TruyenHHH.com

Rr Ft Lck War Of Hearts

••

" Mạnh tay quá rồi Jihoon. "

" Nếu không làm vậy thì sao có thể bắt được người? Vở kịch này anh diễn đạt quá, khiến người ta tin răm rắp "

Jeong Jihoon ôm hờ người trong lòng, hắn lần mò miết mạnh từng đốt ngón tay của Ryu Minseok, mạnh đến nổi ngón tay của nó đang từ trắng trở nên đỏ gắt, đôi đường còn hằn lên vệt máu bầm dài thòng. Hắn lạnh nhạt trở tay dìu người nó ngồi ngay lại, phần đầu rỉ máu được đặt áp qua bên vai kia, tiện để hắn kiểm tra lại vết thương hơi sâu lúc nãy.

" Đưa Minseok đến bệnh viện tư của Lee Sanghyeok đi, máu chảy không ngừng như thế kiểu gì cũng chết, lần sau mày chú ý lực tay một chút, bắt Cún chứ không phải giết Cún. " - Park Jaehyuk ngán ngẩm nhìn vào đứa em trai của Kim Kwanghee, bảo sao nó mãi được hai anh bảo vệ, ra là yếu ớt không có sức phản kháng, tùy tiện để Jeong Jihoon bắt nạt, đánh đấm thoả thích.

" Lo cho tình nhân tương lai của anh trước đi đã, lúc nãy rõ là âu yếm hôn má thế mà sau lại đánh ngất lên ngất xuống. Như nhau thôi, anh ra tay khác gì tôi đâu? Chỉ là tôi máu lạnh còn anh thì mềm lòng hơn, sao thế? Vẫn còn ôm mộng quá khứ à? "

Đảo mắt, Jeong Jihoon cười cười buông lời trêu chọc đàn anh, hắn không nao núng trước một Park Jaehyuk lúc nào cũng vinh dự được những người trong giới đánh giá thấp vì gã là một kẻ mềm yếu luôn nhân nhượng trước những người khổ sở đáng thương.

" mày nghĩ thế nào cũng được, nhưng đừng nhắc lại nữa, đều đã qua hết rồi "_ Park Jaehyuk hơi cúi người, giọng gã khàn đặc nhắc nhở Jeong Jihoon về lời ăn tiếng nói.

Nâng người Kim Kwanghee lên chút đỉnh, gã cẩn trọng ôm gọn anh vào lòng sau đợt thả lỏng do cơn ê ẩm ập đến lúc nãy, Park JaeHyuk ngắm nghía khuôn mặt anh rất lâu, bàn tay rảnh rang cũng không kiềm được mà khẽ chạm vào bầu má sớm đã hóp lại vì những cú sốc liên tiếp nối liền, con người anh khi này nhỏ bé vô cùng, hệt như đứa trẻ con vì nhiều áp lực để rồi kiệt quệ không còn khả năng chiến đấu hay phản kháng mạnh mẽ.

" Đừng mủi lòng nữa anh trai, đây là chiến trường, nếu anh cứ như vậy thì ngay cả cái mạng của mình còn khó mà giữ chứ đừng nói gì tới anh ta "

Jeong Jihoon cuối cùng cũng không nhìn nổi, cái mẹ gì đây, tình cảm sướt mướt cho ai coi, gã hề Jaehyuk đang muốn diễn vở tuồng tình chàng ý thiếp cho hắn xem à? Thế thì khỏi, hắn bận và hắn có quan tâm đéo?

VậyVậy mà trái với những gì Jeong Jihoon nghĩ, về việc tên hề kia sẽ nổi giận lườm quýt mình, thì gã lại lặng như tờ, dường như gã chẳng để lọt tai câu nào hắn nói. Park Jaehyuk ngó lơ tên điên đang mãi miết càu nhàu để quan tâm Kim Kwanghee, một người từng quen, từng biết. Người mà gã nghĩ cả đời này sẽ chẳng thể còn chung tuyến đường.

" Anh tính làm gì tiếp theo hả Jaehyuk? "

" Tuần sau sẽ có một cuộc gặp để bàn bạc lại một vài thứ " _ Park Jaehyuk đáp. " Xem ra có người còn nóng lòng hơn cả anh và mày, Lee Sanghyuk muốn gặp Kim Kwanghee nhưng tiếc là anh mày lại không muốn cho người này đi gặp hắn tẹo nào "

" Sợ bị cướp mất người à? Không lẽ Han Wangho lại không quản được tên già ấy? "

Jeong Jihoon khó hiểu nhìn Park Jaehyuk, Lee Sanghyuk muốn gặp mặt trực tiếp anh em họ Kim là chuyện đã lâu chứ có phải ngày một ngày hai đâu mà gã lại nổ ra cái suy nghĩ không muốn đưa Kim Kwanghee đi gặp. Nhưng đáp lại khuôn mặt chau mày của Jeong Jihoon lại là sự im lặng không có hồi kết, dường như Park Jaehyuk không còn muốn nói thêm về vấn đề này nữa.

Chà, gã có thể bị dè bỉu là kẻ hèn hay rủ lòng thương nhưng đó chỉ là lời nói mỉa mai sáo rỗng của những kẻ không biết lấy một cái mẹ gì về gã. Bởi gã là con sói nham hiểm và gian manh nhất, một con sói luôn che đậy cái tôi cùng với bản chất thật của mình và chỉ thể hiện ra bộ mặt ngờ nghệch dại dột.

Park Jaehyuk là kẻ săn mồi điềm tĩnh  nhất mà Jeong Jihoon từng biết, về cái cách gã rình rập, hay gã rón rén nhẹ nhàng bước đến bên con mồi với tư cách là sói già đội lốt chiên con lành tính, đợi đến khi con mồi hoàn toàn mất đi cảnh giác vốn có thì gã lại đói khát vồ lấy và tra tấn con mồi, dững dưng nhìn nó quằn quại tới chết vẫn không thể quên đi nụ cười quái gở nhuốm máu của gã.

Gã ấy mà, là người khiêm tốn không muốn nói nhiều, gã so với hắn có khi còn nhỉnh hơn về một vài chuyên môn, thế mà vẫn có một cái khiến gã luôn chùn chân lại phía sau so với ba người còn lại. Đó không gì khác ngoài cảm xúc đối với Kim Kwanghee.

Jeong Jihoon không rõ Park Jaehyuk và Kim Kwanghee từng là gì, làm gì trong quá khứ, hắn chỉ nghe loáng thoáng đâu đó từ một vài người bạn của gã. Về việc hai người từng trải qua một mối quan hệ khá khắn khít nhưng cũng rất nhanh đã tan tành theo mây khói vào lúc mà Kim Kwanghee lên năm tư đại học. Cả hai cắt đứt liên lạc kể từ ngày hạ năm ấy, nghe bảo Kim Kwanghee cũng không tiếp tục học năm tư tại ngôi trường ấy mà chuyển đi nơi khác, nói đúng hơn thì là đi du học.

Lượng thông tin sau đó về hai người ít hẳn, người biết chuyện nhiều nhất có lẽ là Han Wangho, nhưng anh ta không buồn nhắc tới, anh ta bảo thế là lắm mồm nhiều tật, cái gì qua thì cho qua hẳn. Dù sao Park Jaehyuk cũng đã vượt qua được ngày tháng bất ổn ấy rồi.

Kì thực, khi Jeong Jihoon nghe Han Wangho lèm bèm nói về cả hai người họ trong một lần tụ họp say tí bỉ, hắn đã thấy khuôn mặt anh ta toát lên vẻ gì đó tiếc nuối, hắn lúc ấy có hơi mơ hồ đoán ra được dáng vẻ yếu đuối tan vỡ của Park Jaehyuk ngày đó. Nếu bảo ngày hai người ấy cắt đứt liên lạc là ngày Park Jaehyuk thay đổi thì cũng chẳng sai, gã bây giờ so với lúc trước, thông qua bức ảnh cũ rách bươm thì đã không còn cười nữa rồi.

Lặng lẽ quan sát những hành động ân cần của Park Jaehyuk. Jeong Jihoon không nói hay hỏi thêm gì, vì hắn đã nắm chắc được những điều cần biết. Nếu đã là người được Park Jaehyuk ưu ái thì có vẻ Jeong Jihoon cũng nên nhường nhịn một chút, nhưng đó là đối với Kim Kwanghee, chứ còn Ryu Minseok thì không, thằng nhỏ này đang là món hời mà hắn có được, hắn muốn vắt kiệt tài năng của nó. Mà đã là lợi dụng thì sẽ không bao giờ có bất kỳ sự nhẹ nhàng hay nhún nhường nào.

Park Jaehyuk có thể có ngoại lệ ngoài luồng, nhưng không có nghĩa Jeong Jihoon cũng thế. Đối với hắn, ngoại lệ duy nhất là gia đình.

.

" đừng mà.. đừng bỏ... lại"

Trên mỗi bước chân hằn in dấu nơi đất cát, anh mệt mỏi nhưng chẳng dám dừng, anh tự nhủ, tự trấn an, thằng bé ở kia, ở trước mắt anh, phải cố chạy và với tới ôm lấy nó, không được để nó vụt mất thêm lần nào nữa, đôi mắt phủ nhẹ một lớp sương mờ, Kim Kwanghee gắng gượng mặc cho bản thân đã sắp kiệt sức.

" ...làm ơn, một chút nữa thôi.. xin.... "

" Bé ơi, đừng chạy! "

Anh hét lên gọi nó, gào thét trong vô vọng. Tại sao? Sao nó không nghe thấy tiếng anh gọi, đã là phút cuối rồi, tại sao nó vẫn cứ bước hiên ngang như vậy? Sao nó bước đi khập khiễng hệt như bị thương nhưng anh lại không thể đuổi kịp hay chạm vào nó dù bản thân đang chạy với tất cả sức lực sẵn có.

Cái này đang minh chứng cho điều gì? Phải chăng điều này đang chứng giám cho việc anh không thể cứu lấy nó? Cho dù có là một hy vọng nhỏ nhoi cũng không thể ư? Không, anh không tin, anh không tin mấy thứ được gọi là số mệnh sắp đặt. Anh sẽ cứu được nó mà, anh sẽ vì nó mà cắt đứt sợi dây trói buộc cuộc đời của mỗi người, anh sẽ vì nó mà đạp đổ hết những gì ông trời đã sắp đặt.

" đau lắm, tất cả... chỉ toàn đau đớn"_ nó nghe rồi, nó quay lại nhìn anh rồi.

" Kwanghee...cứu"

" Kwanghee.... "

" Dừng lại, phía trước là vực sâu rồi...DỪNG LẠI!!!!!! "

" Tại sao lại đau như này?"_ đôi mắt của nó đục ngầu, từ trong hốc mắt dần chảy ra từng dòng dịch đỏ thẫm, chúng vùng vằng xâm chiếm rồi làm nổ tung hết những tia máu trên đôi ngươi, máu chảy lan rộng hết cả đôi mắt của nó, hệt như một bộ phim kinh dị viễn tưởng.

Không chỉ mỗi đôi mắt, cơ thể nó cũng dần bị biến đổi, hình như nó đang phân hủy, lớp da khô héo tách rời với từng thớ thịt thối rữa đang bị ăn mòn bởi lũ dòi bọ tởm lợm.

" Kwanghee? "

Cánh tay gầy gò chìa ra, một chân anh dẫm mạnh vào nền đất cát hoá đen, một cú nhảy cao, cố gắng chới với thân thể nó, anh khẩn cầu. Mong rằng anh có thể cứu được nó.

Thân thể lửng lơ giữa không trung, tay anh nắm chặt lấy tay nó, anh bất giác cười, Kim Kwanghee nhìn nó trong hình hài của đống thịt vữa, tay anh ôm trọn cả cơ thể lạnh ngắt hóa cục máu của nó vào lòng, mùi hôi tanh của xác chết cứ thế xộc thẳng lên mũi làm anh khó chịu nôn khan, ấy nhưng anh lại chẳng muốn buông ra, cho dù nó có là gì thì anh vẫn sẽ ôm nó.

" Rơi rồi Kwanghee.. "

Thanh âm trầm vang đều đều bên tai anh, như được đánh thức khỏi cơn mụ mị, đôi tay anh bất động, máu đen nhuộm đầy hai cánh tay, rõ ràng, anh đã ôm chặt nó rồi mà? Tại sao lại....anh nhìn, nhìn xuống dưới chân mình, dưới đó chẳng có gì ngoài một khoảng sâu hun hút đen xì, giống một cái hố đen không đáy và anh thấy nó trong hình hài của một con quỷ đang nhếch miệng cười đến tận mang tai, nó nhìn anh rồi cười từng tiếng khanh khách, điệu cười dị hợm, kinh hoàng, anh sợ và anh rơi, rơi trong tuyệt vọng, trong đau đớn, anh rơi đến chết.

- Không!

Bật người dậy với khuôn mặt ướt đẫm mồ hôi, anh mở to mắt, há hốc miệng hít thở lấy từng hơi đặc quánh, anh thở dốc liên tục.

Trong căn phòng sang trọng, ánh vàng mờ từ vài ba tia sáng len lỏi ở bên ngoài khung cửa chiếu vào soi rọi hết thảy con người vừa thức tỉnh khỏi cơn ác mộng khủng khiếp.

Cực nhọc ổn định hơi thở, anh đưa tay xoa lấy đầu mình, tiện thể vuốt mặt mấy cái để trấn tỉnh bản thân, sau lại vỗ nhẹ vào mặt mình, vỗ cho đến lúc thấy bản thân hoàn toàn tỉnh táo, không còn mụ mị trong cơn đau quặn thắt của giấc mơ mang lại để rồi nhận ra thực tại còn mệt mỏi hơn gấp bội, Kim Kwanghee thở dài, anh lờ đờ hướng đôi đồng tử mỏi nhừ nhìn xung quanh.

Mắt anh bắt gặp khung cửa sổ nọ, trời vẫn còn tối và anh nghĩ chắc chỉ khoảng đâu đó ba bốn tiếng vừa trôi qua. Nhớ rõ bản thân bị Park Jaehyuk đưa về trong đêm khuya tĩnh mịch tại khu nhà chung của giới tinh hoa mà lòng không khỏi nát rạt, mọi thứ đáng lẽ không nên diễn ra như thế, chúng phải diễn ra theo cái cách gia đình anh được phục hưng, cha mẹ vui vẻ sau những năm tháng vất vả, Kim Hyukkyu sẽ đứng ở nơi mà lũ người từng chê bai anh không bao giờ có thể chạm tới được, Minseokie sẽ tiếp tục theo học con đường nghệ thuật, hoặc ngay cả anh, anh cũng có thể yên tâm mà quay trở về chăm chút lại cho quán cà phê của mình.

Nhưng tất cả đều hóa thành tàn tro chỉ sau một ngày mưa buồn. Lần lượt từng người đều bị tách ra, mọi thứ trở nên hỗn độn, giống với bão trong lòng anh lúc này, ngổn ngang và bừa bãi một cách vô tội vạ. Thế nhưng, anh nghĩ mình cần phải ổn định lại, phần vì bất lực, phần vì cơn đau vẫn còn, vì cho dù anh có trưng ra vẻ khổ sở hay gì đó khác thì trong mắt người kia cũng chỉ là dư thừa mà thôi.

Men theo đường chân tóc, anh ủ rũ vuốt nhẹ mái tóc ướt đẫm mồ hôi của mình. Lặng lẽ rồi lặng lẽ, anh thử nhìn ra khung cửa kính, những ánh đèn nhỏ ở các căn hộ đối diện với nơi anh đang ngồi và cả hình dáng của mấy toà nhà chọc trời. Chúng tựa thăng trầm thoắt ẩn thoắt hiện và rồi chìm thẳng vào ánh mắt mênh mông như đại dương thu nhỏ nơi anh.

- Minseokie bây giờ như nào rồi?

Thu người ngồi gọn lại phía đầu giường, hai cánh tay gầy guộc kéo nhẹ tấm chăn bông lên che đậy cơ thể như được ủ lạnh. Đôi lúc anh nhìn ra ngoài khung kính, đôi lúc anh lại hướng về cửa phòng. Không rõ Kim Kwanghee muốn chờ đợi ai, cái gì hoặc điều gì, anh chỉ rõ rằng mình cần phải sống, sống để tìm cách lật lại thế cờ trước khi địa ngục của Park Jaehyuk sẽ nuốt chửng anh, cả thân xác lẫn linh hồn.

" Kwanghee? Anh không ngủ thêm chút à? "
Hướng mắt nhìn theo giọng nói phát ra, Kim Kwanghee mặt lạnh hẳn đi khi nhìn thấy bóng dáng của kẻ đó, anh không buồn nhấc tay lên để trả lời gã, anh chỉ nhìn, đôi mắt anh thu trọn dáng vẻ gã trai cùng những bước đi có hơi loạng choạng, khẽ liếc mắt quan sát, anh nhận ra gã trai đi đứng như thế là vì vết thương được băng bó do anh gây ra ở cổ chân, nó có vẻ đau, thì ra lúc ấy sức lực của anh cũng khá ổn.

Chí ít thì anh cũng có phần nào vui vẻ khi chứng kiến một Park Jaehyuk đi đứng khó khăn như thế. Thỏa lòng với những gì mình thấy, Kim Kwanghee hả hê quay lưng toan nằm xuống nệm, mặc kệ người kia trên tay cầm ly sữa nóng vẫn đứng yên một chỗ chờ anh đáp lại, và bất ngờ thay, Park Jaehyuk không muốn cho anh toại nguyện, gã lên tiếng sau vài phút chờ đợi..

" Anh uống sữa nhé? Cả tối qua anh chưa ăn gì mà đúng không? "

Kim Kwanghee đờ người, vẻ mặt anh chẳng có chút nào muốn trả lời câu hỏi của người còn lại. Trong anh bây giờ chỉ còn những cảm xúc chết chìm, giống lúc xưa, vừa suy sụp vừa chết ngạt bởi gã trai đang ăng ẳng như chó sủa kia.

" Hay anh muốn ăn gì không? Em sẽ nhờ bác Junsik làm "

- Nghe những lời mày nói, tao có chết cũng không nhét nổi gì vào bụng, mày làm tao cảm thấy phát tởm và buồn nôn đấy thằng chó, sao mày không đi chết đi?

----
23/6/24

Cảm ơn bé beta nhìu nhoooo

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com