Substitute #12
Substitute #12Cả ba người cùng ăn ý không nhắc gì đến chuyện tình cờ gặp nhau ở đây nữa cho tận đến lúc về. Lúc hắn chạy lại phía cậu, cậu đã giả vờ hỏi hắn- Ơ giám đốc cũng đi du lịch ở đây ạ. Trùng hợp quáNhưng cậu biết đó chỉ là chống chế thôi, khi vừa nãy hắn gọi Duy nghe rõ mồn một. Lúc chuẩn bị về, Đăng Dương chợt lên tiếng- Thôi, dù sao cũng là có duyên gặp nhau ở đây rồi, chiều nay ăn một bữa cơm đi. Anh sẽ báo với vợ. Em cũng chưa gặp cô ấy chính thức một lần nào mà đúng khôngCâu cuối anh quay sang hỏi cậuCậu không dám đáp lời, đành quay sang nhìn hắn cầu cứu, quên khuấy mất đi là hành động này tố cáo chính mình thế nàoHắn thở dài- Được..Trái ngược với cậu và hắn ở trong khu làng chài ven biển, Đăng Dương và vợ quyết định chọn một resort trong trung tâm. Bữa ăn diễn ra tốt đẹp hơn cậu nghĩ khá nhiều. Trà My hóa ra là một cô nàng dân kinh tế đúng điệu, không hề quan tâm tí nào đến âm nhạc hay những gì đó liên quan đến nghệ thuật. Cô trưởng thành và tinh tế. Đăng Dương giới thiệu với cô cả 2 là bạn anh, và cô hướng một ánh mắt hơi mang tính tò mò chứ không hề có ý phán xét, sau đó nhanh chóng cười xòa và không hỏi một câu hỏi nào mang tính tế nhị hay riêng tư. Đức Duy thầm biết ơn điều đó và cậu có thiện cảm với cô hơn rất nhiều. Cuối bữa ăn khi mọi người đều đã ngà ngà say, Trà My ngỏ ý rủ 2 người sáng mai đi trượt ván với cô và Đăng Dương. Cả 2 đã có hẹn trước với huấn luyện viên riêng trên đảo- Đi đi mà. Nhất định sẽ vui lắm- Nhé em trai chịCô quay sang nháy mắt với cậu. Cậu khẽ liếc sang hắn, nhưng hắn không nói gì- Anh Quang Anh kiểu gì cũng đồng ý thôi mà. Chỉ chờ em thôiCô lắc lắc cánh tay cậu và cậu đành làm điệu bộ đồng ý- Em trai ngoan quáVà cô khẽ nhéo lên gò má cậu..Quang Anh ôm cậu đi ngủ mà không làm gì cả. Điều lạ lùng nhất trong những ngày qua- Hôm nay mệt rồi. Em ngủ sớm đi mai còn dậy. Không phải em rất thích trượt ván à- Không phải, em...- Nếu em muốn thì cứ đồng ý, không cần phải hỏi anh đâu. Anh đã nói là sẽ đối xử tốt với em màHắn nhẹ nhàng cúi xuống đặt một nụ hôn lên trán cậu và vươn tay lùa cậu vào lòng. Sự ấm áp chảy tràn trong tim, và trong lúc mơ màng vào miền mộng mị đang vẫy gọi, cậu đã nghĩ là, nếu cứ kéo dài mãi thì thật tốt biết bao. ..Cuối cùng vào buổi sáng chỉ có mỗi ba người gặp nhau ở bãi biển. À không, bốn chứ, tính cả huấn luyện viên. - Trà My vẫn ngủ chưa dậyĐăng Dương cười tạ lỗi nhưng ánh mắt vẫn tràn đầy yêu thương và cưng chiềuBuổi trượt ván diễn ra trơn tru gần hết buổi sáng. Cảm giác lướt đi trên sóng bồng bềnh và tự do như lướt trên những áng mây. Cậu dang tay để cho những ngọn sóng và những làn gió thổi tung lồng ngực mình, đôi lúc là đẩy cậu vào biển cả chơi vơi mằn mặn. - Về thôiBỗng dưng anh huấn luyện viên hétCậu giật mình tuột khỏi ván trượt. Sóng xô tới tung bọt trắng xóa quanh người cậu- Một cơn sóng to đang ập đến rồi. Nhanh quay về lại khu trung tâm. Có vẻ là một cơn dông lớnAnh huấn luyện viên thở hổn hển, nhanh chóng bảo tất cả mọi người lên bờCả 4 người vội vàng lao vào ô oto của anh huấn luyện viên, và vừa đến nơi thì những hạt mưa đã gõ lộp bộp xuống cửa kính. Anh huấn luyện viên run rẩy - Chắc là cơn dông rất lớn, phải nhanh chóng quay về- Trà My còn chưa dậy nữaĐăng Dương lo lắng, cầm điện thoại lên gọi cho cô nhưng cô không bắt máy- Cứ mưa lớn hoặc gió to là ở đây mất sóngAnh huấn luyện viên bảo- Để tôi lái xe cho. Sẽ nhanh chóng về đến nơi thôi mọi người đừng quá loQuang Anh cất tiếng an ủi mọi ngườiQuang Anh ngồi ghế lái, Đăng Dương ngồi bên cạnh, cậu ngồi hàng sau ghế lái và anh huấn luyện viên ngồi bên cạnh cậu. Giông vùng biển đến nhanh và mạnh hơn cậu tưởng rất nhiều. Cậu nghe tiếng gió rít qua khe kính và tiếng mưa rơi như có ai gõ ngay trên đầu- Đăng DươngChiếc xe xoay vòng. Một cái cây bên đường đổ rạp chắn ngang đầu xe, và Quang Anh hẳn là đã cố lái tránh đi nhưng không kịp..Cậu mơ màng tỉnh dậy. Trong xe và ngoài trời đều tối thui. Hẳn là cú va đập đã khiến đầu cậu đập vào cửa kính xe và ngất đi. Cậu nhìn sang bên cạnh, thấy anh huấn luyện viên đang ra dấu tay cho cậu là oke. Cậu nhìn lên hàng ghế phía trên.Bên phía Đăng Dương là phía cây đổ vào nhiều nhất. Cái cây đập thẳng vào phần đầu xe. May mà Quang Anh đã đánh lái tránh đi chứ không chắc phần đầu xe đã bẹp móp. Anh đã bất tỉnh, trên đầu không có vết thương nào do va đập, trên mặt sượt mấy vết xước. Quang Anh bất tỉnh, tư thế vẫn đang nhoài người về phía anh kéo lại phía hắn. Có lẽ sau khi đánh lái xong hắn biết không thể làm gì nữa nên đã cố tránh để anh không bị vào vùng cây đổ nặng nhất. Thái dương hắn chảy máu do mảnh kính đâm vào nhưng không quá sâu, máu đang rỉ từng giọt từ vết thương ở đó. Còn lại cũng không thấy xây xát gì. Cậu thở phào nhẹ nhõm.Đúng là trong hoàn cảnh nguy ngập, khi cận kề cái chết, ta mới biết người ta yêu thương là aiNgoài trời gió vẫn thổi từng đợt điên cuồng. Nhánh của một cành cây nhấn xuống qua phần kính vỡ, cận kề mặt hắnCậu giơ tay chặn nhánh cây đang đâm xuốngKhuôn mặt đẹp trai của người làm nghệ thuật thế này, không thể bị thương được.Máu từ vết thương trên tay cậu nhỏ giọt xuống mặt hắn.Cậu khẽ nhắm mắt lại. Tất cả chạy trong đầu cậu như một thước phim quay chậm. Chiếc nhẫn hình chữ D, cái dây chuyền treo nhẫn nên chiếc nhẫn chưa bao giờ lộ ra bên ngoài, căn nhà mới, sự biến mất khó hiểu của hắn ở cửa hàng trang sức, lần làm tình điên cuồng sau đêm anh lấy vợ, và cả chuyến du lịch này nữa. Mọi thứ bỗng trở nên rõ ràng. Cậu dùng bàn tay lành lặn còn lại khẽ vuốt ve lên khuôn mặt hắn- Tạm biệt, Quang AnhEnd Substitute #12.Ờm, tôi không có gì để nói cả. Mà chả nhờ tôi cảnh báo đêm ngày nên các bà cũng đỡ shock còn gì. Mong thế :v
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com