TruyenHHH.com

Roi Loan Nhan Dang Pheromone

"Tôi chỉ là đi ngang qua"

Vai trái Giang Từ đẫm máu, vạt sườn xám phía sau vốn dài đến mắt cá chân đã bị xé toạc, gần như chỉ che được bờ mông. Mái tóc bạc xinh đẹp nhuốm đầy bùn và máu, dính bết lại với nhau.

Anh biết tình trạng  của mình hiện tại rất tệ , thậm chí có thể dùng tuyệt cảnh để hình dung. Nhưng mất máu quá nhiều và tác dụng của thuốc đã rút đi toàn bộ sức lực của anh.

Mắt anh mờ đi, trời đất quay cuồng, pheromone Alpha gay mũi trộn lẫn với nhau khiến dạ dày anh co rút không ngừng. Mặc dù Giang Từ vô cùng ghê tởm nhưng lại không thể chống lại được bản năng.

Bản năng Omega ở sâu bên trong cơ thể bắt đầu bị pheromone nồng nặc của Alpha đánh thức, năng lực cảm thức của Omega cấp S vô cùng mạnh, khiến Giang Từ cho dù nín thở cũng không thể kháng cự.

Omega đang mang thai đúng thật không có kỳ động dục, nhưng cũng không đồng nghĩa họ sẽ không quan hệ với bạn đời, ngược lại, bởi vì khao khát pheromone bạn đời trấn ai nên việc quan hệ thường xuyên là rất cần thiết.

Thật chí bời vì thời gian mang thai thần kinh sẽ ở trong trạng thái vô cùng mẫn cảm nên rất dễ đánh thức ham muốn, Giang Từ không bị đánh dấu vậy nên sẽ phản ứng với bất cứ pheromone Alpha nào.

Bởi vì đây là khát vọng sinh sản là bản năng của gen, nên cho dù anh chán ghét, ghê tởm đến thế nào cũng không thể chống lại được.

"Khoan đã..."

Một suy đoán lóe lên trong đầu anh, Giang Từ ý thức được chuyện tồi tệ hơn đã xảy ra.

—Bị động dục.

Pheromone của Alpha ở đây quá nồng đậm, đối với một Omega chưa được đánh dấu mà nói đấy là sự cám dỗ ngọt ngào.

Tình huống hiện tại quả thật bết bát không thể hơn nữa.

Pheromone Omega bắt đầu phát tán hương vị ngọt ngào khác thường, lần này hệt như dùng roi quất vào đầu dây thần kinh mẫn cảm của Alpha.

Đột nhiên một tên Alpha như dã thú phát điên bắt được cánh tay trái Giang Từ, kéo anh lên khỏi mặt đất. Giọng nói thô ráp và nóng bỏng vang lên bên tai Omega.

"Cậu còn muốn chạy đi đâu, hả?"

Lực kéo kia khiến cho vết thương trên vai trái lại trào máu tươi, thậm chí còn bị rách toạc thêm, trong nháy mắt ngửa người Giang Từ bê bết máu, tầm nhìn trở nên đen kịt, choáng váng.

"A......!"

Gã đàn ông như thú hoang động dục, hít hà mùi máu anh, thậm chí cắn rách một miếng vải đẫm máu. Nhưng hành động này không duy trì được mấy giây, bởi vì ngay sau đó Giang Từ nghe thấy tiếng vật sắc đâm vào cơ thể, và rồi mùi máu xa lạ dần trở nên nồng nặc.

—Có kẻ đâm một dao vào lưng gã Alpha kia.

Alpha bị pheromone Omega kích thích sẽ nảy sinh khát vọng tấn công và phá hủy mãnh liệt, có thể nói giống hệt như dã thú không có lý trí chỉ biết xâm chiếm, bọn họ sẽ bằng mọi giá diệt trừ hết thảy những nhân tố gây trở ngại quá trình giao phối.

Nói cách khác, đương khi các Alpha cùng tranh đoạt một Omega thì việc xảy ra chuyện giết  hại đồng loại quy mô lớn là điều hết sức bình thường.

Lúc này đau nhức nơi cánh tay trái khiến Giang Từ tỉnh táo hơn chút, anh nhân cơ hội lăn tròn tránh thoát tại chỗ, cố gắng đè nén cảm giác buồn nôn, muốn chạy trốn, nhưng chưa kịp đứng lên, Giang Từ đã bị người phía sau đấm ngã xuống đất.

Bộp!

Omega bị thương ngã mạnh trên đất, lặn một vòng, tầm mắt trở nên đen kịt, anh thậm chí không phân biệt được là ai đã đánh mình. Xung quanh là tiếng người ồn ào, Alpha mất trí quần nhau thành một đoàn.

Thiên tính của Alpha không có phép Omega của mình bị kẻ khác vấy bẩn, bởi vậy bọn họ điên cuồng giết hại lẫn nhau.

Mà Giang Từ bị nhốt ở tận cùng, bên trong chiếc lồng giam tinh vi, không thể chạy thoát. Các loại pheromone bạo lực, hưng phấn của Alpha trộn lẫn với nhau, mạnh đến mức khiến dạ dày anh cuộn trào. 

Thực ra anh đã nôn khan rất nhiều, chỉ là dạ dày trống trơn không phun nổi cái gì.

Trong lúc hỗn loạn, không biết ai bắt được mắt cá chân của anh.

Ngón tay Giang Từ bấu chặt vào trong đất, nhưng căn bản không có tác dụng, bàn tay trên mắt cá chân tựa như một cái kìm sắt ghim chặt, không thể tránh thoát.

Ý thức được chuyện sắp xảy ra, đồng tử màu đỏ của Omega giãn ra.

"Không......!"

Giây tiếp theo, bàn tay kia chợt dùng sức, Omega suy yếu nháy mắt bị kéo về phía sau. Đầu ngón tay mềm mại mài trên mặt đất gồ ghề bầm dập máu.

Giờ phút này, những Alpha ở đây đều gần như mất hết lý trí, mỗi tế bào trong cơ thể bọn họ chỉ còn một ý niệm, chính là bắt lấy Omega thơm ngọt này, đánh dấu anh! Chiếm hữu anh!

Vì mục đích ấy, theo lẽ thường, tất cả những dịu dàng ,che chở, săn sóc Omega đều không còn tồn tại, nếu gặp phản kháng, bọn họ sẽ không chút do dự dùng bạo lực trấn áp.

Trận tranh đoạt điên cuồng và tàn sát đẫm máu này tựa hồ là một trận đấu nhằm định ra người thắng cuộc, tên Alpha cường tráng tựa như người rừng, giữa những kẻ cạnh tranh như hổ rình, mồi gã gầm lên hung ác mang theo ý cảnh cáo, khoe khoang.

Một tay gã bắt lấy Omega thoi thóp trên mặt đất lên, nhẹ nhàng như đang xách một con mèo nhỏ, đặt lên đùi. Giây tiếp theo, cổ áo sau gáy Giang Từ bị xé tan từng mảnh như giấy mỏng.

Răng nanh sắc nhọn nhô ra, pheromone ngập tràn tính dục của Alpha phả đến mãnh liệt.

Đồng tử Giang Từ giãn ra—

Không... không được... không phải mùi này...

Anh không thích pheromone như vậy, cảm giác ghê tởm bò khắp người.

Giang Từ không thể tưởng tượng nổi cảnh mùi hương này ngập tràn trên người mình, cảm giác chán ghét khiến những ngón tay máu thịt lẫn lộn của Omega không mãng đau đớn cắm sâu vào lòng bàn tay.

Bùm!!!

Giang Từ đột nhiên bộc phát sức mạnh khiến người ta sợ hãi, trong tích tắc, khủy tay đánh mạnh vào hầu kết yếu ớt của Alpha.

Có lẽ bị dáng vẻ thoi thóp của Omega mê hoặc khiến Alpha thả lỏng cảnh giác, cũng có lẽ vì ý nghĩ sắp chiếm được mồi ngon khiến Alpha mất đi phản ứng vốn có, tóm lại gã không chút phòng bị.

Nếu giây phút này có thể tua chậm thì có lẽ những người xung quanh đều có thể nhìn thấy cảnh tượng yết hầu của con người vỡ vụn khi bị ngoại lực tác động, sau đó biến dạng hóa thành một vũng máu thịt.

Người khác thấy hay không không biết, nhưng ít nhất, Hoắc Nhàn Phong vừa tới đã được chứng kiến một màn này.

Vẻ mặt hắn trở nên sửng sốt, sau lại hiểu ra.

Hóa ra tên kia không phải là Alpha thích mặc sườn xám, cũng không phải Beta, mà là...

—Một Omega.

Cảm xúc vốn căng thẳng của Hoắc Nhàn Phong chợt thả lỏng.

Chỉ là hiện tại xem ra không cần hắn phải ra tay.

Lúc này, Giang Từ vươn tay chụp lấy không khí, Tiểu X lúc nãy bị đá bay chớp mắt hóa thành một luồng sáng bay trở về lòng bàn tay anh, không cần phải nhắm, trực tiếp bóp cò.

Đoàng! Đoàng! Đoàng!

Chỉ mấy phút ngắn ngủi, con ngõ nhỏ hẹp chồng chất xác chết. Máu tươi đỏ thẫm gần như nhuộm lại toàn bộ mặt đất.

"......"

Hoắc Nhàn Phong đứng yên tại chỗ, không tùy tiện qua đi mà giữ khoảng cách an toàn chừng bảy tám mét.

Hắn lúc nãy đã xử lý một số Alpha điên cuồng phía bên mình, cũng nhân tiện chặn đứng lối vào, đồng thời làm chút chuyện ngăn cách pheromone, vậy nên chỗ này tạm thời sẽ không có ai tới gần được.

Hoắc Nhàn Phong yên lặng nhìn Giang Từ, lại nói đây là lần đầu tiên hắn thấy một Omega kỳ lạ lại đặc biệt như vậy.

Mái tóc bạc của anh loang vết máu, đôi mắt đỏ rực tuyệt đẹp, hợp với vẻ ngoài lạnh lùng mĩ lệ của anh.

Tựa như... đóa hồng màu máu mọc lên từ bụi gai tối tăm.

Giờ phút này, trong đầu thiếu niên chợt xuất hiện sự ví von như vậy, giống như phép ẩn dụ trong văn học.

"Ưm..."

Giang Từ đỡ tường, cố gắng đè nén sóng tình đang cuồn cuộn trong cơ thể, mất một lúc mới run rẩy đứng lên.

"A Từ... tút tút... hệ thống âm thanh... hư hỏng..."

Trận chiến lúc nãy đã làm hỏng hệ thống âm thanh của Tiểu X, nếu không với trình độ ồn ào của nó, tuyệt đối không thể yên lặng như bây giờ.

"...Biết rồi."

Giang Từ điều chỉnh lại hơi thở, thực rõ ràng đây không phải là nơi có thể ở lâu, mặc dù không biết tại sao lúc nãy radar hiển thị rất nhiều mà lại chỉ có mười mấy Alpha đuổi tới.

Nhưng Giang Từ không rảnh nghĩ đến nguyên nhân trong đó, anh phải lập tức rời khỏi đây.

Chỉ là vừa đỡ tường đi được mấy bước Giang Từ chợt khựng người lại, anh ngẩng đầu lên, bên trong đôi con ngươi màu đỏ xinh đẹp phản chiếu bóng dáng của một thiếu niên.

Đây là người duy nhất tồn tại trong con ngõ chật hẹp âm u phủ đầy máu này, ngoại trừ anh.

Thiếu niên ẩn trong bóng tối cách anh bốn năm mét, dưới ánh đèn mờ ảo, dáng mày cùng ánh mắt phá lệ thâm thúy mà tuấn mỹ.

Giờ phút này, đối phương đang chăm chú nhìn anh một cách bình tĩnh.

Giang Từ kinh ngạc phát hiện, trong đôi mắt phượng đen nhánh ấy không hề có bất cứ dục vọng hay sự điên cuồng nào, giống như một khối hắc diện thạch dưới đáy biển, bề mặt ngoài phủ ánh sáng mờ gợn sóng li ti.

Đó là ánh mắt thuần khiết chỉ có tán thưởng, tựa như đang nhìn ngắm một tác phẩm nghệ thuật quý hiếm xinh đẹp nào đó.

Hoắc Nhàn Phong thay đổi khuôn mặt.

Hoặc nói chính xác hơn, lớp ngụy trang đã được gỡ bỏ.

Hắn không mặc áo choàng, không đeo mặt nạ bảo hộ, thiết bị thay đổi giọng nói cũng không còn, không có bất kỳ vũ khí nào. Tay trái chỉ cầm một cái túi, bên trong đựng đầy nguyên liệu nấu ăn.

Thoạt nhìn như một thiếu niên đẹp trai ra ngoài mua thức ăn cho mẹ, đơn giản sạch sẽ, không có chút hơi thở nguy hiểm nào, khiến người ta không kìm được buông bỏ lòng phòng bị.

Nhưng thực rõ ràng, đối phương là Alpha.

Không một Alpha nào trên thế giới này có thể thờ ơ với pheromone ngọt ngào của Omega, càng đừng nói là một Omega cấp S.

Không phải Giang Từ khoe khoang mà đây đã là thiết luật và sự thật được mặc định của thời đại ABO này.

Omega thở dốc yếu ớt, giống như một con mèo Ragdoll chồng chất vết thương đang trong trạng thái căng thăng. Anh lạnh lùng nhìn chằm chằm Hoắc Nhàn Phong, sát ý cùng chán ghét không chút che dấu trong đôi con ngươi đỏ rực tuyệt đẹp.

"Cậu..."

Giang Từ cầm súng chỉ vào thiếu niên, khuôn mặt xinh đẹp, mềm mại ửng hồng, cơn sóng tình mãnh liệt trong cơ thể khiến anh gần như không thể nói được câu hoàn chỉnh.

"Cũng muốn... đánh dấu tôi?"

"......?"

Thiếu niên sửng sốt, lộ rõ vẻ ngạc nhiên,

"Sao anh lại nghĩ vậy? Thôi chỉ đi ngang qua thôi—"

"......???"

Omega xinh đẹp yếu ớt nhất thời sửng sốt.

Mặc dù nếu muốn giải thích cụ thể cái cụm từ 'đi ngang qua' này thì, đây là con đường duy nhất để quay lại mặt đất, Hoắc Nhàn Phong lúc đi tới đây chợt muốn tạt qua nhìn xem rốt cuộc là tên Omega nào xui xẻo vậy, đồng thời xuất phát từ chủ nghĩa nhân đạo cùng nghĩa vụ bảo vệ Omega của Alpha mà giúp đỡ một chút .

Còn nói đến 'giúp đỡ một chút' thì chính là nghĩ cách tạm thời ngăn cách pheromone Omega, chặn vô số tên Alpha súc vật đang bị tình dục chiếm giữ đầu óc ở bên ngoài.

Nhưng Hoắc Nhàn Phong không ngờ rằng vẻ mặt thẳng thắn, ngạc nhiên, lại đương nhiên trên mặt mình sắp phá vỡ nhận thức của Giang Từ về thế giới này.

Thậm chí đối phương còn tưởng mình nảy sinh ảo giác.

Omega chìm trong dục vọng khàn giọng thở dốc, khuôn mặt xinh đẹp đỏ bừng, anh cảnh giác quan sát Hoắc Nhàn Phong, cố gắng tìm ra một chút ảnh hưởng pheromone trên mặt đối phương.

Bởi vì cho dù là Beta, lúc bị pheromone công kích mãnh liệt cũng sẽ mất đi lý trí, chỉ là không điên cuồng như Alpha.

Nhưng, hoàn toàn không có.

Ánh mắt thiếu niên vẫn trong veo bình tĩnh, thoạt nhìn như không hề hứng thú với pheromone Omega.

—Mà sự thật đúng là như vậy.

Nhưng Giang Từ không có thời gian để suy nghĩ tại sao đối phương lại có phản ứng chống lại bản năng của gen như này.

Bị thương nặng cùng với việc mất máu khiến anh điên cuồng khát vọng tìm kiếm một Alpha cường đại che chở, hơn nữa lúc nãy bị pheromone nồng nặc của Alpha kích thích khiến cơ thể yếu ớt của Omega bắt đầu bị động dục.

Tình huống này chỉ có hai cách giải quyết, lập tức tiêm thuốc ức chế, hoặc tìm một Alpha tiến hành đánh dấu tạm thời.

Bằng không chờ thêm một lát nữa sẽ có thêm rất nhiều Alpha đuổi tới đây, tình huống như lúc nãy rất có khả năng sẽ lại tái hiện một lần nữa, thậm chí còn tồi tệ hơn.

Rất rõ ràng, lối thoát duy nhất cho Giang Từ hiện tại là phương pháp thứ hai.

Lúc này, thiếu niên chợt cầm một chiếc khăn tay trắng phau sạch sẽ đưa cho anh.

"Này, có muốn lau không?"

"..."

Omega tóc bạc ngẩn ngơ nhìn chiếc khăn tay trắng ngần kia, cúi đầu không nói gì.

Giây tiếp theo, mọi chuyện đột nhiên thay đổi—

Rầm!

Túi đồ trong tay thiếu niên rơi trên mặt đất, hắn bất ngờ bị đối phương ấn mạnh vào tường.

"Cái......?"

Mặc dù trên thực tế với bản năng chiến đấu của Hoắc Nhàn Phong tuyệt đối không có chuyện bị trấn áp dễ dàng như vậy,

Nhưng......

—Đối phương là một Omega xinh đẹp yếu ớt lại đáng yêu mà!

Lời tác giả:

Anh Hoắc: Tui cũng không muốn bị đè lên tường đâu, nhưng anh í là một Omega xinh đẹp lại đáng yêu đó.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com