TruyenHHH.com

Rosekook Ver Ngoan Do Em

Sau khi kỳ nghỉ Quốc Khánh kết thúc, các khoa ngành của Đại học C đi vào quỹ đạo, Park Chaeyoung vội vàng lên lớp, Jeon JungKook sau khi hết tiết còn phải làm hạng mục. Ngoại trừ những lần hẹn ăn cơm bình thường ra, hai người cũng không thường xuyên gặp mặt.

Không chỉ Park Chaeyoung mà thời gian hẹn hò của Jennie rõ ràng cũng giảm bớt.

Sau khi vết thương ở chân tốt lên, Somi tìm được một việc làm thêm bên ngoài, cho dù cô nàng không có lớp, bình thường cũng ít khi ở ký túc xá.

Mùa đông năm nay đặc biệt lạnh, nhưng một trận tuyết cũng không hề rơi.

Gần đây, trong lúc rảnh rỗi, Park Chaeyoung tâm huyết dâng trào đan khăn quàng cổ, chuẩn bị tặng cho Jeon JungKook.

Jennie học theo, đi cùng Park Chaeyoung mua len, khi nào không có tiết liền ở trong ký túc xá đan khăn quàng cổ.

Thật ra, Park Chaeyoung không biết về những cái này. Cô tìm kiếm trên mạng đủ loại hướng dẫn, tìm một cách dệt đơn giản nhất, học đan mấy ngày, cuối cùng cô cũng làm được.
Gần tới kỳ nghỉ Đông chí, mọi người gấp rút ôn tập. Nhìn Park Chaeyoung đang dựa lên đầu giường đan khăn quàng cổ, Jisoo không khỏi hoang mang, "Cậu ôn bài Toán cao cấp thế nào rồi?"

Nghe nói giảng viên phụ trách môn Toán cao cấp của các cô đặc biệt nghiêm khắc, là học phần có xác suất rớt môn cao nhất trong tất cả các môn.

Park Chaeyoung cười, chớp mắt nói: "Mình có bạn trai học bá mà, sợ gì chứ?"

"Thì sao? Học bá nhà cậu cũng đâu thay cậu đi thi được?" Jisoo nghe không hiểu.

Park Chaeyoung: "Không phải ngày mai là thứ bảy à? Vừa lúc là Đông chí, tổ hạng mục của các anh ấy cho phép nghỉ ngơi, anh ấy thuận tiện giúp mình ôn bài. Cho nên hôm nay mình rất nắm bắt thời gian để đan khăn quàng cổ cho tốt nè, sau đó trực tiếp tặng cho anh ấy, chắc chắn là anh ấy sẽ rất vui."

"..."
Jisoo bị nhét cho một đống cẩu lương, gật đầu, "Được rồi, không có đại thần nào giúp đỡ mình, xem ra mình phải tự lực cánh sinh."

...

Sáng sớm hôm sau, Park Chaeyoung bị Jeon JungKook gọi tỉnh.

Bình thường lúc hẹn hò, Jeon JungKook chưa từng quấy nhiễu giấc ngủ của cô, nhưng bây giờ đã gần tới kỳ thi, đương nhiên anh không dung túng cô như thường được.
Tối hôm qua, Park Chaeyoung thức đêm đan xong khăn quàng cổ, quả thật ngủ không ngon, cũng may là cô không hề tức giận khi rời khỏi giường. Nghĩ đến biểu lộ của Jeon JungKook khi nhìn thấy khăn quàng cổ, trong lòng cô vẫn tràn đầy vui vẻ đi rửa mặt, kẹp sách giáo khoa chung với quà tặng rồi ra khỏi ký túc xá.

Jeon JungKook mặc một cái áo len màu trắng và áo khoác màu lục quân đội bên ngoài, chân dài thẳng tắp. Anh kẹp túi tài liệu đứng dưới tàng cây ven đường, dù không làm động tác gì cũng khiến người khác chú ý.
Có nhiều sinh viên nữ đi qua liếc trộm anh vài lần, vừa xấu hổ vừa e lệ.

Park Chaeyoung có một loại cảm giác nguy cơ đối với bảo bối đáng mơ ước nhà mình, vọt thẳng qua đó, ôm lấy Jeon JungKook, "Anh đến sớm vậy!"

Sau đó, cô dùng hai tay dâng hộp quà lên, "Tặng cho anh nè!"

Jeon JungKook hơi bất ngờ, nhận lấy, "Là cái gì vậy?"

Park Chaeyoung mong đợi nhìn anh, "Anh mở ra xem đi."

Jeon JungKook mở hộp giấy tinh mỹ ra, nhìn thấy bên trong là một tấm khăn quàng cổ màu trắng gạo cuộn gọn lại. Tuy không tính là đẹp, nhưng đường đan khá chuẩn, rõ ràng không phải đồ mua.

"Em đã đan nó rất lâu, mặc dù không phải rất đẹp gì, nhưng anh phải suy nghĩ kỹ trước khi nhận xét đấy! Nếu không, hậu quả rất nghiêm trọng." Park Chaeyoung ngẩng đầu nhìn anh, trong mắt hàm ý cảnh cáo, nét mặt như là: Anh dám nói "xấu" thì anh chết chắc!
Nhìn tấm khăn quàng cổ, trong lòng Jeon JungKook ấm lên, kéo cô ôm vào lòng, hôn hôn lên trán của cô, "Rất đẹp."

"Thật ạ?" Được anh khen ngợi, trong lòng Park Chaeyoung tràn lên một tia ngọt ngào.

Khoé môi của cô vô thức cong lên, cô lấy tấm khăn quàng lên cổ anh, "Anh quàng thử một chút xem nào."

Jeon JungKook trời sinh tuấn lãng, khí chất ôn nhuận. Lúc này quàng lên tấm khăn màu trắng gạo trên cần cổ thon dài, làm nổi bật lên góc cạnh ngũ quan của anh, càng toát ra mấy phần thanh dật .

Park Chaeyoung rất hài lòng đối với "tác phẩm" của mình, "Tay nghề của em vẫn tốt chán!"

Nói xong, cô duỗi hai tay ra, lăm lăm nhìn Jeon JungKook.

"Gì thế?" Jeon JungKook nhướn mày.

Park Chaeyoung nhíu mày, "Hôm nay là Đông chí mà, em không có quà sao?"

"Đông chí đâu phải lễ Tình nhân đâu?"

"Đối với tình nhân, tất cả ngày lễ đều là lễ Tình nhân đó!" Sắc mặt của cô dần lộ ra bất mãn, thậm chí cố tỏ ra tủi hờn buồn bực.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com