TruyenHHH.com

Rosekook Ver Ngoan Do Em

Park HyungSuk khựng lại một lát, biểu lộ bắt đầu nghiêm túc, "Con không còn nhỏ nữa, yêu đương thế nào ba mặc kệ, nhưng không được phép làm bừa đấy."

Park Chaeyoung chép miệng. Cô ngược lại càng muốn làm bừa đấy, nhưng không phải là không có cơ hội sao?

Người còn chưa theo đuổi được nữa kìa, haiz!

Park Chaeyoung rời khỏi nhà, vội vã chạy tới dưới lầu cao ốc của tập đoàn LYN. Cô nhìn đồng hồ, còn năm phút nữa là nghỉ trưa.

Cô thở phào nhẹ nhõm một cái, may là tới kịp!

Lúc đi vào đại sảnh, Park Chaeyoung mỉm cười chào hỏi với em gái tiếp tân.

"Tôi còn tưởng rằng buổi trưa cô không tới ạ!" Em gái tiếp tân nói.

"Thật ra tôi cũng nghĩ rằng tôi trở lại không kịp, nhưng không ngờ lại kịp đấy." Park Chaeyoung cười đáp, sau đó hỏi: "Tôi đưa thuốc cảm mạo cho chị, hẳn là chị chưa đưa cho Jeon JungKook đúng không? Chị đưa cho tôi đi, chờ lát nữa tôi tự mình đưa cho anh ấy là được."
Em gái tiếp tân: "Anh ấy đã cầm đi rồi ạ."

Park Chaeyoung kinh ngạc một chút, lại nghe em gái tiếp tân nói tiếp: "Đúng rồi, anh ấy còn nhờ tôi chuyển lời với cô, sau này cô không cần đến tìm anh ấy nữa ạ."

Park Chaeyoung mấp máy môi, cho rằng mình nghe lầm, "Anh ấy nói tôi không cần đến sao?"

Em gái tiếp tân gật đầu, "Anh ấy nói như vậy ạ, đúng rồi, còn nói cảm ơn thuốc của cô nữa ạ."

Park Chaeyoung vẫn không tin được. Sao lại không nói tiếng nào đã rời đi chứ? Cô nhíu mày trầm tư một lát, ấn thang máy đi tầng 36.

Phòng làm việc của đổng sự trưởng trống không, cả dì Lee và trợ lý Thẩm đều không có ở đây, Jeon JungKook cũng không có ở đây.

Nhân viên tài vụ đưa tài liệu tới, nhìn thấy cô liền chào hỏi: "Tiểu thư Park Chaeyoung, sao cô lại ở đây thế ạ? Đổng sự trưởng đi công tác rồi, không có ở công ty. Nếu như cô có việc có thể gọi điện thoại cho bà ấy."
"Thư ký thực tập mới đến, Jeon JungKook đâu rồi?" Park Chaeyoung hỏi.

Nhân viên tài vụ lắc đầu biểu thị là không biết.

Tâm tình của cô đột nhiên sa sút, anh đi thật sao?

Công việc này tốt như vậy, tại sao nói bỏ là bỏ? Không phải là vì tránh mặt cô đấy chứ?

Hoặc là... cô đã làm phiền đến cuộc sống của anh?

Nếu như là vậy, anh có thể nói một tiếng, cô sẽ không làm phiền anh nữa. Làm gì tới mức công việc cũng không cần thế này?
Cô đi xuống lầu. Em gái tiếp tân lúc nãy đang thu dọn đồ đạc để đi ăn trưa. Park Chaeyoung nhìn thấy cô nàng liền giữ chặt lại, hỏi thêm một lần: "Anh ấy đi thật sao?"

Em gái tiếp tân gật đầu, "Sáng hôm nay, cô vừa đi khỏi, Jeon JungKook cũng từ trên lầu đi xuống. Anh ấy nói không thực tập ở đây nữa, nghe dáng vẻ khi nói của anh ấy hẳn không phải là giả đâu ạ."
Cảm giác khó chịu trong lòng Park Chaeyoung càng nhiều hơn. Cô vừa đi khỏi, Jeon JungKook cũng xuống tới, có vẻ như anh đang trốn tránh cô vậy.

Thật sự là anh vì bị cô theo đuổi quá nhiệt mà muốn tránh mặt cô, đến công việc cũng không cần liền bỏ đi sao?

Đã thế còn nhận thuốc của cô làm gì? An ủi một chút sao? Cô mới không cần an ủi!

...

Trong biệt thự phía Nam ngoại ô, Park Chaeyoung buồn bực dựa lên ghế sofa, tâm trạng cực kỳ không tốt.

Lần đầu tiên trong đời theo đuổi người khác, cô chưa từng nghĩ rằng kết thúc sẽ như thế này. Tuy cô đã nghĩ đến có thể Jeon JungKook sẽ từ chối mình, cũng đã nghĩ đến bản thân có thể chủ động bỏ cuộc, nhưng cô không hề nghĩ đến mọi chuyện sẽ thành như vậy. Không nói một câu đã kết thúc, đường ai nấy đi.

Trong lòng Park Chaeyoung cảm thấy giống như bị cái gì kẹp lại, vừa nửa vời vừa khó chịu.
Lisa ngồi bên cạnh cô, an ủi: "Cũng không phải là chuyện gì lớn mà, không phải cậu chỉ mới theo đuổi người ta năm ngày thôi sao? Đau dài không bằng đau ngắn, cậu đừng để trong lòng nữa."

Park Chaeyoung thở dài một tiếng, buồn bực hỏi: "Cậu nói mình còn có thể tìm được người khác đẹp trai hơn anh ấy để làm bạn trai không?"

Ngay từ đầu vốn là tình thế bắt buộc mà cô đặt lên người Jeon JungKook, nhưng bây giờ, cô lại có cảm giác vịt đun sắp sôi rồi lại để sổng mất, cực kỳ tiếc hận.

Lisa nghe cô nói như vậy thì nhịn không được cười, "Cậu nông cạn quá đấy! Tới bây giờ cậu đã hiểu được người ta bao nhiêu chứ? Anh ấy ở đâu, làm nghề gì, học Đại học nào, năm mấy rồi,... Mấy cái này cậu đều không biết, ngoài thích gương mặt kia, cậu còn thích gì nữa?"
Park Chaeyoung chống cằm, "Khuôn mặt là đủ rồi á~" Sau đó, cô lại than thở, "Dù sao bây giờ mình cũng cảm thấy bản thân đang thất tình."

"Cậu thôi đi, mới theo đuổi người ta có một tuần thì thất cái gì tình chứ? Già mồm!"

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com