Rieng Hai Ta Mot Hanh Phuc Bjyx Re Up
Sáng sớm tinh mơ, ánh ban mai chiếu rọi xuyên qua lớp màn chiếu sáng từng góc phòng. Vương Nhất Bác chống tay ngồi dậy. Tuy mắt còn mơ màng nhưng điều đầu tiên cậu làm chính là thận trọng kiểm tra nhịp thở của anh. Không vội đánh thức người thương, Vương Nhất Bác vệ sinh cá nhân rồi ngồi đầu giường lướt weibo. Cậu bỗng giật mình dựng cả người dậy, bất cẩn đánh thức anh. Thấy thỏ con cựa người, Nhất Bác vội chống tay nằm xuống bên cạnh, đặt tay lên vỗ vỗ ngực anh."Ngoan. Anh ngủ tiếp đi vẫn còn sớm.""Nhất Bác.""Em ở đây." Tiêu Chiến như một con mèo trắng nhỏ, mềm mềm, thơm thơm rúc người trong chăn, mắt híp lại. Cậu không tự chủ được hôn chụt lên má anh một cái nhưng nhận ra việc quan trọng hơn cần phải làm. Vương Nhất Bác luyến tiếc rời "cục" mềm mại trên giường, cầm điện thoại ra ban công đứng. Xem lại chiếc hotsearch xuýt bị đẩy lên no.1 đấy rồi gọi cho công ty để xử lý.No.5 - Vương Nhất Bác tự tay bế Tiêu Chiến vào viện lúc nửa đêm. Tiêu Chiến thiếu hơi người bên cạnh nên lập tức tỉnh dậy, ra ban công chui rúc vào lòng Vương Nhất Bác. Cậu một tay ôm anh, một tay nói chuyện điện thoại, lưng tựa thành ban công."...được, được, cảm ơn chị." Cậu bỏ điện thoại xuống, dùng hai tay ôm người yêu vào lòng."Anh dậy rồi à, bảo bối~""Có chuyện gì vậy?"_Tiêu Chiến vẫn chui đầu vào ngực cậu, dụi dui. Vương Nhất Bác chần chừ đôi lúc rồi đưa điện thoại cho anh xem."Bây giờ phải làm sao?""Anh không cần lo, tạm thời cứ im lặng đã.""Mà...em bế anh vào viện à? Sao không gọi cấp cứu?""Em chỉ sợ...không kịp.""Hì..."_Tiêu Chiến choàng tay qua cổ Nhất Bác_"Khổ cho em rồi~" Cậu ôn nhu hôn lên trán anh: "Anh không sao là được, khổ đến mấy em cũng chịu được."
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com