Review: All in love - Ngập tràn yêu thương
Dạo này tôi cứ bị ám ảnh mãi bởi " All in love" của Cố Tây Tước.Rõ ràng đó là truyện hài mà sao lòng tôi cứ day dứt, nặng trĩu bởi một nỗi buồn mãi không thôi.Bởi vì Từ Vi Vũ quá yêu cô ấy hay vì Cố Thanh Khê quá lạnh lùng? Cố Thanh khê rõ ràng cũng yêu Từ Thiếu đó thôi nhưng mà sao tôi vẫn cứ cảm thấy giống như đó chỉ là một mối tình đơn phương?Tôi cứ đau đáu, thổn thức mãi qua từng đoạn về thời thơ ấu của họ.Khi Từ thiếu nói rằng đã có tình cảm Cố Tây Tước từ khi tiểu học, còn trong ấn tượng của cô ấy khi đó là có một cậu nhóc cứ hay chạy hình chữ S trước mặt mình.Từ Vi Vũ không giỏi thể thao nhưng vẫn cắm đầu chơi bóng rổ với một lý do "Cố Thanh Khê thích con trai giỏi thể thao"Lúc chia ban Từ Vi Vũ đã cố gắng truyền thông điệp bằng "một bức thư, nội dung vỏn vẹn: Học tự nhiên, học tự nhiên, học tự nhiên, học tự nhiên!", rất buồn cười, rất trẻ con nhưng cũng thật dễ thương.Nhưng có lẽ buồn nhất trong thời thơ ấu là sau khi Cố Thanh Khê đưa Cố tiểu đệ đi nước ngoài về thì được nghe người hàng xóm kể lại rằng "Hai tuần trước, có một cậu bé ngày nào cũng đến đây chờ cháu. Bác thấy nó đợi suốt từ sáng đến chiều nên ra bảo có lẽ cháu đi xa, cả hè không về nhà. Chậc, giờ cháu về rồi thì xem thế nào gọi cho nó đi, đã biết là ai chưa?"Khi đọc tới đoạn này tôi cứ bị ám ảnh bởi hình ảnh của một cậu nhóc mỗi ngày đều đến trước nhà người mình yêu chờ đợi người ấy xuất hiện để nói câu từ biệt hay chỉ là để thấy hình dáng một người thân thương trước khi đi xa. Cũng giống như việc cậu yêu một người và luôn chờ ngày nào đó người ấy sẽ đáp lại tình cảm kia của mình. Có ai đó đã nói rằng :" Chờ đợi không đáng sợ, điều đáng sợ là không biết phải chờ đợi đến bao giờ". Tôi đã tự hỏi cả ngàn lần không biết khi chờ đợi tình yêu đến với mình, cậu ấy đã nghĩ gì, có tuyệt vọng, có muốn từ bỏ không?Dẫu tất cả đều do Từ Thiếu cam tâm, nguyện ý, vui vẻ chấp nhận nhưng sao lòng tôi mãi vẫn không thể vui lên được. Không phải ai cũng đủ kiên nhẫn như Từ Thiếu, đủ bao dung để chỉ có thể yêu một người suốt từng ấy tháng năm mặc kệ người mình yêu thương có lạnh lùng như thế nào.Ngay cả khi Cố Tây Cước viết về lòng mình ở chương 16: Lời của "tôi" rằng :"Sau khi anh đi. Có lần, tôi kéo em trai đi hát, không hiểu sao đang hát thì nước mắt tuôn rơi. Tới khi đó tôi mới nhận ra rằng, ừ, anh đã đi thật rồi. Giống như một người bạn luôn ở bên từ nhỏ đến lớn, cứ thế mà biến mất khỏi tầm mắt của tôi. ""Sau khi đi nước ngoài, mỗi khi gọi điện thoại cho tôi anh đều "bắn tiền" trước.Câu đầu tiên luôn là, "Tớ nạp tiền cho cậu rồi, cứ nói chậm chậm thôi nhé."Anh ở đó rất cô đơn, tôi cảm thấy thế. Cảnh vật nơi đây quá đỗi thân quen, đường sá thuộc nằm lòng, xung quanh còn có bạn bè, người thân. Còn anh, anh ở một nơi hoàn toàn xa lạ"« Có lần đến nhà Lan Lan. Gần nhà nó có một thị trấn nhỏ chuyên làm đàn violin, là quê hương của loại đàn này.Khi đi qua chỗ ấy, nhìn nơi nơi bán đàn violin, tôi chợt thấy rất nhớ, rất nhớ một cậu bé. Nhớ ngày nào anh còn đeo đàn đến lớp âm nhạc, đi qua cửa sổ lớp vẽ không bao giờ quên giơ đàn khoe khoang, chào: Tiểu Khê, tớ đi... học đàn violin nhé. »Tất cả đều là lời của cô ấy, tình cảm của cô ấy nhưng sao trong tôi vẫn chỉ là hình bóng của một cậu nhóc lẻ loi, cô đơn và kiên nhẫn đứng đợi trước nhà người yêu như năm nào! Uhm, thật ra cô ấy cũng yêu Từ thiếu đó thôi vậy mà lòng tôi vẫn chẳng thể vui hơn. Đọc xong chương này, nhìn lại mới biết mình đã rơi nước mắt từ bao giờ.Tôi đã trách Cố Thanh Khê rất nhiều vì cô ấy quá hờ hững, quá lạnh lùng, quá ích kỉ cho bản thân trong suốt từng ấy tháng năm trước khi cô ấy bắt đầu đáp lại tình yêu của Từ Thiếu. Nhưng sau đó tôi nhận ra rằng chỉ là do tôi quá ghen tỵ mà thôi. Bởi trên thế giới này, đi hết cả cuộc đời ai cũng chỉ mong tìm được người như Từ thiếu vậy, lúc nào cũng toàn tâm toàn ý vì người mình yêu, yêu thương người mình yêu mà không đòi hỏi phải nhận lại bất cứ thứ gì. Thế nhưng có người đi cả đời cũng chẳng tìm được...Giá như cuộc đời này chỉ có duy nhất 1 hành trình như Cố Tây Tước nhỉ: tìm kiếm – yêu thương rồi hạnh phúc thì hay biết mấy.Cre: Tuý Nguyệt Vân------------------ Cảm nhận của bản thân -----------------Mình chọn bài review của Tiểu Vân vì mình thực sự rất rất thích văn phong của bạn. Review theo một chiều rất riêng, rất sâu, rất đặc biệt. Thực ra thì All in love không phải là một cuốn ( đối với mình) thực sự quá ấn tượng. Nội dung là câu chuyện có thực của nhà văn Cố Tây Tước, cho nên là khá nhẹ nhàng, không ngược tâm ngược thân, cũng không quá ngọt ngào hài hước. Nhưng điểm khiến cho bạn đọc nhớ mãi chính là những câu chuyện rất đỗi bình dị được kể trong tác phẩm với vài 3 câu hài hước vu vơ, nhắc cho chúng ta về thời niên thiếu tươi đẹp vĩnh viễn không thể quay về. Đọc All in love, ta cũng nhìn thấy vài nét của bản thân mình trong đó, và cũng càng trân trọng hơn thanh xuân của mình.Rate: 8.5/10
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com