TruyenHHH.com

Rhycap Em Rot Nhe Mot Khuc Ngot Vao Tim Toi

Căn nhà nhỏ tựa như giấc mơ dịu dàng nép mình nơi cuối con ngõ bình yên, nơi thời gian như khẽ khựng lài để nhường chỗ cho những an yên hiếm hoi trong cuộc sống bộn bề. Bức tường sơn màu kem nhạt phơn phớt ánh nắng chiều. Trước hiên nhà, vài chậu cây cảnh xanh mướt khẽ đung đưa trong gió, xen giữa là giàn hoa giấy đang bắt đầu bung nở, từng cánh hoa mỏng tang như đôi cánh bướm chạm khẽ vào không trung, mang theo hương thơm nhè nhẹ và một cảm giác dịu êm khó gọi thành tên.

Em mở cửa bước vào nhà trước, thay nhanh đôi dép thoải mái rồi theo thói quen chạy tót lên phòng, chỉ kịp bỏ lại một câu ngắn gọn. " Trên tủ có dép đó, anh thích đôi nào thì cứ lấy đi nha. Phòng anh ở lấu trên kế phòng em, điện nước đầy đủ. À và mật khẩu mạng là 'banhdau1811'. Anh nghỉ ngơi đi rồi em nấu gì ăn chứ đói chết mất. "

Hắn mỉm cười, bật điện để thấy rõ không gian thoảng thoảng mùi kem dâu ngọt ngào trong bánh. Dường như lúc nào ở bên em hắn cũng cảm nhận được hương thơm thu hút ấy nhưng ở đây thì nó nồng đượm và ngọt ngào hơn nhiều

 Một căn hộ của em không quá to lớn nhưng ấm cúng với tông chủ đạo là vàng kem, trên tường còn treo mấy bức tranh bánh kẹo quá cỡ hay một vài bức hình chụp lấy khoảnh khắc đời thường của em. Có khi là dáng người nhỏ bé đang ngồi bên cửa sổ với cốc cacao nóng và ánh nắng nhàn nhạt chiếu vào, có khi là nụ cười rạng rỡ khi chiếc bánh đầu tiên nở đều trong lò. 

Tất cả đều được đóng khung cẩn thận, treo ngay ngắn như thể căn nhà nhỏ là cả một thế giới thu nhỏ chứa đựng bao yêu thương em dày công vun đắp.

Quang Anh khẽ lướt tay qua một khung hình, ánh mắt dừng lại lâu hơn ở bức ảnh em đang cười với một cái bánh gato nhỏ có hình con cừu ngộ nghĩnh. Trên góc ảnh có ghi dòng chữ bằng bút màu: "Sinh nhật năm đầu mở tiệm." Hắn thấy lòng mình dịu xuống như có ai vừa rót một ly trà ấm vào buổi chiều chớm lạnh.

.

Phòng hắn được sắp sẵn gọn gàng, ga trải giường thơm mùi nước xả vải dịu nhẹ. Góc bàn nhỏ kê bên cửa sổ hướng ra vườn, còn có vài gói trà hoa và một cuốn sổ tay trắng tinh. Và đặc biệt nó cũng thoang thoảng mùi kem dâu như chính chủ nhân của nó. 

Hắn sắp xếp sơ qua hành lý rồi cũng thả mình theo dòng nước ấm áp, nhưng trong đầu giờ đây chỉ có hình bóng của em thỏ mít ướt nào đó lúc chiều, nép vào lòng hắn mà khóc nhè, đáng yêuuuuuu!

Ôi, không ổn rồi, chắc chắn là ngày hôm nay chưa quen với mọi thứ ở đây nên đầu óc quay cuồng, suy nghĩ linh tinh, phải nhanh chóng bình tĩnh lại thôi.

Hắn quần áo chỉnh tề, bước chân lạch cạch xuống nền gỗ. Chưa gì đã ngửi thấy hương thơm ngào ngạt của thịt cá, và mùi hành phi thơm lừng, quyện với mùi tiêu rang, chút gừng đập dập và mùi nước mắm kẹo lại sóng sánh trong không khí.

Quang Anh chậm rãi bước đến gần căn bếp nhỏ, cảnh tượng trước mắt làm khóe môi hắn tự động cong lên khi thấy dáng người nhỏ bé thuần thục trong bếp với bộ đồ thỏ con trắng trắng, mềm mềm. Mái tóc đen còn chưa khô hẳn khiến lưng áo dính một chút nước. Nhưng đôi tay trắng ngần thì không ngừng hoạt động. 

Ánh đèn vàng dịu nhẹ hắt xuống một bên khuôn mặt, để lộ đôi mắt sáng long lanh đầy vẻ chăm chú, con người làm gì cũng đam mê đến vậy sao. Và hắn thấy dáng vẻ này thật đẹp, bình yên và có chút dễ thương. 

Khen một đứa con trai dễ thương quá nhiều có kì quá không ta, nhưng mà cậu nhóc này đối với hắn thì hợp với hai từ đó nhất rồi. 

" Thơm quá cậu chủ thỏ ơi!" Hắn lên tiếng sau một lúc (rất lâu) ngây ngốc ngắm em, giọng có chút trêu chọc.

" Trời, anh xuống khi nào vậy, làm em hết hồn. Mà ai là cậu chủ thỏ chứ. "

Ai bảo nhìn em trong bộ đồ đó vừa mềm vừa trắng lại còn thoang thoảng mùi kẹo sữa, mắt thì long lanh như sương đọng. Nhìn một cái thôi cũng khiến hắn muốn chìa tay ra bẹo má trêu chọc rồi. Nhưng may là lý trí còn giữ lại được một chút tự trọng, nên hắn chỉ bật cười, tiến đến bên em, nhanh nhẹn phụ dọn chén đĩa ra bàn rồi ngồi vô thưởng thức ' cao lương mỹ vị '. 

Em múc thêm một ít canh vào bát hắn, rồi đặt cái muôi xuống, ngẩng đầu nhìn hắn, ánh mắt lấp lánh trong ánh đèn bếp vàng ấm.
"Canh bí đỏ hầm xương đó. Món tủ của em, anh ăn thử xem có hợp khẩu vị không."

Quang Anh cầm đũa lên, gắp một miếng cá kho thấm đẫm màu nâu sóng sánh, vị đậm đà tan ra đầu lưỡi, rồi lại húp một muỗng canh nóng, mùi bí nhè nhẹ, thịt hầm mềm tan, vừa thanh vừa ngọt. Hắn khẽ gật đầu. "Ừm... ngon thật đấy. Ấm bụng ghê. Không ngờ cậu chủ thỏ vừa làm bánh ngon mà nấu cơm cũng rất đảm. "

Em liếc mắt nhìn hắn, mím môi nhịn cười, rồi giả vờ lườm. "Anh nói cái kiểu đó là mai tôi nấu mì gói ăn hết tuần luôn á!"

Không biết em ăn xong từ lúc nào và lấy đâu ra hai cái bánh nho nhỏ. 

" Em có một thói quen mà mọi người vẫn bảo không tốt cho lắm đó là ăn bánh ngọt vào buổi tối nhưng nó ngon nên em không bỏ được và bây giờ em sẽ ép anh có thói quen đó giống em. "

" Ồ, được thôi mà bánh này là gì vậy? "

" Bánh tart dâu tây đấy á, nó ngon lắm còn có ý nghĩa riêng nữa cơ. " Em tinh nghịch nháy mắt

//~~//~~//

Bánh tart dâu tây — nhỏ xinh như một mảnh ngọt ngào mà cuộc sống lỡ tay để rơi xuống trần gian. Lớp vỏ giòn tan như một cái ôm dè dặt, không quá chặt nhưng vừa đủ để nâng niu phần nhân mềm mại bên trong. Dâu tây đỏ au, mọng nước, như trái tim ai đó đang khẽ run rẩy vì lần đầu biết nhớ, biết thương. Vị chua thanh nơi đầu lưỡi tan dần vào ngọt ngào lặng lẽ, gợi cảm giác như một ánh mắt chạm phải ánh mắt, chưa nói gì mà đã khiến tim đập sai một nhịp. Mỗi chiếc bánh là một lời ngỏ nhẹ, không vội vã. Là một tia nắng buổi sớm, chưa quá chói chang nhưng đủ để sưởi ấm. Là khởi đầu của những điều đẹp đẽ, mong manh và khiến người ta muốn giữ mãi không rời.

Quang Anh mà ko tung hint lẹ là tui ship em Duy với ngừoi khác à nha. Chứ cái tình hình rất tình hình rùi đó, ngta vệ tinh ngập trời kìa.

Tính viết bộ này dài dài xíu mà với cái tiến độ này chắc 17,18 chap nữa end lun quá. Viết ngọt mà đầu toàn nghĩ đến cảnh viết ngược ra sao, mng xem tui có tệ ko chứ 😭

Lovv uuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuu ❤️

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com