Rosekook Ver Ngoan Do Em
Bởi vì tâm sự rất nhiều với Somi, cho nên Park Chaeyoung không khỏi có chút xúc động, trong lòng cảm thấy chua xót nên vành mắt lúc này mới đỏ lên.Bị Jihoon nhìn thấy, cô hơi lúng túng quay đầu đi, "Không có gì đâu, bị gió thổi thôi."Thời tiết rét đậm, gió lạnh thấu xương, Jihoon nhìn cô một cái, không tiếp tục truy hỏi nữa. Cậu quay người đi vào phòng.Park Chaeyoung vừa định cất bước đi vào thì nhận được tin nhắn Wechat của Jeon JungKook, 【Anh về rồi.】Trên mặt cô vui mừng hẳn, trực tiếp gọi điện thoại cho Jeon JungKook, "Anh đang ở đâu thế ạ?""Anh ở sân bay." Jeon JungKook đáp."Em là người đầu tiên biết được sao?""Ừm," Đầu dây bên kia ngừng lại một chút, "Em còn ở biệt thự phía Nam ngoại ô không? Anh qua tìm em."Ngữ khí của Jeon JungKook tựa hồ rất lo lắng cho cô phải ở một mình, trong lòng Park Chaeyoung ngọt ngào, nhẹ nói: "Thư ký Giang đón em về nhà rồi ạ."
"Vậy em... có muốn ra đây không?""Muốn ạ!" Park Chaeyoung vội vàng trả lời, nhìn đồng hồ nói: "Anh chờ em nhé, em đến sân bay đón anh!""... Không cần em phải đi một chuyến đâu, tới quảng trường trung tâm đi. Nơi đó không xa nhà em, đến quán cà phê sớm một chút đợi anh."...Lúc Park Chaeyoung ngồi ở quán cà phê đợi anh, đột nhiên nhớ ra một chuyện.Sao Jeon JungKook biết được nhà cô tương đối gần quảng trường trung tâm?Mặc dù bốn chữ "tập đoàn PCY" chỉ cần nói ra mọi người liền biết, nhưng vị trí của biệt thự Park gia còn không tới nỗi ai cũng biết như vậy. Jeon JungKook chỉ là một cậu con trai của giáo sư Đại học, cũng không xuất thân từ hào môn gì, anh biết được chuyện này có hơi lạ.Lúc đầu, cô muốn đợi Jeon JungKook tới rồi hỏi một chút, kết quả bên kia anh bị kẹt xe, Park Chaeyoung đợi quá lâu, đến lúc anh đứng trước mặt rồi, cô lập tức vứt hết toàn bộ nghi hoặc ra sau đầu.
Park Chaeyoung ngồi sát bên cạnh anh, níu tay anh dựa vai anh, "Sao anh đi nhiều ngày thế ạ? Cậu bạn ở Cần Nam của anh có đồng ý đến Đại học C không?"Phục vụ bưng cà phê lên, sau khi cảm ơn phục vụ, Jeon JungKook nói với Park Chaeyoung, "Vẫn không chịu, có lẽ cậu ấy không nỡ rời xa cô bạn cùng bạn kia rồi. Trước đây, lúc nói chuyện với anh, cậu ấy thường xuyên nhắc tới con bé."Park Chaeyoung kinh ngạc, "Yêu sớm cơ à?"
Jeon JungKook mỉm cười, xoa xoa mặt của cô, "Lần đầu tiên thấy em ở ngoài KTV, lúc tiểu say xỉn là em nói theo đuổi anh, khi ấy anh cũng cảm thấy em yêu sớm."Park Chaeyoung không phục, "Khi ấy em mười tám rồi."Jeon JungKook nhấp một ngụm cà phê, không phản bác cô."Vậy anh chẳng phải đã phí công sức chạy đến Cần Nam một chuyến rồi sao?"Jeon JungKook suy nghĩ, "Không hẳn là vậy, anh đã gọi thử cho cô bạn cùng bàn của cậu ấy. Con bé nói là có thể giải quyết, sẽ gửi tin tức lại cho anh."
Park Chaeyoung "chậc chậc" hai tiếng, "Cậu bạn ấy của anh nếu như còn ở thời cổ đại nhất định sẽ muốn mỹ nhân không muốn giang sơn đấy."Jeon JungKook cảm thấy ví von của cô rất có hàm ý.Anh nhướn mày, hỏi: "Vậy anh thì sao?""Anh ạ?" Park Chaeyoung chống cằm nhìn anh, quan sát tỉ mỉ một hồi, cô có hơi không chắc.Trầm mặc một hồi, cô hỏi: "Đối với anh, Khoa học máy tính quan trọng, hay là em quan trọng ạ?"Jeon JungKook nhìn cô, đột nhiên im lặng.Trong lúc nhất thời, trong lòng Park Chaeyoung cảm thấy e sợ. Cô ngượng ngùng cười hai tiếng, cúi đầu nói: "Con gái vẫn luôn thích hỏi mấy chuyện nhàm chán này, rất ấu trĩ không chịu được. Trước đây em không thích hỏi chuyện này đâu, hôm nay chỉ là đột nhiên già mồm muốn hỏi thử thôi ạ...""Đúng rồi, hạng mục kia của các anh..." Park Chaeyoung cố gắng tìm được chủ đề, muốn xoa dịu xấu hổ này.
Đột nhiên, Jeon JungKook mơn trớn tóc mai hơi rối phía trước của cô. Anh kiên định nói, ngữ khí nhu hoà nghe như đã suy nghĩ rất kỹ, "Là em quan trọng."Khuôn mặt của Park Chaeyoung cứng lại. Cô nâng mắt nhìn thẳng vào anh, nửa ngày sau mới cong môi cười khẽ, "Jeon JungKook, em sẽ tưởng thật đấy."Jeon JungKook cầm khăn tay lau vệt cà phê đọng trên môi cô, nhẹ giọng đáp: "Ừm, em cứ xem nó là thật đi.""Lát nữa chúng ta đi đâu?" Park Chaeyoung suy tư, "Hay là đi xem phim đi, gần đây có một rạp chiếu đấy ạ."Cô và Jeon JungKook chưa từng cùng nhau xem bộ phim nào đâu.Đến rạp chiếu phim, Jeon JungKook đang chuẩn bị mua vé phòng chiếu VIP, không ngờ bị Park Chaeyoung ngăn lại, "Em cảm thấy chúng ta mua vé thường được rồi ạ. Em chưa từng ngồi phòng thường xem phim, vẫn muốn thử một chút ạ."Jeon JungKook nhướn mày, "Xem ra trong lòng em, anh thật sự rất nghèo nhỉ?"
"Vậy em... có muốn ra đây không?""Muốn ạ!" Park Chaeyoung vội vàng trả lời, nhìn đồng hồ nói: "Anh chờ em nhé, em đến sân bay đón anh!""... Không cần em phải đi một chuyến đâu, tới quảng trường trung tâm đi. Nơi đó không xa nhà em, đến quán cà phê sớm một chút đợi anh."...Lúc Park Chaeyoung ngồi ở quán cà phê đợi anh, đột nhiên nhớ ra một chuyện.Sao Jeon JungKook biết được nhà cô tương đối gần quảng trường trung tâm?Mặc dù bốn chữ "tập đoàn PCY" chỉ cần nói ra mọi người liền biết, nhưng vị trí của biệt thự Park gia còn không tới nỗi ai cũng biết như vậy. Jeon JungKook chỉ là một cậu con trai của giáo sư Đại học, cũng không xuất thân từ hào môn gì, anh biết được chuyện này có hơi lạ.Lúc đầu, cô muốn đợi Jeon JungKook tới rồi hỏi một chút, kết quả bên kia anh bị kẹt xe, Park Chaeyoung đợi quá lâu, đến lúc anh đứng trước mặt rồi, cô lập tức vứt hết toàn bộ nghi hoặc ra sau đầu.
Park Chaeyoung ngồi sát bên cạnh anh, níu tay anh dựa vai anh, "Sao anh đi nhiều ngày thế ạ? Cậu bạn ở Cần Nam của anh có đồng ý đến Đại học C không?"Phục vụ bưng cà phê lên, sau khi cảm ơn phục vụ, Jeon JungKook nói với Park Chaeyoung, "Vẫn không chịu, có lẽ cậu ấy không nỡ rời xa cô bạn cùng bạn kia rồi. Trước đây, lúc nói chuyện với anh, cậu ấy thường xuyên nhắc tới con bé."Park Chaeyoung kinh ngạc, "Yêu sớm cơ à?"
Jeon JungKook mỉm cười, xoa xoa mặt của cô, "Lần đầu tiên thấy em ở ngoài KTV, lúc tiểu say xỉn là em nói theo đuổi anh, khi ấy anh cũng cảm thấy em yêu sớm."Park Chaeyoung không phục, "Khi ấy em mười tám rồi."Jeon JungKook nhấp một ngụm cà phê, không phản bác cô."Vậy anh chẳng phải đã phí công sức chạy đến Cần Nam một chuyến rồi sao?"Jeon JungKook suy nghĩ, "Không hẳn là vậy, anh đã gọi thử cho cô bạn cùng bàn của cậu ấy. Con bé nói là có thể giải quyết, sẽ gửi tin tức lại cho anh."
Park Chaeyoung "chậc chậc" hai tiếng, "Cậu bạn ấy của anh nếu như còn ở thời cổ đại nhất định sẽ muốn mỹ nhân không muốn giang sơn đấy."Jeon JungKook cảm thấy ví von của cô rất có hàm ý.Anh nhướn mày, hỏi: "Vậy anh thì sao?""Anh ạ?" Park Chaeyoung chống cằm nhìn anh, quan sát tỉ mỉ một hồi, cô có hơi không chắc.Trầm mặc một hồi, cô hỏi: "Đối với anh, Khoa học máy tính quan trọng, hay là em quan trọng ạ?"Jeon JungKook nhìn cô, đột nhiên im lặng.Trong lúc nhất thời, trong lòng Park Chaeyoung cảm thấy e sợ. Cô ngượng ngùng cười hai tiếng, cúi đầu nói: "Con gái vẫn luôn thích hỏi mấy chuyện nhàm chán này, rất ấu trĩ không chịu được. Trước đây em không thích hỏi chuyện này đâu, hôm nay chỉ là đột nhiên già mồm muốn hỏi thử thôi ạ...""Đúng rồi, hạng mục kia của các anh..." Park Chaeyoung cố gắng tìm được chủ đề, muốn xoa dịu xấu hổ này.
Đột nhiên, Jeon JungKook mơn trớn tóc mai hơi rối phía trước của cô. Anh kiên định nói, ngữ khí nhu hoà nghe như đã suy nghĩ rất kỹ, "Là em quan trọng."Khuôn mặt của Park Chaeyoung cứng lại. Cô nâng mắt nhìn thẳng vào anh, nửa ngày sau mới cong môi cười khẽ, "Jeon JungKook, em sẽ tưởng thật đấy."Jeon JungKook cầm khăn tay lau vệt cà phê đọng trên môi cô, nhẹ giọng đáp: "Ừm, em cứ xem nó là thật đi.""Lát nữa chúng ta đi đâu?" Park Chaeyoung suy tư, "Hay là đi xem phim đi, gần đây có một rạp chiếu đấy ạ."Cô và Jeon JungKook chưa từng cùng nhau xem bộ phim nào đâu.Đến rạp chiếu phim, Jeon JungKook đang chuẩn bị mua vé phòng chiếu VIP, không ngờ bị Park Chaeyoung ngăn lại, "Em cảm thấy chúng ta mua vé thường được rồi ạ. Em chưa từng ngồi phòng thường xem phim, vẫn muốn thử một chút ạ."Jeon JungKook nhướn mày, "Xem ra trong lòng em, anh thật sự rất nghèo nhỉ?"
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com