao?" kwanghee phả ra một màu khói mờ mờ, rồi ho nhẹ, dù là người hút thuốc, nhưng kim kwanghee không phải người quá quen với việc này. đây hình như mới là lần thứ hai cậu thấy anh hút, rồi anh lại hỏi "vậy jaehyuk có gu bạn gái không nhỉ? kiểu như, bạn gái trong mộng ấy""hm... chẳng biết nữa... hồi đấy em chỉ nghĩ bạn gái em mà thích mặc váy thì trông xinh nhỉ. váy gì cũng được. sau này em mà có con gái, chắc em toàn mua váy cho con bé quá... nhưng thôi, từ khi biết mình chỉ có hứng với đàn ông, quan tâm làm gì nữa" "heh...? nhạt nhẽo quá ta?" hôm đấy kim kwanghee ngao ngán nhìn cậu. dường như muốn hỏi cậu thêm rằng "hồi đấy" là hồi nào nhưng lại thôi. như thể những người khách trước đó anh từng tiếp cũng có một câu trả lời tương tương vậy hoặc thậm chí là chán hơn. để rồi hôm nay, vẫn là địa điểm đó, park jaehyuk biết kim kwanghee đã vào nhà khi thấy đôi giày của anh, dẫu sao cậu cũng cho anh một thẻ dự phòng, nhưng lúc mở cửa phòng ngủ, trước mắt cậu là hình ảnh người lớn tuổi hơn diện một chiếc áo len mỏng, cùng chân váy màu tím dài đến bắp gần chạm tới cổ chân ngồi trên giường mình, đôi mắt khẽ giương lên như muốn nói 'em về rồi sao?'. bộ trang phục thì kín đáo nhưng vẫn thật trần trụi trong mắt park jaehyuk.vậy, đó không hẳn là một câu hỏi bâng quơ nhỉ. park jaehyuk vừa nghĩ, vừa để bản thân bị kim kwanghee kéo cổ áo ra tận giường, chẳng mấy chốc, anh đã ngồi đè lên người mình. khuôn mặt không thay đổi, nhưng đôi mắt thì tràn ngập tình ý không lớp kính tròn nào có thể che giấu được. "park jaehyuk, sao em nỡ để bạn gái của em phải ở nhà một mình lâu quá... nhớ em lắm đấy, em nào biết không?"một buổi role-play, kết hợp với cross-dressing, được thôi, cậu thích dáng vẻ này của anh. thực ra mà nói, mọi dáng vẻ của anh đều khiến cậu rơi vào biển si mê. một ly lovestruck hàng thật giá thật đang ở đây, cựa sự mềm mại của mình vào nơi cậu. họ, lại một lần nữa, vồ vào nhau. dưới mình là lớp đệm mềm, là gối lông ngỗng, phía trên lại là một đệm thịt khác ngọ nguậy không ngừng. chiếc váy dài khiến kim kwanghee khổ sở kéo lên để cậu thấy hết được phía dưới của anh. người bạn gái trong tưởng tượng của park jaehyuk chắc chắn không như thế này, người trước mặt dâm đãng và thu hút hơn rất nhiều và cậu không bài trừ điều đó. thích là đằng khác. họ cùng nhau nhảy vào một cơn sóng tình của một đại dương, đại dương ấy màu đỏ giống như màu ly lovestruck, những con sóng vồ vập quật lên cơ thể nguyên sơ, đưa họ đến tận một hòn đảo nọ. ở nơi ấy, những nụ hôn là lời chào hỏi, lời âu yếm, tiếng rên rỉ rót vào tai nhau là âm thanh của cuộc sống trù phú giàu hạnh phúc, và cách họ quấn lấy nhau, em đỡ lưng và eo anh, anh dùng đôi chân quặp quanh người em, chỉ là một điệu nhảy nào đó để giao thoa giữa hai con người. giữa cơn say sóng, jaehyuk nghe thấy giọng của chính mình: "anh kwanghee, anh thật sự... là một ly lovestruck em hằng muốn thử... anh... ngọt như một quả dâu, vị vodka thì luôn mềm mại và nồng ấm như vậy..."kim kwanghee cũng để những cơn sóng va vào người mình, kéo thả hồn anh ra xa, những lúc như này, bờ vai của park jaehyuk lại là chiếc phao cứu sinh và anh đưa tay mình choàng lên, bấu chặt nó không thả ra. anh đáp lời cậu, trong tiếng thở đứt quãng của một loài vật bị săn: "còn em... liệu em có biết, đồ uống em hay dùng cũng hợp với em không? cũng ngọt lắm à... cảm ơn em, vì đã để anh uống thử..." đỉnh điểm của cuộc làm tình kéo tới, họ cùng thăng hoa trong chính điệu nhảy không nhịp của mình, hai người hổn hển, lấy lại từng hơi thở đã bị tước đoạt bởi thời gian qua, như những kẻ vừa vượt sóng để trôi dạt lên xuống bờ."dạo trước, một người bạn của em..." trước khi nói tiếp, park jaehyuk lại thắp lên một ngọn lửa nhỏ, đốt đầu thuốc và phả hương độc hại đó quanh căn phòng, cậu toan đưa anh một điếu nhưng kim kwanghee từ chối. cậu vứt bao thuốc lên bàn cạnh giường rồi mới tiếp tục "...người đó có từng làm bartender, và nói với em là cả hai loại rượu, lovestruck và iceland spritz, đều làm từ một loại vodka, là reyka vodka đó anh""anh biết" dẫu kwanghee biết, anh chẳng chen lời cậu, đợi người đang bao bọc mình dưới lớp chăn nói hết anh mới từ tốn trả lời "một loại vodka ở iceland, kết từ nguồn nước chảy dọc đá, hoặc băng tuyết, kiểu kiểu vậy""sao anh biết?""anh xem ti vi, hoặc ít nhiều thì anh cũng phục vụ trong một quán rượu, anh nên biết điều đó chứ" "với cả, anh thích iceland lắm, anh muốn đi tới đó một ngày nào ấy trong tương lai"park jaehyuk nghe người nọ nói, mới có chút tỉnh táo nhớ ra rằng, anh của mình dường như chỉ tiết lộ điều này về bản thân rằng anh thích đi iceland. kwanghee lúc nào cũng chỉ nhắc tới miền đất phía tây xa xôi kia, lúc nào cũng mong muốn được đặt chân đến nơi có ánh cực quang không bị gián đoạn bởi ánh sáng thành thị, điều sau không phải là anh tự nói ra, chỉ là khi park jaehyuk nhớ lại một chút, mắt kim kwanghee sáng lấp lánh như thể đang tận mắt nhìn thấy cực quang mỗi khi nói về nó. lúc đầu cậu còn tưởng rằng, người đàn ông trong lòng chỉ toàn trải qua tình một đêm nên lấy câu chuyện đó như câu cửa miệng mà hàn thuyên chút, rồi sau này không gặp lại. có lẽ cậu là trường hợp ngoại lệ. "còn em? em có thích đi nơi nào không?" kwanghee lại hỏi. và rút kinh nghiệm từ những lần trước đó, jaehyuk nghĩ rằng anh lại đang gài cậu vào một cái bẫy nào đó. để rồi anh biết được điểm yếu để chà đạp lên nó. nói không ngoa thì như hôm nay vậy, cái váy tím kia đã kéo họ vào tình thú triền miên rất dài, và hiện tại cậu còn chưa ngừng để tay mình âu yếm lướt trên cặp đùi kia như lướt sóng biển màu đỏ. park jaehyuk thử hành động khôn ngoan (hay lươn lẹo) một lần, có thể vì muốn thấy sự lúng túng của kim kwanghee, cũng có thể là do cậu mong câu trả lời của cậu đặc biệt hơn của những người đàn ông khác của anh. "hnn... không biết nữa, có lẽ là nơi nào có anh chăng?" "hah... lũ trẻ giờ bạo ghê, lại còn không thành thật nữa" kim kwanghee chợt cười, một nụ cười nhẹ tênh nhưng chân thành, khiến park jaehyuk lại muốn hôn lên khuôn môi anh, và cậu làm thật. "em chỉ nhỏ hơn anh một năm tuổi thôi, anh à..." "một năm tuổi cũng là hơn rồi, đôi khi khoảng cách một giây giữa hai sự việc thôi cũng thay đổi nhiều điều lắm đấy""vậy nếu em hôn anh lâu hơn một giây, anh liệu có nguyện bị cuốn theo em không?""...thử đi rồi biết"aa, cậu chết mê mất thôi, môi park jaehyuk lại tìm đến môi kim kwanghee, như cách hai đầu thuốc lá của họ chạm vào nhau chia lửa nhiệt thứ sáu tuần trước. lưỡi cậu càn quét khoang miệng ngập vị rượu của người lớn hơn, kim kwanghee cũng đáp lại là kĩ thuật, của một người phục vụ hay của một người tình thì cậu không rõ, nhưng chắc chắn cậu yêu nó. jaehyuk giữ lấy lời. mọi khi họ vẫn hôn day dưa đầu lưỡi với nhau dài dài, tham lam kiếm tìm, như ong hút mật hoa nhưng nếu khi kwanghee khẽ giãy giụa đập vào vai cậu thì họ sẽ thả ra. nhưng lần này khác mà, park jaehyuk muốn hôn anh lâu hơn một giây hoặc nhiều giây hơn, nên dù đã nhận được tín hiệu của người nằm trong lòng, cậu sẽ không thả anh ra, dịu dàng cầm lấy cổ tay anh bằng một tay rồi kéo ra sau lưng mình, tay còn lại vừa bóp gò má cao hồng hây hây, đôi khi vừa nắn vành tai ửng đỏ, vừa vuốt ve gáy anh nóng rực nhạy cảm. người nhỏ tuổi hơn quấn quýt với môi anh không rời, sẽ có lúc cậu buông anh, nhưng rồi chỉ để liếm má hay thơm lên nốt ruồi lệ ở hốc mắt anh rồi lại tiếp tục. đã lâu rồi cậu mới ở thế chủ động này."cỡ này thì hơn có một giây cái quái gì?" kim kwanghee thầm nghĩ, khi chính thức ngừng hôn, anh không nhận ra bản thân mình thở dốc, má mình đã nóng, từ môi đến nửa mặt bên trái chỉ toàn dư vị ướt át từ cuộc cháo lưỡi, và thực ra, còn cả mùi nồng nàn của tinh dịch và nước dâm từ cuộc ái ân trước đó. kim kwanghee nãy đã đóng vai làm một người bạn gái hư hỏng, yêu cầu được khẩu giao cho bạn trai của mình. dáng vẻ này của anh đến chính anh còn chẳng biết, chỉ mình park jaehyuk nhìn thấy, mình park jaehyuk hay mà thôi. nghĩ đến điều đó, cậu càng phấn khích và muốn thơm anh nhiều hơn. nhưng họ ngừng lại không lâu sau đó, cả park jaehyuk và kim kwanghee đều tự biết giới hạn của riêng mình anh. kim kwanghee không giỏi chịu đau, mà cũng không phải là người có thể làm lâu dài. anh sợ đau nên cũng từ chối những khi ai đó bắt anh làm với nhiều người một lúc. còn park jaehyuk vừa là người trẻ còn khoẻ, vừa là dạng chạy đường dài. một đến hai "ca" của cậu chắc cũng là quá đủ với người gầy yếu như kim kwanghee. lần trước họ cũng có thử "tăng ca", nhưng có vẻ không khả quan cho lắm khi anh ấy thiếp đi ngay trên giường, cổ họng khô khốc, giàn giụa nước mắt sinh lí, phía dưới thì sưng tấy lên chặt cứng, làm park jaehyuk hốt hoảng ôm anh chăm sóc, tưởng mình hại chết anh rồi. kwanghee chưa gặp được ai như jaehyuk, nên việc bị chơi tới bến đến mức không thể đi làm nguyên tuần sau đó (cả cuộc hẹn thường xuyên với jaehyuk) đều làm cả hai người hoang mang, kết luận là đừng. park jaehyuk ẵm dáng vẻ muốn được bế của kim kwanghee xuống giường rồi vác vào phòng tắm. chỉ là thủ tục trước và sau khi lên giường thôi. nhìn qua gương, trông thân hình của bản thân được tô điểm bởi những nụ hoa hồng tím rải khắp mình, kim kwanghee lại bày vẻ chán chường, đúng là vẻ ngoài của một trai bao nhỉ. kim kwanghee thầm đánh giá bản thân, trong quán rượu đó, anh không phải là nhân viên phục vụ tình dục duy nhất, càng không phải là người đáng tiền nhất. suy cho cùng, anh là một người đàn ông có vẻ ngoài điển trai chứ không phải xinh trai, vẻ ngoài đó làm sao có thể đằm thắm được, chắc chắn là không phải gu của những người kèo trên. kĩ thuật giường chiếu thì, chẳng qua là trải nhiều năm hơn. kim kwanghee tự hỏi, park jaehyuk nhìn thấy điều gì ở anh để sẵn sàng qua đêm với mình, trả giá cao ngất ngưởng dù anh không cần nhiều đến thế, và tiến xa tới mức được bế nhau đi ra đi vào trong nhà người ta rồi. người yêu không phải, bạn tình không chắc, khách với nhân viên thì đã đi qua vạch kẻ đấy rồi còn đâu. mối quan hệ tưởng chừng đơn giản mà dần dần lại tạp nham như cách ánh sáng đèn đường giao thoa không đều với màn đêm vậy. "anh đang nghĩ gì đấy? anh kwanghee..." kim kwanghee ngẩn ngơ từ nãy giờ, khi nhìn quanh quất mới thấy mình đang ngồi trong bồn tắm, đối diện là park jaehyuk, dù phòng tắm to nhưng nghĩ đi nghĩ lại, đây cũng chỉ là nhà riêng của park jaehyuk, một bồn tắm đơn nhét hai thằng con trai có chút chật chội, chân anh đang tựa lên vùng eo của người trước mặt nhưng park jaehyuk chẳng để tâm lắm, còn miết những đầu ngón chân trắng trong bàn tay mình."này, anh nhột"park jaehyuk nghe vậy, khuôn mặt có vẻ sáng hơn, như một đứa trẻ vừa khám phá điều gì đó mới lạ. thế là cậu miết mạnh hơn, chuyển sang cả lòng bàn chân."này, hah... anh buồn thật mà, aha... haha... bỏ chân anh ra, hah... park jaehyuk" kim kwanghee vừa cười vừa tạt nước vào mặt của park jaehyuk. nhưng cậu thì sao, đống nước bắn tung toé đấy làm sao che được nụ cười thật tươi của anh kwanghee. hình dáng môi cười của anh ấy, cơ bản là quá đẹp, quá hoàn hảo, tới độ vô lí, khiến nhiều khi cậu thắc mắc, tại sao nụ cười xinh đó lại hợp với đôi mắt cáo nọ. cậu tiến gần, để đầu ướt của mình dụi bằng được vào hõm cổ anh và được đổi lại một cái thơm nhỏ trên đỉnh đầu từ người kia. "được rồi, để em với anh về giường ngủ thôi".sáng hôm sau, vào cái thời điểm 4 rưỡi sáng mà không ai buồn thức, kim kwanghee đã mở mắt. ngoài trời đen kịt, kể cả mặt trời có mọc cũng bị rèm cửa thả xuôi che hết. ngoại trừ việc vùng eo lại nhức dữ dội, kwanghee thấy người mình thoải mái và sạch sẽ. tất nhiên vế sau hoàn toàn hiểu theo nghĩa đen, kim kwanghee tự biết mình đang sống trong hoàn cảnh nào, càng nhận thức rõ rằng mình là một trai bao làm việc không trong sạch vì tiền. lần nữa tự thắc mắc, kwanghee vẫn không rõ chất liên kết của mình và người còn lại là gì. nhưng trong thời điểm hiện tại, với thân là người cung cấp dịch vụ "tình đêm", trách nhiệm của anh là đi về, sáng hôm sau không để ai thấy mình trong chăn họ. cảm nhận của park jaehyuk có thể khác, nhưng với anh điều này là không thể làm khác rồi.kim kwanghee khẽ dụi đầu mình vào vai park jaehyuk lần cuối, rồi choàng dậy, mạn sườn anh vẫn được người kia ôm chắc."anh phải đi đây, park jaehyuk, bỏ anh ra nào" kim kwanghee vừa gỡ tay người nhỏ tuổi hơn, vừa nói với thanh âm như đang thầm thì. park jaehyuk dường như không tỉnh hẳn, vẫn còn mê man chút rượu dù rõ ràng tối qua cậu chẳng đụng nhiều. trong cơn buồn ngủ, park jaehyuk mơ hồ gật đầu.bình thường park jaehyuk cũng sẽ hay thắc mắc, vì sao anh lại phải bỏ đi khi bình minh còn chưa đến, kim kwanghee giải thích đó là một phần công việc. nhưng cũng có bữa park jaehyuk vùng vằng không chịu, thì kim kwanghee sẽ hôn lên trán người nọ an ủi, và giữa thinh không tối mù chỉ là tiếng thủ thỉ: "đằng nào hai ta chẳng gặp nhau tuần sau, lúc đấy, em muốn uống loại cocktail nào khác không?""em không," jaehyuk lắc đầu "hãy cứ mang cho em, lovestruck, ngọt ngào như ly anh đưa em" đấy là mọi khi, nhưng nay là dịp hiếm hoi kim kwanghee không cần phải lặp lại cuộc đối thoại ngắn ngủi ấy. cất bước ra khỏi nhà, kim kwanghee vẫn tiếp tục làm một nhân viên tiếp khách, anh không có công việc tay phải chín chắn hơn, điều kiện không cho phép. còn park jaehyuk sẽ làm nhân viên trên công ty bình thường với ngày nghỉ vào hôm nay và ngày mai. họ uống xong ly cocktail, đi ra khỏi quán, về nhà họ thôi. 2. ly vỡ khi rượu chưa cạn"... em bị làm sao thế này?" kwanghee không biết nói gì hơn ngoài một câu hỏi han, tay thì vuốt nhẹ lên má park jaehyuk. trước giờ, kim kwanghee vẫn luôn cho rằng người bạn tình (và tiền) mỗi thứ sáu của mình là một người không điển trai xuất sắc, nhưng nhìn lâu quen lâu chắc chắn sẽ thấy dễ nhìn. một loài golden retriever hiền lành và biết quấn quít với chủ nó, biểu cảm thì khó giấu trong mắt tròn. nhưng trông park jaehyuk của hiện tại xem, chú cún kia có dấu hiệu bị bạo hành, vết xước và bầm ở má trái như tố cáo một tội lỗi tàn nhẫn, cổ tay lẫn cổ chân đều có vệt thắt tím, và hơn tất thảy, đôi mắt park jaehyuk mờ mịt, nhắm tịt, như không muốn nhìn ai, không muốn nhìn vào thực tại. một con chó bị đánh đập và đạp lên người trước khi bị tống cổ. và có lẽ phải tuyệt vọng lắm, nó mới coi tình thương cảm của một thằng trai "phục vụ" thấp kém là anh là thứ duy nhất nó bám víu lại để thoát khỏi thống khổ. kim kwanghee thực ra cũng có quá khứ không vui với việc mình "sợ đau", trước khi cho mình những nguyên tắc khi qua đêm, kwanghee cũng chẳng biết gì về thế giới mình đang đứng. cho đến khi nhận được vết bầm, vết đánh mà quá sức giới hạn của thể loại sm, kim kwanghee mới hiểu giới hạn cho "đau" và anh sợ nó. nhìn park jaehyuk lúc này, cũng như đang đứng trên cái đường kẻ phân định giữa bị tổn thương và không, nó làm kim kwanghee cũng thấy xót, lòng anh nhộn nhạo cảm giác không lành. vậy là park jaehyuk có cần lòng thương hay sự an ủi từ anh không? park jaehyuk không cho anh một chút dấu hiệu nào, cũng như không trả lời câu hỏi của anh ngay khi anh chạm mặt cậu trước căn hộ. hôm nay là thứ sáu mà. "...trước hết hãy khử trùng cho em nào, nhà em có hộp cấp cứu mà đúng không?"park jaehyuk như con búp bê hỏng, chỉ nghe thấy và trả lời bằng hành động nhìn vào nhà vệ sinh một cách máy móc và phản ứng vô hồn hơn bao giờ hết. đôi mắt không có ánh sáng khiến kwanghee tưởng rằng cậu chỉ đang mơ ngủ và mộng du chứ không còn tỉnh táo. kim kwanghee cũng mơ hồ nhớ ra khi họ tắm chung, có một hộp đựng thuốc và dụng cụ y tế treo cạnh gương. thấy nó rồi, anh mới lấy những đồ dùng cần thiết, khử trùng cho em. "sẽ hơi xót đấy nhé, đau thì bảo" rõ là kim kwanghee đã bảo thế, nhưng từ lúc rửa nước muối, chấm cồn, xót đến là cùng, lại còn qua bàn tay vụng về của anh, park jaehyuk chẳng hé miệng nửa lời. kwanghee dần cảm thấy bất lực, thật sự là để anh chăm sóc như sửa một con búp bê hỏng sao? "có lẽ như này... chúng ta không nên... làm điều đó tối nay"park jaehyuk nhìn anh chòng chọc bằng đôi ngươi khô vương tơ máu, kim kwanghee lại chẳng nhận ra điều đó."khi nào em ổn hơn, em hãy nhắn anh rồi mình-" kwanghee chưa kịp dứt lời, anh đã thấy tầm mắt mình đảo lộn tức thời, cơ thể thì gần như bị lôi đi, kéo xềnh xệch ra khỏi phòng tắm và chao đảo ra tận giường, là jaehyuk đã giật anh. "này! em-" anh đã muốn nói gì đó, ít nhất là hỏi cư xử của park jaehyuk, nhưng cậu cũng hành xử thật tuyệt tình với ý định của anh. cậu chống hai tay sát mặt kim kwanghee, giam anh vào một không gian tưởng tượng thật nhỏ hẹp. hơi ấm giữa hai cơ thể lẽ ra phải có nhưng kim kwanghee chỉ thấy gáy mình thật lạnh. dưới cơ thể của park jaehyuk, anh đang có cảm giác mình như một con vật trơ mắt nhìn bản thân bị mang lên bàn thí nghiệm mà mổ xẻ, lột sạch từ trong ra ngoài. "sao anh lại né tránh?" anh cũng không để ý mắt mình đang lơ đi, trông vào một khoảng không nào đó mà không hiện diện ánh mắt jaehyuk đen kịt, ánh mắt của một kẻ sát nhân. không thấy anh trả lời, điều đó hình như càng chọc vào máu điên của cậu hơn. jaehyuk, chỉ với một bàn tay, khống chế toàn bộ đầu của kim kwanghee bằng cách bóp chặt từ hàm cho tới cằm của người nằm dưới, dùng sức hất mặt anh thẳng hướng. "đến cả anh cũng đang không theo ý em sao?""mẹ nó... ngày hôm nay đã rất là kinh tởm rồi đấy... anh biết không?"làm sao mà biết được những gì đang xảy ra trong ngày hôm nay của park jaehyuk. mới tuần qua, anh còn được hôn lên trán, mà giờ đây tưởng chừng như một cử động nhỏ thôi anh cũng cần cầu xin sự cho phép của người đó. bọn họ chỉ là hai con đường ngoằn ngoèo cứ giao nhau lại rời, giao nhau lại rời thì anh mong muốn biết được thêm cái gì trong bảy ngày sau trong cuộc đời cậu. hơn thế, hơn là thắc mắc, kim kwanghee còn đang sợ hãi chuyện gì sẽ xảy ra với mình. "vậy nên..."em cũng sẽ làm như thế với anh.kwanghee không biết rằng đó có phải là điều park jaehyuk định nói không, nhưng dường như là đúng, vì nụ hôn của jaehyuk kéo tới thật nhanh chóng và nó chỉ tràn đầy sự căm ghét, oán trách tới tận cùng. kim kwanghee vốn đã thấy không lành từ trước, anh đã thử giãy dụa trong lòng người nọ với mong muốn kích được sự chú ý nhưng không thành. bàn tay nắm giữ nửa khuôn mặt anh quá chặt, sự khống chế kéo tới tận bả vai bên phải. park jaehyuk ghì anh xuống, như muốn ghim một bên cơ thể anh vào lớp đệm dày kia. đầu lưỡi park jaehyuk đảo điên trong khoang miệng kim kwanghee, cơn bão tố ngập mùi nhục dục khiến anh không thể bắt kịp nhịp thở như những lần trước, anh sắp hết hơi rồi."p-park jaehyuk, anh... không thở được" kwanghee vừa nói, vừa dùng mọi sức đẩy được người nằm đè lên mình sang một bên. vừa khi dứt ra, kim kwanghee ngửi thấy mùi tanh nồng và cảm nhận được vì chan chát của sắt, park jaehyuk đã cắn lấy môi anh, rách một phần da trên cánh hoa hồng mịn. nhưng anh không muốn tiếp nhận thêm bất cứ điều gì, linh cảm bảo kim kwanghee phải lùi lại, song mong muốn ấy cũng chẳng thế được thực hiện khi mà park jaehyuk có thể nắm lấy một bên chân anh. "anh tính bỏ đi đâu? trả lời em đi, kim kwanghee""anh-""ai cho anh bỏ đi, anh là người của em cơ mà... anh đừng rời đi đâu cả"park jaehyuk thực hiện lời nói của mình theo cái cách thô bạo nhất. từng lớp quần áo trên người kim kwanghee bị lột ra theo mỗi giây trôi đi, dù đã trần truồng đến quen nhưng anh không nghĩ bản thân phải trải qua lại cảm giác gượng gạo đã qua từ lâu. và đó chỉ là khởi đầu cho cái đêm dài park jaehyuk hủy hoại anh.hành động của người tình nọ không còn dịu dàng đằm thắm, hay yêu chiều theo nhịp độ của anh nữa. lần này, là kim kwanghee bị cuốn theo dòng vội vã dồn dập của park jaehyuk. đến lúc đó anh mới nhận ra park jaehyuk khi hợp tác với anh cũng chỉ như cơn sóng ngầm trong đại dương đỏ của hai người, nhưng thực chất cậu ta sinh ra đúng là một con sóng lớn. park jaehyuk không khoan nhượng, những dấu hôn đỏ hơn và hằn sâu hơn lên cơ thể trắng ngần của kim kwanghee vì cậu không hôn từ tốn nữa. trên môi ngoài vị tanh nhẹ của máu thì không còn cái gì. một bên eo và một bên vai, thậm chí là cổ đau nhức vì park jaehyuk không vuốt ve hay để bàn tay mình chu du như cơn gió mát mà thay vào đó là những cái siết chặt đến biến tím. đó không phải là màu của ly cocktail lovestruck, nó giống như màu của độc dược hơn.kim kwanghee đã cố chịu đựng, hiện tại tư thế của hai người cũng chẳng có gì lạ lẫm khi park jaehyuk đút sâu bản thân vào anh, nhưng anh chưa được chuẩn bị trước, còn park jaehyuk thì chỉ mơ hồ đâm rút theo bản năng của loài thú hoang nào đấy. cậu ta không nhận thức bản thân bây giờ chẳng mang cho anh nỗi khoái cảm nào mà chỉ là sự đau rát. "ư, aang... park jaehyuk, park jaehyuk... thả- oaa hức, hư... ư... thả anh ra đi mà..." kim kwanghee nhăn nhó vì cơn hạ bộ mình trướng, phần dưới thì đang bị dày vò và bụng anh đang căng cứng lên. park jaehyuk liên tục cắn và cấu xé anh cả bên ngoài lẫn bên trong như muốn róc xương anh ra để nhai. anh không theo kịp park jaehyuk, và nếu anh không làm được như thế, mọi nỗ lực để tìm kiếm tốc độ sóng bấy lâu nay bằng không, kim kwanghee sợ hãi, vì cảm giác này lần duy nhất anh trải qua là lần đầu anh đón khách, trải nghiệm kinh hoàng phải làm tình với nhiều người đàn ông... lần này lại được đem lại bởi mình park jaehyuk. bây giờ cậu ta cũng thật lạ lẫm, điều đó chỉ làm kim kwanghee hoảng loạn hơn, anh vung tay loạn lên, chỉ để tìm lấy bất cứ thứ gì đó kéo anh ra khỏi nỗi thống khổ này. kim kwanghee vừa một khắc níu giữ tấm ga trải giường để thoát đi, park jaehyuk lại lập tức kéo về, anh bị xâm nhập một lần nữa, dứt khoát cả hạ bộ của người kia đâm vào và anh thấy có cơn đau xé toạc và chạy dọc xương sống mình. kwanghee cứng người để rồi bị bao trùm lấy bởi người khác."ư... aaagh!""ư hu... hức, park jaehyuk!... ư, anh- hức, anh đau!" giữa những tiếng rên rỉ nghèn nghẹt, và chuỗi cào cấu run rẩy lên tấm lưng của park jaehyuk, anh vô tình vung tay hạ thẳng vào thái dương người nằm đè lên mình. nhưng kim kwanghee đau tới nỗi quên mất mọi giãy dụa của bản thân trong tích tắc. anh khẽ nhìn xuống nơi giao hợp vừa bị thô bạo ép tách ra, ngoài dịch trong suốt, vẫn có những lớp màng, những sợi dịch màu đỏ sẫm lấm lem giường. kwanghee biết mà, anh lại bị làm đau rồi. thậm chí anh còn không thể cử động chân mình, nó tê rần và không theo ý anh vì park jaehyuk đã chổng ngược cặp chân đó lên. chẳng nhẽ cứ phải giữ nguyên như thế này trước mặt park jaehyuk không còn tỉnh táo, nhỡ cậu ta lại không buông tha thì sao. ý nghĩ đấy chỉ làm kim kwanghee càng thêm sợ hãi. anh vừa lùi người về sau trong tâm lí trốn động vật đi săn, nhưng tiếng thút thít khổ sở của kim kwanghee vẫn tố cáo sự tồn tại đáng xấu hổ và nhục nhã của anh trước mặt park jaehyuk. park jaehyuk lúc này vẫn còn mơ màng vì men rượu, rồi bị tác động mạnh vào đầu làm cậu choáng một trận nặng, giữa cơn đau làm tầm nhìn đảo điên và lập loè, những giọt nước mắt chảy đến ngang gò má cao hây hây đỏ bừng của người đàn ông ngồi trước mặt lọt vào mắt cậu. jaehyuk lắc mạnh đầu thêm lần nữa rồi nhìn cho rõ, là kim kwanghee đang vội vàng vơ vén mọi lớp vải trên giường để quấn quanh mình, rồi cuộn tròn khóc to ngay mép giường một góc nhỏ. park jaehyuk tự hỏi mấy giây phút vừa qua, điều gì đã chi phối cậu. tính tình nóng nảy nào đã chi phối cậu để cậu vùi dập kim kwanghee như thế. ngoài những giọt nước mắt sinh lí chảy ra vì cực khoái khi làm tình, kim kwanghee chẳng bao giờ có những giọt nước mắt đơn thuần như thế. hay đúng hơn là park jaehyuk chưa bao giờ nhìn thấy kim kwanghee yếu đuối. người đàn ông ấy lúc nào cũng muốn được làm chủ và ngồi lên người cậu, tự thân mình đứng lên mà chẳng bao giờ ngã xuống. là do phải tiếp khách quá nhiều đã rèn giũa cho anh thứ tính cách không phụ thuộc vào bất cứ ai để sau này không khổ luỵ chăng? nếu điều đó đúng thì tại sao park jaehyuk lại phạm phải vạch ngăn cách đó và phá vỡ bức tường kim kwanghee nhẫn nhục dựng nên để bảo vệ thứ tự tôn còn xót lại hẩm hiu kia. tại sao, cậu lại xâm hại anh? vô tình thay, câu hỏi đó chính park jaehyuk cũng không trả lời được. cậu là nạn nhân của cuộc đời có phần giông tố, nhưng điều đó không làm khác sự thật đang vùi mình trong chăn kia. câu hỏi không được trả lời, ngược lại còn dâng lên cảm giác hối hận xót thành đắng len lẻn từ đầu tới cuống lưỡi.jaehyuk vươn tay ra, muốn với lấy một góc chăn của kim kwanghee, nhưng chỉ cần nhìn thấy một cử động của cậu, anh đã giật mình ngả về sau hơn nữa. đằng sau là đã góc tường, kim kwanghee sợ hãi co cụm cả chân cả tay mình vào trong chăn, không lau nước mắt nữa. mắt kim kwanghee vỡ tan, chòng chọc vào cậu thêm lần nữa. "a... em... anh kwanghee...""đừng động vào anh!! g-gì cũng được... đừng... đừng động vào anh...""ư... hức... anh đã bảo anh đau rồi mà..." kim kwanghee rít nhẹ, cảm giác tê ở chân không còn nữa, nhưng nửa dưới của anh cử động vẫn chật vật và đau đớn. kim kwanghee chẳng rõ vì sao park jaehyuk lại nổi điên lên rồi trút giận lên mình, sau đó lại xoay như chong chóng với vẻ mặt tội lỗi. anh trước giờ không dám tò mò vào đời của ai, khách mình tiếp lại càng không. park jaehyuk thì sao, park jaehyuk có lẽ cũng vậy, anh không hiểu điều gì đang chi phối hay quẩn quanh đầu cậu ta, nhưng nó chẳng tốt lành. kim kwanghee thì vốn hèn nhát, anh cũng chẳng thể để bản thân là người vô danh vô phận níu kéo gì đời cậu ta. "em... xin lỗi, lẽ- lẽ ra em nên nghe thấy anh..." giọng người đối diện run bần bật. nhưng anh không quan tâm được thêm. cơ thể thì mệt lừ, nham nhở rách rưới và thô dâm, tâm hồn thì không còn trong sạch mà đầy toan tính, anh chỉ muốn thoát khỏi ngày hôm nay. kim kwanghee không rõ mình lấy lại được sức lực từ đâu, nhưng anh vẫn có thể rừ rừ đứng dậy, dù mọi cử động vẫn khiến anh đau. ở chỗ này chẳng có nơi nào để anh giấu mặt hay giấu thân thể anh ngoài cửa nhà vệ sinh đằng sau park jaehyuk. kim kwanghee di chuyển chậm rãi, vẫn vừa đi vừa canh chừng park jaehyuk như thể cậu ta là một kẻ điên sắp cầm dao đâm thẳng vào người anh. park jaehyuk nhìn xuống hai bàn tay đang run và giật lên không kiểm soát. cậu nghe thấy tiếng kim kwanghee bước vào phòng tắm và âm thanh lạch cạch của khoá cửa kéo theo sau. 3. đắngtừ sau đêm nọ, kim kwanghee không còn thấy bản thân như bình thường nữa. anh ít tiếp khách hơn, phần là vì anh sợ, nhưng một phần nữa mà chính anh cũng không hiểu nổi là anh không muốn park jaehyuk nhìn thấy mình ở quán bar nọ nữa. ban đầu kim kwanghee làm ở đây với tư cách một nhân viên pha chế làm theo ca với lương bèo bọt, vì một chút cám dỗ mà mấy năm trời bán thân. sau này gặp park jaehyuk, ừ thì đã có những gì đó lưu luyến, nhưng anh tự hỏi, rốt cuộc sau từng đấy thời gian mình nhận được gì ngoài tiền và cuối cùng là sự sợ hãi. tình cờ thay, park jaehyuk cũng không tìm đến anh nữa."... hôm nay cậu ta cũng không đến sao? vị thiếu gia ngậm thìa vàng đó" kim kwanghee thôi gục đầu trên mặt bàn gỗ mà ngửa lên nhìn người pha chế trước mặt mình là han wangho, cũng làm ở đây được vài năm. và đặc biệt mỗi khi đến ca trực của cậu ta thì lượt khách tăng nhanh đến lạ, những cô nàng thì luôn thích được nhâm nhi chút rượu và ngắm trai đẹp mà. rất tiếc là họ chẳng biết gì nhiều về han wangho, đời tư cậu ta thật kín, mà hình như nghe bảo là có chủ rồi. kwanghee không tọc mạch chuyện người khác, chính anh cũng không dám tiếp xúc nhiều với ai, nên khi được han wangho mở lời cùng một ly manhattan, anh đã mất một chút thời gian để gật đầu mình. "biết sao được... người ta... là người ta, còn anh là anh thôi""vậy sao, em còn cứ tưởng ở đây sẽ có một cặp đôi mới giống như em và người yêu vậy" han wangho hạ ly pha chế xuống, róc rách róc rách, một ly nữa cho quý cô ngồi ở đầu bên kia bàn kê sát khu pha chế, và đó cũng là đơn nước cuối cùng vào thời điểm hiện tại, wangho sẽ có chút thời gian nghỉ ngơi."...? nhưng... wangho, em đâu phải trai bao?" "ừ thì không phải, nhưng ý em là người yêu em cũng là thuộc tài phiệt, mà sở thích cũng là mò mẫm vào mấy xó này để rồi vớ được thằng như em. kể ra như vậy cũng hay" chợt nghe han wangho nói thế, kim kwanghee đã để cho mình chìm trong một khắc mơ tưởng về một bàn tay kéo anh ra khỏi bãi bùn lầy, ôm lấy và vuốt ve má anh. đôi tay ấy cũng giống như của park jaehyuk vậy. nhưng chỉ đến đó thôi, anh đã phải cười nhạt nhẽo, gạt phăng nó đi."sao? có gì buồn cười à?""không, không có gì... chỉ là, chuyện như vậy chắc sẽ không xảy ra đâu""mà sao... em biết park jaehyuk là người tài phiệt?""trước em cũng như anh, tưởng là nhân viên xuất sắc của công ty nào. ai dè có dịp nói chuyện, mới biết cậu ta là con trai của chủ tịch park tập đoàn này" vừa nói han wangho vừa ném anh một tập báo kinh tế nói về cuộc họp hội đồng của họ, quả thực bên trong tấm ảnh chụp loáng thoáng thấy mặt park jaehyuk dù nó rất mờ. "nhưng hẳn là làm con nhà đấy cũng áp lực đi. người yêu em kể, gia đình nhà ấy khá cứng nhắc. vậy mà cậu ta vẫn thường xuyên tới đây gặp anh nhỉ? cậu ta hỏi em về anh nhiều lắm" "vậy-" kim kwanghee đã muốn biết park jaehyuk nói chuyện gì về mình, và liệu có chuyện gì mà park jaehyuk hóa điên rồi tìm đến anh để phát tiết, hoặc chí ít đến giải thích với anh vì anh cũng thấy thật trống trải và hụt hẫng với những chóng vánh đang tồn tại xung quanh mình. nhưng tiếng chuông cửa vừa khéo vang lên chặn lời, cùng tiếng gót giày nện xuống sàn nhà một cách ồn ào khác hẳn những cô ca sĩ ở quán quen hay đến uống cùng. đó vốn dĩ chỉ là những so sánh nhất thời chạy trong đầu anh, và nó sẽ biến mất sớm thôi nếu không phải vì một bóng đen tiến gần và che luôn cả ánh đèn đang rọi lên người anh. kim kwanghee quay đầu lại, anh thấy đối phương đang nhìn chằm chặp vào mình dù anh chẳng biết đấy là ai và muốn gì từ anh, thậm chí anh còn thấy, người này chưa đến quán bao giờ, một người phụ nữ trung niên với bộ váy dài khoác áo lông trắng, trang sức quanh cổ và bàn tay. trước ánh mắt ngờ vực của anh và hoang mang của han wangho, người phụ nữ lên tiếng:"kim kwanghee... cái thằng đĩ này" kwanghee giật mình, bất ngờ vì bị chỉ điểm ngay trước mặt, nhưng thú thật thì, anh còn cảm thấy sợ hãi, tại sao người này lại biết đến tên anh. đằng sau bà còn có một người như vệ sĩ kèm cặp, khiến anh cứng người với suy nghĩ rằng nếu mình không phòng thủ hay dè chừng thì sẽ phải nhận một cái kết chẳng lành cho cái thể xác vốn cũng chẳng khỏe mạnh gì. trước bộ dạng đó của anh, người đàn bà cười khẩy, đảo mắt nhìn quanh, rồi quay ra chỗ han wangho nói: "mang tôi đến phòng cao cấp nhất của chỗ này xem nào. với cả, tôi không muốn ai khác phục vụ tôi ngoài cái đứa trước mặt này" vừa nói bà vừa chỉ đến anh, một móng tay nhọn hoắt, vị trí ngay sát mặt, như muốn móc mắt anh ra cho rồi. lập tức đã có người hộ tống bà cùng người vệ sĩ lên tầng cao hơn, mấy phút sau anh cũng được đưa cho khay rượu và chén. han wangho nhìn anh, khẽ vỗ lên vai, bảo anh hãy cẩn thận. kim kwanghee cũng bảo rằng mình sẽ không sao nhưng từ lúc bước chậm chạp lên phòng, cho đến lúc vào phòng và tiến hành rót rượu, anh đã cảm thấy mình không ổn chút nào, các thớ cơ trong cơ thể cứ thay phiên nhau giật từng hồi mỗi lúc anh nhận thức được ánh mắt cay nghiệt sắc xẻo kia đang nhắm vào mình như thể muốn đục từng lỗ trên đó. chỉ trong một gian phòng, nhịp đập thình thịch của chính mình là thứ duy nhất anh nghe thấy. người phụ nữ tuyệt nhiên không nói lời nào, im lặng, rình mò mọi sự bất cẩn của anh, phải đợi khi anh rót xong rượu ra chén mới lên tiếng."... cậu là cái thằng dơ bẩn mà con trai tôi đã đụng vào, tôi nói có sai không?"kwanghee nín lặng nhìn người đàn bà trước mắt, bộ đồ hàng hiệu quý phái mà có khi với người đó chỉ mặc hôm nay thôi là vứt đi. phòng rượu này là phòng xịn nhất rồi, nhưng bà ta vẫn cảm thấy buồn nôn và bẩn thỉu, cảm giác như ngồi ghế thôi cũng không được thoải mái. không gian này, với người con trai này, đúng là như một cả mà thôi."đừng có tỏ vẻ ngu ngơ, những người mặt dày như cậu, không biết mưu mô gì ngoài cách lên giường kiếm tiền, thì đừng hòng qua mắt tôi. hay là cậu thật sự bị ngu? tôi đang nói tới khách quen của cậu, park jaehyuk đấy, ngỡ ra chưa?"kim kwanghee vẫn không thốt ra lời nào, không phải là anh không biết, anh đã mơ hồ đoán ra, từ lúc lắp ghép những chi tiết trong đêm cuối cùng nhìn mặt cậu cho đến sự xuất hiện bất ngờ vài phút trước của người trước mặt, rằng người phụ này có lẽ có mối liên hệ tới park jaehyuk. trước thái độ có phần hung hăng, kim kwanghee thấy mình dù có lên tiếng chắc chắn sẽ không đủ tỉnh táo mà nói một lời vừa lòng ai, hoặc nếu có thì hẳn cũng bị gạt phắt đi rồi. "chậc. câm à?... vô tình thay... nó cũng trở nên dơ bẩn rồi" "tôi với park jaehyuk... chỉ là khách và nhân viên""ồ không, tôi biết chứ, cậu kim kwanghee, tôi biết mọi thứ về cậu. đời tư hay cái gì của cậu, lẽ ra tôi không nên mò mẫm như thể mò đống rác. nhưng con trai tôi trước nay vẫn ngu xuẩn đến thế. nó thích làm loạn và bắt tôi phải dọn, đừng tưởng rằng tôi không biết nó với cậu dắt nhau đến tận nhà riêng của nó để hành sự. tai mắt của tôi luôn ở quanh cậu. và cũng đừng tưởng rằng tôi bằng tuổi cậu hay gì, tôi sống nhiều hơn cậu cả mấy chục năm. tôi luôn ngửi thấy và hiểu hết ba cái mùi tình ái vớ vẩn trên hành vi của jaehyuk, chẳng qua lần này nó thật hôi thối""tôi từ trước đã luôn phật lòng với việc con trai tôi là gay, nhưng tìm đến một trai bao là cậu ư? thật không thể tin nổi""mà chưa kể, cậu kim kwanghee đây hẳn là đã tiêm vào đầu nó thứ bùa mê thuốc lú gì đấy. vì cậu mà nó làm phản với cả tôi và bố nó, rồi cái nhà nó đảo lộn...""... có chuyện gì đó đã...?""phải, cái lần cuối tôi được báo về việc nó quay về nhà riêng với cậu, là cái lần tôi và bố nó cố gắng đẩy nó về con đường nó nên đi. vậy mà nhìn xem, nó cương quyết đến nỗi bị ghìm cả người và dùng thuốc rồi vẫn nhất nhất không chịu làm tình với phụ nữ. thật kém cỏi""... cái đéo-? không, bà bị điên rồi. không lí nào ai lại làm vậy với con trai mình""cậu thì biết gì về tôi kim kwanghee? cậu chẳng biết gì về gia đình tôi cả. cậu chỉ biết mùi của tinh dịch và tiền, sự tham lam, vô liêm sỉ của cậu đẩy jaehyuk vào con đường tội lỗi giống cậu, quên mất trách nhiệm của bản thân" giọng người đàn bà cao lên rồi hạ xuống như sấm trút lên đầu anh "nên tôi mới bảo cậu và cái nơi này đều thật ghê tởm, vì đã tước đi cơ hội sống trọn vẹn của con trai tôi""thử nghĩ mà xem, nó mà chịu an phận, không dây dưa vào cậu ngay từ đầu, có khi nó đã chọn con đường theo bố, thành gia lập thất, cưới vợ và đẻ con cho xong. nhưng ở với cậu nó được cái gì ngoài tình dục, và thứ tình cảm tởm lợn này" kwanghee điếng người theo lời nói như dao cứa vào từng khớp cổ chân cổ tay của mình, muốn nói gì đó mà lại không thể, uy quyền của người đàn bà trước mặt như một ngọn núi lớn, còn anh chỉ là thứ sỏi đá đứng bên cạnh đến ngước lên còn không thể. lời bà ta có chỗ sai mà cũng có chỗ đúng, vô tình thay chỗ đúng lại đang chỉ điểm vào vị trí của anh và park jaehyuk đã xa quá xa nhau, đến nỗi tình cảm cũng biến dạng, rời rạc trải dọc khoảng cách lớn giữa hai người.mà, giữa họ có tình cảm sao? park jaehyuk có tình cảm với anh? điều đó có lí không, xét về việc anh là thứ trai bao "tởm lợn"?đâu phải là anh không biết mình dơ bẩn đâu? cơn đau ngay từ ngày đầu tiên phải tiếp quá nhiều đàn ông đã là một lời cảnh cáo rành rọt, ngăn anh đi tiếp. mà kim kwanghee vốn cố chấp và không biết gì, nên mới đi theo nó.để rồi bây giờ, khi cảm giác nhức nhối vì bị so sánh với người tình mỗi thứ sáu đang cào lên khắp người anh, anh tự hỏi đây là quả báo mình đang phải chịu? vì là một trai ngành?"... nghe đây cậu kim kwanghee, tôi chán ngấy cảnh con trai tôi và cậu cứ lượn lờ trước mặt tôi như lũ ruồi, và cả việc phải ngồi đây thêm vài phút nữa. tôi sẽ nói nhanh với cậu""park jaehyuk đã được tôi và bố nó đưa cho cơ hội duy nhất để quay đầu, và cậu cũng đang được tôi làm phước để yên chuyện này nếu cậu ngậm mồm và biết thân biết phận của mình. đừng có đến gần con trai tôi? hiểu chứ" bà ta đứng dậy rời đi. quả nhiên bảo kim kwanghee "ngậm mồm", chính là không thèm nghe lấy câu trả lời của anh. với bà, anh làm gì có quyền lên tiếng. căn phòng im như tờ, những ánh đèn led quay vòng vòng nhưng không thể nào soi sáng một góc trên cơ thể anh. chỉ có mình kwanghee ngồi đó với những chén rượu chưa được nhấp môi. .một đống tiền được gửi đến kim kwanghee, thứ kịch bản ba xu trên phim truyền hình lại đang xảy ra trong cuộc đời anh. han wangho là người cầm lấy vali tiền mặt đấy mà trố mắt muốn biết chuyện gì đã xảy ra trong căn phòng vvip của quán bar này giữa kim kwanghee và người phụ nữ xa hoa vừa rời đi trên con xế của mình, nhưng thấy bộ dạng thất thiểu tối sầm, nếu không muốn nói là chết tâm của anh, cậu ta cũng chẳng nỡ hỏi nữa. theo quan sát của wangho, sau cuộc trò chuyện, anh đồng nghiệp kwanghee đã mất đi vẻ vô lo vô nghĩ như những ngày trước. có khi đúng là kim kwanghee đang thực hiện ý nguyện của mẹ park jaehyuk, là im lặng như cái cách một chàng điếm nào cũng nên làm. chỉ là mỗi khi là tối thứ sáu, cậu ta lại thấy kwanghee ở lại lâu hơn một chút, và uống cũng nhiều hơn chút, chỉ uống chứ không đụng đũa vào món nhắm hay bữa cơm nào.kim kwanghee biết chứ, việc không ăn uống như này chẳng sớm thì muộn sẽ hại ngược anh. nhưng ăn bát cơm nguội và nhìn màu trắng đục của nó làm anh không muốn nuốt, những thứ đồ nhơn nhớt thì anh sẽ nôn hết ra. chỉ có chất cồn là rượu sẽ gột rửa cái bẩn thỉu đang chiếm dần tim anh. đêm vẫn dài lắm. uống cho say khướt đi, thì anh sẽ khỏi phải tỉnh và cảm thấy bản thân như con chuột bẩn chết nằm giữa đống rác. rồi tuần sau và những tuần sau nữa, vẫn là đêm thứ sáu ngập tràn ánh sáng của seoul. kim kwanghee đã nốc hai chai rượu thường và gục mặt trên bàn, không có ai để trò chuyện vì han wangho không có ca trực, chỉ chờ đến khi mình lấy lại chút ý thức sẽ tiếp tục uống. ngày dài chạy theo tình dục và cồn, lại còn được "phú bà" trợ cấp, anh thấy mình đi làm tiếp cũng chẳng còn quan trọng, thế là cứ để đời mình trôi theo con sóng nào đó mà thôi. trong tầm mắt mờ mờ ảo ảo của bản thân, ngoài cái họa tiết gỗ đang xoay mòng mòng như ảo giác, kwanghee còn thấy một ly để trước mặt mình bởi một bàn tay khác. anh chẳng chần chừ cầm nó lên và uống. nhưng sao mà ly này nhạt quá, hay anh đã uống quá nhiều đến nỗi lưỡi mất vị giác rồi. "chỉ là nước lọc thôi... anh đừng đoán nó có vị gì nữa" người ngồi cạnh lên tiếng, kwanghee lại đơ ra vài giây, cảm thấy không thực cho lắm. anh không nghĩ người đó sẽ là người anh mong chờ, nhưng nếu không nhìn lấy thì làm sao dám chắc. kim kwanghee để mắt mình he hé nhìn với nỗi hoài dai dẳng. và nó không phản bội anh.là park jaehyuk, park jaehyuk đang ngồi đây, cùng trên cái ghế cao không tựa, ở bên cạnh anh. đã bao lâu rồi anh không nhìn mặt cậu? chất kích thích không giúp anh nhớ ra điều đấy, nhưng khuôn mặt cậu anh chắc chắn không quên. dù vết sẹo ở thái dương từ lần cuối gặp vẫn ở đó, nhưng park jaehyuk vẫn là park jaehyuk, trông anh với đôi mắt tình nhất anh từng thấy."park... jaehyuk...""ừm... là em đây...""...""lâu rồi, không gặp em...""em biết. em xin lỗi vì những gì anh đã phải trải qua với em..."jaehyuk đang xin lỗi anh vì điều gì? vì những điều anh trải với cậu? ở bên jaehyuk, anh chỉ cảm thấy mình được nuông chiều, nâng niu và nhường nhịn, anh được yêu thương theo cách không một trai ngành nào được yêu. cái đêm anh bị tổn thương, khi kim kwanghee hiểu ra, nó chẳng qua cũng là đêm xấu số của cả hai người, park jaehyuk không còn tội trong mắt anh nữa. bây giờ, anh chỉ nhớ cậu thôi. dường như jaehyuk còn muốn nói thêm điều gì đó nữa, nhưng cái ngập ngừng lại tràn đầy trên môi. đôi lông mày nhíu lại một chút, mãi cậu mới mở lời lần nữa: "chúng ta nói chuyện một chút được không, về nhà mình rồi nói..." "nhà mình sao?" kim kwanghee thầm nghĩ thế trong mộng mơ riêng tư, anh gật đầu ngay, để bản thân mình được kéo đi bởi park jaehyuk.những tuần dài anh không được nhìn căn nhà này, nhiều lúc kwanghee cũng đã tưởng nó là nhà mình thật. mỗi thứ sáu anh sẽ là chủ của nó. và sự khác biệt giữa anh và jaehyuk cũng thể hiện qua những căn nhà này.họ có một lần làm tình ở nhà anh. nhưng khi ấy mời park jaehyuk vào nhà, thú thật anh đã xấu hổ một chút. một phòng trọ cho thuê hơn ba pyeong, lại còn được "trang trí" bằng đống quần áo hay bạ đâu vứt đấy do cái tính bừa bộn của anh. may là căn trọ đó không còn chất đống những túi đen đựng rác, không thì đó sẽ là một thảm hoạ tụt hứng khi quan hệ. nhìn lại nhà riêng của park jaehyuk, lúc nào cũng được lau dọn bởi nhân viên, cậu còn có thú mua về tinh dầu nến thơm, căn nhà toàn có mùi hoa mỗi khi anh đến. nó sạch sẽ và bóng loáng. liệu nó có thích hợp với một người dơ dáy như anh không? kim kwanghee của ngày trước chưa bao giờ nghĩ đến điều đó. được đón chào bởi hương midnight blue mà anh từng nói rất thích với jaehyuk, kwanghee lại khẽ khịt mũi, thở dài ra một hơi như thế mình đã về lại chốn của mình dù nó không phải. anh vẫn còn say lắm, nhưng từ lúc nhìn thấy park jaehyuk, chút tâm tưởng ùa về, chút suy nghĩ cũng đang sắp lại thành dòng có nghĩa. hôm nay... vẫn là thứ sáu mà, anh có thể làm chủ nơi đây đúng không?"anh... không chỉ thứ sáu, căn nhà này, em muốn dành cho anh... anh sẽ là chủ của nó cả đời"nghe loáng thoáng qua, như thể là một lời hứa hẹn, nghĩ xa hơn nữa, nó sẽ là một lời cầu hôn, mong muốn về chung một nhà. mặt kwanghee chớm đỏ như nụ hồng e ấp vừa nở, đó là rượu hay là tình. anh không biết, anh cũng không biết cả khuôn mặt của park jaehyuk khi nói ra câu đấy mang ý gì. trông cậu khó xử hơn anh tưởng, nếu không muốn nói là khổ sở. nó mâu thuẫn với suy nghĩ nhất thời của anh. có điều gì đó không đúng, anh phải nói ra: "ý em là sao... park jaehyuk...?" "anh... em xin lỗi... chúng ta, không thể tiếp tục được" "anh kwanghee, em sẽ kết hôn..." lời park jaehyuk vừa dứt, kim kwanghee như thấy có cái gì đấy rất tuyệt tình mà cũng rất nhanh chóng vụt qua, như ngọn nến thổi phù tắt ngúm, như bông hoa ven đường bị ngắt bựt, như trái tim đang đập bất chợt thòng xuống. chăn gối dưới mình cũng mất dần hơi ấm nó vẫn thường có vào mỗi tối thứ sáu. hơi thở của kwanghee như có thể hữu hình qua màu khói vì cả người anh lạnh buốt đi.chuyện gì đang xảy ra với anh thế này?"em xin lỗi... vì đã đẩy anh vào con đường này. xin lỗi vì đã sinh ra mà cách xa anh nghìn dặm. em đã nghĩ rất nhiều... rất nhiều thứ để đưa hai chúng ta ra khỏi đây... mà vẫn không thể. bố mẹ em sẽ không tha cho anh..." nhắc tới hai chữ "bố mẹ", lại còn là bố mẹ của park jaehyuk, kim kwanghee mới nhớ ra tại sao mình lại uống nhiều rượu và nảy nhiều suy tư về đời mình đến thế. "em... phải kết hôn với người nhà khác, mẹ nó, không thì bố mẹ sẽ giết chết kwanghee mất... điều đấy còn tệ hơn cả với phụ nữ..." con nhà khác? và cũng không phải anh. để cho bố mẹ của jaehyuk gật đầu, người đó ắt hẳn không tầm thường, anh thì không phải người như thế. bà park cũng đã ẩn ý hết rồi, anh đến chữ "tầm thường" còn chẳng dễ gì chạm đến, cuộc sống của anh là cuộc sống nhuốm màu đen ngòm dưới đáy. những lúc ấy, giọng người đàn bà vang lên như lời nhắc nhở: "ngậm mồm và biết thân biết phận". kim kwanghee chỉ có thể im lặng mặc cho đâu đó dưới đáy lòng đã có tiếng kêu ai oán. "... anh...""... hôn anh được không? park jaehyuk..."anh tìm đến sự an ủi duy nhất ngay khi nghe được tiếng của jaehyuk lần nữa kéo anh khỏi những giọt nước mắt yếu đuối trực chờ rơi xuống. park jaehyuk thì luôn nghe theo anh người cậu si mê từ ngày đầu..kim kwanghee không muốn rên, vì nếu bật ra thứ âm thanh đấy, đôi khi cả hai người sẽ nghe được cả "tạp âm" là tiếng nức nở đồng điệu với giọt nước mắt chảy dải trên má hồng. đó không phải nước mắt sinh lí. nhưng cách park jaehyuk mơn trớn người mình, để lòng bàn tay du ngoạn trên từng tấc da tấc thịt của cơ thể, không thể không khiến kim kwanghee xúc động.dẫu cho cơ thể anh bẩn thỉu và cậu biết anh nghĩ đến điều đó, park jaehyuk vẫn yêu anh. yêu như cách mặt trời hôn lên mặt đất dù chỉ trong những phút giây ngắn ngủi qua đường chân trời xa xăm mà vẫn tạo nên cảnh trữ tình. yêu như vì sao nguyện nhạt dần để vầng trăng có thể tự mình soi sáng thế giới. yêu như ngày đầu họ đổi nhau lovestruck và iceland spritz để bây giờ không thèm đổi lại. đêm muộn rồi, cả hai người đều không ngủ, vẫn chìm trong thứ men đã dìm họ xuống hàng tháng trời. cả park jaehyuk và kim kwanghee đều ngợp thở trước những hỗn loạn mình bày ra trên cái giường đơn. dẫu thế, chợp mắt là điều cuối cùng họ muốn làm, tưởng như chỉ cần nhắm mắt một lúc, đêm sẽ biến thành sáng, khi ấy, họ sẽ xa nhau mất. kim kwanghee chẳng muốn thế, park jaehyuk cũng vậy. thế là mặc cho cơn khoái cảm, rồi là chút đau chút tê tái, rồi là kiệt sức, và kết thúc là tình yêu, tạo thành một vòng lặp vô tận mà kim kwanghee đã chìm vào, triền miên, càng say càng tốt. ngay khi biết jaehyuk yêu mình, kim kwanghee cũng đem lòng mình nhảy xuống bể tình đỏ như vị rượu ấy..bốn rưỡi sáng, không còn âm thanh thở dốc gấp gáp, chỉ là tiếng thở đều, kim kwanghee tỉnh dần vì người kia cựa quậy khỏi đống chăn. nhìn đồng hồ, nó không còn xoay đảo điên nữa, hẳn là anh đã hết mơ màng, họ mới vào một giấc ngắn tầm một tiếng. park jaehyuk chẳng bao giờ thức tầm giờ này, hình như đây là lần đầu tiên anh thấy một jaehyuk trầm lặng của buổi sáng. "jaehyuk... sao không ngủ thêm đi...?""anh à... em phải đi đây..." đi đâu? kim kwanghee suýt chút nữa thốt ra lời nghi vấn đấy. anh quên mất mình đã tỉnh rượu, anh quên cả việc park jaehyuk sắp phải rời xa anh thôi. jaehyuk mới chỉ chuyển tư thế sang ngồi ở cạnh giường, mà kwanghee đã rùng mình bởi sự lạnh lẽo trong khoảng cách vỏn vẹn 30cm giữa hai người. có phải không, đây là cảm xúc của park jaehyuk vào mỗi sớm mai anh rời đi? đây là park jaehyuk còn nói cho anh biết, chứ những hôm anh đi không nói lời nào, jaehyuk có đau lòng không? tự dưng, anh thấy thương jaehyuk quá. phải chi những ngày ấy anh ở lại. phải chi ông trời cho họ thêm thời gian để anh nhận ra tình cảm của mình. phải chi có thể tua ngược về cái lúc anh chưa làm trai bao. biết đâu đấy, anh đã có thể tiến tới park jaehyuk, vẫn ở quán rượu, vẫn đổi cho nhau một ly cocktail đỏ một ly ánh xanh, chỉ là với một thân thể và tâm hồn trong sạch hơn."kwanghee... anh kwanghee yêu dấu của em, anh không biết em khát khao một lần được nhìn anh tỉnh dậy như này đâu" jaehyuk vừa nói, vừa áp tay lên má anh, vuốt nhẹ.nghe những lời ấy, kim kwanghee chỉ cảm thấy lòng mình nặng nề hơn chữ "tội lỗi". anh cũng tự dụi mình vào lòng bàn tay của người cùng giường, như một con mèo mong muốn sự tha thứ từ chủ nhân của nó, anh thì thào:"... anh xin lỗi...""không, anh đừng xin lỗi... thân thương à, dù thế nào anh cũng không được nghĩ là lỗi của anh" "là em chưa đủ ấm áp và vững chãi để anh có thể yên tâm ngủ bên cạnh, cũng là em không chủ động tiến tới để anh tin rằng mình đang ở một mối quan hệ chắc chắn""em vẫn muốn xin lỗi anh... vì ngày hôm ấy, em biết việc mình mất kiểm soát cũng không thể biến thành cái cớ để em tổn thương anh. anh... chưa bao giờ xứng đáng bị tổn thương vì bất cứ điều gì...""anh của em, thật sự là một người dễ bị làm đau, nhiều khi em ước mình không sống trong cái thế giới lạ lẫm với anh đến thế, một thế giới kinh tởm, một ngày kinh tởm..." "vậy nên..." em cũng sẽ làm như thế với a- "phải chi ta cùng sống trong thế giới của anh" suy nghĩ của kim kwanghee khi ấy đã sai, hoặc bị thao túng."và đôi khi em cũng ước gì ta có nhiều thời gian hơn..."và thì ra, không chỉ mình anh ước điều đấy. là park jaehyuk cũng muốn được ở bên anh. "như em đã nói... căn nhà này, em muốn dành cho anh. đừng từ chối điều này kim kwanghee. đây là nơi còn lại có những gì chân thật nhất của em từ trước tới giờ, anh phải là người có nó. vốn dĩ với em, anh cũng là chủ của nó" suốt lúc park jaehyuk nói, anh chỉ im lặng vậy thôi. lời thì vẫn đi vào tai, khuôn mặt của cậu thì vẫn lưu ở cầu mắt đọng nước của kim kwanghee. anh vẫn đang khắc ghi một dáng hình park jaehyuk vào kí ức vĩnh viễn, như cách vị của ly cocktail đã đánh vào tâm trí anh mạnh mẽ đến nỗi anh chưa bao giờ ngừng uống nó mỗi khi có dịp. cậu cũng nhìn anh một lúc, rồi khẽ chẹp miệng hạ tay xuống:"... vậy, em đi nhé" kim kwanghee dõi theo hành động của park jaehyuk, cậu đơn thuần chỉ thay quần áo và cầm theo ít đồ, trừ cái thẻ nhà. anh cũng đi theo cậu, cho đến khi họ đứng ở bậc thềm. "anh còn nhớ mật khẩu chứ?"kim kwanghee gật đầu."hãy nhớ, phải về nhà này nhé. đừng về cái nhà trọ xập xệ đấy nữa. em chưa biết nhiều về anh, nhưng em biết anh xứng đáng với tất cả những gì tốt nhất của em..." "giờ thì, ôm tạm biệt em được không?" park jaehyuk vừa nói, vừa dang rộng hai tay. kim kwanghee thì như bị thôi miên, cứ chầm chậm tiến gần rồi sà vào vòng tay lớn.cái ôm này khác với những cái ôm khi làm tình. park jaehyuk nếu mà đang "làm việc" với anh mà đòi ôm, thì cái ôm đấy sẽ đi kèm một đoạn vuốt từ xương cụt kéo lên tận bả vai. ngoài kia chẳng biết có ai đã nói điều này khiến jaehyuk nhớ mãi: "xương bả vai là phần tàn dư của đôi cánh". có lẽ ở một khúc nào đấy, trong lúc mê man, cậu đã nghĩ anh là thiên thần đến từ một cõi xa xôi, đưa cậu đến với màu rượu này, mang cho cậu thứ hạnh phúc mà ở cuộc sống tầm thường tẻ nhạt sẽ không tìm được, cho nên cậu mới vô thức tìm đến "cánh" của anh. nhưng cái ôm này, chỉ đơn thuần là kim kwanghee vòng tay qua vai cậu, park jaehyuk siết chặt lấy eo anh. giữ nguyên tư thế ấy vài phút, truyền nhiệt độ cơ thể cho nhau, trên bờ vai em có hơi ấm của anh, quanh cơ thể anh có hơi ấm của em. giữa cái ôm ấy, kwanghee loáng thoáng nghe lời thì thầm "em yêu anh" của jaehyuk.họ buông nhau ra, sắp năm giờ rồi, phải đi thôi. park jaehyuk lùi dần khỏi cánh cửa rồi tự tay khép nó. đằng sau góc hẹp tạo bởi cạnh tường và cửa gỗ, ánh mắt cậu gửi đến anh vẫn tràn ngập lưu luyến. và rồi, "cạch", kim kwanghee nghe được tiếng đóng cửa.anh chợt bừng tỉnh khỏi loại mộng mị nào đó xuất phát từ thứ ấm áp trên cơ thể jaehyuk. kim kwanghee vẫn giữ chặt phần áo khoác rồi chạy vội ra lan can. trời seoul mùa đông rất lạnh, sáng sớm thì còn lạnh hơn nữa, hơi thở như có thể đóng băng ngay lập tức. may sao lúc nãy kim kwanghee để ý park jaehyuk đã mặc tầm ba bốn lớp áo. nhưng anh không nhớ cậu đã mặc áo khoác phao chưa, anh chỉ muốn biết... cậu đã mặc đầy đủ chưa. kim kwanghee đứng ngóng xuống một lát thôi, đã thấy park jaehyuk đi khỏi khu căn hộ. trời đang đổ tuyết, anh nheo mắt nhìn thật rõ, để rồi thấy cậu đã khoác cả áo lông và áo khoác phao tử tế.kwanghee giờ phút này mới ngỡ ngàng nhận ra, cậu sẽ chẳng chạy lên tìm áo nữa, anh cũng không có cớ đem xuống. chính từ giờ phút này, họ đã chấm dứt một quan hệ quanh đi quẩn lại từng ấy thời gian.ôi cái vị chan chát của rượu cũng không làm anh đau lòng hơn. rượu lovestruck sẽ có chút đắng ở dư vị, và đây cũng là hồi kết cho chuyện tình bắt đầu từ chính nó. nhìn người hoà vào màn đêm đen được thắp sáng nghèo nàn bởi đèn đường seoul, kim kwanghee chỉ có thể thấp giọng lên tiếng gọi "park jaehyuk... jaehyuk à... jaehyuk" cùng dòng nước mắt chảy dài. còn người kia thì cứ bước tiếp, hoặc là không nghe thấy bởi tiếng tuyết rơi, hoặc là nghe thấy mà buộc lòng không quay lại được nữa rồi.
.。*♡• ◍ ✧last words ☆゚.*・。゚
hổng biết nữa, tính ngâm cái này đến khi nào biết viết r18 hơn thì đăng mà đọc được cmt recommend fic của mình nên sướng sướng vui vui cũng muốn lên tiếp...
•
một lần nữa, ai không ưng công việc của kim kwanghee thì clickback và đừng buông lời tủn thương vì mình đã nhắc từ đầu rồi.
•
short còn thiếu sót về mặt nội dung, có thể sẽ được chỉnh sửa sau hoặc thêm extra, hoặc mọi người thích ba má chia tay lấp lửng như này thì thoi hehe.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com