TruyenHHH.com

Riwook Gyuwook Anh Thuong Em Ma

gunwook nhìn thấy ricky bước ra từ phía cửa kính có khóa vân tay của tòa nhà mà mắt em sáng rỡ lên. ngẩn ngơ nhìn ngắm anh họa sĩ lãng tử với mái tóc rối còn chưa kịp chải, sơ mi mở bung hai cúc đầu tiên, lấp ló ẩn hiện xương quai xanh tinh tế. nếu là người khác xuống đón em trong chiếc sơ mi đen quần suông thêm cả giày tây sành điệu thế kia thì gunwook sẽ ngay lập tức nhận ra người này là đang cố tình ăn diện. nhưng đổi lại, đối phương là ricky thì trang phục mặc nhà của anh thế này trông cũng dễ hiểu. em ngay lập tức đứng dậy khỏi ghế, lóng ngóng đợi cho ricky di chuyển đến chỗ mình. 

"em gunwook đợi có lâu không?"

"không có lâu đâu. em sang đường đột sợ làm phiền anh ricky đang sáng tác tranh thôi. anh ricky có thời gian để nói chuyện với em một chút không?"

vừa nói gunwook vừa hướng ánh nhìn ra cửa kính ra vào. ý muốn ra ngoài tìm quán cà phê ngồi nói chuyện với ricky. ai lại đi bày tỏ chuyện tình cảm cá nhân ở giữa sảnh tòa nhà đông người tới lui thế này được. thật ra thì ý tưởng ra ngồi quán cà phê nói chuyện cũng không phải ý tưởng gì hay ho lắm, gunwook tự đánh giá vậy. nhưng em cũng không bất lịch sự đến mức đã tự ý đến nhà tìm anh, còn không biết xấu hổ đòi lên nhà anh nói chuyện cho riêng tư. 

ricky nhìn vẻ lúng túng của gunwook khi em cứ liên tục để ý ánh nhìn của người đi ra đi vào ngang qua sảnh đợi chỗ hai người đang đứng. gã họa sĩ ngay lập tức nhận ra em đến đây không phải để nói chuyện đơn thuần, phải là chuyện cực kì quan trọng và khẩn thiết thì em mới tìm mọi cách để đến được nhà gặp anh. đã là chuyện hệ trọng, nhạy cảm như thế thì càng không thể nào mang ra nơi công cộng được. 

"lên nhà đi rồi mình nói chuyện, anh luôn có thời gian dành cho em gunwook mà." 

đáng lí ra ricky phải sửa soạn nhà cửa tươm tất hơn rồi hẳn đón em đến chơi. người mình yêu đặt chân vào nơi sinh hoạt hằng ngày, cũng là nơi sáng tác nghệ thuật của mình, đối với người làm nghệ thuật mà nói, chẳng khác gì bước chân vào tâm hồn bên trong của họ. dù không tự ti về khoản trang trí, sắp xếp nhà cửa của mình nhưng ricky vẫn thấy bồn chồn, tò mò về phản ứng của em khi nhìn thấy nhà anh. 

"anh bận quá chưa kịp dọn nhà, em thông cảm nha."

gunwook đã mường tượng có thể em sẽ được chào đón bằng những cục giấy nháp vứt lung tung, những mảng tranh trừu tượng kì quái hay thậm chí là một bãi chiến trường màu nước màu dầu. cánh cửa gổ gắn biển màu bạc số 46250 mở ra, ricky cài thẻ từ vào công tắc, lập tức mọi thiết bị điện trong nhà được khởi động cùng tiếng nhạc hiệu ting tang vui tai. gian phòng khách gọn gàng tối giản, chỉ có bộ sô pha màu kem đối diện chiếc tivi màn hình phẳng to oạch. bàn trà bằng sứ bóng loáng, có hình dáng ngộ nghĩnh cứ uốn lượn như dải lụa, bên trên đặt vài cuốn tạp chí hội họa anh đang xem dở. vô số tranh vẽ treo tường và đồ trang trí nội thất bằng pha lê phản chiếu ánh nắng từ cửa sổ cứ sáng bừng, hắt lên mặt tường xung quanh những mảng màu bảy sắc. cửa sổ kính kéo dài từ tít trên trần chạm xuống tận sàn nhà, từ đây có thể nhìn ra sông hàn xanh mướt và thành phố seoul nhộn nhịp lố nhố nhà cao tầng. 

"nhà anh ricky đẹp quá..." gunwook há hốc cảm thán, từ từ bước sâu hơn vào bên trong. 

ngồi dưới sảnh đợi, không ít lần gunwook ngẫm nghĩ lại về sự cách biệt kinh tế giữa em và ricky. thế nhưng đến tận lúc tự mình đặt chân vào nơi anh sống, gunwook bổng dưng gượng gạo hơn nhiều. em nhìn đâu đâu cũng cảm thấy mọi thứ toát lên mùi vị đắt tiền khó hình dung, từ một chiếc nến thơm nhỏ ở phía tủ ti vi hay chiếc đèn đọc sách mạ vàng kim đặt khiêm tốn cạnh ghế lười kê sát cửa sổ. 

đối với sinh viên có kinh tế tầm trung như gunwook, việc đứng yên trong căn hộ đắt tiền này thôi cũng đủ khiến em thấy chút gì đó tủi thân, tự ti. em không biết mình có được phép ngồi xuống chiếc sô pha sạch sẽ này hay không. càng không dám di chuyển khắp nơi vì sợ mình hậu đậu, quê mùa có khi táy máy tay chân chạm vào lại làm hư mất đồ đạc trong nhà anh. gangnam xa hoa lộng lẫy không rút hết sự tự tin trong người gunwook. ấy thế mà đối diện với sự giàu sang nhìn thấy tận mắt này của người mà em yêu, gunwook chợt dợn dợn lên suy nghĩ rằng hình như chính mình thật tầm thường, không cùng đẳng cấp với anh. 

ricky đã đi vào bếp rót nước cho em, bất lực nhìn chiếc tủ lạnh trống huơ trống hoác chỉ toàn đồ ngọt, đồ ăn vặt linh tinh, đành chấp nhận rằng chỉ có thể mang nước suối ra tiếp khách nhưng vẫn phải cố tình tìm cho ra hai chiếc li đẹp nhất trong tủ chén để rót nước vào. 

"em ngồi xuống uống nước đi." gã họa sĩ đon đả mời vì thấy em cứ đứng tần ngần giữa nhà anh trông ngố đến thương. 

gunwook được anh cho phép ngồi xuống sô pha thì mới chịu nhích chân rề rà đi đến, nhẹ nhàng ngồi mé vào một góc ghế sô pha. phòng khách của căn hộ nhà anh thôi đã rộng rãi hơn nhiều căn trọ ọp ẹp em thuê gần trường. sự xấu hổ không tên bật chợt dâng lên cao, chiếc ly đựng nước có mấy đường nét hoa văn như tranh trẻ con vẽ đập vào mắt gunwook nhức nhối. lời muốn nói mắc kẹt đâu đó ở lưng chưng vòm ngực. em hít sâu thở mạnh mấy lần nhưng mãi không thể lấy đủ dũng khí ngẩng đầu lên nhìn anh, hay nói cách khác, không can đảm đối diện với một shen ricky đứng ở đỉnh cao cách xa em muôn trùng. 

cái cốt truyện nam nữ chính cách biệt giàu nghèo nhưng bất chấp đến với nhau, con mọt phim gunwook đã xem qua hết cả rồi. lòng đã từng thầm chửi mắng nhân vật nữ chính vì sao thấy trai nhà giàu lại còn chần chừ làm gì, sao không mau mau nhảy vồ vào câu lấy họ để được hưởng giàu sang sung sướng. em không dám tin trò đùa tạo hóa thật sự đặt em vào hoàn cảnh vô lí cứ tưởng như chỉ có trong phim này. gunwook biết ricky chưa bao giờ là người đem khoảng cách giàu nghèo hay cách biệt kinh tế ra để khinh khi, phân biệt đối xử người xung quanh anh. huống hồ gì anh từ trước đến nay luôn đối xử dịu dàng, ân cần với em; khiến em thỉnh thoảng nghĩ rằng có khi anh còn nâng niu, trân quý mình hơn cả những thứ quần áo hàng hiệu anh khoác lên người. 

vô thức chống tay lên mặt ghế sô pha, mặt vải mềm mịn chạm trúng lòng bàn tay, gunwook bất ngờ rụt về đặt tay lên đùi. em cố định tầm nhìn xuống mặt thảm phòng khách, bao nhiêu khí thế quyết tâm đến nói chuyện với anh đã bị lí trí em dằn xuống ở tận đẩu đâu một góc. có cố gắng đến mấy, gunwook cũng chẳng cất thành lời nào. hiện thực phũ phàng cho em thấy rằng ricky còn hoàn hảo hơn cả những gì em tưởng tượng, có vẻ gần tầm tay nhưng quá xa nếu cố với lấy. gunwook cứ ngồi đó im lặng nhìn chằm chằm chiếc thảm lông trắng phau dưới chân mình. 

người vững tâm lí như gunwook chưa bao giờ chùn bước nhanh như vậy. 

ricky nhìn thấy em ngồi khom người tròn xoe thành cục bông nhỏ, chóp môi nhọn chu ra còn hai gò má bánh bao xụ xuống ỉu xìu. gã họa sĩ có chết cũng không tưởng tượng ra được có ngày gunwook sẽ vì sốt ruột mà tìm đến tận nhà anh hỏi chuyện. còn vì sao em biết địa chỉ nhà thì có lẽ ricky khỏi cần đoán, anh biết tỏng mình nuôi ong tay áo yoo seungeon tiết lộ ra cho em. mặc dù vậy vẫn không tránh khỏi cảm thấy vui mừng khi em còn quan tâm đến mình nhiều như thế.

"anh xin lỗi bạn nhỏ." cuối cùng ricky là người phá tan bầu không khí gượng gạo. 

gunwook ngẩng lên nhìn anh ngơ ngác, trong khi em còn đang bận đấu tranh tâm lí, dằn xuống những tự ti không đáng có của mình thì ricky đột ngột xin lỗi em. người nói câu đó đáng lẽ phải là gunwook mới đúng, dám tự tiện hôn má anh rồi chỉ biết nhận quà xong bỏ chạy đi mất. em mới phải là người xin anh thứ lỗi cho sự không phải phép của mình. 

"cả tuần nay em gunwook phải tập bài nhiều, đáng lí ra anh phải ở bên cạnh động viên em. mà anh cứ biến đi đâu mất, để em gunwook phải tìm đến tận nhà. em gunwook đừng buồn anh, anh hứa không như vậy nữa." ricky chậm rãi giải thích lỗi của mình cho gunwook nghe. 

càng nghe em vũ công nhỏ càng khẳng định em đã yêu đúng người. shen ricky của em lúc nào cũng là chàng trai tử tế, quan tâm em hơn bất kì điều gì. trái tim đang héo hắt buồn bã của em như được tưới làn nước mát thơm, sống dậy cùng từng nhịp đập rộn rã. em nhìn chăm chú lấy chàng trai đẹp như tượng tạc đối diện mình, nhận ra ricky dù ngồi giữa căn hộ xa hoa này hay ngồi quán lề đường ăn xiên chả cá cùng em thì đều âu yếm em trong đáy mắt bằng cái nhìn ngọt ngào nhất. 

"em gunwook thi thực hành có mệt lắm không? anh xin lỗi bạn nhỏ nhiều nhé." 

shen ricky trong mắt tất cả mọi người là con trai tập đoàn bất động sản giàu có, đứng ở trên đỉnh cao điềm nhiên nhìn xuống mọi người bên dưới. xa cách và chẳng ai với tới. một khắc vô tình để những nội thất xa hoa kia thu hút hết sự chú ý, gunwook tưởng chừng đâu mình cũng là những người xa lạ ngang qua đời ricky và sẽ không bao giờ có cơ hội chạm đến anh. nhưng chỉ bằng lời xin lỗi của ricky, anh đã kéo gunwook ra khỏi lầm tưởng sai sót đó. gunwook luôn luôn là sự tồn tại đặc biệt đối với ricky. anh sẵn sàng hạ mình nuông chiều cảm xúc của gunwook hết mức có thể. shen ricky của park gunwook dịu dàng, ngọt ngào, dùng tất cả chân tình ngây ngô nhất để đối đãi em dù bản thân mình còn chưa từng học được cách yêu bản thân đúng đắn. nên cách anh thể hiện ra thường khác biệt, khó nắm bắt hơn hẳn.

giống như cách gunwook chọn theo nghiệp vũ đạo mặc cho người ta đàm tếu rằng cái nghề gắn với sân khấu, nghệ thuật thường bấp bênh, khó kiếm sống. tuổi trẻ này của gunwook, em muốn làm hết tất cả những gì em khao khát. dẫu sai dẫu đúng cũng phải thử một lần, làm gì còn có tuổi trẻ lần thứ hai nào nữa mà chần chừ. ngay lúc này đây, ricky vẫn đương sống cuộc sống xa hoa lộng lẫy nhưng tình cảm của anh lại chẳng đắt tiền đến thế. tình cảm của anh thể hiện rành mạch thành lời, tình nguyện dâng hiến hết cho gunwook. và nếu gunwook để lỡ mất anh trong khoảng thời gian thanh xuân ngắn ngủi này của đời mình, em chắc chắn mình sẽ hối hận cho đến chết. cảm xúc mách bảo em phải giữ lấy ricky, phải có anh bên cạnh. 

"hôm đó anh đến nhà tìm em có việc gì vậy ạ?" em thận trọng quan sát biểu cảm trên gương mặt ricky nhưng như cũ, anh luôn là người giữ được sự điềm tĩnh. 

ricky chớp chớp đôi mắt mèo to tròn của mình, anh bối rối chẳng biết nên trả lời em thế nào. biết chắc gunwook không chỉ dừng lại ở việc hỏi lí do vì sao mình đến tìm em, chắc chắn em sẽ truy cứu đến cả việc có phải anh đứng đó đợi em suốt hay không, thắc mắc vì sao chưa nói lời nào anh đã vội bỏ về. thú thật lúc đó ricky bỏ về vì sự tức giận bùng nổ lên bên trong mình. cứ ngỡ rằng sẽ tạo bất ngờ cho em bằng cách đứng trước cửa nhà đón em về, sau đó cùng nhau tâm tình rõ hơn về nụ hôn ban sáng. biết đâu chừng cả hai có thể xác nhận tình cảm với nhau, nhưng cuộc đời này đâu có vận hành như cách chúng ta mong muốn. shen ricky mang khí thế tự tin ấy cuối cùng lại chùn bước, sầu muộn vì cái hôn trán đầy ngọt ngào gyuvin trao cho gunwook. càng tổn thương hơn khi viên kẹo dẻo anh trân quý cứ thế điềm nhiên đặt mình trong vòng tay gyuvin rồi nhìn anh bỏ đi. 

nói anh không giận gunwook thì là nói dối. đâu đó trong anh vẫn giận em, hờn trách em vì sao cứ luôn dễ dãi bỏ qua cho gyuvin làm càng hết lần này đến lần khác. tức giận sang chính bản thân mình cũng bởi quá ngốc nghếch luôn tạo kẻ hở để kim gyuvin có thể chen chân vào giữa cả hai. mọi cảm xúc dâng trào, sôi bùng lên như ngọn núi lửa thiêu đốt từng chút một lí trí ricky. ricky lựa chọn bỏ đi sở dĩ anh biết chính mình nếu nói chuyện lúc chưa kiểm soát được cảm xúc rất dễ sẽ nói nên lời làm em tổn thương. càng về các ngày sau, dũng khí để đối diện gunwook càng giảm dần. cứ nghĩ đến em thì trong đầu lại tự nhảy ra khung cảnh tình tứ giữa đêm trăng sáng hôm ấy. 

"anh hẹn em gunwook đi chơi mà. tụi mình chưa đi chơi nên anh đến đợi." 

gunwook tủm tỉm cười mềm lòng nghe cách ricky diễn đạt lí do thật ngô nghê như trẻ con. em thò tay sang chạm lên mu bàn tay xương xương của ricky, nghiêng đầu nhìn anh bằng đôi mắt cún con lúng liếng của mình. 

"nhưng tụi mình chưa đi chơi, anh ricky đã bỏ về mất rồi. anh ricky có muốn kể em nghe lí do vì sao không?"

ricky chết đứng trước dáng vẻ nũng nịu đầy sát thương của gunwook, gã quý tộc thấy mình thiếu liêm sĩ và dễ mua chuộc hơn bất kì lúc nào. lén lút trở bàn tay để nắm lấy tay em, ngón cái lần tìm đến xoa xoa các đốt xương ngón tay cho bạn nhỏ ngồi trước mặt. 

"anh không biết..." anh nói nhỏ xíu, như thể sợ sệt lắm rằng mình nói gì quá đáng chắc em sẽ giận anh mất. 

gunwook nhích gần hơn về phía ricky, theo thói quen vén tóc mái ra sau vành tai điệu đà. em biết ricky là kiểu người thường giấu tâm sự vào bên trong, không dễ gì để khiến anh đem hết suy nghĩ trong mình ra kể em nghe một cách dễ dàng được. ngay cả em hay yoo seungeon, những người tiếp xúc với anh nhiều nhất cũng chưa chắc hiểu hết con người anh. nhưng gunwook đã hạ quyết tâm mục tiêu đầu tiên của chuyến ghé thăm nhà ricky này chính là dạy cho anh biết cách nói ra tâm tư, mong muốn và quan trọng nhất, nói ra cảm xúc của chính mình. nếu không nói ra thì sẽ không ai lắng nghe anh cả. như thế thì ricky sẽ cứ mãi cô độc, lẻ loi giữa thế giới xô bồ kẻ đến người đi này lắm. và bản thân em thì luôn muốn mình có thể trở thành một người đồng hành, một người sẻ chia mọi thứ cùng với anh. người sẽ giúp anh cảm nhận thế giới này còn rất nhiều tình yêu thương thần kì, chữa lành được tâm hồn đã vỡ vụn của con người. 

"shen quanrui~" 

gã họa sĩ giật điếng người, nhịp tim tăng lên mất kiểm soát khi nghe tên tiếng trung của mình phát ra từ em vũ công nhỏ. anh biết em học giỏi, khả năng ngôn ngữ xuất sắc nhưng ricky không tài nào tưởng tượng ra giọng em sẽ đẹp đẽ, dễ nghe đến nhường nào khi em cất tiếng gọi tên anh. cái tên tiếng trung thân thuộc chỉ có người thân trong gia đình mới gọi, bằng cách nào đó giờ đây treo trên đầu môi gunwook lại mang đến cảm giác ngọt ngào vô cùng. kể từ ngày anh đặt chân đến hàn quốc, số người biết tên tiếng trung của anh chỉ đếm trên đầu ngón tay và ricky thường yêu cầu mọi người hãy cứ gọi anh bằng tên tiếng anh đi. giọng em ngâm nga tên anh nghe dịu êm như tiếng mưa phùn rơi trên mái hiên nhà. ricky sững người ngỡ đâu mình trở về thuở thiếu niên ngây ngô, tận mắt nhìn thấy nụ cười non nớt của đứa trẻ trung quốc ngày còn mãi mê với những món đồ chơi. một tiếng gọi như đánh thức bản ngã yếu mềm nhất bên trong ricky dậy, anh nhìn xoáy lấy em bằng đôi mắt hoa đào xinh đẹp, mơ màng một tầng nước. 

"quanrui của em, quanrui của em buồn em hay giận em chuyện gì ạ?" 

"không có, anh không có giận em gunwook." gã quý tộc tóc vàng hoảng hốt, cái nắm tay càng siết chặt hơn.

"nhưng anh không vui, anh phải nói ra điều làm anh không vui thì em mới hiểu anh được. anh không muốn tụi mình hiểu thêm về nhau sao?"

ricky được dạy rằng đừng để đối phương nắm bắt được suy nghĩ, tâm tư của mình. dĩ nhiên việc tự mình nói ra lại càng là chuyện không thể. nhưng đối diện với gunwook, trái tim gã bị sự chân thành nơi em hung nóng, mọi thứ tan chảy ra và anh hóa thành chú mèo chỉ muốn quấn quýt lấy lòng chủ nhân của nó. người ta thường nói khi con người yêu nhau, họ hành xử kì lạ lắm. kì lạ hơn cả những gì họ từng cố gắng tưởng tượng ra. thậm chí còn làm cả những điều trước này họ thề sống thề chết không bao giờ làm. người lí trí như ricky đây từng cho rằng điều đó thật vô lí. làm sao con người có thể đánh mất đi toàn bộ sự tỉnh táo và quan điểm sống rõ ràng của mình vì ai đó chứ. làm sao con người có thể trở nên khờ dại đi khi trái tim rơi vào thứ tình cảm đang rung lên trong lồng ngực. 

gã họa sĩ biết rồi. bởi vì cảm xúc luôn là thứ mạnh mẽ nhất, khi nó dâng trào sẽ lấn át hết tất cả sự tỉnh táo, bình tĩnh nhất. choáng ngợp con người chẳng có lấy thì giờ để ngẫm nghĩ cho thông suốt. người đang yêu sẽ hành xử theo cảm xúc, theo những gì trái tim xui họ làm. 

lần đầu tiên gunwook nhìn thấy ánh mắt ricky đong đầy nhiều ý niệm như vậy, chàng tóc vàng bĩu môi nhìn em rồi chậm rãi cất lời. "tại sao hôm đó gyuvin đưa em về? cậu ấy còn ôm em, hôn trán em... còn còn còn nói yêu em nữa..." 

"anh đang ghen với gyuvin, có đúng không?" 

ricky im lặng, ngầm thừa nhận lời nói của gunwook. 

"anh có ghen khi gyuvin làm vậy với em không?" gunwook cố tình lặp lại câu hỏi của mình, em muốn dạy ricky cách nói ra cảm xúc của chính mình. 

ricky gục gặt đầu thừa nhận cảm xúc của mình, thật chậm rãi cởi bỏ lớp phòng bị cứng cáp anh xây dựng nên suốt ngần ấy năm qua. gunwook nhìn dáng vẻ thu lu gọn lỏn của ricky, anh đã phải lớn lên trong môi trường khắc nghiệt như thế nào để đến cả cảm xúc thật lòng nhất cũng rụt rè chẳng dám nói ra. thay vì trách cứ anh là người luôn xa cách em, không cho em được hiểu thêm về con người mình, gunwook nghĩ mình nên thông cảm và hiểu cho anh. ắt hẳn anh cũng đã có quãng thời gian trước đây rất khó khăn khi mọi cảm xúc tiêu cực, tích cực nhất đều phải giấu nhẹm. trái tim kia chắc đã sớm nát tan ra từ lâu nhưng chẳng hề có ai đủ quan tâm, tinh tế nhận ra. rồi ricky sẽ tự là người dò dẫm đi nhặt nhạnh về từng mảnh vỡ một, luống cuống tìm cách chắp vá chúng sao cho ra hình hài một trái tim giống với mọi người xung quanh. em nhìn thấy ở ricky có nhiều tâm sự, nhiều suy nghĩ chồng chéo lên nhau. thi thoảng chúng sẽ lén lút đổ tràn ra từ đáy mắt, thi thoảng chúng sẽ ẩn mình bên dưới một cái chạm tay khe khẽ.

gunwook biết mình đã quyết định đúng khi tìm đến tận nhà anh. em không thể bắt ricky phải nói giỏi những lời đường mật em ưa thích nghe nhưng em có thể dạy ricky cách nói ra cảm xúc của anh. thế thì gunwook dễ dàng hiểu về anh hơn, anh không còn cô độc trên chặng hàng trình học cách yêu thương, chữa lành những tổn thương sâu trong mình nữa. 

"shen quanrui ngoan nghe em giải thích nhé?" 

em dịu dàng thuật lại cho ricky toàn bộ câu chuyện, cố gắng nhấn mạnh cho anh nghe nhiều lần rằng gyuvin đối với em chỉ là một người bạn không hơn không kém.

"nhưng mà... nhưng mà em để yên cho gyuvin hôn trán em. anh còn chưa được hôn trán em." chú mèo đen ngồi bên cạnh gunwook giở trò nhõng nhẽo, giọng anh làu bàu ngọng nghịu.

gunwook nhìn màn cự nự đòi hỏi yêu thương đó của ricky chợt thấy anh quá đỗi đáng yêu. hóa ra bên dưới vỏ bọc anh tiền bối khoa hội họa đỉnh đạc, lạnh lùng lại ẩn giấu chú mèo đen lông dài thích được chủ nhân gãi cằm, xoa bụng. nhịn không được, gunwook rướn người để vuốt tóc ricky mấy cái. ngón tay em luồn qua từng sợi tóc bạch kim đã phai bớt sang trắng, sợi tóc khỏe khắn chạy qua từng kẽ tay nhộn nhạo. 

"em xin lỗi anh nhé. tự dưng cậu ấy hành động như thế, em phản ứng không kịp. quanrui của em đã buồn biết là bao nhiêu nhỉ?" tay em hạ từ trên đỉnh đầu ricky xuống xoa vào gò má góc cạnh của ricky. 

chú mèo dụi dụi nũng nịu, nhích đến gần gunwook thêm chút nữa, đầu gối của gã họa sĩ chạm khẽ đầu gối của em, khoảng da va chạm nhau đó tê rần lên hạnh phúc. gã họa sĩ dùng tay còn lại ấp lên vuốt ve mu bàn tay gunwook, đôi đồng tử của con mèo nọ giãn to hơn thường ngày, âu yếm nhìn gunwook không rời. 



Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com