Reup Hoan Ke Hoach Theo Duoi Vo Yeu
Chương 981: Liên minh - Thân thế của Vệ Thường KhuynhBà ta nhìn sang Vệ Thường Khuynh, nói: "Dù sao con cũng là con trai của chị gái mẹ, cũng có chút quan hệ huyết thống với mẹ. Lúc đó khi nhìn thấy con ốm yếu, mẹ thật sự rất thương con, mẹ muốn xem con như con ruột của mình để nuôi nấng, không biết con có còn nhớ hay không, lúc con còn nhỏ mẹ cũng đã cố gắng hết sức để chăm sóc cho con, tăng cường thể chất cho con đến tốt nhất, thậm chí vì quá tận tâm với con mà khiến bản thân kiệt sức, có một ngày sẩy chân ngã từ trên lầu xuống, khiến đứa bé trong bụng mẹ..."
Sảy mất.
Ngày hôm đó, bà ta mới biết bản thân đã mang thai.
Đó vốn là sinh mạng nhỏ mà bà ta vô cùng vô cùng mong đợi.
Bà ta kết hôn với Vệ Kiêu đã mấy năm nhưng mãi vẫn chưa có thai, hai người đều đã đến bác sĩ kiểm tra, cả hai đều không có bệnh gì. Bà ta vốn muốn nhờ y học trợ giúp, nhưng Vệ Kiêu thực chất là một người tương đối bảo thủ, rất cổ hủ, ông ta kiên quyết muốn mang thai tự nhiên.
Cuối cùng bà ta cũng đã có thai, nhưng lúc đó vì vấn đề sức khỏe của Vệ Thường Khuynh, không ăn không ngủ chăm sóc anh suốt hai ngày, tinh thần có chút sa sút, ngã từ trên lầu xuống, khiến đứa trẻ bị sảy mất.
Sau khi Vệ Kiêu biết đã rất tức giận.
Ông ta cũng hiểu bà ta chuyên tâm như vậy là vì chăm sóc con trai của chị gái mình, hơn nữa, cũng là con trai của người phụ nữ mà ông ta yêu nhất, trên thực tế ông ta thương Vệ Thường Khuynh vốn không thua kém bà ta, nhưng dù sao đó cũng là đứa con ruột mà bản thân mong ngóng mấy năm qua, giờ lại vì vậy mà bị mất.
Từ sau chuyện đó Vệ Kiêu đã xa cách bà ta rất nhiều.
Sau đó, ông ta bắt đầu chìm đắm vào công việc, một tuần không về nhà, nửa tháng không về nhà, thời gian càng ngày càng dài, thậm chí có lần cả mấy tháng đều ở lì trong phòng thí nghiệm không về nhà.
Sau đó nữa, ông ta đã nghiên cứu ra hệ thống có thể xuyên không gian. Và rồi ông ta đã gặp được người phụ nữ một lần nữa khiến ông ta yêu thương chân tình ở thời cổ đại.
Ông ta oán hận Cẩm Địch đã làm mất đứa trẻ, nhưng vẫn rất thương yêu đứa con của Cẩm Sắt là Vệ Thường Khuynh, xem anh như là con ruột, mà thật ra đó quả thật chính là con trai ruột của ông ta.
Chỉ là ông ta không còn tình cảm với Cẩm Địch nữa. Không, phải nói là trước nay đều chưa từng có tình cảm.
Ngay từ đầu Vệ Kiêu chỉ có cảm giác trách nhiệm với bà ta, thế nên, chuyện đứa con đã cho ông ta một lí do, một lí do để xa lánh bà ta, một lí do để thay lòng.
Ông ta đã bỏ đi, mãi mãi không bao giờ trở lại nữa.
"Tất cả những chuyện này, chẳng nhẽ không phải là lỗi của ông sao? Phương Tấn?" Bà Vệ nghiến răng nghiến lợi nhìn Thủ trưởng ban chấp hành.
"Nếu lúc đó không phải ông đúng lúc gọi cuộc điện thoại đó, nếu không phải ông lợi dụng tình cảm của tôi dành cho ông, muốn bảo tôi gạt Vệ Kiêu, làm cho ông ta hiểu lầm người đêm hôm đó ông ta ngủ cùng là tôi, những chuyện sau này sao có thể xảy ra chứ? Nói cách khác, nếu không phải ngay ban đầu ông khăng khăng bế Cẩm Sắt đi thì những chuyện sau này đã không phải như thế này rồi.
Tề Tiểu Tô và Hệ thống Tiểu Nhất, cùng Vệ Thường Khuynh và Phương Viện Viện, đều cảm thấy như đang nghe một câu chuyện dài mà bản thân khó bề tưởng tượng được.
Câu chuyện rắc rối tràn ngập các tình tiết máu chó.
Hệt như tiểu thuyết.
Nhưng, đó lại thật sự là chuyện xảy ra với họ.
Một bước sai, những bước về sau cũng sẽ sai, có lẽ đó chính là số kiếp của bọn họ.
Nhưng, rốt cuộc bắt đầu sai từ bước nào chứ?
Là ai đã sai?
Tề Tiểu Tô nhìn bà Vệ, chỉ cảm thấy ngũ quan của bà ta bây giờ đều bị thù hận bẻ cong rồi.
Chắc chắn, lúc này bà Vệ đang rất hận Thủ trưởng ban chấp hành.
Tuy ban đầu bà ta rất yêu ông.
Vì tình yêu dành cho ông ta, vì thương ông ta, bà ta đã lựa chọn giúp ông ta theo cách của mình, lừa gạt Vệ Kiêu, kết hôn với ông. Nhưng sau đó bà ta lại yêu Vệ Kiêu, vì mất đi Vệ Kiêu, bà ta cảm thấy tất cả đều là do Phương Tấn gây ra, thế nên bây giờ bà ta hận Phương Tấn.
Còn Phương Tấn, ông đã làm gì?
Ban đầu ông đề nghị bế Cẩm Sắt rời đi là vì thật sự lo lắng cho Cẩm Sắt, hay quả thật như Cẩm Địch nói, ngay từ ban đầu ông ta đã rắp tâm tính kế muốn gây ra một loạt hiểu lầm này?
Cuộc điện thoại mà ông ta gọi cho Cẩm Địch, là suy nghĩ thật sự trong lòng lúc đó, hay vì muốn lợi dụng Cẩm Địch?
"Bất luận nói thế nào, bây giờ xem ra, Thủ trưởng ban chấp hành cũng không giống hạng người nham hiểm như vậy." Hệ thống Tiểu Nhất nói: "Làm sao ông ấy biết, sau cuộc gọi đó, Cẩm Địch lại vì ông ta mà nói dối gạt ngài Vệ chứ?"
Tề Tiểu Tô cũng cảm thấy Thủ trưởng ban chấp hành nhìn có vẻ không phải hạng người nham hiểm, có lòng dạ sâu xa như vậy.
Nghe bà Vệ chất vấn, Thủ trưởng ban chấp hành đau khổ nhắm nghiền mắt lại.
Ông ra sức lau mặt, dường như làm vậy sẽ giúp bản thân có tinh thần thêm một chút.
Phương Viện Viện không kìm được bước đến gần, ôm lấy cánh tay ông.
"Tôi tin cậu tôi không phải là người như vậy!" Cô ta bĩu môi, nhìn và Vệ nói: "Lúc đó căn bản cậu ấy không có bảo bà đi gạt Vệ Kiêu! Là bản thân bà đã hiểu sai ý của cậu ấy, bà tự nguyện gạt Vệ Kiêu, hơn nữa, sau đó cũng là bà đã níu kéo Vệ Kiêu không cho ông ấy trở về thủ đô của Liên minh, không để ông ấy biết những chân tướng này, đây rõ ràng là sự lựa chọn của bản thân bà, sao lại đổ hết lên người cậu tôi chứ?"
Thủ trưởng ban chấp hành vỗ nhè nhẹ lên cánh tay cô ta.
Bà Vệ cười lạnh nói: "Hơ? Cậu cô? Có vẻ như cô rất tin tưởng ông ta nhỉ, vậy, xem ra cô không biết thân phận thật sự của cô rồi?"
Phương Viện Viện sững sờ.
Cô ta còn thân phận thật sự gì chứ?
"Phải, cho dù bà giận cậu tôi, vậy tại sao lại không cho cậu ấy nuôi nấng tôi chứ? Bây giờ cậu ấy chỉ có một mình tôi là người thân, bà nhất quyết không cho chúng tôi sống với nhau, rốt cuộc là có ý đồ gì?"
"Vừa rồi tôi đã nói rồi, Vệ Thường Khuynh không thể có được cuộc sống như vậy thì cô dựa vào cái gì mà có được điều đó?" Bà Vệ lạnh lùng trừng cô ta, nói: "Phương Tấn khiến tôi mất đi con ruột của mình, khiến tôi mất chồng, tôi cũng phải khiến ông ta trơ mắt đứng nhìn đứa con gái ruột của mình, nhưng lại không thể ở bên cạnh nó!"
Câu nói này của bà ta lập tức liền khiến tất cả mọi người có mặt tại đó sửng sốt.
Con gái ruột? Ý là sao chứ?
Phương Viện Viện?
Đến cả bản thân Phương Viện Viện cũng sửng sốt, cô ta nhìn bà Vệ với ánh mắt không thể tin nổi, nửa ngày sau mới hoàn hồn.
"Bà, ý bà nói, nói..."
Có lẽ là vì cảm thấy sự thật này thật sự không thể tưởng tượng nổi, thế nên một câu này nói thế nào cũng không nói xong được.
Bà Vệ lại không cần chờ cô ta nói xong, trực tiếp gật đầu nói: "Không sai! Chính là ý đó! Cô chính là..." Bà ta chỉ về hướng Thủ trưởng ban chấp hành, nói: "Con gái ruột của Phương Tấn! Hơn nữa, cô biết mẹ cô là ai không? Cô không biết phải không?"
"Cẩm Địch! Bà đủ rồi đấy!" Thủ trưởng ban chấp hành tức giận quát một tiếng, khí chất nhã nhặn bị cơn tức giận và đau khổ thay thế.
Thậm chí, Tề Tiểu Tô còn nhìn thấy hai bàn tay của ông cũng đang run lên.
Bà Vệ cười lạnh nhìn ông: "Thế nào, ông cũng biết phải che giấu sao? Ông cũng cảm thấy mất mặt sao? Vậy sao lúc đó ông không nghĩ sẽ có ngày này? Ông muốn giấu nó đến khi nào?"
"Nói cho tôi biết! Tôi có quyền được biết sự thật!" Phương Viện Viện hét lớn một tiếng.
"Viện Viện, chuyện này con không cần phải biết, bây giờ con cũng không có gì là không tốt cả..." Thủ trưởng ban chấp hành giơ tay định vỗ lên vai cô ta, nhưng Phương Viện Viện lại lập tức tránh khỏi ông.
Hành động này của cô ta khiến ông thấy hơi đau lòng.
"Con muốn biết, cậu thật sự có phải là bố ruột của con không? Mẹ con là ai?" Phương Viện Viện nhìn ông.
____________________________Chương 982: Liên minh - Nghiệt duyên cắt mãi không đứtSao có thể không cần biết? Sao có thể không có gì là không tốt chứ?
"Cậu luôn nói với con, bố con hi sinh vì nhiệm vụ, mẹ con vì có tình cảm quá sâu nặng với bố nên chịu đả kích quá lớn, sức khỏe vẫn luôn không tốt, cũng chẳng chịu đựng được bao lâu thì đã đi theo ông ấy. Tuy con vẫn luôn đi theo người được gọi là bà ngoại lớn lên ở thị trấn nhỏ..."
Thủ trưởng ban chấp hành cắt ngang cô ta: "Lớn lên ở thị trấn nhỏ có gì không tốt chứ? Cậu đã liên hệ với Thị trưởng, sẽ không có ai ức hiếp con, mọi người đều sẽ bảo vệ con, dỗ dành con, con cũng được nhận nền giáo dục tốt nhất, vậy thì con cảm thấy có điểm nào không tốt?"
"Đương nhiên không tốt! Đó là bà ngoại ruột của con sao? Tình cảm của bà ấy đối với con trước nay đều kỳ lạ, giống hệt như một bảo mẫu vậy, lo chuyện ăn ở, dọn dẹp phòng cho con, con làm sai điều gì, bà ấy đến cả một câu nói cũng không dám nói con, còn chủ động lấy lòng con và nói, sẽ không nói những chuyện đó cho cậu biết, sẽ giữ bí mật cho con. Làm gì có bà ngoại ruột nào mà như thế hả?"
Phương Viện Viện vừa khóc vừa nói: "Còn nữa, cậu nói nền giáo dục mà con được học là tốt nhất, tốt chỗ nào chứ? Phải, giáo viên là tốt nhất, giáo trình con dùng và thiết bị dạy học cũng là tốt nhất, con cũng có thể dùng con đường đặc biệt để tham gia cuộc thi vào các trường nổi tiếng, đến lúc đó có thể nhận giấy chứng nhận tốt nghiệp từ trường nổi tiếng, nhưng, giống nhau sao? Trường học đã khác, môi trường khác, bạn học cũng khác."
"Con vốn không có bối cảnh thân phận tốt như những bạn học cùng trang lứa, không cách nào nói chuyện cởi mở với họ về những vấn đề trong cuộc sống, trong trường cũng không thể tổ chức những hoạt động hấp dẫn, chẳng có gì ăn nhập với nhau hết!"
"Còn nữa, người ta đều sống cùng bố mẹ, cuối tuần cũng tụ tập này nọ, con nhiều nhất cũng chỉ vào ngày sinh nhật thì được cậu đến chúc mừng con hai tiếng, có lúc chỉ gọi một cuộc điện thoại, sau đó phái người đến tặng quà cho con." Phương Viện Viện nước mắt như mưa: "Những món quà đó, lấy tiêu chuẩn là những món quà mà các cô gái thường yêu thích, cái gì mà búp bê Barbie, dây chuyền, váy, hoa tươi, hộp âm nhạc..., cậu có từng hỏi con muốn cái gì không? À, cậu đã từng hỏi, có một lần con nói con không cần quà, nguyện vọng sinh nhật của con là kỳ nghỉ hè có thể đến thủ đô của Liên minh ở hai tháng, nhưng như vậy cậu vẫn không đồng ý! Tại sao chứ? Sao cậu lại sợ con đến như vậy? Cậu nói cho con biết, rốt cuộc cậu có phải là bố của con không? Cậu nói đi? Cậu rốt cuộc có phải là bố của con không!"
Cô ta vừa nói vừa tiến đến gần Thủ trưởng ban chấp hành, lúc nói câu cuối cùng dường như đã áp sát ông, đôi mắt ngân ngấn nước đã đỏ lên, ánh mắt thúc bách, nhìn Thủ trưởng ban chấp hành, nhất quyết phải nghe được đáp án của ông ấy mới được.
"Cô hỏi tôi không phải được rồi sao?" Ánh mắt bà Vệ lạnh lùng: "Ông ta chính là bố ruột của cô! Và cô chính là nghiệp chướng do một hôm ông ta uống say bất cẩn ngủ với vợ của người anh em tốt nhất của mình mà có!"
Hai từ nghiệp chướng như tiếng sấm vang lên trong lòng Phương Viện Viện.
Đôi mắt cô ta chợt trừng lên, cơ thể lảo đảo, bước lui về sau hai bước.
"Nghiệp... chướng?" Cô ta cứ lặp đi lặp lại hai từ này.
Cô vốn cho rằng Thủ trưởng ban chấp hành là vì có nguyên nhân khác nào đó không thể nhận cô ta, ví dụ chưa kết hôn không thể có con, hoặc không môn đăng hộ đối với mẹ cô ta nên bị hai bên gia đình phản đối, hoặc do mẹ cô ta vứt bỏ ông ấy... Nhưng cô ta chưa từng nghĩ, chân tướng sự việc lại là như vậy!
Thủ trưởng ban chấp hành giơ tay lên, dường như muốn tát bà Vệ một cái thật mạnh, nhưng bà Vệ không sợ ông, ngược lại còn hất cằm, đưa gương mặt đến trước ông.
"Muốn đánh tôi? Có giỏi thì ông đánh đi. Đến đây, bên trái không đủ, có cần cả bên phải cũng đánh luôn không?"
Vệ Thường Khuynh và Tề Tiểu Tô bỗng chốc trở thành nhân vật quần chúng, nhìn hai người họ diễn trò cười này.
Đối với Vệ Thường Khuynh mà nói, biết được bà Vệ không phải là mẹ ruột của mình, trong lòng anh ngược lại cảm thấy nhẹ nhõm, tuy có một chút mơ màng và cảm khái thương xót cho mẹ ruột của mình là Cẩm Sắt, nhưng đối với một người đàn ông có tâm lý mạnh mẽ như anh mà nói, những chuyện này hoàn toàn có thể giấu ở trong lòng, chỉ xem như áp lực trong lòng mà thôi.
"Thật nực cười, Vệ Kiêu và Phương Tấn hai người này quả là một cặp anh em tốt, yêu cùng một người phụ nữ, cả những chuyện trải qua cũng tương đối giống nhau, đều trong tình huống đặc biệt ngủ với người phụ nữ khác, sau đó hai người phụ nữ này đều vì một đêm đó mà mang nghiệt chủng!"
"Bà nói ai là nghiệt chủng?"
Tề Tiểu Tô cảm nhận được sự tức giận của Vệ Thường Khuynh lúc nghe thấy hai từ này, lập tức giận dữ quát một tiếng.
"Gì đây, ở đây cũng đến lượt cô lên tiếng sao?" Bà Vệ quét mắt qua: "Lúc nãy tôi đã nói rồi, cô là cái thá gì chứ? Tuy tôi không phải mẹ ruột của Vệ Thường Khuynh, nhưng tôi vẫn là dì của nó, tôi còn nuôi nó lớn khôn, công dưỡng dục lớn hơn cả công sinh thành, cô có hiểu đạo lý này không?"
Thấy Vệ Thường Khuynh như định lên tiếng, bà ta liền lập tức nói tiếp: "Hơn nữa, cô có biết nó và Phương Viện Viện đã hứa hôn rồi không? Vừa rồi tôi nói chính là hai đứa nó! Khi ấy hai đứa nó đã từng có lễ hứa hôn chính thức, trước khi Vệ Kiêu vẫn chưa rời khỏi đây, nó và Phương Tấn còn có một khoảng thời gian qua lại rất thân thiết, tưởng tôi không biết sao?"
Vệ Thường Khuynh và Phương Viện Viện?
"Cẩm Địch! Bây giờ rốt cuộc bà nói những chuyện này còn có ý nghĩa gì không?" Thủ trưởng ban chấp hành thật sự đã tức giận, tiện tay vơ một vật trang trí thủy tinh bên cạnh ném xuống đất.
Tiếng thủy tinh vỡ vụn khiến phòng khách vốn đã rất căng thẳng càng trở nên như mũi tên bắn ra khỏi nỏ.
Sắc mặt bà Vệ hơi thay đổi, không kìm được lùi về sau một bước.
Nhưng bà ta vẫn không chịu khuất phục hất cằm tiếp tục nói: "Đương nhiên là có, lúc đó ông và Vệ Kiêu tự quyết định chuyện hứa hôn cho Vệ Thường Khuynh và Phương Viện Viện, tôi tuyệt đối không đồng ý, nhưng cũng không nói gì. Nhưng Phương Tấn, ông có xứng đáng với tôi không? Những cỗ máy xuyên không mà Vệ Kiêu nghiên cứu, lẽ nào không phải do ông dốc lòng ủng hộ sao? Có một đợt ông ta định từ bỏ, là ông khăng khăng bảo ông ta nhất định phải kiên trì đừng từ bỏ! Nếu không phải ông tiếp tục tìm tài trợ cho ông ta, nếu không phải ông ủng hộ, ông ta sẽ tiếp tục sao? Sau đó ông ta có gặp được yêu tinh gì đó khăng khăng muốn sống cùng người ta mà vứt bỏ tôi không? Những chuyện này ông cũng thừa nhận phải không? Thế nên ông lại mắc nợ tôi, chính ông đã nợ tôi! Nợ tôi dù thế nào cũng không trả sạch! Ông đừng tưởng tôi không biết ông có mục đích gì, chẳng qua ông muốn ông ta giúp ông tìm thấy người đàn bà đó..."
"Đã nói đủ chưa?" Vệ Thường Khuynh lạnh lùng cắt ngang bà ta.
Ánh mắt anh lạnh nhạt, nhìn bà ta, lại khiến bà ta nhất thời rút lui. Nhưng lại cảm thấy bản thân là trưởng bối bị anh áp bức như thế rất mất mặt, lại lập tức tự vũ trang cho mình.
"Những gì tôi nói vốn là..."
"Không ai nợ bà cả." Vệ Thường Khuynh lại một lần nữa cắt ngang: "Nếu nói nợ, tôi có thể nói chính là bà nợ mẹ tôi. Bà đã nợ bà ấy quá nhiều, nợ bà ấy một người chồng yêu thương bà ấy, nợ bà ấy một đứa con trai, nợ bà ấy một gia đình viên mãn và một cuộc sống hạnh phúc."
"Sao có thể chứ, chuyện này không liên quan đến tôi! Rõ ràng là chị ấy..." Bà Vệ vốn muốn nói sao tôi có thể nợ chị ta, rõ ràng là chị ta nợ tôi, nhưng câu này dù có thế nào cũng không thể nói ra được.
___________________________Chương 983: Liên minh - Uy hiếp ông"Ban đầu cho dù Vệ Kiêu hiểu lầm, bà cũng hoàn toàn có cơ hội nói mọi chuyện cho rõ ràng, nhưng bà không làm, bà đừng tưởng như thế là hi sinh cho Thủ trưởng ban chấp hành, có ai cần kiểu hi sinh này của bà không? Huống hồ, cho dù lúc đó bà đã chấp nhận chuyện này, sao lại phải lập tức đăng ký kết hôn? Điều này đã khiến mọi chuyện hoàn toàn không thể xoay chuyển được nữa. Chuyện chưa được bao lâu, bà lại chuyển hướng tình cảm của mình lên bố tôi, điều này chứng tỏ bà vốn không yêu Thủ trưởng ban chấp hành nhiều như bà tưởng tượng, cái bà yêu nhất chính là bản thân bà mà thôi?" Tề Tiểu Tô lạnh lùng nói.
"Còn nữa, bà nói ở đây tôi không có tư cách nói chuyện, bà sai rồi, chỉ cần là chuyện có liên quan đến Vệ Thường Khuynh, tôi đều có tư cách để nói, tôi không quan tâm trước đây anh ấy từng hứa hôn với ai, tôi chỉ biết bây giờ anh ấy là chồng sắp cưới của tôi, hơn nữa sau này chúng tôi sẽ kết hôn, anh ấy là của tôi, chuyện của anh ấy chính là chuyện của tôi! Ai không phục, ai muốn giành thì cứ tới đây."
Tề Tiểu Tô đứng bên cạnh Vệ Thường Khuynh, ánh mắt đanh lại, khí thế vốn chẳng thua kém anh bao nhiêu, hơn nữa lúc cô nói những lời này, Vệ Thường Khuynh lại giơ tay kéo cô vào lòng, dáng vẻ "Những gì cô ấy nói tôi đều đồng ý, ai phản bác cô ấy thì không xong với tôi" trông rất khí thế.
Bà Vệ giận đến mức cả người run lên. Bà ta nhìn cô, tức giận nói: "Cô dựa vào cái gì chứ? Rốt cuộc cô từ đâu đến chúng tôi còn chưa tra rõ..."
"Đủ rồi!" Phương Viện Viện đột nhiên hét lớn một tiếng, cô ta nhìn sang Vệ Thường Khuynh, lại nhìn sang Thủ trưởng ban chấp hành: "Bây giờ tôi chỉ muốn biết, những gì bà ta nói có phải đều là thật không!"
Cô ta chỉ tay về phía bà Vệ.
Thân thế của cô ta còn chưa làm rõ, rốt cuộc họ có xem cô ta ra gì không?
Nhìn thấy Tề Tiểu Tô, trong lòng cô ta bỗng dâng lên một sự đố kỵ, sao cô có thể điềm tĩnh như vậy chứ? Bất luận bà Vệ nói gì cũng không thể khiến cô mất không chế, cũng không thể dao động sự bình tĩnh và khí thế của cô.
Hơn nữa, Vệ Thường Khuynh còn bảo vệ cô như vậy!
Nếu những gì bà Vệ nói là thật, người mà anh đã hứa hôn là cô ta!
Vệ Thường Khuynh là người đàn ông mà cô ta vẫn luôn muốn được gặp, vì Thủ trưởng ban chấp hành từng nói với cô ta, Vệ Thường Khuynh là Thiếu soái trẻ tuổi xuất sắc nhất ở Liên minh, từ lúc đó cô ta vẫn luôn nghĩ, đến lúc cô ta có thể đến thủ đô của Liên minh cô ta sẽ có thể ở bên cạnh Vệ Thường Khuynh, cô ta từng nhìn thấy ảnh của anh, vừa nghĩ đến anh chàng anh tuấn bất phàm đó là một nửa trong tương lai của mình, trong lòng liền tràn đầy hạnh phúc và mong đợi.
Thế nên lần này đến cô ta nghe thấy chuyện Mạt Na muốn gả cho Vệ Thường Khuynh, trong lòng thật ra cũng rất tức giận, chẳng qua vì Vệ Thường Khuynh đã mất tích nửa năm, sống chết chưa rõ, thế nên cô ta nhất thời không định làm gì, bản thân không muốn làm gì, nhưng nhìn thấy Tề Tiểu Tô phá hỏng tiệc mừng của bà Vệ làm cho họ, cô ta vẫn rất vui mừng, thậm chí còn có cảm giác gặp may.
Nhưng bây giờ, Tề Tiểu Tô lại ở bên Vệ Thường Khuynh!
Vệ Thường Khuynh không chỉ không chết, còn có luôn cả vợ sắp cưới!
Chuyện này bảo sao cô ta không đố kỵ cho được!
Nhưng, bây giờ điều cô ta quan tâm chính là thân thế của mình. Nếu cô ta thật sự là con gái của Thủ trưởng ban chấp hành, vậy cô ta sẽ đường đường chính chính trở thành một tiểu thư đài các, đến lúc đó bất luận nói gì, cô ta cũng có tư cách để tranh rồi!
Thế nên, cô ta không đợi được nữa, lại truy hỏi Thủ trưởng ban chấp hành một lần nữa: "Cậu nói đi, cậu nói đi! Những gì bà ta nói có phải là thật không?"
"Thế nào, bây giờ ông không dám nhận cả con gái ruột sao?" Bà Vệ có chút khinh thường nhìn Thủ trưởng ban chấp hành nói: "Nhưng chỉ có một cơ hội lần này, bây giờ nếu ông không nhận, sau này chưa chắc có cơ hội nhận lại đâu."
Lần này nếu không nhận, Phương Viện Viện còn có thể tha thứ cho ông sao? Đương nhiên, Phương Viện Viện có lẽ cũng có thể tha thứ cho ông, nhưng Phương Tấn bây giờ có thể nhẫn tâm làm tổn thương cô ta sao? Khi cô ta đã hỏi thẳng ra như vậy còn từ chối cô ta, phủ nhận cô ta?
Phương Tấn vốn vẫn luôn cảm thấy hổ thẹn với cô ta nếu lúc này phủ nhận, trong lòng chắc chắn sẽ đau như dao cắt.
Bà ta nghĩ không sai, lúc này Thủ trưởng ban chấp hành đúng là đau như dao cắt, ông ấy thấy con gái mình như vậy, thật sự không nhẫn tâm gạt cô ta nữa.
Ông ra sức nhắm nghiền mắt, gật đầu.
Trong lòng Phương Viện Viện sửng sốt, giọng run run nói: "Cậu, cậu thừa nhận rồi sao? Thật sao? Cậu là bố của con sao?"
"Phải, Viện Viện, ta là bố ruột của con." Giọng nói của Thủ trưởng ban chấp hành đắng ngắt, chua chát, vô cùng áy náy: "Cẩm Địch nói đều không sai."
Ông không chỉ thừa nhận bản thân là bố ruột của cô ta, còn thừa nhận những lời mà bà Vệ miêu tả về ông.
Một lần uống say, lên giường với vợ anh em tốt của mình, sau đó có cô ta.
Chuyện này đối với Thủ trưởng ban chấp hành mà nói, tuyệt đối là vết nhơ cực lớn.
Nếu có người lấy chuyện này công kích ông, cuộc sống đời tư của ông sẽ bị lan truyền tương đối khó nghe, dù bây giờ dân chúng ngày càng cởi mở hơn, nếu làm lớn chuyện, rất có thể Thủ trưởng ban chấp hành cũng không thể không rớt đài.
Đối với Thủ trưởng ban chấp hành mà nói, chính trị chính là theo đuổi cả đời của ông, ông không phải người ham mê quyền lực, nhưng, trên con đường này ông có thể đạt được cảm giác thỏa mãn rất lớn, hơn nữa ông cũng có thể dùng quyền lực này phục vụ thật tốt cho Liên minh, đây là hành tinh mà ông yêu quý, ông thật sự không muốn nhìn thấy nó cuối cùng lại mất đi điều kiện cư trú.
Thế nên, một mặt, ông ấy thật sự cảm thấy bản thân đã đi vào ngõ cụt, cảm thấy mình hổ thẹn với Vệ Kiêu và Cẩm Sắt, cũng có một phần có lỗi với Cẩm Địch, một mặt, cũng vì ông ý thức được không muốn để chuyện này hủy đi con đường chính trị của mình.
Đương nhiên, một nguyên nhân quan trọng nhất là, ông không muốn Phương Viện Viện biết được thân thế của mình, là bố ruột lại làm ra một chuyện súc sinh như vậy mới có cô, chuyện này có thể sẽ khiến con bé bị tổn thương, khiến con bé xem thường bố của mình, cảm thấy sự tồn tại của mình là một vết nhơ.
Ông không muốn khiến con bé tổn thương, nhưng bây giờ xem ra, ông đã làm tổn thương con bé rồi.
Ông suy sụp cúi đầu xuống, nháy mắt như đã già đi năm tuổi.
Thủ trưởng ban chấp hành đợi Phương Viện Viện khóc lóc làm loạn, thậm chí mắng ông, nhưng Phương Viện Viện lại luôn rất yên tĩnh.
Ông ngẩng đầu, Phương Viện Viện đột nhiên bổ nhào đến, sà vào lòng ông: "Bố!"
Thủ trưởng ban chấp hành ngây ra.
"Viện Viện, con, con không hận bố sao?"
Phương Viện Viện trong lòng ông ngẩng đầu, nói: "Ai nói con không hận! Con hận! Hận sao bố không sớm nhận lại con?"
"Xin lỗi, bố có lỗi với con, Viện Viện." Thủ trưởng ban chấp hành ôm chặt cô, hốc mắt ướt đẫm.
Không ngờ con bé lại không hận ông cho mình một xuất thân ô nhục như vậy.
Không ngờ con bé lại không hận ông.
Vấn đề mà trước nay ông vẫn luôn lo lắng cứ thế mà được giải quyết rồi. Thật không hổ là con gái của ông, rất chu đáo.
Thủ trưởng ban chấp hành liền cảm thấy cuộc đời của mình đã viên mãn rồi.
Nhưng chính vào lúc này, bà Vệ đột nhiên cười lạnh một tiếng nói: "Đúng là phụ tử tình thâm, thật khiến người khác cảm động. Phương Tấn, nếu ông đã nhận lại con gái, vậy có phải cần công bố cho thiên hạ không? Có cần tôi giúp không?"
Cả người Thủ trưởng ban chấp hành chợt cứng đờ.
Ông đột nhiên hiểu ra ý của bà ta.
Trước đây không để Phương Viện Viện xuất hiện ở thủ đô của Liên minh là ý của bà ta, yêu cầu của bà ta, nhưng bây giờ bà ta ép ông nhận lại đứa con gái này, bà Vệ lại có mục đích khác.
Lúc này sao ông có thể công khai được chứ?
Kẻ thù chính trị của ông sẽ lập tức nắm bắt cơ hội kéo ông khỏi vị trí Thủ trưởng ban chấp hành tối cao này xuống.
Bà ta nói vậy là muốn uy hiếp ông.
____________________________Chương 984: Liên minh - Một nắm đấm giải quyếtNếu là trước đây, có lẽ ông thật sự sẽ không sợ.
Vì con gái của ông đã không còn hận ông nữa, đã nhận lại ông.
Nhưng bây giờ chính là lúc Liên minh loạn trong giặc ngoài, nếu ông đi rồi, không biết Liên minh sẽ rơi vào cục diện thế nào, sẽ trở nên hỗn loạn như thế nào nữa, bọn đối địch cứ nhìn chằm chằm vào cái vị trí này của ông, sẽ đứng trên góc độ của quốc gia ư?
Nếu họ chỉ một mực bắt đầu tranh giành, Liên minh nhất định sẽ vô cùng nguy cấp.
Lúc này ông thật sự không thể để Liên minh rơi vào bước đường như vậy.
Từ cơ thể cứng đờ của ông, Phương Viện Viện liền hiểu ra sự lựa chọn của ông.
Cô ta bỗng cảm thấy có chút chua xót.
"Bố, không lẽ con vẫn chưa thể công khai thân phận? Vẫn chỉ có thể gọi bố là cậu sao?"
Câu này của cô ta khiến sự áy náy trong lòng Thủ trưởng ban chấp hành lại dâng lên mãnh liệt.
Ông đang định nói chuyện, Vệ Thường Khuynh đã lên tiếng trước ông: "Không sai, ít nhất hiện tại không thể công khai."
"Tại sao chứ?" Phương Viện Viện không ngờ người lên tiếng nói không được lại là Vệ Thường Khuynh, bỗng sững sờ.
Vệ Thường Khuynh liếc nhìn cô ta, nhàn nhạt nói: "Bây giờ công khai, Thủ trưởng ban chấp hành có thể sẽ mất đi chức vụ này. Nói như thế, cô vẫn kiên quyết muốn công khai sao?"
Biểu cảm của Phương Viện Viện có chút suy sụp.
Sao?
Bây giờ công khai quan hệ của họ, bố cô ta sẽ mất đi thân phận Thủ trưởng ban chấp hành tối cao sao? Nếu như vậy cô ta nhận lại ông còn ý nghĩa gì chứ?
Đến lúc đó cô ta cũng không thể trở thành tiểu thư đứng đầu Liên minh này nữa rồi!
Nghĩ đến điểm này, Phương Viện Viện liền cảm thấy rất khó chịu.
"Đương nhiên công việc của bố quan trọng hơn, con không để tâm tới danh hiệu này, dù sao con biết con có bố là được." Cô ta nở một nụ cười cũng xem như khá là tươi tắn: "Sau này tìm cơ hội khác vậy."
"Viện Viện..." Thủ trưởng ban chấp hành vuốt ve gương mặt cô ta, lại một lần nữa cảm thấy cô ta rất hiểu chuyện.
Sau đó ông nhìn sang bà Vệ, trầm mặt: "Cẩm Địch, rốt cuộc bà muốn làm gì?"
"Tôi muốn làm gì? Không phải ông rất rõ sao? Tôi muốn có một đứa cháu, tôi muốn bồi dưỡng ra một người của Vệ gia luôn phục tùng mệnh lệnh của tôi, yêu tôi, kính tôi, xem lời nói của tôi như thánh chỉ!"
Sau này, bà ta sẽ cho đứa cháu đó đi tìm cách xuyên không, đi tìm niên đại mà Vệ Kiêu đang sống, nếu Vệ Kiêu và người phụ nữ đó có con cháu, là nam, bà ta sẽ bảo cháu mình hại chết đứa cháu trai đó, nếu là nữ, thì bảo cháu mình dụ dỗ con bé đó, sau đó để cho Vệ Kiêu nếm thử nỗi khổ khi cháu trai cháu gái của mình loạn luân.
Tất cả những người có lỗi với bà ta, bà ta đều sẽ thẳng tay báo thù.
Mà có cách báo thù nào tốt hơn cách này nữa chứ?
Đương nhiên, mục đích đằng sau này, bà ta tuyệt đối sẽ không tiết lộ.
Bằng không, Phương Tấn sẽ không đồng ý.
Nhưng, bà ta không ngờ, Thủ trưởng ban chấp hành lúc này cũng không đồng ý với yêu cầu của bà ta, thậm chí cảm thấy rất xằng bậy.
Ông nhìn bà ta như nhìn một con quái vật: "Cẩm Địch, có phải bà bị điên rồi không? Bây giờ Thường Khuynh đang ở đây, nó trở về rồi, nó chưa chết, bà lại muốn..."
Chuyện đó dù sao ông cũng không thể thốt ra được.
"Không cần cách đó cũng được, vậy ông hạ lệnh cho nó!" Ánh mắt bà Vệ nhìn Vệ Thường Khuynh càng ngày càng lạnh lùng: "Ông hạ lệnh bảo nó lập tức kết hôn với Mạt Na, sinh con với cô ta đi."
"Ha."
Vệ Thường Khuynh bật cười châm biếm, ôm chặt Tề Tiểu Tô.
"Tôi sẽ công bố thanh minh, cắt đứt quan hệ mẹ con với bà." Anh nói.
Bà Vệ ngay lập tức bị câu nói này đả kích. Bà ta mở to mắt, không dám tin nhìn anh: "Con muốn xóa bỏ quan hệ mẹ con với mẹ? Con dựa vào cái gì chứ? Mẹ nuôi con đến lớn như vậy, cho dù mẹ không phải là người đã sinh ra con, cũng là người đã nuôi lớn con, huống hồ, mẹ còn là dì của con, sao con có thể cắt đứt quan hệ với mẹ được chứ?"
"Vấn đề này đương nhiên tôi sẽ giải quyết." Vệ Thường Khuynh nói, không nhìn bà ta nữa, ôm Tề Tiểu Tô xoay người định rời đi: "Xin lỗi, chuyện của các người chúng tôi không tiện xen vào."
Nhìn thấy họ đã bước ra đến cửa, bà Vệ đột nhiên hét lớn một tiếng: "Vệ Thường Khuynh! Con đừng tưởng như vậy mẹ sẽ hết cách! Trước đây ta đã cho người lấy t*ng trùng của con, còn đang đông lạnh! Mạt Na đã hứa sẽ là người thụ thai nhân tạo!"
Toàn thân Vệ Thường Khuynh lập tức cứng đờ.
Thế nên, chuyện mà trước đây họ nói chính là chuyện này sao?
Trong khoảng thời gian anh mất trí nhớ...
Anh nhìn thấy áo khoác trắng, bản thân nằm trên giường phẫu thuật.
Là họ đã giở trò với anh.
Vệ Thường Khuynh chỉ cảm thấy một luồng lửa giận từ đáy lòng dâng lên, nhanh chóng dâng đến đỉnh đầu.
Lý! Nào! Lại! Thế!
Ức! Hiếp! Người! Quá! Đáng!
Họ lại dám sỉ nhục anh như vậy!
Trong khi anh đang trong tình trạng không biết gì, không được sự đồng ý của anh mà lại dám làm chuyện đó với anh!
Không thể nào chấp nhận nổi!
Tề Tiểu Tô cũng hiểu ý của bà Vệ, đồng thời cô cũng cảm thấy vô cùng tức giận.
Cô bỗng quay ngoắt người lại, ánh mắt như tóe lửa, lạnh lùng nhìn bà Vệ: "Bà nói cái gì?"
"Nói cái gì vừa rồi cô không nghe thấy sao?" Bà Vệ lúc này dường như rất đắc ý, hất cằm nói với Tề Tiểu Tô: "Cô muốn lấy con người của nó, vậy thì cho cô, nhưng, Mạt Na vẫn có thể mang thai đứa con của người đàn ông của cô, sau này tôi cũng sẽ để cho đứa bé đó theo họ Vệ! Thế nào?"
"Đờ mờ, tôi có thể đánh phụ nữ không?" Tề Tiểu Tô nhìn dáng vẻ hống hách có phần điên cuồng này của bà Vệ, trong đầu nghiến răng nghiến lợi hỏi.
Hệ thống Tiểu Nhất rất tán thành: "Bản Hệ thống ủng hộ!"
Loại phụ nữ này, mặc kệ bà ta là thân phận gì, phải đánh cho bà ta biết cái gì gọi là lễ độ!
Nhận được ủng hộ, ánh mắt Tề Tiểu Tô liền lạnh xuống, buông tay Vệ Thường Khuynh ra, từng bước từng bước tiến về phía bà Vệ.
"Thế nào, không lẽ ở đây cô cũng dám đánh người sao?" Bà Vệ nhìn thẳng vào cô, không hề tránh né: "Cô phải suy nghĩ cho kỹ..."
Bà ta tuyệt đối không tin Tề Tiểu Tô dám ra tay ở đây, còn là ra tay với bà ta.
Nhưng, bà ta đã đánh giá cao Tề Tiểu Tô rồi.
Có người dám làm chuyện này với người đàn ông của cô, không lẽ cô còn phải nhịn sao?
Cô không nói tiếng nào, trực tiếp tung nắm đấm.
"Bốp!"
Vang lên một tiếng, một bạt tai giáng xuống gương mặt bà Vệ, bà ta chỉ cảm thấy trước mắt tối đen, sau đó lập tức ngã xuống.
Thủ trưởng ban chấp hành đứng ngay bên cạnh bà ta, nhưng lại như không kịp, vốn không đỡ bà ta.
Nhưng, ông và Phương Viện Viện đều kinh ngạc nhìn cô, hoàn toàn không ngờ cô lại thật sự ra tay với bà Vệ, hơn nữa một bạt tai đã đánh ngất bà ta.
"Tề Vân Diên, cô..."
Phương Viện Viện cũng kinh hoàng rất lâu vẫn chưa hoàn hồn.
Họ nhất thời đều không có cách nào phản ứng kịp.
Ngược lại bản thân Tề Tiểu Tô đã quay đầu nhìn sang Vệ Thường Khuynh, có chút áy náy nói: "A Khuynh, xin lỗi, em thật sự không kiềm chế được."
Bất luận thế nào, trong mắt người ngoài, bà Vệ trước sau vẫn là mẹ của Vệ Thường Khuynh, là phụ nữ, là người đã vất vả nuôi anh lớn khôn.
Cô ra tay đánh bà Vệ, có lẽ Vệ Thường Khuynh sẽ cảm thấy rất đau buồn.
Vệ Thường Khuynh bước đến giơ tay kéo cô vào lòng.
Sao anh có thể không hiểu tâm ý của cô chứ.
Thật ra anh cũng đã rất tức giận, nếu không lập tức tìm cách nào đó phát tiết ra, có lẽ bản thân sẽ tức chết. Nhưng, với thân phận của anh, đúng là không thể ra tay với bà Vệ.
Nhưng Tề Tiểu Tô thì có thể.
Cô còn chưa bước vào cửa Vệ gia. Cho dù đã là người của Vệ gia, mẹ chồng nàng dâu gây cãi thậm chí ra tay đánh nhau cũng không phải không có.
Nếu như có người đội cho họ cái tội danh bất hiếu, thì để cô gánh vác, dù gì cô cũng không để tâm!
Không ai có quyền ức hiếp người đàn ông của cô!
_______________________________Chương 985: Liên minh - Chặt cánh tay của cô taThủ trưởng ban chấp hành nhìn bà Vệ nằm dưới đất, lại nhìn sang Tề Tiểu Tô, thở dài.
"Bây giờ phải làm sao?" Ông hỏi.
Tề Tiểu Tô hừ lạnh một tiếng: "Hừm, rất dễ thôi, giao dịch mà bà ta nói cũng không phải không thể, chúng tôi cũng không muốn bà ta ra ngoài ăn nói linh tinh và Thủ trưởng ban chấp hành ngài lúc này càng không muốn công bố quan hệ cha con với Phương Viện Viện, hoặc đem những chuyện trước đây của ông nói ra ngoài."
Cô dừng lại một chút nói: "Thế nên, chúng ta đều không hi vọng bà ta tiết lộ ra ngoài, vậy cứ để bà ta không có cơ hội ra ngoài nói năng xằng bậy là được."
"Ý của cô là, nhốt bà ấy lại?"
Tề Tiểu Tô lắc đầu: "Cái gì gọi là nhốt bà ta chứ, chẳng qua do sức khỏe của bà ta không được tốt, phải ở lại đây tĩnh dưỡng mà thôi!"
Thủ trưởng ban chấp hành nhìn Tề Tiểu Tô, đột nhiên cảm thấy tính tình của cô bé này cũng rất thẳng thắn.
Ông còn đang suy nghĩ, Phương Viện Viện đã nói: "Nhưng, không sợ sau khi bà ta tỉnh lại sẽ làm loạn sao?"
"Vậy bà ta cũng phải làm loạn được đã mới tính." Tề Tiểu Tô nhìn Thủ trưởng ban chấp hành: "Không lẽ Thủ trưởng ban chấp hành cả một chút bản lĩnh này cũng không có sao?"
"Cô Tề hình như rất ghét tôi?" Sau khi Thủ trưởng ban chấp hành hỏi câu này bản thân cũng có chút bất ngờ.
Ông để tâm Tề Tiểu Tô có ghét ông hay không làm gì chứ?
Nhưng, nhìn dáng vẻ Tề Tiểu Tô lạnh lùng nói chuyện với ông như thế, cũng không biết vì sao trong lòng ông lại có chút buồn bực.
Tề Tiểu Tô ha ha một tiếng, hỏi ngược lại: "Ông có thể xem là đồng lõa của Cẩm Địch, sau khi thay bà ta làm những chuyện tổn hại A Khuynh, ông cảm thấy tôi nên thích ông sao?"
Ban đầu gặp mặt, ấn tượng của cô đối với Thủ trưởng ban chấp hành cũng rất tốt, cảm thấy ông ấy khá phong độ, nho nhã, con người cũng bình dị, dễ gần.
Nhưng sau khi nghe thấy nhiều chuyện như vậy, đặc biệt là khi biết bà Vệ làm những chuyện này với Vệ Thường Khuynh đều được ông giúp đỡ, sao cô còn có thể có hảo cảm với ông được?
Những người này, những người làm hại người đàn ông của cô, cô đều không thể thích được.
"Tôi vốn không giúp bà ta." Thủ trưởng ban chấp hành cũng không biết bản thân sao lại phải giải thích, nhưng, ông thật sự không muốn Tề Tiểu Tô ghét mình, bản thân ông cũng không nhận ra, "Bà ta nói Thường Khuynh..."
"Lúc đó tôi vốn không biết, sau khi biết đã lập tức cho người đến lấy về, do tôi phái người bảo quản, vốn không đưa cho bà ta, chính vì sợ bà ta thật sự làm ra mấy chuyện này."
Không nhắc chuyện này còn đỡ, vừa nhắc đến, sắc mặt của Vệ Thường Khuynh liền thay đổi.
Đúng là đáng chết!
"Lúc đó, là ai ra tay?" Anh nghiến răng nghiến lợi hỏi câu này.
Tề Tiểu Tô cũng muốn biết.
Là ai đã ra tay.
Ai ra tay, cô sẽ đến chặt gãy tay người đó.
Người đó có phải là Hình Vũ Tuệ hiện đang là chủ quản cao cấp ở phòng quản lý Thiên Vực không?
Phương Viện Viện dường như cũng nghe ra ý nghĩa thật sự của vấn đề này, bỗng cô ta xấu hổ đỏ mặt.
Trời ạ, tưởng tượng ra khung cảnh đó, mặt của cô ta liền nóng bừng lên. Hơn nữa, cô ta cũng có chút đố kỵ với người đã ra tay. Rốt cuộc là ai chứ?
Thủ trưởng ban chấp hành trước nay chưa từng cảm thấy lúng túng như vậy.
"Lúc đó người phụ trách thôi miên cậu là bác sĩ Hình, có lẽ cậu ở Thiên Vực cũng từng gặp bà ta. Từ sau chuyện đó, tôi đã tìm cơ hội điều bà ta ra khỏi bệnh viện Trung ương."
"Hình Vũ Tuệ?"
Cái tên này thốt ra từ miệng Tề Tiểu Tô, khiến Thủ trưởng ban chấp hành đột nhiên cảm thấy xung quanh sát khí đằng đằng.
"Là bà ta. Nhưng, chuyện đó..." Ông lúng túng sờ mũi, nói: "Lấy cái đó bây giờ không cần đích thân ra tay, chỉ cần tiêm một mũi, sau đó thu vào ống nghiệm là được..."
Vậy cũng có người đã cởi quần của anh!
Đm!
Tề Tiểu Tô vẫn đằng đằng sát khí, cô quay đầu nhìn Vệ Thường Khuynh: "Nếu em chặt cánh tay của Hình Vũ Tuệ, anh có cảm thấy em quá bạo lực không?"
Vệ Thiếu soái vốn buồn bực đến mức muốn xách súng đi giết người nhưng lúc nhìn thấy dáng vẻ ghen tuông bé nhỏ này của cô, lại đột nhiên cảm thấy buồn cười, sự khó chịu và buồn bực trong lòng cũng tan đi không ít. Anh giơ tay xoa xoa mái tóc ngắn của cô, lắc đầu nói: "Không, anh thích vợ yêu như vậy."
Còn Tề Tiểu Tô sau khi nhìn thấy sự u ám trong mắt anh dần tan đi, trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Vệ Thường Khuynh là một người đàn ông khá kiêu ngạo.
Để anh biết bản thân trước đây từng bị người khác hãm hại như vậy, đối với anh mà nói đây thật sự là một sự sỉ nhục cực lớn.
Cô không muốn để chuyện này lại trong lòng anh, trở thành gút mắc không thể tháo giải.
Bản thân cô tuy để ý, nhưng cũng may Thủ trưởng ban chấp hành thật sự đã không đưa thứ đó cho bà Vệ, bằng không, nếu Mạt Na thật sự mang thai đứa con của Vệ Thường Khuynh, lúc đó cô chắc chắn sẽ đau lòng đến chết.
Nghĩ thế, đối với Thủ trưởng ban chấp hành, cô ít nhiều vẫn có chút cảm kích.
"Thứ đó đang ở đâu?" Cô trực tiếp nhìn Thủ trưởng ban chấp hành hỏi.
Phương Viện Viện đã thật sự không vui rồi: "Tề Vân Diên, tốt nhất cô nên làm rõ bản thân đang nói chuyện với ai, đừng nói tôn trọng, ít nhất cô cũng phải khách khí một chút. Còn nữa, thứ đó..." Nói đến đây cô ta hơi liếc sang Vệ Thường Khuynh: "Cũng không đến lượt..."
Lời của cô ta còn chưa nói xong, Tề Tiểu Tô đã siết chặt nắm đấm, giơ nhẹ trước mặt cô ta, sau đó quét mắt nhìn bà Vệ còn đang nằm trên đất.
Ý tứ đó không cần nói cũng hiểu.
Ai nói chuyện nên khách khí một chút?
Cô đến cả dì kiêm mẹ nuôi của Vệ Thường Khuynh cũng có thể đánh một phát ngất luôn như vậy, đừng nói là Phương Viện Viện.
Sắc mặt Phương Viện Viện hơi trắng bệch.
Không biết vì sao, Thủ trưởng ban chấp hành nhìn thấy dáng vẻ này của Tề Tiểu Tô, trong đầu lại hiện lên dáng vẻ của một người phụ nữ.
Ban đầu, ông cũng cảm thấy cô rất dịu dàng hiền thục, tiểu thư khuê các, mãi cho đến một ngày ông cùng chồng của cô ấy uống say trở về, cô ấy vô cùng tức giận, vung vung nắm đấm với họ, vừa hung hăng vừa có chút uy hiếp nói "Lần sau còn uống say như vậy, em sẽ không tha cho các anh đâu!"
Dáng vẻ vừa rồi của Tề Tiểu Tô, tình cờ rất giống dáng vẻ của cô ấy lúc đó.
Thủ trưởng ban chấp hành nhìn Tề Tiểu Tô, càng nhìn càng cảm thấy cô và "bà ấy" có mấy phần giống nhau.
Có lẽ vì kiểu tóc khác biệt khá lớn nên trước đây ông không phát hiện ra. Nhưng bây giờ sau khi tưởng tượng dáng vẻ cô với mái tóc dài, ông cảm thấy càng giống.
Ông không kìm được tự mình cười khổ.
Nếu ông nói, sau khi phạm phải sai lầm đó ông mới phát hiện bản thân đã yêu vợ của anh em mình, có làm họ cảm thấy ông càng đê hèn hơn không?
Thế nên, cả đời này ông cũng không tiếp cận người phụ nữ nào khác, không yêu ai, không lấy vợ, giữa cuộc sống phồn hoa nhiều cám dỗ này, trước sau ông vẫn cô đơn một mình.
Vì suốt cả đời ông đã yêu hai người phụ nữ, một người cầu mà không được, còn gián tiếp hại cô ấy, khiến cô ấy cô đơn cả đời, đau buồn đến chết.
Một người còn lại, ông gặp gỡ quá muộn, cũng đã thật sự làm hại cô ấy, đối với cô ấy và chồng cô ấy đều là không thể tha thứ.
Tuy có lẽ họ vẫn không biết chuyện này.
Nhưng, ông đưa con gái của họ đi, đối với họ mà nói có thể cũng là một đả kích rất lớn.
Nhưng lúc đó ông cũng chỉ có thể làm thế.
Cô ấy và chồng đều còn rất trẻ, họ có thể có thêm đứa thứ hai, thứ ba, hay rất nhiều đứa khác.
Ông cũng không thể để giọt máu của mình trở thành quả bom giữa hai người họ, lỡ như một ngày nào đó tra ra, đó không phải là con gái của họ, vậy hạnh phúc của cô ấy không phải sẽ bị hủy hết sao.
Ông không thể làm thế.
Ông đã nợ họ quá nhiều.
Kiếp này đã không thể bù đắp.
"Bố, bố xem cô ta!" Phương Viện Viện bị nắm đấm này của Tề Tiểu Tô uy hiếp, quả nhiên không dám nói gì nữa, cô ta ôm chặt cánh tay của Thủ trưởng ban chấp hành, nấp vào sau lưng ông.
__________________________Chương 986: Liên minh - Đây là đồ của vợMặc kệ, dù sao bây giờ cô ta cũng đã là người có bố che chở.
Hơn nữa bố của cô ta còn là vị quan to nhất ở Liên minh.
Xuất thân của cô ta cao hơn bất kỳ ai.
Cô ta là một tiểu thư đài các đích thực.
Nhưng, bây giờ vẫn chưa thể công khai.
Nghĩ đến điều này, Phương Viện Viện lại có chút khó chịu. Ít nhiều cô ta vẫn oán trách Thủ trưởng ban chấp hành, năm xưa sao không ép mẹ cô ta và người đàn ông đó rời xa nhau, sau đó kết hôn với mẹ cô ta chứ?
Vậy không phải sẽ không có chuyện gì nữa rồi sao?
Cô ta cũng không cần mang thân phận vừa cao quý vừa hèn hạ này, bây giờ cũng không thể công khai.
Cứ đợi đi, sẽ có một ngày, cô ta nhất định tìm được cơ hội công khai chuyện này, đương nhiên, dưới tiền đề không làm tổn hại đến tiền đồ của Thủ trưởng ban chấp hành.
Bây giờ cô ta chỉ có thể nhẫn nhịn trước đã.
Còn cả Vệ Thường Khuynh, người đàn ông này vốn là của cô ta mới đúng.
"Được rồi, Viện Viện, con đi nghỉ trước đi, bố và Thường Khuynh còn có việc cần bàn." Thủ trưởng ban chấp hành vỗ vỗ lên mu bàn tay của cô ta.
Phương Viện Viện ngầm đen mặt.
Ông không giúp cô ta mắng Tề Vân Diên vài câu.
Không lẽ là vì nể tình của Vệ Thường Khuynh sao?
"Ngoan đi con."
Phương Viện Viện biết lúc Thủ trưởng ban chấp hành bàn chuyện công sẽ rất lạnh lùng, nếu cô ta cứ bám lấy, có lẽ thật sự sẽ khiến ông không vui, thế nên chỉ đành bĩu môi: "Vâng vâng, con về phòng trước đây."
Cô ta cũng có một căn phòng riêng ở đây.
Nói xong cô ta liền bước lên lầu.
Ở trên lầu nếu muốn nghe lén họ nói chuyện cũng không thể nào, ở đây hiệu quả cách âm rất tốt, cô ta vốn không thể nghe thấy gì.
Lúc quay đầu nhìn lại, thấy hai người đang đứng tựa vào nhau, đáy mắt Phương Viện Viện chợt tối đi.
Bây giờ sau khi biết anh chàng đó chính là Vệ Thường Khuynh, cô ta thật sự không vừa mắt Tề Vân Diên chút nào.
Đó vốn nên là người đàn ông của cô ta. Là chồng sắp cưới của cô ta.
Nhưng, rồi sẽ có cơ hội.
Bây giờ cô ta đã đoạt lại thân phận của mình, sau này, cũng sẽ đoạt lại người đàn ông của mình.
Hiện tại cứ để Tề Vân Diên đắc ý đi, bây giờ chẳng qua cô chỉ dựa vào thân phận của Vệ Thường Khuynh thôi, thật sự cho rằng Thủ trưởng ban chấp hành đang xem trọng cô sao?
Đợi đến lúc Vệ Thường Khuynh vứt bỏ cô, cô sẽ chẳng là gì cả.
Đến lúc đó để xem cô ta sẽ giày vò Tề Vân Diên như thế nào.
Sau khi Phương Viện Viện lên lầu, Thủ trưởng ban chấp hành nhìn sang Vệ Thường Khuynh: "Tôi sẽ cho người đưa Cẩm Địch ra ngoài trước vậy?"
Vừa rồi ông ta cũng đã nghe thấy ý kiến của Tề Tiểu Tô, trước đó Vệ Thường Khuynh cũng không phản đối, nhưng dù sao đó cũng là mẹ trên danh nghĩa của cậu ta, là người đã nuôi cậu ta khôn lớn, lại là dì ruột, ở trước mặt cậu ta mang người đi, dù sao cũng phải trưng cầu ý kiến của cậu ta.
Vệ Thường Khuynh trầm mặt gật đầu.
Đây là cách xử lý tốt nhất.
Bất luận người phụ nữ đó đã làm chuyện gì với anh, anh cũng không thể bắn một phát kết liễu cuộc đời bà ta được.
Nếu đã không thể, vậy bây giờ đương nhiên tốt nhất chính là giam lỏng bà ta, bằng không, không biết bà ta còn gây ra chuyện gì nữa.
Thủ trưởng ban chấp hành ấn vào máy trò chuyện, rất nhanh liền có một vệ sĩ đẩy cửa bước vào, Thủ trưởng ban chấp hành nói khẽ vài câu với cậu ta, sau đó vệ sĩ đó liền bế bà Vệ ra ngoài.
Tề Tiểu Tô nhìn bà Vệ bị đưa đi, trong lòng vẫn có một chút cảm giác phức tạp.
Mang tâm lý nàng dâu sớm muộn gì cũng phải gặp mẹ chồng từ thế kỷ 21 đến Liên minh, cô chưa từng nghĩ đến cuối cùng là chính tay cô đánh ngất mẹ chồng, còn tận mắt chứng kiến bà ta bị đưa đi giam lỏng thế này.
Nhưng, nhìn thấy dáng vẻ im ắng của người đàn ông bên cạnh, Tề Tiểu Tô không hề hối hận bản thân đã ra tay và đưa ra đề nghị giam lỏng bà ta. Bà ta vốn không xứng đáng làm mẹ người khác.
Làm tổn thương người đàn ông của cô, cô rất đau lòng.
Vệ Thường Khuynh giơ tay vỗ nhè nhẹ lên đầu cô.
Anh nhìn thấy sự đau lòng trong đáy mắt cô.
Trong lòng anh vô cùng ấm áp.
Bất luận thế nào, trên đời này, vẫn có một người hoàn toàn đứng về phía anh, có một người toàn tâm toàn ý yêu anh, bảo vệ anh.
Mẹ ruột của anh đã không vì anh mà cố gắng sống tiếp, cũng xem như đã vứt bỏ anh, bố của anh cũng lựa chọn đến bên một người phụ nữ khác, cũng như vứt bỏ anh.
Chỉ có Tề Tiểu Tô là người mãi mãi ở bên anh.
Kéo anh từ trong mỏ khoáng ra, cùng anh từ thế kỷ 21 đến Liên minh này.
Đau lòng vì anh, ra tay vì anh.
Anh có cô đã là đủ rồi.
Thủ trưởng ban chấp hành thấy hai người họ nhìn nhau, có thể cảm nhận sâu sắc tình cảm sâu đậm mà người thứ ba không thể chen vào được giữa hai người họ.
Ông không nhịn được khẽ thở dài.
Từ nhỏ ông đã đánh giá cao Vệ Thường Khuynh.
Nhìn thấy sự kiên trì và lanh lợi từ nhỏ của anh, nhìn thấy anh sau khi trưởng thành một mình đảm đương mọi việc, trở thành Thiếu soái trẻ nhất ở Liên minh, một mặt ông kiêu hãnh thay cho Vệ Kiêu, một mặt cũng cảm thấy, anh chàng như vậy mới thích hợp làm con rể của ông nhất.
Ông vốn luôn xem Vệ Thường Khuynh như con rể của mình, thế nên cũng đã nhiều lần âm thầm giúp đỡ anh.
Nhưng, ai ngờ, còn chưa đến lúc Phương Viện Viện đến Liên minh theo kế hoạch của ông, Vệ Thường Khuynh đã xảy ra chuyện.
Và sau khi cậu ta trở về, bên cạnh đã có một cô gái xuất sắc như Tề Vân Diên.
Đừng tưởng ông không nhìn ra tâm tư của Viện Viện.
Chắc chắn con bé sẽ không dễ dàng từ bỏ.
Nhưng cặp này xem ra cũng không dễ chia cắt.
Nghĩ đến điểm này, trong lòng Thủ trưởng ban chấp hành càng nặng trĩu.
"Hai người đi theo tôi."
Nhìn thấy Thủ trưởng ban chấp hành bước đến một góc, mở ra một đường hầm dẫn xuống đất, Vệ Thường Khuynh và Tề Tiểu Tô nhìn nhau, không chút nghi ngờ đi theo ông.
Nghĩ ra cũng phải, loại người như Thủ trưởng ban chấp hành, có thể ở một sân bóng như vậy khiến cả Bành Khố Các cũng không tìm ra, nơi này sao có thể không có cơ quan khác chứ?
Sau khi ba người bước vào đường hầm, cánh cửa đường hầm liền đóng lại.
Ba mặt của đường hầm đều là bóng đèn, ánh sáng ấm nóng rất dịu dàng, bước vào trong cảm giác giống như bước vào một đường hầm khoa học viễn tưởng dẫn đến tương lai vậy.
Đi được một đoạn, Thủ trưởng ban chấp hành lại mở khóa bằng đồng tử sau đó mở một cánh cửa ra, họ bước vào một chiếc thang máy.
Thang máy đi xuống khoảng bảy tầng lầu bình thường, mới dừng lại và mở cửa ra.
Ra khỏi thang máy chính là một căn phòng với màu trắng làm chủ đạo, có giường, có bàn ghế, có sô pha, có máy tính, tivi, còn có cả giá sách, quầy bar.
"Tôi chưa từng đưa ai xuống đây bao giờ cả." Thủ trưởng ban chấp hành ra hiệu cho họ ngồi xuống, sau đó bản thân bước đến bên cạnh giá sách, đếm đếm, rút ra một trong số những quyển sách trên kệ, lấy ra rồi ngồi xuống trước mặt họ, đẩy quyển sách sang.
Vệ Thường Khuynh đón lấy, vừa chạm tay vào liền cảm thấy không đúng, mở trang bìa ra, quả nhiên phát hiện quyển sách này chính là một thiết bị đông lạnh kiểu nhỏ, bên trong có đặt năm ống nghiệm, lúc nhìn thấy thứ chất lỏng màu ngà trong ống nghiệm, sắc mặt anh liền đen lại.
Thứ này của anh lại được một người đàn ông trịnh trọng cất giữ như vậy, chuyện này sao có thể không khiến anh nghiến răng ken két được?
Tề Tiểu Tô cũng cảm thấy cạn lời.
Thủ trưởng ban chấp hành lúng túng ho vài tiếng, sau đó nói: "Quả thật tôi rất muốn xin lỗi cậu về chuyện này."
Vệ Thường Khuynh đen mặt thẳng tay gập trang sách lại, sau đó nhét quyển sách đó vào lòng Tề Tiểu Tô.
"Vợ yêu, em cầm đi, cái này chỉ có thể là của em."
Tề Tiểu Tô: "..."
Cô có thể chửi thề không?
___________________________Chương 987: Liên minh - Tuyên chiến của BrienĐm, sao cô lại cảm thấy câu nói này có gu rất mạnh còn mang cả ẩn ý khó bề miêu tả thế nhỉ?
Cô giữ cái này làm gì chứ!
Muốn có, đã có người thật cho cô rồi!
Đm, cô cũng bị làm cho hồ đồ mất rồi, đây là suy nghĩ gì vậy hả?!
Mặt của Cô Tề cũng nóng lên.
Thủ trưởng ban chấp hành không ngờ mình trả lại món đồ đó lại khiến cặp tình nhân này có phản ứng như vậy, gương mặt tuấn tú cũng lúng túng đến cứng đờ.
Phải mau chuyển đề tài mới được.
"Thường Khuynh, bảo hai người xuống đây, vì chuyện tiếp đến tôi muốn nói vô cùng quan trọng, không thể tiết lộ ra ngoài." Nói đến đây, tinh thần của Thủ trưởng ban chấp hành lại trở nên nghiêm túc.
"Trên thực tế, năm xưa tôi rất hứng thú với hạng mục mà bố cậu Vệ Kiêu nghiên cứu, hơn nữa, tôi cũng là người thí nghiệm đầu tiên của ông ấy. Lúc đó tôi bị..."
Câu nói của Thủ trưởng ban chấp hành còn chưa nói xong, một chiếc đèn báo hiệu trên đồng hồ của ông chợt sáng lên.
"Đợi đã, lệnh khẩn cấp của quân đội."
Sắc mặt Thủ trưởng ban chấp hành chợt thay đổi, lệnh khẩn cấp, cho thấy đã xảy ra chuyện lớn.
Ông lập tức nhận được cuộc gọi đến từ quân đội.
"Thủ trưởng ban chấp hành, Brien gửi đến một thứ, là tinh cầu số A8 được sinh ra trong sự kiện lần trước của chúng ta!" Một giọng nói cấp bách truyền đến.
"No1, điều tra số A8." Vệ Thường Khuynh lập tức nhanh nhẹn cảm nhận được điều bất thường.
Tuy trước đây những chuyện của quân đội và cơ mật quốc gia họ không thể tùy tiện điều tra, nhưng bây giờ anh đã không còn là quân nhân nữa, những quân lệnh này không có tác dụng với anh, nếu những thứ Brien có thể tra được, không lí gì Hệ thống Tiểu Nhất lại không tra được. Tuy Thủ trưởng ban chấp hành nói những chuyện này ở trước mặt họ, nhưng anh đã quen tự mình làm chủ.
"Vâng."
Lúc Hệ thống Tiểu Nhất bắt đầu tra những chuyện này, cuộc gọi của Thủ trưởng ban chấp hành vẫn đang tiếp tục.
"Brien muốn làm gì?"
"Hắn ta đưa ra điều kiện, thứ nhất, hắn muốn chúng ta thả người của hắn ra, thứ hai, hắn muốn Mạt Na!"
Đồng tử của Thủ trưởng ban chấp hành co lại.
Đến cả Vệ Thường Khuynh và Tề Tiểu Tô cũng sững sờ một chút.
Yêu cầu đầu tiên họ đã biết từ sớm, anh em của Brien bị nhốt trong nhà lao Liên minh, hắn sớm đã nói sẽ đến cướp ngục, thế nên đối với yêu cầu này họ hoàn toàn chẳng thấy bất ngờ.
Điều khiến họ cảm thấy bất ngờ chính là, Brien lại trực tiếp chỉ đích danh Mạt Na.
"Hắn có nói vì sao không?"
"Brien nói đã ngưỡng mộ sắc đẹp của Mạt Na từ lâu, cũng đã yêu thầm cô ta rất lâu, lần này là có ý đến để kết hôn."
Tề Tiểu Tô nghe đến đây liền không kìm được phụt một tiếng.
Đúng là một tinh tặc tùy hứng.
Danh tiếng của Mạt Na đã lan truyền lâu như vậy rồi, bây giờ Brien mới muốn cưới cô ta sao?
Hay là vì, sau khi nghe nói Mạt Na muốn làm vợ của Vệ Thường Khuynh mới nhất thời nghĩ ra ý này?
Mạt Na là đóa hoa của Cục an toàn, là con gái yêu quý của Tướng quân Mạt, thử nghĩ xem sao Tướng quân Mạt có thể gả cô ta cho một tinh tặc chứ?
Nhưng nhớ lại, Tướng quân Mạt đồng ý để cô ta gả cho một người "đã chết" như Vệ Thường Khuynh làm quả phụ, chuyện này cũng khá kỳ lạ.
Bất kỳ người bố nào có lẽ cũng sẽ phản đối chuyện này.
"Hai đội phi cơ chiến đấu kia sao rồi? Không chống lại Brien sao?" Thủ trưởng ban chấp hành trầm giọng hỏi.
Bên kia dừng lại một chút, giọng nói trở nên có chút trầm trọng: "Hai chiến đội đã trúng quỷ kế của Brien, bị liên tục mười ba viên đạn khói làm mờ mắt, hai chiến đội đã tự đánh nhau rồi."
Cái gì?
Chuyện này đúng là...
Thủ trưởng ban chấp hành còn tưởng bản thân nghe lầm, lại lặp lại một lần nữa: "Cậu nói hai chiến đội đã tự đánh nhau sao?"
"Thủ trưởng ban chấp hành, chính là chiến đội Phi Tinh và chiến đội Long Toàn. Họ trúng quỷ kế của Brien, bị dụ rơi vào đám sương mù, hai bên đều cho rằng đối phương là chiến đội của Brien, nên đã đánh rất kịch liệt..."
Kết quả, phía tổng chỉ huy của họ nhận được hai yêu cầu này của Brien, bấy giờ mới phát hiện bất thường.
"Đúng là hồ đồ! Nhiều năm huấn luyện như vậy họ chỉ biết ngủ và ăn cơm sao? Huấn luyện thành ra bộ dạng này? Thật mất mặt!" Thủ trưởng ban chấp hành xanh mặt tức giận quát.
Ông thật không ngờ Phi Tinh và Long Toàn lại không đáng tin đến mức này!
Đã trúng quỷ kế của đối phương, xông vào vùng sương mù, kết quả không nhìn rõ đối phương, tự mình đánh người của mình?
Được, đúng là được lắm, có tiền đồ lắm!
Truyền ra ngoài chắc chắn có thể khiến tất cả mọi người cười đến rụng cả răng!
Mặt mũi của Liên minh còn đâu chứ!
Trên mặt Thủ trưởng ban chấp hành lộ ra thần sắc xót xa, cúp máy liền nói với Vệ Thường Khuynh: "Cậu thấy rồi đấy, bây giờ phía quân đội Liên minh đã thành bộ dạng này. Rất nhiều người đều tranh giành vì lợi ích của bản thân, rất nhiều người đều sợ con cái của mình ra tiền tuyến vào vũ trụ đánh nhau, thế nên đã tìm mọi cách giở trò gian lận, hòng tránh khỏi những cuộc huấn luyện và nhiệm vụ cực khổ, nguy hiểm đó.
Liên minh trước đây yên ổn gần một trăm năm!
Thật sự quá yên ổn rồi!
Đến cả tinh tặc đối với họ mà nói vẫn chưa đáng được xem trọng, cảm thấy tinh tặc bé nhỏ chống lại Liên minh không thể gây ra chuyện gì.
Thế nên những người đó vì lợi ích cá nhân, trực tiếp ép "Chết" Vệ Thường Khuynh - Thiếu soái trước nay vẫn luôn bảo vệ Liên minh.
Bây giờ đối đầu với Brien, mặt mũi quân đội đã bị họ thẳng tay tát vào mặt một cái.
"Bành Khố Các vẫn chưa chấp hành nhiệm vụ sao?" Vệ Thường Khuynh hỏi.
"Chưa." Thủ trưởng ban chấp hành lắc đầu, nói: "Nhận được tin này hắn ta vẫn chưa hành động, hơn nữa vẫn kiên quyết đòi Tề Vân Diên."
Thủ trưởng ban chấp hành vừa nói, vừa nhìn Tề Tiểu Tô một cái.
Ông muốn xem thử cô gái xinh đẹp này bây giờ có cảm thấy áp lực, để lộ thần sắc hoảng loạn hay sợ hãi không.
Nhưng không có.
Tề Tiểu Tô vẫn luôn rất điềm tĩnh ngồi bên cạnh Vệ Thường Khuynh.
Nếu không giao cô ra, sau này nếu có người biết Bành Khố Các vì cô mà không chịu điều khiển phi cơ đi đón địch, vậy danh tiếng của cô phải làm sao?
Rất có thể người khác sẽ trút tất cả lửa giận lên người cô.
"Thủ trưởng ban chấp hành nhìn tôi làm gì? Giờ Brien đang đòi là Mạt Na cơ mà." Tề Tiểu Tô phát hiện ánh mắt dò xét của ông đang nhìn mình, không chút yếu kém, liền ném một câu sang.
Không sai, bây giờ người được Brien chỉ đích danh tên họ là Mạt Na.
Ông hơi khó chịu, trực tiếp gọi cho Tướng quân Mạt và ấn mở loa ngoài.
Điện thoại vừa kết nối, liền vang lên giọng nói vừa có chút mệt mỏi vừa lo lắng của Tướng quân Mạt: "Thủ trưởng ban chấp hành, Brien thật sự quá hung hăng rồi! Hắn lại, hắn lại..."
Tướng quân Mạt không nói tiếp, dường như rất căm phẫn nói không nên lời.
"Tôi đã nhận được tin rồi, bây giờ quân đội có kế hoạch gì chưa?" Thủ trưởng ban chấp hành hỏi.
Bên kia dừng lại một chút, Tướng quân Mạt dường như có chút khó khăn nói: "Thủ trưởng ban chấp hành, chuyện đó, tôi nghe nói, Tề Vân Diên là do ngài đã phái người đưa đi?"
Đang nói chuyện quân đội, đang nói chuyện Brien, sao lại nhắc đến tên cô chứ?
Tề Tiểu Tô trầm mặt.
Đáy mắt của Vệ Thường Khuynh cũng hơi tối đi.
Tướng quân Mạt trước đây cũng đã giúp đỡ anh rất nhiều, nhưng, sau khi anh "chết", cách nửa năm trở về, anh phát hiện rất nhiều người đều phải xem xét lại.
Thủ trưởng ban chấp hành nhìn sang họ, vừa rồi vì ông muốn để Vệ Thường Khuynh nhìn thấy ông ở trước mặt họ không che giấu điều gì, nên điện thoại cũng mở loa ngoài, nếu lúc này tắt đi mở loa trong thì có vẻ như muốn che giấu chuyện gì đó.
___________________________Chương 988: Liên minh - Con gái nhà người ta không sợ chếtÔng ta nói: "Tướng quân Mạt hỏi chuyện này là có ý gì?""Là như vậy, tính tình của tên nhãi Bành Khố Các ngài cũng biết rồi đấy, trước đây đúng là cậu ta bị con nhóc họ Tề đó chọc tức, thế nên gần đây sức khỏe không được tốt. Nếu cậu ta có thể nghênh chiến với Brien, vậy sẽ có cơ hội rất lớn có thể đánh đuổi Brien. Thủ trưởng ban chấp hành, ngài nói xem?"Ý của Tướng quân Mạt, họ đều hiểu rất rõ.Ý này chính là bảo Thủ trưởng ban chấp hành giao Tề Vân Diên ra, làm hả cơn giận của Bành Khố Các, sau đó bảo hắn ta đi đánh Brien.Sắc mặt Vệ Thường Khuynh lập tức lạnh băng, nắm đấm cũng siết chặt lại.Thủ trưởng ban chấp hành cảm nhận được sự thay đổi nhanh chóng của anh, trong lòng cũng lập tức thay đổi, nói: "Tướng quân Mạt cũng biết tính tình của Bành Khố Các, ông cảm thấy giao Tề Vân Diên cho hắn, cô ấy sẽ có kết cục gì?"Sau một phút trầm mặc, giọng nói có phần lạnh lùng của Tướng quân Mạt lại một lần nữa vang lên."Dù nói thế nào, đánh bị thương người của chúng ta, gây chuyện lớn như vậy, bất luận có kết cục gì, cũng là chuyện cô ta đáng nhận."Giỏi, Tướng quân Mạt ông giỏi lắm!Ánh mắt của Tề Tiểu Tô cũng lạnh xuống.Tướng quân Mạt rõ ràng biết rõ nếu cô rơi vào tay Bành Khố Các sẽ có kết cục như thế nào.Cô sẽ chết rất thảm.Nhưng, ông ta vẫn nhẹ nhàng nói ra một câu như thế.Chuyện xảy ra ở trường đua ngựa, cô tin Tướng quân Mạt cũng đã tra rõ từ sớm.Là cô gây chuyện trước sao?
Nay chỉ vì để Bành Khố Các đi nghênh chiến Brien, Tướng quân Mạt quả thật oai phong lẫm liệt."Tướng quân Mạt." Vệ Thường Khuynh bỗng lên tiếng: "Chi bằng giao cô Mạt ra đi, nói không chừng sau này nể tình Tướng quân Mạt ngài là bố vợ của mình, Liên minh là nhà vợ, Brien sẽ không đưa tinh tặc đến gây sự với Liên minh nữa cũng nên đấy."Nói có vẻ oai phong lẫm liệt lắm, chi bằng thuận theo yêu cầu của Brien, giao Mạt Na ra đi.Dùng một cô gái chiêu hàng Brien đứng thứ ba trên bảng xếp hạng tinh tặc, kỳ thực cũng chẳng có gì không tốt, không phải sao?"Cậu là ai?" Tướng quân Mạt bên đầu dây bên kia liền xụ mặt.Ai mà dám nói chuyện với ông ta như vậy chứ?Ăn nói kiểu gì vậy?Con gái của ông ta sao có thể đánh đồng với Tề Vân Diên như vậy được hả?Con gái của Tướng quân, tặng cho một tinh tặc tội ác lẫy lừng, mặt mũi của ông biết để đi đâu?"Thủ trưởng ban chấp hành làm vậy là không đúng rồi, cuộc gọi của chúng ta từ lúc nào có thể để người không liên quan tùy tiện xen vào như vậy thế?" Ông ta tức giận nói.Thủ trưởng ban chấp hành cũng không ngờ Vệ Thường Khuynh lại xen vào, lúc này cũng đang trầm mặc."Là người bên cạnh của Thủ trưởng ban chấp hành sao? Giọng nói này thoạt nghe thấy khá quen tai." Tướng quân Mạt có chút nghi ngờ. Ông ta thật sự cảm thấy giọng nói đó rất quen, nhưng hình như đối phương cố ý chỉnh giọng, nhất thời không nghe rõ.Thủ trưởng ban chấp hành chuyển đề tài: "Tướng quân Mạt nói chuyện Brien trước đi, bây giờ tình hình của chiến đội Phi Tinh và chiến đội Long Toàn thế nào rồi?""Chiến đội Phi Tinh có thương vong, chiến đội Long Toàn thì đỡ hơn một chút, nhưng cũng có không ít người bị thương."Nghiêm trọng vậy sao.Sắc mặt Thủ trưởng ban chấp hành hơi thay đổi: "Tôi lập tức đến bộ chỉ huy."Không biết sắp tới còn xảy ra chuyện gì nữa, ông phải đến bộ chỉ huy cùng họ mở cuộc họp mới được.Cúp máy, ông vội vã nói với Vệ Thường Khuynh và Tề Tiểu Tô: "Hai người tạm thời cứ ở lại đây, yên tâm, nơi này không ai có thể tìm thấy đâu. Bên ngoài an toàn rồi tôi sẽ báo với hai người."Nói xong, ông sải bước vào thang máy, rời khỏi đó.Tề Tiểu Tô và Vệ Thường Khuynh nhìn nhau một cái."Bất luận thế nào, Thủ trưởng ban chấp hành vốn không định giao em ra." Tề Tiểu Tô nói.Điều này cho thấy, Thủ trưởng ban chấp hành vẫn đang đứng về phía họ, hơn nữa, còn nhớ đến tình nghĩa xưa với Vệ Kiêu, ông ấy cũng vẫn có cảm tình với Vệ Thường Khuynh.Bằng không, cô đã là gì chứ?Nếu Thủ trưởng ban chấp hành có tư lợi, ông đã có thể đẩy cô ra, dù sao Phương Viện Viện và Vệ Thường Khuynh trước đây cũng từng có hôn ước, bây giờ cô xen vào giữa làm chướng ngại.Nhưng Thủ trưởng ban chấp hành có thể yêu chim yêu cả lồng, vì quan hệ của Vệ Thường Khuynh mà bảo vệ cô, đã có thể xem là tình cảm rất sâu nặng rồi.Vệ Thường Khuynh hừ một tiếng.Tình cảm này tưởng anh cần sao?Vừa nghĩ đến việc ông ta từng giúp bà Vệ để cho Hình Vũ Tuệ làm những chuyện đó với anh, lửa giận trong lòng anh đã dâng lên."Bây giờ chúng ta phải làm sao?"Tề Tiểu Tô thấy anh vẫn còn tức giận, liền lập tức chuyển đề tài.Bảo họ cứ ở lại đây trốn tránh, cô tin Vệ Thường Khuynh cũng không đồng ý.Quả nhiên, cô vừa dứt lời, Vệ Thường Khuynh liền kéo tay cô đứng dậy."Chúng ta ra ngoài.""Đi đâu?""Không phải Bành Khố Các lấy em ra uy hiếp, không muốn đối phó với Brien sao?" Vệ Thường Khuynh lạnh giọng nói: "Cứ để hắn ở đó chờ, đúng lúc anh và Brien cũng còn một món nợ chưa tính sổ."Chuyện khi ấy anh bị rơi vào lỗ sâu cũng có liên quan nhất định với Brien.Anh vốn dĩ lần này trở về là định tính sổ với Brien.Huống hồ bây giờ Brien lại tự tìm đến cửa, Vệ Thường Khuynh cũng không phải Bành Khố Các, có thể lấy an nguy của Liên minh ra đùa giỡn, trong lòng Vệ Thường Khuynh chỉ có một suy nghĩ, Liên minh do anh bảo vệ, ai dám xâm phạm, anh sẽ đánh kẻ đó phải bỏ chạy.Đôi mắt Tề Tiểu Tô sáng lên: "Ý của anh là?""Thế nào, sắp phải đánh đao thật súng thật với tinh tặc rồi, em hưng phấn vậy sao?" Vệ Thường Khuynh bị dáng vẻ hưng phấn, kích động của cô làm buồn cười.Tề Tiểu Tô ôm chặt cánh tay của anh: "Em hiếu kỳ mà!"Chiến tranh các vì sao, trước nay cô chưa hề thấy qua!Tuy chiến tranh không thể vui vẻ, nhưng, cô vẫn luôn có một tâm nguyện, muốn nhìn thấy tư thế oai hùng của Vệ Thiếu soái mặc quân trang đánh cho quân địch tơi bời hoa lá!
Cô cũng mù quáng tin rằng, những trận chiến mà anh đánh, sẽ không để bên mình có thương vong!"Hiếu kỳ thôi vẫn chưa đủ ra trận, em phải có dũng khí và bản lĩnh mới được!" Vệ Thường Khuynh nghiêm mặt, dựng thẳng người cô dậy, đối mặt với mình: "Tiểu binh Tề Tiểu Tô, cô đã sẵn sàng cùng bản Thiếu soái đi đánh tinh tặc chưa?"Câu này là có ý sẽ cho cô tham gia chiến đấu sao?Ánh mắt Tề Tiểu Tô sáng lên, lập tức rõ ràng nói: "Báo cáo Thiếu soái, tôi đã sẵn sàng!"Trước đây anh vẫn luôn dạy cô làm sao để điều khiển phi cơ, cô cũng muốn tự mình lái một phi cơ bay vào vũ trụ chiến đấu! Chỉ nghĩ thôi đã cảm thấy khí thế sục sôi rồi!"Đi thôi."Bọn người Quân Lương và Xa Vũ ở bên ngoài đợi đã rất lâu, chỉ thấy Thủ trưởng ban chấp hành vội vã rời khỏi, bảo họ ở lại đây chờ, nhưng lại không thấy Vệ Thường Khuynh và Tề Tiểu Tô ra.Mấy người họ đang suy nghĩ không biết có nên vào trong tìm không, thì liền thấy Vệ Thường Khuynh và Tề Tiểu Tô sánh vai bước ra."Ánh mắt của mợ Vệ có vẻ rất vui, có tin tốt gì à?" Hạ Kế Dao đã nhanh chóng phát hiện ra điểm này.Cậu ta vốn chỉ nói với Tần Tốc đứng bên cạnh, giọng nói cũng không lớn lắm, nhưng không ngờ Vệ Thường Khuynh vẫn nghe thấy, ánh mắt liền nhanh chóng liếc sang."Hạ Kế Dao, cậu thế này là vẫn luôn để mắt tới vợ tôi đấy hả!?Hạ Kế Dao: "..."Thiếu soái, tôi không có!Quân Lương và Xa Vũ cúi đầu nén cười.Hạ Kế Dao đáng thương, vì từng bị người khác bảo rất xứng đôi với mợ Vệ, bây giờ trở thành cái gai trong mắt Thiếu soái rồi sao?______________________________Chương 989: Liên minh - Vợ chồng cùng chiến đấuTề Tiểu Tô không nhịn được lặng lẽ cấu vào eo Vệ Thường Khuynh một cái.
"Sắp bắt đầu chiến đấu rồi, anh còn ở đây ghen tuông linh tinh gì vậy chứ."
Cô cũng phục hũ dấm to dùng này thật.
Sắc mặt Vệ Thường Khuynh vẫn không chút thay đổi: "Dù hỏa tiễn đã đến trước mắt, anh cũng không cho phép người khác nhìn em dù chỉ một cái."
Tề Tiểu Tô: "..."
Vậy chi bằng dứt khoát bỏ cô vào không gian không ra ngoài nữa là được!
Quân Lương khụ khụ vài tiếng, nói: "Đội trưởng, vừa rồi nhìn thấy Thủ trưởng ban chấp hành đi rất vội, có phải đã xảy ra chuyện gì không? Chắc ngài ấy đến quân bộ phải không?"
"Ừm."
"Vậy chúng ta sẽ thật sự đợi ở đây sao?"
Vệ Thường Khuynh quét mắt nhìn họ, đột nhiên hỏi: "Đã bao lâu rồi các cậu chưa được bay?"
"Cũng nửa năm rồi..."
Quân Lương vừa mới đáp được nửa câu, dường như bỗng nhiên lĩnh hội được ý của anh, nhưng lại cảm thấy không dám tin, lập tức trợn tròn mắt, nhìn anh, đôi mắt kích động đỏ bừng.
"Đội trưởng, anh... ý của anh là?"
Bọn người Xa Vũ cũng tràn đầy mong đợi nhìn anh.
Vệ Thường Khuynh nhàn nhạt nói: "Bản Thiếu soái và Brien có nợ cần tính sổ, sẵn tiện kiểm tra kỹ thuật của các cậu xem đã thụt lùi bao nhiêu rồi."
Hiểu rõ ý của anh, mấy quân nhân trẻ liền nhảy cẫng lên.
Họ có kỹ thuật gì chứ?
Họ chỉ biết lái phi cơ!
Đội trưởng muốn kiểm tra kỹ thuật của họ, vậy không phải có ý bảo họ lái phi cơ đi đánh tinh tặc sao!
Còn về việc bây giờ họ có nằm trong thời gian bị cấm bay hay không, phi cơ có phải đang bị quản lý hay không, có lấy được không, những vấn đề này họ đều không cần nghĩ đến!
Có đội trưởng ra tay, những chuyện này còn là vấn đề nữa sao?
Nếu không phải nơi này không tiện, họ đã hò reo ăn mừng rồi.
Nếu đã muốn đánh, vậy chuyện này không thể chậm trễ.
Brien có bốn mươi mốt phi cơ.
Bây giờ họ chỉ có bấy nhiêu đây người.
"Tiểu Tô, một mình em lái một phi cơ có vấn đề gì không?" Vệ Thường Khuynh quay sang Tề Tiểu Tô.
Anh từng dạy cho cô, hơn nữa, cô còn có No1 giúp đỡ nữa.
Nhưng, dù sao đây cũng là lần đầu tiên của cô.
Lần này cần cô phải độc lập một mình, đối với Tề Tiểu Tô mà nói tuyệt đối là một khảo nghiệm cực lớn.
Hơn nữa, rất có thể họ sẽ bay vào ngân hà để đánh.
Một người một phi cơ, bay vào vũ trụ mênh mông, cảm giác chấn động lần đầu thật không thể hình dung. Người có tố chất tâm lý kém có thể không tài nào đối mặt nổi với sự nhỏ bé của bản thân trong vũ trụ bao la rộng lớn đó.
Nếu tâm lý sợ hãi, sao có thể đánh nhau với Brien được?
Nhưng, bây giờ họ đang phải lấy ít địch nhiều.
Nếu có thêm một phi cơ, sẽ có thêm một phần sức mạnh tấn công.
Đương nhiên, nếu Tề Tiểu Tô sợ hãi, thì ở bên cạnh anh, cùng ở trong tàu Liệt Diệm cũng được. Cho dù vậy, Vệ Thường Khuynh và những đội viên chiến đội Diệm Ưng khác cũng tuyệt đối không xem thường cô chút nào.
Tề Tiểu Tô nhìn Vệ Thường Khuynh.
Đáy mắt của anh tràn đầy vẻ u ám.
Cô nhìn thấy bản thân mình trong đáy mắt của anh, chỉ có bản thân.
"Đội trưởng, không thành vấn đề."
Lúc này cô cũng gọi anh là đội trưởng.
Lúc này, cô đã thật sự trở thành lính của anh, là một đội viên của chiến đội Diệm Ưng, chứ không phải vợ sắp cưới của anh.
Tề Tiểu Tô biết, khi chấp hành nhiệm vụ, Vệ Thường Khuynh sẽ rất nghiêm khắc.
Bây giờ cô đồng ý, có nghĩa là cô cũng như những người khác phục tùng tất cả mệnh lệnh của anh và anh cũng phải lấy chiến cục làm trọng.
Sau khi cô nói ra câu này, trong đáy mắt của Vệ Thường Khuynh càng sáng lấp lánh.
Anh không nói tiếng nào, chỉ đưa tay nâng gương mặt của cô lên, đôi môi mỏng liền đặt một nụ hôn ngọt ngào lên môi cô.
Tần Tốc: "..."
Hạ Kế Dao: "..."
Quân Lương: "..."
Xa Vũ: "..."
Đội trưởng, trước đây mỗi khi chấp hành nhiệm vụ anh chưa từng làm vậy!
Còn nữa, ở trước mặt mấy con cún độc thân như họ, có thể ngược nhẹ một chút không?
Không nói tiếng nào đã trực tiếp hôn nhau là có ý gì chứ!
Không thể không nói, nhìn thấy Thiếu soái trước đây bên cạnh cả một cô gái đến gần cũng lạnh lùng kiểu cấm dục bây giờ lại chẳng nói tiếng nào ở trước mặt họ hôn mợ Vệ như vậy, họ vẫn cảm thấy chưa quen lắm.
Hệ thống Tiểu Nhất: Dù gì bản hệ thống cũng quen rồi. Cảnh nóng hơn còn xem qua, mấy cảnh này đã là gì chứ.
Đương nhiên, câu này bất luận thế nào nó cũng không dám nói ra ngoài.
Trước đây lúc ở thế kỷ 21, thỉnh thoảng Thiếu soái lại uy hiếp nó, nói sẽ ném nó trở về lò luyện lại, nó còn có thể tỏ vẻ thế kỷ 21 không có lò luyện nào có thể luyện lại nó, nhưng bây giờ trở về Liên minh rồi, nó phải biết thân biết phận mới được, ở đây nếu muốn ném nó trở vào lò luyện lại là chuyện hoàn toàn có thể!
Tề Tiểu Tô quyết định thu lại suy nghĩ vừa rồi của mình.
Cái gì gọi là anh là đội trưởng sẽ xem cô như thuộc hạ, sẽ rất nghiêm khắc không xem cô là vợ của mình nữa.
Cái gã này, bây giờ càng ngày càng điên cuồng rồi.
Hôn cô ngay trước mặt nhiều người như vậy, có còn chừa mặt mũi lại cho cô không hả.
Cô còn muốn xây dựng hình ảnh hiên ngang lẫm liệt cơ mà.
Bây giờ mặt đỏ bừng hết rồi sao có thể hiên ngang nữa chứ?
Vệ Thường Khuynh nhìn thấy dáng vẻ này của cô liền cảm thấy tâm trạng cực kỳ tốt.
Cô nhóc này, rõ ràng hai người họ chuyện gì cũng làm qua rồi, nhưng mỗi khi hôn nhau cô vẫn rất dễ đỏ mặt, tim đập loạn nhịp như vậy. Cô luôn khiến anh có cảm giác mới mẻ, cảm xúc mãnh liệt chẳng giảm sút chút nào.
"Có thể đi được chưa?" Tề Tiểu Tô liếc anh hỏi.
Thật ghét anh chàng này quá mà.
Vệ Thường Khuynh kìm lại cảm giác kích động muốn hôn cô, ho một tiếng, nói: "Được rồi."
"Thiếu soái, phi cơ phải làm sao?" Tần Tốc không kìm được hỏi.
Bây giờ họ đều bị cấm bay, phi cơ cũng đang bị niêm phong, Vệ Thường Khuynh cũng không còn quân chức nữa, họ đến cả cơ hội tiếp cận căn cứ đặt phi cơ cũng không có, không có phi cơ sao có thể đánh nhau với Brien được?
Vệ Thường Khuynh nhìn sang cậu ta, khóe môi mang ý cười, hỏi Tề Tiểu Tô: "Tiểu binh, nói cho họ biết, chúng ta phải làm sao?"
Tiểu binh...
Tề Tiểu Tô thật muốn xóa sạch biểu cảm cười nhạo đó trên gương mặt anh.
Nhưng, nhìn thấy ánh mắt anh sáng lấp lánh chờ đợi câu trả lời của cô, cô chỉ đành trừng mắt liếc anh một cái, sau đó nói: "Phải làm sao? Đương nhiên là đi cướp công khai rồi!"
Họ muốn đi đánh Brien, đương nhiên bắt buộc phải có phi cơ.
Qua trình tự thông thường lấy được lệnh cho phép bay là không thể, vậy chí có thể cướp thôi!
Phải cướp thế nào?
Đương nhiên là cướp công khai rồi!
Vì mục đích lần này Vệ Thường Khuynh trở về, không chỉ muốn tính sổ với Brien, mà còn phải tính sổ với một số người trong quân đội, đồng thời, đúng lúc mượn cơ hội lần này thay đội Diệm Ưng trút giận.
Cướp công khai.
Nghe thấy câu này, ánh mắt Vệ Thường Khuynh sáng ngời như sao.
Tề Tiểu Tô sớm đã không còn là cô bé cô nhi bị cả nhà chú hai Tề gia ức hiếp.
Cô bây giờ tự tin, gan dạ hơn người, thậm chí còn có một chút hung hăng, kiêu ngạo.
Hào quang trên người cô khiến người khác hoàn toàn không thể lơ là.
Anh chính là thích dáng vẻ này của cô.
Lúc này, một chút hung hăng là rất cần thiết.
Cô gái của anh, quá nhẫn nhịn sẽ rất dễ bị người khác ức hiếp.
Hơn nữa, cô đã thu hút tất cả sự chú ý, kiêu ngạo đến cả Thủ trưởng ban chấp hành cũng bị kinh động, bằng không sao anh có thể tránh khỏi tai mắt của bọn người đó, âm thầm gặp mặt Thủ trưởng ban chấp hành chứ?
Tuy sự xuất hiện của bà Vệ và những chân tướng mà bà ấy tiết lộ nằm ngoài dự tính của họ, nhưng cũng không ảnh hưởng gì.
Tề Tiểu Tô lúc nghe anh hỏi câu này cũng đã hiểu ra, lần này anh vẫn cần cô gây chuyện to một chút, thu hút càng nhiều ánh mắt hơn một chút.
Thế nên, cô không chút do dự nói ra cách công khai cướp.
Còn bọn người Tần Tốc lại hít sâu một hơi.
"Cướp thế nào?" Quân Lương lên tiếng hỏi vấn đề họ đang nghĩ trong lòng.
__________________________Chương 990: Liên minh - Mất mặt rồiCăn cứ phi cơ canh phòng nghiêm ngặt, bây giờ họ đang bị cấm bay, đi cướp thế nào chứ?
Vệ Thường Khuynh liếc nhìn họ một cái, hỏi: "Các cậu bị cấm bay, cả căn cứ phi cơ cũng không thể vào sao?"
Quân Lương nói: "Cũng không đến mức đó, dù gì chúng tôi vẫn là đội viên của chiến đội Diệm Ưng, quân tịch cũng vẫn còn, căn cứ thì có thể vào, nhưng phi cơ thì đến cả sờ cũng không sờ vào được."
"Vào trong rồi cưỡng chế cướp là được." Vệ Thường Khuynh nói nhẹ nhàng như không.
Và lúc này, Thủ trưởng ban chấp hành đã ngồi trên xe chuyên dụng đi đến phòng chỉ huy của quân đội.
Cánh cửa to dày trượt mở ra về hai phía trái phải, ông trầm mặt bước vào trong, những người đang ngồi ở hai bên bàn hội nghị đều đứng dậy.
"Thủ trưởng ban chấp hành."
Thủ trưởng ban chấp hành bước đến vị trí trống ở đầu bàn, đã có người bước đến thay ông kéo ghế ra, sau khi ông ngồi xuống điều chỉnh lại vị trí một chút, mọi người mặc quân trang ở hai bên mới ngồi xuống.
Người đầu tiên bên trái chính là Tướng quân Mạt.
Người đầu tiên bên phải là Tướng quân Mali.
Hai người này trước khi Thủ trưởng ban chấp hành đến đã tranh luận đến đỏ mặt tía tai, bây giờ lại chỉ nhìn chằm chằm vào nhau, tựa người ra sau không ai lên tiếng.
Thủ trưởng ban chấp hành liếc nhìn họ một cái, khẽ nhíu mày.
"Tình trạng bây giờ thế nào rồi?" Ông có thể nhìn ra, nếu bản thân ông không lên tiếng, hai người này chắc chẳng ai lên tiếng trước.
"Tướng quân Mali nói đi."
"Tốt nhất nên để Tướng quân Mạt nói trước đi, dù sao chuyện này cũng có liên quan đến cô Mạt Na." Tướng quân Mali vừa rồi suýt chút nữa lật tung bàn, bây giờ lại trầm lặng đến đáng sợ.
Nghe ông ta nói vậy, trong mắt Tướng quân Mạt liền tràn ngập lửa giận.
"Thủ trưởng ban chấp hành, tôi vốn không biết rốt cuộc cái tên Brien đó có ý định gì. Hắn và con gái tôi vốn không quen nhau, có thể nói cũng chẳng có cơ hội gặp nhau, bây giờ đột nhiên nói muốn chúng ta đưa Mạt Na đến cho hắn, đây rõ ràng là một âm mưu."
Mạt Na làm ở Cục an toàn, vốn không tham dự chiến đấu, trước đây đúng là chưa từng tiếp xúc với Brien, Brien đột nhiên nói đòi giao cô ra, Tướng quân Mạt cũng thật sự rất kinh ngạc.
Chuyện này vốn không thể giấu Tướng quân Mali và những người khác trong bộ chỉ huy.
Bây giờ ánh mắt họ nhìn ông ta đều rất kỳ lạ, dường như hoàn toàn không tin những gì ông ta nói, có phải họ cho rằng Mạt Na và Brien có gì không?
Thấy họ đều không nói gì, trong lòng Tướng quân Mạt thầm tức giận, dừng lại một chút rồi nói: "Các người đừng quên, Mạt Na đã gả vào Vệ gia rồi!"
Nếu là trước đây nghe thấy câu này, Thủ trưởng ban chấp hành có lẽ sẽ trầm mặc im lặng.
Nhưng bây giờ ông đã biết Vệ Thường Khuynh vẫn chưa chết, không chỉ an toàn trở về, mà bên cạnh còn có một cô gái mà cậu ta yêu, đương nhiên cũng không thể xem như không có chuyện gì xảy ra. Ông ta nhíu mày nói: "Tướng quân Mạt, Mạt Na và bà Vệ bàn nhau thế nào chúng tôi tạm thời không quan tâm, nhưng cô ta quả thật không có cách nào đăng ký thủ tục kết hôn hợp pháp với Vệ Thường Khuynh."
Tướng quân Mạt hơi sững sờ.
Trước đây họ cũng từng nhắc đến mấy chuyện này trước mặt Thủ trưởng ban chấp hành, ông ấy luôn tỏ thái độ không muốn quản nhiều, cũng chẳng lên tiếng nói gì, sao lần này lại nói ra những lời như thế chứ?
Nhớ đến chấp niệm của Mạt Na, ông ta liền lập tức nói: "Thủ trưởng ban chấp hành, thật ra tôi đã chuẩn bị xong một đơn xin, Vệ Thường Khuynh tuy về sau xảy ra những chuyện đó, nhưng, trước đây cống hiến của cậu ta đối với quân đội, với Liên minh vẫn là sự thật không thể xóa bỏ, thế nên, có phải chúng ta nên suy xét lại việc khôi phục đăng ký thân phận cho cậu ta không?"
Chỉ khi đăng ký thân phận xong mới có thể làm đăng ký kết hôn.
Thủ trưởng ban chấp hành nhìn ông ta với ánh mắt đầy bất ngờ.
Một cô gái như Mạt Na có chấp niệm với Vệ Thường Khuynh ít nhiều ông còn có thể lí giải, nhưng Tướng quân Mạt lại ủng hộ con cái mình gả cho một người "Đã chết" như vậy, Thủ trưởng ban chấp hành dù nghĩ thế nào cũng không nghĩ thông được.
Nhưng chuyện này không phải nội dung hiện cần bàn.
"Tướng quân Mạt, những chuyện này về sau hãy nói, chuyện bây giờ chúng ta đang nói là chuyện của Brien."
Tướng quân Mali nói: "Lần này Brien hống hách hơn tất cả những lần trước, hắn còn nói cho chúng ta một tiếng để suy nghĩ, sau một tiếng nếu không cho hắn câu trả lời vừa ý, hắn sẽ dẫn theo phi cơ gây nổ mười vệ tinh của thủ đô của Liên minh trước."
Bây giờ tất cả đều dựa vào vệ tinh, mười vệ tinh bị nổ, chắc chắn tổn thất nặng nề.
Hơn nữa vệ tinh rơi xuống, còn có thể gây ra thương vong.
Những chuyện khác khoan hãy nói, chỉ mỗi việc bị tinh tặc uy hiếp như vậy, cũng đã đủ sỉ nhục họ rồi.
"Mạt Na đã biết chuyện này chưa?" Thủ trưởng ban chấp hành hỏi.
Tướng quân Mạt lập tức nói: "Chuyện này vốn không cần cho con bé biết."
"Sao lại không cần chứ? Chúng ta cũng phải hỏi rõ ràng cô ta và Brien có thật không có quan hệ gì không." Tướng quân Mali vốn luôn đối đầu với ông ta. Trước đó hai người họ đã vì vấn đề này tranh cãi rất lâu.
Thủ trưởng ban chấp hành cũng đã quen với việc hai người họ đối chọi với nhau, liền nói: "Bảo Mạt Na đến đây trước đi."
Tướng quân Mali lập tức đắc ý liếc nhìn Tướng quân Mạt một cái, sắc mặt Tướng quân Mạt chợt trầm xuống.
Cục an toàn cách bộ chỉ huy vốn cũng không xa lắm, chẳng bao lâu sau Mạt Na đã đến.
Cô mặc một chiếc váy quân trang, toát ra nét xinh đẹp mê người.
Mạt Na quả không hổ là đóa hoa của Cục an toàn, vừa bước vào, tất cả đàn ông có mặt ở đó tuy không ít người đã trạc tuổi bố cô, nhưng vẫn không kìm được sáng mắt.
Thậm chí còn có người không kìm được tim đập mạnh hơn một nhịp.
Cô gái xinh đẹp như vậy quả là độc dược đối với đàn ông.
Nếu bình thường, Tướng quân Mạt nhìn thấy con gái như vậy sẽ cảm thấy rất kiêu ngạo, nhưng hôm nay ông lại nhíu mày.
Không lẽ Brien cũng vì nghe đến danh tiếng sắc đẹp của cô, nên mới chỉ đích danh đòi cô sao?
"Chào Thủ trưởng ban chấp hành, các vị Tướng quân, tham mưu trưởng."
Sau khi Mạt Na bước vào nhìn thấy mấy người họ đều có mặt, trong lòng cũng rất bất ngờ.
Bố cô ta đúng là chưa nói với cô chuyện Brien chỉ đích danh đòi cô ta.
"Cô Mạt Na ngồi đi." Bây giờ Thủ trưởng ban chấp hành nhìn thấy Mạt Na tâm trạng cũng có chút phức tạp. Nếu cô ta biết Vệ Thường Khuynh đã trở về, sẽ có phản ứng gì?
Mạt Na đã từng gặp Tề Vân Diên, nhưng nếu biết Tề Vân Diên là người phụ nữ của Vệ Thường Khuynh, cô ta rồi sẽ phản ứng như thế nào?
Lúc này, ông cũng không tiện nói mấy chuyện này.
"Không biết Thủ trưởng ban chấp hành tìm tôi đến là có việc gì?" Trong lòng Mạt Na có chút dự cảm không lành.
Sắc mặt của bố cô ta cũng có vẻ khá khó chịu.
"Tôi muốn hỏi, cô có biết Brien không?" Thủ trưởng ban chấp hành hỏi.
Mạt Na rất bất ngờ, nhíu mày nói: "Brien? Người đứng thứ ba trên bảng xếp hạng tinh tặc, có thể nói tôi cũng từng nghe qua tên hắn ta."
"Ý tôi nói, hai người có giao tình gì không?"
"Thủ trưởng ban chấp hành." Mạt Na liền đứng bật dậy, đôi mắt bồ câu xinh đẹp lóe lên tia sáng: "Chuyện này tuyệt đối không thể nào! Tôi chỉ nghe qua chuyện của Brien, nhưng trước nay chưa từng gặp hắn, càng không thể có giao tình gì được."
Thủ trưởng ban chấp hành gật đầu.
"Mạt Na, con đừng kích động, Thủ trưởng ban chấp hành chắc chắn sẽ tin con." Tướng quân Mạt tỏ ý bảo cô ta ngồi xuống.
Mạt Na ngồi xuống, nghi ngờ hỏi: "Không biết sao Thủ trưởng ban chấp hành lại hỏi như vậy?"
Dưới sự ra hiệu của Thủ trưởng ban chấp hành, Tướng quân Mali nhắc lại một lần yêu cầu của Brien, sau đó cũng nói sơ qua tình hình của chiến đội Phi Tinh và chiến đội Long Toàn.
Hai chiến đội đã bay trở về, nhưng đều có thương vong.
Mà còn thương vong trong chính tay quân của mình, chuyện này nếu nói ra ngoài chắc chắn sẽ khiến người khác cười đến rụng răng, thế nên chuyện này tuyệt đối không thể tiết lộ ra ngoài.
Sảy mất.
Ngày hôm đó, bà ta mới biết bản thân đã mang thai.
Đó vốn là sinh mạng nhỏ mà bà ta vô cùng vô cùng mong đợi.
Bà ta kết hôn với Vệ Kiêu đã mấy năm nhưng mãi vẫn chưa có thai, hai người đều đã đến bác sĩ kiểm tra, cả hai đều không có bệnh gì. Bà ta vốn muốn nhờ y học trợ giúp, nhưng Vệ Kiêu thực chất là một người tương đối bảo thủ, rất cổ hủ, ông ta kiên quyết muốn mang thai tự nhiên.
Cuối cùng bà ta cũng đã có thai, nhưng lúc đó vì vấn đề sức khỏe của Vệ Thường Khuynh, không ăn không ngủ chăm sóc anh suốt hai ngày, tinh thần có chút sa sút, ngã từ trên lầu xuống, khiến đứa trẻ bị sảy mất.
Sau khi Vệ Kiêu biết đã rất tức giận.
Ông ta cũng hiểu bà ta chuyên tâm như vậy là vì chăm sóc con trai của chị gái mình, hơn nữa, cũng là con trai của người phụ nữ mà ông ta yêu nhất, trên thực tế ông ta thương Vệ Thường Khuynh vốn không thua kém bà ta, nhưng dù sao đó cũng là đứa con ruột mà bản thân mong ngóng mấy năm qua, giờ lại vì vậy mà bị mất.
Từ sau chuyện đó Vệ Kiêu đã xa cách bà ta rất nhiều.
Sau đó, ông ta bắt đầu chìm đắm vào công việc, một tuần không về nhà, nửa tháng không về nhà, thời gian càng ngày càng dài, thậm chí có lần cả mấy tháng đều ở lì trong phòng thí nghiệm không về nhà.
Sau đó nữa, ông ta đã nghiên cứu ra hệ thống có thể xuyên không gian. Và rồi ông ta đã gặp được người phụ nữ một lần nữa khiến ông ta yêu thương chân tình ở thời cổ đại.
Ông ta oán hận Cẩm Địch đã làm mất đứa trẻ, nhưng vẫn rất thương yêu đứa con của Cẩm Sắt là Vệ Thường Khuynh, xem anh như là con ruột, mà thật ra đó quả thật chính là con trai ruột của ông ta.
Chỉ là ông ta không còn tình cảm với Cẩm Địch nữa. Không, phải nói là trước nay đều chưa từng có tình cảm.
Ngay từ đầu Vệ Kiêu chỉ có cảm giác trách nhiệm với bà ta, thế nên, chuyện đứa con đã cho ông ta một lí do, một lí do để xa lánh bà ta, một lí do để thay lòng.
Ông ta đã bỏ đi, mãi mãi không bao giờ trở lại nữa.
"Tất cả những chuyện này, chẳng nhẽ không phải là lỗi của ông sao? Phương Tấn?" Bà Vệ nghiến răng nghiến lợi nhìn Thủ trưởng ban chấp hành.
"Nếu lúc đó không phải ông đúng lúc gọi cuộc điện thoại đó, nếu không phải ông lợi dụng tình cảm của tôi dành cho ông, muốn bảo tôi gạt Vệ Kiêu, làm cho ông ta hiểu lầm người đêm hôm đó ông ta ngủ cùng là tôi, những chuyện sau này sao có thể xảy ra chứ? Nói cách khác, nếu không phải ngay ban đầu ông khăng khăng bế Cẩm Sắt đi thì những chuyện sau này đã không phải như thế này rồi.
Tề Tiểu Tô và Hệ thống Tiểu Nhất, cùng Vệ Thường Khuynh và Phương Viện Viện, đều cảm thấy như đang nghe một câu chuyện dài mà bản thân khó bề tưởng tượng được.
Câu chuyện rắc rối tràn ngập các tình tiết máu chó.
Hệt như tiểu thuyết.
Nhưng, đó lại thật sự là chuyện xảy ra với họ.
Một bước sai, những bước về sau cũng sẽ sai, có lẽ đó chính là số kiếp của bọn họ.
Nhưng, rốt cuộc bắt đầu sai từ bước nào chứ?
Là ai đã sai?
Tề Tiểu Tô nhìn bà Vệ, chỉ cảm thấy ngũ quan của bà ta bây giờ đều bị thù hận bẻ cong rồi.
Chắc chắn, lúc này bà Vệ đang rất hận Thủ trưởng ban chấp hành.
Tuy ban đầu bà ta rất yêu ông.
Vì tình yêu dành cho ông ta, vì thương ông ta, bà ta đã lựa chọn giúp ông ta theo cách của mình, lừa gạt Vệ Kiêu, kết hôn với ông. Nhưng sau đó bà ta lại yêu Vệ Kiêu, vì mất đi Vệ Kiêu, bà ta cảm thấy tất cả đều là do Phương Tấn gây ra, thế nên bây giờ bà ta hận Phương Tấn.
Còn Phương Tấn, ông đã làm gì?
Ban đầu ông đề nghị bế Cẩm Sắt rời đi là vì thật sự lo lắng cho Cẩm Sắt, hay quả thật như Cẩm Địch nói, ngay từ ban đầu ông ta đã rắp tâm tính kế muốn gây ra một loạt hiểu lầm này?
Cuộc điện thoại mà ông ta gọi cho Cẩm Địch, là suy nghĩ thật sự trong lòng lúc đó, hay vì muốn lợi dụng Cẩm Địch?
"Bất luận nói thế nào, bây giờ xem ra, Thủ trưởng ban chấp hành cũng không giống hạng người nham hiểm như vậy." Hệ thống Tiểu Nhất nói: "Làm sao ông ấy biết, sau cuộc gọi đó, Cẩm Địch lại vì ông ta mà nói dối gạt ngài Vệ chứ?"
Tề Tiểu Tô cũng cảm thấy Thủ trưởng ban chấp hành nhìn có vẻ không phải hạng người nham hiểm, có lòng dạ sâu xa như vậy.
Nghe bà Vệ chất vấn, Thủ trưởng ban chấp hành đau khổ nhắm nghiền mắt lại.
Ông ra sức lau mặt, dường như làm vậy sẽ giúp bản thân có tinh thần thêm một chút.
Phương Viện Viện không kìm được bước đến gần, ôm lấy cánh tay ông.
"Tôi tin cậu tôi không phải là người như vậy!" Cô ta bĩu môi, nhìn và Vệ nói: "Lúc đó căn bản cậu ấy không có bảo bà đi gạt Vệ Kiêu! Là bản thân bà đã hiểu sai ý của cậu ấy, bà tự nguyện gạt Vệ Kiêu, hơn nữa, sau đó cũng là bà đã níu kéo Vệ Kiêu không cho ông ấy trở về thủ đô của Liên minh, không để ông ấy biết những chân tướng này, đây rõ ràng là sự lựa chọn của bản thân bà, sao lại đổ hết lên người cậu tôi chứ?"
Thủ trưởng ban chấp hành vỗ nhè nhẹ lên cánh tay cô ta.
Bà Vệ cười lạnh nói: "Hơ? Cậu cô? Có vẻ như cô rất tin tưởng ông ta nhỉ, vậy, xem ra cô không biết thân phận thật sự của cô rồi?"
Phương Viện Viện sững sờ.
Cô ta còn thân phận thật sự gì chứ?
"Phải, cho dù bà giận cậu tôi, vậy tại sao lại không cho cậu ấy nuôi nấng tôi chứ? Bây giờ cậu ấy chỉ có một mình tôi là người thân, bà nhất quyết không cho chúng tôi sống với nhau, rốt cuộc là có ý đồ gì?"
"Vừa rồi tôi đã nói rồi, Vệ Thường Khuynh không thể có được cuộc sống như vậy thì cô dựa vào cái gì mà có được điều đó?" Bà Vệ lạnh lùng trừng cô ta, nói: "Phương Tấn khiến tôi mất đi con ruột của mình, khiến tôi mất chồng, tôi cũng phải khiến ông ta trơ mắt đứng nhìn đứa con gái ruột của mình, nhưng lại không thể ở bên cạnh nó!"
Câu nói này của bà ta lập tức liền khiến tất cả mọi người có mặt tại đó sửng sốt.
Con gái ruột? Ý là sao chứ?
Phương Viện Viện?
Đến cả bản thân Phương Viện Viện cũng sửng sốt, cô ta nhìn bà Vệ với ánh mắt không thể tin nổi, nửa ngày sau mới hoàn hồn.
"Bà, ý bà nói, nói..."
Có lẽ là vì cảm thấy sự thật này thật sự không thể tưởng tượng nổi, thế nên một câu này nói thế nào cũng không nói xong được.
Bà Vệ lại không cần chờ cô ta nói xong, trực tiếp gật đầu nói: "Không sai! Chính là ý đó! Cô chính là..." Bà ta chỉ về hướng Thủ trưởng ban chấp hành, nói: "Con gái ruột của Phương Tấn! Hơn nữa, cô biết mẹ cô là ai không? Cô không biết phải không?"
"Cẩm Địch! Bà đủ rồi đấy!" Thủ trưởng ban chấp hành tức giận quát một tiếng, khí chất nhã nhặn bị cơn tức giận và đau khổ thay thế.
Thậm chí, Tề Tiểu Tô còn nhìn thấy hai bàn tay của ông cũng đang run lên.
Bà Vệ cười lạnh nhìn ông: "Thế nào, ông cũng biết phải che giấu sao? Ông cũng cảm thấy mất mặt sao? Vậy sao lúc đó ông không nghĩ sẽ có ngày này? Ông muốn giấu nó đến khi nào?"
"Nói cho tôi biết! Tôi có quyền được biết sự thật!" Phương Viện Viện hét lớn một tiếng.
"Viện Viện, chuyện này con không cần phải biết, bây giờ con cũng không có gì là không tốt cả..." Thủ trưởng ban chấp hành giơ tay định vỗ lên vai cô ta, nhưng Phương Viện Viện lại lập tức tránh khỏi ông.
Hành động này của cô ta khiến ông thấy hơi đau lòng.
"Con muốn biết, cậu thật sự có phải là bố ruột của con không? Mẹ con là ai?" Phương Viện Viện nhìn ông.
____________________________Chương 982: Liên minh - Nghiệt duyên cắt mãi không đứtSao có thể không cần biết? Sao có thể không có gì là không tốt chứ?
"Cậu luôn nói với con, bố con hi sinh vì nhiệm vụ, mẹ con vì có tình cảm quá sâu nặng với bố nên chịu đả kích quá lớn, sức khỏe vẫn luôn không tốt, cũng chẳng chịu đựng được bao lâu thì đã đi theo ông ấy. Tuy con vẫn luôn đi theo người được gọi là bà ngoại lớn lên ở thị trấn nhỏ..."
Thủ trưởng ban chấp hành cắt ngang cô ta: "Lớn lên ở thị trấn nhỏ có gì không tốt chứ? Cậu đã liên hệ với Thị trưởng, sẽ không có ai ức hiếp con, mọi người đều sẽ bảo vệ con, dỗ dành con, con cũng được nhận nền giáo dục tốt nhất, vậy thì con cảm thấy có điểm nào không tốt?"
"Đương nhiên không tốt! Đó là bà ngoại ruột của con sao? Tình cảm của bà ấy đối với con trước nay đều kỳ lạ, giống hệt như một bảo mẫu vậy, lo chuyện ăn ở, dọn dẹp phòng cho con, con làm sai điều gì, bà ấy đến cả một câu nói cũng không dám nói con, còn chủ động lấy lòng con và nói, sẽ không nói những chuyện đó cho cậu biết, sẽ giữ bí mật cho con. Làm gì có bà ngoại ruột nào mà như thế hả?"
Phương Viện Viện vừa khóc vừa nói: "Còn nữa, cậu nói nền giáo dục mà con được học là tốt nhất, tốt chỗ nào chứ? Phải, giáo viên là tốt nhất, giáo trình con dùng và thiết bị dạy học cũng là tốt nhất, con cũng có thể dùng con đường đặc biệt để tham gia cuộc thi vào các trường nổi tiếng, đến lúc đó có thể nhận giấy chứng nhận tốt nghiệp từ trường nổi tiếng, nhưng, giống nhau sao? Trường học đã khác, môi trường khác, bạn học cũng khác."
"Con vốn không có bối cảnh thân phận tốt như những bạn học cùng trang lứa, không cách nào nói chuyện cởi mở với họ về những vấn đề trong cuộc sống, trong trường cũng không thể tổ chức những hoạt động hấp dẫn, chẳng có gì ăn nhập với nhau hết!"
"Còn nữa, người ta đều sống cùng bố mẹ, cuối tuần cũng tụ tập này nọ, con nhiều nhất cũng chỉ vào ngày sinh nhật thì được cậu đến chúc mừng con hai tiếng, có lúc chỉ gọi một cuộc điện thoại, sau đó phái người đến tặng quà cho con." Phương Viện Viện nước mắt như mưa: "Những món quà đó, lấy tiêu chuẩn là những món quà mà các cô gái thường yêu thích, cái gì mà búp bê Barbie, dây chuyền, váy, hoa tươi, hộp âm nhạc..., cậu có từng hỏi con muốn cái gì không? À, cậu đã từng hỏi, có một lần con nói con không cần quà, nguyện vọng sinh nhật của con là kỳ nghỉ hè có thể đến thủ đô của Liên minh ở hai tháng, nhưng như vậy cậu vẫn không đồng ý! Tại sao chứ? Sao cậu lại sợ con đến như vậy? Cậu nói cho con biết, rốt cuộc cậu có phải là bố của con không? Cậu nói đi? Cậu rốt cuộc có phải là bố của con không!"
Cô ta vừa nói vừa tiến đến gần Thủ trưởng ban chấp hành, lúc nói câu cuối cùng dường như đã áp sát ông, đôi mắt ngân ngấn nước đã đỏ lên, ánh mắt thúc bách, nhìn Thủ trưởng ban chấp hành, nhất quyết phải nghe được đáp án của ông ấy mới được.
"Cô hỏi tôi không phải được rồi sao?" Ánh mắt bà Vệ lạnh lùng: "Ông ta chính là bố ruột của cô! Và cô chính là nghiệp chướng do một hôm ông ta uống say bất cẩn ngủ với vợ của người anh em tốt nhất của mình mà có!"
Hai từ nghiệp chướng như tiếng sấm vang lên trong lòng Phương Viện Viện.
Đôi mắt cô ta chợt trừng lên, cơ thể lảo đảo, bước lui về sau hai bước.
"Nghiệp... chướng?" Cô ta cứ lặp đi lặp lại hai từ này.
Cô vốn cho rằng Thủ trưởng ban chấp hành là vì có nguyên nhân khác nào đó không thể nhận cô ta, ví dụ chưa kết hôn không thể có con, hoặc không môn đăng hộ đối với mẹ cô ta nên bị hai bên gia đình phản đối, hoặc do mẹ cô ta vứt bỏ ông ấy... Nhưng cô ta chưa từng nghĩ, chân tướng sự việc lại là như vậy!
Thủ trưởng ban chấp hành giơ tay lên, dường như muốn tát bà Vệ một cái thật mạnh, nhưng bà Vệ không sợ ông, ngược lại còn hất cằm, đưa gương mặt đến trước ông.
"Muốn đánh tôi? Có giỏi thì ông đánh đi. Đến đây, bên trái không đủ, có cần cả bên phải cũng đánh luôn không?"
Vệ Thường Khuynh và Tề Tiểu Tô bỗng chốc trở thành nhân vật quần chúng, nhìn hai người họ diễn trò cười này.
Đối với Vệ Thường Khuynh mà nói, biết được bà Vệ không phải là mẹ ruột của mình, trong lòng anh ngược lại cảm thấy nhẹ nhõm, tuy có một chút mơ màng và cảm khái thương xót cho mẹ ruột của mình là Cẩm Sắt, nhưng đối với một người đàn ông có tâm lý mạnh mẽ như anh mà nói, những chuyện này hoàn toàn có thể giấu ở trong lòng, chỉ xem như áp lực trong lòng mà thôi.
"Thật nực cười, Vệ Kiêu và Phương Tấn hai người này quả là một cặp anh em tốt, yêu cùng một người phụ nữ, cả những chuyện trải qua cũng tương đối giống nhau, đều trong tình huống đặc biệt ngủ với người phụ nữ khác, sau đó hai người phụ nữ này đều vì một đêm đó mà mang nghiệt chủng!"
"Bà nói ai là nghiệt chủng?"
Tề Tiểu Tô cảm nhận được sự tức giận của Vệ Thường Khuynh lúc nghe thấy hai từ này, lập tức giận dữ quát một tiếng.
"Gì đây, ở đây cũng đến lượt cô lên tiếng sao?" Bà Vệ quét mắt qua: "Lúc nãy tôi đã nói rồi, cô là cái thá gì chứ? Tuy tôi không phải mẹ ruột của Vệ Thường Khuynh, nhưng tôi vẫn là dì của nó, tôi còn nuôi nó lớn khôn, công dưỡng dục lớn hơn cả công sinh thành, cô có hiểu đạo lý này không?"
Thấy Vệ Thường Khuynh như định lên tiếng, bà ta liền lập tức nói tiếp: "Hơn nữa, cô có biết nó và Phương Viện Viện đã hứa hôn rồi không? Vừa rồi tôi nói chính là hai đứa nó! Khi ấy hai đứa nó đã từng có lễ hứa hôn chính thức, trước khi Vệ Kiêu vẫn chưa rời khỏi đây, nó và Phương Tấn còn có một khoảng thời gian qua lại rất thân thiết, tưởng tôi không biết sao?"
Vệ Thường Khuynh và Phương Viện Viện?
"Cẩm Địch! Bây giờ rốt cuộc bà nói những chuyện này còn có ý nghĩa gì không?" Thủ trưởng ban chấp hành thật sự đã tức giận, tiện tay vơ một vật trang trí thủy tinh bên cạnh ném xuống đất.
Tiếng thủy tinh vỡ vụn khiến phòng khách vốn đã rất căng thẳng càng trở nên như mũi tên bắn ra khỏi nỏ.
Sắc mặt bà Vệ hơi thay đổi, không kìm được lùi về sau một bước.
Nhưng bà ta vẫn không chịu khuất phục hất cằm tiếp tục nói: "Đương nhiên là có, lúc đó ông và Vệ Kiêu tự quyết định chuyện hứa hôn cho Vệ Thường Khuynh và Phương Viện Viện, tôi tuyệt đối không đồng ý, nhưng cũng không nói gì. Nhưng Phương Tấn, ông có xứng đáng với tôi không? Những cỗ máy xuyên không mà Vệ Kiêu nghiên cứu, lẽ nào không phải do ông dốc lòng ủng hộ sao? Có một đợt ông ta định từ bỏ, là ông khăng khăng bảo ông ta nhất định phải kiên trì đừng từ bỏ! Nếu không phải ông tiếp tục tìm tài trợ cho ông ta, nếu không phải ông ủng hộ, ông ta sẽ tiếp tục sao? Sau đó ông ta có gặp được yêu tinh gì đó khăng khăng muốn sống cùng người ta mà vứt bỏ tôi không? Những chuyện này ông cũng thừa nhận phải không? Thế nên ông lại mắc nợ tôi, chính ông đã nợ tôi! Nợ tôi dù thế nào cũng không trả sạch! Ông đừng tưởng tôi không biết ông có mục đích gì, chẳng qua ông muốn ông ta giúp ông tìm thấy người đàn bà đó..."
"Đã nói đủ chưa?" Vệ Thường Khuynh lạnh lùng cắt ngang bà ta.
Ánh mắt anh lạnh nhạt, nhìn bà ta, lại khiến bà ta nhất thời rút lui. Nhưng lại cảm thấy bản thân là trưởng bối bị anh áp bức như thế rất mất mặt, lại lập tức tự vũ trang cho mình.
"Những gì tôi nói vốn là..."
"Không ai nợ bà cả." Vệ Thường Khuynh lại một lần nữa cắt ngang: "Nếu nói nợ, tôi có thể nói chính là bà nợ mẹ tôi. Bà đã nợ bà ấy quá nhiều, nợ bà ấy một người chồng yêu thương bà ấy, nợ bà ấy một đứa con trai, nợ bà ấy một gia đình viên mãn và một cuộc sống hạnh phúc."
"Sao có thể chứ, chuyện này không liên quan đến tôi! Rõ ràng là chị ấy..." Bà Vệ vốn muốn nói sao tôi có thể nợ chị ta, rõ ràng là chị ta nợ tôi, nhưng câu này dù có thế nào cũng không thể nói ra được.
___________________________Chương 983: Liên minh - Uy hiếp ông"Ban đầu cho dù Vệ Kiêu hiểu lầm, bà cũng hoàn toàn có cơ hội nói mọi chuyện cho rõ ràng, nhưng bà không làm, bà đừng tưởng như thế là hi sinh cho Thủ trưởng ban chấp hành, có ai cần kiểu hi sinh này của bà không? Huống hồ, cho dù lúc đó bà đã chấp nhận chuyện này, sao lại phải lập tức đăng ký kết hôn? Điều này đã khiến mọi chuyện hoàn toàn không thể xoay chuyển được nữa. Chuyện chưa được bao lâu, bà lại chuyển hướng tình cảm của mình lên bố tôi, điều này chứng tỏ bà vốn không yêu Thủ trưởng ban chấp hành nhiều như bà tưởng tượng, cái bà yêu nhất chính là bản thân bà mà thôi?" Tề Tiểu Tô lạnh lùng nói.
"Còn nữa, bà nói ở đây tôi không có tư cách nói chuyện, bà sai rồi, chỉ cần là chuyện có liên quan đến Vệ Thường Khuynh, tôi đều có tư cách để nói, tôi không quan tâm trước đây anh ấy từng hứa hôn với ai, tôi chỉ biết bây giờ anh ấy là chồng sắp cưới của tôi, hơn nữa sau này chúng tôi sẽ kết hôn, anh ấy là của tôi, chuyện của anh ấy chính là chuyện của tôi! Ai không phục, ai muốn giành thì cứ tới đây."
Tề Tiểu Tô đứng bên cạnh Vệ Thường Khuynh, ánh mắt đanh lại, khí thế vốn chẳng thua kém anh bao nhiêu, hơn nữa lúc cô nói những lời này, Vệ Thường Khuynh lại giơ tay kéo cô vào lòng, dáng vẻ "Những gì cô ấy nói tôi đều đồng ý, ai phản bác cô ấy thì không xong với tôi" trông rất khí thế.
Bà Vệ giận đến mức cả người run lên. Bà ta nhìn cô, tức giận nói: "Cô dựa vào cái gì chứ? Rốt cuộc cô từ đâu đến chúng tôi còn chưa tra rõ..."
"Đủ rồi!" Phương Viện Viện đột nhiên hét lớn một tiếng, cô ta nhìn sang Vệ Thường Khuynh, lại nhìn sang Thủ trưởng ban chấp hành: "Bây giờ tôi chỉ muốn biết, những gì bà ta nói có phải đều là thật không!"
Cô ta chỉ tay về phía bà Vệ.
Thân thế của cô ta còn chưa làm rõ, rốt cuộc họ có xem cô ta ra gì không?
Nhìn thấy Tề Tiểu Tô, trong lòng cô ta bỗng dâng lên một sự đố kỵ, sao cô có thể điềm tĩnh như vậy chứ? Bất luận bà Vệ nói gì cũng không thể khiến cô mất không chế, cũng không thể dao động sự bình tĩnh và khí thế của cô.
Hơn nữa, Vệ Thường Khuynh còn bảo vệ cô như vậy!
Nếu những gì bà Vệ nói là thật, người mà anh đã hứa hôn là cô ta!
Vệ Thường Khuynh là người đàn ông mà cô ta vẫn luôn muốn được gặp, vì Thủ trưởng ban chấp hành từng nói với cô ta, Vệ Thường Khuynh là Thiếu soái trẻ tuổi xuất sắc nhất ở Liên minh, từ lúc đó cô ta vẫn luôn nghĩ, đến lúc cô ta có thể đến thủ đô của Liên minh cô ta sẽ có thể ở bên cạnh Vệ Thường Khuynh, cô ta từng nhìn thấy ảnh của anh, vừa nghĩ đến anh chàng anh tuấn bất phàm đó là một nửa trong tương lai của mình, trong lòng liền tràn đầy hạnh phúc và mong đợi.
Thế nên lần này đến cô ta nghe thấy chuyện Mạt Na muốn gả cho Vệ Thường Khuynh, trong lòng thật ra cũng rất tức giận, chẳng qua vì Vệ Thường Khuynh đã mất tích nửa năm, sống chết chưa rõ, thế nên cô ta nhất thời không định làm gì, bản thân không muốn làm gì, nhưng nhìn thấy Tề Tiểu Tô phá hỏng tiệc mừng của bà Vệ làm cho họ, cô ta vẫn rất vui mừng, thậm chí còn có cảm giác gặp may.
Nhưng bây giờ, Tề Tiểu Tô lại ở bên Vệ Thường Khuynh!
Vệ Thường Khuynh không chỉ không chết, còn có luôn cả vợ sắp cưới!
Chuyện này bảo sao cô ta không đố kỵ cho được!
Nhưng, bây giờ điều cô ta quan tâm chính là thân thế của mình. Nếu cô ta thật sự là con gái của Thủ trưởng ban chấp hành, vậy cô ta sẽ đường đường chính chính trở thành một tiểu thư đài các, đến lúc đó bất luận nói gì, cô ta cũng có tư cách để tranh rồi!
Thế nên, cô ta không đợi được nữa, lại truy hỏi Thủ trưởng ban chấp hành một lần nữa: "Cậu nói đi, cậu nói đi! Những gì bà ta nói có phải là thật không?"
"Thế nào, bây giờ ông không dám nhận cả con gái ruột sao?" Bà Vệ có chút khinh thường nhìn Thủ trưởng ban chấp hành nói: "Nhưng chỉ có một cơ hội lần này, bây giờ nếu ông không nhận, sau này chưa chắc có cơ hội nhận lại đâu."
Lần này nếu không nhận, Phương Viện Viện còn có thể tha thứ cho ông sao? Đương nhiên, Phương Viện Viện có lẽ cũng có thể tha thứ cho ông, nhưng Phương Tấn bây giờ có thể nhẫn tâm làm tổn thương cô ta sao? Khi cô ta đã hỏi thẳng ra như vậy còn từ chối cô ta, phủ nhận cô ta?
Phương Tấn vốn vẫn luôn cảm thấy hổ thẹn với cô ta nếu lúc này phủ nhận, trong lòng chắc chắn sẽ đau như dao cắt.
Bà ta nghĩ không sai, lúc này Thủ trưởng ban chấp hành đúng là đau như dao cắt, ông ấy thấy con gái mình như vậy, thật sự không nhẫn tâm gạt cô ta nữa.
Ông ra sức nhắm nghiền mắt, gật đầu.
Trong lòng Phương Viện Viện sửng sốt, giọng run run nói: "Cậu, cậu thừa nhận rồi sao? Thật sao? Cậu là bố của con sao?"
"Phải, Viện Viện, ta là bố ruột của con." Giọng nói của Thủ trưởng ban chấp hành đắng ngắt, chua chát, vô cùng áy náy: "Cẩm Địch nói đều không sai."
Ông không chỉ thừa nhận bản thân là bố ruột của cô ta, còn thừa nhận những lời mà bà Vệ miêu tả về ông.
Một lần uống say, lên giường với vợ anh em tốt của mình, sau đó có cô ta.
Chuyện này đối với Thủ trưởng ban chấp hành mà nói, tuyệt đối là vết nhơ cực lớn.
Nếu có người lấy chuyện này công kích ông, cuộc sống đời tư của ông sẽ bị lan truyền tương đối khó nghe, dù bây giờ dân chúng ngày càng cởi mở hơn, nếu làm lớn chuyện, rất có thể Thủ trưởng ban chấp hành cũng không thể không rớt đài.
Đối với Thủ trưởng ban chấp hành mà nói, chính trị chính là theo đuổi cả đời của ông, ông không phải người ham mê quyền lực, nhưng, trên con đường này ông có thể đạt được cảm giác thỏa mãn rất lớn, hơn nữa ông cũng có thể dùng quyền lực này phục vụ thật tốt cho Liên minh, đây là hành tinh mà ông yêu quý, ông thật sự không muốn nhìn thấy nó cuối cùng lại mất đi điều kiện cư trú.
Thế nên, một mặt, ông ấy thật sự cảm thấy bản thân đã đi vào ngõ cụt, cảm thấy mình hổ thẹn với Vệ Kiêu và Cẩm Sắt, cũng có một phần có lỗi với Cẩm Địch, một mặt, cũng vì ông ý thức được không muốn để chuyện này hủy đi con đường chính trị của mình.
Đương nhiên, một nguyên nhân quan trọng nhất là, ông không muốn Phương Viện Viện biết được thân thế của mình, là bố ruột lại làm ra một chuyện súc sinh như vậy mới có cô, chuyện này có thể sẽ khiến con bé bị tổn thương, khiến con bé xem thường bố của mình, cảm thấy sự tồn tại của mình là một vết nhơ.
Ông không muốn khiến con bé tổn thương, nhưng bây giờ xem ra, ông đã làm tổn thương con bé rồi.
Ông suy sụp cúi đầu xuống, nháy mắt như đã già đi năm tuổi.
Thủ trưởng ban chấp hành đợi Phương Viện Viện khóc lóc làm loạn, thậm chí mắng ông, nhưng Phương Viện Viện lại luôn rất yên tĩnh.
Ông ngẩng đầu, Phương Viện Viện đột nhiên bổ nhào đến, sà vào lòng ông: "Bố!"
Thủ trưởng ban chấp hành ngây ra.
"Viện Viện, con, con không hận bố sao?"
Phương Viện Viện trong lòng ông ngẩng đầu, nói: "Ai nói con không hận! Con hận! Hận sao bố không sớm nhận lại con?"
"Xin lỗi, bố có lỗi với con, Viện Viện." Thủ trưởng ban chấp hành ôm chặt cô, hốc mắt ướt đẫm.
Không ngờ con bé lại không hận ông cho mình một xuất thân ô nhục như vậy.
Không ngờ con bé lại không hận ông.
Vấn đề mà trước nay ông vẫn luôn lo lắng cứ thế mà được giải quyết rồi. Thật không hổ là con gái của ông, rất chu đáo.
Thủ trưởng ban chấp hành liền cảm thấy cuộc đời của mình đã viên mãn rồi.
Nhưng chính vào lúc này, bà Vệ đột nhiên cười lạnh một tiếng nói: "Đúng là phụ tử tình thâm, thật khiến người khác cảm động. Phương Tấn, nếu ông đã nhận lại con gái, vậy có phải cần công bố cho thiên hạ không? Có cần tôi giúp không?"
Cả người Thủ trưởng ban chấp hành chợt cứng đờ.
Ông đột nhiên hiểu ra ý của bà ta.
Trước đây không để Phương Viện Viện xuất hiện ở thủ đô của Liên minh là ý của bà ta, yêu cầu của bà ta, nhưng bây giờ bà ta ép ông nhận lại đứa con gái này, bà Vệ lại có mục đích khác.
Lúc này sao ông có thể công khai được chứ?
Kẻ thù chính trị của ông sẽ lập tức nắm bắt cơ hội kéo ông khỏi vị trí Thủ trưởng ban chấp hành tối cao này xuống.
Bà ta nói vậy là muốn uy hiếp ông.
____________________________Chương 984: Liên minh - Một nắm đấm giải quyếtNếu là trước đây, có lẽ ông thật sự sẽ không sợ.
Vì con gái của ông đã không còn hận ông nữa, đã nhận lại ông.
Nhưng bây giờ chính là lúc Liên minh loạn trong giặc ngoài, nếu ông đi rồi, không biết Liên minh sẽ rơi vào cục diện thế nào, sẽ trở nên hỗn loạn như thế nào nữa, bọn đối địch cứ nhìn chằm chằm vào cái vị trí này của ông, sẽ đứng trên góc độ của quốc gia ư?
Nếu họ chỉ một mực bắt đầu tranh giành, Liên minh nhất định sẽ vô cùng nguy cấp.
Lúc này ông thật sự không thể để Liên minh rơi vào bước đường như vậy.
Từ cơ thể cứng đờ của ông, Phương Viện Viện liền hiểu ra sự lựa chọn của ông.
Cô ta bỗng cảm thấy có chút chua xót.
"Bố, không lẽ con vẫn chưa thể công khai thân phận? Vẫn chỉ có thể gọi bố là cậu sao?"
Câu này của cô ta khiến sự áy náy trong lòng Thủ trưởng ban chấp hành lại dâng lên mãnh liệt.
Ông đang định nói chuyện, Vệ Thường Khuynh đã lên tiếng trước ông: "Không sai, ít nhất hiện tại không thể công khai."
"Tại sao chứ?" Phương Viện Viện không ngờ người lên tiếng nói không được lại là Vệ Thường Khuynh, bỗng sững sờ.
Vệ Thường Khuynh liếc nhìn cô ta, nhàn nhạt nói: "Bây giờ công khai, Thủ trưởng ban chấp hành có thể sẽ mất đi chức vụ này. Nói như thế, cô vẫn kiên quyết muốn công khai sao?"
Biểu cảm của Phương Viện Viện có chút suy sụp.
Sao?
Bây giờ công khai quan hệ của họ, bố cô ta sẽ mất đi thân phận Thủ trưởng ban chấp hành tối cao sao? Nếu như vậy cô ta nhận lại ông còn ý nghĩa gì chứ?
Đến lúc đó cô ta cũng không thể trở thành tiểu thư đứng đầu Liên minh này nữa rồi!
Nghĩ đến điểm này, Phương Viện Viện liền cảm thấy rất khó chịu.
"Đương nhiên công việc của bố quan trọng hơn, con không để tâm tới danh hiệu này, dù sao con biết con có bố là được." Cô ta nở một nụ cười cũng xem như khá là tươi tắn: "Sau này tìm cơ hội khác vậy."
"Viện Viện..." Thủ trưởng ban chấp hành vuốt ve gương mặt cô ta, lại một lần nữa cảm thấy cô ta rất hiểu chuyện.
Sau đó ông nhìn sang bà Vệ, trầm mặt: "Cẩm Địch, rốt cuộc bà muốn làm gì?"
"Tôi muốn làm gì? Không phải ông rất rõ sao? Tôi muốn có một đứa cháu, tôi muốn bồi dưỡng ra một người của Vệ gia luôn phục tùng mệnh lệnh của tôi, yêu tôi, kính tôi, xem lời nói của tôi như thánh chỉ!"
Sau này, bà ta sẽ cho đứa cháu đó đi tìm cách xuyên không, đi tìm niên đại mà Vệ Kiêu đang sống, nếu Vệ Kiêu và người phụ nữ đó có con cháu, là nam, bà ta sẽ bảo cháu mình hại chết đứa cháu trai đó, nếu là nữ, thì bảo cháu mình dụ dỗ con bé đó, sau đó để cho Vệ Kiêu nếm thử nỗi khổ khi cháu trai cháu gái của mình loạn luân.
Tất cả những người có lỗi với bà ta, bà ta đều sẽ thẳng tay báo thù.
Mà có cách báo thù nào tốt hơn cách này nữa chứ?
Đương nhiên, mục đích đằng sau này, bà ta tuyệt đối sẽ không tiết lộ.
Bằng không, Phương Tấn sẽ không đồng ý.
Nhưng, bà ta không ngờ, Thủ trưởng ban chấp hành lúc này cũng không đồng ý với yêu cầu của bà ta, thậm chí cảm thấy rất xằng bậy.
Ông nhìn bà ta như nhìn một con quái vật: "Cẩm Địch, có phải bà bị điên rồi không? Bây giờ Thường Khuynh đang ở đây, nó trở về rồi, nó chưa chết, bà lại muốn..."
Chuyện đó dù sao ông cũng không thể thốt ra được.
"Không cần cách đó cũng được, vậy ông hạ lệnh cho nó!" Ánh mắt bà Vệ nhìn Vệ Thường Khuynh càng ngày càng lạnh lùng: "Ông hạ lệnh bảo nó lập tức kết hôn với Mạt Na, sinh con với cô ta đi."
"Ha."
Vệ Thường Khuynh bật cười châm biếm, ôm chặt Tề Tiểu Tô.
"Tôi sẽ công bố thanh minh, cắt đứt quan hệ mẹ con với bà." Anh nói.
Bà Vệ ngay lập tức bị câu nói này đả kích. Bà ta mở to mắt, không dám tin nhìn anh: "Con muốn xóa bỏ quan hệ mẹ con với mẹ? Con dựa vào cái gì chứ? Mẹ nuôi con đến lớn như vậy, cho dù mẹ không phải là người đã sinh ra con, cũng là người đã nuôi lớn con, huống hồ, mẹ còn là dì của con, sao con có thể cắt đứt quan hệ với mẹ được chứ?"
"Vấn đề này đương nhiên tôi sẽ giải quyết." Vệ Thường Khuynh nói, không nhìn bà ta nữa, ôm Tề Tiểu Tô xoay người định rời đi: "Xin lỗi, chuyện của các người chúng tôi không tiện xen vào."
Nhìn thấy họ đã bước ra đến cửa, bà Vệ đột nhiên hét lớn một tiếng: "Vệ Thường Khuynh! Con đừng tưởng như vậy mẹ sẽ hết cách! Trước đây ta đã cho người lấy t*ng trùng của con, còn đang đông lạnh! Mạt Na đã hứa sẽ là người thụ thai nhân tạo!"
Toàn thân Vệ Thường Khuynh lập tức cứng đờ.
Thế nên, chuyện mà trước đây họ nói chính là chuyện này sao?
Trong khoảng thời gian anh mất trí nhớ...
Anh nhìn thấy áo khoác trắng, bản thân nằm trên giường phẫu thuật.
Là họ đã giở trò với anh.
Vệ Thường Khuynh chỉ cảm thấy một luồng lửa giận từ đáy lòng dâng lên, nhanh chóng dâng đến đỉnh đầu.
Lý! Nào! Lại! Thế!
Ức! Hiếp! Người! Quá! Đáng!
Họ lại dám sỉ nhục anh như vậy!
Trong khi anh đang trong tình trạng không biết gì, không được sự đồng ý của anh mà lại dám làm chuyện đó với anh!
Không thể nào chấp nhận nổi!
Tề Tiểu Tô cũng hiểu ý của bà Vệ, đồng thời cô cũng cảm thấy vô cùng tức giận.
Cô bỗng quay ngoắt người lại, ánh mắt như tóe lửa, lạnh lùng nhìn bà Vệ: "Bà nói cái gì?"
"Nói cái gì vừa rồi cô không nghe thấy sao?" Bà Vệ lúc này dường như rất đắc ý, hất cằm nói với Tề Tiểu Tô: "Cô muốn lấy con người của nó, vậy thì cho cô, nhưng, Mạt Na vẫn có thể mang thai đứa con của người đàn ông của cô, sau này tôi cũng sẽ để cho đứa bé đó theo họ Vệ! Thế nào?"
"Đờ mờ, tôi có thể đánh phụ nữ không?" Tề Tiểu Tô nhìn dáng vẻ hống hách có phần điên cuồng này của bà Vệ, trong đầu nghiến răng nghiến lợi hỏi.
Hệ thống Tiểu Nhất rất tán thành: "Bản Hệ thống ủng hộ!"
Loại phụ nữ này, mặc kệ bà ta là thân phận gì, phải đánh cho bà ta biết cái gì gọi là lễ độ!
Nhận được ủng hộ, ánh mắt Tề Tiểu Tô liền lạnh xuống, buông tay Vệ Thường Khuynh ra, từng bước từng bước tiến về phía bà Vệ.
"Thế nào, không lẽ ở đây cô cũng dám đánh người sao?" Bà Vệ nhìn thẳng vào cô, không hề tránh né: "Cô phải suy nghĩ cho kỹ..."
Bà ta tuyệt đối không tin Tề Tiểu Tô dám ra tay ở đây, còn là ra tay với bà ta.
Nhưng, bà ta đã đánh giá cao Tề Tiểu Tô rồi.
Có người dám làm chuyện này với người đàn ông của cô, không lẽ cô còn phải nhịn sao?
Cô không nói tiếng nào, trực tiếp tung nắm đấm.
"Bốp!"
Vang lên một tiếng, một bạt tai giáng xuống gương mặt bà Vệ, bà ta chỉ cảm thấy trước mắt tối đen, sau đó lập tức ngã xuống.
Thủ trưởng ban chấp hành đứng ngay bên cạnh bà ta, nhưng lại như không kịp, vốn không đỡ bà ta.
Nhưng, ông và Phương Viện Viện đều kinh ngạc nhìn cô, hoàn toàn không ngờ cô lại thật sự ra tay với bà Vệ, hơn nữa một bạt tai đã đánh ngất bà ta.
"Tề Vân Diên, cô..."
Phương Viện Viện cũng kinh hoàng rất lâu vẫn chưa hoàn hồn.
Họ nhất thời đều không có cách nào phản ứng kịp.
Ngược lại bản thân Tề Tiểu Tô đã quay đầu nhìn sang Vệ Thường Khuynh, có chút áy náy nói: "A Khuynh, xin lỗi, em thật sự không kiềm chế được."
Bất luận thế nào, trong mắt người ngoài, bà Vệ trước sau vẫn là mẹ của Vệ Thường Khuynh, là phụ nữ, là người đã vất vả nuôi anh lớn khôn.
Cô ra tay đánh bà Vệ, có lẽ Vệ Thường Khuynh sẽ cảm thấy rất đau buồn.
Vệ Thường Khuynh bước đến giơ tay kéo cô vào lòng.
Sao anh có thể không hiểu tâm ý của cô chứ.
Thật ra anh cũng đã rất tức giận, nếu không lập tức tìm cách nào đó phát tiết ra, có lẽ bản thân sẽ tức chết. Nhưng, với thân phận của anh, đúng là không thể ra tay với bà Vệ.
Nhưng Tề Tiểu Tô thì có thể.
Cô còn chưa bước vào cửa Vệ gia. Cho dù đã là người của Vệ gia, mẹ chồng nàng dâu gây cãi thậm chí ra tay đánh nhau cũng không phải không có.
Nếu như có người đội cho họ cái tội danh bất hiếu, thì để cô gánh vác, dù gì cô cũng không để tâm!
Không ai có quyền ức hiếp người đàn ông của cô!
_______________________________Chương 985: Liên minh - Chặt cánh tay của cô taThủ trưởng ban chấp hành nhìn bà Vệ nằm dưới đất, lại nhìn sang Tề Tiểu Tô, thở dài.
"Bây giờ phải làm sao?" Ông hỏi.
Tề Tiểu Tô hừ lạnh một tiếng: "Hừm, rất dễ thôi, giao dịch mà bà ta nói cũng không phải không thể, chúng tôi cũng không muốn bà ta ra ngoài ăn nói linh tinh và Thủ trưởng ban chấp hành ngài lúc này càng không muốn công bố quan hệ cha con với Phương Viện Viện, hoặc đem những chuyện trước đây của ông nói ra ngoài."
Cô dừng lại một chút nói: "Thế nên, chúng ta đều không hi vọng bà ta tiết lộ ra ngoài, vậy cứ để bà ta không có cơ hội ra ngoài nói năng xằng bậy là được."
"Ý của cô là, nhốt bà ấy lại?"
Tề Tiểu Tô lắc đầu: "Cái gì gọi là nhốt bà ta chứ, chẳng qua do sức khỏe của bà ta không được tốt, phải ở lại đây tĩnh dưỡng mà thôi!"
Thủ trưởng ban chấp hành nhìn Tề Tiểu Tô, đột nhiên cảm thấy tính tình của cô bé này cũng rất thẳng thắn.
Ông còn đang suy nghĩ, Phương Viện Viện đã nói: "Nhưng, không sợ sau khi bà ta tỉnh lại sẽ làm loạn sao?"
"Vậy bà ta cũng phải làm loạn được đã mới tính." Tề Tiểu Tô nhìn Thủ trưởng ban chấp hành: "Không lẽ Thủ trưởng ban chấp hành cả một chút bản lĩnh này cũng không có sao?"
"Cô Tề hình như rất ghét tôi?" Sau khi Thủ trưởng ban chấp hành hỏi câu này bản thân cũng có chút bất ngờ.
Ông để tâm Tề Tiểu Tô có ghét ông hay không làm gì chứ?
Nhưng, nhìn dáng vẻ Tề Tiểu Tô lạnh lùng nói chuyện với ông như thế, cũng không biết vì sao trong lòng ông lại có chút buồn bực.
Tề Tiểu Tô ha ha một tiếng, hỏi ngược lại: "Ông có thể xem là đồng lõa của Cẩm Địch, sau khi thay bà ta làm những chuyện tổn hại A Khuynh, ông cảm thấy tôi nên thích ông sao?"
Ban đầu gặp mặt, ấn tượng của cô đối với Thủ trưởng ban chấp hành cũng rất tốt, cảm thấy ông ấy khá phong độ, nho nhã, con người cũng bình dị, dễ gần.
Nhưng sau khi nghe thấy nhiều chuyện như vậy, đặc biệt là khi biết bà Vệ làm những chuyện này với Vệ Thường Khuynh đều được ông giúp đỡ, sao cô còn có thể có hảo cảm với ông được?
Những người này, những người làm hại người đàn ông của cô, cô đều không thể thích được.
"Tôi vốn không giúp bà ta." Thủ trưởng ban chấp hành cũng không biết bản thân sao lại phải giải thích, nhưng, ông thật sự không muốn Tề Tiểu Tô ghét mình, bản thân ông cũng không nhận ra, "Bà ta nói Thường Khuynh..."
"Lúc đó tôi vốn không biết, sau khi biết đã lập tức cho người đến lấy về, do tôi phái người bảo quản, vốn không đưa cho bà ta, chính vì sợ bà ta thật sự làm ra mấy chuyện này."
Không nhắc chuyện này còn đỡ, vừa nhắc đến, sắc mặt của Vệ Thường Khuynh liền thay đổi.
Đúng là đáng chết!
"Lúc đó, là ai ra tay?" Anh nghiến răng nghiến lợi hỏi câu này.
Tề Tiểu Tô cũng muốn biết.
Là ai đã ra tay.
Ai ra tay, cô sẽ đến chặt gãy tay người đó.
Người đó có phải là Hình Vũ Tuệ hiện đang là chủ quản cao cấp ở phòng quản lý Thiên Vực không?
Phương Viện Viện dường như cũng nghe ra ý nghĩa thật sự của vấn đề này, bỗng cô ta xấu hổ đỏ mặt.
Trời ạ, tưởng tượng ra khung cảnh đó, mặt của cô ta liền nóng bừng lên. Hơn nữa, cô ta cũng có chút đố kỵ với người đã ra tay. Rốt cuộc là ai chứ?
Thủ trưởng ban chấp hành trước nay chưa từng cảm thấy lúng túng như vậy.
"Lúc đó người phụ trách thôi miên cậu là bác sĩ Hình, có lẽ cậu ở Thiên Vực cũng từng gặp bà ta. Từ sau chuyện đó, tôi đã tìm cơ hội điều bà ta ra khỏi bệnh viện Trung ương."
"Hình Vũ Tuệ?"
Cái tên này thốt ra từ miệng Tề Tiểu Tô, khiến Thủ trưởng ban chấp hành đột nhiên cảm thấy xung quanh sát khí đằng đằng.
"Là bà ta. Nhưng, chuyện đó..." Ông lúng túng sờ mũi, nói: "Lấy cái đó bây giờ không cần đích thân ra tay, chỉ cần tiêm một mũi, sau đó thu vào ống nghiệm là được..."
Vậy cũng có người đã cởi quần của anh!
Đm!
Tề Tiểu Tô vẫn đằng đằng sát khí, cô quay đầu nhìn Vệ Thường Khuynh: "Nếu em chặt cánh tay của Hình Vũ Tuệ, anh có cảm thấy em quá bạo lực không?"
Vệ Thiếu soái vốn buồn bực đến mức muốn xách súng đi giết người nhưng lúc nhìn thấy dáng vẻ ghen tuông bé nhỏ này của cô, lại đột nhiên cảm thấy buồn cười, sự khó chịu và buồn bực trong lòng cũng tan đi không ít. Anh giơ tay xoa xoa mái tóc ngắn của cô, lắc đầu nói: "Không, anh thích vợ yêu như vậy."
Còn Tề Tiểu Tô sau khi nhìn thấy sự u ám trong mắt anh dần tan đi, trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Vệ Thường Khuynh là một người đàn ông khá kiêu ngạo.
Để anh biết bản thân trước đây từng bị người khác hãm hại như vậy, đối với anh mà nói đây thật sự là một sự sỉ nhục cực lớn.
Cô không muốn để chuyện này lại trong lòng anh, trở thành gút mắc không thể tháo giải.
Bản thân cô tuy để ý, nhưng cũng may Thủ trưởng ban chấp hành thật sự đã không đưa thứ đó cho bà Vệ, bằng không, nếu Mạt Na thật sự mang thai đứa con của Vệ Thường Khuynh, lúc đó cô chắc chắn sẽ đau lòng đến chết.
Nghĩ thế, đối với Thủ trưởng ban chấp hành, cô ít nhiều vẫn có chút cảm kích.
"Thứ đó đang ở đâu?" Cô trực tiếp nhìn Thủ trưởng ban chấp hành hỏi.
Phương Viện Viện đã thật sự không vui rồi: "Tề Vân Diên, tốt nhất cô nên làm rõ bản thân đang nói chuyện với ai, đừng nói tôn trọng, ít nhất cô cũng phải khách khí một chút. Còn nữa, thứ đó..." Nói đến đây cô ta hơi liếc sang Vệ Thường Khuynh: "Cũng không đến lượt..."
Lời của cô ta còn chưa nói xong, Tề Tiểu Tô đã siết chặt nắm đấm, giơ nhẹ trước mặt cô ta, sau đó quét mắt nhìn bà Vệ còn đang nằm trên đất.
Ý tứ đó không cần nói cũng hiểu.
Ai nói chuyện nên khách khí một chút?
Cô đến cả dì kiêm mẹ nuôi của Vệ Thường Khuynh cũng có thể đánh một phát ngất luôn như vậy, đừng nói là Phương Viện Viện.
Sắc mặt Phương Viện Viện hơi trắng bệch.
Không biết vì sao, Thủ trưởng ban chấp hành nhìn thấy dáng vẻ này của Tề Tiểu Tô, trong đầu lại hiện lên dáng vẻ của một người phụ nữ.
Ban đầu, ông cũng cảm thấy cô rất dịu dàng hiền thục, tiểu thư khuê các, mãi cho đến một ngày ông cùng chồng của cô ấy uống say trở về, cô ấy vô cùng tức giận, vung vung nắm đấm với họ, vừa hung hăng vừa có chút uy hiếp nói "Lần sau còn uống say như vậy, em sẽ không tha cho các anh đâu!"
Dáng vẻ vừa rồi của Tề Tiểu Tô, tình cờ rất giống dáng vẻ của cô ấy lúc đó.
Thủ trưởng ban chấp hành nhìn Tề Tiểu Tô, càng nhìn càng cảm thấy cô và "bà ấy" có mấy phần giống nhau.
Có lẽ vì kiểu tóc khác biệt khá lớn nên trước đây ông không phát hiện ra. Nhưng bây giờ sau khi tưởng tượng dáng vẻ cô với mái tóc dài, ông cảm thấy càng giống.
Ông không kìm được tự mình cười khổ.
Nếu ông nói, sau khi phạm phải sai lầm đó ông mới phát hiện bản thân đã yêu vợ của anh em mình, có làm họ cảm thấy ông càng đê hèn hơn không?
Thế nên, cả đời này ông cũng không tiếp cận người phụ nữ nào khác, không yêu ai, không lấy vợ, giữa cuộc sống phồn hoa nhiều cám dỗ này, trước sau ông vẫn cô đơn một mình.
Vì suốt cả đời ông đã yêu hai người phụ nữ, một người cầu mà không được, còn gián tiếp hại cô ấy, khiến cô ấy cô đơn cả đời, đau buồn đến chết.
Một người còn lại, ông gặp gỡ quá muộn, cũng đã thật sự làm hại cô ấy, đối với cô ấy và chồng cô ấy đều là không thể tha thứ.
Tuy có lẽ họ vẫn không biết chuyện này.
Nhưng, ông đưa con gái của họ đi, đối với họ mà nói có thể cũng là một đả kích rất lớn.
Nhưng lúc đó ông cũng chỉ có thể làm thế.
Cô ấy và chồng đều còn rất trẻ, họ có thể có thêm đứa thứ hai, thứ ba, hay rất nhiều đứa khác.
Ông cũng không thể để giọt máu của mình trở thành quả bom giữa hai người họ, lỡ như một ngày nào đó tra ra, đó không phải là con gái của họ, vậy hạnh phúc của cô ấy không phải sẽ bị hủy hết sao.
Ông không thể làm thế.
Ông đã nợ họ quá nhiều.
Kiếp này đã không thể bù đắp.
"Bố, bố xem cô ta!" Phương Viện Viện bị nắm đấm này của Tề Tiểu Tô uy hiếp, quả nhiên không dám nói gì nữa, cô ta ôm chặt cánh tay của Thủ trưởng ban chấp hành, nấp vào sau lưng ông.
__________________________Chương 986: Liên minh - Đây là đồ của vợMặc kệ, dù sao bây giờ cô ta cũng đã là người có bố che chở.
Hơn nữa bố của cô ta còn là vị quan to nhất ở Liên minh.
Xuất thân của cô ta cao hơn bất kỳ ai.
Cô ta là một tiểu thư đài các đích thực.
Nhưng, bây giờ vẫn chưa thể công khai.
Nghĩ đến điều này, Phương Viện Viện lại có chút khó chịu. Ít nhiều cô ta vẫn oán trách Thủ trưởng ban chấp hành, năm xưa sao không ép mẹ cô ta và người đàn ông đó rời xa nhau, sau đó kết hôn với mẹ cô ta chứ?
Vậy không phải sẽ không có chuyện gì nữa rồi sao?
Cô ta cũng không cần mang thân phận vừa cao quý vừa hèn hạ này, bây giờ cũng không thể công khai.
Cứ đợi đi, sẽ có một ngày, cô ta nhất định tìm được cơ hội công khai chuyện này, đương nhiên, dưới tiền đề không làm tổn hại đến tiền đồ của Thủ trưởng ban chấp hành.
Bây giờ cô ta chỉ có thể nhẫn nhịn trước đã.
Còn cả Vệ Thường Khuynh, người đàn ông này vốn là của cô ta mới đúng.
"Được rồi, Viện Viện, con đi nghỉ trước đi, bố và Thường Khuynh còn có việc cần bàn." Thủ trưởng ban chấp hành vỗ vỗ lên mu bàn tay của cô ta.
Phương Viện Viện ngầm đen mặt.
Ông không giúp cô ta mắng Tề Vân Diên vài câu.
Không lẽ là vì nể tình của Vệ Thường Khuynh sao?
"Ngoan đi con."
Phương Viện Viện biết lúc Thủ trưởng ban chấp hành bàn chuyện công sẽ rất lạnh lùng, nếu cô ta cứ bám lấy, có lẽ thật sự sẽ khiến ông không vui, thế nên chỉ đành bĩu môi: "Vâng vâng, con về phòng trước đây."
Cô ta cũng có một căn phòng riêng ở đây.
Nói xong cô ta liền bước lên lầu.
Ở trên lầu nếu muốn nghe lén họ nói chuyện cũng không thể nào, ở đây hiệu quả cách âm rất tốt, cô ta vốn không thể nghe thấy gì.
Lúc quay đầu nhìn lại, thấy hai người đang đứng tựa vào nhau, đáy mắt Phương Viện Viện chợt tối đi.
Bây giờ sau khi biết anh chàng đó chính là Vệ Thường Khuynh, cô ta thật sự không vừa mắt Tề Vân Diên chút nào.
Đó vốn nên là người đàn ông của cô ta. Là chồng sắp cưới của cô ta.
Nhưng, rồi sẽ có cơ hội.
Bây giờ cô ta đã đoạt lại thân phận của mình, sau này, cũng sẽ đoạt lại người đàn ông của mình.
Hiện tại cứ để Tề Vân Diên đắc ý đi, bây giờ chẳng qua cô chỉ dựa vào thân phận của Vệ Thường Khuynh thôi, thật sự cho rằng Thủ trưởng ban chấp hành đang xem trọng cô sao?
Đợi đến lúc Vệ Thường Khuynh vứt bỏ cô, cô sẽ chẳng là gì cả.
Đến lúc đó để xem cô ta sẽ giày vò Tề Vân Diên như thế nào.
Sau khi Phương Viện Viện lên lầu, Thủ trưởng ban chấp hành nhìn sang Vệ Thường Khuynh: "Tôi sẽ cho người đưa Cẩm Địch ra ngoài trước vậy?"
Vừa rồi ông ta cũng đã nghe thấy ý kiến của Tề Tiểu Tô, trước đó Vệ Thường Khuynh cũng không phản đối, nhưng dù sao đó cũng là mẹ trên danh nghĩa của cậu ta, là người đã nuôi cậu ta khôn lớn, lại là dì ruột, ở trước mặt cậu ta mang người đi, dù sao cũng phải trưng cầu ý kiến của cậu ta.
Vệ Thường Khuynh trầm mặt gật đầu.
Đây là cách xử lý tốt nhất.
Bất luận người phụ nữ đó đã làm chuyện gì với anh, anh cũng không thể bắn một phát kết liễu cuộc đời bà ta được.
Nếu đã không thể, vậy bây giờ đương nhiên tốt nhất chính là giam lỏng bà ta, bằng không, không biết bà ta còn gây ra chuyện gì nữa.
Thủ trưởng ban chấp hành ấn vào máy trò chuyện, rất nhanh liền có một vệ sĩ đẩy cửa bước vào, Thủ trưởng ban chấp hành nói khẽ vài câu với cậu ta, sau đó vệ sĩ đó liền bế bà Vệ ra ngoài.
Tề Tiểu Tô nhìn bà Vệ bị đưa đi, trong lòng vẫn có một chút cảm giác phức tạp.
Mang tâm lý nàng dâu sớm muộn gì cũng phải gặp mẹ chồng từ thế kỷ 21 đến Liên minh, cô chưa từng nghĩ đến cuối cùng là chính tay cô đánh ngất mẹ chồng, còn tận mắt chứng kiến bà ta bị đưa đi giam lỏng thế này.
Nhưng, nhìn thấy dáng vẻ im ắng của người đàn ông bên cạnh, Tề Tiểu Tô không hề hối hận bản thân đã ra tay và đưa ra đề nghị giam lỏng bà ta. Bà ta vốn không xứng đáng làm mẹ người khác.
Làm tổn thương người đàn ông của cô, cô rất đau lòng.
Vệ Thường Khuynh giơ tay vỗ nhè nhẹ lên đầu cô.
Anh nhìn thấy sự đau lòng trong đáy mắt cô.
Trong lòng anh vô cùng ấm áp.
Bất luận thế nào, trên đời này, vẫn có một người hoàn toàn đứng về phía anh, có một người toàn tâm toàn ý yêu anh, bảo vệ anh.
Mẹ ruột của anh đã không vì anh mà cố gắng sống tiếp, cũng xem như đã vứt bỏ anh, bố của anh cũng lựa chọn đến bên một người phụ nữ khác, cũng như vứt bỏ anh.
Chỉ có Tề Tiểu Tô là người mãi mãi ở bên anh.
Kéo anh từ trong mỏ khoáng ra, cùng anh từ thế kỷ 21 đến Liên minh này.
Đau lòng vì anh, ra tay vì anh.
Anh có cô đã là đủ rồi.
Thủ trưởng ban chấp hành thấy hai người họ nhìn nhau, có thể cảm nhận sâu sắc tình cảm sâu đậm mà người thứ ba không thể chen vào được giữa hai người họ.
Ông không nhịn được khẽ thở dài.
Từ nhỏ ông đã đánh giá cao Vệ Thường Khuynh.
Nhìn thấy sự kiên trì và lanh lợi từ nhỏ của anh, nhìn thấy anh sau khi trưởng thành một mình đảm đương mọi việc, trở thành Thiếu soái trẻ nhất ở Liên minh, một mặt ông kiêu hãnh thay cho Vệ Kiêu, một mặt cũng cảm thấy, anh chàng như vậy mới thích hợp làm con rể của ông nhất.
Ông vốn luôn xem Vệ Thường Khuynh như con rể của mình, thế nên cũng đã nhiều lần âm thầm giúp đỡ anh.
Nhưng, ai ngờ, còn chưa đến lúc Phương Viện Viện đến Liên minh theo kế hoạch của ông, Vệ Thường Khuynh đã xảy ra chuyện.
Và sau khi cậu ta trở về, bên cạnh đã có một cô gái xuất sắc như Tề Vân Diên.
Đừng tưởng ông không nhìn ra tâm tư của Viện Viện.
Chắc chắn con bé sẽ không dễ dàng từ bỏ.
Nhưng cặp này xem ra cũng không dễ chia cắt.
Nghĩ đến điểm này, trong lòng Thủ trưởng ban chấp hành càng nặng trĩu.
"Hai người đi theo tôi."
Nhìn thấy Thủ trưởng ban chấp hành bước đến một góc, mở ra một đường hầm dẫn xuống đất, Vệ Thường Khuynh và Tề Tiểu Tô nhìn nhau, không chút nghi ngờ đi theo ông.
Nghĩ ra cũng phải, loại người như Thủ trưởng ban chấp hành, có thể ở một sân bóng như vậy khiến cả Bành Khố Các cũng không tìm ra, nơi này sao có thể không có cơ quan khác chứ?
Sau khi ba người bước vào đường hầm, cánh cửa đường hầm liền đóng lại.
Ba mặt của đường hầm đều là bóng đèn, ánh sáng ấm nóng rất dịu dàng, bước vào trong cảm giác giống như bước vào một đường hầm khoa học viễn tưởng dẫn đến tương lai vậy.
Đi được một đoạn, Thủ trưởng ban chấp hành lại mở khóa bằng đồng tử sau đó mở một cánh cửa ra, họ bước vào một chiếc thang máy.
Thang máy đi xuống khoảng bảy tầng lầu bình thường, mới dừng lại và mở cửa ra.
Ra khỏi thang máy chính là một căn phòng với màu trắng làm chủ đạo, có giường, có bàn ghế, có sô pha, có máy tính, tivi, còn có cả giá sách, quầy bar.
"Tôi chưa từng đưa ai xuống đây bao giờ cả." Thủ trưởng ban chấp hành ra hiệu cho họ ngồi xuống, sau đó bản thân bước đến bên cạnh giá sách, đếm đếm, rút ra một trong số những quyển sách trên kệ, lấy ra rồi ngồi xuống trước mặt họ, đẩy quyển sách sang.
Vệ Thường Khuynh đón lấy, vừa chạm tay vào liền cảm thấy không đúng, mở trang bìa ra, quả nhiên phát hiện quyển sách này chính là một thiết bị đông lạnh kiểu nhỏ, bên trong có đặt năm ống nghiệm, lúc nhìn thấy thứ chất lỏng màu ngà trong ống nghiệm, sắc mặt anh liền đen lại.
Thứ này của anh lại được một người đàn ông trịnh trọng cất giữ như vậy, chuyện này sao có thể không khiến anh nghiến răng ken két được?
Tề Tiểu Tô cũng cảm thấy cạn lời.
Thủ trưởng ban chấp hành lúng túng ho vài tiếng, sau đó nói: "Quả thật tôi rất muốn xin lỗi cậu về chuyện này."
Vệ Thường Khuynh đen mặt thẳng tay gập trang sách lại, sau đó nhét quyển sách đó vào lòng Tề Tiểu Tô.
"Vợ yêu, em cầm đi, cái này chỉ có thể là của em."
Tề Tiểu Tô: "..."
Cô có thể chửi thề không?
___________________________Chương 987: Liên minh - Tuyên chiến của BrienĐm, sao cô lại cảm thấy câu nói này có gu rất mạnh còn mang cả ẩn ý khó bề miêu tả thế nhỉ?
Cô giữ cái này làm gì chứ!
Muốn có, đã có người thật cho cô rồi!
Đm, cô cũng bị làm cho hồ đồ mất rồi, đây là suy nghĩ gì vậy hả?!
Mặt của Cô Tề cũng nóng lên.
Thủ trưởng ban chấp hành không ngờ mình trả lại món đồ đó lại khiến cặp tình nhân này có phản ứng như vậy, gương mặt tuấn tú cũng lúng túng đến cứng đờ.
Phải mau chuyển đề tài mới được.
"Thường Khuynh, bảo hai người xuống đây, vì chuyện tiếp đến tôi muốn nói vô cùng quan trọng, không thể tiết lộ ra ngoài." Nói đến đây, tinh thần của Thủ trưởng ban chấp hành lại trở nên nghiêm túc.
"Trên thực tế, năm xưa tôi rất hứng thú với hạng mục mà bố cậu Vệ Kiêu nghiên cứu, hơn nữa, tôi cũng là người thí nghiệm đầu tiên của ông ấy. Lúc đó tôi bị..."
Câu nói của Thủ trưởng ban chấp hành còn chưa nói xong, một chiếc đèn báo hiệu trên đồng hồ của ông chợt sáng lên.
"Đợi đã, lệnh khẩn cấp của quân đội."
Sắc mặt Thủ trưởng ban chấp hành chợt thay đổi, lệnh khẩn cấp, cho thấy đã xảy ra chuyện lớn.
Ông lập tức nhận được cuộc gọi đến từ quân đội.
"Thủ trưởng ban chấp hành, Brien gửi đến một thứ, là tinh cầu số A8 được sinh ra trong sự kiện lần trước của chúng ta!" Một giọng nói cấp bách truyền đến.
"No1, điều tra số A8." Vệ Thường Khuynh lập tức nhanh nhẹn cảm nhận được điều bất thường.
Tuy trước đây những chuyện của quân đội và cơ mật quốc gia họ không thể tùy tiện điều tra, nhưng bây giờ anh đã không còn là quân nhân nữa, những quân lệnh này không có tác dụng với anh, nếu những thứ Brien có thể tra được, không lí gì Hệ thống Tiểu Nhất lại không tra được. Tuy Thủ trưởng ban chấp hành nói những chuyện này ở trước mặt họ, nhưng anh đã quen tự mình làm chủ.
"Vâng."
Lúc Hệ thống Tiểu Nhất bắt đầu tra những chuyện này, cuộc gọi của Thủ trưởng ban chấp hành vẫn đang tiếp tục.
"Brien muốn làm gì?"
"Hắn ta đưa ra điều kiện, thứ nhất, hắn muốn chúng ta thả người của hắn ra, thứ hai, hắn muốn Mạt Na!"
Đồng tử của Thủ trưởng ban chấp hành co lại.
Đến cả Vệ Thường Khuynh và Tề Tiểu Tô cũng sững sờ một chút.
Yêu cầu đầu tiên họ đã biết từ sớm, anh em của Brien bị nhốt trong nhà lao Liên minh, hắn sớm đã nói sẽ đến cướp ngục, thế nên đối với yêu cầu này họ hoàn toàn chẳng thấy bất ngờ.
Điều khiến họ cảm thấy bất ngờ chính là, Brien lại trực tiếp chỉ đích danh Mạt Na.
"Hắn có nói vì sao không?"
"Brien nói đã ngưỡng mộ sắc đẹp của Mạt Na từ lâu, cũng đã yêu thầm cô ta rất lâu, lần này là có ý đến để kết hôn."
Tề Tiểu Tô nghe đến đây liền không kìm được phụt một tiếng.
Đúng là một tinh tặc tùy hứng.
Danh tiếng của Mạt Na đã lan truyền lâu như vậy rồi, bây giờ Brien mới muốn cưới cô ta sao?
Hay là vì, sau khi nghe nói Mạt Na muốn làm vợ của Vệ Thường Khuynh mới nhất thời nghĩ ra ý này?
Mạt Na là đóa hoa của Cục an toàn, là con gái yêu quý của Tướng quân Mạt, thử nghĩ xem sao Tướng quân Mạt có thể gả cô ta cho một tinh tặc chứ?
Nhưng nhớ lại, Tướng quân Mạt đồng ý để cô ta gả cho một người "đã chết" như Vệ Thường Khuynh làm quả phụ, chuyện này cũng khá kỳ lạ.
Bất kỳ người bố nào có lẽ cũng sẽ phản đối chuyện này.
"Hai đội phi cơ chiến đấu kia sao rồi? Không chống lại Brien sao?" Thủ trưởng ban chấp hành trầm giọng hỏi.
Bên kia dừng lại một chút, giọng nói trở nên có chút trầm trọng: "Hai chiến đội đã trúng quỷ kế của Brien, bị liên tục mười ba viên đạn khói làm mờ mắt, hai chiến đội đã tự đánh nhau rồi."
Cái gì?
Chuyện này đúng là...
Thủ trưởng ban chấp hành còn tưởng bản thân nghe lầm, lại lặp lại một lần nữa: "Cậu nói hai chiến đội đã tự đánh nhau sao?"
"Thủ trưởng ban chấp hành, chính là chiến đội Phi Tinh và chiến đội Long Toàn. Họ trúng quỷ kế của Brien, bị dụ rơi vào đám sương mù, hai bên đều cho rằng đối phương là chiến đội của Brien, nên đã đánh rất kịch liệt..."
Kết quả, phía tổng chỉ huy của họ nhận được hai yêu cầu này của Brien, bấy giờ mới phát hiện bất thường.
"Đúng là hồ đồ! Nhiều năm huấn luyện như vậy họ chỉ biết ngủ và ăn cơm sao? Huấn luyện thành ra bộ dạng này? Thật mất mặt!" Thủ trưởng ban chấp hành xanh mặt tức giận quát.
Ông thật không ngờ Phi Tinh và Long Toàn lại không đáng tin đến mức này!
Đã trúng quỷ kế của đối phương, xông vào vùng sương mù, kết quả không nhìn rõ đối phương, tự mình đánh người của mình?
Được, đúng là được lắm, có tiền đồ lắm!
Truyền ra ngoài chắc chắn có thể khiến tất cả mọi người cười đến rụng cả răng!
Mặt mũi của Liên minh còn đâu chứ!
Trên mặt Thủ trưởng ban chấp hành lộ ra thần sắc xót xa, cúp máy liền nói với Vệ Thường Khuynh: "Cậu thấy rồi đấy, bây giờ phía quân đội Liên minh đã thành bộ dạng này. Rất nhiều người đều tranh giành vì lợi ích của bản thân, rất nhiều người đều sợ con cái của mình ra tiền tuyến vào vũ trụ đánh nhau, thế nên đã tìm mọi cách giở trò gian lận, hòng tránh khỏi những cuộc huấn luyện và nhiệm vụ cực khổ, nguy hiểm đó.
Liên minh trước đây yên ổn gần một trăm năm!
Thật sự quá yên ổn rồi!
Đến cả tinh tặc đối với họ mà nói vẫn chưa đáng được xem trọng, cảm thấy tinh tặc bé nhỏ chống lại Liên minh không thể gây ra chuyện gì.
Thế nên những người đó vì lợi ích cá nhân, trực tiếp ép "Chết" Vệ Thường Khuynh - Thiếu soái trước nay vẫn luôn bảo vệ Liên minh.
Bây giờ đối đầu với Brien, mặt mũi quân đội đã bị họ thẳng tay tát vào mặt một cái.
"Bành Khố Các vẫn chưa chấp hành nhiệm vụ sao?" Vệ Thường Khuynh hỏi.
"Chưa." Thủ trưởng ban chấp hành lắc đầu, nói: "Nhận được tin này hắn ta vẫn chưa hành động, hơn nữa vẫn kiên quyết đòi Tề Vân Diên."
Thủ trưởng ban chấp hành vừa nói, vừa nhìn Tề Tiểu Tô một cái.
Ông muốn xem thử cô gái xinh đẹp này bây giờ có cảm thấy áp lực, để lộ thần sắc hoảng loạn hay sợ hãi không.
Nhưng không có.
Tề Tiểu Tô vẫn luôn rất điềm tĩnh ngồi bên cạnh Vệ Thường Khuynh.
Nếu không giao cô ra, sau này nếu có người biết Bành Khố Các vì cô mà không chịu điều khiển phi cơ đi đón địch, vậy danh tiếng của cô phải làm sao?
Rất có thể người khác sẽ trút tất cả lửa giận lên người cô.
"Thủ trưởng ban chấp hành nhìn tôi làm gì? Giờ Brien đang đòi là Mạt Na cơ mà." Tề Tiểu Tô phát hiện ánh mắt dò xét của ông đang nhìn mình, không chút yếu kém, liền ném một câu sang.
Không sai, bây giờ người được Brien chỉ đích danh tên họ là Mạt Na.
Ông hơi khó chịu, trực tiếp gọi cho Tướng quân Mạt và ấn mở loa ngoài.
Điện thoại vừa kết nối, liền vang lên giọng nói vừa có chút mệt mỏi vừa lo lắng của Tướng quân Mạt: "Thủ trưởng ban chấp hành, Brien thật sự quá hung hăng rồi! Hắn lại, hắn lại..."
Tướng quân Mạt không nói tiếp, dường như rất căm phẫn nói không nên lời.
"Tôi đã nhận được tin rồi, bây giờ quân đội có kế hoạch gì chưa?" Thủ trưởng ban chấp hành hỏi.
Bên kia dừng lại một chút, Tướng quân Mạt dường như có chút khó khăn nói: "Thủ trưởng ban chấp hành, chuyện đó, tôi nghe nói, Tề Vân Diên là do ngài đã phái người đưa đi?"
Đang nói chuyện quân đội, đang nói chuyện Brien, sao lại nhắc đến tên cô chứ?
Tề Tiểu Tô trầm mặt.
Đáy mắt của Vệ Thường Khuynh cũng hơi tối đi.
Tướng quân Mạt trước đây cũng đã giúp đỡ anh rất nhiều, nhưng, sau khi anh "chết", cách nửa năm trở về, anh phát hiện rất nhiều người đều phải xem xét lại.
Thủ trưởng ban chấp hành nhìn sang họ, vừa rồi vì ông muốn để Vệ Thường Khuynh nhìn thấy ông ở trước mặt họ không che giấu điều gì, nên điện thoại cũng mở loa ngoài, nếu lúc này tắt đi mở loa trong thì có vẻ như muốn che giấu chuyện gì đó.
___________________________Chương 988: Liên minh - Con gái nhà người ta không sợ chếtÔng ta nói: "Tướng quân Mạt hỏi chuyện này là có ý gì?""Là như vậy, tính tình của tên nhãi Bành Khố Các ngài cũng biết rồi đấy, trước đây đúng là cậu ta bị con nhóc họ Tề đó chọc tức, thế nên gần đây sức khỏe không được tốt. Nếu cậu ta có thể nghênh chiến với Brien, vậy sẽ có cơ hội rất lớn có thể đánh đuổi Brien. Thủ trưởng ban chấp hành, ngài nói xem?"Ý của Tướng quân Mạt, họ đều hiểu rất rõ.Ý này chính là bảo Thủ trưởng ban chấp hành giao Tề Vân Diên ra, làm hả cơn giận của Bành Khố Các, sau đó bảo hắn ta đi đánh Brien.Sắc mặt Vệ Thường Khuynh lập tức lạnh băng, nắm đấm cũng siết chặt lại.Thủ trưởng ban chấp hành cảm nhận được sự thay đổi nhanh chóng của anh, trong lòng cũng lập tức thay đổi, nói: "Tướng quân Mạt cũng biết tính tình của Bành Khố Các, ông cảm thấy giao Tề Vân Diên cho hắn, cô ấy sẽ có kết cục gì?"Sau một phút trầm mặc, giọng nói có phần lạnh lùng của Tướng quân Mạt lại một lần nữa vang lên."Dù nói thế nào, đánh bị thương người của chúng ta, gây chuyện lớn như vậy, bất luận có kết cục gì, cũng là chuyện cô ta đáng nhận."Giỏi, Tướng quân Mạt ông giỏi lắm!Ánh mắt của Tề Tiểu Tô cũng lạnh xuống.Tướng quân Mạt rõ ràng biết rõ nếu cô rơi vào tay Bành Khố Các sẽ có kết cục như thế nào.Cô sẽ chết rất thảm.Nhưng, ông ta vẫn nhẹ nhàng nói ra một câu như thế.Chuyện xảy ra ở trường đua ngựa, cô tin Tướng quân Mạt cũng đã tra rõ từ sớm.Là cô gây chuyện trước sao?
Nay chỉ vì để Bành Khố Các đi nghênh chiến Brien, Tướng quân Mạt quả thật oai phong lẫm liệt."Tướng quân Mạt." Vệ Thường Khuynh bỗng lên tiếng: "Chi bằng giao cô Mạt ra đi, nói không chừng sau này nể tình Tướng quân Mạt ngài là bố vợ của mình, Liên minh là nhà vợ, Brien sẽ không đưa tinh tặc đến gây sự với Liên minh nữa cũng nên đấy."Nói có vẻ oai phong lẫm liệt lắm, chi bằng thuận theo yêu cầu của Brien, giao Mạt Na ra đi.Dùng một cô gái chiêu hàng Brien đứng thứ ba trên bảng xếp hạng tinh tặc, kỳ thực cũng chẳng có gì không tốt, không phải sao?"Cậu là ai?" Tướng quân Mạt bên đầu dây bên kia liền xụ mặt.Ai mà dám nói chuyện với ông ta như vậy chứ?Ăn nói kiểu gì vậy?Con gái của ông ta sao có thể đánh đồng với Tề Vân Diên như vậy được hả?Con gái của Tướng quân, tặng cho một tinh tặc tội ác lẫy lừng, mặt mũi của ông biết để đi đâu?"Thủ trưởng ban chấp hành làm vậy là không đúng rồi, cuộc gọi của chúng ta từ lúc nào có thể để người không liên quan tùy tiện xen vào như vậy thế?" Ông ta tức giận nói.Thủ trưởng ban chấp hành cũng không ngờ Vệ Thường Khuynh lại xen vào, lúc này cũng đang trầm mặc."Là người bên cạnh của Thủ trưởng ban chấp hành sao? Giọng nói này thoạt nghe thấy khá quen tai." Tướng quân Mạt có chút nghi ngờ. Ông ta thật sự cảm thấy giọng nói đó rất quen, nhưng hình như đối phương cố ý chỉnh giọng, nhất thời không nghe rõ.Thủ trưởng ban chấp hành chuyển đề tài: "Tướng quân Mạt nói chuyện Brien trước đi, bây giờ tình hình của chiến đội Phi Tinh và chiến đội Long Toàn thế nào rồi?""Chiến đội Phi Tinh có thương vong, chiến đội Long Toàn thì đỡ hơn một chút, nhưng cũng có không ít người bị thương."Nghiêm trọng vậy sao.Sắc mặt Thủ trưởng ban chấp hành hơi thay đổi: "Tôi lập tức đến bộ chỉ huy."Không biết sắp tới còn xảy ra chuyện gì nữa, ông phải đến bộ chỉ huy cùng họ mở cuộc họp mới được.Cúp máy, ông vội vã nói với Vệ Thường Khuynh và Tề Tiểu Tô: "Hai người tạm thời cứ ở lại đây, yên tâm, nơi này không ai có thể tìm thấy đâu. Bên ngoài an toàn rồi tôi sẽ báo với hai người."Nói xong, ông sải bước vào thang máy, rời khỏi đó.Tề Tiểu Tô và Vệ Thường Khuynh nhìn nhau một cái."Bất luận thế nào, Thủ trưởng ban chấp hành vốn không định giao em ra." Tề Tiểu Tô nói.Điều này cho thấy, Thủ trưởng ban chấp hành vẫn đang đứng về phía họ, hơn nữa, còn nhớ đến tình nghĩa xưa với Vệ Kiêu, ông ấy cũng vẫn có cảm tình với Vệ Thường Khuynh.Bằng không, cô đã là gì chứ?Nếu Thủ trưởng ban chấp hành có tư lợi, ông đã có thể đẩy cô ra, dù sao Phương Viện Viện và Vệ Thường Khuynh trước đây cũng từng có hôn ước, bây giờ cô xen vào giữa làm chướng ngại.Nhưng Thủ trưởng ban chấp hành có thể yêu chim yêu cả lồng, vì quan hệ của Vệ Thường Khuynh mà bảo vệ cô, đã có thể xem là tình cảm rất sâu nặng rồi.Vệ Thường Khuynh hừ một tiếng.Tình cảm này tưởng anh cần sao?Vừa nghĩ đến việc ông ta từng giúp bà Vệ để cho Hình Vũ Tuệ làm những chuyện đó với anh, lửa giận trong lòng anh đã dâng lên."Bây giờ chúng ta phải làm sao?"Tề Tiểu Tô thấy anh vẫn còn tức giận, liền lập tức chuyển đề tài.Bảo họ cứ ở lại đây trốn tránh, cô tin Vệ Thường Khuynh cũng không đồng ý.Quả nhiên, cô vừa dứt lời, Vệ Thường Khuynh liền kéo tay cô đứng dậy."Chúng ta ra ngoài.""Đi đâu?""Không phải Bành Khố Các lấy em ra uy hiếp, không muốn đối phó với Brien sao?" Vệ Thường Khuynh lạnh giọng nói: "Cứ để hắn ở đó chờ, đúng lúc anh và Brien cũng còn một món nợ chưa tính sổ."Chuyện khi ấy anh bị rơi vào lỗ sâu cũng có liên quan nhất định với Brien.Anh vốn dĩ lần này trở về là định tính sổ với Brien.Huống hồ bây giờ Brien lại tự tìm đến cửa, Vệ Thường Khuynh cũng không phải Bành Khố Các, có thể lấy an nguy của Liên minh ra đùa giỡn, trong lòng Vệ Thường Khuynh chỉ có một suy nghĩ, Liên minh do anh bảo vệ, ai dám xâm phạm, anh sẽ đánh kẻ đó phải bỏ chạy.Đôi mắt Tề Tiểu Tô sáng lên: "Ý của anh là?""Thế nào, sắp phải đánh đao thật súng thật với tinh tặc rồi, em hưng phấn vậy sao?" Vệ Thường Khuynh bị dáng vẻ hưng phấn, kích động của cô làm buồn cười.Tề Tiểu Tô ôm chặt cánh tay của anh: "Em hiếu kỳ mà!"Chiến tranh các vì sao, trước nay cô chưa hề thấy qua!Tuy chiến tranh không thể vui vẻ, nhưng, cô vẫn luôn có một tâm nguyện, muốn nhìn thấy tư thế oai hùng của Vệ Thiếu soái mặc quân trang đánh cho quân địch tơi bời hoa lá!
Cô cũng mù quáng tin rằng, những trận chiến mà anh đánh, sẽ không để bên mình có thương vong!"Hiếu kỳ thôi vẫn chưa đủ ra trận, em phải có dũng khí và bản lĩnh mới được!" Vệ Thường Khuynh nghiêm mặt, dựng thẳng người cô dậy, đối mặt với mình: "Tiểu binh Tề Tiểu Tô, cô đã sẵn sàng cùng bản Thiếu soái đi đánh tinh tặc chưa?"Câu này là có ý sẽ cho cô tham gia chiến đấu sao?Ánh mắt Tề Tiểu Tô sáng lên, lập tức rõ ràng nói: "Báo cáo Thiếu soái, tôi đã sẵn sàng!"Trước đây anh vẫn luôn dạy cô làm sao để điều khiển phi cơ, cô cũng muốn tự mình lái một phi cơ bay vào vũ trụ chiến đấu! Chỉ nghĩ thôi đã cảm thấy khí thế sục sôi rồi!"Đi thôi."Bọn người Quân Lương và Xa Vũ ở bên ngoài đợi đã rất lâu, chỉ thấy Thủ trưởng ban chấp hành vội vã rời khỏi, bảo họ ở lại đây chờ, nhưng lại không thấy Vệ Thường Khuynh và Tề Tiểu Tô ra.Mấy người họ đang suy nghĩ không biết có nên vào trong tìm không, thì liền thấy Vệ Thường Khuynh và Tề Tiểu Tô sánh vai bước ra."Ánh mắt của mợ Vệ có vẻ rất vui, có tin tốt gì à?" Hạ Kế Dao đã nhanh chóng phát hiện ra điểm này.Cậu ta vốn chỉ nói với Tần Tốc đứng bên cạnh, giọng nói cũng không lớn lắm, nhưng không ngờ Vệ Thường Khuynh vẫn nghe thấy, ánh mắt liền nhanh chóng liếc sang."Hạ Kế Dao, cậu thế này là vẫn luôn để mắt tới vợ tôi đấy hả!?Hạ Kế Dao: "..."Thiếu soái, tôi không có!Quân Lương và Xa Vũ cúi đầu nén cười.Hạ Kế Dao đáng thương, vì từng bị người khác bảo rất xứng đôi với mợ Vệ, bây giờ trở thành cái gai trong mắt Thiếu soái rồi sao?______________________________Chương 989: Liên minh - Vợ chồng cùng chiến đấuTề Tiểu Tô không nhịn được lặng lẽ cấu vào eo Vệ Thường Khuynh một cái.
"Sắp bắt đầu chiến đấu rồi, anh còn ở đây ghen tuông linh tinh gì vậy chứ."
Cô cũng phục hũ dấm to dùng này thật.
Sắc mặt Vệ Thường Khuynh vẫn không chút thay đổi: "Dù hỏa tiễn đã đến trước mắt, anh cũng không cho phép người khác nhìn em dù chỉ một cái."
Tề Tiểu Tô: "..."
Vậy chi bằng dứt khoát bỏ cô vào không gian không ra ngoài nữa là được!
Quân Lương khụ khụ vài tiếng, nói: "Đội trưởng, vừa rồi nhìn thấy Thủ trưởng ban chấp hành đi rất vội, có phải đã xảy ra chuyện gì không? Chắc ngài ấy đến quân bộ phải không?"
"Ừm."
"Vậy chúng ta sẽ thật sự đợi ở đây sao?"
Vệ Thường Khuynh quét mắt nhìn họ, đột nhiên hỏi: "Đã bao lâu rồi các cậu chưa được bay?"
"Cũng nửa năm rồi..."
Quân Lương vừa mới đáp được nửa câu, dường như bỗng nhiên lĩnh hội được ý của anh, nhưng lại cảm thấy không dám tin, lập tức trợn tròn mắt, nhìn anh, đôi mắt kích động đỏ bừng.
"Đội trưởng, anh... ý của anh là?"
Bọn người Xa Vũ cũng tràn đầy mong đợi nhìn anh.
Vệ Thường Khuynh nhàn nhạt nói: "Bản Thiếu soái và Brien có nợ cần tính sổ, sẵn tiện kiểm tra kỹ thuật của các cậu xem đã thụt lùi bao nhiêu rồi."
Hiểu rõ ý của anh, mấy quân nhân trẻ liền nhảy cẫng lên.
Họ có kỹ thuật gì chứ?
Họ chỉ biết lái phi cơ!
Đội trưởng muốn kiểm tra kỹ thuật của họ, vậy không phải có ý bảo họ lái phi cơ đi đánh tinh tặc sao!
Còn về việc bây giờ họ có nằm trong thời gian bị cấm bay hay không, phi cơ có phải đang bị quản lý hay không, có lấy được không, những vấn đề này họ đều không cần nghĩ đến!
Có đội trưởng ra tay, những chuyện này còn là vấn đề nữa sao?
Nếu không phải nơi này không tiện, họ đã hò reo ăn mừng rồi.
Nếu đã muốn đánh, vậy chuyện này không thể chậm trễ.
Brien có bốn mươi mốt phi cơ.
Bây giờ họ chỉ có bấy nhiêu đây người.
"Tiểu Tô, một mình em lái một phi cơ có vấn đề gì không?" Vệ Thường Khuynh quay sang Tề Tiểu Tô.
Anh từng dạy cho cô, hơn nữa, cô còn có No1 giúp đỡ nữa.
Nhưng, dù sao đây cũng là lần đầu tiên của cô.
Lần này cần cô phải độc lập một mình, đối với Tề Tiểu Tô mà nói tuyệt đối là một khảo nghiệm cực lớn.
Hơn nữa, rất có thể họ sẽ bay vào ngân hà để đánh.
Một người một phi cơ, bay vào vũ trụ mênh mông, cảm giác chấn động lần đầu thật không thể hình dung. Người có tố chất tâm lý kém có thể không tài nào đối mặt nổi với sự nhỏ bé của bản thân trong vũ trụ bao la rộng lớn đó.
Nếu tâm lý sợ hãi, sao có thể đánh nhau với Brien được?
Nhưng, bây giờ họ đang phải lấy ít địch nhiều.
Nếu có thêm một phi cơ, sẽ có thêm một phần sức mạnh tấn công.
Đương nhiên, nếu Tề Tiểu Tô sợ hãi, thì ở bên cạnh anh, cùng ở trong tàu Liệt Diệm cũng được. Cho dù vậy, Vệ Thường Khuynh và những đội viên chiến đội Diệm Ưng khác cũng tuyệt đối không xem thường cô chút nào.
Tề Tiểu Tô nhìn Vệ Thường Khuynh.
Đáy mắt của anh tràn đầy vẻ u ám.
Cô nhìn thấy bản thân mình trong đáy mắt của anh, chỉ có bản thân.
"Đội trưởng, không thành vấn đề."
Lúc này cô cũng gọi anh là đội trưởng.
Lúc này, cô đã thật sự trở thành lính của anh, là một đội viên của chiến đội Diệm Ưng, chứ không phải vợ sắp cưới của anh.
Tề Tiểu Tô biết, khi chấp hành nhiệm vụ, Vệ Thường Khuynh sẽ rất nghiêm khắc.
Bây giờ cô đồng ý, có nghĩa là cô cũng như những người khác phục tùng tất cả mệnh lệnh của anh và anh cũng phải lấy chiến cục làm trọng.
Sau khi cô nói ra câu này, trong đáy mắt của Vệ Thường Khuynh càng sáng lấp lánh.
Anh không nói tiếng nào, chỉ đưa tay nâng gương mặt của cô lên, đôi môi mỏng liền đặt một nụ hôn ngọt ngào lên môi cô.
Tần Tốc: "..."
Hạ Kế Dao: "..."
Quân Lương: "..."
Xa Vũ: "..."
Đội trưởng, trước đây mỗi khi chấp hành nhiệm vụ anh chưa từng làm vậy!
Còn nữa, ở trước mặt mấy con cún độc thân như họ, có thể ngược nhẹ một chút không?
Không nói tiếng nào đã trực tiếp hôn nhau là có ý gì chứ!
Không thể không nói, nhìn thấy Thiếu soái trước đây bên cạnh cả một cô gái đến gần cũng lạnh lùng kiểu cấm dục bây giờ lại chẳng nói tiếng nào ở trước mặt họ hôn mợ Vệ như vậy, họ vẫn cảm thấy chưa quen lắm.
Hệ thống Tiểu Nhất: Dù gì bản hệ thống cũng quen rồi. Cảnh nóng hơn còn xem qua, mấy cảnh này đã là gì chứ.
Đương nhiên, câu này bất luận thế nào nó cũng không dám nói ra ngoài.
Trước đây lúc ở thế kỷ 21, thỉnh thoảng Thiếu soái lại uy hiếp nó, nói sẽ ném nó trở về lò luyện lại, nó còn có thể tỏ vẻ thế kỷ 21 không có lò luyện nào có thể luyện lại nó, nhưng bây giờ trở về Liên minh rồi, nó phải biết thân biết phận mới được, ở đây nếu muốn ném nó trở vào lò luyện lại là chuyện hoàn toàn có thể!
Tề Tiểu Tô quyết định thu lại suy nghĩ vừa rồi của mình.
Cái gì gọi là anh là đội trưởng sẽ xem cô như thuộc hạ, sẽ rất nghiêm khắc không xem cô là vợ của mình nữa.
Cái gã này, bây giờ càng ngày càng điên cuồng rồi.
Hôn cô ngay trước mặt nhiều người như vậy, có còn chừa mặt mũi lại cho cô không hả.
Cô còn muốn xây dựng hình ảnh hiên ngang lẫm liệt cơ mà.
Bây giờ mặt đỏ bừng hết rồi sao có thể hiên ngang nữa chứ?
Vệ Thường Khuynh nhìn thấy dáng vẻ này của cô liền cảm thấy tâm trạng cực kỳ tốt.
Cô nhóc này, rõ ràng hai người họ chuyện gì cũng làm qua rồi, nhưng mỗi khi hôn nhau cô vẫn rất dễ đỏ mặt, tim đập loạn nhịp như vậy. Cô luôn khiến anh có cảm giác mới mẻ, cảm xúc mãnh liệt chẳng giảm sút chút nào.
"Có thể đi được chưa?" Tề Tiểu Tô liếc anh hỏi.
Thật ghét anh chàng này quá mà.
Vệ Thường Khuynh kìm lại cảm giác kích động muốn hôn cô, ho một tiếng, nói: "Được rồi."
"Thiếu soái, phi cơ phải làm sao?" Tần Tốc không kìm được hỏi.
Bây giờ họ đều bị cấm bay, phi cơ cũng đang bị niêm phong, Vệ Thường Khuynh cũng không còn quân chức nữa, họ đến cả cơ hội tiếp cận căn cứ đặt phi cơ cũng không có, không có phi cơ sao có thể đánh nhau với Brien được?
Vệ Thường Khuynh nhìn sang cậu ta, khóe môi mang ý cười, hỏi Tề Tiểu Tô: "Tiểu binh, nói cho họ biết, chúng ta phải làm sao?"
Tiểu binh...
Tề Tiểu Tô thật muốn xóa sạch biểu cảm cười nhạo đó trên gương mặt anh.
Nhưng, nhìn thấy ánh mắt anh sáng lấp lánh chờ đợi câu trả lời của cô, cô chỉ đành trừng mắt liếc anh một cái, sau đó nói: "Phải làm sao? Đương nhiên là đi cướp công khai rồi!"
Họ muốn đi đánh Brien, đương nhiên bắt buộc phải có phi cơ.
Qua trình tự thông thường lấy được lệnh cho phép bay là không thể, vậy chí có thể cướp thôi!
Phải cướp thế nào?
Đương nhiên là cướp công khai rồi!
Vì mục đích lần này Vệ Thường Khuynh trở về, không chỉ muốn tính sổ với Brien, mà còn phải tính sổ với một số người trong quân đội, đồng thời, đúng lúc mượn cơ hội lần này thay đội Diệm Ưng trút giận.
Cướp công khai.
Nghe thấy câu này, ánh mắt Vệ Thường Khuynh sáng ngời như sao.
Tề Tiểu Tô sớm đã không còn là cô bé cô nhi bị cả nhà chú hai Tề gia ức hiếp.
Cô bây giờ tự tin, gan dạ hơn người, thậm chí còn có một chút hung hăng, kiêu ngạo.
Hào quang trên người cô khiến người khác hoàn toàn không thể lơ là.
Anh chính là thích dáng vẻ này của cô.
Lúc này, một chút hung hăng là rất cần thiết.
Cô gái của anh, quá nhẫn nhịn sẽ rất dễ bị người khác ức hiếp.
Hơn nữa, cô đã thu hút tất cả sự chú ý, kiêu ngạo đến cả Thủ trưởng ban chấp hành cũng bị kinh động, bằng không sao anh có thể tránh khỏi tai mắt của bọn người đó, âm thầm gặp mặt Thủ trưởng ban chấp hành chứ?
Tuy sự xuất hiện của bà Vệ và những chân tướng mà bà ấy tiết lộ nằm ngoài dự tính của họ, nhưng cũng không ảnh hưởng gì.
Tề Tiểu Tô lúc nghe anh hỏi câu này cũng đã hiểu ra, lần này anh vẫn cần cô gây chuyện to một chút, thu hút càng nhiều ánh mắt hơn một chút.
Thế nên, cô không chút do dự nói ra cách công khai cướp.
Còn bọn người Tần Tốc lại hít sâu một hơi.
"Cướp thế nào?" Quân Lương lên tiếng hỏi vấn đề họ đang nghĩ trong lòng.
__________________________Chương 990: Liên minh - Mất mặt rồiCăn cứ phi cơ canh phòng nghiêm ngặt, bây giờ họ đang bị cấm bay, đi cướp thế nào chứ?
Vệ Thường Khuynh liếc nhìn họ một cái, hỏi: "Các cậu bị cấm bay, cả căn cứ phi cơ cũng không thể vào sao?"
Quân Lương nói: "Cũng không đến mức đó, dù gì chúng tôi vẫn là đội viên của chiến đội Diệm Ưng, quân tịch cũng vẫn còn, căn cứ thì có thể vào, nhưng phi cơ thì đến cả sờ cũng không sờ vào được."
"Vào trong rồi cưỡng chế cướp là được." Vệ Thường Khuynh nói nhẹ nhàng như không.
Và lúc này, Thủ trưởng ban chấp hành đã ngồi trên xe chuyên dụng đi đến phòng chỉ huy của quân đội.
Cánh cửa to dày trượt mở ra về hai phía trái phải, ông trầm mặt bước vào trong, những người đang ngồi ở hai bên bàn hội nghị đều đứng dậy.
"Thủ trưởng ban chấp hành."
Thủ trưởng ban chấp hành bước đến vị trí trống ở đầu bàn, đã có người bước đến thay ông kéo ghế ra, sau khi ông ngồi xuống điều chỉnh lại vị trí một chút, mọi người mặc quân trang ở hai bên mới ngồi xuống.
Người đầu tiên bên trái chính là Tướng quân Mạt.
Người đầu tiên bên phải là Tướng quân Mali.
Hai người này trước khi Thủ trưởng ban chấp hành đến đã tranh luận đến đỏ mặt tía tai, bây giờ lại chỉ nhìn chằm chằm vào nhau, tựa người ra sau không ai lên tiếng.
Thủ trưởng ban chấp hành liếc nhìn họ một cái, khẽ nhíu mày.
"Tình trạng bây giờ thế nào rồi?" Ông có thể nhìn ra, nếu bản thân ông không lên tiếng, hai người này chắc chẳng ai lên tiếng trước.
"Tướng quân Mali nói đi."
"Tốt nhất nên để Tướng quân Mạt nói trước đi, dù sao chuyện này cũng có liên quan đến cô Mạt Na." Tướng quân Mali vừa rồi suýt chút nữa lật tung bàn, bây giờ lại trầm lặng đến đáng sợ.
Nghe ông ta nói vậy, trong mắt Tướng quân Mạt liền tràn ngập lửa giận.
"Thủ trưởng ban chấp hành, tôi vốn không biết rốt cuộc cái tên Brien đó có ý định gì. Hắn và con gái tôi vốn không quen nhau, có thể nói cũng chẳng có cơ hội gặp nhau, bây giờ đột nhiên nói muốn chúng ta đưa Mạt Na đến cho hắn, đây rõ ràng là một âm mưu."
Mạt Na làm ở Cục an toàn, vốn không tham dự chiến đấu, trước đây đúng là chưa từng tiếp xúc với Brien, Brien đột nhiên nói đòi giao cô ra, Tướng quân Mạt cũng thật sự rất kinh ngạc.
Chuyện này vốn không thể giấu Tướng quân Mali và những người khác trong bộ chỉ huy.
Bây giờ ánh mắt họ nhìn ông ta đều rất kỳ lạ, dường như hoàn toàn không tin những gì ông ta nói, có phải họ cho rằng Mạt Na và Brien có gì không?
Thấy họ đều không nói gì, trong lòng Tướng quân Mạt thầm tức giận, dừng lại một chút rồi nói: "Các người đừng quên, Mạt Na đã gả vào Vệ gia rồi!"
Nếu là trước đây nghe thấy câu này, Thủ trưởng ban chấp hành có lẽ sẽ trầm mặc im lặng.
Nhưng bây giờ ông đã biết Vệ Thường Khuynh vẫn chưa chết, không chỉ an toàn trở về, mà bên cạnh còn có một cô gái mà cậu ta yêu, đương nhiên cũng không thể xem như không có chuyện gì xảy ra. Ông ta nhíu mày nói: "Tướng quân Mạt, Mạt Na và bà Vệ bàn nhau thế nào chúng tôi tạm thời không quan tâm, nhưng cô ta quả thật không có cách nào đăng ký thủ tục kết hôn hợp pháp với Vệ Thường Khuynh."
Tướng quân Mạt hơi sững sờ.
Trước đây họ cũng từng nhắc đến mấy chuyện này trước mặt Thủ trưởng ban chấp hành, ông ấy luôn tỏ thái độ không muốn quản nhiều, cũng chẳng lên tiếng nói gì, sao lần này lại nói ra những lời như thế chứ?
Nhớ đến chấp niệm của Mạt Na, ông ta liền lập tức nói: "Thủ trưởng ban chấp hành, thật ra tôi đã chuẩn bị xong một đơn xin, Vệ Thường Khuynh tuy về sau xảy ra những chuyện đó, nhưng, trước đây cống hiến của cậu ta đối với quân đội, với Liên minh vẫn là sự thật không thể xóa bỏ, thế nên, có phải chúng ta nên suy xét lại việc khôi phục đăng ký thân phận cho cậu ta không?"
Chỉ khi đăng ký thân phận xong mới có thể làm đăng ký kết hôn.
Thủ trưởng ban chấp hành nhìn ông ta với ánh mắt đầy bất ngờ.
Một cô gái như Mạt Na có chấp niệm với Vệ Thường Khuynh ít nhiều ông còn có thể lí giải, nhưng Tướng quân Mạt lại ủng hộ con cái mình gả cho một người "Đã chết" như vậy, Thủ trưởng ban chấp hành dù nghĩ thế nào cũng không nghĩ thông được.
Nhưng chuyện này không phải nội dung hiện cần bàn.
"Tướng quân Mạt, những chuyện này về sau hãy nói, chuyện bây giờ chúng ta đang nói là chuyện của Brien."
Tướng quân Mali nói: "Lần này Brien hống hách hơn tất cả những lần trước, hắn còn nói cho chúng ta một tiếng để suy nghĩ, sau một tiếng nếu không cho hắn câu trả lời vừa ý, hắn sẽ dẫn theo phi cơ gây nổ mười vệ tinh của thủ đô của Liên minh trước."
Bây giờ tất cả đều dựa vào vệ tinh, mười vệ tinh bị nổ, chắc chắn tổn thất nặng nề.
Hơn nữa vệ tinh rơi xuống, còn có thể gây ra thương vong.
Những chuyện khác khoan hãy nói, chỉ mỗi việc bị tinh tặc uy hiếp như vậy, cũng đã đủ sỉ nhục họ rồi.
"Mạt Na đã biết chuyện này chưa?" Thủ trưởng ban chấp hành hỏi.
Tướng quân Mạt lập tức nói: "Chuyện này vốn không cần cho con bé biết."
"Sao lại không cần chứ? Chúng ta cũng phải hỏi rõ ràng cô ta và Brien có thật không có quan hệ gì không." Tướng quân Mali vốn luôn đối đầu với ông ta. Trước đó hai người họ đã vì vấn đề này tranh cãi rất lâu.
Thủ trưởng ban chấp hành cũng đã quen với việc hai người họ đối chọi với nhau, liền nói: "Bảo Mạt Na đến đây trước đi."
Tướng quân Mali lập tức đắc ý liếc nhìn Tướng quân Mạt một cái, sắc mặt Tướng quân Mạt chợt trầm xuống.
Cục an toàn cách bộ chỉ huy vốn cũng không xa lắm, chẳng bao lâu sau Mạt Na đã đến.
Cô mặc một chiếc váy quân trang, toát ra nét xinh đẹp mê người.
Mạt Na quả không hổ là đóa hoa của Cục an toàn, vừa bước vào, tất cả đàn ông có mặt ở đó tuy không ít người đã trạc tuổi bố cô, nhưng vẫn không kìm được sáng mắt.
Thậm chí còn có người không kìm được tim đập mạnh hơn một nhịp.
Cô gái xinh đẹp như vậy quả là độc dược đối với đàn ông.
Nếu bình thường, Tướng quân Mạt nhìn thấy con gái như vậy sẽ cảm thấy rất kiêu ngạo, nhưng hôm nay ông lại nhíu mày.
Không lẽ Brien cũng vì nghe đến danh tiếng sắc đẹp của cô, nên mới chỉ đích danh đòi cô sao?
"Chào Thủ trưởng ban chấp hành, các vị Tướng quân, tham mưu trưởng."
Sau khi Mạt Na bước vào nhìn thấy mấy người họ đều có mặt, trong lòng cũng rất bất ngờ.
Bố cô ta đúng là chưa nói với cô chuyện Brien chỉ đích danh đòi cô ta.
"Cô Mạt Na ngồi đi." Bây giờ Thủ trưởng ban chấp hành nhìn thấy Mạt Na tâm trạng cũng có chút phức tạp. Nếu cô ta biết Vệ Thường Khuynh đã trở về, sẽ có phản ứng gì?
Mạt Na đã từng gặp Tề Vân Diên, nhưng nếu biết Tề Vân Diên là người phụ nữ của Vệ Thường Khuynh, cô ta rồi sẽ phản ứng như thế nào?
Lúc này, ông cũng không tiện nói mấy chuyện này.
"Không biết Thủ trưởng ban chấp hành tìm tôi đến là có việc gì?" Trong lòng Mạt Na có chút dự cảm không lành.
Sắc mặt của bố cô ta cũng có vẻ khá khó chịu.
"Tôi muốn hỏi, cô có biết Brien không?" Thủ trưởng ban chấp hành hỏi.
Mạt Na rất bất ngờ, nhíu mày nói: "Brien? Người đứng thứ ba trên bảng xếp hạng tinh tặc, có thể nói tôi cũng từng nghe qua tên hắn ta."
"Ý tôi nói, hai người có giao tình gì không?"
"Thủ trưởng ban chấp hành." Mạt Na liền đứng bật dậy, đôi mắt bồ câu xinh đẹp lóe lên tia sáng: "Chuyện này tuyệt đối không thể nào! Tôi chỉ nghe qua chuyện của Brien, nhưng trước nay chưa từng gặp hắn, càng không thể có giao tình gì được."
Thủ trưởng ban chấp hành gật đầu.
"Mạt Na, con đừng kích động, Thủ trưởng ban chấp hành chắc chắn sẽ tin con." Tướng quân Mạt tỏ ý bảo cô ta ngồi xuống.
Mạt Na ngồi xuống, nghi ngờ hỏi: "Không biết sao Thủ trưởng ban chấp hành lại hỏi như vậy?"
Dưới sự ra hiệu của Thủ trưởng ban chấp hành, Tướng quân Mali nhắc lại một lần yêu cầu của Brien, sau đó cũng nói sơ qua tình hình của chiến đội Phi Tinh và chiến đội Long Toàn.
Hai chiến đội đã bay trở về, nhưng đều có thương vong.
Mà còn thương vong trong chính tay quân của mình, chuyện này nếu nói ra ngoài chắc chắn sẽ khiến người khác cười đến rụng răng, thế nên chuyện này tuyệt đối không thể tiết lộ ra ngoài.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com