TruyenHHH.com

Reup Van Ne Thanh Dang


Lý Tồn Căn ảo não tự trách mình, rõ ràng anh biết cô phản kháng rất kịch liệt, cũng biết cô rất yếu mềm, dù đây là lần đầu vậy mà anh vẫn làm hung hăng như thế, hình như đã làm cô bị thương thật rồi. Anh cố gắng nhẹ nhàng hết mức, bỏ đôi chân cứng đờ của cô vào trong chăn, điều chỉnh góc chăn, mặc quần áo vào rồi nhanh chóng ra ngoài lấy một chậu nước.

Sau khi rửa sơ qua, anh lấy thuốc giảm viêm đã mua từ lâu trong ngăn kéo ra, tách thuốc rắc bột thuốc trong con nhộng vào xung quanh huyệt nhỏ nóng đỏ. Tay anh đè hai chân không cho cô giãy giụa, thổi nhẹ đôi chút, lại nhịn không được mà hôn một cái, cuối cùng lưu luyến đắp chăn cho cô.

Sau một lúc tràn trề vui sướng, anh cũng bắt đầu có chút mệt mỏi, lặng lẽ bò lên giường nằm cạnh Trần Kiều, vươn tay ôm lấy cô từ sau lưng, lại vô tình ngửi được mùi hương thơm ngọt trên người cô, anh si mê hít một hơi, mắt trợn tròn nhìn đêm tối, sau một lúc lâu anh thở dài: "Khi nào thì em mới cam tâm tình nguyện ở lại nơi này đây?"

Đã hai ngày trôi qua cô không gặp được người đàn ông đã lăn lộn với cô hại cô sống dở chết dở đến phát sốt. Cô nhớ rõ thời điểm tỉnh lại, cảm giác bị người ta hung hăng xâm hại, bụng dưới đau đớn kinh khủng, nơi riêng tư nóng rát vừa đau vừa ngứa, đùi, eo toàn bộ đều mỏi nhờ đến nhũn ra, cử động một chút cũng gian nan rồi, ngực căng trướng đau đớn. Lúc ấy cô nghĩ, chỉ cần nhìn thấy anh ta, cô nhất định sẽ kéo anh ta đồng quy vu tận.

Cô đã quyết tâm bất chấp tất cả, ôm suy nghĩ dù chết cũng phải phản kháng, nhưng người kia vốn không xuất hiện, toàn bộ lời muốn nói đều bị nghẹn ở cổ họng, thật khó chịu. Người đến chăm sóc cô là một cô bé tầm 11-12 tuổi, nhỏ nhỏ gầy gầy, sắc mặt vàng vọt có chút thiếu dinh dưỡng, cô bé đang mặc một bộ đồng phục học sinh cũ kĩ. Mặt mũi cũng không tệ lắm, cô hoài nghi bộ đồng phục này không phải tự mua, có khả năng là do nơi khác quyên góp. Cô bé thẹn thùng, liếc nhìn cô một cái liền cúi mặt xuống. Trần Kiều đã sống không còn gì luyến tiếc nữa, trừng mắt nhìn cô bé, cô bé nhanh chóng bưng một cái chén vào, đặt ở trên ghế cạnh mép giường, gọi một tiếng "Chị ơi".

Cô nghiêng đầu liếc mắt một cái, lại là trứng luộc nấu với đường nâu, ngọt đến mức làm cô phát nôn, hai ngày nay cô luôn phải ăn món này. Cô phiền chán mà quay đầu đi, cô bé kia nhìn cô, không biết nên làm thế nào để ra ngoài, Trần Kiều gọi cô bé lại, "Tôi không ăn, đem ra ngoài đi."

Cô đã sớm thấy được, nhóc này luôn nhìn chằm chằm cái chén không rời, chắc đã rất thèm rồi, ở nơi thôn quê này ngay cả một quả trứng gà cũng không dám ăn, cô tình nguyện cho bọn họ gấp 10 lần số tiền kia, chỉ cần thả cô đi thôi, tại sao lại không đồng ý chứ. Trần Kiều tức giận thở phì phò, tính toán chắc phải lợi dụng cô bé này, cô bèn nói:"Sao nhà em chỉ cho chị ăn thôi vậy, nhà chị ai cũng có phần cả. Anh trai em cùng mấy người trong nhà có ăn không?"

"Không có, anh của em và mẹ đều không ăn, em cũng không ăn. Chị bị bệnh nên mẹ nói đem cho chị ăn ạ."

"Trong nhà chỉ có em, anh trai và mẹ thôi sao? Những người khác đâu? Ba em đâu?"

"Ba em mất rồi, còn chị em thì năm ngoái đã lấy chồng."

"Nơi này là đâu vậy? Chị chưa từng nghe nói qua, em từng nghe qua nơi ở của bọn chị chưa? Bắc Kinh ấy, biết chủ tịch Mao không? Bức tranh vẽ ông ấy treo ở quảng trường Thiên An Môn, mỗi ngày chị đều đi ngang nơi đó."

Cô bé kia cười không nói gì, không biết có hiểu những gì cô đang tả hay không. Trần Kiều chửi thầm, sao lại khó ăn như vậy chứ, cô lại hỏi: "Chị là Trần Kiều, em tên gì?"

"Em là Hoa nhi ạ."

...Cái tên quái quỷ gì thế này, Trần Kiều lại hỏi: "Anh trai em tên gì?"

Hai người tán gẫu một lúc, Trần Kiều đã khai thác được một chút tin tức về gia đình này từ Lý Tồn Hoa, một nhà bốn người, chị gái đã kết hôn, trong nhà sống dựa vào nghề trồng trọt của mẹ và anh trai, hay đến mùa lên núi đào thảo dược hoặc đào khuẩn kiếm ít tiền, cô còn biết anh trai cô bé tên đầy đủ là Lý Tồn Căn, năm nay mười chín tuổi. Mười chín tuổi, còn nhỏ tuổi hơn cô, hạ lưu, lưu manh, tuổi còn nhỏ mà đã ham muốn chuyện đó, lăn lộn với cô làm hại cô mất nửa cái mạng, ngẫm lại tức đến hộc máu.

Hoa nhi rời đi, Trần Kiều cũng không ngăn cản. Cô ở nơi này mấy ngày, trước mắt chỉ gặp mình được Hoa nhi và Lý Tồn Căn, hoặc nghe âm thanh nói chuyện của những người ngoài cửa, họ không đi vào, cô cũng không biết bọn họ định làm gì với cô.

Cùng lắm nghĩ lại cũng biết, mua phụ nữ về, ngoại trừ việc sinh con thì còn tác dụng gì nữa. Nghĩ đến này, Trần Kiều ngay lập tức đổ mồ hôi lạnh, không có khả năng cô sẽ ở lại đây, chỉ có cách đeo bám bọn họ thương lượng chuyện tiền bạc, nhưng Lý Tồn Căn cơ bản không hề để ý đến cô, làm sao bây giờ?

Cô nằm xuống giường, kéo chăn đến mũi, có mùi bồ kết nhẹ, không quá khó ngửi, cũng không hề dễ ngửi. Đột nhiên cô nghĩ đến ngày đó Lý Tồn Căn đã cưỡng hiếp cô, những giọt mồ hôi nóng bỏng của anh lăn trên người cô, vậy...trong chăn đều là hương vị của anh ta sao? Cô chịu không nổi, xoay người ngồi dậy, lớn tiếng kêu Hoa nhi.

Hoa nhi đến rất nhanh, trên tay cầm bút chì, chắc là đang làm bài tập, Trần Kiều nói muốn đi tắm, Hoa nhi do dự, đi ra cửa. Trần Kiều dựng lỗ tai nghe động tĩnh bên ngoài, hơi xa, cô không nghe được gì hữu dụng cả, sau đó Hoa nhi đi vào nói anh trai đang nấu nước.

Trần Kiều ôm chân ngồi ở trên giường, nếu cô còn ở nhà là cô đã được tắm liền rồi, kết quả cô phải chờ đến sắc trời tối xuống mới được tắm. Cô yên lặng thở dài, thật nhớ cái máy nước nóng ở nhà quá. Phòng tắm ở cách vách, cuối cùng cũng được bước ra khỏi cửa, tuy rằng chỉ cách có hai bước, nhưng cũng coi như có tiến triển đi, tâm trạng Trần Kiều tốt hơn một chút, đánh giá cách bài trí trong nhà.

Đất ở nông thôn có diện tích khá lớn, phòng ốc đều được xây rất rộng rãi, phòng cô đang ở hiện tại đối diện với chuồng lợn và phòng bếp, cạnh bức tường thấp là mở củi được chất thành đống, còn có hàng rào bằng tre trúc bao quanh, trên đó còn treo bắp và ớt đỏ. Đi vài bước bên tay phải là cửa chính, trước cửa là hai cây cột cao, dựa vào một cái thang, trên xà ngang treo một chiếc xích đu nhỏ, tấm ván gỗ làm bằng mộc đằng, hắn là làm cho Hoa nhi.

7749 đồ vật linh tinh, một cô gái lớn lên trong thành thị như Trần Kiều đều không biết hết được. Cô thu hồi tầm mắt, đối mặt với đôi mắt đang nhìn chằm chằm mình của Lý Tồn Căn, cô phản xạ có điều kiện, chán ghét quay mặt đi, anh lập tức cúi đầu, cái đầu đen nhánh mang theo rầu rĩ mất mát.

Thật ra vẻ ngoài của Lý Tồn Căn và Hoa nhi cũng không quá tệ, Lý Tồn Căn khá đẹp trai, đại khái do tuổi còn nhỏ, nên đường nét trên khuôn mặt cũng khá trẻ con. Đôi mắt đặc biệt đẹp, tựa như cánh hoa đào xinh đẹp, đuôi mắt nhếch lên, nếp gấp ở mí mắt rất sâu, hướng thẳng đến thái dương. Tròng mắt đen sáng, lông mi rất dài, lông mày nam tính.

Nếu bỏ qua nét trẻ con trên mặt thì thân thể lại rất cường tráng, đứng thẳng là có thể phơi bày ra vai rộng eo hẹp, giống quan lớn. Mà dù có đẹp đến đâu, cũng không thể thay đổi được việc anh và bọn buôn người đã hại đời cô, đối với gương mặt tuấn tú kia, một xíu hảo cảm cô cũng không có. Từ thời điểm anh đi vào Trần Kiều đều cố gắng cách anh thật xa, cô sợ bản thân nhịn không được muốn đánh chết anh, cảm giác của cô đối với Lý Tồn Căn vừa sợ lại vừa hận.

Hoa nhi chờ cô cởi quần áo, gương mặt xinh đẹp của Trần Kiều lạnh lùng, "Sao nữa, chị muốn tự tắm." Chẳng lẽ tắm có một chút cũng bị theo dõi à? Mặt Hoa nhi đỏ lên, có hơi sợ cô. Trần Kiều hừ lạnh, diễn hay thật, bọn buôn người mà lại sợ người bị hại.

"Em, em chờ chị cởi ra... Để giúp chị giặt quần áo ạ..."

Hoa nhi cầm quần áo Trần Kiều cởi ra chạy đi, Trần Kiều tức giận nói không nên lời, còn không phải sợ cô chạy trốn sao, nói dễ nghe thật.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com