Rhycap Duy Trong Tim Anh
Trong hậu trường sự kiện, không gian phòng chờ được bố trí rộng rãi nhưng lại yên tĩnh đến lạ. Những ánh đèn LED mờ mờ chiếu xuống từ trên trần, phản chiếu trên nền gạch men bóng loáng. Âm thanh huyên náo bên ngoài chỉ còn là một lớp vọng xa xăm, tách biệt với thế giới nhỏ bé mà Quang Anh và Duy đang tồn tại trong đó.Quang Anh ngồi trên ghế, một tay chống lên thành ghế, tay còn lại đặt trên đùi, từng ngón tay vô thức gõ nhẹ theo một nhịp điệu quen thuộc. Anh không vội vã, không sốt sắng, chỉ lặng lẽ quan sát người đối diện.Duy đứng gần đó, tay bận chỉnh lại phần áo khoác của mình. Ánh sáng dịu nhẹ trong phòng hắt lên người cậu, làm nổi bật những đường nét tinh tế trên gương mặt nhỏ nhắn. Hôm nay, Duy không diện những bộ đồ quá nổi bật, nhưng phong thái tự nhiên vẫn đủ khiến cậu tỏa sáng.Khi Duy bước lại gần, khoảng cách giữa hai người ngày một rút ngắn, Quang Anh theo thói quen nhìn cậu từ đầu đến chân. Ánh mắt anh không hề vội vã mà có phần chậm rãi, như đang muốn ghi nhớ từng chi tiết. Cho đến khi dừng lại ở phần cạp quần của Duy, anh nhẹ nhàng đưa tay kéo kéo nó lên, hành động quen thuộc đến mức chẳng cần suy nghĩ.Duy không nói gì, cũng chẳng né tránh. Cậu quen với việc này rồi. Đã không biết bao nhiêu lần Quang Anh lặng lẽ giúp cậu chỉnh lại quần áo mà chẳng cần lên tiếng.Một khoảng lặng thoáng qua giữa hai người.Duy khẽ nghiêng đầu, đôi mắt sáng rực lên như vừa nảy ra một ý nghĩ thú vị. Cậu nhanh tay cầm lấy chiếc kính râm đang đặt trên đùi Quang Anh, một động tác bất ngờ nhưng lại vô cùng tự nhiên.Quang Anh liếc nhìn cậu một cái, ánh mắt mang theo chút gì đó như thấu hiểu, như cưng chiều. Nhưng anh không đòi lại.Cả hai cứ thế nhìn nhau, không cần lời nói, chỉ đơn thuần là giao tiếp bằng ánh mắt.Duy đeo thử kính râm lên mặt, đứng thẳng lưng, khoanh tay trước ngực, làm ra vẻ nghiêm túc như một ngôi sao Hollywood bước ra từ thập niên trước. Quang Anh nhìn thấy cảnh này, khóe môi khẽ nhếch lên, nhưng vẫn không cười thành tiếng."Thấy sao?" Duy lên tiếng, giọng cậu có chút tự tin nhưng cũng mang theo một tia trêu chọc.Quang Anh nghiêng đầu, nhìn cậu một lượt nữa, lần này là từ dưới lên trên. Anh gật gù như đang đánh giá thật sự, rồi chậm rãi trả lời:"Ừ, cũng được."Duy nhướng mày, không hài lòng với câu trả lời có phần hờ hững kia. Cậu gỡ kính xuống, xoay xoay trong tay, rồi lại thử đeo lại một lần nữa, lần này cố tình hạ kính xuống một chút để lộ đôi mắt sáng lấp lánh bên dưới."Thế này thì sao?"Quang Anh nhìn cậu một lúc, lần này không trả lời ngay. Anh duỗi chân ra một chút, chậm rãi ngả người ra sau, ánh mắt vẫn dán chặt vào cậu. Rồi, một cách rất thản nhiên, anh giơ tay lên, nhẹ nhàng kéo kính lên che hẳn đôi mắt nghịch ngợm kia lại."Đừng có mà làm trò." Anh nói, giọng điềm nhiên nhưng lại có một chút buồn cười trong đó.Duy cười khẽ, nhưng không phản bác. Cậu biết Quang Anh chẳng bao giờ thừa nhận rằng anh thấy cậu trông đẹp trai với kính râm cả, nhưng hành động nhỏ này đã nói lên tất cả rồi.Không khí trong phòng vẫn yên tĩnh, chỉ có ánh nhìn trao đổi giữa hai người là không hề dứt. Duy vô thức đặt lại kính lên đùi anh, còn Quang Anh vẫn dựa vào ghế, không nhúc nhích.Chẳng cần phải nói ra, họ vẫn hiểu nhau.Bên ngoài, tiếng nhân viên sự kiện vang lên, gọi các nghệ sĩ chuẩn bị sẵn sàng cho thảm đỏ. Duy đảo mắt, như thể vừa nhớ ra điều gì đó. Cậu cầm lấy kính râm của Quang Anh, không trả lại mà đeo luôn vào người."Cho em mượn."Quang Anh nhìn cậu, không từ chối, cũng không có ý đòi lại. Anh chỉ khẽ nhếch môi, ánh mắt không chút phản đối, để mặc cậu muốn làm gì thì làm.Đêm trao giải là một sự kiện trọng đại trong năm, nơi quy tụ những gương mặt xuất sắc nhất của làng nhạc. Đèn flash chớp sáng liên tục, tiếng reo hò không ngớt từ những hàng ghế khán giả, tạo nên một bầu không khí hào hứng và náo nhiệt.Trên thảm đỏ, từng nghệ sĩ lần lượt bước vào, khoác trên mình những bộ trang phục lộng lẫy nhất, kiêu hãnh và đầy tự tin. Đối với người hâm mộ, đây không chỉ là một đêm vinh danh những thành tựu, mà còn là dịp hiếm hoi để thấy thần tượng của mình tỏa sáng trong những bộ cánh đẹp nhất, xuất hiện trước công chúng với thần thái đỉnh cao.Mọi người di chuyển ra bên ngoài, lần lượt tiến vào thảm đỏ, Quang Anh và Đức Duy cũng không ngoại lệ. Và rồi, đến lượt Hoàng Đức Duy bước lên thảm đỏ.Cậu mặc một bộ đồ màu trắng với chiếc băng rôn cỡ lớn mang tên "CAPTAIN BOY" ở trước người, không quá cầu kỳ nhưng vẫn đủ để làm nổi bật khí chất trẻ trung mà đầy cuốn hút. Đôi mắt cậu ánh lên sự tự tin, nhưng bước đi lại mang theo một sự ung dung, không vội vã cũng không gấp gáp, như thể mọi thứ xung quanh chẳng thể làm ảnh hưởng đến mình. Khi những ống kính hướng đến, Duy chỉ nhẹ nhàng tạo dáng, cậu không cười lớn, không vẫy tay liên tục mà chỉ là một sự điềm tĩnh rất riêng.Đi hết thảm đỏ, Duy bước vào hội trường và di chuyển đến chỗ ngồi đã được sắp xếp trước. Cậu ngồi xuống ghế, trong lòng thầm đếm giây. Bởi vì cậu biết, người tiếp theo xuất hiện sẽ là ai.Vài phút sau, đúng như dự đoán của cậu, cái tên Nguyễn Quang Anh được vang lên.Khác với sự điềm đạm của Duy, Quang Anh luôn mang đến một cảm giác mạnh mẽ và đầy nam tính. Anh bước vào thảm đỏ trong một bộ áo dài cách tân màu trắng tối giản nhưng cực kỳ tôn dáng, từng đường nét sắc sảo khiến anh không cần làm gì quá nhiều vẫn trở thành tâm điểm của ánh nhìn.Ánh mắt của Duy lặng lẽ dõi theo hình bóng quen thuộc ấy, nhưng không một ai nhận ra.Họ vẫn luôn như vậy. Không phô trương, không thể hiện rõ ràng, nhưng luôn hướng về nhau.Sau khi hoàn thành thảm đỏ, Quang Anh bước vào trong hội trường, tiến về hàng ghế khách mời. Chỗ ngồi của anh được sắp xếp ngay bên cạnh Duy, một sự trùng hợp đầy cố ý mà không ai nói ra.Anh ngồi xuống, gần đến mức khoảng cách giữa hai người hầu như không còn.Duy chỉ liếc nhìn anh một chút, sau đó nhẹ nhàng chạm vào cổ áo của anh, sửa lại một chút nếp gấp. Một hành động nhỏ nhưng đủ để những ai tinh ý nhận ra rằng giữa hai người không đơn giản chỉ là mối quan hệ đồng nghiệp.Quang Anh không nói gì, chỉ khẽ nhếch môi, để mặc cậu chỉnh sửa, ánh mắt sâu thẳm như cười như không.Buổi lễ bắt đầu, và không lâu sau, tiết mục mở màn được công bố.Bài hát chủ đề của sự kiện năm nay là một ca khúc mang giai điệu hùng hồn, kết hợp giữa nhạc rap và thanh nhạc, với sự tham gia của hai nam, hai nữ ca sĩ. Đứng trên sân khấu chính là Quang Anh, Duy và hai nghệ sĩ nữ khác, cùng nhau cất giọng mở đầu cho một đêm trao giải đầy cảm xúc.Verse của Duy trước Quang Anh.Cậu đứng ở giữa sân khấu lớn, ánh đèn chiếu xuống tôn lên vẻ ngoài cuốn hút của mình. Giọng rap trầm ấm vang lên, từng câu chữ sắc sảo nhưng vẫn mang một nét tinh tế rất riêng của Duy.Cậu kết thúc phần rap của mình một cách hoàn hảo, sau đó dừng lại ở vị trí cũ, đợi đến verse của Quang Anh.Khoảnh khắc tiếp theo, giọng hát của Quang Anh vang lên.Anh không đứng sẵn trên sân khấu lớn như Duy, mà bắt đầu diễn từ sân khấu phụ ở phía sau. Giọng hát của anh không còn mang màu sắc gào thét như những ca khúc thường ngày, mà lần này có một chút gì đó rất bùng nổ, mạnh mẽ.Anh vừa hát vừa tiến dần lên sân khấu chính.Và rồi, khi đến gần Duy, giữa hàng nghìn ánh nhìn, Quang Anh nhẹ nhàng đưa tay lướt qua thắt lưng cậu.Khoảnh khắc ấy ngắn ngủi, chỉ trong một giây, nhưng đủ để khiến Duy cảm nhận được hơi ấm từ lòng bàn tay của anh.Bàn tay ấy không nắm chặt, không kéo giữ, chỉ đơn thuần là một cái chạm nhẹ nhàng nhưng đầy ý tứ.Chẳng ai trên sân khấu để ý đến điều đó. Chẳng ai trong khán phòng kịp nhận ra. Nhưng đối với Duy, nó như một dòng điện nhỏ chạy dọc sống lưng, khiến cậu khẽ cứng người trong một khoảnh khắc.Duy không quay đầu lại nhìn, nhưng cậu biết người vừa lướt tay qua mình đang nở một nụ cười nhẹ.Bài hát kết thúc, cả bốn nghệ sĩ cùng cúi chào. Một tràng pháo tay vang dội khắp hội trường, khán giả vô cùng phấn khích trước màn mở đầu hoành tráng.Quang Anh và Duy bước xuống sân khấu, trở về chỗ ngồi.Lần này, họ ngồi gần nhau hơn một chút.Không ai biết rằng ngay khi vừa ngồi xuống, Quang Anh đã khẽ nghiêng đầu, thì thầm điều gì đó vào tai Duy, khiến cậu hơi nghiêng người về phía anh, môi khẽ nhếch lên.Suốt cả buổi lễ trao giải, họ không có những hành động rõ ràng, không ôm ấp, không nắm tay, không có bất kỳ cử chỉ thân mật nào quá đà. Nhưng chính sự tự nhiên, thoải mái khi ở bên nhau lại khiến fan không thể không "phát cuồng".Chốc chốc, người ta lại thấy Duy nghiêng đầu về phía Quang Anh, giọng nói nhỏ nhẹ chỉ vừa đủ cho hai người nghe.Lát sau, lại thấy Quang Anh nhìn Duy với ánh mắt dịu dàng, như thể ngoài cậu ra, thế giới này chẳng còn gì đáng để bận tâm.Buổi lễ trao giải diễn ra trong không khí sôi động, những cái tên lần lượt được xướng lên, từng hạng mục lần lượt được công bố. Quang Anh và Duy tuy ngồi giữa hàng ghế nghệ sĩ khách mời nhưng tâm trạng lại chẳng khác gì fan cuồng của nhau.Mỗi khi MC đọc đến một đề cử có tên Duy, Quang Anh lập tức phản ứng mạnh mẽ nhất trong khán phòng."CAPTAIN BOY!!!"Anh hét to, hệt như một fanboy chính hiệu, bàn tay vỗ rầm rầm vào nhau, mắt sáng rực đầy phấn khích.Đến lượt Duy cũng không kém cạnh."RHYDER!!"Tên Quang Anh vừa vang lên trong đề cử, cậu đã hét lên trước cả fan. Không chỉ hét mà còn huých nhẹ vào cánh tay anh đầy tự hào, ánh mắt lấp lánh hệt như đang khoe khoang với cả thế giới rằng "đây là anh yêu của tôi đấy, cực kỳ giỏi luôn!".Mỗi lần có một cái tên được đề cử, khán giả đều háo hức chờ xem phản ứng của hai người.Và dù không giành được giải thưởng, họ cũng không tỏ ra buồn bã hay thất vọng.Bởi vì với cả hai, người kia là niềm tự hào lớn nhất, còn huých nhẹ nhau một cái như thể bảo."Không sao hết, vẫn cực kỳ tuyệt vời!"Đến phần trình diễn mashup những trend nổi bật của năm, sân khấu rực sáng với loạt nghệ sĩ đình đám. Duy và Quang Anh không tham gia tiết mục này, nhưng cả hai lại chăm chú theo dõi, thỉnh thoảng còn khe khẽ lẩm nhẩm hát theo.Và rồi, khi bài hát vang lên đến đoạn:"Anh là Ngưu Ma Vương, còn em là Hồng Hài Nhi bé nhỏ..."Duy và Quang Anh đồng loạt quay sang nhìn nhau.Vừa nhìn thấy đối phương, cả hai lập tức bật cười.Cười một cách tự nhiên, thoải mái, không ai bảo ai, cũng không cần giải thích.Fan ngồi gần đó bắt được khoảnh khắc ấy, lập tức la hét ầm lên."TRỜI ƠI, HỌ VỪA CƯỜI VỚI NHAU KÌA!!""Hồng Hài Nhi bé nhỏ... có phải đang nói về Duy không hả???""Chúng tôi bị nhìn lầm không?? Cười xong còn nghiêng đầu nữa trời!!"Nhưng hai nhân vật chính chỉ tỏ ra vô cùng bình thản, như thể đó chỉ là một khoảnh khắc thoáng qua.Duy khẽ nhếch môi, Quang Anh cũng liếc nhìn cậu một chút, ánh mắt dịu dàng nhưng lại đầy ẩn ý.Không ai nói gì thêm.Bởi vì không cần phải nói.Họ vẫn cứ như vậy.Không công khai.Không giấu diếm.Chỉ đơn giản là ở bên nhau, giữa hàng nghìn con người, nhưng trong mắt chỉ có duy nhất một người.Buổi lễ trao giải vẫn tiếp tục diễn ra một cách suôn sẻ, từng hạng mục được xướng tên, từng nghệ sĩ lần lượt bước lên sân khấu để nhận giải và phát biểu. Quang Anh và Duy vẫn ngồi sát bên nhau, nhưng khoảng thời gian này, cả hai có phần trầm lắng hơn, tập trung quan sát những gì đang diễn ra trên sân khấu.Duy khẽ liếc sang Quang Anh, nhìn thấy gương mặt anh nghiêm túc, ánh mắt chăm chú theo dõi. Dù không nói gì, cậu vẫn hiểu trong lòng anh chắc chắn đang suy nghĩ rất nhiều. Một sự kiện lớn như thế này, một cơ hội để những nghệ sĩ trong ngành cùng tụ họp, chia sẻ niềm đam mê âm nhạc với nhau, Quang Anh chắc chắn trân trọng từng giây phút ở đây."Anh ra ngoài một lát."Quang Anh quay sang Duy, nói nhỏ đủ để cậu nghe thấy.Duy hơi nhướn mày, có vẻ bất ngờ nhưng cũng không hỏi gì thêm. Cậu chỉ nhẹ gật đầu, ánh mắt dõi theo bóng lưng anh rời khỏi hàng ghế khách mời.Sân khấu dần chuyển sang phần cuối chương trình. Đây là khoảnh khắc quan trọng, khi một đại diện được chọn lên phát biểu cảm nghĩ về buổi lễ cũng như tinh thần của ngành âm nhạc trong suốt một năm vừa qua. Và người được lựa chọn, không ai khác chính là RHYDER.Tiếng MC vang lên, giới thiệu tên anh với sự trân trọng.Tiếng vỗ tay rào rào khắp khán phòng.Duy cũng đưa tay lên vỗ nhẹ, nhưng mắt lại hướng ngay ra phía cánh gà, như thể cậu biết rõ Quang Anh không đi lên từ lối chính giữa sân khấu.Không ngoài dự đoán.Từ phía bên trong hậu trường, Quang Anh bước ra.Không chần chừ.Không dừng lại giữa đường để giao lưu với những nghệ sĩ khác.Anh đi thẳng một mạch đến chỗ Duy đang ngồi.Cả khán phòng có chút xôn xao. Một số nghệ sĩ và khách mời ngạc nhiên, không hiểu vì sao Quang Anh lại không tiến thẳng lên sân khấu ngay. Nhưng fan của hai người thì dường như đã đoán được điều gì đó. Họ nín thở, chờ đợi khoảnh khắc tiếp theo.Quang Anh dừng lại ngay trước mặt Duy, đưa tay ra.Không cần nói gì, không cần ra hiệu gì thêm.Duy ngước lên, chạm mắt với anh trong thoáng chốc. Rồi cậu khẽ mỉm cười, đặt tay mình vào tay anh.Quang Anh nhẹ nhàng siết lấy tay cậu, kéo cậu đi cùng lên sân khấu.Duy không hề chuẩn bị trước cho chuyện này.Cậu vốn chỉ định ở dưới quan sát, cổ vũ cho anh như những lần khác. Nhưng Quang Anh không nghĩ vậy. Anh muốn cậu đứng trên sân khấu cùng mình, như một phần không thể thiếu trong hành trình của mình.Khi bước lên bậc sân khấu, Quang Anh khẽ đặt tay lên eo Duy, cẩn thận đỡ cậu để tránh bị vấp. Một hành động nhỏ nhưng thể hiện rõ sự quan tâm của anh.Fan ở phía dưới nhìn thấy cảnh đó, lập tức hét lên đầy phấn khích.Duy hơi nghiêng đầu, liếc sang anh, như muốn bảo:"Anh thật là..."Nhưng lại không nói gì thêm.Họ bước đến giữa sân khấu, nơi MC đã đứng sẵn để nhường chỗ. Quang Anh khẽ gật đầu với mọi người, sau đó chỉ nhẹ về phía bên trái, ý bảo Duy đứng ở đó.Khoảng cách giữa hai người không quá xa, chỉ tầm ba bước chân.Đủ để thấy rõ đối phương, đủ để cảm nhận được sự hiện diện của nhau.Quang Anh cầm lấy micro, hít một hơi sâu trước khi bắt đầu bài phát biểu.Anh nói về âm nhạc.Về niềm đam mê, về hành trình đầy thử thách nhưng cũng đầy cảm hứng. Về những người đã cống hiến hết mình trong suốt một năm vừa qua.Giọng anh trầm ấm, từng câu từng chữ đều rõ ràng, chân thành.Duy đứng bên cạnh, chăm chú nhìn anh.Trong mắt cậu là sự tự hào không thể che giấu.Ánh sáng sân khấu rọi xuống, làm nổi bật đường nét gương mặt anh. Duy đã nhìn Quang Anh rất nhiều lần trước đây, nhưng mỗi lần nhìn anh đứng trên sân khấu, tỏa sáng theo cách của riêng mình, cậu vẫn không thể ngăn được cảm giác rung động.Quang Anh vừa nói, thỉnh thoảng lại đưa mắt sang nhìn cậu.Một ánh nhìn ngắn, nhưng sâu.Mỗi lần nhìn sang, khóe môi anh khẽ cong lên một chút, như thể khi thấy cậu ở đó, anh mới có thể an tâm tiếp tục.Fan ở dưới lập tức nhận ra điều đó."Anh có thể nhìn chúng tôi không?? Đừng cứ nhìn một người như vậy nữa!!""RHYDER, focus đi anh ơi!! Đừng focus một chỗ như vậy!!"Nhưng Quang Anh không quan tâm.Anh vẫn cứ thế, vẫn thi thoảng liếc sang Duy.Và Duy cũng vậy.Ánh mắt cậu không rời khỏi anh dù chỉ một giây.Khi bài phát biểu kết thúc, cả khán phòng vang lên tràng pháo tay lớn.Quang Anh thả micro ra.Rồi anh quay sang Duy.Duy cũng quay sang anh.Khoảnh khắc ấy...Thế giới dường như biến mất.Giữa hàng trăm con người, giữa ánh sáng sân khấu rực rỡ, giữa tiếng vỗ tay không dứt.Họ chỉ nhìn thấy nhau.Chỉ có nhau trong mắt.Không ai nói gì.Nhưng cũng không cần nói gì.Bởi vì tất cả đều đã được thể hiện rõ ràng trong ánh mắt ấy.Một ánh mắt như chứa cả bầu trời sao.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com