TruyenHHH.com

Right2t Ver Hi Roommate


"Các em nhớ nha, buổi dạ hội năm nay mang chủ đề Black and White, cho nên mấy đứa chỉ được bận trang phục có hai màu này thôi. Và hơn nữa là năm nhất phải tham dự đầy đủ, ai vắng mặt là coi như không nể mặt anh chị khoá trên rồi đó. Mấy đứa có nghe rõ chưa?"

"Dạ rõ!"

Xuân Trường cùng mọi người đồng loạt hô lên sau đó chờ cho mấy anh chị bên hội sinh viên rời đi mới đứng dậy.

Nó mang ba lô lên rồi nhanh chóng trở về phòng. Cũng chả biết là bên khoa của Ngọc Chương có cần tham dự không nữa.

Nghe bảo buổi dạ hội này do hội sinh viên yêu cầu nhà trường tổ chức để giúp mấy người từ năm hai trở lên có cơ hội làm quen với mấy sinh viên năm nhất. Có rất nhiều cặp đôi nổi tiếng đã được tác hợp nhờ buổi dạ hội này rồi.

Nhưng một người đã có bạn trai như nó thì đi để làm gì chứ? Còn chả bằng tự thưởng cho mình một đêm hẹn hò bên bờ sông nữa.

"Em không muốn đi hả?" Ngọc Chương đi tới ôm lấy Xuân Trường từ phía sau. Tay cậu không an phận mò vào trong áo của nó, vuốt ve.

"Ừm." Xuân Trường gật đầu tiếp tục phơi đồ, mặc kệ cún con phía sau giở trò. "Nhưng mà không đi chắc bị cả khoa tẩy chay quá."

"Vậy thì đi đi, cũng đâu có tệ tới mức đó. Hơn nữa anh cũng đi cùng mà." Ngọc Chương nói rồi khẽ cắn lên tai nó.

Xuân Trường cảm thấy nhộn nhạo trong người, nó vội vã phơi nốt chỗ quần áo cuối cùng rồi quay lại đẩy Ngọc Chương ra.

"Đừng có lợi dụng." Nó nói bằng giọng cảnh cáo nhưng vẻ mặt lại phụng phịu một cách dễ thương. Ngọc Chương nhìn thấy liền phì cười, tiến tới bẹo má nó.

"Em muốn dữ với ai chứ. Mặt dễ thương như vậy... A... Bùi Xuân Trường, em muốn cắn chết người yêu mình à?"

Xuân Trường lè lưỡi ra sau đó liền chạy mất. Ngọc Chương thở dài nhìn vết cắn trên cổ tay do người yêu gây nên. Đúng là ngốc mà, cắn nhẹ kiểu này làm sao khiến người như cậu sợ cơ chứ.

Để coi, lần sau anh đè em ra rồi đánh dấu khắp người luôn.

.

Xuân Trường và Ngọc Chương cùng diện trang phục màu đen xuất hiện ở bữa tiệc. Hai người bọn nó đi cùng nhau và tập hợp lại một chỗ với những thành viên trong đội bóng rổ.

Đăng Khoa kéo tay Xuân Trường dẫn đi giới thiệu với mấy người bạn của anh học năm ba.

"Em là người ngoại quốc đúng không?" Một anh trong số bạn bè của Đăng Khoa hỏi. Có vẻ vấn đề này lúc nào cũng được nhắc tới mỗi khi Xuân Trường giới thiệu tên của mình.

"Vâng ạ." Nó mỉm cười gật đầu.

"Hèn gì, nhưng mà tên em thật sự rất hay, anh cũng muốn có một cái tên khác biệt như vậy đấy." Anh đó nói rồi mỉm cười với nó. Xuân Trường cũng cười lại sau đó đưa ly rượu của mình lên uống một ngụm.

Ngọc Chương đang ở phía bên kia nói chuyện với đồng đội của mình. Bọn họ trông rất là vui vẻ. Chẳng biết đang nói cái gì nữa.

"Em và Ngọc Chương rất thân nhỉ?" Lại có người hỏi nó.

"Dạ?" Xuân Trường mãi mê nhìn về phía bọn người Ngọc Chương nên lúc này mới để ý.

Đăng Khoa đưa mắt nhìn người bạn kia của mình, anh vẫn im lặng quan sát biểu cảm của bọn họ.

"Nghe nói em và Ngọc Chương là bạn cùng phòng. Hai đứa có thân lắm không?"

"À... Thân ạ!"

"Vậy à? Anh tưởng Ngọc Chương không thích kết bạn, hồi còn học cấp ba nó còn từng nằm trong một nhóm chuyên đi ăn hiếp học sinh người nước ngoài đấy."

"Huy!" Đăng Khoa lập tức trừng bạn mình. Người này nhìn sang anh, có vẻ hiểu ý Đăng Khoa nên cũng không nói gì nữa.

Xuân Trường nghe xong thì cảm thấy vô cùng hoang mang. Ngọc Chương... Hồi cấp ba là như vậy sao?

"Xin lỗi, đừng có nghe cậu ta nói bậy. Ngọc Chương lúc đó còn nhỏ mà..." Đăng Khoa quay sang giải thích cho nó, nhưng anh lại không phủ nhận. Vậy tức là... Thật ư?

"Hồi cấp ba Ngọc Chương thật sự rất đáng ghét. Nghe bảo một cô gái từng cố gắng tử tự vì bị cậu ta từ chối tình cảm rồi còn nhục mạ nữa đó. Còn con nhỏ Tuệ Lam kia nữa, lúc trước chỉ vì Ngọc Chương vô tình cười với một cô bé trong đội cổ vũ mà thuê người tấn..."

"Đủ rồi, đừng có doạ Xuân Trường như vậy chứ." Đăng Khoa lần nữa ngắt lời bạn mình. Anh quay sang kéo Xuân Trường đi. "Đi thôi, anh dẫn em ra ngoài hít không khí."

Xuân Trường khẽ gật đầu, ngoan ngoãn để Đăng Khoa kéo mình đi. Trước lúc rời khỏi đó nó có cố tình quay lại nhìn chỗ Ngọc Chương đang đứng nói chuyện, cậu vẫn vô cùng say sưa tám chuyện với bạn bè của mình, thỉnh thoảng lại còn đưa tay lên xoa đầu cô gái trước mặt mình nữa.

Trong lòng nó vô thức quặn lên một cái.

Những điều nó vừa nghe được... Chẳng lẽ đều là thật?

"Thất vọng lắm hả?" Đăng Khoa buông tay nó ra sau khi cả hai đã đến một góc vắng người và có thể nhìn ra bên ngoài khuôn viên trường. Không khí ở đây thật sự rất thanh mát, có lẽ là do những khóm hoa hồng đủ màu sắc đang toả ra hương thơm ngào ngạt trong đêm kia đi.

Xuân Trường quay sang nhìn anh.

Nó cũng không biết phải trả lời thế nào nữa. Có lẽ là không đến mức thất vọng, bởi vì chỉ là qua miệng người khác kể, đâu thể đến mức thật sự hình dung được mức độ nghiêm trọng của sự việc. Nhưng cũng bởi vì Ngọc Chương là người mà nó quan tâm, vì vậy mới khiến những chuyện qua miệng người khác kể này khiến nó thấy đau lòng.

Dù là thật hay chỉ là lời đồn cũng một phần nào đó làm nó phiền lòng.

Đăng Khoa khẽ thở dài.

"Đâu có ai là hoàn hảo đâu, phải không?"

Xuân Trường gật đầu.

"Ngọc Chương thật sự lúc trước có chơi cùng một nhóm bạn, và cái nhóm đó cũng không mấy tốt đẹp. Thường xuyên tụ tập ăn chơi, cùng nhau làm mấy chuyện không đâu." Đăng Khoa thoáng nhớ lại những chuyện trong quá khứ mà anh vô tình nghe được hoặc có khi là tận mắt chứng kiến. "Nhưng đó đã là chuyện của quá khứ rồi. Giờ thằng nhỏ cũng đã thay đổi, chúng ta không nên vì những chuyện đã qua để trì triết mãi thế..."

Xuân Trường chớp mắt, thoáng liếc nhìn mấy nụ hoa đang chúm chím dưới ánh đèn.

"Người ta vẫn nói, đánh kẻ chạy đi ai đánh người chạy lại mà phải không? Lúc đầu anh cũng không ưa gì Ngọc Chương đâu nhưng mà... Còn một chuyện nữa khiến anh thật sự tội nghiệp cho nó." Đăng Khoa vẫn chầm chậm nói. "Anh đã từng nhìn tận mắt một lần. Hình như lúc đó bọn anh sắp thi tốt nghiệp thì phải. Trong trường đột ngột đưa tin có nữ sinh lớp mười tự tử. Lúc đó anh cũng không quan tâm lắm vì dù sao cũng phải tập trung ôn thi mà, nhưng rồi có một hôm anh được gọi lên phòng giáo viên để nói chuyện với giáo viên chủ nhiệm về nguyện vọng tương lai của mình. Lúc đó Ngọc Chương và dì của nó cũng ở đó. Anh nghe loáng thoáng như họ đang nói về vấn đề tâm lý của Ngọc Chương thì phải, hình như..."

"Ngọc Chương bị rối loạn đa nhân cách." Xuân Trường đột nhiên lên tiếng. Nó hình như đã hiểu được tại sao lúc đó dì của Ngọc Chương đã nói vậy với mình rồi.

Đăng Khoa không quá ngạc nhiên khi nghe nó nói vậy. Anh mỉm cười nhìn nó.

"Em cũng biết rồi à?"

"Dạ." Xuân Trường khẽ gật đầu. "Dì của Ngọc Chương đã nói cho em. Dì còn bảo... Nếu em không chấp nhận được thì hãy chia tay với cậu ấy."

"Vậy là em..." Đăng Khoa ái ngại nhìn Xuân Trường, anh không ngờ cậu nhóc trước mặt lại có thể đưa ra quyết định khó khăn đến vậy.

"Em tất nhiên sẽ không chia tay ai đó chỉ vì họ có vấn đề tâm thần đâu." Xuân Trường cười khổ, hai bàn tay nắm chặt lấy nhau một cách khổ sở. "Mặc dù em hiểu... Sẽ rất mạo hiểm nếu đem lòng yêu một người có vấn đề như vậy. Nhưng... Ngọc Chương thật sự rất tốt với em... Nếu sau này... Nếu sau này bệnh của cậu ấy tái phát, em sẽ cố gắng giúp cậu ấy."

Xuân Trường đột nhiên thấy rất đau lòng.

Nó không hiểu sao mình lại bật khóc nữa. Trước đây, khi chỉ mới nghe dì của cậu nói nó căn bản cũng không hiểu cái gọi là tâm thần phân liệt ấy là dạng bệnh như thế nào, chắc là giống trong phim, trong người lúc nào cũng giống như có nhiều tính cách cùng tồn tại.

Nhưng hôm nay khi nghe thấy người khác nói về một Ngọc Chương hoàn toàn khác, một Ngọc Chương hoàn toàn đối lập với Ngọc Chương mà nó đang quen, nó lại nảy sinh cảm giác hoảng sợ.

Nó thấy có lỗi vô cùng khi trong một tít tắc ấy lại có ý nghĩ sợ hãi với chính người mình yêu. Nó không nên có suy nghĩ như vậy nhưng não bộ lại hoạt động không theo kiểm soát của nó, cứ vô ý như vậy mà bài xích Ngọc Chương ra khỏi đầu.

Nó thật sự là một người khốn nạn mà. Nếu như Ngọc Chương biết được sẽ đau lòng đến mức nào chứ.

Người yêu của mình cứ vậy mà sợ hãi mình.

"Đừng buồn." Đăng Khoa quay sang ôm lấy Xuân Trường, để nó gục lên vai anh mà khóc. "Hãy mặc kệ quá khứ đi, Ngọc Chương của hiện tại đã không còn như vậy nữa rồi."

Vừa nói Đăng Khoa vừa vuốt vuốt lưng cho nó, Xuân Trường khẽ ôm chặt lấy anh. Cố gắng nuốt nước mắt vào trong lòng, nó không thể để Ngọc Chương phát hiện vẻ bất thường trên mặt mình.

"Nghe thấy rồi chứ?" Một bóng đen ở phía sau lên tiếng.

"Nghe rồi. Không ngờ cậu ta thật sự như vậy, ở cùng lâu như vậy mà giờ tôi mới biết luôn đó."

"Vậy giờ kế hoạch có lẽ nên thay đổi một chút chứ nhỉ?"

"Hử? Thay đổi gì nữa? Cái thứ trong bụng tôi không rảnh chờ lâu như vậy đâu nha, tôi muốn xử lý nó nhanh để còn kiếm người khác nữa."

"Yên tâm đi. Thay đổi này cũng không ảnh hưởng gì đến thời gian đã định đâu."

"Tùy anh. Miễn là anh không nuốt lời là được."


______________

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com