TruyenHHH.com

Revolution

Cậu có tin vào sự tồn tại của người ngoài hành tinh không?

Shim Changmin thở dài khi nghe tiếng người đồng đội của mình phát ra từ bộ đàm. Bình thường cậu sẽ bỏ ngoài tai hết thảy những câu chuyện trò quái đản và tào lao như thế, nhất là khi bây giờ cậu đang rất không thoải mái và chẳng có tâm trạng đâu mà chuyện với trò. Hiện tại cậu đang ngồi trong xe của mình, máy sưởi thì mở hết cỡ, và tất cả những gì cậu muốn vào lúc này là được nằm trên chiếc giường của mình, được cuộn tròn trong lớp chăn nệm ấm áp và cầm một cốc chocolate nóng trong tay. Nhưng vì biết thừa người đồng đội, và cũng là gã bạn thân của cậu, Jung Yunho, sẽ không chịu im miệng kể cả khi cậu không trả lời anh đi nữa. Changmin đành cầm bộ đàm đang treo lơ lửng trước mặt mình lên và nói.

Không, em không tin.

Trộm nghĩ Yunho nghe thấy vậy sẽ để yên cho mình, Changmin đặt bộ đàm trở lại chỗ cũ và cố gắng ngồi cho ngay ngắn trên chiếc ghế của tài xế. Lúc này mới có ba giờ sáng chủ nhật, mà trời thì lạnh hơn mức chịu đựng của cậu rất nhiều, và cả hai người họ, cùng với hai điệp viên thuộc khu vực lân cận nữa, đang ngồi trong xe của mình để chờ con mồi của họ xuất hiện.

Thế còn những người rơi từ trên trời xuống thì sao?

Changmin nhắm tịt hai con mắt của mình lại và tiếp tục phớt lờ anh.

Hoặc có phép thuật ấy?

Changmin ngồi lại và lấy bộ đàm từ giá đỡ. Yunho, bộ tụi mình thiệt là phải nói về chuyện này nữa hả?

Xem nào, Changmin, giờ đã ba giờ sáng rồi –

Thì thế.

Và bọn mình chẳng có gì để làm cả ! Tiếng rên rỉ của Yunho phát ra rừ bộ đàm và lấp đầy không gian trong chiếc xe trống rỗng của cậu, khiến anh nghe trẻ ra đến phân nửa số tuổi của mình vậy. Mà lại không thể ngủ gục trong lúc làm nhiện vụ nữa chứ.

Changmin thở dài, cậu cố gắng nhúc nhích mấy ngón tay của mình để lát nữa khỏi bị tê cóng. Còn gì để nói nữa chứ? Bọn mình đã thảo luận về chuyện này suốt mấy tháng nay rồi, Yunho à, mấy tháng lận đó. Em tưởng đến giờ phút này anh đã phải hoàn toàn hiểu rõ nhiệm vụ của mình rồi chứ.

Anh biết. Nhưng coi nào, hãy cứ nói về nó thêm chút nữa thì có sao.

Changmin không thể không tủm tỉm cười khi nghe thấy giọng nói cực kỳ hào hứng của Yunho. Anh có lẽ là lớn tuổi hơn cậu thật, nhưng thỉnh thoảng Changmin lại có cảm giác như anh chỉ là một cậu bé con bị mắc kẹt trong thân phận của một người đàn ông. Yunho lúc nào cũng như thế này cả, Changmin hồi tưởng lại, lúc nào anh cũng hồ hởi trông chờ những nhiệm vụ của họ như một đứa trẻ đang háo hức với mấy mòn quà của nó trong ngày Giáng sinh vậy.

Thôi được rồi. Changmin đầu hàng.Anh muốn nói về cái gì mới được? Và ngắn gọn thôi. Vì bọn mình lúc nào cũng phải trong tư thế sẵn sàng, phòng khi Kyuhyun và Donghae cần.

Changmin hướng ánh mắt của mình ra những con đường trống trải và lắng nghe Yunho nói.

Suốt bao năm anh làm cho NSS, anh chưa bao giờ được giao phó vụ nào lại... kỳ dị như thế này.

Changmin khẽ đồng tình trong yên lặng. Một vụ như thế này có thể khiến một số nhân viên giỏi nhất của NSS bỏ cuộc chỉ trong vòng vài ngày. Nhưng họ thì không. Chuyện đó là không thể xảy ra với Yunho và Changmin. Vì họ là những người giỏi nhất trong lĩnh vực này và chẳng có gì lạ khi hai người họ được gọi đến và được giao phó cho nhiệm vụ đó. Đối với bất cứ điệp viên nào đi nữa thì được giao phó cho một nhiệm vụ tối mật là một điều rất vinh dự. Vinh dự vì được cấp trên tin tưởng. Nhưng điều khiến họ bất ngờ là những thông tin mà họ nghe được từ nhiệm vụ ấy.

Những con người... có khả năng kỳ lạ sao? Giọng nói của Yunho tự nhiên nhỏ xíu như thể có ai đang nghe ngóng câu chuyện của họ vậy, dù Changmin biết chuyện đó là không thể xảy ra.

Mấy thằng nhóc. Changmin sửa lại. Bọn chúng chỉ là mấy đứa con nít thôi mà.

Nói chính ra thì bọn chúng chỉ là mấy cậu thiếu niên mới phải, Changmin vừa hồi tưởng lại, vừa mở ngăn đựng đồ trong xe và lấy ra sấp tài liệu của nhiệm vụ lần này. Hai chữ "tuyệt mật" được viết trên trang bìa và bằng màu mực đỏ, nhưng dù màu sắc có tươi sáng đến đâu thì Changmin vẫn có thể cảm nhận được sức nặng trong hai con chữ ấy.

Nói đúng ra thì có một tên trong bọn chúng không giống con nít. Còn tên kia thì giống học sinh trung học, và một thằng nhóc nữa thì có một đôi mắt rất sâu... Em thậm chí cũng không biết phải diễn tả cậu ta thế nào nữa.

Changmin mở sấp tài liệu ra và liếc sơ ba tấm hình được kẹp vào với nhau. Ba người này... Changmin khẽ vuốt ngón tay quanh gương mặt của cả ba người. Có lẽ hôm nay là ngày họ sẽ bắt được bọn chúng.

Không, không phải là có thể. Changmin tự sửa lại cho đúng. Mà hôm nay chính là thời cơ của họ.

Họ đã theo dõi chỗ ở của bọn người này suốt nửa năm nay. Nếu nói Yunho và Changmin không thấy vụ này khó thì rõ ràng là đang nói dối. Vụ này là một trong những nhiệm vụ khó nhằn nhất của họ từ trước đến nay và bọn họ đã không biết phải bắt đầu từ đâu cả. Họ đã phải truy lùng những người đã từng làm việc với bọn nhóc này, và cũng là những người đã từng quen biết bọn chúng. Tất cả đều là những nhà khoa học. Trong số những kẻ mà họ đã điều tra thì cũng có một vài người cung cấp cho họ những thông tin rất quan trọng có liên quan đến ba chàng thanh niên kia. Nhưng còn những người còn lại thì... họ vì quá sợ hãi mà không dám nói gì cả.

Mọi chuyện vì vậy mà cứ không đi đến đâu, cho đến khi một kẻ vô danh nào đó đã bí mật mách cho họ biết một đầu mối quan trọng, một nơi mà bọn họ phải tới và Changmin cũng biết rõ bọn họ phải làm gì ở đó. Lúc đầu họ cũng không tin tưởng nguồn tin này cho lắm, nhưng sau khi tìm thấy mấy vật thể lạ trong một căn hộ bỏ hoang nằm trong một toà nhà ở khu trung tâm, và sau khi đội ngũ khoa học trong tổ chức của họ khẳng định đây là một loại đất ngoài vũ trụ, Changmin và Yunho cũng đã bắt đầu tin tưởng đầu mối này.

Họ đã phải mất ba tuần để quan sát và để chắc chắn rằng họ đang dõi theo đúng đối tượng mà mình đang tìm kiếm. Nhưng bọn họ chỉ lùng ra được có hai người. Còn người thứ ba thì không tìm ra manh mối nào.

Cậu có tin bọn họ thật sự đúng như những gì mà người ta đang nghĩ không? Tiếng nói của Yunho ở đầu dây bên kia bộ đàm nghe rất nhỏ, gần như là anh đang thủ thỉ vậy.

Nó nằm sẵn trong sấp tài liệu rồi còn gì. Changmin đáp, đoạn, cậu đóng tập hồ sơ lại và cất nó đi. Thật tình thì cậu cũng không biết phải nói với Yunho như thế nào, cho nên cậu cũng không thể trả lời câu hỏi của Yunho một cách chính xác được. Cậu biết là bọn họ phải tin vào những gì đã được viết trên sấp tài liệu. Về những gì mà bọn nhóc đó làm được. Nhưng trong thâm tâm, cậu cũng nghi ngờ dữ lắm.

Mà nghi ngờ độ tin cậy của một nhiệm vụ là điều hết sức nguy hiểm.

Changmin hít một hơi thật sâu vào rồi thở ra, khiến làn khói trắng vì hơi lạnh phả ra từ miệng cậu. Có lẽ cậu nên bỏ qua chuyện này và tập tin tưởng là những điều kỳ quặc như người có thể bay, người có thể tạo ra nước từ tay không và người có thể ngưng đọng thời gian, đang thật sự tồn tại trong cái thế giới này.

Cậu có nghĩ bọn chúng chính là những tên đã khiến một số người mất tích cách đây mấy năm không? Yunho hỏi.

Dám lắm. Changmin đáp.

Phải chi bọn họ có thể hỏi cung những người đã mất tích kia thì hay biết mấy... Những đứa trẻ đã thất lạc. Những nhà khoa học đã biến mất. Những nhân viên quân sự đã mất tích. Hầu hết những người này đã được tìm thấy hai tháng trước ở những nơi khác nhau trên thế giới. Changmin và Yunho đã lùng ra tất cả và thẩm vấn họ, nhưng không ai trong số đó cung cấp được cho hai người một câu trả lời xác đáng. Thậm chí một vài người còn không nhớ là họ đã ở đâu suốt mấy năm qua. Và tất cả đều được liệt vào nhóm những nạn nhân của việc sử dụng thuốc quá liều.

Tôi vẫn nghĩ bọn người này là người ngoài hành tinh. Yunho nói, và Changmin tủm tỉm cười khi nghe thấy thế. Coi nào, chẳng lẽ tôi là người duy nhất tin vào sự tồn tại của người ngoài hành tinh hay sao? Thế còn những mảnh vỡ ở ngoại ô Seoul thì sao? Cả những mảng đất kỳ lạ được tìm thấy gần hiện trường vụ va chạm nữa thì thế nào?

Changmin vừa mím môi lại thành một đường thẳng tấp, vừa hồi tưởng lại vụ việc lần đó. Chính phủ đã cố hết sức để giấu kín chuyện này khỏi tai mắt của công chúng, nhưng nó lại bị hiểu lầm theo một hướng hoàn toàn khác. Tất cả mọi người nghĩ là Triều Tiên đang cố tấn công họ một lần nữa.

Ừ thì, nếu em nói ra điều này khiến anh thấy khá hơn, thì hình như Donghae cũng tin thế đấy. Changmin vừa thở dài, vừa nói. Em thề là mấy điệp viên người ta thu nhận gần đây thiệt là...

Này, Donghae có thể hơi ngây ngô, nhưng cậu ta luôn hoàn thành tốt nhiệm vụ được giao mà. Yunho nói.Hơn nữa, cậu ta cũng rất tinh mắt. Nhớ những dấu vết trên cơ thể của mấy người mất tích mà bọn mình đã bỏ sót không?

Changmin gật gù với chính mình. Được rồi. Em công nhận ưu điểm đó của cậu ta.

Ít ra thì Donghae cũng tương xứng với nhiệm vụ lần này. Ý tôi là, không hiểu cái thằng Kyunhyun kia làm gì ở đây nữa? Yunho khịt mũi, còn Changmin thì tự đảo mắt với chính mình.

Cậu ta là nhân viên kỹ thuật của bọn mình kia mà. Đương nhiên là phải có mặt ở đây rồi. Changmin đáp.Và chỉ vì anh thua cậu ta một ván trong trò –

Mục tiêu đang di chuyển.

Changmin ngồi bật dậy khi nghe thấy tiếng Kyuhyun ở đầu dây bên kia.

Bám theo. Cậu ra lệnh, rồi vừa khởi động xe, cậu vừa cài khoá an toàn vào người.

Tuân lệnh.

Changmin siết mạnh bánh lái và từ từ lái xe vào trục đường chính. Thời cơ đã chín muồi.

Cậu biết là mình đang run rẩy, khi những suy nghĩ rằng đã đến lúc mình phải đối mặt với những con người thần bí kia bắt đầu xâm chiếm lấy đầu óc cậu. Cậu không nên sợ hãi mới đúng. Cậu là Shim Changmin, là một trong những điệp viên giàu kinh nghiệm nhất trong Đội Mật Vụ Quốc Gia (NSS) cơ mà.

Nhưng khi lái xe quanh một dãy nhà, cậu lại cảm nhận được một nỗi sợ hãi mà chính cậu cũng không hiểu đã phát xuất từ đâu đang xâm chiếm lấy cơ thể mình. Có lẽ là vì họ sắp phải chiến đấu với một thứ gì đó không thuộc cái thế giới này chăng.

Có một chiếc xe xuất hiện ngang bên xe cậu, và Changmin thấy Yunho đang hạ cửa kính xuống và gật gù với mình. Changmin vừa cố trấn an bản thân, vừa gật đầu đáp lại. Yunho có lẽ đã không thấy hành động đó của cậu, nhưng Changmin biết là anh cũng nhận được tín hiệu của mình. Em đây. Chúng ta sẽ làm được mà.

Changmin cố nuốt trôi sự lo lắng và hồi hộp của mình xuống, khi hai người họ chầm chậm lái song song với nhau. Họ sẽ làm được mà. Nếu cậu đơn thân độc mã thực hiện nhiệm vụ này thì còn có thể không thành công. Nhưng có Yunho ở đây, cậu biết là họ sẽ hoàn thành nhiệm vụ lần này. Cùng với nhau. Phải, họ sẽ thành công như tất cả những nhiệm vụ mà họ đã được giao phó trước đây.

Mục tiêu đang quẹo ở góc đường, chỗ tiệm tạp hoá. Giọng nói của Donghae phát ra từ radio.

Miêu tả mục tiêu xem. Changmin hỏi vì muốn xác thực là họ đang theo dấu kẻ nào mới được.

Cao, tóc hơi dài...

Một trong mấy tấm hình mà cậu vừa nhìn thấy trước đó loé lên trong đầu Changmin, đoạn, cậu gật gù với chính mình.

Hắn mặc áo khoác màu đen trắng... hoặc cũng có thể là áo choàng thì phải, với quần đen. Xin lỗi nhưng sương mù nhiều quá nên em không thể thấy—

Mục tiệu thứ hai đang di chuyển. Bên phải của tiệm thuốc tây trên đường số năm.Kyuhyun lại xen vào và Changmin liền nhá đèn hai lần với Yunho. Yunho liền tiến lên dẫn đường, còn Changmin thì theo sau xe anh, khi họ đi tắt vào một con hẻm nhỏ.

Miêu tả mục tiêu. Lần này là Yunho lên tiếng.

Chiều cao trung bình. Tóc ngắn. Áo đen, quần đen. Kyuhyun tiếp tục.

Kyuhyun, Donghae. Yunho nói qua bộ đàm. Bám đuôi theo mục tiêu thứ nhất. Changmin và tôi sẽ bám theo tên thứ hai.

Trong lúc đó, Changmin vẫn cố trợn mắt hết cỡ, để đề phòng sự việc lạ nào đó xảy ra. Một tay siết chặt bánh lái và tay còn lại của cậu khẽ chạm vào khẩu súng đang để bên hông.

Changmin, tiếng nói của Yunho lại phá tan sự im lặng trong xe cậu, khi hai người họ đang rẽ ra khỏi con hẻm. Và hai chiếc xe lại chạy song song bên nhau một lần nữa. Mở lên đi.

Mở gì?

Đèn xe. Yunho giải thích.Mở nó lên.

Bọn chúng có thể thấy chúng –

Không đâu. Sương mù dày như này mà.

Changmin liền mở đèn xe lên. Cậu biết là Yunho có lý. Bọn họ không thể để vuột mất con mồi của mình như thế được.

Donghae, báo cáo tình hình. Yunho ra lệnh.

Kyuhyun và em đang bám theo hắn.

Tốt. Changmin nghĩ thầm, nhưng cũng vừa lúc ấy thì cậu thấy một kẻ nào đó đang bước đi giữa đường lộ.

Đã phát hiện ra mục tiêu thứ hai. Changmin nghe tiếng của Yunho qua bộ đàm và hai mắt cậu vẫn dán chặt vào tấm lưng của kẻ đang thả bộ trước mặt họ khoảng vài mét. Changmin lại càng siết chặt tay lái, còn chân cậu thì ngứa ngáy muốn nhấn vào bàn đạp đến chết đi được.

Changmin, Yunho cảnh cáo cậu, như thể anh đã nghe được những gì mà Changmin đang nghĩ trong đầu vậy. Chưa phải lúc.

Em biết. Changmin khẽ nói.

Cậu có cảm giác như đang chờ một quả bom phát nổ vậy. Nhìn chằm chằm vào dáng người nhỏ xíu đang chậm rãi thả bộ trên con đường, Changmin tự hỏi làm thế nào mà cái con người bé nhỏ kia lại có một sức mạnh lớn lao đến thế. Làm thế nào mà hắn lại nguy hiểm đến thế. Và cậu biết là họ phải bắt được bọn chúng sớm, trước khi chúng sử dụng những năng lực của mình lên người họ.

Suốt mấy phút đồng hồ, họ chỉ lặng lẽ bám theo con mồi của mình. Changmin và Yunho cố giữ khoảng cách chỉ vừa đủ để họ có thể nhìn thấy mục tiêu qua lớp sương mù dày đặc.

Cậu có nghĩ là hắn biết không?

Changmin cắn môi rồi trả lời người đồng đội của mình. Em cũng không dám chắc.

Bọn mình nên bao vây hắn.

Chưa được.

Changmin à, đã mười phút –

Mục tiêu thứ nhất đang tháo chạy! Xin nhắc lại, mục tiêu thứ nhất đang tháo chạy!

Changmin nghe tiếng nói rất rõ và rành mạch của Donghae, và các đường truyền adrenaline liền chạy khắp cơ thể cậu.

Đuổi theo! Changmin quát vào bộ đàm và ngay khi cậu chuẩn bị đồng tình với kế hoạch bủa vây mục tiêu thứ hai của Yunho thì tên này cũng bắt đầu co giò chạy.

Khốn khiếp thật.

Changmin nhấn ga để tăng tốc, cậu chuẩn bị đuổi theo mục tiêu của mình thì bộ đàm đột nhiên lại kêu lục khục một lần nữa.

Changmin, quay lại ngay!

Sao chứ?!

Phải theo sát kế hoạch! Bọn mình sẽ đuổi theo tên đầu tiên. Nhớ không?

Changmin thả lỏng chân ra khỏi bàn đạp và đập mạnh vào bánh lái vì ức chế. Cậu nhớ chứ. Tên cao kều là người mà họ cần trước tiên. Vì tên đó có thể bay được.

Changmin thôi nhìn con mồi của mình mà quay xe lại. Yunho chờ cậu rồi cũng lái theo sau, và hai người họ tăng tốc chạy ra khỏi con đường đó.

Chúng ta không thể để hắn thoát được. Changmin nghĩ thầm khi cậu rẽ vào một góc đường, để đến gặp Donghae và Kyuhyun. Hắn mà bay đi, thì coi như ta sẽ mất dấu...

Changmin tia thấy xe của Donghae và Kyuhun ngay trước mặt, cả Yunho và Changmin đều tăng tốc để đuổi theo. Đoạn, đang lúc dầu sôi lửa bỏng, cậu mỉm cười khi nhận ra là bọn họ đang đi đến đâu.

Một ngõ cụt.

Bọn mình dồn hắn vào đường cùng rồi. Yunho hồ hởi nói qua bộ đàm.

Kyuhyun, giám sát tất cả máy quay chìm trên mọi con đường ở đây. Changmin nói khi bọn họ đã theo kịp hai người kia.

Thời cơ đã đến. Changmin nhếch môi cười khi thấy mục tiêu của mình đã sập bẫy. Lại một nhiệm vụ nữa đã hoàn thành.

Con mồi của họ cũng nhận ra là mình đã bị bao vây, liền quay lại nhìn họ. Và ngay khi đèn xe rọi vào người hắn, lần đầu tiên Changmin mới thấy được mặt mũi của tên đó.

Không phải là hắn.

Cái quái... Giọng của Yunho phát ra từ bộ đàm có vẻ hoang mang không kém gì cậu.

Đó là một cậu nhóc. Cao. Với mái tóc rối. Là một cậu nhóc thật sự.

Nhưng không phải là hắn.

Changmin chụp lấy bộ đàm. Donghae, cái khỉ gì vậy?! Đấy có phải là mục tiêu đâu!

Em thề rõ ràng chính là hắn chỉ mấy phút trước cơ mà! Donghae đáp và Changmin biết là cậu ta không nói xạo vì giọng nói của cậu ta cũng hoang mang vô cùng.

Đúng lúc đó thì lại một người nữa xuất hiện, và Changmin thấy đó chính là mục tiêu thứ hai mà hồi nãy họ đã bám theo. Và khi cậu cũng nhìn thấy mặt mũi của tên này, Changmin nhận ra hắn cũng không phải là một trong mấy tên mà cậu đã được giao phó.

Cái quái gì đang diễn ra vậy?

Mục tiêu đầu tiên ngó thấy đồng minh của mình, liền đập vào tay tên đó để ăn mừng và mỉm cười như thể tất cả chỉ là một trò chơi vậy. Changmin nghiến răng kèn kẹt vì ức chế.

Là đang giỡn chơi sao?

Mấy thằng nhóc kia làm gì ngoài đường vào giờ này vậy? Yunho hỏi.

Em cóc cần biết bọn nó là mấy thằng khốn khiếp nào, cứ lôi chúng về thẩm tra đã.Changmin vừa nói vừa tháo dây an toàn ra.

Mấy thằng nhóc này... Changmin thầm quan sát, khi thấy cả hai tên đều nhìn cậu chầm chầm như đang muốn chế giễu cậu vậy, khiến Changmin khẽ chau mày. Chúng rõ ràng là biết điều gì đó.

Không ai được ra khỏi xe. Chưa đến lúc. Yunho ra lệnh nhưng Changmin hoàn toàn phớt lờ anh.

Nhưng ngay khi Changmin vừa chuẩn bị bước ra khỏi xe thì mấy mục tiêu của họ tự nhiên xoay người lại và nhìn chằm chằm lên bầu trời đêm. Changmin quan sát thấy họ đang cố tình nhìn chăm chú vào một thứ gì đó.

Bọn nó đang nhìn gì thế? Donghae hỏi, và Changmin liền ngó ra khỏi cửa sổ trên xe mình.

Là mặt trăng sao. Là đang nhìn vào hiện tượng nguyệt thực.

Changmin lúc lắc cái đầu của mình, đây không phải là lúc để cậu bị đánh lạc hướng như vậy, đoạn, cậu lại lia mắt về mấy con mồi của mình thì hoảng hồn khi thấy bọn chúng đều đã biến mất.

Cậu lao ra khỏi xe và rụt người lại khi những con gió lạnh phả vào mặt mình. Cậu vừa nắm chặt tay, vừa đi vòng vòng chỗ mấy thằng nhóc mới đứng và nghe tiếng đồng đội mình cũng đang bước ra khỏi xe.

Cái chó gì – bọn chúng đã đi đâu mất rồi?! Donghae la lên, còn Changmin thì cúi xuống để quan sát hiện trường. Chẳng có một vệt đất lạ nào hết.

Bọn họ chỉ đơn giản đã ... biến mất khỏi nơi này.

Kyuhyun, tôi muốn đoạn phim quay được trong mười lăm phút qua. Changmin nghe Yunho ra lệnh. Tôi cũng muốn cậu thâm nhập vào tất cả các máy quay chìm trong thành phố, để xem bọn chúng có đang trốn chạy ở —

Anh sẽ không tìm thấy chúng đâu. Changmin khẽ nói.

Yunho ngẩng lên nhìn Changmin rồi nhanh chóng tiến về phía cậu.

Gì chứ?

Bọn chúng rõ ràng là đã biết chúng ta đang theo dấu chúng mà. Chúng đã lên kế hoạch này ngay từ đầu. Changmin nghĩ đến manh mối vô danh mà họ có được. Vì bọn họ đã chẳng bao giờ có thể tìm ra người đã cung cấp nó.

Bọn chúng muốn kiểm tra xem có ai đang theo dấu mình không đây mà... Yunho, người đang đứng kế bên cậu, cũng dần hiểu ra. Chúng ta đã tự đưa mình vào tròng rồi.

Changmin gật gù và nhắm nghiền hai mắt của mình lại khi nhận ra sai sót của bản thân . Cậu đã làm hỏng tất cả. Chính cậu đã làm hỏng tất cả.

Nhưng mà... Yunho lại lên tiếng. Nếu bọn nhóc kia không phải là mấy thằng nhóc mà mình đang tìm kiếm... vậy bọn chúng là ai?

Changmin mở mắt ra, hơi thở của cậu đột nhiên giật mạnh khi cậu nhận ra được một điều gì đó. Một điều mà lẽ ra cậu nên nghĩ đến, ngay khi bọn chúng biến mất.

Changmin nhìn Yunho, và khi mắt họ chạm vào nhau, cậu biết là Yunho cũng đang suy nghĩ đến một điều tương tự.

Còn có rất nhiều tên khác trong đám bọn chúng nữa.

Và đó cũng là lúc mà Changmin đã hiểu ra rằng nhiệm vụ lần này của họ có lẽ chỉ mới vừa bắt đầu.

* * *

Kai mở mắt ra thì thấy một căn nhà sáng rực bởi ánh đèn đang đứng trước mặt mình. Có tiếng cười nho nhỏ thoáng qua tai cậu, cho nên Kai liền buông tay Xiumin và hai người họ cùng nhau bước về phía căn nhà ấy. Lúc này nó vẫn chưa hẳn là một nơi an toàn. Mẹ kiếp, bọn họ có đi đâu thì cũng chẳng bao giờ được an toàn cả. Nhưng miễn là mọi người được ở cùng nhau thì họ chẳng có gì phải bận tâm nữa.

Tạ ơn Chúa là cậu và Kris đã mau chóng đổi vị trí cho nhau. Chỉ chậm chút nữa thôi là bọn họ đã nhận ra mình đang bám nhầm người rồi. Xiumin, người đang đi kế bên cậu và vẫn đang thở lấy thở để, cất tiếng nói. Kai gật gù đồng tình vì biết rõ bọn họ đã kề cận với chuyện bị đám người kia phát hiện ra như thế nào. Hay bọn chúng đã suýt tóm gọn Kris và Suho ra sao.

Mà này, sương mù trông hơi bị được đấy. Kai mỉm cười khen ngợi, khi hai người họ bước đến trước mái hiên.

Cám ơn nhé.

Thế anh đã giải quyết mấy cái máy quay phim rồi hả?

Xiumin gật đầu. Với sương mù như thế, bọn họ sẽ không thể phát hiện ra sự tráo đổi của chúng ta đâu.

Kai thở phào nhẹ nhõm.

Cuối cùng. Cuối cùng thì Kai cũng có thể mỉm cười thoải mái trước những gì họ đã làm. Giờ chắc bọn người kia sẽ không còn theo đuôi Kris và Suho nữa. Thay vào đó, có lẽ bọn họ sẽ bắt đầu truy lùng hai thằng nhóc đột nhiên bốc hơi ngay trước mặt mình mà không để lại một dấu vết nào. Hoặc người ta sẽ cho là bọn họ bị mất trí hết cho xem.

Và đấy cũng đủ để đánh lạc hướng bọn người đó thêm một vài tháng nữa.

Xiumin để tay lên vai Kai, và cậu liền nhìn anh.

Nhìn kìa.

Xiumin chỉ lên trời, và khi Kai nhìn lên thì thấy một vầng trăng sáng rực rỡ với phân nửa đã bị che phủ.

Là nguyệt thực.

Kai lại cười, và vai cậu cuối cùng cũng đã được thả lỏng hoàn toàn. Bọn họ đã không còn phải gấp gáp như trước nữa. Bấy giờ, họ muốn có bao nhiều gian ở thế giới này cũng được cả.

Bởi vì tất cả mọi người đều được ở cùng nhau.

Xiumin huých Kai, và cậu liền gật gù rồi nhanh chân hơn trên những bậc thềm. Cậu theo Xiumin vào trong rồi khoá cửa lại sau lưng mình, xong xuôi, cậu tiến vào căn phòng khách rộn ràng những tiếng cười đã vang vào tai cậu ít phút trước.

Cậu dừng chân nơi bậc cửa, thì thấy Sehun đang ngồi trên ghế bành và phá lên cười trước những gì mà Luhan và Baekhyun vừa kể cho cậu ta nghe, trong khi Chanyeol thì đang ủ ấm hai bàn chân của Baekhyun. Lay, Kris và Tao thì đang ngồi bó gối dưới sàn nhà với một tấm bản đồ trước mặt và bàn bạc về đường đi nước bước tiếp theo của mình, nhưng Kai có thể thấy là họ rất thong thả chứ không hề căng thẳng hay gì cả. Đặc biệt là Kris, khi anh ta nhìn thấy Xiumin ngồi bẹp xuống đất, ngay kế bên họ và bổ sung thêm những gì mà mình và Kai vừa mới làm. Đôi mắt của cậu lướt về phía góc phòng thì thấy Chen và Suho đang cuộn người trên một trong mấy cái ghế sofa, nhưng Suho thì đã ngủ bên cạnh Chen từ khi nào rồi.

Và khi mắt cậu tia thấy người mà mình ước ao được nhìn thấy nhất, đang ngồi bên lò sưởi cùng với một quyển sách trên tay, Kai liền mỉm cười và tiến về phía cậu ta.

Này, Kyungsoo nói khi cảm giác là có ai đó đang ngồi xuống kế bên mình, đoạn, cậu ta gấp sách lại chỉ để nhìn cậu một lát. Anh không sao chứ?

Kai nhìn Kyungsoo một lúc lâu rồi gật đầu và nắm lấy tay cậu ta.

Bọn họ vẫn chưa được an toàn. Kai biết đó chính là cái giá mà họ phải trả khi quyết định quay trở lại đây. Bị săn đuổi, rồi phải di chuyển khắp mọi nơi...

Nhưng khi Kai nhìn những người đang hiện diện trong phòng khách thêm một lần nữa và nhìn xuống bàn tay mà mình đang nắm chặt đây, cậu biết là họ sẽ làm được.

Bởi vì mãi mãi, sẽ chẳng có thứ gì, cũng chẳng có một ai, có thể chia cắt họ một thêm lần nào nữa.

– END –

***Notes

Vì author's note rất dài và có nhiều phần than thở về tình trạng cá nhân của mình cũng như cảm ơn bạn đọc, nên M mạn phép không dịch hết author's note mà chỉ tóm tắt ở bên dưới đây.

1. Fic ngoài lề The Beginning of the End này đã được lấy ý tưởng từ Teaser của Xiumin và Kai lúc họ mới ra mắt.

https://youtu.be/8Rm4hLitnkM

2. Lúc đầu fic dự định sẽ được viết với Kai là trọng tâm, nhưng au đã thay đổi ý định khi nhìn thấy chuỗi gift files sau đây. (credit: http://kai-aura.tumblr.com/post/40047777353)


3. Au đã dự định viết fic extra cho tất cả các couple, có nghĩa là còn Kaisoo và một số couple khác nữa, nhưng lại không thể tiếp tục vì au không chắc sẽ truyền tải đúng những gì mình muốn để gửi gấm đến readers. Cho nên vì không muốn phá huỷ mạch truyện mà Revolution sẽ chỉ có 2 câu chuyện bên lề mà thôi.

4. Phần extra cuối cùng sẽ là Revolution Fic Trivia, tức là nơi để au giải thích những gì đã gây cảm hứng cho mình, cũng như những câu chuyện bên lề nho nhỏ khác. Ngoài ra au cũng sẽ trả lời một số câu hỏi mà readers trên AsianFanfic đã nêu ra, những câu hỏi đó không những bao gồm thông tin về tất cả các couple mà còn có cả những câu chuyện về mối quan hệ bạn bè hay gia đình trước đây của các thành viên.

5. Translator's Note: Revolution Fic Trivia sẽ được post vào Thứ Sáu ngày 13 tháng này, hy vọng sẽ làm ngày xui xẻo của bạn bớt đen đủi một tí nhé =)))). Nói cho màu mè vậy thôi, tại M lười chứ không có gì đặc biệt đâu. =)))))

6. Vậy là Revolution đã happy ending rồi nhé, bạn có thích với đoạn kết mới này không? Hãy cùng chia sẻ cảm xúc hay cảm nghĩ của bạn sau khi đọc đoạn kết này nhé.

And thank you!!! ^^

MD.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com