Review Spoil Hp Suy Nghi Va Cam Nhan Bang Ca Tam Linh
*Cough cough*....... Xin lỗi mọi người vì sự chậm trễ của Vùng đất hứa *bow :((*. Tuần sau là ta thi xong rồi, lúc đó ta sẽ tiếp tục sự nghiệp. Hì hì, thế nên........đại gia!!! Hảo hảo thưởng thức thiên truyện này nhé!!!! Sau đó thì cứ luyện chưởng bên nhà khác (tiện thể vote truyện đó cho ta biết để xem với ~~), Vùng đất hứa hãy còn chưa xây dựng xong nha ~Người qua đường Giáp: Nga? Vậy xây đến đâu rồi a?Luc: Ách..... là đến..... cụ Dumbledore cùng Grindelwald đang tuần trăng mật đi?Kẻ nghe lén Ất: Ngọa tào!! Cư nhiên còn chưa cho thế hệ 1960 ra đời!! Cái tiến độ gì thế này?!Người qua đường Giáp: .....................Kẻ nghe lén Ất: ......................
Luc: ........................... *rón rén*...~~~~~~~~~ Chính văn ~~~~~~~~Thế nhưng...Tôi đã khóc khi biết hình ảnh Harry nhìn thấy trong tấm gương Ảo ảnh là cảnh cậu cùng gia đình tay trong tay. Một khát vọng nhỏ nhoi mãi chẳng thể thành sự thật. Tôi đã khóc khi Harry run rẩy đồng ý sống chung với cha đỡ đầu Black. Tôi lại khóc khi thấy Harry bất lực nhìn học trưởng Diggory bị giết hại mà chẳng thể làm gì. Tôi khóc lần nữa khi chứng kiến Harry cuồng loạn vì người cậu yêu thương nhất – cha đỡ đầu Sirius Black – xuyên qua cổng tò vò mãi chẳng thể trở lại; hay người cậu kính trọng nhất – hiệu trưởng Dumbledore – rơi tự do xuống tòa tháp Thiên văn, mãi an nghỉ trong tiếng ca phượng hoàng đau thấu tâm can......"Mang phong cách phiêu lưu bí ẩn của Sherlock Holmes, mỗi tập truyện Harry Potter đều để lại những manh mối trong lời kể. Các nhân vật đều theo đuổi những mối nghi ngờ khác nhau xuyên suốt nhiều địa điểm độc đáo lại mới lạ, dẫn đến một kết thúc bất ngờ thường đảo lộn những gì mà các nhân vật vẫn tin là đúng." - có người nhận xét. Quả thật như thế. Từ năm nhất bắt đầu, tên thủ hạ của Voldemort mà bộ ba Tam giác vàng vẫn đinh ninh là Snape hóa ra lại là giáo sư Quirrel cà lăm đáng thương tội nghiệp. Năm thứ ba, tên tù tội Black rốt cuộc chỉ là một người vô tội bị vu oan khiến bản thân sống trong ngục tù suốt 12 năm trời. Năm thứ tư, vị Thần sáng được mọi người kính ngưỡng lại do tên Tử thần thực tử giả mạo. Năm thứ năm, sự thật về vị Chúa tể Hắc ám sống lại mà Thế giới pháp thuật ra sức chối bỏ được đưa ra ánh sáng. Năm kế tiếp, lại kế tiếp nữa, từng chân tướng cứ ngỡ như bị phủ bụi lần lượt hiển hiện trước mắt khiến chúng ta – những độc giả - thăng trầm cùng những cung bậc cảm xúc khác nhau. Quả nhiên...... "Sự thật. Đó là một thứ rất đẹp đẽ mà cũng rất khủng khiếp, cho nên nó nên được đối đãi bằng một sự thận trọng cực kì."Bộ truyện như một bản giao hưởng đầy ngẫu hứng, lúc vui tươi thì réo rắt, lúc hồi hộp thì dồn dập, lúc buồn bã thì ngân nga, lúc giận dữ thì táo bạo. "Ôi, âm nhạc! Đó là phép màu vượt xa mọi pháp thuật mà chúng ta có thể làm được ở nơi đây" – hiệu trưởng Dumbledore cười nói.
Theo bà J. K. Rowling, một trong những đề tài chính của bộ truyện là cái chết. Câu chuyện mở đầu bằng cái chết của ông bà Potter. Xuyên suốt tác phẩm, cái chết luôn hiện diện khắp ngõ ngách dưới nhiều hình thức khác nhau. Chúa tể Hắc ám Voldemort vì vĩnh sinh mà cam tâm tình nguyện xé nát linh hồn của mình, không chỉ một, mà là sáu mảnh linh hồn. Hắn vì chế ngự cái chết mà nhuộm đỏ đôi tay, vì hận thù mà giết hại cha ruột, vì tham vọng mà điên cuồng giết chóc. Hiệu trưởng Dumbledore cũng thế, không thể phủ nhận ông là một bạch phù thủy thế nhưng đã là con người thì ai chẳng có tham vọng? Hiệu trưởng cũng bị cám dỗ bởi Viên đá Phục sinh đấy thôi, một viên đá bé nhỏ khiến ông có thể gặp lại người em gái đã chết của mình, chỉ cần vươn tay và chạm lấy nó........Pettigrew vì sợ hãi cái chết mà bán đứng tình bạn tám năm của mình, các quý tộc vì sợ hãi cái chết của bản thân và gia đình mà phủ phục dưới áo choàng của vị Chúa tể đã sớm phát điên vì linh hồn không hoàn chỉnh, ông bà Potter vì muốn con trai được sống mà hi sinh bản thân, giáo sư Snape vì cái chết của bà Lily Evans-Potter mà mạo hiểm tính mạng trở thành gián điệp. Chung quy, cũng chỉ vì sợ hãi cái chết. Tuy vậy, bà Rowling lại đột ngột vén tấm rèm bí ẩn, mở cánh cửa ranh giới giữa sự sống và cái chết chỉ bằng một câu nói của cụ Dumbledore: "Sau cùng, với những bộ óc được tổ chức tốt, cái chết chỉ là một cuộc phiêu lưu vĩ đại khác mà thôi, không gì khác." Như một tia sáng chói lọi từ thiên đường chiếu xuống địa ngục âm trầm đầy nặng nề chết chóc, không khí của cả tác phẩm nhẹ bẫng đi chỉ với câu nói kinh điển này. Dù biết là thế, nhưng mấy ai làm được điều đó? Thản nhiên đón nhận cái chết, mỉm cười đến với vòng tay Tử thần...... Lời nói, luôn dễ dàng hơn hành động.
Cho đến tận bây giờ, tôi vẫn không thể định nghĩa được từ "yêu" và làm thế nào mới là "yêu". Thế nhưng tôi có thể khẳng định, Severus Snape chính là yêu Lily Evans, yêu đến cháy bỏng, yêu đến thâm trầm. Ngay từ thuở ban đầu, có lẽ Evans chỉ là ánh dương quang rực rỡ đối với cậu bé luôn bị gia đình hắt hủi Snape mà thôi. Nhưng từ khi Evans che chở cho anh khi bị bắt nạt, thân cận với anh bất chấp xung đột gay gắt giữa hai Nhà,...... có lẽ từ lòng ngưỡng mộ mà biến thành tình yêu? Nhận ra vì câu nói sai lầm của bản thân mà Lily sắp gặp nguy hiểm, Snape vứt bỏ lòng tự tôn của bản thân mà quỳ trước cụ Dumbledore, cầu cụ bảo vệ ánh dương quang trong lòng anh. Tiếp tục sống trong dằn vặt tự trách thêm 16 năm nữa chỉ để âm thầm bảo vệ đứa con trai duy nhất của cô, bất chấp sự hiểu lầm của Harry. Đã qua 16 năm, Thần Hộ mệnh vẫn là hình dáng con hươu cái, bởi ông yêu Lily gần như trọn một đời. "Always" là câu trả lời bộc phát tình cảm mãnh liệt của anh khi được cụ Dumbledore hỏi. Âm thầm, tĩnh lặng mà mãnh liệt trung thành, đó là tình yêu của Severus Snape. Không chỉ có thế, tình mẫu tử, tình phụ tử, tình anh em, tình thầy trò,...tất cả đều là những vì sao sáng, nhỏ nhoi mà rực rỡ trong màn đêm đen thẫm của tác phẩm. Bên cạnh đó, J. K. Rowling còn đề cập những vấn đề mang yếu tố xã hội và chính trị. Từ việc phân biệt xuất thân (phù thủy thuần chủng, phù thủy lai, phù thủy gốc Muggle, Squib cùng Muggles) đến việc bạo hành gia đình hay cả việc bạo lực học đường, tác giả đã âm thầm nhắc nhở người đọc về hậu quả của những vấn đề tưởng chừng như bé nhỏ ấy. Bộ trưởng Bộ Pháp thuật Fudge chỉ vì quá tự tin vào bản thân cùng với ham muốn tạo dựng danh tiếng đã nhốt Sirius Black vô tội vào lao tù 12 năm mà không qua xét xử. Ông vì không muốn tạo vết nhơ trong nhiệm kì của mình mà che đi sự thật rằng Chúa tể Hắc ám đã sống lại. Ông vì muốn nắm trọn quyền hành mà đưa cố vấn của mình vào trường học khiến học sinh bị hành hạ bằng cây bút dùng máu làm mực. Thế nhưng... "Tôi tin rằng... người ta ưa chuộng sự thật hơn là những lời nói dối". Đó là bài học dành cho những độc giả cố gắng chiêm nghiệm và suy ngẫm.Đúng như lời bà Rowling từng nói: "Sự tỏa sáng chân thật của những truyện ngắn dường như là sự rõ ràng một cách mù mờ / Mỗi độc giả sẽ tự tìm hiểu câu chuyện bên trong đó". Tôi đã tìm được rồi, không chỉ một mà rất nhiều câu chuyện với những bài học triết lí sâu sắc thấm đẫm tính nhân văn nhưng không kém phần hiện thực. Thật may mắn khi tôi quyết định bước vào thế giới Harry Potter; "tò mò không phải là một tội....... nhưng chúng ta nên thận trọng với sự tò mò của chính mình"; tôi đã thận trọng và tôi hài lòng về quyết định của bản thân. Và bây giờ, mọi người, "chúng ta hãy bước vào đêm và đuổi theo cô ả phù phiếm – cuộc phiêu lưu", cuộc hành trình lòng người, của mọi thiên biến vạn hóa trên thế gian này. Bạn, đã sẵn sàng chưa?TOÀN VĂN HOÀN...Luc nội tâm: Sẵn sàng!! Sẵn sàng!! Tui, tui nè!!!! Snarry, Drarry, Volhar, ta tới đây ~~~~~~Luc ngoại tâm: *nhếch mép khinh bỉ* lo xây dựng cơ sở hạ, thượng tầng Vùng đất hứa đi! *đạp, đạp, hung hăng đạp*Luc nội tâm: *cắn, cào, cấu*
Khụ, ha ha. Đấu tranh nội tâm đã xong. Kết quả:...............bất. phân. thắng. bại!!!! Ta cũng muốn có thời gian đọc HP fanfic trên mấy trang Âu Mỹ (toàn viết dài, tại hạ cam bái hạ phong), có chậm trễ xin thứ lỗi.
Đa tạ đại gia ủng hộ ^^
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com