TruyenHHH.com

Reup Hoan Ke Hoach Theo Duoi Vo Yeu

Chương 86: Dùng phép lịch sự để đối xử với cô

"Anh Nghiêm khách sáo quá. Nếu thực sự muốn mời, có lẽ cũng nên là tôi mời anh thì hợp lý hơn chứ."

Tề Tiểu Tô nói vậy là vì cô cũng không xác định Nghiêm Tắc Thâm có biết kế hoạch hợp tác của cô và Nghiêm lão hay không, cũng không biết quan hệ của hai bố con nhà họ thế nào, nên đương nhiên cô sẽ không liệt anh ta vào hàng ngũ của mình ngay từ đầu.

Ánh mắt Nghiêm Tắc Thâm hơi lóe lên, cảm thấy có chút thú vị.

Cô nhóc này mới bao nhiêu tuổi chứ? Đứng trước mặt anh ta mà không hề có chút luống cuống e ngại nào, hơn nữa, nói chuyện lại rất người lớn, bình thản, hoàn toàn không giống một học sinh trung học thanh xuân phơi phới chút nào, ngược lại còn như là phép xã giao của một người đã ra ngoài xã hội, hơn nữa còn là một thương nhân đứng ở cùng một đẳng cấp với anh ta vậy. Điều này khiến anh ta cảm thấy hơi mâu thuẫn, nhưng thái độ và sắc mặt của cô ấy thực sự rất tự nhiên.

"Cô Tề, chuyện này là thế nào?" Nghiêm Tắc Thâm hỏi rồi đưa mắt nhìn Tằng Chí.

Tằng Chí hoàn toàn không ngờ khách quý của hiệu trưởng lại khách sáo với Tề Tiểu Tô như vậy, tim đã thót hết cả lại, lúc này ông ta cũng đã nhận ra, đây không phải là tổng giám đốc tập đoàn Lập Hoa sao? Nghiêm Tắc Thâm, trên tờ Nhật báo của thành phố D hôm nay còn có một bức ảnh rất to của anh ta, mà ông ta cũng vẫn còn nhớ rõ ràng tiêu đề bài viết.

Nghiêm Tắc Thâm – một thương nhân không đánh mất lương tâm.

Đó là câu giới thiệu của bài báo, mà ý tứ trong bài viết của ký giả là, rất có thể Nghiêm gia sẽ do vị Nghiêm Tắc Thâm này nắm giữ. Một tổng giám đốc tập đoàn Lập Hoa, sao có thể khách sáo với một nữ sinh lớp 11 thế này chứ? Dù chỉ quen biết thôi cũng đủ khiến người ta kinh hãi rồi!

Ông ta biết rõ gia cảnh của Tề Tiểu Tô từ lâu rồi, nếu không lúc trước ông ta cũng không dám có mấy ý nghĩ dâm đãng đó với cô.

Một con bé mồ côi bố mẹ phải sống nhờ nhà chú Hai, lúc trước đến xe bus còn không đi nổi, một đứa học sinh nghèo ngày ngày đi bộ đến trường, sao nhoáng một cái đã thay đổi, có người tặng nó cái váy sáu nghìn sáu, còn quen biết cả tổng giám đốc tập đoàn Lập Hoa chứ?

Tằng Chí nghĩ mãi không thông. Mà Dương Linh Linh cũng nghĩ không thông. Nhưng họ lại biết, chuyện này chắc chắn sẽ xoay sang chiều hướng khác. Tằng Chí nghĩ thời điểm này tốt nhất là phải ra tay trước, nếu không để Tề Tiểu Tô nói thêm một tràng nữa ông ta sẽ chịu không nổi.

"Nghiêm tổng, tôi là thầy giáo ngữ văn của Tề Tiểu Tô, có thể ngài không hiểu cô nữ sinh này lắm, là thế này, cuối học kỳ trước, thành tích của trò ấy tuột dốc thê thảm, lúc đó tôi đã cảm thấy chắc chắn có chuyện gì ảnh hưởng đến trò ấy rồi..."

Nghiêm Tắc Thâm lại ngắt lời ông ta, "Thầy Tằng phải không nhỉ? Thành tích học tập và chuyện riêng tư của cô Tề đây đều là chuyện riêng của cô ấy, thầy cũng không nên động một tí là lôi mấy lời này ra nói cho người khác nghe như vậy. Có điều, nếu thầy đã nói, thì tôi cũng có thể nói với thầy thế này, bản thân cô Tề cũng có thể mua được quần áo ở mức giá như thế, tôi tin là cô ấy không cần thiết phải đi làm mấy việc mà thầy nói kia."

Đừng hỏi vì sao Nghiêm Tắc Thâm lại khẳng định như vậy. Thực ra Nghiêm lão đã nhanh chóng điều tra rõ ràng bối cảnh gia đình của Tề Tiểu Tô rồi, nhưng cũng chính vì thế, mà bọn họ càng cảm thấy Tề Tiểu Tô rất bí ẩn. Vì một đứa trẻ lớn lên trong hoàn cảnh đó, theo lẽ thường mà nói, căn bản không thể nào có phong thái như thế được. Hơn nữa, chuyện hợp tác mà cô ấy nói kia mới là thứ khiến họ kinh ngạc. Thử hỏi, trong giới cược đá, có người nào chơi cược đá lâu năm dám nói chắc một trăm phần trăm rằng, nhất định có thể giúp họ trở thành người thắng cuộc sau cùng trong buổi đấu đá đó chứ?

Dù có dám chém gió trước mặt người khác, cũng làm gì có ai dám chạy đến trước mặt Nghiêm Lập Hoa vỗ ngực đảm bảo vào lúc này?

Trên thương trường, rất nhiều người đều biết về Nghiêm lão, thời thanh niên và tráng niên, tuyệt đối không phải dạng người dễ chọc. Xảy ra chuyện không vui với đối thủ cạnh tranh trên bàn rượu, ông ấy dám vung cả chai rượu lên đập thẳng vào đầu đối phương ngay trước mặt lãnh đạo quản lý nơi đó. Một người như vậy dù có già rồi, nhưng bản chất cũng vẫn là một người lạnh lùng, tàn độc.

Người có thể trở thành đối thủ của ông ấy, hơn nữa còn dám hất mặt nói sẽ thắng tiếp ba ván nữa, chắc chắn cũng không phải người dễ động vào.

Dưới tình huống như vậy mà dám đảm bảo sẽ giúp Nghiêm lão thắng, nếu không phải đầu óc có vấn đề, thì tức là có bản lĩnh thực sự, hơn nữa, bản lĩnh này, tuyệt đối không lo không có tiền. Phải biết rằng, cược đá là trò được ăn cả, ngã về không, có bản lĩnh như thế, sợ gì không giàu?

Tề Tiểu Tô nhìn có vẻ rất thông minh lanh lợi, cách đối nhân xử thế bình tĩnh điềm đạm hơn hẳn số tuổi của mình, căn bản không thể là người đầu óc có vấn đề. Chính vì vậy, bố anh ta mới nói với anh ta, gặp cô gái này đừng dùng thái độ đối xử với trẻ con, mà phải dùng lễ độ để đối xử với cô ấy.

Tằng Chí hoàn toàn ngỡ ngàng.

Hiệu trưởng Dương đứng dậy, nhìn Tề Tiểu Tô, hỏi: "Tắc Thâm, cậu cũng quen học sinh Tề Tiểu Tô à?"

"Thật ra cô Tề quen biết với bố tôi, hôm nay cũng là bố tôi bảo tôi đến đón cô Tề đi ăn tối."

Mọi người đều kinh ngạc.

Tề Tiểu Tô quen Nghiêm lão ư? Muốn mời con bé ăn cơm, còn phải bảo Nghiêm Tắc Thâm tự đến đón á? Rốt... rốt cuộc chuyện này là thế nào.

Nhưng không cần biết chuyện này là thế nào, thì vào thời khắc này cũng không thể truy cứu chuyện của Tề Tiểu Tô nữa. Tề Tiểu Tô nhận lời đi ăn cơm với Nghiêm Tắc Thâm. Lúc ra cửa, Nghiêm Tắc Thâm quay lại nói với hiệu trưởng Dương: "Ông bạn học cũ, đừng trách tôi không nhắc nhở anh, anh cũng biết, hiện giờ tập đoàn Lập Hoa nằm trong tay ông cụ nhà tôi, muốn quyên tiền này nọ cũng phải là ông cụ nhà tôi quyết mới được. Hiện giờ bố tôi khen ngợi cô Tề rất nhiều..."

Chỉ nói đến đó rồi ngừng.

Hiệu trưởng Dương nhìn theo bóng họ, trong lòng vẫn kinh ngạc không thôi.

Nghiêm Lập Hoa dọc ngang thương trường hơn mười năm, giờ chẳng khác nào con cáo già, ngay cả đứa con trai ruột của ông ấy cũng thường nói ông ấy là con cáo già, người có thể được một người như ông ấy khen ngợi, chắc chắn không đơn giản!

"Linh Linh, Tằng Chí, hai người vào đi, nói cho rõ ràng." Ông ấy nhìn Tằng Chí một cái.

Tề Tiểu Tô vốn cho rằng họ sẽ đi thẳng đến nhà hàng, nhưng Nghiêm Tắc Thâm lại lắc đầu cười nói: "Cô Tề, thật ra tôi phải xin lỗi cô, vừa rồi không nói rõ với cô. Chúng ta sẽ đi thành phố J một chuyến, hôm nay bố tôi đã qua đó rồi."

"Thành phố J?" Tề Tiểu Tô ngớ người.

"Đúng thế, nghe nói bên đó xuất hiện một viên đá quý, bố tôi rất hứng thú với nó, đương nhiên sẽ không bỏ lỡ. Cô Tề có mang chứng minh thư theo không? Nếu không thì chúng ta quay về một chuyến để cô lấy chứng minh thư."

Tề Tiểu Tô khựng lại một chút mới nói: "Có mang theo."

Người Nghiêm gia đều mang theo thái độ trịch thượng, nếu không, sao có thể không hỏi ý cô trước mà đã sắp xếp hết mọi chuyện thế này được, căn bản không cho cô có cơ hội từ chối.

Nhưng kiểu trịch thượng, độc đoán này, cô lại có thể thông cảm được, dù sao địa vị xã hội của họ cũng cách nhau quá xa.

Cô cũng không thiệt thòi gì, vốn còn không có đường nào tìm xem phôi đá, giờ có cơ hội dâng tận cửa thế này, vừa khéo.

Nghiêm Tắc Thâm chỉ đưa cô đến sân bay, trên đường đi, trợ lý đã dùng chứng minh thư của cô đặt vé máy bay xong xuôi. Còn Tề Tiểu Tô trước giờ chưa từng đi máy bay, lần đầu tiên đi máy bay cũng chỉ mang theo một chiếc balo nhỏ.

Thành phố J cũng không xa thành phố D lắm, chỉ bay mất bốn mươi phút là đến. Lúc cô đặt chân xuống địa phận thành phố J, đồng hồ cũng mới chỉ sáu rưỡi tối.

Ra khỏi sân bay, Tề Tiểu Tô bắt xe taxi, đi thẳng đến địa chỉ mà Nghiêm Tắc Thâm đưa cho cô, nói Nghiêm lão ở đó chờ cô.

Xe taxi đưa cô hòa vào dòng xe cộ trên con đường đầy ánh sáng, thành phố J cũng phồn vinh không kém thành phố D, nhưng nhìn công tác xanh hóa của họ tốt hơn nhiều.

Địa chỉ đó là một khách sạn.

Tề Tiểu Tô xuống xe, một người đàn ông trẻ đứng ở cửa khách sạn lập tức bước qua.

_________________________________________________________

Chương 87: Tranh đá

"Xin hỏi, có phải cô Tề Tiểu Tô không ạ?"

Tề Tiểu Tô quan sát người đàn ông đó một chút, anh ta mặc âu phục, tóc ngắn, nhìn khá tuấn tú, xem ra cũng là nhân viên cao cấp nhưng cô có quen đâu.

Thầm đoán có thể đây là người Nghiêm lão phái đến, cô mới khẽ gật đầu.

"Chào cô, cô Tề, tôi là Thư Văn Đống, trợ lý hành chính trong công ty con của tập đoàn Lập Hoa ở thành phố J, Nghiêm lão sai tôi đến đây chờ cô, đây là danh thiếp của tôi."

Quả nhiên.

Tề Tiểu Tô gật đầu, nhận lấy danh thiếp, định đi cùng anh ta vào khách sạn nhưng Thư Văn Đống lại đưa cô sang bãi để xe. Thấy cô có vẻ nghi hoặc, anh ta liền giải thích: "Là thế này, Nghiêm lão vốn muốn mời cô Tề dùng cơm, nhưng lại nhận được điện thoại, quy tắc chào bán phôi ngọc ở bên đó đột ngột thay đổi, thế nên ông ấy đã vội vàng chạy qua đó rồi, còn sai tôi ở đây chờ cô Tề, sau đó cũng mau chóng sang bên kia."

"Anh ta không nói dối." Giọng của Hệ thống Tiểu Nhất vang lên.

Từ sau khi nó hấp thụ được số năng lượng từ mảnh vỡ áo giáp kia, Tề Tiểu Tô cảm thấy nó có ích hơn rất nhiều, như hiện giờ vậy, đối phương có nói dối hay không nó cũng có thể nhận biết được.

Có câu nói của Hệ thống Tiểu Nhất, Tề Tiểu Tô cũng yên tâm lên xe cùng Thư Văn Đống.

Kỹ thuật lái xe của anh ta rất tốt, có thể vì trong lòng cũng hơi vội vàng, nên anh ta lái rất nhanh, nhưng cũng rất vững vàng. Rẽ đến bảy tám lần, Tề Tiểu Tô bị lắc đến ong cả đầu. Đây vốn là lần đầu tiên cô đến thành phố J, chỉ cảm thấy nếu thực sự đối phương có ý đồ xấu thì cô có muốn chạy về cũng chẳng nhớ nổi đường.

"Bản Hệ thống có thể ghi nhớ tuyến đường, nên không cần phải lo."

"Tiểu Nhất, cậu càng ngày càng hữu ích." Tề Tiểu Tô lập tức khen ngợi không chút keo kiệt, vừa có thể lấy lại mảnh vỡ áo giáp của Vệ Thường Khuynh, nó vừa có thể hấp thụ được năng lượng, hơn nữa còn để lại viên hổ phách cực phẩm kia, không cần tiêu tốn tiền của cô, tâm trạng cô tốt hơn rất nhiều.

Hệ thống Tiểu Nhất cũng đáp ngay: "Nếu có thể hấp thụ được nhiều năng lượng hơn nữa thì bản Hệ thống sẽ còn thêm nhiều chức năng hơn."

"Chuyện này để nói sau đi, cứ từ từ, cậu chỉ cần đừng có thường xuyên để Vệ Thường Khuynh tiến hành truyền số liệu thực thể, tôi cũng không hay gặp nguy hiểm đến tính mạng cần dự báo, thì số năng lượng này có thể dùng được rất lâu." Đây là nguyên nhân khiến tâm trạng của cô vui vẻ thế này.

Hệ thống nghe vậy, chip xử lý lập tức tiến hành phân tích, câu nói có nhắc đến Thiếu soái, liệu có nên gửi ngay sang cho anh ấy biết không? Trong kho dữ liệu của nó hình như có lưu trữ một câu nói cổ như thế này: "Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng." Trai gái loài người yêu yêu đương đương, hẳn cũng như thế nhỉ?

Vì vậy, Hệ thống trách nhiệm nhiệt tình liền gửi câu nói kia qua cho Vệ Thường Khuynh.

Vệ Thường Khuynh nghe xong, mặt lại bất giác đen như đít nồi.

Anh thật sự vẫn là vị thiếu soát năm xưa làm đám thiếu nữ ở Liên minh các hành tinh chết mê chết mệt đó sao?! Năm đó, có bao nhiêu thiếu nữ tìm đủ mọi cách để gặp anh, thậm chí có một số thiếu nữ còn chen chúc đến nhọn cả đầu chỉ vì muốn nhập ngũ, vì muốn sát cánh bên anh, cố gắng kéo sát cự ly lại gần anh hơn.

Còn có người sau khi tỏ tình bị anh từ chối từng cầu xin anh, chỉ cần mỗi ngày có thể cho cô ta nhìn thấy anh là cô ta đã cảm thấy mãn nguyện lắm rồi.

Tính ra, anh cũng là người đàn ông được phụ nữ chiều chuộng đến kiêu ngạo ấy chứ, sao với Tề Tiểu Tô, anh lại hoàn toàn không có chút sức quyến rũ nào thế này?

Vệ Thường Khuynh cảm thấy mình hơi bực bội, nhưng anh lại cho rằng đó là vì mất mặt mà thôi. "Cậu làm đúng lắm, sau này cô ấy cứ nói gì liên quan đến bản Thiếu soái thì lập tức báo ngay với tôi."

Anh cũng muốn xem xem, Tề Tiểu Tô còn có thể nói anh như thế nào nữa.

Nhưng Vệ Thiếu soái tuyệt đối không ngờ được, lần này anh chờ là chờ đến tận mấy ngày, Hệ thống cũng không thông báo gì với anh về tình hình bên kia, khiến anh bực bội đến mức sắp giật tóc luôn rồi.

Cuối cùng xe ô tô cũng dừng lại, Tề Tiểu Tô xuống xe, nhìn thấy họ đã đến một nơi dạng biệt viện tư nhân, ngoài cửa là một khoảnh đất bằng phẳng rất rộng, nhưng chỉ là đất bùn, không hề lát đá lát gạch gì cả, hiện giờ đang đậu đầy xe, có xe sang đắt tiền, cũng có dạng xe tải chở hàng.

Căn nhà được xây theo phong cách cổ xưa, cổng vào đỏ thẫm, tường bao trắng muốt, cổng có ba bậc thềm, hai bên trái phải là hai con sư tử đá.

Cổng nhà vẫn đang mở, có tiếng ca hát truyền ra, không phải là bài hát thịnh hành hiện giờ, mà là loại bài hát nhẹ nhàng uyển chuyển của Giang Nam mà các cô ca sỹ hay hát trong các quán trà cổ, mềm mại, yêu kiều.

Khóm trúc xanh tươi đứng bên cạnh cũng điểm tô cho phong cảnh nơi đây.

Con đường nhỏ được lát đá, giữa các đường đá nối có lớp rêu xanh mỏng, như lộ ra vài phần dấu vết thời gian.

Tề Tiểu Tô thích nơi này, thích khu nhà này.

Có điều, khi họ đi xuyên qua một cánh cổng hoa rủ, bước vào một khu nhà hai lớp cửa, phong cách đột ngột thay đổi hẳn, một nhóm nam nữ ăn mặc thời thượng đang xúm quanh đống đá bàn tán xôn xao.

Mấy tảng đá đó hẳn là phôi ngọc đây mà.

Nhưng những viên phôi ngọc này không to lắm, từng chiếc bàn dài xếp lại thành hình chữ hồi (回), phôi ngọc đều được chất đống trên đó.

"Chẳng lẽ vẫn chưa bắt đầu bán à?" Tề Tiểu Tô tự hỏi một câu, Thư Văn Đống đã tìm thấy Nghiêm lão rồi.

"Nghiêm đổng ở bên kia."

Anh ta đưa Tề Tiểu Tô đi qua, tuổi tác của Tề Tiểu Tô thuộc dạng độc nhất vô nhị ở đây, hơn nữa lại rất xinh đẹp, nên trên đường đi cũng có rất nhiều người nhìn cô. Trong đó có một người đàn ông để tóc dài, sắc mặt hơi bợt bạt nhìn cô chằm chằm, ánh mắt lóe lên chút tia sáng.

"Tiểu Tề, đến rồi à?" Nhìn thấy Tề Tiểu Tô đến, trên mặt Nghiêm lão tươi như nở hoa, đứng bên cạnh ông ấy là bà Nghiêm nhỏ mặc một chiếc xường xám màu hồng cánh sen thêu hoa nhí, chiếc xường xám rất vừa người, phác họa trọn vẹn đường cong vô cùng quyến rũ của cô ta, trên vai choàng chiếc khăn choàng lông ngắn màu trắng, nhìn rất có phong cách quý tộc.

Nhìn thấy Tề Tiểu Tô, cô ta lại không mấy hoan nghênh, nhưng cũng nặn ra một nụ cười.

"Nghiêm lão, bà Nghiêm nhỏ." Tề Tiểu Tô chào hỏi. Cô hoàn toàn không biết mấy người đàn ông đứng sau lưng họ, có lẽ là vệ sỹ hay trợ thủ gì đó của Nghiêm lão. Thư Văn Đống cũng đứng vào hàng ngũ phía sau lưng ông ấy.

"Thật sự xin lỗi cô, vì chuyện bất ngờ quá nên không kịp giải thích rõ ràng với cô đã đưa cô đến đây." Nghiêm lão mỉm cười xin lỗi cô.

Tề Tiểu Tô cũng không thực sự là một cô nữ sinh nhỏ mới học lớp 11, làm sao có thể trách ông ấy vì chuyện này? Chỉ mỉm cười ra vẻ không sao cả.

"Tiểu Tề này, việc hợp tác mà cô nói lần trước, trong lòng tôi cũng rất khó nghĩ, nên tôi muốn thương lượng với cô một chút, trong ngày hôm nay nếu như cô có thể giúp tôi giành được thứ tốt về, tôi sẽ đồng ý hợp tác với cô, hơn nữa, cô có thể tùy ý lựa chọn hai viên trong số phôi ngọc mua được, cô cảm thấy thế nào?" Nghiêm lão nói.

Lần này ông ấy muốn thử thách cô à?

Tề Tiểu Tô cũng không vội trả lời, mà đưa mắt quan sát một vòng tình hình ở đây.

Trong hội trường có khoảng ba bốn mươi người, nhưng đa số là vệ sỹ hoặc trợ thủ, chứng tỏ hôm nay đến đây đa phần là những người giàu có hoặc quyền quý. Cô không biết quy tắc, tùy tiện nhận lời không biết liệu có đắc tội những người khác không.

Nghĩ đến đây, Tề Tiểu Tô cười nói: "Nghiêm lão, dù thế nào chú cũng phải nói cho cháu biết quy tắc hôm nay chứ ạ. Sao nhìn như chưa có ai ra tay vậy ạ."

Mặt Nghiêm lão lộ ra vẻ quả nhiên là thế, ông biết ngay mà, nhìn cô nhóc này nhỏ tuổi vậy thôi, nhưng thực sự rất bình tĩnh, cẩn thận.

"Vẫn đang chờ một người quan trọng nữa, chờ hắn tới là bắt đầu ngay. Phôi ngọc hôm nay chủ yếu ở từ "tranh", vừa ý viên nào thì lập tức ghi số của mình lên viên đó, người khác sẽ không thể chọn được nữa. Mỗi bên có thể cử hai người ra chọn." Nói đến đây, Nghiêm lão thấp giọng nói: "Nghe nói lô hàng này đều là hàng cao cấp, bên trong rất có thể sẽ có hàng cực phẩm."

____________________________________________________________

Chương 88: Hoá ra là tranh cướp thật

Cực phẩm!

Mắt Tề Tiểu Tô sáng rực lên.

"Làm thế nào để đăng ký mã số ạ?"

Thấy hai mắt cô tỏa sáng, Nghiêm lão không khỏi cười nói: "Chẳng lẽ cô cũng có hứng thú sao?"

"À, khụ khụ, đương nhiên là phải nghe theo Nghiêm lão. Nếu Nghiêm lão nói Tiểu Tô không thể tự tranh thì Tiểu Tô sẽ không tranh." Tề Tiểu Tô biết phân biệt nặng nhẹ, chỉ cần cô và Nghiêm lão không trở mặt với nhau, sau này lo gì không có cơ hội động đến đá quý chứ?

Tuy cô sắp phát điên vì nghèo rồi, nhưng đối diện với sự mê hoặc, cô vẫn có thể kiềm chế được.

Hệ thống Tiểu Nhất cũng nghe được cuộc nói chuyện của họ, phẩm chất của Tề Tiểu Tô là yếu tố lớn nhất mà nó phân tích, một người con gái có thể yêu tiền, nhưng không thể quá tham lam, không thể vì quá tham lam mà mất đi bản chất của mình, kiên định với mục tiêu của mình mới là chuyện quan trọng nhất. Hệ thống Tiểu Nhất quyết định báo cáo chuyện này với Thiếu soái một chút, phải để Thiếu soái biết được thật nhiều điểm tốt của Tề Tiểu Tô, như vậy mới dễ yêu Tề Tiểu Tô được. Tuy ngoại hình của cô cũng là yếu tố nó lựa chọn theo sở thích của anh rồi. Vì thế, Hệ thống Tiểu Nhất tiếp tục đi báo cáo với Vệ Thiếu soái.

Đương nhiên Tề Tiểu Tô hoàn toàn không biết về việc này.

Nghiêm lão nghe cô nói vậy liền cười nói, "Tôi cũng đâu có độc đoán đến thế, làm gì có chuyện không để cho cô mua? Đến lúc đó cô cứ ghi ký hiệu, Y02 là ký hiệu của tôi, ký hiệu của cô thì cô phải tự đi đăng ký, bình thường sẽ lấy chữ cái phiên âm đầu tiên trong họ của cô, nếu không có ai trùng ký tự thì không cần thêm số hiệu, nếu họ kiểm tra có người trùng thì sẽ thêm cho cô một số hiệu đằng sau. Vậy, Tiểu Thư này, cậu đi đăng ký giúp cô Tề đi."

Thư Văn Đống đáp rồi cầm chứng minh thư của Tề Tiểu Tô, vội vàng đi lo liệu. Có lẽ anh ta sợ sắp đến giờ rồi, lo không kịp đăng ký.

"Cô muốn mua bao nhiêu cũng được, có điều, hy vọng có thể giúp tôi giành được ít nhất sáu viên phôi ngọc. Trong sáu viên phôi ngọc đó, chỉ cần có hai viên ra ngọc đẹp là tôi phục cô rồi." Nghiêm lão nhìn Tề Tiểu Tô nói.

Trong sáu viên chỉ cần có hai viên là được á?

Tề Tiểu Tô rất muốn nói như vậy thì coi thường cô quá, nhưng cô cũng biết mình tuyệt đối không thể trúng trăm phần trăm được, nếu không tuy Nghiêm lão sẽ tin cô, nhưng cũng tuyệt đối sẽ bị nghi ngờ đáng sợ hơn! Đến lúc đó, có lẽ cô bị coi thành yêu tinh thật mất!

Thư Văn Đống quay lại rất nhanh, đưa cho Tề Tiểu Tô một tấm thẻ bằng gỗ viết ký hiệu Q03 bằng sơn, trên tấm thẻ có đục lỗ, có thể xuyên dây qua rồi đeo vào cổ tay được.

Tề Tiểu Tô cất nó đi. Bên kia đã có người ôm một người phụ nữ đi tới, người phụ nữ kia khoảng bốn mươi tuổi, mặc một chiếc xường xám màu tím, tóc buộc gọn ra sau gáy, cài một cây trâm ngọc bích. Nhìn cô ta không xinh đẹp lắm, nhưng cô ta lại có đôi mắt phượng, nhìn rất có cảm xúc.

Sau lưng cô ta có bốn người, nam có nữ có, nhìn có vẻ không phải là vệ sỹ, một cô gái hình như là trợ lý, ba người đàn ông còn lại đều trẻ hơn cô ta rất nhiều, người nào cũng rất tuấn tú, đẹp trai. Nhưng Tề Tiểu Tô luôn cảm thấy có gì đó là lạ. Lúc này, cô nghe thấy bà Nghiêm nhỏ hừ lạnh một tiếng khinh bỉ.

"Đồ vô liêm sỉ, thật không hiểu sao cô ta còn có mặt mũi mà ra ngoài."

Bà Nghiêm nhỏ nói rất khẽ, có lẽ chỉ có bà ta và Nghiêm lão nghe thấy, Nghiêm lão nghe xong lại nhỏ giọng nạt bà ta, "Đủ rồi, cẩn thận họa từ miệng mà ra đấy, đến lúc đó, tôi cũng không bảo vệ được bà đâu!"

"Cô ta có gì chứ." Bà Nghiêm nhỏ vẫn không phục lắm, nhưng không dám nói nhiều nữa.

"Nghiêm lão, cô ta là ai thế ạ?" Tề Tiểu Tô cảm thấy vẫn nên hỏi rõ thì hơn, đỡ phải hồ đồ đắc tội người khác. Nếu không cần thiết thì Hệ thống Tiểu Nhất cũng sẽ không tự tiện quét tư liệu của người ta.

Nghiêm lão đáp: "Hoàng Nhược Quân, là một người đàn bà đáng gờm ở thành phố J, thông qua cược đá mà quen biết được người giàu có, gả cho ba đời chồng rồi, chồng cô ta đều chết cả, hiện giờ cô ta thừa kế rất nhiều cửa tiệm phôi ngọc, cửa tiệm đá quý, châu báu, gia sản hơn một tỷ."

Bà Nghiêm nhỏ sán lại gần Tề Tiểu Tô, nhỏ giọng nói thầm với cô: "Cô Tề, cô nhìn ba người đàn ông đi theo cô ta kia kìa, đó đều là mấy gã trai bao cô ta bao nuôi đấy. Người đàn bà này ấy à, ngang nhiên bao trai, còn nuôi một lúc vài thằng, cả ngày lôi bọn nó chạy lăng quăng khắp nơi, cô nói xem, có phải cô ta vô liêm sỉ không?"

"Đủ rồi!" Nghiêm lão kéo bà ta lại. Càng nói càng chẳng ra sao cả, nói chuyện đó với một cô nhóc làm cái gì?!

Tề Tiểu Tô cũng hơi ngượng ngùng.

Cô thực sự bái phục bà Nghiêm nhỏ, cũng không biết lúc trước sao Nghiêm lão lại thích bà ta nữa, rõ ràng hai người này khác xa nhau, không phải cùng một đẳng cấp mà.

Hoàng Nhược Quân là chủ nhân nơi này, nghe nói vì hiện giờ cô ta lắm tiền tùy hứng, nên mới tự đặt ra quy tắc như vậy. Hoàng Nhược Quân vừa đến đã có rất nhiều người tới chào hỏi, Tề Tiểu Tô thấy cô ta từ đầu tới cuối đều giữ nụ cười mỉm hoàn hảo trên môi, nói nói cười cười, thái độ bình thản không kiêu không hèn. Bất luận trước đây cô ta đi bằng con đường nào để bước vào giới này, hiện giờ lại muốn nuôi bao nhiêu gã trai bao, thì dáng vẻ, thái độ của cô ta cũng tốt hơn rất nhiều người phụ nữ khác.

"Nhược Quân làm mọi người mất nhiều thời gian quá, bây giờ sẽ bắt đầu ngay đây ạ. Lô đá này đều là do Nhược Quân giành từ tay người có tài về, tin rằng mọi người cũng đều biết, Nhược Quân không hề ba hoa, thế nên giá của lô đá này không thấp."

Một người đàn bà khoảng bốn mươi tuổi rồi mà mở miệng ra là dùng tên của mình để tự xưng, tuy hơi buồn nôn và có cảm giác cố tình giả nai một chút, nhưng không ai cảm thấy có gì không ổn, có lẽ là vì đôi mắt kia của Hoàng Nhược Quân quá có thần chăng.

Nói là giành, nhưng những người này dù sao cũng là những nhân vật có máu mặt, đương nhiên sẽ không đưa người lao lên tranh cướp mua về. Có thể lúc trước họ đều đã nhắm trúng một vài viên phôi ngọc rồi, nên giờ vừa nói bắt đầu, cứ một nhóm hai người, cầm một cây bút, nhanh chóng viết số hiệu của mình lên viên đá mình vừa ý.

Chỉ trong chớp mắt, đã gần hai mươi viên phôi ngọc bị người ta viết ký hiệu rồi. Mấy người này thật đúng là, viết ký hiệu cứ như thể không cần tiền vậy.

Trên thực tế, trước mỗi viên phôi ngọc đều dán một mảnh giấy nhỏ, bên trên viết giá của viên phôi đó. Tề Tiểu Tô liếc mắt một cái, giá của viên phôi ngọc trước mặt cô là bảy mươi mốt vạn! Nói vậy là, cô muốn mua giúp Nghiêm lão sáu viên, cứ cho mỗi viên khoảng giá này đi, thì sẽ mất hơn bốn trăm vạn!

Cầm hơn bốn trăm vạn ra để kiểm tra năng lực của cô, không thể không nói ông ấy thực sự rất phóng tay!

"Đừng ngẩn ra nữa, nhớ đến nhiệm vụ của cô đi." Thấy cô vẫn đang ngẩn người, Nghiêm lão không khỏi nhắc nhở.

Lúc này Tề Tiểu Tô mới hồi thần lại, đồng thời cũng vô thức đưa tay ra sờ hai viên đá trước mặt mình, "Tiểu Nhất, làm việc đi, nhanh một chút."

"Yên tâm, trước giờ bản Hệ thống chưa từng chậm chạp bao giờ." Hệ thống Tiểu Nhất nói.

Ngay khi tay Tề Tiểu Tô chạm vào hai viên đá kia, Hệ thống Tiểu Nhất lập tức nói: "Bên trái cực tốt!"

Một bàn tay từ bên cạnh thò tới, cầm một cây bút đang định viết lên viên đá bên tay trái của cô.

Đây là viên phôi ngọc mà Hệ thống Tiểu Nhất nói là cực tốt mà!

Ánh mắt Tề Tiểu Tô chợt lóe lên, nhanh chóng viết xuống số hiệu Q03 của mình trước khi đối phương kịp viết lên.

__________________________________________________________

Chương 89: Cấp bậc hoàng hậu

"Mẹ kiếp!"

Gã đàn ông đằng sau thấp giọng chửi thề một câu, cùng lúc đó, trong đầu Tề Tiểu Tô 'đinh' lên một tiếng, Hệ thống Tiểu Nhất cuống quít hô: "Né sang phải."

Ngay khi nghe tiếng 'đinh' đó vang lên, Tề Tiểu Tô đã căng cứng cả người, chờ nghe thấy câu né sang phải, cô lập tức thuận thế tránh sang, một cái chân đúng lúc đạp tới, nếu cô không tránh nhanh, thì cái chân đó sẽ đạp đúng vào kheo đầu gối của cô, chắc chắn chân sẽ vừa nhũn vừa đau, toàn thân ngã bổ nhào về phía trước.

Người này không chỉ hẹp hòi, còn độc ác nữa.

Tề Tiểu Tô tức giận quay đầu, lại nhìn thấy một người đàn ông ăn mặc đàng hoàng đĩnh đạc, nhìn ngoại hình khá ổn, quả nhiên, nhìn người không thể chỉ nhìn tướng mạo. Gã đàn ông kia thấy không đạp trúng cô còn có vẻ hơi phẫn nộ, nhưng vẫn vội vàng bỏ đi.

Tề Tiểu Tô nhíu mày, quay đầu nhìn thấy Nghiêm lão đã đi sang một hướng khác, mà lúc này, số phôi ngọc trên bàn cũng không được đánh số hiệu nhanh như vừa rồi nữa, tốc độ của họ dần chậm lại.

Nghĩ cũng đúng, ban đầu mọi người đều cùng xem một đống, đương nhiên không thể vừa bắt đầu đã ra tay mà không xem qua một lượt, ai dám không xem đã viết số hiệu chứ?

Dù có nhiều tiền đến mấy, cũng không thể đập bừa mấy chục vạn mấy chục vạn xuống như thế được.

Viên phôi ngọc mà Tề Tiểu Tô vừa chốt là bảy mươi mốt vạn, tim cô đã bắt đầu đập như đánh trống, hiện giờ cô hoàn toàn không còn xu nào, dù viên hổ phách kia có thể bán được một trăm sáu mươi vạn, thì bản thân cô cũng chỉ có mỗi tám mươi vạn thôi, viên phôi ngọc này đã bảy mươi mốt vạn rồi, cô đào đâu ra tiền bây giờ?

Lỡ lát nữa viên hổ phách kia của cô không bán được thì thảm to.

Có điều, dù là vậy, Tề Tiểu Tô vẫn quyết định giành lấy viên này, cùng lắm thì cô đi vay tiền chứ gì đâu.

Cô phát hiện Nghiêm lão cũng chậm lại, đang nhìn một tảng đá trung đẳng, khẽ nhíu mày.

Mà trong khoảng cách từ bên này sang vị trí ông ấy đứng bên kia, ở trên bàn có khoảng mười mấy viên phôi ngọc, nhưng không có viên nào đánh ký hiệu cả. Lẽ nào cả dãy này đều bị chê sao?

Tề Tiểu Tô đi tới, đưa tay ra sờ. Nhìn cô có vẻ rất thờ ơ, không để ý, tay chỉ sờ lướt qua mấy viên đá kia, hoàn toàn không giống đến xem phôi ngọc.

Nhưng những người đến đây nếu không phải là khách quen thì cũng là bạn bè người thân mà khách quen đưa tới, còn phải dùng chứng minh thư đăng ký, nên nhìn thế này tuy mọi người thầm thấy kỳ lạ, có điều thấy tấm thẻ gỗ trên cổ tay Tề Tiểu Tô, họ cũng không để tâm đến nữa. Chỉ cần không phải đến phá đám, có đăng ký là được rồi, quan tâm họ dùng cách nào mua đá làm gì.

Đương nhiên Tề Tiểu Tô cũng không để ý hành động vừa đi vừa sờ lướt qua đá thế này của mình liệu có khiến người khác chú ý hay không, dù sao sờ được viên nào tốt cô lại ra vẻ chút là được rồi.

Ngay khi cô đang nghĩ như vậy, Hệ thống Tiểu Nhất lại có vẻ hơi hưng phấn.

"Khoáng thạch năng lượng cấp AA! Khoáng thạch năng lượng cấp AA!"

"Cấp AA á?" Tề Tiểu Tô lập tức dừng bước. Lúc này mới nhìn xuống viên đá mà mình đang sờ. Viên đá có lớp ngoài màu vàng sáp ong, nhìn không sạch sẽ hẳn, vì bên ngoài lồi lồi lõm lõm, cứ như đã bị người ta đục đẽo rồi vậy. Một viên đá như thế này rất dễ bị người ta bỏ qua, đa phần mọi người có lẽ đều cho rằng một viên đá như thế này không chỉ có người xem từ lâu rồi, hơn nữa còn có người dùng phương pháp thô bạo để thăm dò muốn tách đá, nếu hiện giờ nó vẫn còn nằm ở đây, thì có lẽ chỉ là đồ bỏ đi thôi.

Nhưng chính viên đá này lại khiến Hệ thống Tiểu Nhất không giấu nổi vẻ hưng phấn!

Phải biết là trước giờ giọng điệu của Hệ thống luôn rất bình thản, dù sao cũng chỉ là trí thông minh nhân tạo, âm thanh mô phỏng tiếng người. Cô luôn cho rằng nó chỉ có thể bình thản mang theo chút máy móc như thế, nhưng hiện giờ lại có thể nghe ra vẻ hưng phấn trong âm thanh của nó, chuyện này thực sự khiến cô thấy kinh ngạc.

"Cấp AA, tức là còn cao hơn năng lượng cấp A một cấp, nhưng cấp này thực sự rất siêu phàm, dù khoáng thạch cấp A có lên đến A+++ thì cũng chỉ có thể đạt được mức 'cực phẩm' như các cô hay gọi thôi. Nhưng gọi cực phẩm cũng chỉ là cách gọi bừa của các cô, còn loại thực sự giá trị chính là cái này, cấp AA, cũng có tên là cấp Hậu."

Tim Tề Tiểu Tô nảy thót lên, nhưng lại vô thức hỏi: "Vì sao là cấp Hậu? Hoàng hậu của khoáng thạch á? Lẽ nào còn có Đế vương của khoáng thạch nữa à?"

"Đương nhiên, nhưng mấy cách phân cấp đó đều là do tôi phân ra dựa trên các loại đá quý mà loài người thế kỷ 21 có thể thu hoạch được. Nếu đem ra so với các loại khoáng thạch phát hiện ở những hành tinh khác trong thế kỷ 22, thì trừ giá trị ngoại hình nhìn có vẻ đẹp đẽ ra, về mặt năng lượng, đống khoáng thạch này cũng chỉ là rác rưởi mà thôi."

"Được rồi, được rồi, biết thế kỷ 22 của cậu lợi hại rồi."

Tề Tiểu Tô nghĩ một chút, cúi đầu liếc nhìn giá trên viên đá, nhận ra tuy nó không rẻ, nhưng so với các viên đá khác thì đã thấp hơn rất nhiều rồi.

Ba mươi chín vạn.

Chuyện này sao có thể không khiến Tề Tiểu Tô động lòng chứ!

Rõ ràng là đang thúc đẩy cô phát tài mà! Mắt cô sáng rực lên, lập tức viết số hiệu Q03 của mình lên viên đá.

"Tề Tiểu Tô, cô không nghĩ đến việc để viên cấp AA này lại cho lão Nghiêm sao?" Hệ thống Tiểu Nhất hỏi. Mà lúc này nó và Vệ Thường Khuynh cũng đang kết nối trò chuyện, Vệ Thường Khuynh đang tiếp tục truyền đạt câu hỏi mà anh muốn hỏi cô.

"Lại hỏi cô ấy, nếu lần này không có tiền mua phôi đá, cô ấy định làm thế nào đi?"

Hệ thống Tiểu Nhất đương nhiên cũng truyền đạt lại không sót một từ.

Tề Tiểu Tô đánh dấu viên đá này xong, tâm trạng rất tốt, đã bắt đầu đi sờ đá tiếp rồi, nghe nó hỏi vậy, cô liền đáp, "Dù tôi không có tiền mua thì viên đá tốt thế này tôi cũng sẽ không nhường Nghiêm lão."

"Vì sao?" Vệ Thường Khuynh không khỏi hỏi tiếp. Lẽ nào không nên tìm viên tốt nhất để ông ấy tin vào bản lĩnh của cô sao? Người bình thường chắc đều nghĩ thế mà.

Đương nhiên, câu này cũng do Hệ thống truyền cho cô.

"Cậu ngu thế."

Hệ thống Tiểu Nhất truyền thẳng giọng nói của cô sang tần số của Vệ Thường Khuynh. Vệ Thường Khuynh nghe câu này của cô, chữ 'thế' hơi cao lên, mềm mại lại mang theo chút gian xảo, giống như một sợi lông vũ, phất qua tim Vệ Thường Khuynh, tê tê, ngứa ngứa.

"Viên đá này có bề ngoài rất tệ, nhưng bên trong lại là cực phẩm. Nếu tôi đưa nó cho Nghiêm lão, chờ ông ấy tách đá ra quá kinh ngạc, ông ấy sẽ cho rằng bản lĩnh cược đá của tôi ở mức độ cao nhất. Nếu sau này mà tôi không thể giúp ông ấy tìm được những viên cấp tương đương, liệu ông ấy có cho rằng tôi cố ý không? Sau này, áp lực của tôi sẽ còn nặng nề hơn nữa." Tề Tiểu Tô vừa sờ đá vừa trả lời.

"Vậy lỡ cô thật sự không có tiền mua, viên này bị người khác lấy mất, chẳng phải sẽ rất đáng tiếc sao?"

Tề Tiểu Tô lắc đầu nói: "Bề ngoài của viên đá này quá kém, tôi đoán chín mươi phần trăm là sẽ rất khó bán nó ra, đến lúc đó tôi chỉ cần để ý hướng đi của nó một chút, chờ có tiền rồi lại mua. Nếu thực sự bị người khác mua mất thì chỉ có thể nói là tôi với nó không có duyên thôi."

Vệ Thường Khuynh không khỏi bật cười, suy nghĩ của cô gái này thật sự rất tinh tế, hiểu lòng người, thông minh, cầm được, buông được, tính cách như thế thực sự khiến người ta không thể không thích.

"Còn một vấn đề nữa, giờ cô đã đánh số hiệu của mình rồi, lát nữa mà không có tiền thì cô định làm thế nào?"

"Chỉ có thể vay Bạch Dư Tây thôi."

Nghe câu này, mặt Vệ Thường Khuynh đen sạm lại.

Sao cứ cảm thấy không thoải mái thế nhỉ?

__________________________________________________________________

Chương 90: Kế hoạch của thiếu soái

Lúc này Tề Tiểu Tô mới nhận ra, vừa rồi hình như là giọng của Vệ Thường Khuynh thì phải?! Vì thế, mặt cô sa sầm xuống, "Này, anh có thể đừng hở một tí là lãng phí năng lượng của tôi được không? Có chuyện gì cứ nhờ Hệ thống truyền lời là được rồi, giờ tôi không có hơi sức buôn dưa lê với anh đâu."

Đúng là không đi chợ không biết củi gạo đắt đỏ thế nào, năng lượng đắt lắm lắm đấy!!!

Riêng về điểm này thì Tề Tiểu Tô hoàn toàn thiên vị hẳn tiền bạc, vì tiêu hao năng lượng đều là tiêu tốn tiền của cô mà!

Do đó, mặt Vệ Thiếu soái của chúng ta lại một lần nữa đen hơn cả đít nồi, anh bất giác nghiến răng kèn kẹt, thực sự chịu đủ rồi đấy, chịu đủ cái cảnh bị cô chê bai xua đuổi rồi đấy nhé!!!

Trong đầu Vệ Thiếu soái chợt lóe sáng, nảy ra một ý định có thể nói là long trời lở đất đối với anh, đây là kế hoạch mà trước giờ anh chưa từng nghĩ đến.

Anh quyết định phải suy nghĩ kỹ để hoàn thiện một chút, suy nghĩ thỏa đáng rồi sẽ hạ lệnh cho Hệ thống sau.

Rất lâu rất lâu sau, kế hoạch này của Vệ Thường Khuynh được hệ thống No.1 thông minh nhanh trí mệnh danh là: Kế hoạch theo đuổi vợ yêu.

Đương nhiên, lúc này cả Hệ thống và Tề Tiểu Tô đều chưa biết gì cả.

Tề Tiểu Tô không biết giọng nói của Vệ Thường Khuynh biến mất lúc nào, hiện giờ cô cũng không để ý đến chuyện tán gẫu được, vì cô hơi tham lam muốn sờ hết một lượt số đá ở đây, nếu không chờ cô ghi số hiệu xong mới phát hiện đằng sau còn có đồ tốt hơn thì chẳng phải sẽ không kịp chọn nữa hay sao?

Dù sao hiện giờ cũng không có ai nhanh hơn cô được, cô không lo bị cướp hết đồ tốt.

Thế nên, Nghiêm lão vừa ngẩng đầu đã thấy ngay Tề Tiểu Tô đột nhiên tăng tốc, vừa đi vừa đưa tay phất qua đá, đi nhanh như gió, hơn nữa cũng không thấy cô đặt bút ghi ký hiệu.

Ông thầm lắc đầu, may mà ông tự đến, không kỳ vọng hoàn toàn vào Tề Tiểu Tô, nếu không, cô mà thực sự không có bản lĩnh kia thì ông lỗ chết mất. Lô phôi ngọc này Hoàng Nhược Quân đột ngột đưa ra, có lẽ cũng có những viên đã giữ lâu lắm rồi, nếu bỏ qua lần này thì xót ruột lắm.

"Thật chẳng ra sao cả! Đây không phải chỗ cho loại như cô chơi đâu, muốn chơi đi chỗ khác mà chơi." Một giọng nói lạnh lùng vang lên, mọi người đều ngẩng đầu nhìn.

Tề Tiểu Tô cũng nhìn về nơi phát ra tiếng nói, nhận ra người vừa nói chính là gã đàn ông đạp hụt mình lúc nãy, mà ánh mắt gã hiện giờ đang rơi xuống người cô, rất rõ ràng, câu nói vừa rồi là gã cố tình nói cô.

Người đàn ông để tóc dài rất u ám trong hội trường nhìn gã đàn ông kia, rồi lại nhìn Tề Tiểu Tô, ánh mắt hơi lóe lên.

Mọi người đều vô thức chờ câu trả lời của Tề Tiểu Tô, thậm chí có người còn cảm thấy sắp xảy ra chuyện rồi, vì có người nhận ra Tề Tiểu Tô là người theo Nghiêm lão đến đây. Họ đều cho rằng đây có thể là cháu gái Nghiêm lão hoặc con gái thế gia nào đó, Nghiêm lão cũng không phải dạng người dễ gần, nếu người đẹp bé nhỏ này chịu uất ức thì Nghiêm lão sao có thể khoanh tay đứng nhìn được?

Có điều, ngoài dự đoán của mọi người, Tề Tiểu Tô cũng chỉ ngẩng đầu lên liếc một cái, sau đó lại cúi đầu tiếp tục sờ nhanh mấy viên đá kia.

Thật giống như người mà gã đàn ông kia chỉ trích không phải là cô vậy, hoàn toàn không bận tâm chút nào.

Trong lúc mọi người đang ngẩn người ngạc nhiên, cô đã đi hết một vòng, giờ lại bắt đầu đi quay lại vòng thứ hai. Mà lần này, cô trực tiếp cầm bút, nhanh chóng viết xuống một số viên đá trong đó, còn chưa đến ba phút, cô đã đánh số bảy viên rồi!

"Mẹ nó chứ...!"

Không biết là ai thấp giọng chửi thề, nhưng câu này cũng khiến người khác hồi thần lại, lúc này, Hoàng Nhược Quân nói: "Các vị nên nhanh một chút đi, tối nay tôi có tổ chức một bữa tiệc tối, muốn mời người đứng đầu đi cùng đấy, bây giờ thời gian cũng không còn sớm nữa."

Thời gian vốn cũng đâu có sớm sủa gì nữa?!

Lúc này hẳn cũng phải hơn 8 giờ tối rồi, cũng không biết Hoàng Nhược Quân có thói quen xấu gì mà cứ phải hẹn giờ muộn thế này, chờ xong xuôi mọi việc, lúc đó vẫn còn gọi là tiệc tối sao?

Hiện giờ Tề Tiểu Tô đã đói đến mức bụng sắp dán vào sau lưng rồi.

Trên máy bay cô chỉ uống mỗi hai cốc nước ép hoa quả, từ lúc xuống máy bay đã qua giờ cơm tối rồi, giờ còn đòi người đứng đầu cái gì nữa chứ?

"Nghiêm lão, người đứng đầu là sao ạ?" Cô đã chọn xong đá, liền bước đến bên cạnh Nghiêm lão, Nghiêm lão không chọn nhiều, sau khi thấy cô thật sự chọn nhiều viên như vậy, ông cũng chỉ chọn hai viên. Hơn nữa trong lòng hơi thất vọng, vì mấy viên ông nhăm nhe đều bị người khác nhanh chân ghi số hiệu mất rồi, mà trong đó có một viên còn bị chính Tề Tiểu Tô giành mất. Thế nên, lúc này nhìn Tề Tiểu Tô, ông cũng có chút tin tưởng hơn, tâm trạng tốt hơn nhiều.

Nghe thấy Tề Tiểu Tô hỏi câu này, ông chỉ ồ một tiếng rồi nói: "Là thế này, lát nữa sau khi mọi người thanh toán tiền, sẽ chọn một viên để tách ngay tại chỗ, cũng không cần tách toàn bộ, chỉ cần mài khung thôi là được rồi. Viên của ai tốt nhất thì đó là người đứng đầu. Hoàng Nhược Quân cảm thấy người đó may mắn, nên sẽ mời người đó cùng ngồi dùng bữa, coi như lây chút may mắn."

Hoàng Nhược Quân này cũng lắm trò thật, mà trò này có gì đó lạ lạ.

Có lẽ đây là nguyên nhân khiến đám đàn ông cảm thấy cô ta có vẻ bí ẩn chăng?

"Tiểu Tề này, lần này cô nắm chắc được mấy phần?"

"Nghiêm lão cứ yên tâm ạ."

Đương nhiên Tề Tiểu Tô nắm chắc một trăm phần trăm, nhưng hiện giờ điều khiến cô lo lắng là cô biết lấy đâu ra tiền thanh toán mấy viên của mình bây giờ, vì sau đó cô lại phát hiện ra một viên rất khá, mà giá còn có vẻ thấp, không kìm được lại mua tiếp.

Cô có ba viên, Nghiêm lão nói muốn sáu viên nên cô cũng chỉ chọn sáu viên. Sáu viên đó cộng lại cũng đã hơn sáu trăm vạn rồi, mà bản thân cô chỉ có xấp xỉ một trăm bốn mươi vạn, giờ cô cũng không có tiền.

Đang mải nghĩ, bên kia đã kết thúc rồi, có người đã thống kê lại, bắt đầu tính giá, sau đó thanh toán tiền.

Có người cầm mấy bức ảnh tới, chính là ảnh mấy viên đá mà họ đã chọn, "Xin hai vị kiểm tra xác nhận lại một chút ạ."

Hai viên Nghiêm lão chọn rất đắt, chỉ hai viên thôi đã một trăm chín mươi vạn rồi, thêm sáu viên Tề Tiểu Tô chọn cho ông ấy nữa, tổng cộng là tám trăm mười sáu vạn, Hoàng Nhược Quân nói trừ số lẻ đi, lấy tám trăm vạn chẵn.

Ba viên kia của Tề Tiểu Tô, "Hoàng tổng nói cô Tề trả một trăm vạn là được rồi."

Phôi ngọc một trăm ba mươi mấy vạn, chớp mắt một cái cô đã giảm được hơn ba mươi vạn ư? Tề Tiểu Tô nghi hoặc nhìn về phía Hoàng Nhược Quân, cô ta cũng đang nhìn sang bên này, khẽ gật đầu mỉm cười, đầy vẻ thiện chí.

"Tiểu Tề này, nếu Hoàng tổng đã có ý tốt như thế, cô cũng đừng từ chối." Nghiêm lão xua tay ra hiệu cho một trợ thủ tiến lên thanh toán tiền, "Một trăm vạn này của cô, tạm thời cứ để tôi trả thay cô đi, sau này sẽ trừ luôn vào phí mời cô đến giúp đỡ, cô thấy thế nào?"

Nói thế này tức là đã đồng ý hợp tác với cô rồi à?

Rõ ràng vẫn chưa kiểm chứng mấy viên phôi mà cô chọn mà, lẽ nào là vì Hoàng Nhược Quân tỏ thiện chí với cô sao?

Có điều, như vậy cũng giải quyết được vấn đề khó nhất của Tề Tiểu Tô, đương nhiên cô lập tức gật đầu.

Thấy Nghiêm lão thản nhiên tiêu chín trăm vạn không hề nhíu mày, tim Tề Tiểu Tô cũng nhảy thót lên. Ngày hôm nay cô càng nhìn rõ ràng hơn cách đốt tiền của những người giàu có.

Cô cũng không muốn tách ba viên của cô, nhưng cuối cùng lại nghe nói ở đây Hoàng Nhược Quân có quy định, nhất định phải chọn ra một viên để tách, cô chỉ đành chọn lấy một viên, cũng giúp bên Nghiêm lão chọn ra một viên.

Chỉ cần mài bốn góc đá ra, cũng không tốn bao nhiêu thời gian, kết quả được đưa ra rất nhanh, dù sao tổng cộng cũng chỉ có mười người mua đá.

"Viên này, ôi trời ơi, mau nhìn này!" Có người hô lên.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com