Rhycap Em Rot Nhe Mot Khuc Ngot Vao Tim Toi
Căn nhà nhỏ tựa như giấc mơ dịu dàng nép mình nơi cuối con ngõ bình yên, nơi thời gian như khẽ khựng lài để nhường chỗ cho những an yên hiếm hoi trong cuộc sống bộn bề. Bức tường sơn màu kem nhạt phơn phớt ánh nắng chiều. Trước hiên nhà, vài chậu cây cảnh xanh mướt khẽ đung đưa trong gió, xen giữa là giàn hoa giấy đang bắt đầu bung nở, từng cánh hoa mỏng tang như đôi cánh bướm chạm khẽ vào không trung, mang theo hương thơm nhè nhẹ và một cảm giác dịu êm khó gọi thành tên.
Khen một đứa con trai dễ thương quá nhiều có kì quá không ta, nhưng mà cậu nhóc này đối với hắn thì hợp với hai từ đó nhất rồi.
" Thơm quá cậu chủ thỏ ơi!" Hắn lên tiếng sau một lúc (rất lâu) ngây ngốc ngắm em, giọng có chút trêu chọc." Trời, anh xuống khi nào vậy, làm em hết hồn. Mà ai là cậu chủ thỏ chứ. "Ai bảo nhìn em trong bộ đồ đó vừa mềm vừa trắng lại còn thoang thoảng mùi kẹo sữa, mắt thì long lanh như sương đọng. Nhìn một cái thôi cũng khiến hắn muốn chìa tay ra bẹo má trêu chọc rồi. Nhưng may là lý trí còn giữ lại được một chút tự trọng, nên hắn chỉ bật cười, tiến đến bên em, nhanh nhẹn phụ dọn chén đĩa ra bàn rồi ngồi vô thưởng thức ' cao lương mỹ vị '.
"Canh bí đỏ hầm xương đó. Món tủ của em, anh ăn thử xem có hợp khẩu vị không."Quang Anh cầm đũa lên, gắp một miếng cá kho thấm đẫm màu nâu sóng sánh, vị đậm đà tan ra đầu lưỡi, rồi lại húp một muỗng canh nóng, mùi bí nhè nhẹ, thịt hầm mềm tan, vừa thanh vừa ngọt. Hắn khẽ gật đầu. "Ừm... ngon thật đấy. Ấm bụng ghê. Không ngờ cậu chủ thỏ vừa làm bánh ngon mà nấu cơm cũng rất đảm. "Em liếc mắt nhìn hắn, mím môi nhịn cười, rồi giả vờ lườm. "Anh nói cái kiểu đó là mai tôi nấu mì gói ăn hết tuần luôn á!"Không biết em ăn xong từ lúc nào và lấy đâu ra hai cái bánh nho nhỏ. " Em có một thói quen mà mọi người vẫn bảo không tốt cho lắm đó là ăn bánh ngọt vào buổi tối nhưng nó ngon nên em không bỏ được và bây giờ em sẽ ép anh có thói quen đó giống em. "" Ồ, được thôi mà bánh này là gì vậy? "" Bánh tart dâu tây đấy á, nó ngon lắm còn có ý nghĩa riêng nữa cơ. " Em tinh nghịch nháy mắt//~~//~~//Bánh tart dâu tây — nhỏ xinh như một mảnh ngọt ngào mà cuộc sống lỡ tay để rơi xuống trần gian. Lớp vỏ giòn tan như một cái ôm dè dặt, không quá chặt nhưng vừa đủ để nâng niu phần nhân mềm mại bên trong. Dâu tây đỏ au, mọng nước, như trái tim ai đó đang khẽ run rẩy vì lần đầu biết nhớ, biết thương. Vị chua thanh nơi đầu lưỡi tan dần vào ngọt ngào lặng lẽ, gợi cảm giác như một ánh mắt chạm phải ánh mắt, chưa nói gì mà đã khiến tim đập sai một nhịp. Mỗi chiếc bánh là một lời ngỏ nhẹ, không vội vã. Là một tia nắng buổi sớm, chưa quá chói chang nhưng đủ để sưởi ấm. Là khởi đầu của những điều đẹp đẽ, mong manh và khiến người ta muốn giữ mãi không rời.
Khen một đứa con trai dễ thương quá nhiều có kì quá không ta, nhưng mà cậu nhóc này đối với hắn thì hợp với hai từ đó nhất rồi.
" Thơm quá cậu chủ thỏ ơi!" Hắn lên tiếng sau một lúc (rất lâu) ngây ngốc ngắm em, giọng có chút trêu chọc." Trời, anh xuống khi nào vậy, làm em hết hồn. Mà ai là cậu chủ thỏ chứ. "Ai bảo nhìn em trong bộ đồ đó vừa mềm vừa trắng lại còn thoang thoảng mùi kẹo sữa, mắt thì long lanh như sương đọng. Nhìn một cái thôi cũng khiến hắn muốn chìa tay ra bẹo má trêu chọc rồi. Nhưng may là lý trí còn giữ lại được một chút tự trọng, nên hắn chỉ bật cười, tiến đến bên em, nhanh nhẹn phụ dọn chén đĩa ra bàn rồi ngồi vô thưởng thức ' cao lương mỹ vị '.
"Canh bí đỏ hầm xương đó. Món tủ của em, anh ăn thử xem có hợp khẩu vị không."Quang Anh cầm đũa lên, gắp một miếng cá kho thấm đẫm màu nâu sóng sánh, vị đậm đà tan ra đầu lưỡi, rồi lại húp một muỗng canh nóng, mùi bí nhè nhẹ, thịt hầm mềm tan, vừa thanh vừa ngọt. Hắn khẽ gật đầu. "Ừm... ngon thật đấy. Ấm bụng ghê. Không ngờ cậu chủ thỏ vừa làm bánh ngon mà nấu cơm cũng rất đảm. "Em liếc mắt nhìn hắn, mím môi nhịn cười, rồi giả vờ lườm. "Anh nói cái kiểu đó là mai tôi nấu mì gói ăn hết tuần luôn á!"Không biết em ăn xong từ lúc nào và lấy đâu ra hai cái bánh nho nhỏ. " Em có một thói quen mà mọi người vẫn bảo không tốt cho lắm đó là ăn bánh ngọt vào buổi tối nhưng nó ngon nên em không bỏ được và bây giờ em sẽ ép anh có thói quen đó giống em. "" Ồ, được thôi mà bánh này là gì vậy? "" Bánh tart dâu tây đấy á, nó ngon lắm còn có ý nghĩa riêng nữa cơ. " Em tinh nghịch nháy mắt//~~//~~//Bánh tart dâu tây — nhỏ xinh như một mảnh ngọt ngào mà cuộc sống lỡ tay để rơi xuống trần gian. Lớp vỏ giòn tan như một cái ôm dè dặt, không quá chặt nhưng vừa đủ để nâng niu phần nhân mềm mại bên trong. Dâu tây đỏ au, mọng nước, như trái tim ai đó đang khẽ run rẩy vì lần đầu biết nhớ, biết thương. Vị chua thanh nơi đầu lưỡi tan dần vào ngọt ngào lặng lẽ, gợi cảm giác như một ánh mắt chạm phải ánh mắt, chưa nói gì mà đã khiến tim đập sai một nhịp. Mỗi chiếc bánh là một lời ngỏ nhẹ, không vội vã. Là một tia nắng buổi sớm, chưa quá chói chang nhưng đủ để sưởi ấm. Là khởi đầu của những điều đẹp đẽ, mong manh và khiến người ta muốn giữ mãi không rời.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com