TruyenHHH.com

Roku21

Trận chiến cuối cùng tại Fejite đang nóng dần và trở nên gay cấn.

Cuộc chiến kịch liệt giữa Quân đội Đế quốc và Thông Thiên Nghiêm Cứu Hội diễn ra vô cùng hỗn loạn.

Hơn 100.000 thây ma,『 Quân đoàn then chốt cuối cùng 』, tràn vào như nước lũ, cố gắng nuốt chửng toàn bộ Fejite.

Dưới sự chỉ huy của Tổng tư lệnh Đế quốc, nguyên soái Eve Destre, đã kéo Đế quốc Arzano khỏi ra vũng lầy thất bại của sự tuyệt vọng, biến trận chiến trở thành cuộc chiến đối kháng tạm thời. Tuy nhiên, họ lại thiếu đi những cú huých để có thể giành được chiến thắng.

Đó có phải là cuộc giằng co dữ dội tạm thời, hay đó là cái giá phải trả để phép màu có thể xảy ra?

Chiến thắng đang dần nghiêng về một hướng nhất định.

Mặc dù rất chậm, nhưng nó đang dần nghiêng về một hướng——

————

Mọi thứ đến quá đột ngột.

“————!?”

Giữa trận chiến khốc liệt, Re=L chợt nhận thấy thanh kiếm của mình khác thường nên nhanh chóng nhảy sang một bên.

Bùm!

Ánh sáng vàng do Eliete phóng ra đã phá hủy toà kiến trúc của Fejite phía sau Re=L một lần nữa.

Cơn chấn động kinh thiên động địa, bụi bay dày đặc trong không khí, các tòa kiến trúc sụp đổ.

Mặc dù cô gần như thoát khỏi việc bị trúng trực tiếp bởi ánh sáng của thanh kiếm, nhưng cô vẫn ngã nhào trên mặt đất và ho ra máu, sau khi bị chấn động bởi sức ảnh hưởng của đòn tấn công.

“...Khụ!”

Tuy nhiên, đây chỉ là vết thương nhẹ. Chỉ là nó có một chút ảnh hưởng đến trạng thái của cơ thể.

Cuộc chiến chắc chắn vẫn có thể tiếp tục.

Tuy nhiên—

“...Tại, tại sao...?”

Re=L quỳ trên mặt đất, thẫn thờ nhìn vào tay mình và lẩm bẩm một mình.

Lúc này, vẻ mặt tập trung đến mức thất thần của cô đã biến thành sự kinh ngạc tột độ.

“Mũi kiếm của mình... ánh sáng của mình... sao nó đột nhiên yếu đi...?”

Ngay khi Re=L chợt nhận ra điều này.

Sức mạnh từ ánh kiếm vàng của cô đột nhiên giảm mạnh.

Ở hiệp trước, theo bản năng, cô nhận ra ánh sáng kiếm của mình chắc chắn sẽ thua, vì vậy cô mới đột ngột nhảy sang một bên.

Lý do tại sao Re=L có thể chiến đấu qua lại với < Princess of Sword  > Eliete là nhờ vào ánh sáng【 Hoàng Hôn Cô Độc 】xuất hiện từ mũi kiếm của cô.

(Nếu mình hoàn toàn mất đi sức mạnh này...)

Sắc mặt Re=L nhợt nhạt, cô liên tục nhìn vào tay của mình—

“Có gì nhóc phải ngạc nhiên chứ?”

Eliete hiên ngang nói.

“Không phải vừa rồi chính nhóc đã nói sao... nhóc đã nói là không cần nó.”

“.......!?”

Eliete lại giơ kiếm về phía Re=L, người đang bị đóng băng tại chỗ.

“Khí, kiếm và thân đều là những thứ căn bản của kiếm pháp. Ngôn ngữ, cái gọi là lời nói tinh thần, cũng có sức mạnh. Nhóc rõ ràng là có tư cách để đạt đến cảnh giới『 Kiếm Thiên 』, nhưng nhóc lại chủ động từ bỏ nó. Đúng là ngu ngốc.”

“........”

“Có lẽ bây giờ nhóc vẫn còn có thể nhìn thấy một chút ánh sáng, nhưng ta e là không bao lâu nữa ánh sáng sẽ biến mất hoàn toàn. Tạm biệt Re=L. Hãy mau kết thúc chuyện này thôi.”

Nói xong, Eliete tấn công Re=L vẫn đang thất thần như một cơn gió.

Re=L đang bị giày xéo.

Bị mắc kẹt trong tâm bão của Eliete.

Trước, sau, lên, xuống, trái và phải — Eliete biến thành vô số tàn ảnh, gây sát thương lên Re=L từ mọi góc độ.

Re=L chỉ có thể sử dụng những kỹ năng kiếm mà cô đã luyện tập để đối đầu với Eliete, giảm bớt đòn tấn công bằng tất cả sức lực của mình, miễn cưỡng có thể tránh được những vết thương chí mạng...

Tuy nhiên, mọi nhát chém do Eliete tung ra đều gây sát thương lên cơ thể Re=L. Máu cô liên tục bay trong gió.

Dù vậy, Re=L vẫn nghiến răng chống trả.

Kash và những người khác trên tường thành nhìn Re=L kiên trì ở phía xa, và cầu nguyện cho cô——

“Re=L... Re=L...!”

Tất nhiên, trận chiến bảo vệ bức tường thành cũng đang diễn ra nảy lửa. Những thây ma leo tường thành đang dần đàn áp chiến tuyến tại đây.

Kash và những người khác đang theo dõi trận chiến của Re=L bằng phép thuật viễn vọng trong quá trình nạp năng lượng bằng thứ đồ kỳ lạ mà họ lần đầu tiên mới biết.

“Này, cậu có nhìn thấy không?”

“Ờ.”

Gibul buồn bã đáp lại câu hỏi của Kash.

“Cậu ấy cũng đang rất cố gắng... để bảo vệ chúng ta...”

“Cậu ấy vẫn là cậu ấy... Bây giờ mình thực sự rất xấu hổ về bản thân vì lúc đó đã sợ hãi Re=L...”

“Wendy...”

Teresa nhìn Wendy với đôi mắt ngấn lệ.

“Nhưng chúng ta không thể làm gì... Chúng ta chỉ có thể nhìn Re=L chiến đấu từ xa...”

Cecil miễn cưỡng nói.

“Chết tiệt, nếu cứ tiếp tục như thế này, thì Re=L sẽ...! Tôi phải làm gì đây!?”

Ngay khi Kash nói như vậy một cách nóng nảy.

“Đội hai! Đã nạp xong hết năng lượng chưa? Thay ca! Tiến lên trên!”

Lize, người phụ trách chỉ huy tại chỗ, ra lệnh một cách sắc bén.

“Đội quân thây ma đã đến trước mặt chúng ta! Mau nhanh chóng tấn công!”

“Chết, chết tiệt...!”

Mặc dù họ tự trách bản thân vì không thể làm bất cứ điều gì cho người bạn của họ khi đang gặp nguy hiểm, nhưng Kash và những người khác vẫn phải tiếp tục đứng lên để thực hiện nhiệm vụ của mình.

————

Trận chiến giữa Eve và Eleanor đã chuyển từ học viện đến thành phố Fejite mà không hề hay biết.

Nhưng trận chiến vẫn không có gì thay đổi.

Eleanor triệu hồi vô số thây mà bằng thuật chiêu hồn và sử dụng năng lực bất tử bí ẩn của mình. Và Eve khéo léo hoá giải các đòn tấn công bằng lửa— tất cả chỉ có vậy.

Tuy nhiên, trong lòng Eve cảm thấy rất lo lắng về trận chiến vô vọng này...

(Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra vậy……!?)

Eve tự hỏi trong khi đốt đống thây ma đang tràn tới theo lệnh của Eleanor.

(Những thây ma được triệu hồi bởi thuật chiêu hồn không phải là『 Undead 』như Lich hay Vampire... Nếu chúng là『 Undead 』, thì『 thanh tẩy 』sẽ có tác dụng... Suy cho cùng, chúng không phải là『 Undead 』như trong truyền thuyết...)

Eve đã cố gắng sử dụng bí thuật【 Thánh Giá Lửa 】của gia tộc Ignite trên Eleanor.

Tuy nhiên,【 Thánh Giá Lửa 】, thứ mà ngay cả Vampire tiên tổ cũng phải dè chừng, hoàn toàn không có tác dụng. Ngay cả khi có bị đốt cháy thành xương trắng, thì ả ta vẫn có thể tái sinh trong tích tắc.

Nếu đã như vậy thì để cơ thể của ả ta bị thiêu cháy đến mức không còn cơ hội tái sinh – vì vậy cô sử dụng ngọn lửa với nhiệt độ cực cao để cố gắng đốt cháy Eleanor đến mức không còn hạt tro. Nhưng vẫn không thành công.

Một đám đen xuất hiện từ hư không... Cơ thể ả ta tái sinh từ trong đám đen đó.

Vì ả ta không thể bị giết, vậy thử kiềm chế hoặc phong ấn ả ta —— phương thức đối phó với ả ta một cách vô hại như vậy cũng đã được xem xét.

Nhưng ngay cả khi ả ta bị trói buộc một cách hoàn hảo, thì ả vẫn có thể ngay lập tức tan rã thành một đám khói đen, và sau đó tái sinh ở nơi khác. Thậm chí cô không thể bắt được nó.

Điều khó hiểu nhất là ả ta không hề có dấu hiệu sử dụng ma thuật trong toàn bộ quá trình tái sinh. Phép thuật duy nhất mà ả ta sử dụng là thuật chiêu hồn, triệu hồi thây ma từ đầu đến cuối.

Nói cách khác, đó không phải là ảo ảnh hay thứ gì đó can thiệp vào tâm trí.

Nó hoàn toàn là khả năng phục sinh tự động thực sự——

(Nói cách khác, phép thuật mới nhất mà Halley-sensei và những người khác chuẩn bị cho mình để đối phó với pháp sư chiêu hồn hoàn toàn vô dụng...)

Chỉ cần phép thuật đó được sử dụng, mặc dù nó không thể can thiệp vào『 Quân đoàn chìa khóa cuối cùng 』đã bị điều khiển gián tiếp bởi mệnh lệnh đã cho, nhưng nó vẫn có thể tước quyền kiểm soát của Eleanor đối với phép thuật triệu hồi thây ma. Có thể nói là vô cùng hữu ích trong chiến đấu.

Nhưng Eve đã sử dụng nó ngay khi trận chiến với Eleanor bắt đầu, và kết quả vẫn vô dụng.

Eleanor vẫn có thể triệu hồi thây ma một cách tự do vô hạn.

Không còn cách nào khác. Không biết phải đối phó như thế nào.

(Không, không lẽ mình nên để Albert đối phó bên này...?)

『 Mắt phải 』của cậu có thể nhìn thấu bản chất sự bất tử của ả ta.

Nhưng trong tình huống này, cô không thể dễ dàng di chuyển quân cờ Albert.

Bởi vì cô nghĩ rằng Albert là người thích hợp nhất để một mình đối phó Powell Fune.

Vì vậy, Eleanor trước mặt cô là người duy nhất mà cô có thể tự mình giải quyết.

(Mình phải giết Eleanor càng sớm càng tốt... nhưng...)

Nếu không giết Eleanor sớm để khiến cho『 Quân đoàn then chốt cuối cùng 』tiêu diệt, thì những chuẩn bị cho đến giờ sẽ đều vô ích.

Cô nghiến răng và tiếp tục phóng ra ngọn lửa, dù biết điều đó là vô nghĩa.

“Hahaha... Thực sự rất mạnh mẽ, ngài thực sự rất mạnh mẽ, Eve-sama.”

Eleanor nâng váy và cúi đầu duyên dáng trước cảnh tượng rực cháy.

“Bí thuật của gia tộc Ignite【 Khu Vườn Thứ Bảy 】... Nó thực sự là một bí thuật tuyệt vời. Trong lĩnh vực điều khiển lửa, ngài chắc chắn là pháp sư mạnh nhất thế giới.”

“Quá khen... nhưng ta thực sự không vui khi được ngươi khen ngợi.”

Cô khoanh tay trước ngực và nhìn chằm chằm vào Eleanor, cố gắng che giấu sự lo lắng của mình.

“Tuy nhiên, 【 Khu Vườn Thứ Bảy 】này vừa nhìn cũng đã là một phép thuật có quy mô lớn... nó sẽ tiêu tốn rất nhiều năng lượng. Eve-sama, ngài có thể trụ được bao lâu?”

Eleanor mỉm cười tự mãn.

“~~!”

Eve chỉ có thể miễn cưỡng lườm.

Quả thực, khả năng chiêu hồn của Eleanor dường như vô tận.

Vô số thây ma không phải là mối đe dọa, nhưng sẽ là một câu chuyện khác khi nó là vô tận.

(Eleanor... ả ta...)

Thoạt nhìn, dường như ả ta không có bất kỳ tuyệt kỹ nguy hiểm nào.

Ả cũng không sử dụng bất kỳ phép thuật hay năng lực huyền bí mạnh mẽ nào.

Vũ khí của ả ta chỉ là thuật chiêu hồn, chỉ vậy thôi.

Kỹ năng chiêu hồn của Eleanor thực sự rất tuyệt vời. Thế nhưng nếu xét về kỹ năng, thì có rất nhiều pháp sư trên thế giới này giỏi hơn ả ta.

Nhưng cho dù một pháp sư mạnh đến đâu thì năng lực ma thuật của họ cũng có giới hạn. Ma thuật và năng lượng có thể sử dụng trong trận chiến đều bị giới hạn.

Ngay cả khi họ có năng lực ma thuật vượt xa người thường, thì vẫn có giới hạn.

Nếu ả ta thực sự không có cái gọi là giới hạn—

(Vậy thì ả ta chắc chắn là pháp sư mạnh nhất thế giới.)

Hồi sinh vô hạn.

Triệu hồi xác chết vô hạn.

Chỉ với sự『 vô hạn 』đó, ả ta có thể vượt trội hơn bất kỳ pháp sư nào.

Ngay cả pháp sư mạnh nhất thế giới Celica Alfonia bậc 7 cũng phải bất lực trước khái niệm『 vô hạn 』.

“Aha... Ahahahahahaha—! Sao vậy!? Eve-sama! Sắc mặt của ngài có vẻ không được tốt lắm——?”

Eleanor triệu hồi vô số thây ma và điều khiển chúng đàn áp Eve.

“Hừ... Ngươi dám—!”

Eve đáp lại bằng ngọn lửa. Mọi thứ đều bị nhuộm đỏ.

Cơn lốc lửa với nhiệt độ cực cao nhấn chìm thây ma và mọi thứ—

Những thây ma bị nuốt chửng bởi ngọn lửa gầm rú và bị tiêu diệt—

Nhưng Eleanor vẫn cười và tiếp tục triệu hồi những thây ma mới trong ngọn lửa đó.

Những thây ma bị bao phủ bởi ngọn lửa tiếp cận Eve—

Đây giống như cảnh tượng ở 18 tầng địa ngục chỉ xuất hiện trong ác mộng.

“……Tsk……!”

Eve một lần nữa phóng ra ngọn lửa cực mạnh thiêu rụi đám thây ma.

(Đột phá... phải tìm ra điểm đột phá...)

Eve nghĩ.

Vừa nghĩ vừa vung ra những ngọn lửa.

(Cách hóa giải sự bất tử của Eleanor và khả năng triệu hồi vô tận...!)

Tuy nhiên, ngay cả khi Eve thông minh có suy nghĩ vỡ đầu, thì cô cũng không thể nghĩ ra cách nào tốt hơn.

Đồng thời, tình hình chiến đấu ở nhiều nơi khác nhau của Fejite cũng đều được truyền đến trong đầu của Eve thông qua liên lạc ma thuật và các phương tiện khác nhau.

Ngay khi một trong số họ bị đối phương công phá, thì tình hình sẽ hoàn toàn nghiêng về đối phương... Quân đội Đế quốc lúc này đang ở trong tình thế nguy hiểm như vậy.

Và đây cũng là trách nhiệm của cô khi tạo ra trạng thái đối kháng giả này bằng cách hy sinh mạng sống của rất nhiều người lính.

Nhưng – cô không thể làm bất cứ điều gì.

Vẫn chỉ có thể trì hoãn và lãng phí thời gian quý báu.

Sau khi thời gian quý báu của họ hết, thì chỉ có một ngõ cụt đang chờ đợi họ.

Ngọn lửa lo lắng bùng cháy trong trái tim Eve cũng bắt đầu từ từ biến thành tro tàn của sự tuyệt vọng——

————

Bốp bốp bốp bốp...... tiếng vỗ tay điềm đạm vang lên.

“Thật tuyệt đẹp, Abel”

Người vỗ tay là đệ III < Thiên Vị >【 Thủ Lĩnh Đền Thờ 】Powell Fune của Thông Thiên Nghiêm Cứu Hội.

Hắn khen ngợi Albert, người đã quét sạch tất cả những con quỷ mà hắn đã triệu hồi một cách nhanh chóng.

Nơi đây là thành phố bị bỏ hoang Melgalius, nằm dưới Fejite.

Trong bóng tối sâu thẳm của những tòa nhà cổ kính, cả hai đối mặt với nhau.

Albert thở hổn hển, nhìn Powell với đôi mắt sắc bén.

Powell tán dương.

“Đúng vậy.『 Mắt phải 』của con— chỉ cần quan sát và lý giải là có thể đối phó được. Abel... Thật tốt khi con có được tầm nhìn thiên đường với cơ thể con người của mình.”

“.........”

Albert im lặng.

“Chà... dù sao...”

Powell tiếp tục nói với vẻ xúc động—

“Dù sao thì con cũng đã đến trình độ này rồi. Tất nhiên, ngay từ đầu ta đã biết con có năng khiếu và tài năng để đạt đến trình độ này. Nhưng tại giờ phút này, với tư cách là sư phụ của con, được tận mắt chứng kiến con phát triển đến trình độ này khiến ta vô cùng xúc động, Abel, ta rất tự hào về con.”

“Đừng nói nhảm nữa, tà giáo.”

Albert hơi bực bội mà chửi rủa—

“Tự hào về ta? Kinh tởm. Người còn muốn ta phải nói bao nhiêu lần nữa? Ta không phải là Abel, ta là Albert Frazer.”

“.........”

“Bớt nói lại đi. Ta sẽ kết thúc chuyện này tại đây.”

Sau đó—

“.........?”

Powell nghiêng đầu khó hiểu. Sau một lúc—

“Ồ? Abel, con thực sự cho rằng mình có thể đánh bại được ta sao?”

Đột nhiên, hắc ám, hắc ám, hắc ám...

Một số lượng lớn hoàn toàn khác với số lượng cho đến giờ, bóng tối tuyệt vọng xuất hiện từ hắn. Cảm giác áp bức của hắn tăng lên không ngừng.

Thậm chí có cảm giác như không gian xung quanh hắn đang bị bóp méo.

“.........!”

Trước lực lượng hùng hậu không rõ nguồn gốc này, Albert đã vào tư thế.

Ngay cả khi mạnh mẽ như Albert, cũng bất giác toát mồ hôi lạnh trước sức mạnh không đáy của Powell.

“Cho dù có bao nhiêu lần thì kết quả vẫn vậy, Abel— chỉ cần con vẫn là Albert Frazer....”

“Vớ vẩn, ngươi vẫn còn có thể nói những chuyện vô nghĩa như thế sao?”

“Đó không phải là vô nghĩa. Ta chỉ là đang nói sự thật.”

Một bước, một bước nữa—

Powell giơ tay lên mà không hề phòng bị. Hắn vừa nói vừa đi về phía Albert.

“Ta đang giải thích nó với tư cách là một sư phụ của con, Abel. Con『 quá yếu 』.”

“!?”

“Không. Nói như vậy là không đúng lắm. Tài năng và kỹ năng pháp sư của con rất cao. Trên thế giới này, quả thực có những người đã tiến xa hơn so với con trên con đường ma thuật, có thể nói là những người đó đã có thể trở thành phượng hoàng. Nhưng—— con đúng thật quá yếu. Nếu so với tổng thể, con vẫn còn quá yếu.”

“Ngươi nói ta yếu?”

“Đúng vậy.”

Powell mỉm cười ôn hoà.

“Abel à. Con quá hiền lành, thậm chí quá hiền lành để trở thành một pháp sư làm mọi thứ để thỏa mãn phẩm giá và ham muốn ích kỷ của mình, thể hiện sự tồn tại của mình với thế giới. Bằng chứng là... từ tận đáy lòng con vẫn không hề ghét bỏ ta.”

“........!?”

“Ta thực sự rất hoài niệm quãng thời gian khi còn ở nhà thờ... Con và chị gái của con, Aria cùng với chín đứa con... Gia đình chúng ta đã sống một cuộc sống ngoan đạo và ấm áp mỗi ngày... Quãng ngày hạnh phúc này cứ giống như nó mới xảy ra ngày hôm qua vậy. Thật khó quên. Con vẫn còn chưa thể từ bỏ hoàn toàn khoảng thời gian đó. Con vẫn còn chưa từ bỏ khoảng thời gian sống với người thầy đáng kính, hiền hậu với cái tên『 Paul 』.”

“Đùa gì vậy, làm sao có thể...!”

“Đó là lý do tại sao con tự gọi mình là Albert Frazer.”

“————!?”

Sự kiên quyết và kiên định của Albert lần đầu tiên bị lung lay vào lúc này.

Đúng vậy.『 Albert Frazer 』không phải là tên thật của cậu.

Đó là tên của một anh hùng từng tồn tại trong Đế quốc Arzano.

Người đó sống là vì báo thù và chết cũng là vì báo thù, một anh hùng vô danh.

Danh tiếng của người đó còn vượt trội hơn cả những chiến công của cậu, và tên người đó đã trở thành tên của một anh hùng giả mạo.

“Abel. Con là một đứa trẻ ngây thơ và hiền lành. Đó là phẩm chất rất quan trọng và đẹp đẽ của một con người. Nhưng nó không tốt đối với một pháp sư, nó không thể giúp con đạt được bất cứ điều gì. Đó là lý do tại sao con mới sử dụng tên của vị anh hùng giả mạo này. Cố gắng trở thành một『 người khác 』. Cố gắng trở nên『 tàn nhẫn 』bằng cách từ bỏ chính mình và từ bỏ sự trong trắng. Tự ám chỉ bản thân— mình không phải『 Abel 』, mà là『 kẻ cuồng nhân báo thù tàn nhẫn 』— Nhưng vẫn chưa đủ. Tại sao ta có thể nói như vậy?… Abel, có chuyện gì với cây thánh giá của con vậy?”

“........!”

Albert không thể không cầm lấy cây thánh giá bạc đeo trên cổ.

Không có vật trang trí như vậy trong quân phục của pháp sư. Không có sĩ quan đặc vụ nào ngoại trừ Albert đeo cây thánh giá bạc này.

Đó là vật riêng tư của cậu.

“Ta chưa bao giờ nghe nói về người anh hùng giả mạo, người đã dành cả cuộc đời mình để báo thù, lại có một niềm tin ngoan đạo như vậy? Con hiểu ta đang nói gì, đúng chứ? Cây thánh giá bạc này là bằng chứng cho sự『 yếu đuối 』của con. Đó là chốn dung thân cuối cùng của con, người đã từng ngoan đạo. Đó là thứ mà chị gái Aria của con đã tặng cho đứa em trai『 Abel 』con, để chứng minh thân phân của mình. Và con tự gọi mình là Albert, nhưng con không thể từ bỏ hoàn toàn danh tính『 Abel 』. Làm thế nào mà『 Albert Frazer 』nửa vời có thể đánh bại ta? Hahahahaha...”

“.........”

Trong một khoảng thời gian ngắn tiếp theo, Albert cúi đầu không nói nên lời.

Cuối cùng cậu cũng ngẩng đầu lên và nói.

“Ta cũng sớm đã biết.”

“.........”

“Ta chỉ là một tên nửa vời. Không cần ngươi nói với ta điều đó.”

Albert nghĩ trong đầu—

Mình không giống như Glenn.

Mình không thể giống như tên đó, ngay cả khi mình bối rối, ngay cả khi mình thất vọng, thậm chí buồn bã, khóc lóc, làm ra bộ dạng xấu hổ... thì mình vẫn có thể tiến tới mục tiêu một cách kiên định.

Tự đề cao bản thân, lừa dối bản thân, mạo danh người khác— nếu mình không làm loại chuyện mờ ám này, mình thậm chí sẽ không thể tiếp tục truy đuổi kẻ thù đã cướp đi mạng sống của chị gái và gia đình mình.

Tất cả những gì mình có thể làm là cố gắng đóng vai một người không phải là mình.

“—Nhưng. Dù vậy— ta vẫn muốn tiêu diệt ngươi.”

Đôi mắt như chim ưng của cậu vẫn không thay đổi.

“Lý chí của『 Abel 』đã chết từ lâu đang tha thiết cầu nguyện với ta, linh hồn giả mạo『 Albert 』đang gào thét bên tai ta— phải tiêu diệt ngươi, để hoàn thành việc báo thù— với tư cách là một kẻ báo thù, ta quả thực đúng là một tên nửa vời. Tuy nhiên, trong một số hoàn cảnh, một số con đường mà chỉ tên nửa vời mới có thể nhìn thấy được.”

“..........”

“Lên đi, Powell. Ta sẽ dạy cho ngươi biết thế nào gọi là chiến đấu.”

Mặt khác, Powell, người nghĩ rằng Albert đang tự lừa dối bản thân, mỉm cười đầy ẩn ý.

“Ta hiểu rồi. Có vẻ như con rất tự tin vào『 mắt phải 』của mình.”

“.........”

“Thật vậy, nếu ta thực sự bị con quan sát và lý giải bằng『 mắt phải 』của mình... Thì e là ngay cả ta cũng sẽ bị tiêu diệt bởi con.”

“.........”

“Tuy nhiên, ta vẫn có một lời khuyên dành cho con, Abel— con không nên lạm dụng『 mắt phải 』của mình. Có những điều mà con người không thể hiểu được, và có lý do cho điều đó. Điều đó nằm ngoài trí tuệ của con người... đó chính là『 vực thẳm 』. Khi con nhìn vào vực thẳm, vực thẳm sẽ ló dạng trong con. Khi con cố gắng vượt ra ngoài con người để hiểu về chiều không gian cao hơn nó, bộ não và trái tim của con sẽ phải chịu một gánh nặng lớn. Chỉ cần sai một bước là con sẽ chết.”

“Ăn nói lung tung...!”

Vì vậy, Albert nhìn chằm chằm vào Powell bằng『 mắt phải 』của mình.

“Ta không cần biết ngươi đáng sợ hay biến thái đến mức độ nào! Nhưng『 mắt phải 』của ta nhất định sẽ có thể nhìn thấu được bản chất tồn tại của ngươi! Ta muốn vạch trần bộ mặt tà ác của ngươi! Sau đó sẽ cắt bỏ nghiệp chướng vô nghĩa này—— Tiêu diệt ma nhân độc ác, Powell Fune!”

Vì vậy, cậu đối đầu với Powell thông qua『 mắt phải 』của mình.

『 Mắt phải 』phát ra ánh sáng, sức mạnh bí ẩn đó sẽ vạch trần bộ mặt thật của Powell——

Hướng về bản chất của Powell—

Sâu hơn—

Sâu hơn nữa—

Sâu hơn nữa—

Sâu hơn nữa, sâu hơn nữa, sâu hơn nữa—

Cậu đã nhìn thấy tận cùng của thế giới nhỏ bé được gọi là『 Powell 』, và nhìn thấy『 vực thẳm 』vô tận lan rộng ra ngoài——

————

————

————

■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■con đã nhìn thấy chưa?■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■ thật ngu ngốc ■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■ Đó là một cái tên không nên biết ■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■ một sự tồn tại không thể nhận ra ■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■ Nó được gọi là nỗi sợ hãi tột độ ■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■ một sự tà ác không có khuôn mặt ■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■ là một thế lực hắc ám ■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■ là cầm thú của sự hỗn loạn ■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■ Hơi thở của bóng tối ■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■ Ta chính là——……

“~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~ !?”

Albert làm gián đoạn sự quan sát của『 mắt phải 』vào thời điểm quan trọng, và lùi lại để tạo khoảng cách với Paul.

Không — cần phải nói rằng cậu đã chạy trốn khỏi hắn.

“Ha... Ha... Ha... Ha...——! Ha... Ha...! Vừa rồi... là cái gì....!?”

Albert thở hổn hển nói.

Đầu cậu đau như búa bổ. Một cảm giác mất mát mạnh mẽ bao trùm toàn bộ cơ thể, như thể linh hồn đã bị lấy mất. Tim cậu đập loạn xạ, toàn thân lấm tấm mồ hôi.

Khoảnh khắc ấy, linh hồn cậu như bị xé nát. Cả thế giới xung quanh giống như đang rung chuyển, đôi chân cậu không còn có thể đứng vững được nữa.

“Ồ? Thật tốt khi con vẫn có thể giữ được lý trí của mình ngay cả khi nhìn thấy cơ thể thật của ta. Abel, con thực sự làm ta rất hài lòng. Những người bình thường có lẽ đã trở thành người tàn phế sau khi nhìn thấy.”

Powell cười lớn.

“Hahahaha... Con không cần phải hoảng sợ như vậy, ta cũng chỉ là một nô lệ.”

“Nô, nô lệ...?”

“Đúng vậy. So với bản thân『 ta 』, ta chỉ là một sinh vật vô cùng tầm thường. Hơn nữa, ta và『 ta 』hiện tại đã tách ra và trở thành hai tồn tại độc lập. Vì vậy,『 sức mạnh 』của ta đã bị hạn chế đi rất nhiều. Đó là lý do tại sao ta chỉ có thể sử dụng tiểu xảo nhỏ như triệu hồi quỷ. Tuy ta có sự khác biệt với『 ta 』, nhưng về bản chất thì lại giống nhau. Ta chỉ là một trong hàng nghìn khuôn mặt mà『 ta 』sở hữu—— Đây mới chính là bản chất thật của ta.”

“Ngươi... Ngươi nói cái gì...!”

Mặc dù Albert vẫn thận trọng đề phòng Powell, nhưng cậu không thể giấu được vẻ hoảng sợ.

“Ta là... bóng tối. Bóng tối luôn thay đổi, tinh khiết không bao giờ có thể bị ánh sáng xua tan. So bóng tối bình thường nó càng hắc ám hơn— đằng sau vực thẳm xa xăm đó, là bản chất của ta. Con sẽ không bao giờ có thể hiểu được tên và bản chất cấm kỵ của ta. Bởi vì những gì con đang phải đối mặt là vực thẳm hỗn loạn và vô hạn. Là kẻ có hàng nghìn khuôn mặt và sống dưới đáy vực thẳm. Bóng tối thuần khiết đó sẽ bao trùm mọi thứ xung quanh con và sẽ không bao giờ bị đánh tan.”

Ngay lập tức.

Bóng tối—bóng tối—bóng tối—

Bóng tối áp đảo, bóng tối tuyệt đối, bóng tối tuyệt vọng— giống như tất cả các màu sắc trên thế giới này trộn lẫn với nhau và tạo thành một bóng tối hỗn loạn thuần khiết, hoàn mỹ tràn ra khắp Powell— nhuộm đen cả thế giới, nhấn chìm mọi thứ vào vực thẳm đen tối nhất.

“Ta thực sự phải khen ngợi con. Ngoài người quen, người bạn tâm giao đồng thời cũng đồng minh cũ của ta, Đại Đạo Sư, con là người đầu tiên trong lịch sử nhân loại đã khám phá ra một phần nhỏ cơ thể thật của ta bằng cơ thể con người. Nhưng đồng thời con cũng đã hiểu, đúng chứ? Abel, con hoàn toàn không thể đánh bại ta. Lý do con không thể đạt được điều đó, là bởi vì— con chính là con người. Bởi vì com là con người, con luôn do dự, bối rối và hoảng sợ— chừng nào con còn giữ lại những thứ yếu đuối này thì con sẽ không thể hiểu được những bí ẩn của thế giới. Là một con người, con không thể đánh bại cái『 vô nhân tính 』là ta đây.”

“..........!?”

Đối mặt với chính vực thẳm (Powell), Albert không còn lời nào để nói.

Từ lâu, cậu đã biết rằng Powell không phải là con người.

Nhưng sự hiện diện của hắn đã vượt xa những dự đoán trước đây của Albert.

Thứ này vượt trội hơn nhiều so với bất kỳ kẻ thù mạnh mẽ nào mà cậu từng đối mặt cho đến giờ, và mạnh đến mức ngay cả cái từ『 vượt trội 』cũng có thể được coi là chưa đủ.

Đối mặt với sự tồn tại tuyệt đối đầy choáng ngợp và tuyệt vọng này—

Đối mặt với『 con quái vật 』thực sự này ——

Albert vẫn có thể đối mặt với hắn mà không hề nao núng hay nhượng bộ.

Nhưng, đúng như Powell đã nói.

Bóng tối quá áp đảo.

Hoàn toàn không có bất kỳ cơ hội chiến thắng nào. Điều này thực sự nằm ngoài sự dự tính của cậu.

Hoàn toàn không có cơ hội chiến thắng trước con quái vật vô nhân tính này.

Powell thẳng thắn nói như thể đang dạy cậu đệ tử của mình.

“Con đã hiểu rồi, đúng không? Abel”

“Hiểu cái gì chứ?”

“Làm thế nào để đánh bại ta.”

Powell mỉm cười.

“Muốn đánh bại ta... Con chỉ có thể lựa chọn từ bỏ làm con người.”

“.......!?”

“Khi con vượt qua vật chứa tầm thường của con người, cái bí mật mà『 mắt phải 』con đã nhận ra sẽ đạt đến một cấp độ cao hơn. Ta nói đến đây mà con vẫn còn chưa hiểu sao? Abel, Đại Đạo Sư đã cho con『 Chìa khóa xanh 』... Nếu con không sử dụng nó, con sẽ không bao giờ có thể đánh bại ta.”

Powell mỉm cười, nụ cười ngoài mặt rất dịu dàng, nhưng bóng tối trên nụ cười đó lại dày đặc đến mức khó có thể nhìn thấy khuôn mặt của hắn.

“Thật không may, ta đã phá hủy『 chiếc chìa khóa 』đó rồi.”

Albert vẫn không chịu thua.

“Hơn nữa... Ta là một con người. Ta sẽ không bao giờ trở thành một con quái vật như ngươi.”

“Hả? Trong hoàn cảnh này, con vẫn còn có dũng khí nói ra lời như vậy, quả là rất dũng đảm. Nhưng mà... con thật sự đã phá hủy chiếc chìa khóa đó sao?”

“........?”

Albert cau mày trước câu hỏi không thể giải thích được.

“Hahaha, con vẫn chưa hiểu sao? Ta đang hỏi con, cái thứ mà con đang cầm trên tay như báu vật là gì vậy?”

“!?”

Albert không khỏi choáng váng trước những lời khó hiểu của Powell.

Cậu từ từ mở bàn tay trái của mình trong khi cảnh giác nhất cử nhất động của Powell——

“Làm sao có thể……”

Sao mình lại bất giác cầm được thứ này được chứ?

Đây là『 Chìa khóa xanh 』mà cậu đã tự tay mình phá hủy cách đây rất lâu rồi——

“Tại sao... tại sao...!? Lúc đó, mình thực sự đã...”

“Cái『 chìa khóa 』này sẽ không bao giờ tách rời người có đủ tư cách nắm giữ nó. Cái gọi là『 tư cách 』, chính là năng lực, tư chất... và điểm quan trọng nhất chính là『 sức hút 』của bản thân.”

“...Sức hút...”

“Đúng vậy. Con muốn hạ gục ta bằng cái thân phận nửa vời đó... nhưng theo bản năng, con nhận ra rằng con không thể đánh bại ta bằng xương bằng thịt. Theo bản năng, con nhận ra rằng, muốn đánh bại ta chỉ có thể từ bỏ thân phận con người của mình. Vậy nên con vẫn hoàn toàn chưa thể từ chối chiếc chìa khóa này. Từ sâu thẳm trong trái tim, con vẫn luôn khao khát chiếc chìa khóa này. Vì vậy, nó vẫn có thể xuất hiện trên tay con.”

“Từ sau, trong trái tim... vẫn luôn khao khát nó?”

“Đúng vậy.”

Powell khẳng định.

“Nào! Abel! Bây giờ là lúc sử dụng nó! Vứt bỏ thân phận con người của con bây giờ và trở thành một kẻ vô nhân tính... và đến bên cạnh ta! Con không cần phải do dự! Con không phải rất ghét ta sao? Con không phải muốn giết ta sao? Vậy thì hãy từ bỏ việc trở thành một con người! Con sẽ tiêu diệt được kẻ thù của mình vào chính lúc này! Nào! Hãy sử dụng nó đi!”

“.........!”

Albert trừng mắt nhìn chiếc chìa khóa xanh trên tay.

Giống như đang nhìn chằm chằm vào hình ảnh nhãn cầu đang phản chiếu trên đó.

Quả thực... đúng như Powell nói, hắn là một thực thể mạnh mẽ vượt xa sự hiểu biết của Albert.

Cậu không thể giành chiến thắng nếu cứ như vậy.

Cậu không thể đánh bại hắn với tư cách là một con người.

Điều này có nghĩa— Không, cần phải nói rằng đó là sự thật không thể chối cãi.

Con đường duy nhất có thể đi là từ bỏ thân phận con người.

E rằng— đây là cách duy nhất.

Albert không thể hoàn thành việc trả thù của mình nếu không từ bỏ thân phận con người của mình.

“………………”

Vì vậy, Albert cầm chiếc『 chìa khóa xanh 』 ——…
______________________________________

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com