Nụ cười đã tắt đằng sau nước mắt, anh đúng thật sự biết trêu đùa cậu mà. Dù cậu đã chuẩn bị sẵn hai trạng thái của bản thân rồi. Nhưng mà cậu rất tự tin, tin vào câu trả lời là đồng ý. Lúc đầu là 50/50 nhưng mà lúc cậu nhìn anh và thấy anh cười thì cậu tăng lên là 70/30. Giờ thì cậu còn hơi sốc một chút, cậu không biết làm gì hay nói cái gì. Cậu chỉ đứng yên và đối diện với anh. Cậu chưa xử lí bộ não thông minh có sẵn của mình xong. Nói sao nhỉ? Giờ cậu rất là lúng túng, cậu thật sự không biết phải mở lời ra sao với anh. Sau 5 phút lấy lại bản thân mình, cậu nhanh nhẹn cúi mặt xuống cát để hít thở sâu vào. Cậu mong là khi hít thở xong thì nước mắt của cậu sẽ không chảy xuống. Cậu không muốn anh thấy cậu khóc đâu, anh thấy thì sẽ nghĩ cậu là không mạnh mẽ để bảo vệ anh được mất."Chương à, em nghĩ là em thật sự sẽ xứng đáng làm người yêu anh được á. Em nghĩ là em có đủ tư cách nghe hai từ đồng ý từ anh hả?" Anh chậm chậm đi lại chỗ cậu đang đứng. Giờ đây khoảng cách của anh và cậu khá là gần.Cậu nghe anh nói vậy thì cũng ngạc nhiên lắm. Sao anh Trường nói chuyện lạ quá vậy. Cách nói chuyện của anh là rất kiêu, rất khác con người nhút nhát hằng ngày của anh. Khi anh nói xong thì cậu còn khá là sốc tâm lí ấy. Người trước mặt cậu có phải thật sự là anh Trường của cậu không vậy. Cậu còn chưa nói gì cơ mà? Hay là do cậu mới bị anh từ chối nên còn hơi khờ vậy. Chắc chắn là do cậu khờ rồi, làm sao anh của cậu có thể nói ra những lời như thế chứ." Anh Trường, anh sao thế?" Tự đánh thức mình trong mớ suy nghĩ hỗn độn của bản thân. Cậu cần phải bình tĩnh ngay bây giờ, cậu phải làm rõ sự tình mới được" Anh chẳng sao cả, chỉ có em mới bị sao thôi. Trong những quãng thời gian qua em bên cạnh anh ,chẳng có tư cách là anh em gì cả. Anh đã bao giờ xem em là anh em đâu. Em đừng có ảo tưởng coi anh là anh em của em nữa Chương à" anh ngước nhìn cậu mà mỉm cười, anh nhìn thẳng vào đôi mắt ngạc nhiên của cậu đang mở to ra." Ý anh là sao Trường, không phải là anh em? Vậy là từ trước giờ anh chưa bao giờ xem em là anh em gì cả sao. Vậy là từ trước tới giờ anh chỉ xem em là người lạ, người bám chân anh thôi sao?" Lần này là cậu bế tắc thật rồi, làm sao cậu có thể tin được những gì mà mình nghe được cơ chứ." Đúng vậy, chẳng có anh em gì cả. Thôi thì anh nói luôn để sau này em khỏi chuẩn bị cho mất công.Là em đừng có đợi anh nữa. Cho dù em có theo đuổi anh mấy chục năm hay tới già thì mãi mãi anh cũng sẽ không đồng ý làm người yêu của em đâu. Dù em có tỏ tình anh hàng nghìn lần đi chăng nữa thì anh cũng sẽ không đồng ý. Lần tỏ tình thứ nhất của em cũng sẽ là lần cuối cùng anh nghe thấy hiểu chưa. Em nói là Vũ Ngọc Chương chưa biết nản chí, bỏ cuộc là gì đúng không. Thôi thì giờ học thêm cái tính chấp nhận sự thật từ từ đi" anh đứng thẳng người rồi chậm rãi nói ra từng câu từng chữ cho cậu nghe. Lời nói của anh sao hôm nay khó nghe quá. Làm cho cậu muốn gào khóc tại chỗ luôn rồi này. Cậu rất mãnh mẽ, cậu ráng nuốt nước mắt vào trong lòng để có thể đứng vững tại chỗ như này. Không có anh ở đây là cậu quỳ xuống mà khóc lớn rồi. "Anh Trường có thể cho em biết lí do được không? Tại sao anh lại thay đổi chóng mặt như vậy? Em không chạm tới được đến trái tim của anh sao? Em yếu kém tới như vậy sao?" Cậu cố nói ra được mấy câu. Cậu mà cố nói nữa thì sẽ khóc trước mặt anh mất" Em không còn cơ hội để tỏ tình hay theo đuổi anh nữa hả? Vậy thì những thời gian qua em bên anh như nào? Những thời gian qua em theo đuổi anh chỉ là việc làm vô nghĩa thôi hả anh?" Bây giờ cậu ước có ai đó chôn cậu xuống dưới cát luôn cho rồi. Hay là ai cho cậu mượn cái dao lam để rạch tay rồi chụp hình lại mà đăng lên facebook cho nó suy không. Nói vậy thôi chớ thật ra là cậu muốn đi xuống dưới biển để lặn. Mà lặn như nào thì không biết" Em biết rồi, có phải anh xem em là một thằng hề để đùa giỡn thôi đúng không? Anh thật sự chưa bao giờ có tình cảm với em dù chỉ là một chút. Anh nói với em 40 phần trăm tình yêu chỉ là lời nói dối thôi đúng không? Giờ thì em biết rồi, thật ra chỉ có em là yêu anh thôi, chỉ có em là để ý anh thôi. Chớ thật ra chưa bao giờ anh đặt em vào trong mắt anh dù là ở khoé mắt." Quên con người yếu đuối của cậu ở 5 phút trước đi. Giờ này thì cậu mới hiểu rõ ra vấn đề rồi" Lời nói dối ngọt ngào. Em chỉ là niềm vui để anh trêu đùa mỗi ngày thôi. Mọi thứ đều là dối trá, đáng lẽ em không nên yêu anh. Anh có bao giờ nhìn về phía em dù chỉ là một lần thôi chưa Trường?" " Anh không trả lời được hả Trường? Vậy thì để em trả lời hộ luôn cho nhé? Sự thật là anh chưa bao giờ và cũng không muốn một lần nhìn về phía em. Những ánh mắt anh trao cho em khi mà hai ta nhìn nhau đều là giả. Mọi thứ đều giả, em ngu thật đó. Lần này em không dám nhận mình khôn ngoan nữa rồi, em thua trước anh rồi Trường. Đúng là anh giỏi thật, anh luôn giỏi trong mắt em. Anh cũng giỏi cả việc lừa em nữa, em khâm phục anh thật đó Trường. Nhưng mà em thật sự rất yêu anh, yêu anh rất nhiều. Em cứ nghĩ là dù có thất bại đi chăng nữa thì vẫn sẽ tích cực theo đuổi anh. Em cứ nghĩ là vẫn sẽ được đùa giỡn và ở bên cạnh anh. Nhưng không, mọi thứ thật sự ổn nếu như tình cảm của em là thật, của anh là giả." Khóc rồi, thật sự cậu đã khóc rồi. Cậu cũng không nghĩ bản thân sẽ khóc lúc này, cậu thật sự muốn mình mạnh mẽ lúc này để nói ra hết. Nhưng mà cậu yếu đuối hơn cậu nghĩ nhiều. Cậu gục mặt xuống dưới cát mà vừa khóc vừa nói " Đau quá Trường, em thật sự rất đau. Anh có biết em đau đến mức nào không Trường? Đau tới nỗi em ước là mình không tỏ tình anh vào ngày hôm nay. Nếu em biết nó phải kết thúc như thế này thì em sẽ mãi mãi không tỏ tình anh. Nhưng em ngu quá, em lỡ tỏ tình anh mất rồi. Em ước gì bản thân luôn bị anh lừa dối, em muốn được anh trêu đùa em mãi mãi. Nếu lúc trước là giấc mộng thì em mong rằng em sẽ không bao giờ tỉnh giấc. Nếu không có ngày hôm nay thì em ước anh sẽ mãi mãi bên em, bằng một tình cảm giả dối cũng được" nước mắt trào ra liên tục, lời nói không tự chủ được mà thốt ra. Vũ Ngọc Chương điên tình thật rồi" Anh Trường ơi, hay là mai anh tiếp tục lừa dối em nữa nhé. Chớ em không muốn phải rời xa anh, em sống không có anh em sẽ chết mất. Mai hai chúng ta coi như không có gì được không anh? Em biết mình bị điên rồi, nhưng mà em muốn ở bên anh. Anh có chấp nhận một kẻ điên bên cạnh mình không?" Cậu khóc nức nở, bây giờ nước mắt cậu đã mất kiểm soát rồi. Hình như chục năm qua cậu chưa khóc nên lần này cậu khóc như xả lũ vậy. Hình ảnh bây giờ của cậu thảm quá, đã ai thấy cậu thảm tới vậy chưa. Cậu khóc nhưng không muốn khóc lớn chỉ dám khóc trong tĩnh lặng thôi. Hai bên vai rung lên như đang cho người khác biết là cậu đang kìm nén nước mắt vậy. Giọng nói cứ rung rung mà nói lên" Chương à, em ngước lên nhìn anh được không. Anh năn nỉ em hãy nhìn anh đi mà" anh nói với chắc giọng rung rungNghe anh nói vậy thì cậu cũng cố gắng ngước mặt nên nhìn anh. Mặc cho bây giờ mặt cậu lắm lem đầy nước mắt. Cho dù cậu phải nghe thêm những điều đau lòng đi chăng nữa thì cậu cũng sẽ ngước lên để nhìn anh. Khi cậu ngước lên thì thấy mặt anh đầy nước mắt. Ở dưới cát đã ướt đi một mảng cát rồi. Anh khóc là có ý đây? Anh khóc thương hại hay là thấy cậu thảm quá nên khóc cho có lệ. Hay anh đang nhìn cậu như đang xem phim cảm động mà khóc vậy. Thấy anh khóc thì cậu cũng hoảng lắm chứ. Cậu không muốn anh khóc vì mình, cho dù khóc thương hại đi chăng nữa. Cậu vẫn còn khóc nhưng mà thấy anh khóc trước mặt như vậy thì cậu càng khóc dữ dội hơn. Cậu cố gắng mở miệng ra để hỏi lí do tại sao anh lại khóc " Sao anh lại khóc? Em có làm gì anh đâu mà anh lại khóc?" Cậu khóc nấc lên liền tục, tay cậu thì chậm chậm tiến tới mặt anh. Nhưng gần tới thì cậu khựng lại giữ không trung. Cậu muốn lau nước mắt cho anh lắm nhưng lại nhớ mình chẳng có tư cách gì " Chương ơi, anh xin lỗi , anh xin lỗi Chương nhiều" anh khóc lớn lên, vừa khóc vừa nói nhìn mà thương vô cùng" Anh không có lỗi gì hết, lỗi tại em. Tất cả tại em, tại em yêu anh quá nhiều. Em xin lỗi, nếu anh không muốn em xuất hiện trước mặt anh thì bây giờ em sẽ đi. Nhưng xin anh hãy cho em lau nước mắt cho anh một lần thôi. Một lần thôi, lần cuối thôi. Em lau xong thì sẽ mãi mãi không bao giờ xuất hiện trước mặt anh nữa" " Không phải lỗi tại Chương, lỗi tại anh. Xin em đừng bỏ anh lại, tất cả lời nói của anh chỉ là nói giỡn thôi. Anh yêu Chương mà, anh thật sự yêu Chương mà. Vì vậy anh xin em đừng bỏ anh" đôi mắt của anh quá mờ rồi, muốn sáng cũng không được tại nước mắt trào ra nhiều quá" Ý anh là sao? Tới lúc này rồi mà anh còn muốn lừa em thêm một vố nữa sao. Nhưng không sao em tình nguyện bị lừa mà, anh cứ tiếp tục lừa dối tình cảm của em đi" cậu khựng lại một chút để suy nghĩ" Không phải nói dối, anh thật sự yêu Chương. Anh chỉ tính giỡn với em một chút thôi nhưng ai ngờ em tin thật. Chương ơi, em đừng khóc nữa anh đau lòng quá. Em làm ơn đừng khóc nữa, anh chỉ giỡn thôi. Anh xin lỗi em vì đã đùa quá chớn" anh vừa nói vừa bước đến gần cậu nhất có thế. Anh mò mò tay cậu rồi để tay cậu lên má mình.Anh tính là đùa với cậu một chút thôi nhưng đâu ngờ cậu tin thật. Còn khóc quá trời quá đất. Vừa khóc vừa nói làm cho anh không giải thích được gì hết. Thấy cậu khóc như vậy làm anh cũng khóc theo. Không phải vì buồn mà vì anh cảm nhận được tình cảm chân thành của cậu. Anh cứ đứng đó nghe cậu nói hết tất cả. Anh không muốn cắt ngang, anh muốn nghe hết những gì từ tận đáy lòng của cậu. Anh chỉ đứng đó lẳng lặng mà khóc thôi. Anh khóc rất nhiều đến nỗi đỏ cả mắt, ở dưới cát cũng đã đọng lại một mảng lớn. Anh khóc vì sự hạnh phúc chứ không phải là vì thương hại gì cậu cả. Và anh yêu cậu cũng là từ tận trái tim chứ không phải bố thí trái tim cho cậu." Vậy tất cả đều là anh đùa đúng không Trường? Anh thật sự yêu em đúng không? Hãy trả lời em đi Trường." Cậu cố gắng dừng khóc, tay cậu sờ má anh mà lau đi nước mắt" Đúng vậy, em phải tin anh Chương à. Nãy giờ anh chỉ đùa thôi, em thật sự không xứng làm người yêu của anh" anh chòm tới mà ôm cậu, tay anh xiết chặt con người của cậu. Trong lúc cậu còn ngỡ ngàng anh liền nói thêm" Em chỉ xứng đáng làm chồng của anh thôi. Quãng thời gian qua em chỉ có tư cách là người yêu anh thôi. Không có tư cách làm anh em với anh đâu, chỉ làm người yêu thôi. Anh chưa bao giờ xem em là anh em của anh cả. Em không cần đợi anh chục năm đâu, không cần theo đuổi anh tới già nữa và cũng không cần tỏ tình anh hàng nghìn lần nữa. Vì đây là lần cuối cùng rồi và anh cũng đồng ý làm vợ của em rồi. Anh mãi mãi cũng không đồng ý làm người yêu em đâu, đồng ý làm vợ em thì anh đồng ý. Lần thứ nhất tỏ tình anh cũng là lần cuối anh nghe. Anh không muốn nghe lời tỏ tình lần hai đâu biết chưa, anh chỉ muốn nghe em nói lời cầu hôn anh thôi. Vũ Ngọc Chương học cái tính chấp nhận sự thật anh là nờ y của em đi." Anh ôm cậu vừa khóc mà vừa nói. Nghe thật sự rất buồn cười và dễ thương" Cái anh này, ai bày anh đùa như thế hả? Anh biết là em khi nghe anh từ chối và giỡn kiểu như này. Là em đau lắm anh biết không, em đau tim thật đó. Em còn muốn chết luôn ấy, anh đừng đùa như vậy nữa nhé Trường. Anh đúng là khôn ngoan mà, anh thật sự biết cách trêu đùa em. Đùa giỡn cỡ này thì 10 cái nhà ma cũng không làm lại nữa ấy. Miệng anh ngọt quá, thốt ra toàn lời đường mật thôi." Cậu lại bị anh làm cho sốc, cậu đứng sừng sững mà nghe anh nói. Cũng tầm cỡ 5 phút sau,cậu mới phì cười trước những lời nói của anh. Cậu vòng tay qua ôm chặt anh vào lòng. Giờ này cậu rất rất là hạnh phúc luôn, cái anh người yêu lớn tuổi này. Làm trò như con nít ấy, mà con nít này dễ thương.Thế là một pha tỏ tình hú cả hồn, pha tỏ tình cua vẹo bẽ lái cực gắt cũng tùy cảm nhận nhé. Sợ là không có đối thủ nào địch lại nỗi. Màn tỏ tình đầy đủ buồn vui lẫn lộn. Chưa bao giờ thấy màn tỏ tình nào mà khóc như mưa như thế. Ôi anh Trường ơi anh làm cho Ngọc Chương muốn đé đái. Nhưng dù sao màn tỏ tình cũng đã thành công rực rỡ. Cậu khóc như vậy cũng chứng tỏ là cậu yêu anh rất là nhiều. Yêu tới điên dại, dù biết mình bị lừa dối đi chăng nữa thì vẫn cứ đăm đầu vào. Anh cũng yêu cậu rất nhiều, không biết bày tỏ tình cảm của anh như thế nào.Chỉ có tôi biết rằng hai người họ yêu đối phương nhiều bao nhiêu thôi. Và tôi cũng biết rằng hai người này chưa thật sự đến được với nhau.
End 🌸
Sallythuong217
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
- Ý định mấy tuần trước của tôi là sẽ cho ngược tơi tả. Nhưng rồi mấy ngày gần đây tôi lại suy nghĩ lại và quyết định end sớm bộ này và cho HE. Mà tôi end là có lí do cả đấy mn
+ Đầu tiên là tôi sợ tôi viết ngược sẽ dở. Vì theo tôi thì viết ngược thì cần phải tả nhân vật làm sao cho đau lòng nhất nhưng mà tui viết dở khúc cảm xúc nhân vật lắm
+ Thứ hai là tui sợ viết ngược thì truyện sẽ dài. Dài thì tôi sợ mn đọc sẽ chán giống như tôi
+ Thứ ba là do tôi làm biếng
-Mn để ý đi là tui có cho mấy câu đối thoại ẩn ý trong mấy chap truyện ấy. Ẩn ý đó là kế hoạch cho ngược của tôi nhưng không thành
- Tôi vừa viết vừa khóc á mn, đọc thì không buồn lắm đâu. Nhưng mà lúc viết tôi không biết sao tôi lại khóc. Vừa viết vừa khóc mới có văn để viết ấy chớ bình thường không có ý tưởng
- Mn có thắc mắc hay cần sửa chỗ nào thì cmt nha
Và điều cuối cùng là cảm ơn mn rất nhiều. Vì đã bỏ thời gian ra đọc truyện của tôi. Truyện đầu tay nên cũng hơi dở. Một lần nữa cảm ơn mn rất nhiều❤️
Kết thúc: 26/08/2023; 02h55p