TruyenHHH.com

Rosekook Ver Ngoan Do Em

Lúc Park Chaeyoung về tới ký túc xá, Jennie và Jisoo đã trở về, lúc này đang thu dọn phòng tắm.

Jennie cầm mấy đồ xốc xếch trong phòng tắm xếp lại ngay ngắn, nói: "Mình cảm thấy chúng ta nên mua một tấm thảm. Nếu không, khi tắm mà bị trượt chân cũng quá doạ người đi."

Park Chaeyoung đi qua phụ cô nàng, lại hỏi Somi, "Somi, cổ chân của cậu thế nào rồi? Không sao chứ?"

Somi ngồi trên giường đọc sách, lắc đầu cười nhẹ, "Mình không sao, không có gì nghiêm trọng đâu."

Vừa dứt lời, chuông điện thoại của Somi vang lên, là một số lạ. Cô mơ hồ nhận máy, "Alo, xin chào."

Bên kia trầm mặc một hồi, giọng nam quen thuộc truyền đến, "Em bị thương sao?"

Là giọng của Mingyu.

Cả người của Somi hơi khựng lại, cúp máy.

"Sao Mingyu lại biết được số điện thoại của mình thế?" Cô nhìn về phía Park Chaeyoung và Jennie.
Jennie cầm chổi quét đất, cảm giác được ánh mắt của Somi đang nhìn mình, cô nàng chê cười quay đầu, "Tối nay Bam Bam muốn xem điện thoại của mình, nói cái gì mà kiểm tra định kỳ. Kết quả là sau khi cầm điện thoại của mình, anh ấy liền lưu số của cậu rồi nói cho Mingyu... Mình không phải cố ý."

Somi mấp máy môi, "Chuyện mình vấp ngã cũng là cậu nói sao?"

Jennie vội vàng phủ nhận, "Cậu không thể oan uổng mình được nha. Mình vừa mới về đã thấy phòng tắm loạn tùng phèo, phải bắt tay thu dọn nên không có cơ hội nói cho Bam Bam nha."

Mọi người đều biết quan hệ giữa Somi và Mingyu có điểm gì đó là lạ, nhưng bình thường Somi khá trầm mặc, cho nên ai cũng không hỏi đến, dù sao cũng là riêng tư của người khác.

Jennie không hề có ý muốn giúp Mingyu, tối nay chỉ đơn thuần là việc ngoài ý muốn!
"Có lẽ là Jeon JungKook," Park Chaeyoung nói: "Nhưng mình không có nói là cậu bị ngã, không biết làm sao anh ấy đoán được."

Somi nhìn hai người, thở dài cười khẽ, "Không có gì đâu, mình không có ý muốn trách các cậu."

Thấy Somi không hề tức giận, trong lòng của Jennie hiếu kỳ, thử thăm dò hỏi một câu, "Quan hệ giữa Mingyu và cậu... là thế nào? Mình nhìn không giống bạn học Cao trung bình thường nha."

Ý cười trên mặt Somi nhạt đi. Trầm mặc một lát, Somi nhìn về phía bạn cùng phòng, "Anh ấy là bạn trai cũ của mình."

"..." Mặc dù mọi người đều đã nghĩ đến quan hệ này, nhưng bây giờ Somi lại tự mình thừa nhận, ba người lập tức ngẩn người, có hơi thất thần.

Somi không tiếp tục nói nữa, bỏ quyển sách xuống, kéo chăn qua nằm.
"Vậy hai người..." Jennie còn muốn hỏi, Park Chaeyoung vội kéo cô nàng.
Phát hiện cảm xúc của Somi không tốt, Jennie im lặng, trong ký túc xá đột nhiên trở nên yên tĩnh lại.

Mười phút sau, chuông điện thoại của Somi lại vang lên lần nữa, nhưng trong nháy mắt liền bị cô cúp máy.

Tiếng chuông lại vang lên, cô vẫn từ chối cuộc gọi.

Như vậy lặp đi lặp lại nhiều lần, Somi kéo số điện thoại kia vào sổ đen, bên tai rốt cục cũng được an tĩnh.

Biết tâm tình của Somi không tốt, Jisoo và Jennie không đùa giỡn nữa, ai làm việc nấy.

Park Chaeyoung ngồi dưới đèn làm bài tập, một tin nhắn lạ gửi tới: 【Park Chaeyoung, tôi là Mingyu, mắt cá chân của Somi thường hay bị trật, mỗi lần đều rất nghiêm trọng, bôi thuốc không đủ, phải đi bệnh viện. Tôi đang ở dưới lầu ký túc xá các em nhưng không liên lạc được với cô ấy.】

Park Chaeyoung nhìn tin nhắn, thần sắc lập tức biến đổi. Cô quay lưng về phía Somi đang nằm trên giường, đưa lưng về phía mình, "Somi, vết thương trên chân cậu sao rồi?"
"Không sao." Thanh âm của Somi rất nhẹ, đè nén cảm xúc.

Park Chaeyoung không yên lòng, trèo lên thang bắc lên giường của Somi, vỗ vỗ bả vai của cô nàng, "Mình thấy cậu té rất nặng, không biết mình bôi thuốc có ổn không. Cậu để mình xem thử một chút đi."

Somi ghé mắt nhìn cô, dừng một hồi, cô nàng vẫn ngồi dậy, đưa mắt cá chân ra cho cô nhìn.

Sưng đỏ còn chưa biến mất, máu ứ đọng lộ ra.

Park Chaeyoung lại nhìn qua Somi, trên trán của cô nàng đổ mồ hôi, sắc mặt cũng trắng bệch như tờ giấy.

Park Chaeyoung nhíu mày, "Cái gì mà không sao hả? Chúng ta đi bệnh viện."

Jisoo và Jennie thấy tình hình nghiêm trọng cũng chạy qua phụ cô, đỡ Somi từ giường trên xuống.

Lúc Somi được đỡ ra ngoài, Mingyu đang sốt ruột chờ đợi. Vừa nhìn thấy Somi, anh lập tức bước nhanh lại, trên mặt lộ ra sự lo lắng, "Vết thương của em sao rồi?"
Mingyu muốn kéo tay cô, nhưng bị Somi vô thức lùi lại. Bởi vì động tác quá mạnh, cổ chân của cô lại truyền đến đau đớn kịch liệt, khiến cô nhíu mày.

Động tác vươn tay của Mingyu cứng lại, ánh mắt rơi xuống khuôn mặt của Somi.

Park Chaeyoung thấy cô nàng như vậy, đỡ lấy cô nàng, nói: "Để em đưa Somi đến bệnh viện."

Mingyu hoàn hồn, gật đầu, "Tôi lái xe đưa các em."

Jisoo và Jennie đưa hai người lên xe của Mingyu. Park Chaeyoung nói: "Ký túc xá sắp khoá cửa, hai cậu trở về ngủ đi. Một mình mình lo được, có gì mình sẽ gọi điện thoại cho."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com