Reup Tc2t Part 2
Chương 961: Phóng viên tháp tùngHai phóng viên đã đến đây để săn tin riêng về vòng khiêu chiến thì tốt xấu cũng phải bỏ bụng sẵn chút tài liệu. Gia Thế chắc chắn là diễn viên chính trong mớ tài liệu mà họ đã chuẩn bị, do đó mặc dù ông chủ Đào Hiên rất ít khi lộ diện, nhưng chỉ cần hắn xuất hiện là hai người này nhận ra ngay và luôn.“Ông chủ Đào!” Hai người mừng rỡ ra mặt.“Chào các anh.” Đào Hiên gật đầu chào một tiếng, sau đó lập tức hỏi về vụ của Hưng Hân: “Các anh mới nói trong danh sách tuyển thủ của chiến đội Hưng Hân không có Diệp Thu?”“Đúng đó, ông xem…” Một phóng viên vừa nói vừa lấy điện thoại ra. Hắn nói đây là danh sách cuối cùng được liên minh đóng dấu xác nhận, vậy mà lại lưu trên điện thoại. Đào Hiên liếc mắt nhìn hắn, đầy vẻ nghi ngờ.Phóng viên này cũng hơi mất tự nhiên, nhưng bó tay rồi, đây không phải tin sốt dẻo mà họ nhận được tại lò. Thời điểm lấy được tin, họ đang trên đường chạy theo Tào Quảng Thành tới đây. Cái gọi là danh sách cuối cùng này, thật ra họ chỉ mới vừa lưu về từ trang thông tin chính thức của vòng khiêu chiến trên website Vinh Quang.Trong danh sách hiện ra trên màn hình điện thoại, Đào Hiên nhìn thấy rất rõ: Phía sau nhân vật Quân Mạc Tiếu của chiến đội Hưng Hân, tuyển thủ điều khiển rõ ràng có tên là Diệp Tu.Diệp Thu và Diệp Tu, khác nhau chỉ một chữ, nhưng đối với một giải đấu có qui định nghiêm ngặt về thân phận mà nói, một chữ đó có ý nghĩa rất lớn.Đào Hiên nhìn qua Thôi Lập, lại không khỏi liếc Tô Mộc Tranh một cái. Trực giác nói với hắn Tô Mộc Tranh chắc chắn biết chuyện, chẳng qua bây giờ hắn đã không còn hy vọng xa vời rằng Tô Mộc Tranh sẽ tiết lộ bất kì điều gì với mình. Ngược lại, có Tô Mộc Tranh vướng víu ở đây, hắn cũng không muốn bàn nhiều về việc này nữa.Đoàn người Gia Thế ra khỏi khách sạn. Bọn họ là chiến đội nổi tiếng, nếu đứng xếp hàng mà đón taxi thì mất phong độ quá. Do đó Gia Thế đã chuẩn bị sẵn phương tiện để đưa đón. Mà ông chủ Đào Hiên cũng không làm cao, leo lên chiếc xe lớn sang trọng cùng với các tuyển thủ. Ba phóng viên của báo Thể Thao Điện Tử cũng theo sau đoàn người Gia Thế mà lên xe. Họ phát hiện bên cạnh hai người mà mình muốn tiếp xúc nhiều nhất là ông chủ và quản lý của Gia Thế đã không còn ghế trống, bèn thức thời đi ra phía sau kiếm đại một chỗ ngồi xuống.Sau đó hai phóng viên kia lập tức hăm hở tìm đối tượng phỏng vấn, còn Tào Quảng Thành thì ngồi một bên ra vẻ hờ hững, nhưng trong lòng đang cười thầm.Hai người này thiệt không có kinh nghiệm làm phóng viên tháp tùng mà.Phóng viên tháp tùng so với phóng viên bình thường sẽ có nhiều thời gian và cơ hội để phỏng vấn đối tượng hơn, do đó không cần thiết và cũng không thể có thái độ giống phóng viên bình thường, chỉ cần phát hiện mục tiêu liền gấp gáp đuổi theo mà tấn công hỏi chuyện.Cảnh giới cao nhất của phóng viên tháp tùng là biến bản thân mình trở thành một thành viên trong chiến đội, từ đó mới biết được những mặt chân thật nhất của mỗi người trong đội. Khi giao lưu với các tuyển thủ cũng phải giống như tán gẫu, trò chuyện thông thường giữa bạn bè với nhau, dùng đôi mắt và lỗ tai của mình mà tìm kiếm trong vô số những chi tiết nhỏ nhặt, lọc ra những tư liệu sống có thể khiến độc giả cảm thấy hứng thú, lấy đó để làm phong phú bài viết của mình, viết ra những nội dung và khía cạnh mà những phóng viên khác không cách nào viết ra được.Hai người trước mặt thì sao? Chụp được một tuyển thủ là lập tức muốn phỏng vấn ngay, quá thô lỗ! Đúng là tất cả các tuyển thủ Gia Thế đều đang ở đây, nhưng không lẽ chỉ cần ngồi một chuyến xe là hốt được tám bài phỏng vấn? Làm gì có chuyện ngon ăn vậy chứ. Muốn làm phỏng vấn, cho dù có là phóng viên tháp tùng cũng phải theo quy trình chính quy, xin phép câu lạc bộ trước mới được.Sau khi hai cháu phóng viên hớn hết cả hở lượn khắp một vòng, rốt cuộc cũng cảm giác thấy thái độ bất mãn của các tuyển thủ Gia Thế. Đáng thương là hai người còn chưa nhận ra mình đã làm sai điều gì, về tới chỗ ngồi mà lo lắng không thôi. Họ thì thầm to nhỏ với nhau, lại lén nhìn qua phía Tào Quảng Thành, thấy hắn cứ như không biết cơ hội hiếm có đang ở trước mặt, ngồi cùng một chỗ với biết bao nhiêu nhân vật sáng lóng lánh, nóng hôi hổi thế này, vậy mà lại dựa vô cửa sổ xe ngủ gật.Hai phóng viên không dám chạy tới chạy lui chào mời tuyển thủ nữa, chỉ đành vểnh tai lên nghe thử xem đám người Gia Thế có sẽ trò chuyện gì với nhau hay không. Nào ngờ tuyển thủ trong xe chỉ im phăng phắc, mà ông chủ Đào Hiên và quản lý Thôi Lập ngồi ở hàng ghế đầu thì lại không ngừng trao đổi gì đó với nhau, nhưng hai cháu phóng viên đâu dám đến gần mà hóng.“Thật sự không có Diệp Thu à…” Vừa mới ngồi xuống xe, Đào Hiên liền nói với Thôi Lập.Thôi Lập lúc này cũng lấy điện thoại ra, lên website chính thức tìm thử. Gã không chỉ xem Quân Mạc Tiếu mà còn nhìn khắp một lượt danh sách tuyển thủ điều khiển các nhân vật của Hưng Hân, đúng là không có Diệp Thu, nhưng… cuồng kiếm sĩ ở hàng cuối cùng là clgt?“Tôn Triết Bình!” Lúc nãy Đào Hiên chỉ lo nhìn Quân Mạc Tiếu trên màn hình điện thoại của phóng viên kia, không hề kéo xuống, bây giờ mới thấy được danh sách tuyển thủ đầy đủ bằng điện thoại của Thôi Lập. Hắn lập tức sửng sốt. Đào Hiên cũng là người đã lăn lộn trong giới từ thời kì đầu của liên minh, hắn chưa đến nỗi quên mất cái tên Tôn Triết Bình.“Sao thằng này lại chạy vô đội tụi nó?” Đào Hiên cào đầu.Thôi Lập cũng không trả lời được, chỉ biết rằng bố này mà nhập bọn, thực lực của Hưng Hân sẽ càng khủng hơn. Gia Thế vs Hưng Hân, liệu phần thắng có còn là 100% không? Thôi Lập rất nghi ngờ, nhưng làm sao mà dám nói ra.“Khoan tính tới chuyện này đã, vụ của Diệp Thu là sao?” Đào Hiên tiếp tục cào đầu. Lần trước bọn họ tiết lộ việc Diệp Thu thành lập Hưng Hân, sau đó báo Thể Thao Điện Tử lại đưa tin rằng danh sách tuyển thủ Hưng Hân chắc chắn không có Diệp Thu. Vấn đề này họ đã thảo luận với nhau hết mấy lần. Cuối cùng nhất trí cho rằng, đến vòng đấu LAN, Hưng Hân thể nào cũng sẽ đổi Diệp Thu vào. Còn cái tên Diệp Tu ắt hẳn là chỉ chém ra mà thôi, dù sao cũng đâu có ai tra xét được vòng đấu online, Diệp Thu cứ việc điều khiển Quân Mạc Tiếu, ai có chứng cứ mà làm gì được hắn?Còn tại sao phải chém ra cái tên Diệp Tu gì đó cho thừa thãi à? Theo cách nhìn của Gia Thế, đó là vì không muốn bị người ta phát hiện, nếu không áp lực đến từ fan sẽ rất lớn. Nhưng qui định của vòng đấu LAN thì nghiêm ngặt hơn, kiểu gì cũng phải để người thật lộ diện. Ai mà ngờ, bây giờ vòng đấu LAN đã đến rồi, Diệp Tu vẫn cứ y nguyên là Diệp Tu. Không lẽ Diệp Thu thực sự sẽ không xuất hiện trên sân đấu? Việc này đối với Gia Thế mà nói lẽ ra là một tin tức tốt. Thế nhưng bây giờ Đào Hiên và Thôi Lập lại cười không nổi. Trực giác nói với họ rằng đây không phải chuyện hay ho gì, mà là thằng kia đang sắp đặt một âm miu rất lớn.“Xem ra phải tự mình đi thăm hắn một chuyến rồi.” Đào Hiên nói.Đến khách sạn chỉ định cho vòng khiêu chiến, tuyển thủ Gia Thế cũng như những người khác, cần phải đăng kí báo danh ở sảnh tiếp tân. Lúc này ở đại sảnh khách sạn không còn tuyển thủ dự thi nào nữa, nên người Gia Thế xuất hiện cũng không gây ra mấy vụ chen lấn, đạp nhau dòm thần tượng.“Chiến đội Hưng Hân có Diệp Thu tới không?” Đăng kí xong, Thôi Lập lập tức hỏi thẳng nhân viên của liên minh.“Không có.” Nhân viên liên minh lắc đầu. Hắn không biết mặt Diệp Thu, nhưng khi phụ trách khâu báo danh ở khách sạn, hắn không hề nhìn thấy cái tên Diệp Thu xuất hiện. Chuyện này đám nhân viên bọn họ còn đang lén tám với nhau mà!“Vậy người có tên Diệp Tu được phân đến phòng số mấy?” Thôi Lập hỏi.“Để xem, chiến đội Hưng Hân ở tòa nhà A, tầng 7, phòng số 721 – 726, cụ thể người nào ở phòng nào thì bọn tôi không biết”. Nhân viên nói.“OK, cám ơn.” Thôi Lập không hỏi nhiều, quay về báo cáo cho Đào Hiên. Tào Quảng Thành đứng ở cách đó không xa không gần, nghe được đại khái, trong lòng cực kì kinh ngạc. Sau đó Đào Hiên và Thôi Lập đi về phía thang máy dẫn đến tòa nhà A, nhưng Tào Quảng Thành không tiện đuổi theo. Hắn chỉ đành theo các tuyển thủ Gia Thế quay về trên xe. Hai phóng viên báo Thể Thao Điện Tử còn lại bắt đầu lúng túng. Mình có nên lên xe hay không nhỉ? Phía Gia Thế hoàn toàn không có ý định muốn mời mình theo, nếu lên thì giống lúc nãy ngu ngơ mà ngồi tuốt đằng sau, về đến khách sạn bên kia cũng chưa chắc có cơ hội gì để săn tin …Không được! Phải lên chứ!Hai người nhanh chóng hội ý, nếu không đi theo, nói không chừng sẽ để con cá lớn Gia Thế này lọt lưới. Tào Quảng Thành chắc chắn sẽ viết bài về Gia Thế, nếu hai người bọn họ viết về các chiến đội khác thì sao giành nổi trang đầu?Không những phải đi theo, còn phải đổi khách sạn, ở chung với Gia Thế! Hai người quyết định xong, lập tức hi hi ha ha chui lên xe, tự nhiên với người Gia Thế như đã yêu nhau tự thuở nào.“Quyết đoán lắm!” Sao Tào Quảng Thành có thể đoán không ra tâm tư của hai người này? Gã bật ngón cái lên khen một câu.Hai người kia đều biết gã đang móc xỉa nên không tiếp lời, chỉ đi thẳng ra sau xe tìm chỗ ngồi xuống, không dám lôi kéo làm thân với tuyển thủ nào nữa.Tào Quảng Thành ngồi ở vị trí không quá cao cũng không quá thấp, trong lòng cứ nghĩ mãi về chuyện của Diệp Thu bên Hưng Hân. Rốt cuộc là thế nào ấy nhỉ? Thằng nhóc Thường Tiên vẫn luôn đi với Hưng Hân, có khi nào nó biết cái gì đó không?Mặc dù Tào Quảng Thành khinh tất cả các chiến đội khác ngoài Gia Thế, nhưng gã vẫn rất nhạy với mùi tin nóng. Gã nghĩ tới đó, cảm thấy cần phải tìm Thường Tiên hỏi thử, bèn vội vàng cầm di động xuống xe gọi điện thoại. Tào Quảng Thành rất thân với Gia Thế, gã ngồi như thể một thành viên trong xe, đi lên đi xuống chẳng có chút cảm giác ngại ngùng nào.Đang chuẩn bị bấm điện thoại, Tào Quảng Thành bỗng nhiên nhìn thấy một chiếc xe khác dừng lại trước cửa khách sạn, sau đó một người bước xuống, vô cùng quen mặt.“Ai vậy ta?” Tào Quảng Thành ngó nghiêng, lại bước tới gần hai bước mà nhìn, đột nhiên nhận ra người này.Bà nội ơi, là chủ tịch liên minh Phùng Hiến Quân!Nhân vật tai to mặt bự cỡ này, muốn phỏng vấn mới thực sự khó như lên trời.Những người như ông chủ chiến đội, phóng viên tháp tùng như hắn vẫn có cơ hội tiếp xúc được. Trò chuyện vài câu, nếu may mắn gặp phải hôm người ta có tâm trạng tốt, nói không chừng còn có thể hẹn một cuộc phỏng vấn riêng. Nhưng chủ tịch liên minh Phùng Hiến Quân ấy à! Tuổi nào cho phóng viên tháp tùng Gia Thế! Muốn hẹn phỏng vấn ông ấy, tổng biên tập đại nhân của báo Thể Thao Điện Tử đích thân ra mặt thì còn nghe được. Bình thường trong các cuộc họp báo, đến phần phóng viên đặt câu hỏi, nếu được ông ta trả lời một hai câu là đủ để mừng đến ngửa mặt lên trời 45⁰ cười ha hả rồi.Hai thằng ngu kia chỉ lo nhìn chăm chăm theo Gia Thế, nhân vật lớn cỡ này cũng bỏ lỡ. Tào Quảng Thành trong lòng cười nhạo hai đồng nghiệp, không màng gọi điện thoại nữa, chỉ gấp gáp sải bước đuổi theo.Nhóm của Phùng Hiến Quân có ba người cùng nhau đi tới sảnh tiếp tân. Nhân viên liên minh đương nhiên biết đó là đại BOSS của mình, vội vàng đứng dậy đón.Phùng Hiến Quân dựa sát vào quầy tiếp tân, Tào Quảng Thành chẳng dễ mới vểnh tai hóng được họ đang nói với nhau những gì, nào ngờ câu đầu tiên chui vào tai lại là: “Chiến đội Hưng Hân được xếp ở đâu?”“Tòa nhà A, tầng 7, phòng số 721 – 726.” Nhân viên đáp.Tào Quảng Thành kinh hãi.Nhìn điệu bộ này, không lẽ chủ tịch liên minh đến đây là vì Hưng Hân sao? Tụi Hưng Hân có bản lĩnh dữ vậy hả? Tính cho đến nay, thành tích lớn nhất của tụi nó cũng chỉ là loại được một chiến đội chuyên nghiệp trong vòng thi đấu online thôi mà? Chỉ thế mà đã đáng cho chủ tịch liên minh đích thân chiếu cố? Coi như chiến đội này lấp lánh bởi hào quang của Diệp Thu đi, cũng không đến mức đó chứ? Tào Quảng Thành ngu cmn người rồi.
Chương 962: Tên thật và tên giảTào Quảng Thành rất muốn lấy bao bố trùm đầu bắt cóc Phùng Hiến Quân về tra hỏi, nhưng có cho gã mười lá gan gã cũng không dám làm vậy. Sau khi nhóm ba người của Phùng Hiến Quân hỏi được số phòng của Hưng Hân thì không lằng nhằng thêm, lập tức đi về phía thang máy dẫn tới tòa nhà A. Các nhân viên ở sảnh tiếp tân lúc này ai ai cũng ngu mặt, rõ ràng họ đều không thể tin nổi việc Hưng Hân có thể được chủ tịch đích thân đến gặp. Đám nhân viên chụm đầu ghé tai mà tám chuyện, bỗng nhìn thấy Tào Quảng Thành gần đó.“Phóng viên Tào…”Một tiếng hô đã đánh thức Tào Quảng Thành đang đứng đờ người.“Hả…” Tào Quảng Thành hoàn hồn, lúc này làm gì còn tâm trạng nghĩ đến phỏng vấn hay không phỏng vấn. Gã chỉ đang tưởng tượng ra một cảnh: Trong căn phòng khách sạn của chiến đội Hưng Hân có hai ông trùm đứng đầu Gia Thế và chủ tịch liên minh. Những nhân vật lớn này đột nhiên xuất hiện cùng lúc sẽ có phim gì coi?Vừa nghĩ tới đó, Tào Quảng Thành không thể nào tốn thêm thời gian ở đây nữa, lập tức phi như bay về phía thang máy dẫn tới toà nhà A. Ai ngờ ba cái thang máy thì một cái vừa mới đi khỏi, hai cái vẫn còn tuốt trên tầng mười mấy, Tào Quảng Thành sốt ruột chịu hết nổi, nghĩ bất quá là lầu bảy mà thôi, bèn lập tức chạy tới cầu thang bộ. Gã vừa chạy vừa bấm di động, có phải bây giờ thằng nhóc Thường Tiên đang ở chung với tụi Hưng Hân không nhỉ?“Alo, anh Tào.” Thường Tiên nhận điện thoại, nghe như đang cười.“Cậu ở đâu?” Tào Quảng Thành hỏi.“Đang ở khách sạn!” Thường Tiên đáp.“Phòng mấy?” Tào Quảng Thành hỏi.“Phòng 723…” Thường Tiên đã nghe ra giọng điệu khẩn trương của Tào Quảng Thành.“Trong phòng có ai?”“Tuyển thủ Hưng Hân… Bánh Bao và La Tập…” Thường Tiên từ lâu đã không phải người lạ đối với cả nhà Hưng Hân, bây giờ còn đang ngồi chơi trong phòng Bánh Bao và La Tập nữa chứ. Tuy chưa bao giờ được ai chỉ dẫn, nhưng Thường Tiên rất có năng khiếu làm phóng viên tháp tùng chiến đội. Cậu không hề mắc phải cái lỗi vừa nhìn thấy tuyển thủ đã nhào đến hỏi mấy câu gài hàng, mà thật sự kết bạn với họ, đặc biệt còn có mối quan hệ rất tốt với đám tuyển thủ trẻ.“Người tên Diệp Tu của Hưng Hân ở phòng nào?” Tào Quảng Thành hỏi.“Phòng 722…”“Đi qua đó!” Tào Quảng Thành kêu lên.“Sao thế?” Thường Tiên khó hiểu.Phòng số 722 là phòng của Diệp Tu và Ngụy Sâm. Hai tên tuyển thủ già đời này luôn khiến Thường Tiên cảm thấy rất ngột ngạt, cho nên nếu không có việc, cậu chắc chắn sẽ không tìm bọn họ chơi. Bánh Bao và Kiều Nhất Phàm là hai người có mối quan hệ tốt nhất với Thường Tiên, còn La Tập và An Văn Dật không thường ở Hưng Hân thì có hơi xa lạ một chút. Nhưng dù xa lạ cỡ nào, ở gần họ vẫn dễ thở hơn Diệp Tu với Ngụy Sâm. Bây giờ nghe thấy Tào Quảng Thành kêu chạy qua chỗ Diệp Tu và Ngụy Sâm, Thường Tiên buột miệng hỏi một câu.“Cậu đi mau đi, tôi cũng sắp tới rồi.” Tào Quảng Thành gào lên.“Ặc…” Thường Tiên sửng sốt, nhưng Tào Quảng Thành đã nói đến mức này, cậu cũng không thể không hiểu ra. Chẳng lẽ sắp có tin sốt dẻo gì đó rồi!?“Tui qua bên đối diện chơi chút.” Thường Tiên liền nói một tiếng với Bánh Bao và La Tập, sau đó lao ra ngoài.Phòng 722 của Diệp Tu và Ngụy Sâm đối diện xéo với phòng 723 mà cậu đang ở. Cửa phòng 722 đang khép hờ, Thường Tiên đến gần lập tức nghe thấy người nói chuyện trong đó hình như không phải Diệp Tu hay Ngụy Sâm. Thường Tiên không dám chậm trễ, vội vàng gõ cửa vài tiếng, vừa nghe thấy có người cho phép là lập tức chui vào.Có nhiều người trong phòng hơn Thường Tiên nghĩ. Chỉ tính chiến đội Hưng Hân thôi đã hơn bốn người: Diệp Tu, Trần Quả, Đường Nhu, Ngụy Sâm đều đang ở đây. Ngoài ra còn có hai người đang đứng chứ không ngồi. Nghe thấy Thường Tiên đi vào, ai nấy đều nhìn ra cửa. Thường Tiên lập tức nhận ra hai người này. Đó là ông chủ Gia Thế, và cả quản lí nữa, toàn là nhân vật lớn không luôn!Đào Hiên không nhìn ra Thường Tiên, nhưng Thôi Lập thì thấy có hơi quen mắt. Là phóng viên của tòa soạn thành phố H, Thường Tiên cũng đã từng đến Gia Thế, hầu hết là chạy việc vặt cho Tào Quảng Thành. Ở Gia Thế chỉ có Thường Tiên nhận ra người ta chứ đâu có bao nhiêu người biết Thường Tiên là ai.“Tiểu Thường đó hả.” Lúc này, Diệp Tu ngồi bên kia chào cậu một tiếng, sau đó không nói thêm gì nữa.“Ặc… Hình như mọi người đang bận…” Người bình thường nhìn thấy người khác có việc bận thì dĩ nhiên sẽ tránh đi. Nhưng Thường Tiên là phóng viên, nghề của cậu là chuyên môn hóng chuyện người khác. Nhìn thấy hai ông trùm của Gia Thế ở đây, Thường Tiên đánh hơi được mùi tin tức lớn, ngu gì chịu tránh đi chứ.Cậu cứ đứng ở đó, mấy người trong Hưng Hân cũng không đuổi. Thôi Lập thì nghĩ một lúc lâu vẫn không nghĩ ra đã gặp thằng nhóc này ở đâu. Đào Hiên làm ông chủ nên nghếch mặt rất cao, chỉ liếc Thường Tiên một cái là không thèm nhìn tới nữa. Cho dù muốn đuổi người này đi thì cũng không cần đến hắn mở miệng. Hắn quay đầu về, như không có gì mà tiếp tục câu chuyện muốn nói.“Thì ra cậu ở đây! Vậy đội trưởng Diệp Tu của các cậu đâu? Giới thiệu bọn tôi làm quen với!” Đào Hiên nói.Thường Tiên nghe mà chả hiểu cái vẹo gì, đội trưởng Diệp Tu không phải đang ở trước mặt họ sao, ông chủ Gia Thế này xỉn mờ mắt rồi hả? Thường Tiên khịt khịt mũi, không nghe thấy mùi rượu mà chỉ nghe đội trưởng Diệp Tu nói: “Diệp Tu không phải là tôi à?”“Cậu dám nhận rồi sao?” Đào Hiên nhìn hắn.“Có gì mà không dám?” Diệp Tu thản nhiên cười.“Cậu điên hả?” Thôi Lập đứng một bên, không hiểu nổi thái độ của Diệp Tu, “Dùng tên giả để dự thi, cậu cho rằng tất cả mọi người đều mù đấy à?”“Ai nói đó là tên giả?” Diệp Tu hỏi ngược.“Ha ha.” Đào Hiên nghe xong chỉ cười khan hai tiếng, “Đây thực sự là câu chuyện buồn cười nhất mà tôi từng nghe. Cái này còn không phải tên giả, chẳng lẽ Diệp Thu mới là tên giả? Cậu sẽ không cho rằng bởi vì không có bao nhiêu người biết mặt cậu, cho nên thực sự cậu có thể muốn đổi thân phận thế nào thì đổi mà không ai biết đó chứ, Diệp Thu?”Rầm!Cửa phòng vang lên một tiếng rất mạnh. Mọi người đều quay đầu nhìn. Thì ra chú em phóng viên Thường Tiên từ sau khi vào cửa đã đứng yên một chỗ, nghe xong câu kia của Đào Hiên lập tức đứng thẳng hết nổi, run chân lùi lại một bước, vô tình đẩy cửa phòng đang khép hờ đập cái rầm vô khung cửa. Vẻ mặt Thường Tiên sửng sốt cực độ, đờ đẫn nhìn Diệp Tu, lắp bắp mở miệng muốn nói gì đó nhưng lại nói không nên lời.Đội trưởng Diệp Tu chính là Diệp Thu?Nếu vậy, trên thực tế mình đã gặp được đại thần Diệp Thu mà ngay cả anh Tào cũng chưa từng thấy mặt bao giờ? Còn nói chuyện với đại thần rất nhiều lần? Thậm chí còn từng phỏng vấn luôn?Nhưng làm sao anh ta có thể là Diệp Tu được?Mà lại dùng cái tên Diệp Tu để báo danh nữa chứ?Dùng chứng minh nhân dân giả để tham gia thi đấu? Vậy là phạm quy rất nghiêm trọng đó! Có sẽ liên lụy đến toàn đội chịu xử phạt hay không còn chưa biết! Làm sao mà qua ải nổi? Tuy số người biết mặt đại thần Diệp Thu không nhiều nhưng đâu phải không có! Ví dụ như đồng đội trong Gia Thế của anh ta chắc chắn đều phải biết anh ta, vậy không phải rất dễ bại lộ hả?Trên trán Thường Tiên viết đầy dấu chấm hỏi, thậm chí còn bắt đầu lo lắng dùm cho Diệp Tu. Nhưng Diệp Tu ngồi bên kia chỉ đứng dậy nhìn Đào Hiên, trên mặt vẫn mỉm cười: “Ông nói đúng, thật ra Diệp Thu mới là tên giả. Chuyện này hoàn toàn không phải chuyện cười, mà là… một lời nói dối.”“Cậu nói cái gì?” Lần này, cả Đào Hiên và Thôi Lập đều mắt A miệng O.“Hồi đó liên minh mới phát triển, chiến đội cũng chỉ mới thành lập, khâu quản lý ở tất cả mọi mặt đều rất lộn xộn. Có rất nhiều người muốn trở thành tuyển thủ chuyên nghiệp mà không tránh khỏi phải động tay động chân một chút, nhất là về tuổi tác…”“Tuổi của cậu không đủ tiêu chuẩn?” Đào Hiên nhíu mày. Khi đó bởi vì liên minh chỉ mới thành lập, chưa có đủ bối cảnh thương mại và cơ chế nguồn lực hoàn hảo như bây giờ, nên dĩ nhiên phải chịu rất nhiều điều lệ hạn chế nghiêm khắc. Ví dụ như chưa đủ 18 tuổi sẽ không được trở thành tuyển thủ chuyên nghiệp, đó là quy định sắt thép của thời kỳ đó. Bao năm qua, game luôn luôn nhận được cái danh xấu là “ma túy điện tử”, việc thành lập liên minh chuyên nghiệp trong mắt rất nhiều người chẳng khác gì lập hội cùng hít heroin tập thể. Để không phải gánh chịu áp lực quá lớn từ dư luận, ngăn cản người chưa thành niên gia nhập cũng là một hành động bất đắc dĩ mà thôi.Nhưng trên có chính sách, dưới có đối sách, để nhảy qua rào cản điều kiện cứng nhắc này, gian lận tuổi tác đã trở thành phong trào của thời kỳ liên minh mới phát triển. Nhưng Đào Hiên đã quen Diệp Tu từ trước khi liên minh thành lập, lúc đó hắn biết rõ tuổi của Diệp Tu hoàn toàn phù hợp yêu cầu của liên minh. Không có khả năng Diệp Tu tiên đoán được việc liên minh sẽ thành lập, lại còn có quy định về số tuổi, mà nói dối hắn.“Không phải đâu.” Diệp Tu lắc đầu, “Vụ của tôi còn kinh hơn cái vụ tuổi tác nhiều, lúc đó tôi… không có chứng minh nhân dân.”“Cho nên cậu làm giả chứng minh nhân dân!” Đào Hiên kinh hãi.“Cũng không phải luôn. Tôi chỉ dùng chứng minh của người khác thôi.” Diệp Tu nói.“Dùng chứng minh của người khác…” Đào Hiên và Thôi Lập bắt đầu thấy ảo tung chảo.“Ừ, mấy thứ như anh em sinh đôi đó mà, nói ra mấy ông có nghĩ là ảo như phim Hàn không?” Diệp Tu hỏi.“Anh em sinh đôi…” Tiếng lòng của Đào Hiên và Thôi Lập: Phim Hàn cái đách, phim Hàn tuổi gì!“Ừ, là vậy đó, tôi phải dùng tên của thằng em sinh đôi mới báo danh được, mà cái tên Diệp Tu bây giờ sử dụng mới là thân phận thật của tôi.” Diệp Tu cuối cùng nói.“Việc này… việc này…” Đào Hiên choáng, việc này dường như có chỗ nào đó không đúng lắm, hắn cảm thấy cần phải nghĩ cho rõ coi là chỗ nào.Phản ứng của Thôi Lập thì rất nhanh, gã lập tức cười gằn mà nói: “Cậu sẽ không cho rằng bây giờ cậu đổi về thân phận thật, mọi chuyện sẽ coi như chưa từng xảy ra? Cậu tưởng ai cũng ngu hả?”“Đương nhiên là không.” Diệp Tu lắc đầu, “Cho nên vấn đề này chúng ta phải cẩn thận mà xử lý cho thỏa đáng.”“Chúng ta?” Thôi Lập cứ như nghe thấy một chuyện cười khác.“Đúng, chúng ta.” Diệp Tu nghiêm túc gật đầu, “Hồi đó tôi đang ở Gia Thế, không đúng hả? Đã vậy còn dùng thân phận đó mà giúp Gia Thế đoạt được ba tổng quán quân, ông sẽ không giả vờ quên vụ đó đâu ha?”“…” Thôi Lập sửng sốt, mà Đào Hiên rốt cuộc cũng đã hiểu ra trước đó có chỗ nào hắn cảm thấy không đúng. Việc thằng này sử dụng tên giả để thi đấu lại liên quan chặt chẽ đến Gia Thế. Cho nên bây giờ, Đào Hiên không những không thể lợi dụng việc Diệp Tu dùng thân phận giả để đả kích Hưng Hân, mà ngược lại còn phải tận tâm tận lực nghĩ cách che giấu. Hắn bắt buộc phải làm vậy, không phải vì thằng này, mà là vì Gia Thế.
Chương 963: Giông tố ơi, hãy kéo đến bên đời em điThường Tiên chỉ là một phóng viên nho nhỏ mà thôi, cho nên lúc này đã kích động tới mức muốn tông cửa bỏ chạy. Là một phóng viên, dĩ nhiên cậu rất mong có được tin nóng, thế nhưng tin tức cậu vừa nghe được thật sự quá lớn, lớn đến mức run chân luôn. Diệp Thu, đại thần số một trong lịch sử Vinh Quang, chỉ là một cái tên giả? Từ ngày thành lập liên minh đến nay, đây chắc chắn là một… một cái gì nhỉ?Chữ đầu tiên nhảy ra trong đầu Thường Tiên là một vụ bê bối lớn nhất, nhưng từ đáy lòng, cậu không hề đồng ý rằng đây là một vụ bê bối.Người trước mắt này chỉ sử dụng một thân phận giả, nhưng mọi trận thi đấu đều do hắn tự mình đánh, đối thủ cũng do hắn tự tay hạ gục, thắng lợi là hắn tự thân giành lấy. Ba quán quân liên tục và vô số giải thưởng, vinh dự mà Diệp Thu ôm trong tay, tất cả mọi thứ đều là hàng thật giá đúng. Những giải thưởng, những vinh quang ấy không thuộc về cái tên “Diệp Thu”, mà thuộc về người đang đứng trước mắt.Hành vi của hắn đúng là trái với quy định của liên minh, nhưng hai chữ công bằng mà giải đấu hướng tới thì không hề bị ảnh hưởng dù chỉ mảy may. Hắn chỉ mượn sử dụng một tấm chứng minh nhân dân, còn người ngồi trên sân đấu luôn luôn là bản thân hắn, nếu so ra, việc đó có ảnh hưởng đến sự công bằng như các tuyển thủ khai gian tuổi tác không?Trong lòng Thường Tiên vô cùng xoắn quẩy về lập trường mà mình đang đứng hiện tại. Đây là một tin động trời, nếu tiết lộ, Thường Tiên có thể nhờ đó mà nổi danh, nhưng đồng thời cũng sẽ làm hại đến rất nhiều người. Đội trưởng Diệp Tu đang ở trước mặt, chiến đội Hưng Hân, chiến đội Gia Thế, và còn vô số fan hâm mộ sẽ vì việc này mà chịu rất nhiều đau khổ.Nếu đây là một vụ bê bối kiểu doping trong thi đấu thể thao, Thường Tiên chắc chắn sẽ giữa đường gặp chuyện bất bình ra… miệng tiết lộ. Nhưng vấn đề là từ tận đáy lòng, Thường Tiên không cảm thấy đây là một vụ bê bối. Chỉ mượn dùng một tấm chứng minh nhân dân, còn ngoài ra những thứ khác đều là hàng thật. Mỗi một trận thi đấu, mỗi một lần thắng thua, mỗi một danh hiệu quán quân đều thật 100%, chỉ trừ đi một việc: Người có tên Diệp Thu thật sự không phải là Diệp Thu. Nhưng việc này có ảnh hưởng đến kết quả thi đấu không?Diệp Tu nói lúc đó anh ta không có thẻ chứng minh nhân dân, cho nên mới dùng thẻ của người khác, rõ ràng là bất đắc dĩ. Bao nhiêu năm sau đó vẫn không đổi lại tên, là do đã lỡ leo lên lưng cọp không thể xuống được hay còn nguyên nhân nào khác thì Thường Tiên không cách nào biết. Cậu chỉ cảm thấy, một cái thẻ chứng minh nhân dân mà thôi, nếu không có xảy ra những việc dối trá, gian lận như đánh thay, vậy cũng không tính là cái đinh gì.Bởi vì cách nhìn đó mà Thường Tiên không biết xử lý tin tức “kinh khủng” này thế nào. Cậu rất dằn vặt, rất khó xử, cậu hối hận đã bước vào căn phòng này. Ước gì có thể đảo ngược thời gian, khi đó cậu nhất định sẽ tránh ra ngoài.Nhưng bây giờ có ước cũng đã quá muộn. Lòng Thường Tiên đang xoắn thành bánh quẩy, lòng Đào Hiên và Thôi Lập lẽ nào lại không? Tin tức này với hai người mà nói không khác nào bị năm tia sét đánh thẳng xuống đầu. Nhưng cái không cam tâm nhất là: Diệp Tu gây ra họa lớn đến vậy, nhưng nó vẫn tỉnh như một con ruồi! Cứ như thể vụ này chả hề liên quan gì đến nó, nó chỉ đang vắt chân ngồi coi phim!“Mạo danh người khác, việc này nếu như xử lý một cách nghiêm túc, cậu sẽ phải chịu trách nhiệm trước pháp luật.” Thôi Lập chịu hết nổi cái bản mặt con ruồi của thằng cờ hó này rồi. Gã đột nhiên nói một câu lạnh lùng, rõ ràng đang muốn đe dọa.Kết quả thì sao? Gã nhìn thấy Diệp Tu vẫn trưng bản mặt khiến gã chán ghét mà nói: “Đúng rồi, mấy ông tính xử lý một cách nghiêm túc hả?”Thôi Lập hộc máu, thằng cờ hó mắc zại, xử lý một cách nghiêm túc? Mình làm sao có thể xử lý một cách nghiêm túc? Lôi Diệp Tu ra tòa à? Lên án hắn mạo danh người khác ký hợp đồng với mình à? Làm vậy có khác gì xòe cái tin này ra ánh sáng luôn? Bây giờ Gia Thế cần làm nhất phải là che giấu việc này để tránh bị liên lụy đi chứ? Mà nếu thật sự truy cứu thằng cờ hó này, về mặt pháp luật đúng là Gia Thế có thể đứng vững, nhưng chỉ sợ về mặt tình nghĩa sẽ bị tặng đủ đá xây ký túc xá. Diệp Tu mạo danh người khác là đúng, nhưng cống hiến của hắn đối với Gia Thế những năm qua đều là thật, nếu Gia Thế truy cứu hắn thì rõ ràng là ăn cháo đá bát. Cách làm này về căn bản mất nhiều hơn được.Còn muốn nhờ đến người bị mạo danh đứng ra truy cứu? Mơ cũng đừng mơ. Người kia là anh em sinh đôi với thằng tờ ró này! Chẳng lẽ còn mong người ta đứng ra tố cáo cho anh ruột mình chịu trách nhiệm trước pháp luật?“Bây giờ tôi muốn xác nhận trước một chuyện.” Cuối cùng Đào Hiên cũng mở miệng, “Bao nhiêu năm qua, người thi đấu luôn luôn là cậu đúng không? Người anh em kia của cậu, người tên Diệp Thu thật sự ấy, chưa từng xuất hiện trên sân đấu?”“Luôn luôn là tôi, không có chuyện trên trời như ông tưởng tượng đâu.” Diệp Tu cười mà nói.“Vậy thì tốt, vậy vẫn còn khả năng xử lý việc này…” Đào Hiên cũng bị sét đánh trúng mỏ ác, nhưng nội công vẫn thâm hậu hơn cấp dưới Thôi Lập của mình một bậc, nên bây giờ hắn không lo nghiến răng ken két với thái độ của Diệp Tu mà chỉ tỉnh táo suy nghĩ làm cách nào để giải quyết.“Bên phía liên minh ắt hẳn cũng sẽ không muốn chấp nhận sự thật này. Tổng quán quân 3 năm liên tục, MVP, đại thần số một liên minh, thân phận lại là giả. Chuyện này đối với danh dự của liên minh sẽ là một đả kích rất lớn.” Đào Hiên nhìn nhận vấn đề từ góc độ của người kinh doanh. Liên minh cũng giống hắn, sẽ không hy vọng vụ việc này bị phơi bày ra ánh sáng.“Nhưng bây giờ thằng cờ hó này sắp phải lộ mặt ra thi đấu rồi, kiểu gì cũng phải có cách giải thích hợp lý chứ!” Thôi Lập nói.“Chỉ cần có thể khai thông nội bộ thôi, còn muốn giải thích với bên ngoài thì không khó.” Đào Hiên nói.“Ừ, có lý đó.” Diệp Tu ở bên cạnh gật đầu.“Bây giờ phải nhanh chóng tìm người bên phía liên minh để khai thông trước. Làm sao để nói rõ nguồn cơn với bọn họ đây?” Đào Hiên bắt đầu suy nghĩ, nhưng ngay lúc này bỗng nghe thấy tiếng gõ cửa.Tất cả mọi người trong phòng lập tức có cảm giác đi ăn trộm bị phát hiện. Thường Tiên đứng gần cửa nhất, nãy giờ vẫn hồn lìa khỏi xác, run rẩy hỏi một câu: “Ai đó?”“Tôi, Phùng Hiến Quân đây.”“Phùng Hiến Quân? Là ai? Sao nghe quen quá?” Phóng viên nhỏ mà, những nhân vật cậu ta có thể tiếp xúc tới đều có địa vị quá thấp, cho nên khó tránh phản ứng hơi chậm với các tên tuổi lớn.Nhưng hai người bên Gia Thế thì mới ăn xong sấm sét vào đầu, bây giờ lại trúng thêm một đòn liên kích. Thôi Lập đã đến mức không ôm tường là đứng hết nổi, Đào Hiên cũng xanh xám mặt mày. Hắn phân tích rất hợp lý, đúng là nên đi tìm người của liên minh để khai thông, nhưng bộ tau có nói trực tiếp đi khai thông với chủ tịch liên minh luôn hả má!Người của Hưng Hân lúc này cũng không đứng đó mà ngó nữa, Trần Quả lập tức nghĩ kế: “Hay là kiếm chỗ trốn trước đi? WC? Chui gầm giường?”Kết quả, người bình tĩnh nhất vẫn là Diệp Tu, vẫn một nụ cười hờ hững chẳng hề để tâm như mọi khi: “Thôi, cái gì tới cũng phải tới, ông chủ Đào đã phân tích tốt xấu hết rồi, tôi cảm thấy cũng không khó nói rõ mọi việc.”“Thôi được… Mở cửa đi…” Đào Hiên cũng biết rằng sớm muộn sẽ phải đối mặt, nay chuyện đã đến trước mắt, hắn không phải loại người chỉ biết trốn tránh.Thường Tiên đứng cạnh cửa, giờ phút này đã phát hiện người đang ở bên ngoài chính là chủ tịch liên minh. Tin dữ cứ đến liên tục làm cậu nảy sinh một kiểu tâm lý “giông tố hãy cứ kéo đến bên đời em đi oh~ ”, cho nên bây giờ cậu ta tương đối bình tĩnh, thong dong mà kéo cửa ra.“Ái chà, không ít người nhỉ!” Phùng Hiến Quân bước vào, nhìn thấy Đào Hiên của Gia Thế làm ông cũng bất ngờ.Đào Hiên cười cười, bước tới bắt tay chào hỏi Phùng Hiến Quân. Tầm mắt của Phùng Hiến Quân lướt một vòng quanh phòng, nhìn thấy Diệp Tu, ông liền cười ha ha, chỉ vào hắn mà nói: “Diệp Thu, quả nhiên cậu ở đây.”Thường Tiên lập tức cảm thấy: Bão tới bão tới!Hai trợ lý của Phùng Hiến Quân cũng đã vào phòng. Bên phía cầu thang bộ, Tào Quảng Thành thở hồng hộc lao từ dưới lên, nhìn thấy đích đến đã xuất hiện trước mắt thì càng tăng tốc. Nhưng cửa phòng đang chầm chậm đóng lại, gã vội vàng la lớn: “Chờ tui dzới…”Thường Tiên ló đầu ra nhìn, thấy Tào Quảng Thành, lập tức mừng hết cỡ. Tin sấm sét trong phòng này cậu thực sự không biết phải xử lý thế nào, có anh Tào ở đây là tốt quá rồi. Lần đầu tiên từ khi vào phòng Thường Tiên mới có thể thở phào, đang chuẩn bị mở cửa cho Tào Quảng Thành, bên kia Thôi Lập bỗng vội vàng hỏi một câu: “Ai đó?”“Anh Tào bên tòa soạn của tụi em.” Thường Tiên liền nói.“Tòa soạn? Anh Tào?” Thôi Lập vừa kịp hiểu ra, lập tức giật mình: “Tào Quảng Thành? Mau đóng cửa!”“Hả?”“Đóng cửa!”Thường Tiên nào dám nói nửa chữ không, hoảng hốt đóng cửa lại. Tào Quảng Thành lúc này đã chạy đến rất gần, thấy rõ Thường Tiên không thèm nghe theo tiếng kêu của mình mà khóa cửa luôn, cơn giận dữ lập tức bốc thẳng lên đầu. Thằng nhãi ranh chết tiệt này ngày thường nhìn có vẻ hiền lành thành thật, thì ra nó xảo trá đến vậy, muốn độc chiếm tin hot lần này?Tào Quảng Thành nóng máu quá rồi, nhưng không dám vô lễ với đám người trong phòng. Gã vuốt giận ổn định cảm xúc, đến trước cửa, cộp cộp cộp, cực kì lễ phép gõ lên.“Phóng viên Tào đúng không? Xin mời anh quay về, hiện tại chúng tôi không tiện nhận phỏng vấn.” Sát cửa truyền ra giọng nói của Thôi Lập, Tào Quảng Thành nghe được liền cảm thấy buốt giá con tym. Gã hiểu khá rõ người bên Gia Thế. Thôi Lập đã nói câu này, nghĩa là hôm nay gã đừng hòng mà bước vào cửa. Không tiện nhận phỏng vấn? Má nó, thằng nhóc Thường Tiên vẫn còn ở bên trong mà!Tại sao? Tại saoooooooo?Thà rằng cho thằng nhóc Thường Tiên đứng hóng, cũng không cho mình vô trong? Lẽ nào thằng nhóc Thường Tiên dùng đến thủ đoạn đen tối? Nô quây! Một thằng quỷ con mới ra lăn lộn giang hồ như nó, làm cách nào có thể bắt quản lý Gia Thế cho nó độc chiếm nguồn tin? Tào Quảng Thành giận quá, Tào Quảng Thành hận quá! Nhưng Tào Quảng Thành không dám lằng nhằng níu kéo, bèn móc di động ra gọi cho Thường Tiên. Ai dè cậu ta tắt máy.WTF!Tào Quảng Thành ra sức mắng mỏ trong lòng. Không thể vào trong, lại không nỡ bỏ đi, gã hóa thân thành thằn lằn bò trên cửa, mưu đồ muốn nghe được một hai câu. Nhưng khách sạn này đã là nơi mà liên minh bố trí tổ chức giải đấu thì không thể có cách âm kém được, gã ôm luôn cái cửa mà vẫn không cách nào nghe thấy tiếng nói chuyện bên trong. Tào Quảng Thành tan nát cõi lòng.Trong phòng, Phùng Hiến Quân đã bắt đầu cảm thấy bầu không khí hình như có hơi quái dị. Mà Thôi Lập thì đang nhức nhối, bởi vì lúc Thường Tiên nhắc đến Tào Quảng Thành, gã rốt cuộc đã nhớ ra thằng nhóc nhìn quen quen đứng trước mặt mình này là ai. Cũng là phóng viên nốt!Khai thông nội bộ thì khai thông nội bộ, phóng viên có thể tính là người nội bộ hả chời? Những lúc như thế này, người cần đề phòng nhất chính là phóng viên! Kết quả là cả đám lại ở trước mặt một phóng viên mà kể chuyện đời hết nửa ngày. Gã và Đào Hiên không biết thằng này là phóng viên, nhưng tụi Hưng Hân cũng không biết hả? Diệp Tu, đầu của mày bị úng nước rồi hả? Lúc thằng này đi vào sao không kiếm cớ lùa nó ra ngoài? Muốn làm khó tụi tau hả? Thôi Lập giận đến mức muốn ôm Diệp Tu chết chùm cho rồi.Phùng Hiến Quân thì sao? Ông cảm thấy bầu không khí có hơi lạ lùng, nhưng cũng không hỏi nhiều, chỉ quan tâm đến việc mà mình muốn nói: “Hưng Hân các cậu, hình như còn có ai đó tên là Diệp Tu đúng không?”“Ha ha ha…” Diệp Tu cười, đạp cho Ngụy Sâm đang ngồi trên sô pha kế bên đứng dậy: “Chủ tịch, ngồi xuống trước đã.”“Sao vậy?” Phùng Hiến Quân cảm thấy bầu không khí càng lúc càng dị, bước đến ngồi xuống.“Dạo này tim có khỏe không?” Diệp Tu hỏi.“…”“Nếu khỏe thì tôi nói à.” Diệp Tu nói.“Cậu muốn nói cái gì?”“Tôi chính là Diệp Tu.” Diệp Tu nói.
Chương 962: Tên thật và tên giảTào Quảng Thành rất muốn lấy bao bố trùm đầu bắt cóc Phùng Hiến Quân về tra hỏi, nhưng có cho gã mười lá gan gã cũng không dám làm vậy. Sau khi nhóm ba người của Phùng Hiến Quân hỏi được số phòng của Hưng Hân thì không lằng nhằng thêm, lập tức đi về phía thang máy dẫn tới tòa nhà A. Các nhân viên ở sảnh tiếp tân lúc này ai ai cũng ngu mặt, rõ ràng họ đều không thể tin nổi việc Hưng Hân có thể được chủ tịch đích thân đến gặp. Đám nhân viên chụm đầu ghé tai mà tám chuyện, bỗng nhìn thấy Tào Quảng Thành gần đó.“Phóng viên Tào…”Một tiếng hô đã đánh thức Tào Quảng Thành đang đứng đờ người.“Hả…” Tào Quảng Thành hoàn hồn, lúc này làm gì còn tâm trạng nghĩ đến phỏng vấn hay không phỏng vấn. Gã chỉ đang tưởng tượng ra một cảnh: Trong căn phòng khách sạn của chiến đội Hưng Hân có hai ông trùm đứng đầu Gia Thế và chủ tịch liên minh. Những nhân vật lớn này đột nhiên xuất hiện cùng lúc sẽ có phim gì coi?Vừa nghĩ tới đó, Tào Quảng Thành không thể nào tốn thêm thời gian ở đây nữa, lập tức phi như bay về phía thang máy dẫn tới toà nhà A. Ai ngờ ba cái thang máy thì một cái vừa mới đi khỏi, hai cái vẫn còn tuốt trên tầng mười mấy, Tào Quảng Thành sốt ruột chịu hết nổi, nghĩ bất quá là lầu bảy mà thôi, bèn lập tức chạy tới cầu thang bộ. Gã vừa chạy vừa bấm di động, có phải bây giờ thằng nhóc Thường Tiên đang ở chung với tụi Hưng Hân không nhỉ?“Alo, anh Tào.” Thường Tiên nhận điện thoại, nghe như đang cười.“Cậu ở đâu?” Tào Quảng Thành hỏi.“Đang ở khách sạn!” Thường Tiên đáp.“Phòng mấy?” Tào Quảng Thành hỏi.“Phòng 723…” Thường Tiên đã nghe ra giọng điệu khẩn trương của Tào Quảng Thành.“Trong phòng có ai?”“Tuyển thủ Hưng Hân… Bánh Bao và La Tập…” Thường Tiên từ lâu đã không phải người lạ đối với cả nhà Hưng Hân, bây giờ còn đang ngồi chơi trong phòng Bánh Bao và La Tập nữa chứ. Tuy chưa bao giờ được ai chỉ dẫn, nhưng Thường Tiên rất có năng khiếu làm phóng viên tháp tùng chiến đội. Cậu không hề mắc phải cái lỗi vừa nhìn thấy tuyển thủ đã nhào đến hỏi mấy câu gài hàng, mà thật sự kết bạn với họ, đặc biệt còn có mối quan hệ rất tốt với đám tuyển thủ trẻ.“Người tên Diệp Tu của Hưng Hân ở phòng nào?” Tào Quảng Thành hỏi.“Phòng 722…”“Đi qua đó!” Tào Quảng Thành kêu lên.“Sao thế?” Thường Tiên khó hiểu.Phòng số 722 là phòng của Diệp Tu và Ngụy Sâm. Hai tên tuyển thủ già đời này luôn khiến Thường Tiên cảm thấy rất ngột ngạt, cho nên nếu không có việc, cậu chắc chắn sẽ không tìm bọn họ chơi. Bánh Bao và Kiều Nhất Phàm là hai người có mối quan hệ tốt nhất với Thường Tiên, còn La Tập và An Văn Dật không thường ở Hưng Hân thì có hơi xa lạ một chút. Nhưng dù xa lạ cỡ nào, ở gần họ vẫn dễ thở hơn Diệp Tu với Ngụy Sâm. Bây giờ nghe thấy Tào Quảng Thành kêu chạy qua chỗ Diệp Tu và Ngụy Sâm, Thường Tiên buột miệng hỏi một câu.“Cậu đi mau đi, tôi cũng sắp tới rồi.” Tào Quảng Thành gào lên.“Ặc…” Thường Tiên sửng sốt, nhưng Tào Quảng Thành đã nói đến mức này, cậu cũng không thể không hiểu ra. Chẳng lẽ sắp có tin sốt dẻo gì đó rồi!?“Tui qua bên đối diện chơi chút.” Thường Tiên liền nói một tiếng với Bánh Bao và La Tập, sau đó lao ra ngoài.Phòng 722 của Diệp Tu và Ngụy Sâm đối diện xéo với phòng 723 mà cậu đang ở. Cửa phòng 722 đang khép hờ, Thường Tiên đến gần lập tức nghe thấy người nói chuyện trong đó hình như không phải Diệp Tu hay Ngụy Sâm. Thường Tiên không dám chậm trễ, vội vàng gõ cửa vài tiếng, vừa nghe thấy có người cho phép là lập tức chui vào.Có nhiều người trong phòng hơn Thường Tiên nghĩ. Chỉ tính chiến đội Hưng Hân thôi đã hơn bốn người: Diệp Tu, Trần Quả, Đường Nhu, Ngụy Sâm đều đang ở đây. Ngoài ra còn có hai người đang đứng chứ không ngồi. Nghe thấy Thường Tiên đi vào, ai nấy đều nhìn ra cửa. Thường Tiên lập tức nhận ra hai người này. Đó là ông chủ Gia Thế, và cả quản lí nữa, toàn là nhân vật lớn không luôn!Đào Hiên không nhìn ra Thường Tiên, nhưng Thôi Lập thì thấy có hơi quen mắt. Là phóng viên của tòa soạn thành phố H, Thường Tiên cũng đã từng đến Gia Thế, hầu hết là chạy việc vặt cho Tào Quảng Thành. Ở Gia Thế chỉ có Thường Tiên nhận ra người ta chứ đâu có bao nhiêu người biết Thường Tiên là ai.“Tiểu Thường đó hả.” Lúc này, Diệp Tu ngồi bên kia chào cậu một tiếng, sau đó không nói thêm gì nữa.“Ặc… Hình như mọi người đang bận…” Người bình thường nhìn thấy người khác có việc bận thì dĩ nhiên sẽ tránh đi. Nhưng Thường Tiên là phóng viên, nghề của cậu là chuyên môn hóng chuyện người khác. Nhìn thấy hai ông trùm của Gia Thế ở đây, Thường Tiên đánh hơi được mùi tin tức lớn, ngu gì chịu tránh đi chứ.Cậu cứ đứng ở đó, mấy người trong Hưng Hân cũng không đuổi. Thôi Lập thì nghĩ một lúc lâu vẫn không nghĩ ra đã gặp thằng nhóc này ở đâu. Đào Hiên làm ông chủ nên nghếch mặt rất cao, chỉ liếc Thường Tiên một cái là không thèm nhìn tới nữa. Cho dù muốn đuổi người này đi thì cũng không cần đến hắn mở miệng. Hắn quay đầu về, như không có gì mà tiếp tục câu chuyện muốn nói.“Thì ra cậu ở đây! Vậy đội trưởng Diệp Tu của các cậu đâu? Giới thiệu bọn tôi làm quen với!” Đào Hiên nói.Thường Tiên nghe mà chả hiểu cái vẹo gì, đội trưởng Diệp Tu không phải đang ở trước mặt họ sao, ông chủ Gia Thế này xỉn mờ mắt rồi hả? Thường Tiên khịt khịt mũi, không nghe thấy mùi rượu mà chỉ nghe đội trưởng Diệp Tu nói: “Diệp Tu không phải là tôi à?”“Cậu dám nhận rồi sao?” Đào Hiên nhìn hắn.“Có gì mà không dám?” Diệp Tu thản nhiên cười.“Cậu điên hả?” Thôi Lập đứng một bên, không hiểu nổi thái độ của Diệp Tu, “Dùng tên giả để dự thi, cậu cho rằng tất cả mọi người đều mù đấy à?”“Ai nói đó là tên giả?” Diệp Tu hỏi ngược.“Ha ha.” Đào Hiên nghe xong chỉ cười khan hai tiếng, “Đây thực sự là câu chuyện buồn cười nhất mà tôi từng nghe. Cái này còn không phải tên giả, chẳng lẽ Diệp Thu mới là tên giả? Cậu sẽ không cho rằng bởi vì không có bao nhiêu người biết mặt cậu, cho nên thực sự cậu có thể muốn đổi thân phận thế nào thì đổi mà không ai biết đó chứ, Diệp Thu?”Rầm!Cửa phòng vang lên một tiếng rất mạnh. Mọi người đều quay đầu nhìn. Thì ra chú em phóng viên Thường Tiên từ sau khi vào cửa đã đứng yên một chỗ, nghe xong câu kia của Đào Hiên lập tức đứng thẳng hết nổi, run chân lùi lại một bước, vô tình đẩy cửa phòng đang khép hờ đập cái rầm vô khung cửa. Vẻ mặt Thường Tiên sửng sốt cực độ, đờ đẫn nhìn Diệp Tu, lắp bắp mở miệng muốn nói gì đó nhưng lại nói không nên lời.Đội trưởng Diệp Tu chính là Diệp Thu?Nếu vậy, trên thực tế mình đã gặp được đại thần Diệp Thu mà ngay cả anh Tào cũng chưa từng thấy mặt bao giờ? Còn nói chuyện với đại thần rất nhiều lần? Thậm chí còn từng phỏng vấn luôn?Nhưng làm sao anh ta có thể là Diệp Tu được?Mà lại dùng cái tên Diệp Tu để báo danh nữa chứ?Dùng chứng minh nhân dân giả để tham gia thi đấu? Vậy là phạm quy rất nghiêm trọng đó! Có sẽ liên lụy đến toàn đội chịu xử phạt hay không còn chưa biết! Làm sao mà qua ải nổi? Tuy số người biết mặt đại thần Diệp Thu không nhiều nhưng đâu phải không có! Ví dụ như đồng đội trong Gia Thế của anh ta chắc chắn đều phải biết anh ta, vậy không phải rất dễ bại lộ hả?Trên trán Thường Tiên viết đầy dấu chấm hỏi, thậm chí còn bắt đầu lo lắng dùm cho Diệp Tu. Nhưng Diệp Tu ngồi bên kia chỉ đứng dậy nhìn Đào Hiên, trên mặt vẫn mỉm cười: “Ông nói đúng, thật ra Diệp Thu mới là tên giả. Chuyện này hoàn toàn không phải chuyện cười, mà là… một lời nói dối.”“Cậu nói cái gì?” Lần này, cả Đào Hiên và Thôi Lập đều mắt A miệng O.“Hồi đó liên minh mới phát triển, chiến đội cũng chỉ mới thành lập, khâu quản lý ở tất cả mọi mặt đều rất lộn xộn. Có rất nhiều người muốn trở thành tuyển thủ chuyên nghiệp mà không tránh khỏi phải động tay động chân một chút, nhất là về tuổi tác…”“Tuổi của cậu không đủ tiêu chuẩn?” Đào Hiên nhíu mày. Khi đó bởi vì liên minh chỉ mới thành lập, chưa có đủ bối cảnh thương mại và cơ chế nguồn lực hoàn hảo như bây giờ, nên dĩ nhiên phải chịu rất nhiều điều lệ hạn chế nghiêm khắc. Ví dụ như chưa đủ 18 tuổi sẽ không được trở thành tuyển thủ chuyên nghiệp, đó là quy định sắt thép của thời kỳ đó. Bao năm qua, game luôn luôn nhận được cái danh xấu là “ma túy điện tử”, việc thành lập liên minh chuyên nghiệp trong mắt rất nhiều người chẳng khác gì lập hội cùng hít heroin tập thể. Để không phải gánh chịu áp lực quá lớn từ dư luận, ngăn cản người chưa thành niên gia nhập cũng là một hành động bất đắc dĩ mà thôi.Nhưng trên có chính sách, dưới có đối sách, để nhảy qua rào cản điều kiện cứng nhắc này, gian lận tuổi tác đã trở thành phong trào của thời kỳ liên minh mới phát triển. Nhưng Đào Hiên đã quen Diệp Tu từ trước khi liên minh thành lập, lúc đó hắn biết rõ tuổi của Diệp Tu hoàn toàn phù hợp yêu cầu của liên minh. Không có khả năng Diệp Tu tiên đoán được việc liên minh sẽ thành lập, lại còn có quy định về số tuổi, mà nói dối hắn.“Không phải đâu.” Diệp Tu lắc đầu, “Vụ của tôi còn kinh hơn cái vụ tuổi tác nhiều, lúc đó tôi… không có chứng minh nhân dân.”“Cho nên cậu làm giả chứng minh nhân dân!” Đào Hiên kinh hãi.“Cũng không phải luôn. Tôi chỉ dùng chứng minh của người khác thôi.” Diệp Tu nói.“Dùng chứng minh của người khác…” Đào Hiên và Thôi Lập bắt đầu thấy ảo tung chảo.“Ừ, mấy thứ như anh em sinh đôi đó mà, nói ra mấy ông có nghĩ là ảo như phim Hàn không?” Diệp Tu hỏi.“Anh em sinh đôi…” Tiếng lòng của Đào Hiên và Thôi Lập: Phim Hàn cái đách, phim Hàn tuổi gì!“Ừ, là vậy đó, tôi phải dùng tên của thằng em sinh đôi mới báo danh được, mà cái tên Diệp Tu bây giờ sử dụng mới là thân phận thật của tôi.” Diệp Tu cuối cùng nói.“Việc này… việc này…” Đào Hiên choáng, việc này dường như có chỗ nào đó không đúng lắm, hắn cảm thấy cần phải nghĩ cho rõ coi là chỗ nào.Phản ứng của Thôi Lập thì rất nhanh, gã lập tức cười gằn mà nói: “Cậu sẽ không cho rằng bây giờ cậu đổi về thân phận thật, mọi chuyện sẽ coi như chưa từng xảy ra? Cậu tưởng ai cũng ngu hả?”“Đương nhiên là không.” Diệp Tu lắc đầu, “Cho nên vấn đề này chúng ta phải cẩn thận mà xử lý cho thỏa đáng.”“Chúng ta?” Thôi Lập cứ như nghe thấy một chuyện cười khác.“Đúng, chúng ta.” Diệp Tu nghiêm túc gật đầu, “Hồi đó tôi đang ở Gia Thế, không đúng hả? Đã vậy còn dùng thân phận đó mà giúp Gia Thế đoạt được ba tổng quán quân, ông sẽ không giả vờ quên vụ đó đâu ha?”“…” Thôi Lập sửng sốt, mà Đào Hiên rốt cuộc cũng đã hiểu ra trước đó có chỗ nào hắn cảm thấy không đúng. Việc thằng này sử dụng tên giả để thi đấu lại liên quan chặt chẽ đến Gia Thế. Cho nên bây giờ, Đào Hiên không những không thể lợi dụng việc Diệp Tu dùng thân phận giả để đả kích Hưng Hân, mà ngược lại còn phải tận tâm tận lực nghĩ cách che giấu. Hắn bắt buộc phải làm vậy, không phải vì thằng này, mà là vì Gia Thế.
Chương 963: Giông tố ơi, hãy kéo đến bên đời em điThường Tiên chỉ là một phóng viên nho nhỏ mà thôi, cho nên lúc này đã kích động tới mức muốn tông cửa bỏ chạy. Là một phóng viên, dĩ nhiên cậu rất mong có được tin nóng, thế nhưng tin tức cậu vừa nghe được thật sự quá lớn, lớn đến mức run chân luôn. Diệp Thu, đại thần số một trong lịch sử Vinh Quang, chỉ là một cái tên giả? Từ ngày thành lập liên minh đến nay, đây chắc chắn là một… một cái gì nhỉ?Chữ đầu tiên nhảy ra trong đầu Thường Tiên là một vụ bê bối lớn nhất, nhưng từ đáy lòng, cậu không hề đồng ý rằng đây là một vụ bê bối.Người trước mắt này chỉ sử dụng một thân phận giả, nhưng mọi trận thi đấu đều do hắn tự mình đánh, đối thủ cũng do hắn tự tay hạ gục, thắng lợi là hắn tự thân giành lấy. Ba quán quân liên tục và vô số giải thưởng, vinh dự mà Diệp Thu ôm trong tay, tất cả mọi thứ đều là hàng thật giá đúng. Những giải thưởng, những vinh quang ấy không thuộc về cái tên “Diệp Thu”, mà thuộc về người đang đứng trước mắt.Hành vi của hắn đúng là trái với quy định của liên minh, nhưng hai chữ công bằng mà giải đấu hướng tới thì không hề bị ảnh hưởng dù chỉ mảy may. Hắn chỉ mượn sử dụng một tấm chứng minh nhân dân, còn người ngồi trên sân đấu luôn luôn là bản thân hắn, nếu so ra, việc đó có ảnh hưởng đến sự công bằng như các tuyển thủ khai gian tuổi tác không?Trong lòng Thường Tiên vô cùng xoắn quẩy về lập trường mà mình đang đứng hiện tại. Đây là một tin động trời, nếu tiết lộ, Thường Tiên có thể nhờ đó mà nổi danh, nhưng đồng thời cũng sẽ làm hại đến rất nhiều người. Đội trưởng Diệp Tu đang ở trước mặt, chiến đội Hưng Hân, chiến đội Gia Thế, và còn vô số fan hâm mộ sẽ vì việc này mà chịu rất nhiều đau khổ.Nếu đây là một vụ bê bối kiểu doping trong thi đấu thể thao, Thường Tiên chắc chắn sẽ giữa đường gặp chuyện bất bình ra… miệng tiết lộ. Nhưng vấn đề là từ tận đáy lòng, Thường Tiên không cảm thấy đây là một vụ bê bối. Chỉ mượn dùng một tấm chứng minh nhân dân, còn ngoài ra những thứ khác đều là hàng thật. Mỗi một trận thi đấu, mỗi một lần thắng thua, mỗi một danh hiệu quán quân đều thật 100%, chỉ trừ đi một việc: Người có tên Diệp Thu thật sự không phải là Diệp Thu. Nhưng việc này có ảnh hưởng đến kết quả thi đấu không?Diệp Tu nói lúc đó anh ta không có thẻ chứng minh nhân dân, cho nên mới dùng thẻ của người khác, rõ ràng là bất đắc dĩ. Bao nhiêu năm sau đó vẫn không đổi lại tên, là do đã lỡ leo lên lưng cọp không thể xuống được hay còn nguyên nhân nào khác thì Thường Tiên không cách nào biết. Cậu chỉ cảm thấy, một cái thẻ chứng minh nhân dân mà thôi, nếu không có xảy ra những việc dối trá, gian lận như đánh thay, vậy cũng không tính là cái đinh gì.Bởi vì cách nhìn đó mà Thường Tiên không biết xử lý tin tức “kinh khủng” này thế nào. Cậu rất dằn vặt, rất khó xử, cậu hối hận đã bước vào căn phòng này. Ước gì có thể đảo ngược thời gian, khi đó cậu nhất định sẽ tránh ra ngoài.Nhưng bây giờ có ước cũng đã quá muộn. Lòng Thường Tiên đang xoắn thành bánh quẩy, lòng Đào Hiên và Thôi Lập lẽ nào lại không? Tin tức này với hai người mà nói không khác nào bị năm tia sét đánh thẳng xuống đầu. Nhưng cái không cam tâm nhất là: Diệp Tu gây ra họa lớn đến vậy, nhưng nó vẫn tỉnh như một con ruồi! Cứ như thể vụ này chả hề liên quan gì đến nó, nó chỉ đang vắt chân ngồi coi phim!“Mạo danh người khác, việc này nếu như xử lý một cách nghiêm túc, cậu sẽ phải chịu trách nhiệm trước pháp luật.” Thôi Lập chịu hết nổi cái bản mặt con ruồi của thằng cờ hó này rồi. Gã đột nhiên nói một câu lạnh lùng, rõ ràng đang muốn đe dọa.Kết quả thì sao? Gã nhìn thấy Diệp Tu vẫn trưng bản mặt khiến gã chán ghét mà nói: “Đúng rồi, mấy ông tính xử lý một cách nghiêm túc hả?”Thôi Lập hộc máu, thằng cờ hó mắc zại, xử lý một cách nghiêm túc? Mình làm sao có thể xử lý một cách nghiêm túc? Lôi Diệp Tu ra tòa à? Lên án hắn mạo danh người khác ký hợp đồng với mình à? Làm vậy có khác gì xòe cái tin này ra ánh sáng luôn? Bây giờ Gia Thế cần làm nhất phải là che giấu việc này để tránh bị liên lụy đi chứ? Mà nếu thật sự truy cứu thằng cờ hó này, về mặt pháp luật đúng là Gia Thế có thể đứng vững, nhưng chỉ sợ về mặt tình nghĩa sẽ bị tặng đủ đá xây ký túc xá. Diệp Tu mạo danh người khác là đúng, nhưng cống hiến của hắn đối với Gia Thế những năm qua đều là thật, nếu Gia Thế truy cứu hắn thì rõ ràng là ăn cháo đá bát. Cách làm này về căn bản mất nhiều hơn được.Còn muốn nhờ đến người bị mạo danh đứng ra truy cứu? Mơ cũng đừng mơ. Người kia là anh em sinh đôi với thằng tờ ró này! Chẳng lẽ còn mong người ta đứng ra tố cáo cho anh ruột mình chịu trách nhiệm trước pháp luật?“Bây giờ tôi muốn xác nhận trước một chuyện.” Cuối cùng Đào Hiên cũng mở miệng, “Bao nhiêu năm qua, người thi đấu luôn luôn là cậu đúng không? Người anh em kia của cậu, người tên Diệp Thu thật sự ấy, chưa từng xuất hiện trên sân đấu?”“Luôn luôn là tôi, không có chuyện trên trời như ông tưởng tượng đâu.” Diệp Tu cười mà nói.“Vậy thì tốt, vậy vẫn còn khả năng xử lý việc này…” Đào Hiên cũng bị sét đánh trúng mỏ ác, nhưng nội công vẫn thâm hậu hơn cấp dưới Thôi Lập của mình một bậc, nên bây giờ hắn không lo nghiến răng ken két với thái độ của Diệp Tu mà chỉ tỉnh táo suy nghĩ làm cách nào để giải quyết.“Bên phía liên minh ắt hẳn cũng sẽ không muốn chấp nhận sự thật này. Tổng quán quân 3 năm liên tục, MVP, đại thần số một liên minh, thân phận lại là giả. Chuyện này đối với danh dự của liên minh sẽ là một đả kích rất lớn.” Đào Hiên nhìn nhận vấn đề từ góc độ của người kinh doanh. Liên minh cũng giống hắn, sẽ không hy vọng vụ việc này bị phơi bày ra ánh sáng.“Nhưng bây giờ thằng cờ hó này sắp phải lộ mặt ra thi đấu rồi, kiểu gì cũng phải có cách giải thích hợp lý chứ!” Thôi Lập nói.“Chỉ cần có thể khai thông nội bộ thôi, còn muốn giải thích với bên ngoài thì không khó.” Đào Hiên nói.“Ừ, có lý đó.” Diệp Tu ở bên cạnh gật đầu.“Bây giờ phải nhanh chóng tìm người bên phía liên minh để khai thông trước. Làm sao để nói rõ nguồn cơn với bọn họ đây?” Đào Hiên bắt đầu suy nghĩ, nhưng ngay lúc này bỗng nghe thấy tiếng gõ cửa.Tất cả mọi người trong phòng lập tức có cảm giác đi ăn trộm bị phát hiện. Thường Tiên đứng gần cửa nhất, nãy giờ vẫn hồn lìa khỏi xác, run rẩy hỏi một câu: “Ai đó?”“Tôi, Phùng Hiến Quân đây.”“Phùng Hiến Quân? Là ai? Sao nghe quen quá?” Phóng viên nhỏ mà, những nhân vật cậu ta có thể tiếp xúc tới đều có địa vị quá thấp, cho nên khó tránh phản ứng hơi chậm với các tên tuổi lớn.Nhưng hai người bên Gia Thế thì mới ăn xong sấm sét vào đầu, bây giờ lại trúng thêm một đòn liên kích. Thôi Lập đã đến mức không ôm tường là đứng hết nổi, Đào Hiên cũng xanh xám mặt mày. Hắn phân tích rất hợp lý, đúng là nên đi tìm người của liên minh để khai thông, nhưng bộ tau có nói trực tiếp đi khai thông với chủ tịch liên minh luôn hả má!Người của Hưng Hân lúc này cũng không đứng đó mà ngó nữa, Trần Quả lập tức nghĩ kế: “Hay là kiếm chỗ trốn trước đi? WC? Chui gầm giường?”Kết quả, người bình tĩnh nhất vẫn là Diệp Tu, vẫn một nụ cười hờ hững chẳng hề để tâm như mọi khi: “Thôi, cái gì tới cũng phải tới, ông chủ Đào đã phân tích tốt xấu hết rồi, tôi cảm thấy cũng không khó nói rõ mọi việc.”“Thôi được… Mở cửa đi…” Đào Hiên cũng biết rằng sớm muộn sẽ phải đối mặt, nay chuyện đã đến trước mắt, hắn không phải loại người chỉ biết trốn tránh.Thường Tiên đứng cạnh cửa, giờ phút này đã phát hiện người đang ở bên ngoài chính là chủ tịch liên minh. Tin dữ cứ đến liên tục làm cậu nảy sinh một kiểu tâm lý “giông tố hãy cứ kéo đến bên đời em đi oh~ ”, cho nên bây giờ cậu ta tương đối bình tĩnh, thong dong mà kéo cửa ra.“Ái chà, không ít người nhỉ!” Phùng Hiến Quân bước vào, nhìn thấy Đào Hiên của Gia Thế làm ông cũng bất ngờ.Đào Hiên cười cười, bước tới bắt tay chào hỏi Phùng Hiến Quân. Tầm mắt của Phùng Hiến Quân lướt một vòng quanh phòng, nhìn thấy Diệp Tu, ông liền cười ha ha, chỉ vào hắn mà nói: “Diệp Thu, quả nhiên cậu ở đây.”Thường Tiên lập tức cảm thấy: Bão tới bão tới!Hai trợ lý của Phùng Hiến Quân cũng đã vào phòng. Bên phía cầu thang bộ, Tào Quảng Thành thở hồng hộc lao từ dưới lên, nhìn thấy đích đến đã xuất hiện trước mắt thì càng tăng tốc. Nhưng cửa phòng đang chầm chậm đóng lại, gã vội vàng la lớn: “Chờ tui dzới…”Thường Tiên ló đầu ra nhìn, thấy Tào Quảng Thành, lập tức mừng hết cỡ. Tin sấm sét trong phòng này cậu thực sự không biết phải xử lý thế nào, có anh Tào ở đây là tốt quá rồi. Lần đầu tiên từ khi vào phòng Thường Tiên mới có thể thở phào, đang chuẩn bị mở cửa cho Tào Quảng Thành, bên kia Thôi Lập bỗng vội vàng hỏi một câu: “Ai đó?”“Anh Tào bên tòa soạn của tụi em.” Thường Tiên liền nói.“Tòa soạn? Anh Tào?” Thôi Lập vừa kịp hiểu ra, lập tức giật mình: “Tào Quảng Thành? Mau đóng cửa!”“Hả?”“Đóng cửa!”Thường Tiên nào dám nói nửa chữ không, hoảng hốt đóng cửa lại. Tào Quảng Thành lúc này đã chạy đến rất gần, thấy rõ Thường Tiên không thèm nghe theo tiếng kêu của mình mà khóa cửa luôn, cơn giận dữ lập tức bốc thẳng lên đầu. Thằng nhãi ranh chết tiệt này ngày thường nhìn có vẻ hiền lành thành thật, thì ra nó xảo trá đến vậy, muốn độc chiếm tin hot lần này?Tào Quảng Thành nóng máu quá rồi, nhưng không dám vô lễ với đám người trong phòng. Gã vuốt giận ổn định cảm xúc, đến trước cửa, cộp cộp cộp, cực kì lễ phép gõ lên.“Phóng viên Tào đúng không? Xin mời anh quay về, hiện tại chúng tôi không tiện nhận phỏng vấn.” Sát cửa truyền ra giọng nói của Thôi Lập, Tào Quảng Thành nghe được liền cảm thấy buốt giá con tym. Gã hiểu khá rõ người bên Gia Thế. Thôi Lập đã nói câu này, nghĩa là hôm nay gã đừng hòng mà bước vào cửa. Không tiện nhận phỏng vấn? Má nó, thằng nhóc Thường Tiên vẫn còn ở bên trong mà!Tại sao? Tại saoooooooo?Thà rằng cho thằng nhóc Thường Tiên đứng hóng, cũng không cho mình vô trong? Lẽ nào thằng nhóc Thường Tiên dùng đến thủ đoạn đen tối? Nô quây! Một thằng quỷ con mới ra lăn lộn giang hồ như nó, làm cách nào có thể bắt quản lý Gia Thế cho nó độc chiếm nguồn tin? Tào Quảng Thành giận quá, Tào Quảng Thành hận quá! Nhưng Tào Quảng Thành không dám lằng nhằng níu kéo, bèn móc di động ra gọi cho Thường Tiên. Ai dè cậu ta tắt máy.WTF!Tào Quảng Thành ra sức mắng mỏ trong lòng. Không thể vào trong, lại không nỡ bỏ đi, gã hóa thân thành thằn lằn bò trên cửa, mưu đồ muốn nghe được một hai câu. Nhưng khách sạn này đã là nơi mà liên minh bố trí tổ chức giải đấu thì không thể có cách âm kém được, gã ôm luôn cái cửa mà vẫn không cách nào nghe thấy tiếng nói chuyện bên trong. Tào Quảng Thành tan nát cõi lòng.Trong phòng, Phùng Hiến Quân đã bắt đầu cảm thấy bầu không khí hình như có hơi quái dị. Mà Thôi Lập thì đang nhức nhối, bởi vì lúc Thường Tiên nhắc đến Tào Quảng Thành, gã rốt cuộc đã nhớ ra thằng nhóc nhìn quen quen đứng trước mặt mình này là ai. Cũng là phóng viên nốt!Khai thông nội bộ thì khai thông nội bộ, phóng viên có thể tính là người nội bộ hả chời? Những lúc như thế này, người cần đề phòng nhất chính là phóng viên! Kết quả là cả đám lại ở trước mặt một phóng viên mà kể chuyện đời hết nửa ngày. Gã và Đào Hiên không biết thằng này là phóng viên, nhưng tụi Hưng Hân cũng không biết hả? Diệp Tu, đầu của mày bị úng nước rồi hả? Lúc thằng này đi vào sao không kiếm cớ lùa nó ra ngoài? Muốn làm khó tụi tau hả? Thôi Lập giận đến mức muốn ôm Diệp Tu chết chùm cho rồi.Phùng Hiến Quân thì sao? Ông cảm thấy bầu không khí có hơi lạ lùng, nhưng cũng không hỏi nhiều, chỉ quan tâm đến việc mà mình muốn nói: “Hưng Hân các cậu, hình như còn có ai đó tên là Diệp Tu đúng không?”“Ha ha ha…” Diệp Tu cười, đạp cho Ngụy Sâm đang ngồi trên sô pha kế bên đứng dậy: “Chủ tịch, ngồi xuống trước đã.”“Sao vậy?” Phùng Hiến Quân cảm thấy bầu không khí càng lúc càng dị, bước đến ngồi xuống.“Dạo này tim có khỏe không?” Diệp Tu hỏi.“…”“Nếu khỏe thì tôi nói à.” Diệp Tu nói.“Cậu muốn nói cái gì?”“Tôi chính là Diệp Tu.” Diệp Tu nói.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com