TruyenHHH.com

Rốt cuộc tôi là gì ? ( Bạch Dương - Nhân Mã )

Phần 1

Sagi_Ng

Hình trên là Bảo Bình

Gia đình Nhân MãBạch Dương đã có thỏa thuận hôn ước từ lâu và cả 2 người cũng đã biết điều đó. Nhưng khác so với các câu chuyện tình lãng mạn đã đọc thì bước khởi đầu của Nhân Mã khá ngặt nghèo và trắc trở. Đa phần các câu chuyện tình là đôi trai gái yêu nhau thường có người thứ ba chen ngang, câu chuyện của cô cũng không ngoại lệ. Nhưng nó khác ở chỗ cô không phải nhân vật nữ chính trong cuộc sống của họ. Có nỗi đau nào hơn việc đứng nhìn người mình yêu ghét bỏ mình và lại "yêu" người bạn thân của mình chứ ? Sau bao năm âm thầm bên anh, quan tâm anh, theo dõi anh, cố làm cho anh để ý đến mình, cố chứng minh tình yêu của mình dành cho anh rất nhiều nhưng kết quả cô đã mất gì và nhận được gì ? Đến cuối cùng cô vẫn nhận được ánh mắt bao chứa sự ghét bỏ và lạnh nhạt của anh. Cuộc đời này thật đáng buồn cười và cô cũng vậy. Tự lao đầu vào cuộc chơi nhưng vẫn chỉ là người thua cuộc. Và sau bao năm tháng đó, cô cũng đã nhận ra rằng " CÔ CŨNG CHỈ LÀ NỮ PHỤ TRONG CÃU CHUYỆN TÌNH CỦA HỌ ".

Cô lựa chọn một ngày thật đẹp, rất đẹp với đời cô và một số người khác. Chính là cái ngày cô nhận được tấm bằng đậu Đại học. Mà cô chọn ngày đó chi nhỉ ? À ngày đẹp nhất mà cô chọn để xóa bỏ những kỉ niệm buồn, xóa bỏ hình ảnh anh, xóa bỏ hình ảnh cô bạn thân yêu dấu, xóa bỏ thứ tình cảm đơn phương...Và để biến mất khỏi câu chuyện của họ. Cô là nữ phụ trong đời họ nhưng cô không quên rằng đối với cuộc sống cô, cô chính là nhân vật chính.

Cầm tấm bằng Đại học, cô xách vali đi ngang dọc sân bay, cô chọn cách biến mất thật lặng thầm như một cơn gió vừa thoảng qua và chẳng còn ai nhớ đến nó nữa. Nhân Mã ngồi nhìn thật kĩ vào dòng chữ trên tấm vé máy bay có đề : ITALIA. Cô ngẩng đầu lên nhìn ra phía tấm kính trong suốt, nhìn lại đất nước, quê hương Việt Nam, nhìn lại nơi có những con người bạch thiệp và thân thiện và kể cả những con người tàn nhẫn, vô tâm.

15p sau...

Ngồi trên máy bay, cô hít một hơi dài và thở ra, chiếc điện thoại reo...Là Bảo Bình sao ? Người con gái đã lấy đi trái tim anh. Cô bắt máy, chưa đợi Bảo Bình thốt lên lờ nào cô vội nhấn mạnh và rõ ràng 3 từ: "Chúc hạnh phúc". Cô cắt máy trước để bên đầu dây kia chỉ nhoẻn một nụ cười mãn nguyện cùng với lời thì thầm:

_ Tạm biệt.

Nhân Mã bật chế độ máy bay cho điện thoại và ngả lưng vào ghế, đeo tai nghe...Vẫn là bài hát cô yêu thích nhất " Oh Baby I ". Giai điệu thật nhẹ nhàng và ý nghĩa. Nó chứa đựng một câu chuyện tình mà cô cực kì ngưỡng mộ. Máy bay đã cất cánh, thôi thì cứa để mọi chuyện trôi qua theo cách thật tự nhiên. Có lẽ cô sẽ bắt đầu cuộc sống mới, một cuộc sống của chính cô và không còn những chiếc mặt nạ giả tạo. Nào bây giờ thì ngủ thôi, hãy tưởng tượng đến một tương lai mới mẻ và biết đâu cô sẽ nhặt được mảnh ghép yêu thương ở đâu đó...

--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Tút...tút...tút...

_ Sao cô ta tắt điện thoại nhỉ ? - Một tên con trai đang mặc một bộ vest màu xanh dương với mái tóc vuốt gel kĩ càng và khuôn mặt điển trai cực kì, bảo đảm cua gái từ 3t đến 50t cũng đổ.

_ Bạch Dương, gọi được cho con bé chưa con ? - một người phụ nữ cỡ trung niên khoác lên người áo khoác lông chồn thật sang trọng lo lắng hỏi.

_ Mẹ à, người ta khóa máy rồi, con gọi nãy giờ cả chục cuộc mà không được.

_ Con bé có chuyện gì à ?

_ Mẹ hơi đâu quan tâm cô ta, chắc đang sửa soạn đó mà.

Bỗng có một cặp vợ chồng đi đến bàn ăn với vẻ mặt lo lắng. Người phụ nữa trông quý phái không kém gì mẹ Bạch Dương. Phải nói viên đá trên dây chuyền của bà ta hiếm như đếm trên đầu ngón tay.

_ Ơ...thành thật xin lỗi chị và cháu, con bé Nhân Mã nó...

_ Nó đâu rồi chị ? Tôi muốn gặp con bé đến phát chết đây.

_ Ơ...Ừm...phải nói sao đây...Hiện giờ con bé đang trên máy bay.

_ Máy bay ? Nó đi đâu ? Đi du học à ? Sao tôi không nghe nó kể gì với tôi thế.

_ Mẹ à, mẹ làm gì mà hỏi tới thế ? Cô ta có phải con gái mẹ đâu ? - Anh nghĩ thầm sao đi mà không nhắn cho anh biết, trước giờ chỉ là đi chơi thôi cô cũng đều nhắn tin cho anh biết khiến lắm lúc anh thấy thật phiền. Nhưng lần này tại sao anh lại thấy thiếu thiếu thế này...

_ Ờ thì chúng tôi cũng chỉ biết mới đây vài phút trước thôi. Không hiểu sao con bé không hỏi ý kiến ai mà tự ý quyết định thế này...

_ Thôi thì chuyện cũng đã rồi, môi trường nước ngoài sẽ giúp con bé phát huy tốt năng lực ngành nghề nó đam mê. Mọi người cùng ăn đi.

Hai gia đình đang bàn bạc về chuyện kinh doanh còn Bạch Dương chán nản gắp từng miếng đồ ăn. Cậu cảm thấy đồ ăn hôm nay sao vô vị thế này ? Du học một mình sao ? Cô ta cũng gan lắm. Mà thôi kệ, chỉ cần cô ta biến khỏi mắt anh là anh thấy mãn nguyện rồi. Người thứ ba không nên biến mất sao ? Nhưng anh lại không thích cảm xúc anh ngay bây giờ "thật khó chịu".

_ À mà con bé du học ở đâu ?

_ Hình như là ở Ý.

_ Ở Ý là tốt rồi...À hay là con cũng qua bên đó du học đi.

_ Hở ???

_ Hở cái gì mà hở...Qua bên đó môi trường tốt, mẹ lại quen thân một người bạn làm trong giới kinh doanh cũng khá lớn bên đó. Con qua đó vừa học tập, nghiên cứu được lại vừa có thể ở bên chăm sóc con bé, chứ để con bé một mình mẹ không khỏi lo lắng. Con bé một thân một mình mẹ thấy thương nên thôi con đi qua đó chung, có gì 2 đứa bồi đắp tình cảm thêm.

_ Mẹ à, ở đây con còn nhiều việc chưa làm được. Với lại cái gì mà bồi đắp tình cảm chứ ? Con không đi.

_ Không cãi. Về nhà bàn tiếp. À mà anh chị xui thấy sao?

_ Vậy không phải là quá tốt cho cả 2 đứa nó sao.

_ Vậy quyết định vậy đi.

Bạch Dương ngấu nghiến từng miếng beefsteak, lắm lúc muốn nhai luôn cái nĩa. Gì mà du học ? Gì mà chắm sóc cô ta ? Gì mà bồi đắp tình cảm ? Nhảm nhí. Nếu như anh đi rồi thì Bảo Bình ra sao đây ? Chắc cô ấy nhớ anh lắm. Nhân Mã à, cô đi 1 mình được rồi, còn kéo theo tôi chi...!!!

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com