TruyenHHH.com

Reup Phe Vat Dong Doi Ba Tuoc


"Thật là điên rồ quá."

Cale nhận ly rượu lớn từ người thanh niên.

Cậu hiện đang ở ngôi làng gần Hồ Tuyệt vọng nhất.
Đây là quán trọ kết hợp nhà hàng nhỏ duy nhất trong ngôi làng này. Bàn tay của cháu trai chủ quán đã run lẩy bẩy sau khi nghe Rosalyn hỏi về Hồ Tuyệt vọng.

"Vào mùa khác thì cũng được đấy, còn nếu ngài muốn đến đó vào tháng Giêng thì chỉ có đi tìm chết thôi."
"Vậy sao? Tôi đoán mọi người có đi trong các mùa khác?"

Cale nhấp một ngụm rượu trước khi nhanh chóng dừng lại.
Rượu ấm. Nó cũng khá mạnh.

'Mình đã yêu cầu rượu nhẹ mà.'

Đây là loại rượu nhẹ nhất của họ nhưng cậu đã có cảm giác như cổ họng và dạ dày đang nóng ran rồi.

- Nhân loại, rượu có ngon không vậy? Tại sao ngươi vẫn tiếp tục uống rượu mặc dù ngươi đang cau mày? Ta thử được không?

Cale hướng ánh mắt về phía chiếc ghế trống. Mặc dù nó trống trơn, nhưng Raon vô hình hiện đang ngồi ở đó. Cale nhìn quanh trước khi nghiêm nghị nói.

"Không."

Một đứa trẻ sáu tuổi uống rượu? Điều đó không được phép, ngay cả khi nhóc đó là một con Rồng.

Điều gì sẽ xảy ra nếu Raon say rượu và làm nổ tung một ngọn núi hay cái gì đó? Đó sẽ là một thảm họa.

-... Được rồi.

Cale phớt lờ giọng nói tràn trề thất vọng của Raon. Sau đó cậu tập trung vào cuộc trò chuyện của Rosalyn với chàng trai trẻ.

Hiện tại, nhóm của Cale đều nhuộm tóc màu nâu không nổi bật bằng ma thuật. Tất nhiên Cá voi Paseton và Archie đang mặc áo choàng để che đi vẻ ngoài tuyệt đẹp của họ.

"Hừm, có những người thử đi vào mùa xuân hoặc mùa hè đấy."

Cháu trai của chủ quán khẽ nhún vai.

Đây là một trong năm Dị Điểm.

Những người can đảm đã thử đến đó.

Vậy nhưng kết quả chưa bao giờ khả quan hết. Chàng trai lén nhìn người bà đang ngồi bên lò sưởi trước khi tiếp tục nói.

"Những người bỏ chạy sau khi chứng kiến cơn bão tuyết đã sống sót, nhưng chỉ một nửa trong số những người đã rơi vào cơn bão còn sống."

"Một nửa trong số đó đã sống mà."

Choi Han xen vào cuộc trò chuyện.

Cậu trai trẻ lắc đầu.

"Những người sống sót trở về đều bị nhiễm độc nặng. Họ đã bị mù ngay sau khi họ trở về."

Mù.

Cale đã nghe nói rằng chất độc trong trận bão tuyết làm suy yếu con người, đồng thời cũng làm họ bị mù và mất khả năng xác định phương hướng.

Cale nghĩ về điều này và suy ngẫm.

'Đây thực sự là một thế giới tàn nhẫn.'

Sa mạc Tử thần phun ra mana chết chóc còn Hồ Tuyệt vọng lại có một cơn bão tuyết độc.

Thế giới này cũng có nhiều sự tồn tại đáng sợ bên ngoài sự hỗn loạn giữa những người tranh giành quyền lực. Có rất nhiều sinh vật mạnh mẽ và độc ác trên khắp thế giới này, chẳng hạn như người Thú hoặc các chủng tộc có quan hệ với bóng tối.

'Nhưng cũng chính vì vậy nên những con quái vật không thể làm bất cứ điều gì.'

Tất cả đã ngăn lũ quái vật chạy lung tung khắp nơi. Điều này dẫn đến các khu vực có quái vật rất ít. Tất nhiên, Cale không quan tâm vì cậu không có kế hoạch gặp gỡ quái vật.

Cháu trai của chủ quán thận trọng cảnh báo họ như thể cậu chàng lo lắng về những vị khách đầu tiên của họ sau một thời gian thật lâu.

"Dù sao thì, hãy cẩn thận suy nghĩ nếu mọi người định đến đó. Đó là một nơi rất đáng sợ."

"Sully."

Đứa cháu trai đã ngừng nói sau khi nghe bà ngoại của mình, người đã không lên tiếng cho tới tận bây giờ, gọi tên của cậu. Chủ nhà trọ nhìn về phía đám cháy và mở miệng.

"Tôi cảm thấy điều gì đó khi nhìn mọi người tiến đến Hồ Tuyệt vọng."

Bóng bà cụ trông thật lớn, phủ đầy trên những bức tường trông cũng già cũ như bà.

Bà ấy đã sống ở đây từ lúc còn nhỏ. Và rồi bà kết hôn với một người đàn ông là một nhà thám hiểm và hai người họ đã cùng nhau xây dựng nhà trọ này.

Sau đó, họ có một cô con gái và chứng kiến cô ấy kết hôn và sinh cháu trai.

Bà lão quay đầu lại.

Bà chạm mắt với Cale.

"Không ai nghe thấy."

Không ai trong số những người hướng đến hồ đã nghe được.

"Con gái và con rể của tôi cũng giống như vậy."

Người chồng đã mất vài năm trước đã nói với bà rằng ông ấy sẽ đi gặp con gái và con rể của họ, những người đã ra đi trước, và bảo bà hãy kiên nhẫn trước khi cả gia đình đoàn viên. Ông đã nói với bà rằng hãy ở lại cho đến khi cháu trai của hai người lớn lên và kết hôn.

Bà cụ đã nói với ông rằng bà sẽ làm điều đó.

Bà lão quan sát đôi mắt của Cale và quay đầu lại.

"...Cậu đang lắng nghe đấy, nhưng vẫn định đến đó nhỉ."

Bà lão nghe thấy câu trả lời của Cale.

"Tôi sẽ sống sót trở về và uống hết rượu của bà."

Bà lão đưa tay về phía ngọn lửa để sưởi ấm trước khi cất lời.

"Sully."

"Vâng, bà."

"Đừng tính tiền rượu của họ nhé."

Cale lắc ly rượu của mình và hướng nó về phía đứa cháu trai Sully đang cười ngượng ngùng, trước khi uống hết phần còn lại bằng một ngụm lớn. Cale nghe thấy một giọng nói trong tâm trí của mình ngay lúc đó.

-... Nhân loại, đi tiêu diệt cơn bão tuyết đó nào!

Cale phớt lờ nó.

On và Hong đang kêu meo meo khi chúng gõ vào bàn. Cale cũng làm lơ chúng. Cậu nhớ những gì Eruhaben đã nói với mình.

'Cậu cần phải phá hủy Cây Thế giới để thoát khỏi cơn bão tuyết.'

'Nhưng Cây Thế giới kiểm soát cơn bão tuyết, vì vậy nó sẽ mở ra một con đường cho cậu nếu cậu sử dụng tín vật của ta.'

Eruhaben hiếm khi cảnh báo Cale về bất cứ điều gì, nhưng lần này ông ấy có một điều muốn nói.

'Cậu có thể nghĩ rằng Cây Thế Giới thật tàn nhẫn khi nhìn vào cơn bão tuyết. Dẫu vậy, Cây Thế giới là một thực thể đã sống, chết và sống lại nhiều lần trong hơn mười nghìn năm.'

'Nó là thứ gần gũi nhất với thiên nhiên. Sống và chết là lẽ tự nhiên. Hãy nhớ những lời này.'

Cây Thế giới đã gây ra bão tuyết để bảo vệ chính nó khỏi nguy hiểm.

Mặc dù nhiều người đã chết vì bão tuyết, nhưng điều đó cho phép Cây Thế giới được an toàn trước sự tham lam của các sinh vật sống khác.

Cale đặt ly rượu xuống và đứng dậy đi về phòng.

On và Hong theo sau cậu.

Cậu lặng lẽ ra lệnh cho Choi Han cũng đứng dậy.

"Gói ghém tất cả những gì còn lại mà cậu nhìn thấy bên hồ. Nói với mọi người đi."

Choi Han ngừng đi theo cậu và gật đầu. Cale đi về phòng trong khi Choi Han mỉm cười trước khi quay lại bàn.

Cale phải đối diện với câu hỏi của Hong ngay khi anh vừa ngã xuống giường.

"Anh có nghĩ rằng em sẽ có thể làm mọi người bị mù nếu em ăn chất độc này không?"

"Chắc là có?"

"Ohhhhh."

Hong có vẻ phấn khích khi nó nhanh chóng tiến đến bên chị gái để chuẩn bị đi ngủ. Hong đang nghĩ xem làm cách nào để ăn được càng nhiều bão tuyết càng tốt trước khi nhắm mắt.

* * *

Sáng hôm sau, Hong còn cách cơn bão tuyết đang hoành hành một chút thì há to mồm.

"Aaaaaaaa."

Những bông tuyết bắt đầu rơi xuống miệng nó. Cảm giác ngứa ran này khác với những chất độc khác mà cậu đã ăn trước đây.

"Nữa, nữa đi!"

Giọng nói phấn khích của Hong khiến Cale đẩy Hong đang trong vòng tay cậu đến gần cơn bão tuyết hơn. Cá voi sát thủ Archie đã bị sốc nặng khi thấy nó.

'Cậu ta đang đẩy một con mèo con vào cơn bão tuyết!'

Archie có thể rất thô lỗ, nhưng anh vẫn là người có đạo đức. Archie mấp máy môi nhiều lần mà không nói gì trước khi đặt tay lên vai Paseton.

"Cái, cái đó-"

'Chúng ta không nên ngăn cậu ta lại sao?'

Đó là những gì anh định nói khi nghe thấy giọng của Hong.

"Quá ngon!"

Sau đó đứa nhóc còn nghe thấy giọng nói của Cale.

"Nhóc sẽ bị đau bụng nếu ăn quá nhiều."

On đứng bên cạnh cậu nhóc đáp lại.

"Tuyết nhỏ lắm ấy, anh sẽ không bao giờ thấy no đâu."

Cale lắc đầu.

"Nhóc sẽ bị đau bụng nếu ăn quá nhiều đồ lạnh."

On thốt ra một tiếng 'à' trước khi gật đầu. Nó quay đầu sang một bên. Raon đang mặc một chiếc áo khoác lông thú và sử dụng ma thuật giữ nhiệt trên bản thân, và sụt sịt bên cạnh cô nhóc.

"Ngươi nói đúng đấy! Ngươi cần chú ý để không bị cảm lạnh. Ngay cả những sinh vật vĩ đại cũng có thể bị nghẹt mũi kia mà."

On gật gù trước câu nói của Raon. Sau đó cô bắt đầu tạo ra một màn sương mù.

Vùuuuuuuuu-

Cale nhìn xuống sau khi nghe thấy điều gì đó ở chân mình. On đang tạo ra sương mù bên cạnh cậu.

"Nhóc đang làm gì vậy?"

"Em muốn làm cho sương mù của em giống như cơn bão tuyết này."

On trả lời và nhìn về phía Cale, người đã nói ra một lời khen chân thực.

"Lộng lẫy lắm."

On bình tĩnh mỉm cười trước khi tiếp tục xoáy vào làn sương mù của mình. Rồng Đen đứng bên cạnh đã cho nó một số lời khuyên để giúp nó tạo ra một cơn lốc xoáy sương mù mạnh hơn.

Paseton đang xem tất cả những điều này với một biểu cảm kỳ quái trên khuôn mặt.

"C, cái quái gì vậy!"

Cá voi lai Paseton giả vờ không nhìn thấy Archie nói lắp. Ánh mắt của cậu đang tập trung vào phía trước.

Cậu nhìn thấy một hồ nước rộng hơn nhiều so với Đầm lầy Đen mà họ đã thấy trong Dạ Lâm với Cale.

Thành thật mà nói, Paseton không thể nhìn rõ mặt hồ đóng băng mà đáng lẽ phải ở bên kia những cái cây đầy băng trước mặt họ. Cậu ta chỉ ước chừng kích thước của hồ dựa trên kích thước của cơn bão tuyết.

Paseton nhanh chóng nhìn quanh.

Rồng Đen đã nói rằng không có dạng sống nào khác xung quanh hồ. Vậy nên mọi người đều cảm thấy thoải mái.

Nhưng bản thân điều này đã rất tuyệt vời.

'Họ có thể để cơn gió này hoành hành mà không gặp phải bất cứ vấn đề gì.'

Bão tuyết đang tạo ra gió giật mạnh.

Chẳng có gì lạ vì nhiều người đã quay đi khi họ nhìn thấy cơn bão tuyết này. Gió mạnh đến mức có thể đẩy lùi người khác.

Hơn nữa, mỗi hạt tuyết rơi vào cơ thể sẽ châm chích vào da, khiến họ lo sợ rằng họ sẽ bị nhiễm độc nặng nếu tiếp tục dấn thân vào cơn bão tuyết.

Cây cối, ngọn cỏ và thậm chí cả mặt đất ở khu vực này hoàn toàn bị đóng băng. Điều đó khiến nơi này thậm chí còn đáng sợ hơn.

Thế nhưng những người xung quanh Paseton đều tỏ ra bình tĩnh.

Cá voi sát thủ Archie, Choi Han, Rosalyn, Raon, On và Hong đều không có biểu cảm gì khác lạ.

Ngay cả Cale cũng vậy.

'Đúng như mình nghĩ, thiếu gia Cale sở hữu sức mạnh mà bình thường người khác không thể nhìn thấy được.'

Đã có nhiều lần cậu bị sốc trước aura áp bức của Cale. Paseton hướng mắt về phía Cale, hiện đang đứng sừng sững trước cơn gió này.

Điều cậu không biết là Cale đang sử dụng Âm thanh của Gió để đẩy gió đi. Sinh lực Trái tim cũng đang chữa lành cho cậu mỗi khi một bông tuyết độc đáp xuống cơ thể.

Nhưng cậu vẫn cảm thấy đau nhói từng cơn nên đã để Hong xuống đất.

"Đi nào."

Cậu muốn nhanh chóng tạo ra một con đường xuyên qua cơn bão tuyết để không phải cảm thấy đau đớn như thế này nữa.

Rosalyn bế Hong lên và đến gần Cale. Họ trở lại màu tóc bình thường sau khi thấy không có ai xung quanh, làm cho tóc của Hong, Rosalyn và Cale mang màu đỏ rực rỡ trái ngược với tuyết.

"Thiếu gia Cale, cậu có định sử dụng tín vật của Eruhaben-nim ngay lập tức không?"

"Kế hoạch là vậy."

Cale nhận thấy sự tò mò trong mắt Rosalyn.

Một tín vật từ một con Rồng cổ đại. Một pháp sư như Rosalyn lại tò mò về nó cũng là chuyện đương nhiên. Cô ấy đã giam mình trong phòng thí nghiệm suốt thời gian Cale ở Đế quốc.

Eruhaben chỉ nói một điều để đánh giá thành tích của cô ấy.

'Hãy hỏi ta nếu ngươi có bất kỳ câu hỏi nào.'

Rosalyn đã học lỏm được khá nhiều thứ trong khi Eruhaben dạy Raon. Mặc dù Eruhaben giả vờ không để ý, ông chưa bao giờ bảo cô hỏi ông nếu cô có thắc mắc cho đến thời điểm đó.

Việc ông ấy bảo cô hỏi ông nếu cô có bất kỳ câu hỏi nào chứng tỏ rằng Rosalyn đã tiến bộ hơn.

Cale tập trung vào phần này.

"Eruhaben-nim sẽ nói với cô nếu sau này cô hỏi ông ấy về tín vật."

"Cậu nói đúng. Tôi chắc chắn sẽ hỏi ông ấy khi chúng ta quay lại."

Rosalyn hăng hái gật đầu. Cale nhớ Rosalyn đã phấn khích như thế nào khi Eruhaben giả bộ không nhìn thấy cô đang nghe ông dạy Raon.

Quyết tâm của cô ấy thật đáng kinh ngạc.

Rosalyn nhìn tín vật trong tay Cale đang sáng lên màu xanh lam như thể cô đang kiểm tra nó trước khi nghe thấy giọng nói của Cale.

"Cô Rosalyn, cô nghĩ gì về việc tạo ra Ma Tháp?"

"Vâng. Sao cơ?"

Cale thản nhiên đáp lại câu hỏi của Rosalyn.

"Cô không nghĩ rằng cô có đủ trình độ để làm điều đó sao?"

Rosalyn đáp lại với vẻ mặt bình thản.

"Cậu nói đúng. Tôi đủ tiêu chuẩn."

Cale đưa mắt về phía Rosalyn. Cô ấy có vẻ mặt tỉnh táo nhưng tự tin như thường lệ. Rosalyn rất rõ ràng về vị thế và khả năng của mình.

Cô cũng kiên định về ước mơ và khát vọng của cô.

Cale biết tất cả những điều này khi cậu đáp lại.

"Hãy cho tôi biết nếu cô cần tiền hoặc ma thạch."

"Cám ơn rất nhiều."

Rosalyn đã không từ chối lời đề nghị của cậu. Cale đáp lại bằng một nụ cười trước khi bắt đầu bước vào cơn bão tuyết với tín vật trên tay.

'Việc này cũng khá mệt.'

Bão tuyết quá mạnh khiến cậu liên tục cảm thấy bị áp lực, ngay cả khi đã đẩy gió ra xa bằng Âm thanh của Gió.

Cale bước ra khỏi rừng và đi về phía hồ.

'Hồ Tuyệt vọng đã là một Dị Điểm từ thời cổ đại.'

Đó là những gì Eruhaben đã nói.

'Cây Thế giới không gặp gỡ bất kỳ ai. Tuyết di chuyển theo ý muốn của Cây Thế giới.'

'Cây Thế giới ban tặng thiên đường cho những ai vượt qua được cơn bão tuyết.'

Thiên đường.

Cale nghĩ về từ 'thiên đường' khi cậu đột ngột dừng bước.

Cậu đang ở ngay trước mặt hồ bị bão tuyết bao phủ.

Cậu chỉ cần bước thêm một bước nữa là có thể đứng trên bờ hồ.

Cale thao tác với tín vật trong tay khi cậu bước tới.

Cạch.

Tín vật tạo ra một tiếng động nhỏ khi ánh sáng bắt đầu tràn ra khỏi nó.

Cale giẫm lên mặt băng.

Vào thời điểm đó.

"Hửm?"

Cale dừng bước.

Nứt.

Cậu nhìn xuống bàn tay trái không cầm tín vật.

Những luồng điện đỏ chói trong lòng bàn tay cậu.

Đó là Ngọn lửa Hủy diệt.

Một điều khác mà Eruhaben đã nói với cậu lướt qua tâm trí của Cale.

'Chà, đã có lúc Cây Thế giới trở nên hoang tàn và bão tuyết bao phủ toàn bộ phía bắc và đóng băng mọi thứ. Thậm chí ta chỉ mới nghe nói về nó vào trước thời của ta, nhưng có vẻ nó rất đáng sợ.'

'À! Truyền thuyết kể rằng có một anh hùng loài người đã loại bỏ được hết lớp băng đó.'

Cale chợt nhớ đến Trưởng tộc Elf mà cậu đã gặp trên dãy núi Mười Ngón Tay. Bà ấy đã đưa cho cậu cuốn sách với huyền thoại Đá tảng Vĩ đại và nói một điều.

'Đó là một truyền thuyết khá hài hước. Có một anh hùng với sức mạnh hủy diệt cực kỳ tham tiền. Sau khi người anh hùng đó chết, người anh hùng trong truyền thuyết này đã tìm thấy của cải của bạn mình và cất giữ nó.'

'Liệu một anh hùng có tham tiền không? Đặc biệt là một anh hùng đã cứu thế giới khỏi bị đóng băng nhưng lại không tìm kiếm bất kỳ quyền lực, uy thế hay danh tiếng nào? Người như vậy sao có thể tham tiền được? Thật không thể tin được phải không?'

Cale nhớ lại những gì Eruhaben đã nói về huyền thoại.

'Truyền thuyết cũng có một số điều vô lý về cách người anh hùng cố đốt cháy Cây Thế Giới. Làm thế nào đó có thể là sự thật? Cây Thế Giới đã không trả lời khi ta hỏi về điều đó trong quá khứ. Phản hồi đó không phải có nghĩa là điều đó sai sao?'

'...Có lẽ nào?'

Cale cảm thấy những tia sét bốc lửa trên lòng bàn tay khi cậu ngẩng đầu lên.

Vùuuuuuuu-

Cơn bão tuyết đã tạo ra một con đường trông giống như một hang động trong suốt theo hướng của ánh sáng xanh.

"Thiếu gia Cale, cậu đã sử dụng tín vật chưa vậy?"

"Nhân loại! Tại sao ngươi lại ra đòn lửa sét đó?"

Cậu nghe thấy giọng nói của Rosalyn và giọng nói khẩn thiết của Raon.

Nhưng Cale cũng đồng thời nghe thấy một giọng nói khác.

Đá tảng Vĩ đại đang nói điều gì đó lạ lẫm so với thường lệ.

- Cậu định phá hủy nó à?

'Đây là một mẫu lời mới hả.'

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com