TruyenHHH.com

Reup Phe Vat Dong Doi Ba Tuoc


Nhưng ngay sau đó, Cale chợt sững lại.

Cậu bình tĩnh trả lời sau khi nhìn thấy cánh tay bị thương của Choi Han.

“Thôi, đừng bận tâm.”

Lỡ mà nhận phải một cú tát từ Choi Han, cậu sợ rằng mình sẽ có cơ hội được lãnh được tấm vé sang thế giới bên kia mất.

Nghĩ vậy, Cale tiếp tục nhai miếng bánh táo trong miệng, khẽ dồn sức xuống đôi chân run rẩy của mình và chệnh choạng đứng lên. Nhìn cậu như thế này, bất cứ ai cũng sẽ nghĩ cậu là một người mang trong mình ham muốn sống sót cháy bỏng.

“Cale-nim, cậu sẽ ổn chứ?”

Choi Han cắn chặt môi rồi hỏi.

‘Kiểu gì cậu ấy cũng sẽ nói mình ổn thôi.’

Đó luôn luôn là cách Cale đáp lại cậu ta.

Choi Han lảng tránh ánh mắt của Cale và chậm rãi đỡ cậu dậy. Song, vào đúng lúc đó, cậu nghe thấy một giọng nói càu nhàu.

“Cậu nghĩ là ổn à?”

“… Vâng?”

‘Có nghĩa là cậu ấy đang không khỏe sao?’

Biểu cảm trên khuôn mặt của Choi Han trở nên cực kỳ nghiêm túc, bởi vì đây là lần đầu tiên Cale đáp lại như thế. Rồi, Cale nói tiếp.

“Tôi không thể hình dung nổi chuyện gì đang xảy ra với Đại Ngàn ngay bây giờ. Cậu nghĩ ở đó có ổn không?”

‘Adin, tên khốn nạn chết tiệt. Thật lãng phí khi không thiêu chết tên khốn rác rưởi đó.’

Cale càng thêm điên tiết khi nghĩ tới Hoàng Tử, Honte và Đại Ngàn. Cơ thể cậu hiện đang sôi sùng sục như dung nham núi lửa.

“Hầy, Cale-nim, cậu thật sự-”

Choi Han vừa lắc đầu vừa thở dài ngao ngán. Cale thầm thắc mắc rằng tại sao cậu ta lại làm như vậy, nhưng cậu cũng chỉ nhìn sang nơi khác và chỉ tay lên trời.

Kétttttttttt-

Một trong những con chim xương trắng đáp xuống mặt đất, làm những hạt tro màu vàng đồng bay túi bụi trong không khí.

“Ngài Tư lệnh, xin hãy bước lên đây.”

Kỵ sĩ Vương quốc Paerun đang ở trên thân của con chim xương bước xuống. Kế tiếp tên Người lùn cũng trao dây cương lại cho Cale. Dù cho cả hai bọn họ đều bày ra vẻ mặt rất mực tôn kính, vậy nhưng cậu lại tỏ ra vô cùng khó chiu, chẳng buồn để ý đến họ mà cất bước.

“Này, Choi Han.”

“Vâng, Cale-nim?”

Cale bước lên con chim xương, nắm lấy dây cương và chỉ tay ra phía sau.

“Lên đây.”

“Sao cơ?”

Đáp lại vẻ ngơ ngác và bối rối của Choi Han là câu trả lời cực kỳ lạnh nhạt của Cale. Hiện tại họ không còn thời gian để lãng phí thêm nữa.

“Cậu không định chiến đấu à?”

‘A.’

Choi Han ngay lập tức định thần lại. Cậu quay đầu và bắt gặp ánh mắt tôn trọng của Người lùn Lửa và kỵ sĩ Vương quốc Paerun đang hướng đến Cale.

Rồi cậu ta quay lại nhìn Cale.

Raon đã nói rằng bản chứa của Cale vẫn nguyên vẹn, tuy vậy, cậu ấy đã hộc một chút máu và chân của cậu ấy cũng đang khẽ run rẩy.

Thế mà, cậu ấy vẫn thản nhiên mà tuyên bố rằng: ‘chiến thôi’.

“Tôi sẽ chiến đấu.”

Nói đoạn, Choi Han lập tức nhảy lên lưng con chim xương trắng hếu.

Con chim xương nhanh chóng cất cánh ngay khi cậu yên vị.

Dù không phải là con lớn nhất, nhưng con chim này lại là con có tốc độ phi thường nhất trong đoàn. Nhanh như chớp, nó vút lên không trung.

Sở dĩ nó sở hữu thứ tốc độ đáng kinh ngạc như vậy là bởi một nguyên do cực kỳ đơn giản.

Trên lưng con chim xương trắng phát ra một giọng nói mà người ngoài không thể nghe thấy trừ Cale và Choi Han.

“Nhân loại, ta cũng sẽ chiến đấu đấy nhé!”

Raon đang điều khiển con chim xương.

Raon và Choi Han có thể thấy rõ bức tường của Đế quốc khi con chim sải cánh trên bầu trời.

Bùmmmmmm! Bùummmmm!

Đoàn chim xương trắng, Kỵ sĩ của Vương quốc Paerun cùng Người lùn Lửa đều đang chiến đấu chống lại lực lượng hùng hậu của Đế quốc.

Mục tiêu của họ là một kẻ duy nhất – Hoàng Tử Adin.

‘Chúng ta cũng sẽ tới đó.’

Choi Han thầm đưa ra quyết định.

“Chúng ta sẽ di chuyển.”

Choi Han gật đầu trước lời nói của Cale, nhưng rồi khung cảnh tiếp theo khiến cậu trở nên bối rối.

“… Cale-nim?”

“Nhân loại?”

Choi Han và Raon đều lo lắng sau khi thấy di chuyển nhanh nhẹn của con chim xương và mái tóc đỏ đang xõa tung trong gió của Cale.

“Nhân loại! Giờ mà ngươi lại thấy đói hả? Ngươi có cảm giác như muốn ngất đi không? Ngươi không được ngất! Ta sẽ phá hủy tất cả đấy!”

Raon bồn chồn hét lên.

“Nhân loại, tại sao ngươi lại rút lui?”

Thay vì Đế quốc, thì giờ đây Cale lại đang bay thẳng về phía của Vương Quốc Whipper.
Cậu đang tiến tới Vương quốc Whipper bằng một tốc độ không tưởng.

Hành động này khiến cả Choi Han lẫn Raon, cũng như Rosalyn, Harol và Toonka đến để đón họ đều bị sốc.

“Thiếu gia Cale! Người cậu đau à?”

Rosalyn lo sợ gào lớn, cô gần như lập tức phóng đến rìa của tòa tháp, nhưng rồi lại ngừng bước trước tiếng hét của Cale khi cậu tiến đến gần tòa tháp trên con chim xương.

“Cô Rosalyn, kiếm!”

Tới lúc đó Choi Han mới nhận ra rằng trong tay cậu ta không cầm theo một thanh kiếm nào cả.

Cùng lúc, Cale cũng vươn tay ra.

“Mary, đi thôi!”

Cô ấy đã ở trong tòa tháp này suốt thời gian qua, ngồi đó và quan sát mọi thứ trong suốt cuộc chiến.

Mary bước đến bức tường tháp, bao phủ cô vẫn là tấm áo choàng đen thường ngày.

Tại chiến trường lúc bấy giờ, Cale cần cô ấy hơn bất kì ai.

Cale lên tiếng với Mary, người với khuôn mặt bị che khuất hoàn toàn dưới lớp áo đen.

“Đó là hắc thuật. Tôi chắc rằng cô là người tinh thông nó nhất ở đây.”

Mary vươn tay ra khỏi bức tường. Cale nắm lấy tay cô ấy ngay khi cánh tay đầy rẫy những đường vân như mạng nhện của cô lộ ra từ chiếc áo choàng.

Nhưng chẳng mấy chốc sau, cậu đã trở nên lo lắng.

Bàn tay của cậu không chịu được sức nặng mà run lên dữ dội.

“Raon!”

“Hầy, nhân loại này, thôi được rồi!”

Cale quá yếu ớt để kéo Mary lên lưng con chim xương.

Raon chỉ biết thở dài bất lực và giúp Cale đỡ cô ấy.

“Mary, ta không biết bất cứ điều gì về hắc thuật! Nhưng ta có thể chiến đấu với nó nếu cô dạy ta!”

Raon khẽ thì thầm vào tai Mary. Cũng vào thời điểm đó, Rosalyn đang đứng trên rìa bức tường hét lớn.

“Choi Han!”

Dứt lời, cô ấy ném thanh kiếm về phía Choi Han.

Lạch cạch!

Choi Han chụp lấy thanh kiếm một cách dễ dàng.

“Cô đã tìm cách mang nó đến đây rất nhanh.”

Choi Han chậm rãi nhếch môi và chạm vào thanh kiếm. Không phải thanh kiếm nào khác, mà là thanh kiếm của riêng cậu ta.

Chính là thanh mà Cale đã trao cho Choi Han trong trận chiến tại lãnh thổ Henituse để cậu có thể tạo ra một huyền thoại. Thanh kiếm đó lại một lần nữa nằm trong tay Choi Han.

Soạtttttt-

Choi Han dứt khoát cởi bỏ chiếc mũ giáp và ném nó đi.

Mọi thứ đã trở lại như lúc ban đầu.

Cale nhìn quanh để chắc chắn rằng mọi người đã sẵn sàng trước khi kéo dây cương lần nữa.

Họ cần phải bước vào chiến trận ngay khi sẵn sàng.

“Thiếu gia Cale!”

Cale quay đầu trước tiếng gọi của Rosalyn.

Rosalyn mỉm cười và nói tiếp.

“Tôi sẽ báo cho Đại Ngàn, Vương quốc Roan và liên minh về những gì đang diễn ra!”

‘Cô ấy quả thực rất thông minh.’

Đây chính là lý do Cale có thể tự do hành động mà không cần lo lắng về những vấn đề khác. Bởi vì Rosalyn sẽ thay cậu giải thích cặn kẽ về sự thay đổi tình hình với những người còn lại trong liên minh.

“Tôi sẽ điều phối các cuộc tấn công!”

“Mở cổng! Các chiến binh, mau theo ta!”

Tham mưu trưởng Harol và Nguyên soái Toonka cũng đã trấn tĩnh lại và bắt tay vào phần việc của mình.

Cale quay đi không chút ngần ngại. Cậu siết chặt dây cương và thông báo với những người đang ở trên lũ chim.

“Chúng ta sẽ di chuyển rất nhanh đấy.”

Họ phải mau chóng giải quyết mọi việc ở nơi này để tới Đại Ngàn. Tuyệt đối không được để tuyệt vọng đen lan tràn trong cánh rừng đầy sức sống đó.

“Mọi người hãy giữ vững. Raon.”

“Được thôi!”

Kítttttt- Kíttttttttt-

Con chim xương trắng cấp tốc lao đến những tên cầm đầu bên phía kẻ địch.

Cale cảm nhận làn gió se lạnh lướt qua gò má cậu khi họ bay sát gần đến những con chim xương khác trên bầu trời, và thoáng nhìn qua hiện trạng của trận chiến.

Bànggggg! Bàngggggg!

Vô số những câu thần chú được tung ra từ phe Đế quốc.

“Lữ đoàn Pháp sư thứ Hai, nhắm vào lũ Người lùn và kỵ sĩ trên những con chim!”

“Mục tiêu là lũ chim! Lữ đoàn Pháp sư thứ Ba, hủy diệt đám xương kia!”

Các kỵ sĩ vây chung quanh Hoàng Tử lũ lượt gào lớn.

“Chúng ta phải bảo vệ điện hạ! Nâng lá chắn của các ngươi lên! Các binh sĩ, chí ít hãy ném đá hay gì đó vào chúng đi!”

“Tất cả sẽ chấm hết nếu chúng ta bị móng vuốt của những con chim đó bắt đi! Bất luận chuyện gì xảy ra cũng phải bảo vệ điện hạ!”

Cả Honte lẫn Phó Tháp Chủ đều đang ở ngay bên cạnh Hoàng Tử, các nhà giả kim cũng tập hợp lại và vây quanh hắn ta.

Tộc Sư tử đã rút lui từ lâu, còn bọn quý tộc thì hết sức hỗn loạn: kẻ đang bận bịu chiến đấu, kẻ thì núp sau lưng các kỵ sĩ mà vội vã tháo chạy.

“Mau chặn chúng lại! Bảo vệ ta trước đã này!”

“Yểm trợ điện hạ! Điện hạ sống thì chúng ta mới có thể thắng trận chiến!”

Từng tiếng kêu la hòa lẫn gào thét vọng khắp hang cùng ngõ hẻm trong khu căn cứ của Đế quốc.

Đúng lúc đó, bóng đen của những đôi cánh đang dang rộng của chim xương trắng đột nhiên bao phủ lấy chúng.

Kítttttt- Kíttttt-

Tiếng cót két từ những đôi cánh kia, chúng đang chậm rãi gieo rắc nỗi sợ trong trái tim của từng binh lính nơi chiến trường.

Và lúc này, kẻ đang điều khiển và ra lệnh cho đoàn chim xương trắng không thể kìm lại tiếng cười ghê rợn của hắn ta.

“Khục, he he he, he he!”

Clopeh Sekka. Hắn ta đang rùng mình.

Đế quốc đã chiến đấu rất tốt ngay cả khi không có lũ golem. Chỉ điều đó thôi cũng khiến hắn ta ớn lạnh.

Đến cả đoàn chim xương trắng cũng không thể phá hủy hoàn toàn lớp chắn được tạo ra bởi những pháp sư của Đế quốc.

Bàngggggggg!

Mỏ của con chim xương mà hắn ta cưỡi đang mổ mạnh vào lá chắn.

”Hự!”

Một trong những pháp sư đã phun ra máu ngay lúc tấm chắn vỡ tan. Tuy nhiên, ngay sau đó đã có một pháp sư khác xuất hiện để thay thế vị trí của hắn và liên tiếp tạo lá chắn xung quanh Hoàng Tử, lập tức hàng trăm lá chắn được tạo ra và tập trung tại một chỗ.

Giờ đây đang có rất nhiều nhà giả kim đang che chắn cho Adin; chẳng những thế, vây quanh hắn là các Kỵ sĩ Hoàng gia với vô vàn những tấm chắn ma thuật khác.

Giây phút ấy, Clopeh và Adin chạm mắt nhau.

Clopeh thoáng đọc được khẩu hình miệng của Adin.

‘Là ngươi nhỉ?’

Adin điềm nhiên nhìn về phía Clopeh, nét mặt bình thản cứ như là hắn ta đã nhận ra tất thảy mọi chuyện.

‘Hiệp sĩ Hộ mệnh Clopeh Sekka.

Ngươi chính là Hiệp sĩ Hộ mệnh Clopeh, đúng chứ?’

Ngay sau khi Adin thầm hỏi, hắn ra có thể thấy khóe môi của vị linh mục tóc trắng mà hắn chắc chắn là Clopeh chuyển động.

Linh mục tóc trắng mở miệng và lên tiếng.

“Tên khốn ngu xuẩn.”

Vị linh mục tóc trắng, cũng chính là bậc thầy kiếm thuật Clopeh, không thể kìm được bản thân mà chửi thề. Chợt, hắn ta ngẩng đầu lên khi hắn ta nhận thấy được người đang tiến gần về phía mình.

“Ngài Cale, ngài tới rồi.”

Cale Henituse.

Sự xuất hiện của Cale khiến trên môi Clopeh nở nụ cười rạng rỡ, vội vội vàng vàng mà di chuyển con chim xương của mình đến bên cạnh cậu.

Vùuuuuuuuuu-

Bỗng một cơn gió nhanh và mạnh mẽ lướt qua gò má của Clopeh.

Con chim xương trắng mà Cale Henituse đang điều khiển trong thoáng chốc đã lao vụt qua hắn ta.

Điều đó đủ để Clopeh nhận ra rằng.

‘Bắt đầu rồi.’

Hắn ta tức tốc thét lớn.

“Thời điểm tổng tấn công đã tới! Dùng toàn bộ sức lực của các ngươi mà lao vào chúng! Đập nát xương của chúng đến một mảnh vụn cũng chẳng còn!”

Ngụ ý của hắn là hãy phá tan bằng hết những tấm chắn kia.

Chính vào khoảnh khắc mà hắn ta gào lên, Cale chỉ nhìn xuống đôi mắt của con quái vật và mở miệng.

“Mary.”

“Vâng, tôi đã đợi từ lâu rồi.”

Mana đen bắt đầu chảy ra từ cánh tay của Mary, không ngừng nhỏ xuống đầu của con chim xương mà họ đang cưỡi.

Con chim xương trắng dần chuyển thành màu đen.

Không đúng, nó đang loại bỏ lớp sơn trắng đã bao phủ lên màu đen vốn có của nó.

Con chim xương trắng đã trở lại với màu đen, chính thức quay về dáng vẻ ban đầu của mình.

Mọi thứ sẽ trở nên mạnh mẽ nhất khi chúng đang ở trong hình dáng thật sự của bản thân. Mana đen của Mary đã thấm vào thứ xương đen ngòm của con chim, khiến thân nó tỏa sáng ngay cả trong bóng tối.

Clopeh ban ra một mệnh lệnh khác.

“Hãy mở ra một lối đi!”

Cale từ từ cúi thấp người xuống. Cậu tăng tốc độ của con chim xương đen lên nhanh hơn, nhanh hơn nữa, nhanh đến mức con chim xương dường như đang dần biến thành một mũi tên đen.

Khoảnh khắc này, cậu đã chạm mắt với tên Hoàng Tử Adin.

Từ phía sau cậu, Clopeh hô to.

“Tiêu diệt mọi thứ cản đường ngài Tư lệnh!”

Mở ra một lối đi.

Ngăn chặn các cuộc tấn công của kẻ thù để Cale có thể tiến về phía trước mà không cần bận tâm về bất cứ điều gì khác.

Bùmmm! Bùmm! Bùmmmmmmm!

Đoàn chim xương trắng dùng chính thân hình của mình để đỡ lấy những câu thần chú.

“Thi triển thêm thần chú! Lập tức gia cố những tấm lá chắn! Tuyệt không để chúng vượt qua!”

Đại tá Lữ đoàn Pháp sư hô lên, truyền các mệnh lệnh trước khi quay sang hỏi Hoàng Tử.

“… Thần chuẩn bị để ngài dịch chuyển nhé, điện hạ?”

Dịch chuyển.

Nó khác hẳn với việc rút lui.

Dịch chuyển đồng nghĩa với việc hèn nhát mà lủi khỏi cuộc chiến. Điều đó sẽ trực tiếp hạ thấp danh dự của Đế quốc.

Nhưng, lúc này số việc họ có thể làm rất hạn chế, bởi vì lũ golem đã tan biến và đoàn chim xương trắng vẫn đang liên tục tấn công,

“Không, ta ổn mà.”

Dù tình thế cấp bách đến vậy, nhưng Hoàng Tử lại thẳng thừng từ chối việc rút lui. Giọng của Đại tá lại một lần nữa rền vang, trong lòng ông thầm cảm phục rằng Adin đang hành xử đúng mực như một vị hoàng đế tương lai của Đế quốc.

“… Tạo thêm lá chắn!”

Giờ đây, ông ta đã có thể nhìn rõ khuôn mặt của Cale khi con chim xương đen tiến gần họ.

Chúng đã tiến tới gần hơn trước.

Thứ duy nhất mà Đại tá có thể tin cậy vào là tấm lá chắn vững chắc kia.

Ông dồn hết sức mạnh của mình vào tấm chắn đó.

Chính vào thời điểm ấy.

Cale không chút lưỡng lự lao thẳng vào tấm chắn được tạo ra bởi hàng trăm pháp sư của Đế quốc.

Bàngggggggg! Bàngggggg!

Đoàn chim xương trắng đã hỗ trợ tạo ra một con đường thẳng tắp cho cậu.

Cale siết chặt đôi bàn tay đang nắm lấy dây cương.

Cơ thể cậu hiện giờ không còn chút sức lực nào nữa.

Bên trong thì rũ rượi, vô cùng mệt mỏi, không thể vận dụng sức mạnh cổ đại.

Có trời mới biết được cậu sẽ ngất xỉu hay chuyện sẽ ra nông nỗi nào nếu cậu dùng thêm bất kỳ cái nào trong số chúng.

Nhưng cậu không thể ngừng lại.

Cale biết rõ mình phải làm gì.

Tấm lá chắn của Đế quốc đang ở ngay trước mắt Cale.

Tất cả mọi người ở đó đều tin rằng con chim xương đen sẽ đâm sầm vào tấm chắn.

Tuy nhiên, quyết định mà Cale đưa ra lại khác.

“Raon.”

Cale lên tiếng với sự tồn tại mà cậu không thể nhìn thấy được, nhưng cậu biết nó vẫn luôn ở bên cạnh mình.

“Xuyên qua nó đi.”

Cậu thậm chí còn không cần nghe lời hồi đáp của đứa nhóc.

“Hả? Gì?”

“L, lá chắn!”

“Thôi chết!”

Lá chắn của Đế quốc bắt đầu tan chảy.

Ban đầu, nó chỉ là một đốt chấm nhỏ mà thôi.

Một đốt chấm bé xíu hiện lên trên tấm lá chắn của hàng trăm pháp sư, bao gồm cả những pháp sư cấp cao, rồi dần dần lan rộng ra.

“Hỏng bét! Lá chắn đã bị phá vỡ!”

Đại tá Lữ đoàn Pháp sư hoảng hốt hô lên, còn Cale dẫn con chim xương đen xuyên qua lỗ hổng đã tan chảy trên lá chắn.

Giờ tên Hoàng Tử đang ở ngay trước mặt cậu rồi.

“Tấn công! Mau tấn công vào con chim đen đó!”

Những pháp sư đã tạo ra lá chắn bị nung chảy trước đó khẩn cấp tung ra những câu thần chú về phía Cale.

Ngay lúc này, Cale đối mắt với Hoàng Tử.

Adin, kẻ được bảo vệ bởi lực lượng của Đế quốc, vẫn bình thản nở nụ cười trên môi.

Dù Cale không biết điều gì đã khiến tên khốn này thích thú đến vậy, nhưng cậu cũng cười qua loa đáp lại.

Rồi sau đó, cậu gọi tên một người.

“Choi Han.”

Dứt lời, Cale đã trông thấy người đã bật lên từ trên đầu con chim xương đen và phóng thẳng về phía trước.

Là Choi Han.

Luồng aura đen nghịt thoát ra tứ phía từ thanh kiếm của cậu ta. Không còn bất kỳ thứ gì có thể cản đường bậc thầy kiếm thuật Choi Han lao về phía Hoàng Tử.

“Ô, thì ra ngươi mới là kẻ vì ta mà đến à.”

Hoàng Tử Adin dang rộng cánh tay và chào đón Choi Han, ngạo mạn mà buông ra lời chế nhạo cậu.

Choi Han đáp lại lời giễu cợt đó bằng một biểu cảm lạnh lùng, cậu vung kiếm.

“N, né nhanh!”

“Điện hạ! Xin người hãy tránh ra ạ!”

Aura đen bắn ra khỏi thanh kiếm của cậu, và giáng xuống bên dưới.

Bùmmmmm!

Tiếng động cực lớn vang lên, chớp mắt đã có một vết lõm to tướng xuất hiện trên bức tường đất.

Song, tên Hoàng Tử được vây quanh bởi các kỵ sĩ và các nhà giả kim đã dễ dàng né được đòn tấn công, vì vị trí mà đòn tấn công hướng tới quá rõ ràng. Nụ cười ngạo nghễ trên khuôn mặt hắn ta vẫn chưa tắt đi.

‘Thấy đẳng cấp của ta chưa hả.’

Một kẻ đang nhận được sự bảo hộ từ bao người nhưng vẫn có thể đoạt lấy mạng sống của kẻ khác. Giờ đây Adin chính là một kẻ như thế.

Như vậy thì làm sao mà hắn ta không hưng phấn cho được?

Song, biểu cảm trên khuôn mặt Adin đã mau chóng thay đổi.

Hắn nghiến răng kèn kẹt.

“Tên khốn nhà ngươi!”

Choi Han lẩm bẩm với tên Hoàng Tử.

“Ngươi đang nhìn đi đâu vậy?”

Cậu ta vẫn duy trì nụ cười trên môi rồi lao về phía Hoàng Tử, đồng thời kích hoạt aura của mình một lần nữa.

Nhưng Adin đã không nhìn Choi Han. À không, mà là hắn ta không tài nào tập trung vào cậu.

Dù Choi Han đã nhảy ra khỏi người nó, nhưng con chim xương đen ấy vẫn không hề ngừng lại dù chỉ một giây.

Ngay từ lúc ban đầu, Cale chỉ hướng tới một mục tiêu duy nhất.

Vốn dĩ aura của Choi Han được sử dụng là để khiến Hoàng Tử tránh sang một bên.

Vì các kỵ sĩ bắt buộc phải vây quanh hắn ta, nên Adin không còn lựa chọn nào khác ngoài việc rời xa khỏi kẻ đó để né đòn tấn công của Choi Han.

Hoàng Tử gào to tên hắn.

“Honte-!”

Honte, đệ tử của Tháp Chủ.

“Mau bảo vệ Honte! Nhanh lên!”

Đó là lần đầu tiên Adin rít lên đầy khẩn trương đến thế.

Quácccc-

Tuy nhiên, mỏ của con chim xương đen đã mở ra và hướng thẳng về phía Honte.

Mary cùng với mana đen của cô đang ở trong cái mỏ đó, chĩa thẳng vào kẻ thù.

Chiêu hồn sư duy nhất còn tồn tại trên lục địa lên tiếng.

“Thiếu gia, tôi đã sẵn sàng.”

Cale thầm nghĩ.

‘Hoàng Tử không thể ngăn cản lũ golem ở Đại Ngàn, bởi golem được tạo ra từ hắc thuật bởi các nhà giả kim của Tháp Chuông. Nếu là như vậy, không phải họ nên tóm lấy tên thủ lĩnh tòa tháp trước sao?’

Con quái vật trên cạn.

Cụm từ này đang miêu tả Honte.

Cale nhìn xuống đôi mắt vô hồn của Honte, thứ duy nhất chứa đựng sự sống của hắn. Honte nhẹ nhàng mở lời trước khi đối mặt với Cale.

“Thú vị làm sao.”

Một luồng khí đen kịt bắt đầu xuất hiện và quấn lấy Honte.

Quanh Honte là các thủ lĩnh lãnh đạo nhà giả kim đang bảo vệ hắn.

Lúc aura của Choi Han ập tới, các thủ lĩnh lãnh đạo nhà giả kim đều chú trọng vào việc giữ an toàn cho Honte, không như các kỵ sĩ và nhà giả kim cấp thấp đều đến chắn cho tên Hoàng Tử.

Khóe môi Cale chậm rãi nhếch lên.

Cậu siết chặt dây cương hơn và tăng tốc độ của con chim đen, cao giọng.

“Mary, Raon.”

Thời điểm đấy, một luồng ánh sáng xanh sẫm pha lẫn với mana đen của Mary.

– Nhân loại! Ta sẽ giúp Mary một tay! Bọn ta sẽ làm được!

Sức mạnh của chiêu hồn sư và một con Rồng cùng hợp lại với nhau, tạo thành một con dao găm nhỏ bén nhọn.

Cale chuyển tầm mắt về phía Honte, kẻ đang kích hoạt mana đen, và ra lệnh.

“Lửa.”

Một mũi tên xanh thẫm có kích thước bằng cánh tay của một người bắn ra từ mỏ của con chim xương đen.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com