Chương 9: Chiến tranh nổi lên.
Nguyễn Quang Anh khẽ cựa mình, đem toàn thân nghiêng sang bên trái, cánh tay đưa ra định ôm lấy người bên cạnh nhưng bàn tay chạm vào chỉ là một khoảng trống lạnh lẽo. Anh bật dậy mở mắt ra nhìn, thấy xung quanh căn phòng im ắng, chỉ còn tiếng thở đều đều của mình. Người kia đã sớm rời đi, không gian rộng lớn lại chỉ còn mỗi Nguyễn Quang Anh, nhìn quần áo la liệt dưới sàn nhà chỉ còn lại của anh, trong lòng không tránh khỏi tức giận. Vì cái gì mà cậu lại vội vã bỏ đi sau khi đã lên giường với anh? Không phải cậu thích anh sao? Với lại anh cũng đã nói để anh bảo vệ cậu, nếu cứ để Hoàng Đức Duy trở về Mass mà bị Primo và Serein bắt giữ, cậu chỉ có đường chết, đấy là cách Primo bọn anh xử lí tội phạm, trước nay chưa từng có ngoại lệ. Mà lần này Hoàng Đức Duy đã trở thành ngoại lệ của riêng Nguyễn Quang Anh, thả cậu đi một lần còn muốn giúp cậu che giấu thân phận, tránh họng súng của Primo chĩa vào mà Hoàng Đức Duy lại không nghe lời bỏ đi. Nghĩ đến đây anh lại càng thêm tức giận, bằng mọi giá anh phải tìm được Hoàng Đức Duy, tốt nhất là nhốt cậu vào một chỗ, đến khi mọi chuyện xong xuôi mới đem cậu ra ngoài.Quang Anh bước xuống giường, cúi lấy quần áo dưới sàn nhà rồi đi vào nhà tắm.Từng đợt nước xối vào người, đưa khuôn mặt lên hứng trọn lấy cảm giác mát lạnh, Quang Anh nghĩ về phút giây ân ái với Hoàng Đức Duy. Anh tưởng mình chỉ nghiện chết cái đôi môi kia thôi chứ, nhưng đến khi hai nơi tư mật hòa vào nhau, anh biết cả đời mình sẽ chỉ có hứng thú với cậu. Anh nhớ điên cái mùi hương trên người cậu, nhớ cái xúc cảm mềm mại khi anh chạm vào làn da cậu và nhớ cả cảm giác vừa vặn khi bàn tay anh đặt trên cái eo cong quyến rũ của Hoàng Đức Duy. Anh nhớ âm thanh nỉ non của cậu, lại càng nhớ hơn khi cậu rên rỉ tên của anh. Và hơn cả là cảm giác nóng ấm, chật chội của nội bích ôm trọn lấy anh, cái cảm giác sung sướng ấy vẫn còn, vẫn đang đọng lại trong lòng Nguyễn Quang Anh. Anh bật cười trong vô thức, đưa tay lên vuốt lấy khuôn mặt đẫm nước. Nếu nói Đức Duy là một loại chất nghiện, thì Nguyễn Quang Anh anh đã sớm trở thành một kẻ nghiện ngập. Nhất là khi hai cơ thể hòa vào làm một, khi hai trái tim chung nhịp đập, chất kích thích như được sử dụng quá liều khiến anh rơi vào cảm giác mộng mị. Như một kẻ lầm đường, anh lạc lối trong cơ thể Hoàng Đức Duy.Và rồi anh nhận ra rằng.Có lẽ Nguyễn Quang Anh đã yêu Hoàng Đức Duy.Quang Anh bật cười, hóa ra chỉ cần nghĩ tới cậu, nhớ tới hương thơm của cậu, bên dưới cũng có thể cương cứng đến phát đau.Anh thở hắt ra một hơi rồi chậm rãi đưa tay xuống tự giải quyết, trong đầu thì không ngừng nhớ tới hình ảnh của Hoàng Đức Duy khi ở trên giường, thật là dâm dục.Được một lúc thì anh bước ra, tiếng chuông điện thoại cũng reo lên."Alo""Mày đang ở đâu đấy?", Lê Quang Hùng nói từ đầu dây bên kia."Có chuyện gì sao?""Ừ, đám người bị bắt hôm trước, đã bỏ trốn hết rồi. Về nhanh đi, Serein cũng đang ở đây, mọi người chỉ chờ mỗi mình mày thôi""Chết tiệt, đợi tao"Tút-
Biệt thự của Serein."Sao lại có chuyện đấy?", Nguyễn Quang Anh mở cửa bước vào phòng họp, chưa kịp ngồi xuống đã lên tiếng."Có người giúp họ", giọng Nguyễn Thái Sơn trùng xuống, khuôn mặt giảm đi vài tầng ánh sáng."Ai lại dám? Chuyện là như thế nào?", Quang Anh nheo mắt nhìn mọi người xung quanh."Lúc đấy tao đang cùng Nicky thẩm vấn bọn họ", Sơn nói, "thì nhận được điện thoại của anh Atus bảo triệu tập gấp, nên tao đã bảo người ở lại canh giữ rồi rời đi, đến khi quay lại thì thấy người bị chuốc thuốc mê, còn tù nhân đã biến mất hết sạch""Căn cứ giam người là của Serein""Anh nói thế là có ý gì?", Nguyễn Thanh Pháp ngẩng đầu lên nói với Nguyễn Quang Anh."Cậu hiểu ý tôi mà. Người của Primo không dễ dàng bị đánh thuốc mê như thế đâu. Chắc chắn là có người của Serein đã thả đám người đấy ra""Anh đã quá tự tin về người của mình rồi đấy", Thanh Pháp nói."Có lẽ vậy nhưng đó là sự thật", Nguyễn Quang Anh đáp, "camera thì sao?""Đã kiểm tra rồi, phích cắm bị rút ra", Nguyễn Trường Sinh cau mày nói.Quang Anh chửi thề một câu, sau đó cả căn phòng rơi vào im lặng."Thôi, cứ tiếp tục theo kế hoạch, cũng chỉ là một vài tên tội phạm thôi mà, cũng không ảnh hưởng đến kế hoạch nhiều đâu", Bùi Anh Tú bình tĩnh lên tiếng, chuyên nghiệp giấu đi cái dáng vẻ lo lắng trong lòng. Kì thực, Hoàng Đức Duy chính là người thả đám đấy đi, anh biết Duy đang định làm gì vì cậu cũng đã bàn với anh rồi. Nhưng khi đối diện với nhiều người như này, kể cả là đã từng quen và đang quen, anh đều không muốn tiết lộ, giữ im lặng về những chuyện mình đang làm chính là một bước để tiến tới thành công."Tốt nhất là mọi chuyện vẫn diễn ra suôn sẻ đi", Nguyễn Quang Anh hừ lạnh. Trong căn phòng này Primo đang bị yếu thế, không phải vì họ sợ hay yếu hơn Serein, mà là vì họ đang cố tỏ ra nhu thuận ngoan ngoãn với người họ yêu, chứ thực ra Primo hoạt động lâu và mạnh hơn Serein rất nhiều. Chỉ có Nguyễn Quang Anh là bị lẻ ra nên anh luôn có thái độ bài xích với người của Serein trong tình huống này.Không khí trở nên im ắng sau câu nói của Quang Anh. Nhưng sự im lặng ấy chưa được bao lâu thì bị tiếng chuông điện thoại phá vỡ."Alo, anh nghe nè Duy", Đặng Thành An nhấc máy, tiếng nói vang lên rõ mồn một trong không gian yên tĩnh này. Từ "Duy" rơi vào tai Nguyễn Quang Anh như một cục đá, làm gợn sóng trong lòng anh."Gì? Mắc gì mày khều tao?", Thành An quay sang hạnh họe với Nguyễn Thanh Pháp, cái mỏ chu ra đang chuẩn bị mè nheo. Lê Quang Hùng thấy thế thì ôm lấy eo em xoa xoa, trên môi bất giác nở một nụ cười yêu chiều."Một con vịt xòe ra hai cái cánh, nó kêu rằng cáp cáp cáp cạp cạp cạp", Trần Phong Hào hát lên ra hiệu, tay thì cũng múa phụ họa, cái giọng trầm ấm vang lên kèm theo đó là nụ cười tinh nghịch. Điều này làm cho Nguyễn Thái Sơn phải chú ý, không ngờ bình thường làm việc nghiêm túc trông cuốn hút thì anh cũng có những phút giây thú vị như này. "À, Captain sủa lẹ đi con vịt", An nói."Ê, động chạm nha anh An", đầu dây bên kia vang lên tiếng đáp trả."Rồi mày có tính nói không hả""À rồi ok", An đáp."Captain nói gì thế?", Bùi Anh Tú lên tiếng hỏi."Thằng bé bảo tuần này sẽ không về nhà, nó ở với bạn""Gì cơ? Bạn nào thế? Sao tự dưng lại không về nhà", Nguyễn Thanh Pháp thắc mắc."Thấy bảo là bạn cùng lớp, kêu là có việc gì đó của lớp nên ở nhà bạn cho tiện ấy""Ồ", Pháp gật đầu."Rồi mắc gì mặt mày nhăn như đít khỉ thế Rhyder?", Trần Đăng Dương bật cười khi thấy bộ dạng của Quang Anh đang xoa cằm suy tư."Kệ tao mày", Nguyễn Quang Anh quay sang lườm cậu bạn."Tao để ý rồi nha, thằng Rhyder nó cứ nhắc Captain hoài, nay thấy thằng bé không về nhà liền nhăn mặt, sao rồi, thích à, bao giờ yêu, bao giờ cưới", Lê Quang Hùng nhanh miệng chọc Quang Anh."Nhiều chuyện quá Hồng""Hồng quài cha nội ơi""Ơ sao lại gọi anh Hùng là Hồng vậy", Đặng Thành An hỏi."Ngày xưa đẻ nó ra, ba má nó định đặt tên là Quang Hồng á", Nguyễn Thái Sơn nhanh miệng đáp."Tên dễ thương thế", An cảm thán."Thế mà gọi Hồng nó giãy đành đạch lên đấy", Dương đáp cho Hùng ánh mắt khinh bỉ."Lúc trước thôi giờ khác rồi", Hùng nói."Khác thế nào?""Em biết khác thế nào không An?", Quang Hùng quay sang nhìn Thành An."Dạ?""Tên Quang Hồng, vì muốn làm chồng em""Gheeeee", cả lũ đồng thanh kêu lên, chọc cho Đặng Thành An đỏ mặt cúi xuống đánh nhẹ vào vai Lê Quang Hùng."Hai đứa bây gọi hẳn tên thật rồi cơ à, thế định bao giờ cưới", anh già Nguyễn Trường Sinh bấy giờ mới lên tiếng."Sao lại dùng câu của em cho chính em vậy""Mày xứng đáng mà", Nguyễn Thái Sơn lại chen mồm vào nói."Khỏi đánh trống lảng đi, Negav, con đã làm những gì? Mẹ dặn con sao?", Trần Phong Hào hưởng ứng theo Thái Sơn."Dạ không được theo trai""Thế giờ là sao đây con?""Nhưng má có nói là không được theo trai đẹp đâu""Nuôi nó lớn rồi nó trả treo mình", Phong Hào đưa tay lên đỡ trán.Cả phòng ngập tràn trong tiếng cười."Ê mà lái hơi xa, Rhyder nó vẫn chưa giãn cơ mặt này", Trần Đăng Dương nhắc nhở."Gì sao lại tao nữa?", Nguyễn Quang Anh buông ra hai tay đang đan vào nhau, rời bỏ những suy nghĩ của riêng mình đáp. Thật ra anh đang cảm thấy mọi thứ quá trùng hợp rồi, Hoàng Đức Duy cũng có nói là ra nhà Phạm Bảo Khang ở một tuần, còn có nhắc một người tên là anh Tú giống với tên của Atus, rồi lúc nãy An gọi Captain là Duy nữa. Những thứ đó đủ để cho một người nhạy cảm như Quang Anh phải overthinking rồi."Anh thích bạn em thật à?", Nguyễn Thanh Pháp nheo mắt đánh giá Quang Anh một lượt."Sao mấy người lại khẳng định là tôi thích Captain vậy, tôi thậm chí còn chưa gặp cậu ta""Ai bảo anh là chưa gặp cậu ta, Captain là..ưm ưm", Đặng Thành An đang nói dở thì bị Bùi Anh Tú nhồm người dậy bịt mồm."Hahaahah, Rhyder chưa có gặp Captain đâu, đừng có nghe Negav nói linh tinh", Bùi Anh Tú cười trừ, thằng nhỏ này hình như quên hết những gì anh dặn rồi thì phải.Nguyễn Quang Anh nhướn mày, là gặp rồi hay chưa đây, sao anh có cảm giác như Serein đang cố tình giấu đi thân phận của Captain vậy."Thực sự chưa gặp?", anh hơi cao giọng."Phải, chưa có gặp"Đầu óc anh rối bời.Là gặp rồi, anh chắc chắn vậy. Nhưng nếu xét những người anh từng gặp qua sau khi trở về Việt Nam, trừ những người ở đây ra, thì có Hoàng Đức Duy, Phạm Bảo Khang và Lê Thượng Long.Nguyễn Quang Anh lại tiếp tục dấy lên một suy nghĩ.Chẳng lẽ..."Sao mày im re nãy giờ vậy Doo?", giọng Nguyễn Thái Sơn vang lên cắt đứt mạch suy nghĩ của Nguyễn Quang Anh, anh quay sang vỗ đầu Đỗ Hải Đăng, con người không lên tiếng từ nãy tới giờ."Hả..ừm, mọi người còn gì không? Không còn gì thì tôi xin phép", nói rồi Đăng đứng dậy, không kịp để mọi người giữ lại thắc mắc liền rời đi, hướng tới phòng của Huỳnh Hoàng Hùng mà bước vào."Họp xong rồi à", giọng Huỳnh Hoàng Hùng yếu ớt vang lên."Ừ, anh đỡ chưa, có cần thay băng nữa không?", Đăng hạ thấp tông giọng xuống, dùng cái giọng trầm ấm của mình nói chuyện với anh."Không cần đâu, cậu đã chăm sóc tôi tốt lắm rồi, nghỉ ngơi đi""Sao thế?", Hùng khẽ xoay người lại, đối diện với con người đang đứng im như pho tượng, anh lên tiếng thắc mắc khi thấy cậu không đáp lại lời của mình cũng như là rời đi."Sao anh lại làm vậy?""Gì cơ?""Sao anh lại đỡ thay cho tôi viên đạn đó""Tôi không biết""Hở?", Đỗ Hải Đăng ngẩng mặt lên."Khi tôi ý thức được mọi thứ, thì viên đạn đã ghim vào người rồi"Đỗ Hải Đăng im lặng sau câu nói đó, Huỳnh Hoàng Hùng cũng không vội nói tiếp.Không gian trở nên yên tĩnh, chỉ còn nghe tiếng thở của cả hai, người đều đều, người dồn dập. Cả hai cứ im lặng nhưng ánh mắt họ thì không, sâu trong đó là những cảm xúc khó diễn tả bằng lời, nó mới mẻ và nó lạ lẫm. Cho tới khi hai nhịp thở hòa cùng vào nhau, không còn rõ là của người nào nữa, như một con robot mới hoạt động trở lại Đỗ Hải Đăng từng bước tiến lên cạnh Huỳnh Hoàng Hùng, cậu hỏi:"Anh tên là gì?"Hùng bật cười."Huỳnh Hoàng Hùng""Đỗ Hải Đăng", cậu đáp."Ừm""Hình như, anh thích tôi rồi""Anh cũng thấy vậy đó Đăng, và anh biết không chỉ mình anh đâu""Phải, em cũng thích anh Hùng"Chiếc rèm khẽ đong đưa theo từng nhịp gió, cuối cùng thì nó hất tung lên. Ở bên ngoài qua ô cửa số, có một con mèo Anh lông ngắn tên Shine đang liếm lông, nhưng rồi nó cũng phải ngừng lại động tác và ngẩng đầu lên, kêu lên một tiếng thích thú khi thấy hai thân ảnh đang đè lên nhau, người trên cẩn thận yêu thương người dưới, người nằm dưới nhắm mắt lại hưởng thụ người nằm trên, điểm giao nhau của hai bóng hình đó nằm ở môi, cuồng nhiệt nhưng không có điểm đứt quãng.
"Thôi đừng tự trách mình nữa", Trần Phong Hào lên tiếng an ủi Nguyễn Thái Sơn sau khi mọi người rời khỏi phòng họp."Sao lại dừng được, giá như tôi cẩn thận thêm một chút", Sơn cười khổ."Cậu đã làm rất tốt rồi, chỉ là một sự cố nhỏ thôi, không phải là chúng ta không giải quyết được""Anh nói đúng""Khoan đã, cậu làm gì đấy!?", Hào hốt hoảng nói khi thấy Sơn đang tiến lại gần mình. Một tay cậu nắm lấy eo anh, một tay thì đưa lên giữ cằm, hai thân ảnh áp sát vào nhau."Tôi đã nói lần sau sẽ không đơn giản rồi mà""Nhưng cậu đâu nói lần sau là lần nào""Chính vì không nói, nên lần sau sẽ là lần này""Không được""Sao lại không, chẳng phải anh muốn anh ủi tôi sao? Nên để tôi hôn một chút đi""Nhưng..", anh ngập ngừng, đôi mắt xuất hiện tia bối rối, "sao lại là tôi chứ?""Vì tôi thích anh", cậu không ngại ngùng mà thừa nhận tình cảm của mình."Hả..."Nguyễn Thái Sơn cúi xuống nhấp môi Trần Phong Hào một cái."Anh thì sao? Người như anh chắc chắn sẽ không để cho ai tự nhiên hôn mình khi chưa là gì của nhau đâu nhỉ, Nicky""Cậu nói đúng rồi, hơn nữa, tôi tên là Trần Phong Hào"Cậu mỉm cười."Hào, anh thích em""Tôi hơn tuổi cậu đấy"Cậu lại tiếp tục nhấp môi anh."....Em cũng thích anh, ơm..J""Là Sơn, Nguyễn Thái Sơn"Nói rồi cậu cúi xuống, rơi trên môi anh một nụ hôn sâu hơn.
Hai tuần trôi qua, cả Primo và Serein đều rơi vào tình trạng căng thẳng khi những đợt theo dõi đều thất bại. Người cử đi trở về không bị thương nặng thì cũng phải xước xát một hai chỗ. Thời hạn đang đến gần nhưng thông tin họ có được rất ít, Mass đối với họ hiện tại rất mơ hồ.Đem tập tài liệu đập xuống bàn, Nguyễn Trường Sinh chống hai tay xuống, khuôn mặt nhăn lại cau có. Rõ ràng lúc đầu mọi chuyện rất thuận lợi, anh còn nghĩ rằng chuyện này sẽ giải quyết sớm thôi, vậy mà bây giờ lại trở nên tệ hơn rất nhiều."Vẫn là những thông tin như vậy? Một tuần qua mà vẫn chỉ là một hang ổ lưu trữ thuốc phiện được thay đổi liên tục rồi những kho vũ khí ít ỏi được dùng để làm mồi nhử thôi sao? Các cậu có làm được việc không? Cái tôi cần là căn cứ chính, căn cứ chính", Nguyễn Trường Sơn nói lớn, anh liên tục đập tay xuống bàn. Đám thuộc hạ đang cúi người chỉ biết cúi sâu hơn nữa."Có thông tin gì từ Dương Thanh Huyền không?", Bùi Anh Tú quay sang hỏi Đặng Thành An."Việc vận chuyển thuốc phiện hình như dừng rồi thì phải, em thấy cô ta rất hay nói chuyện với một người, nghe giọng qua điện thoại thì quen lắm"Là Hoàng Đức Duy sao?...Quang Anh nghĩ."Quan hệ như nào?", Nguyễn Thái Sơn lên tiếng."Nghe cô ta nói chuyện với bạn bè thì là lúc đầu tiếp cận cô ta để tán hay sao ấy, cuối cùng thì bị anh trai biết nên cậu ấy đang cố lấy lòng anh trai, nghe nói cậu ta rất được việc, anh trai rất hài lòng, hình như cô ấy cũng định đồng ý với cậu con trai kia rồi thì phải", An nói tiếp."Lại có chuyện như vậy...chẳng lẽ cậu ta là người giúp Mass cản trở công việc của mình sao?", Nguyễn Thanh Pháp lầm bầm.Trần Đăng Dương nhăn mặt."Không biết cậu ta là ai, sao lại có thể biết rõ bước đi của chúng ta, lần này đến cả Primo cũng bị thất bại...", giọng Đỗ Hải Đăng nhỏ dần."Ý anh là Serein bị thất bại là chuyện bình thường à", Nguyễn Thanh Pháp cao giọng."Thôi được rồi, đây không phải là lúc cãi nhau đâu", Huỳnh Hoàng Hùng lên tiếng giảng hòa.Đăng Dương thấy thế thì vỗ nhẹ vai Thanh Pháp, cậu cũng hạ xuống ngả vào người anh."Lui ra đi", Nguyễn Trường Sinh sau khi thấy mọi người im lặng thì ra lệnh cho thuộc hạ ra ngoài, anh ngồi xuống, hai tay đan vào nhau nói tiếp."Thời gian lâu hơn dự tính rồi, chẳng lẽ chúng ta phải kéo dài đến tuần thứ ba?"Không ai trả lời.Nhưng Quang Anh lại hỏi một câu không liên quan:"Hai tuần rồi, Captain đã điều tra đủ thông tin chưa?""Không thấy gửi gì", Bùi Anh Tú trả lời."Hình như tôi đánh giá cao cậu ta quá rồi""Này, anh!?", Đặng Thành An chuẩn bị nói."Được rồi", Lê Quang Hùng vỗ nhẹ lưng cậu, "đừng cãi nhau mà xảy ra xích mích, có lẽ đây là điều tên Dương Văn Quân muốn nhất đấy"."Vâng", An hạ giọng.Không khí căng thẳng bao trùm không gian, ai nấy đều lo lắng trong lòng."Khoan đã", Trần Phong Hào vui mừng reo lên."Có chuyện gì thế?", Nguyễn Thái Sơn hỏi anh."Captain gửi mail rồi, em ấy nói bọn họ đã quyết định hành động, là tuần sau, bến cảng hôm trước, bọn họ sẽ tiến hành tấn công kho hàng của chúng ta, dự định sẽ đối mặt giải quyết triệt để Primo và Serein""Gì cơ?", Huỳnh Hoàng Hùng nhăn mặt.Thật ra ai cũng nhăn mặt cả."Như nào?", Nguyễn Quang Anh quay sang hỏi Nguyễn Trường Sinh."Cứ để chúng thuận lợi cướp, mai phục và bắt một mẻ cá lớn""Có lộ liễu quá không? Bọn chúng chắc chắn sẽ không ngu mà mắc bẫy đâu", Hoàng Hùng nói."Đây là cách làm việc của Primo, đánh nhanh thắng nhanh, dù có bị bao vây, Primo chưa bao giờ để thua", Đỗ Hải Đăng đáp lại."Đặc biệt là, bảo vệ sự an toàn của Serein", Trần Đăng Dương nói thêm."Được không?", Trường Sinh lại hỏi."Được""Tuân lệnh"
"Alo", Nguyễn Quang Anh sau khi xin phép rời khỏi phòng họp thì có một cuộc điện thoại gọi tới, là số lạ."A Quang Anh...", đầu dây bên kia vang lên giọng của Hoàng Đức Duy.Anh nheo mắt, "Duy?""Vâng là em""Mấy ngày qua em ở đâu? Sao không đi học? Có biết là tôi nhớ em lắm không? Còn nữa sao em lại rời đi, chẳng phải em đã đồng ý ở bên tôi rồi sao?", anh dồn dập hỏi sao khi biết người bên kia là cậu."Quang Anh..từ từ, em giải thích sau được không? Bây giờ thì chúng ta có thể gặp nhau không? Em cũng nhớ anh lắm""Được", anh gấp gáp đồng ý."Quang Anh", Hoàng Đức Duy vẫy tay, gọi to để anh chú ý về phía mình. Quang Anh nhìn thấy cậu bước chân liền nhanh hơn.Cuối cùng cả hai cùng ở một khu đất trống, Quang Anh ôm chặt lấy cậu, vùi mặt vào hõm cổ hít lấy hít để cái hương thơm mà anh vẫn luôn khao khát có trở lại sau ngày làm tình đó. Đức Duy đã cố tình chọn địa điểm vắng, một phần vì tránh mặt một vài người, một phần để còn có thể làm chút chuyện gì đó thú vị."Em trả lời đi""Trả lời gì cơ?", cậu cố tình giả ngơ, nghiêng cái đầu sang."Lúc nãy, trong điện thoại, tôi có hỏi em""À, em quên rồi""Gì?", anh nhăn mặt.Hoàng Đức Duy bật cười, "Đùa đấy, em chưa có quên, nhưng hiện tại không phải lúc để em nói, bây giờ thì hãy chỉ tập trung vào em thôi được không?""Nhưng câu hỏi đó chưa đủ tập trung vào em sao?""Ý em là, tập trung vào môi em"Nói rồi Hoàng Đức Duy tiến lên, vòng tay qua sau gáy anh, chủ động áp môi mình lên, ngây ngô mà đưa lưỡi ra liếm lấy lòng anh.Nguyễn Quang Anh mới đầu còn không thoải mái vì cậu không chịu giải đáp thắc mắc của mình, nhưng rồi cũng phải gạt sang một lên, cùng cậu đi sâu vào cõi huyền ảo.Hai làn môi lần nữa dính vào nhau, vẫn cuồng nhiệt và ướt áp như những lần trước, chỉ là lần này họ thuần thục về đối phương hơn, khao khát đối phương hơn. Anh đã nghĩ rằng, lần hôn tiếp theo của hai người sẽ nhẹ nhàng hơn, anh sẽ cẩn thận mà cảm nhận hương vị của cậu, cẩn thận mà thưởng thức từng kẽ trong khoang miệng cậu rồi sẽ kéo dài cho đến khi cả hai cùng ngạt thở. Nhưng hiện tại thì trái ngược hoàn toàn, cùng vơi nỗi nhớ nhung, sự tủi hờn sau bao ngày xa cách, và sự thắc mắc to lớn về thân phận của cậu khiến anh tấn công đôi môi kia một cách mạnh bạo. Mặc dù anh không gặm nhấm hay là cắn, nhưng mỗi nhịp mút của anh đều rất mạnh, đủ để làm đầu lưỡi cậu tê rần rần. Không còn sự hòa quyện mềm mại, lưỡi Đức Duy như một cây kẹo mút được tẩm thuốc, Quang Anh chỉ có mút mút và mút, càng mút thì càng nghiện."Ư..ưm a", Đức Duy rên rỉ ở cổ họng, cậu biết là anh đang rất tức giận, nên mặc dù bị bắt nạt cậu vẫn cố gắng mà chiều lòng để anh vui hơn. Dù sao thì cậu cũng rất thích.Sau cùng thì Quang Anh giữ chặt lấy eo Đức Duy, cậu thì câu cổ anh xuống, hai đôi môi không có một kẽ hở, những chiếc lưỡi tinh ranh ẩm ướt đan vào nhau, cho dù là nước dãi có chảy xuống ướt cổ áo, Quang Anh cũng chẳng buồn mà nuốt vào nữa. Đức Duy đã thực sự học cách thở trong lúc hôn, Quang Anh được thỏa mãn mà hôn cậu lâu hơn một chút, sờ cậu lâu hơn một chút, ôm cậu lâu hơn một chút.Chỉ đơn giản vậy thôi, cũng đủ để làm sự bồn chồn của Đức Duy giảm đi, sự rối rắm của Quang Anh biến mất.Họ hẹn nhau từ lúc trời vẫn còn sáng, bây giờ đã là chạng vạng tối mà hai đôi môi vẫn chưa dứt, dù có nhả ra thì sợi chỉ bạc cũng lôi kéo họ lại, khiến họ tiếp tục vẩy nước trong miệng đối phương.
"Primo các anh đúng là nhanh gọn lẹ thật", sau này Atus phải cảm thán một câu.
-
tôi tính ém chương cơ:))
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com