TruyenHHH.com

( REUP/HOÀN) Kế Hoạch Theo Đuổi Vợ Yêu

Chương 561-570

rirychyosatoh

Chương 561: Cùng đi xin lỗi

Đi cùng cô ta tới xin lỗi Lợi thiếu á?

"Chậc chậc, vừa nghe đã biết là có âm mưu gì rồi." Hệ thống Tiểu Nhất lại nói.

Tề Tiểu Tô vẫn đứng dựa vào cánh cửa, tạm thời chưa tiến vào: "Cậu tiêu hoá xong năng lượng rồi hả?"

"Xong rồi!" Nhắc tới việc này, Hệ thống Tiểu Nhất liền trở nên vô cùng kích động: "Hiện tại bản Hệ thống đã có được một nguồn năng lượng cực kỳ lớn, có muốn lại tiếp tục thăm dò bên phía thủ đô nữa không?"

Ở thủ đô kia chắc chắn có liên quan tới việc bố mẹ cô gặp nạn năm xưa, người mua chiếc vòng ngọc lục bảo kia cũng tới thủ đô, nhưng cũng giống như Chương gia, ở đó còn có một Hệ thống phòng ngự có năng lượng cực kỳ mạnh, trước đó Hệ thống Tiểu Nhất không có cách nào lén xâm nhập vào đó được.

Tề Tiểu Tô hơi do dự, đột nhiên nghĩ tới một khả năng nào đó bèn vội hỏi: "Tiểu Nhất, cậu nghĩ người đàn ông mua chiếc vòng lục bảo kia liệu có phải là cùng một thế lực với Chương gia ở thủ đô không?"

"Bản Hệ thống nghĩ là không đâu, nếu không thì bà già Chương kia đã biết chiếc vòng đó đang ở đâu rồi mới đúng, nhưng mà khi bà ta nói tới chiếc vòng, bản Hệ thống hoàn toàn không đo lường được là bà ta đang nói dối. Ngay cả Chương Vân Tễ cũng không có dấu hiệu nói dối trong chuyện này."

"Vậy cũng có thể là do Chương gia lục đục nội bộ, chia làm hai phe phái chẳng hạn? Người đàn ông đã mua chiếc vòng lục bảo đó không ở cùng phe với bà Chương, hơn nữa tin tức của hai bên cũng khá bảo mật."

Hệ thống Tiểu Nhất đáp: "Phân tích kỹ càng thì thấy không có khả năng đâu, bởi vì nếu chiếc vòng đó thực sự là đồ gia truyền của Chương gia thì phải lấy ra mới có tác dụng, cất giấu thì có thể làm được gì chứ? Nhưng sau khi người đàn ông kia mua chiếc vòng đó thì không còn ai nghe thấy tin tức của chiếc vòng đó nữa, điều này chứng tỏ rằng không phải người của Chương gia đã mua nó về đâu."

"Vậy thế thì rất có thể chiếc vòng lục bảo này không phải là đồ gia truyền của Chương gia mà nó có một tác dụng khác."


"Đúng, cũng không thể loại trừ khả năng đó, có điều, nếu đã như vậy, người mua được chiếc vòng lục bảo năm đó cũng nên có động tĩnh rồi chứ nhỉ, chỉ cần có động tĩnh gì thì đám người nhà bà Chương kia sẽ biết ngay, nhưng tới giờ vẫn chẳng có chút tăm hơi gì."

Tề Tiểu Tô không thể không thừa nhận rằng Hệ thống Tiểu Nhất nói rất chuẩn.

Vì vậy, thế lực kia, người đàn ông đã mua chiếc vòng kia nữa, chắc chắn không phải người họ Chương rồi.

Mà Chương gia cũng không tra ra được chiếc vòng đã rơi vào tay người đàn ông đó.

Ngẫm lại thì thấy đúng là khá phức tạp.

Hệ thống Tiểu Nhất còn nói thêm: "Có một chuyện có thể chắc chắn, năm đó chắc chắn mẹ cô đã nghe được bí mật gì đó, biết được tác dụng của chiếc vòng đá quý đó, cũng biết nó là đại điện của sự nguy hiểm nên bà ấy mới không muốn mang đó bên người mà ngay từ đầu đã nghĩ tới việc giấu nó đi, trong khoảng thời gian ngắn, vì không tìm thấy nơi nào có thể lẩn trốn, vừa vặn gặp được Tiền Hoa Quế nên trong lúc cấp bách, hoảng loạn và không có nhiều thời gian để đắn đo, bà ấy mới giao cho mụ già kia hai trăm tệ coi như phí giữ đồ dùm."

Nghĩ đến chuyện có lẽ ngày đó mẹ mình đã phải chịu nỗi hoảng sợ rất lớn, sợ hãi và không biết phải xoay sở thế nào, Tề Tiểu Tô thấy lòng vừa đau đớn vừa nặng nề.

Hệ thống Tiểu Nhất hơi do dự một chút rồi lại nói tiếp: "Còn có chuyện này nữa, bản Hệ thống cảm thấy rất khả nghi nhưng không biết có nên nói với cô hay không."

"Chuyện gì?" Chuyện gì mà còn không biết có nên nói với cô hay không chứ? Chẳng lẽ là chuyện gì không tiện mở miệng sao?

Tề Tiểu Tô không khỏi cảm thấy căng thẳng trong lòng.

Hệ thống Tiểu Nhất nói: "Cô có cảm thấy kỳ quái không, khi chúng ta điều tra chuyện này, nghe được chuyện năm đó, dấu vết của bố cô lại cực kỳ mờ nhạt?"

Nghe nó nói thế, trong lòng Tề Tiểu Tô không khỏi chấn động.

Đúng thế!

Tiền Hoa Quế nói, năm đó mẹ cô đụng phải bà ta thì hình như mẹ cô đang bị ai đó đuổi giết ở đằng sau, nên bà mới phải vội vàng giao đồ lại cho bà già kia giữ hộ, nhưng mà lúc đó, bố cô đang ở đâu chứ?

Theo lý mà nói, lúc đó bố cô phải đang ở bên vợ mình mới đúng, nếu thật sự gặp phải chuyện gì đó đáng sợ, nghe được chuyện bí mật nào đó, bọn họ càng phải ở bên nhau mới đúng.

Bức ảnh kia, Tề Tông Dân và Tô Vận Linh chụp chung với nhau, rõ ràng hai người vẫn còn đang ở bên nhau, hơn nữa theo như lời bà Chương và mụ già Tiền Hoa Quế kia nói, lúc bà Chương trao đồ cho mẹ cô thì bố cô cũng có ở bên cạnh. Như vậy, từ lúc cầm lấy chiếc vòng cho đến khi Tô Vận Linh đụng phải Tiền Hoa Quế thì bố cô đang ở đâu?

"Tiểu Nhất, chẳng lẽ cậu nghi ngờ rằng bố tôi vốn dĩ có liên quan tới chuyện này sao?" Giọng điệu của Tề Tiểu Tô hơi tối nghĩa, ngắc ngứ mãi mới hỏi ra được một câu này.

Hệ thống Tiểu Nhất đáp: "Bản Hệ thống chỉ nghi ngờ như vậy thôi, còn chưa đưa ra kết luận. Tôi cũng chỉ muốn nhắc nhở cô phải chú ý tới điểm này, nói không chừng sẽ có được thu hoạch khác."

Muốn cô phải nghi ngờ chính bố đẻ của mình, điều này thật sự khiến cô cảm thấy khó xử.

Tề Tiểu Tô trầm mặc. Chuyện này quả thực quá lớn, cô cần phải có thời gian từ từ tiêu hóa nó mới được.

Lúc này, Ôn Tình kéo mạnh cửa ra, vừa nhìn thấy Tề Tiểu Tô thì lập tức dừng bước, túm chặt lấy cổ tay cô, giọng đầy bức ép: "Tề Tiểu Tô, giờ cậu đi tới bệnh viện cùng tôi một chuyến."

Tề Tiểu Tô hoàn hồn lại, lúc này mới phát hiện ra trong lúc mình và Hệ thống Tiểu Nhất nói chuyện xong, hơn nữa vì quá mức ngạc nhiên về chuyện Tiểu Nhất nghi ngờ bố mình nên cô đã quên nghe xem bọn họ nói gì ở bên trong.

Giờ thấy giọng điệu của Ôn Tình ngang ngược như thế, sắc mặt cô cũng lạnh xuống, hất văng cô ta ra: "Ôn Tình, chuyện là do cậu trêu vào, người cũng là do cậu làm bị thương, chẳng liên quan quái gì tới tôi cả, tại sao tôi phải theo cậu tới bệnh viện chứ?"

"Không đi? Vậy cậu có muốn tiếp tục tham dự kỳ thi lần này nữa không?" Ôn Tình nói, lấy điện thoại ra, bấm một phím gọi tắt: "Giờ tôi sẽ gọi điện cho mẹ tôi, mẹ tôi chẳng phải quan chức gì, cũng chẳng có tài cán gì, nhưng bà ấy tuyệt đối có thể thuyết phục bố tôi nghe theo, nếu cậu không đi cùng tôi tới bệnh viện thì cậu có tin không, ngay ngày mai, bố tôi có thể khiến cậu phải xám xịt rời khỏi trường cấp 3 Khánh Thực, không thể tiếp tục tham gia kỳ thi lần này nữa không hả?"

Ha ha.

Lời uy hiếp này nghe có vẻ đáng sợ thật đấy.

Tề Tiểu Tô tức quá hóa cười: "Cậu không cảm thấy cậu làm thế là quá vô sỉ à?"

"Vô sỉ thì sao chứ? Tôi có bố mẹ tốt như thế, họ lại chiều chuộng tôi, lại có khả năng giúp đỡ tôi, cô có không hả?" Lúc trước bao nhiêu tự tôn và kiêu ngạo bị Khổng Tứ, bị Lợi thiếu, bị Tưởng Minh Lễ, thậm chí cả An Tử Khê và Hạ Dư Hoành giẫm đạp xuống mặt đất, giờ cô ta muốn đòi lại hết từ Tề Tiểu Tô.

Vì thế, lúc này khí thế của Ôn Tình rất lớn, vô cùng hung hăng, hống hách.

Thậm chí, ngay cả An Tử Khê và Hạ Dư Hoành nghe thấy tiếng nói, mở cửa đi ra mà cũng không thể ngăn cản cô ta lại được.

Nhưng điều khiến Tề Tiểu Tô giật mình nhất là trên mặ An Tử Khê còn có dấu vết một bàn tay đỏ lừ. Xem ra, lúc cô không nghe, bên trong đã xảy ra không ít chuyện rồi. Mà nhìn dáng vẻ bây giờ của Ôn Tình thì rõ ràng là An Tử Khê không có cách nào thuyết phục được cô ta, Hạ Dư Hoành thì càng không.

Nghĩ cũng biết, chắc chắn cô ta đã gọi điện thoại cho bà Ôn lúc ở trong đó rồi.

Ôn Tình mở loa ngoài, một giọng nữ kèm theo sự cưỡng bức truyền ra: "Là bạn học Tề Tiểu Tô phải không nhỉ? Cô là mẹ của Tình Tình đây, nghe nói tối hôm nay chỉ có hai đứa là con gái, Tình Tình cũng chỉ chọc phải chuyện phiền toái nhỏ thôi, đi xin lỗi một câu là xong ấy mà. Cháu đi với nó đi, việc này xử lý xong thì ngày mai mới có thể quay lại trường cấp 3 Khánh Thực để tiếp tục tham gia kỳ thi này được."

Ngược lại, nếu không đi thì không thể quay về trường ôn tập để tham gia kỳ thi tới đây chứ gì?

Thành phố D cũng thuộc tỉnh Y, ông Ôn là phó Cục trưởng Cục Xây dựng tỉnh Y, trên thực tế, nếu áp xuống thì ngay cả Long Đào cũng khó mà đỡ được.

__________________________

Chương 562: Ai là chó bị sai bảo?

Tề Tiểu Tô lại một lần nữa cảm nhận được mùi vị bị quyền thế đè đầu.

Cô thật sự muốn cười lạnh.

"Dì Ôn à, Tề Tiểu Tô không muốn đi..."

Giọng An Tử Khê bị bà Ôn cắt ngang: "Tử Khê, cháu làm dì thất vọng quá đi mất, cháu chăm sóc cho Tình Tình nhà dì như thế sao hả? Lúc trước cháu cam đoan thế nào trước mặt chú dì? Cháu nói dù cho có chuyện gì xảy ra thì cháu cũng nhất định sẽ che chở cho Tình Tình, không để con bé phải chịu ấm ức cơ mà! Giờ cháu dẫn nó tới cái nơi như Dạ Khổng Tước còn chưa nói, còn để nó phải chịu ấm ức lớn như thế, cháu có cảm thấy là mình đã không giữ được lời hứa trước đây không hả? Ngày mai dì phải tìm bố mẹ cháu nói chuyện mới được!"

"Cháu..." Vẻ mặt An Tử Khê lập tức ủ rũ.

Hạ Dư Hoành muốn nói gì đó nhưng Tề Tiểu Tô đã ngăn anh ta lại.

"Cùng tới bệnh viện là được chứ gì?" Cô nhìn Ôn Tình.

Ôn Tình đáp: "Đúng thế, cậu chỉ cần theo tôi tới đó là được!"

"Được, tôi sẽ đi với cậu."

"Tề Tiểu Tô!" Hạ Dư Hoành lập tức tỏ ra nóng nảy, anh ta quá hiểu Ôn Tình, cô ta đưa ra đề nghị này nhất định là không có ý tốt đẹp gì, Tề Tiểu Tô đi thì có thể sẽ bị mắc bẫy của cô ta ngay.

Nhưng Tề Tiểu Tô lại nhận ra, nhà An Tử Khê chắc chắn đang nợ Ôn gia cái gì đó, hoặc có nhược điểm nào đó bị Ôn gia tóm được, tuy rằng chức của ông An cao hơn ông Ôn, nhưng rõ ràng thái độ của Ôn Tình và bà Ôn lại không có vẻ là bề dưới.


Nếu cô không đi, chắc chắn An Tử Khê và Hạ Dư Hoành sẽ bị khó xử. Tuy rằng cô chẳng phải thánh mẫu gì, nhưng hai người này từ đầu tới giờ đều bảo vệ cô, coi như là cô giúp bọn họ chắn một chút phiền toái đi cũng được.

Đi một chuyến cũng chẳng phải chuyện khó khăn gì, nếu Ôn Tình cứ nhất định muốn đi tìm chết thì cô cũng sẽ vui vẻ thành toàn cho cô ta thôi.

"Tôi lái xe đưa hai người tới đó." An Tử Khê im lặng một hồi rồi nói, anh ta nhìn Tề Tiểu Tô, ánh mắt đầy vẻ rối rắm, đau khổ và áy náy, mà ánh mắt nhìn Ôn Tình lại tràn ngập chán ghét.

Ôn Tình không nhận ra, giờ trong lòng cô ta chỉ một mực muốn kéo Tề Tiểu Tô tới bệnh viện mà thôi. Vừa rồi, mẹ cô ta cũng đã nói qua điện thoại rằng nhất định phải xin lỗi Lợi thiếu, cố gắng hạ cơn giận của anh ta xuống.

Tuy rằng cô ta không biết tại sao ngay cả mẹ cũng khuyên mình phải cúi đầu trước cái tên họ Lợi kia, nhưng mẹ sẽ không hại cô ta, nói lời này chắc chắn là có lý do.

Xin lỗi, cô ta có thể cưỡng ép bản thân làm chuyện đó, nhưng nhất định phải kéo Tề Tiểu Tô xuống nước theo.

"Đi, đến lúc đó các anh cứ chờ bọn em ở bên ngoài, em không muốn bị các anh nhìn thấy dáng vẻ em lúc xin lỗi con rùa rụt đầu kia!"

Ôn Tình nói thế làm người ta chẳng thể nghi ngờ gì được, cô ta không muốn An Tử Khê nhìn thấy người trước nay luôn kiêu ngạo như mình phải ăn nói khép nép, cúi đầu chịu thua một người đàn ông khác, điều này có thể hiểu được.

Vì thế, An Tử Khê cũng chỉ ừ một tiếng rồi thôi.

Ở trên xe, Hạ Dư Hoành thở dài nói với Tề Tiểu Tô: "Xin lỗi, tại anh cứ muốn kéo em tới đây, kết quả lại làm em bị dính vào chuyện này."

Mới đầu, anh ta cảm thấy Tề Tiểu Tô thú vị cho nên muốn kết bạn với cô mà thôi.

Tề Tiểu Tô lắc đầu, đáp: "Không sao, anh không cần để ở trong lòng đâu." Trên thực tế, bọn họ cũng coi như đã giúp cô một chuyện, nếu bọn họ không mời cô tới đây thì sao cô có cơ hội tiến vào trong hộp đêm Dạ Khổng Tước và lấy được mảnh vỡ lớn của khoang phi cơ kia chứ?

Giờ mảnh vỡ đó đã nằm yên trong không gian của cô rồi.

Nếu không phải cô tự nguyện thì sao mấy người Hạ Dư Hoành có thể cưỡng ép cô đi được. Vì thế, việc này thật sự không thể đổ lên đầu họ được.

Dù An Tử Khê có không muốn đến thế nào đi chăng nữa thì cuối cùng cả bọn cũng vẫn đã tới bệnh viện.

Từ lúc Lợi thiếu bị đá tới bây giờ đã qua một tiếng rưỡi rồi, An Tử Khê hỏi thăm tin tức thì được biết người vẫn đang ở bệnh viện.

"Bác sĩ nói là không có ảnh hưởng gì lớn, nhưng phỏng chừng sẽ bị đau mất một vài ngày, phải nằm trên giường nghỉ ngơi một thời gian đấy." Dù gì thì nơi bị thương là chỗ đó của đàn ông, An Tử Khê thấy hơi xấu hổ khi nói thẳng ra trước mặt Tề Tiểu Tô như thế, nhưng vẻ mặt của Tề Tiểu Tô vẫn bình thường.

Ôn Tình thì lại đỏ mặt, sau đó tức giận mắng: "Nếu đã không làm sao thì cái thằng hèn đó còn nằm viện làm gì, định làm mọi chuyện ầm ĩ lên à? Hắn muốn sàm sỡ em, em không giết chết hắn cũng là tốt lắm rồi, thế mà còn muốn giở trò nữa."

"Cô thôi ngay đi, đợi chút nữa nếu cô vẫn còn giữ cái thái độ như vậy trước mặt Lợi thiếu thì có chuyện gì xảy ra cũng đừng có trách tôi mặc kệ." An Tử Khê siết chặt lấy vô lăng, bởi vì siết mạnh quá nên các khớp xương cũng trở thành màu xanh trắng.

Anh ta đã chịu đựng Ôn Tình quá đủ rồi!

Nhưng ông Ôn đã cứu bố mẹ anh ta, ân tình này vẫn luôn đè nặng trên đầu ba người nhà bọn họ, khiến họ không thể không chiều chuộng Ôn Tình, nếu không sẽ thành vong ân phụ nghĩa. Nhưng cứ thế này thì còn phải nhẫn nhục đến bao giờ nữa đây?

"Vốn dĩ anh cũng đâu có quan tâm em đâu, hừ."

Ôn Tình mở cửa xe, nhìn chằm chằm Tề Tiểu Tô, chỉ sợ cô đổi ý không xuống xe.

Tề Tiểu Tô chậm rãi bước xuống, Hạ Dư Hoành hạ cửa kính xe, nói với cô: "Em cứ đứng ngoài cửa chờ Ôn Tình vào xin lỗi là được, không cần phải vào đâu."

"Hạ Dư Hoành, anh thôi ngay đi!" Ôn Tình bực bội đá vào thân xe, lại nhìn sang Tề Tiểu Tô: "Cậu phải vào với tôi!"

Tề Tiểu Tô không thèm để ý tới cô ta, đi thẳng vào tòa nhà.

Ôn Tình nhìn theo bóng dáng cô, trong mắt hiện lên ánh sáng khó hiểu.

Ai cũng che chở cô ta chứ gì?

Đi trước chứ gì?

Giả vờ như thể cao thâm lắm đúng không?

Quen biết đám người Khổng Tứ chứ gì? Khổng Tứ và Tưởng thiếu kia chẳng phải cũng chẳng làm gì được gã họ Lợi kia sao? Cô ta thật sự muốn nhìn xem, Tề Tiểu Tô rơi vào tay Lợi thiếu rồi thì những người kia làm cách nào để che chở cho cô ta được nữa?

Lợi thiếu ở phòng bệnh VIP.

"Nghe nói chỉ một cuộc gọi điện thoại của Lợi thiếu đã có thể gọi được cả viện phó và mấy chuyên gia từ nhà chạy tới đây rồi đấy." Đi vào bệnh viện, Ôn Tình lập tức đuổi kịp Tề Tiểu Tô, giọng nói đầy khinh bỉ: "Cũng chỉ là có tí tiền bẩn thỉu thôi, những kẻ đó đúng thật sự là đắm mình trụy lạc, người ta chỉ bỏ ra tí tiền đã bị sai bảo như chó rồi."

Tề Tiểu Tô không thèm nhìn cô ta, nói mà chẳng hề khách khí tí nào: "Chính mình ỷ vào ông bố có một tí chức tước mà đi uy hiếp người khác thì có tư cách gì nói người ta chứ? Hơn nữa, chẳng phải giờ cậu cũng là chó bị sai bảo rồi đấy à?" Nếu không thì cô chạy tới đây làm gì chứ?

"Cậu!" Ôn Tình bị nói tới mức mặt hết xanh lại trắng, trong lòng tức đến mức chỉ hận không thể tát cho Tề Tiểu Tô mấy cái.

Trong phòng bệnh, một bác sĩ nhanh nhẹn đi vào, nói với người thanh niên đang không ngừng chuyển kênh tivi với vẻ nhàm chán muốn chết ở trên giường: "Người tới rồi, nhưng mà còn dẫn theo một cô bé khác nữa, cô bé kia khá là thú vị." Nói xong liền lặp lại lời mà vừa rồi Tề Tiểu Tô nói với Ôn Tình, một chữ cũng không thừa không thiếu.

"Đúng là rất thú vị, cô ấy bị Ôn Tình cưỡng ép tới đây hả?"

Lợi thiếu nằm trên giường với vẻ mặt rất bình thường, thoạt nhìn thì thấy diện mạo cũng khá được, ánh mắt sắc bén, thần thái thong dong, so với người ở hộp đêm trước đó thì cứ như hai người khác nhau vậy.

"Có lẽ thế. Nhưng cô ấy lại không hề tỏ vẻ sợ hãi hay bị cưỡng ép gì. Đúng rồi, cô bé này nhìn xinh không thua gì Ôn Tình đâu, cậu có muốn suy xét đổi người không?" Bác sĩ này đeo khẩu trang, nói chuyện với Lợi thiếu bằng giọng điệu không giống một bác sĩ với bệnh nhân cho lắm, ngược lại nghe có cảm giác có quen biết.

Lợi thiếu lắc đầu: "Anh nghĩ là tôi chọn người vì vẻ bề ngoài à? Con bé Ôn Tình kia mới có thể làm mọi chuyện lớn hơn." Nhắc tới Ôn Tình, Lợi thiếu lại tỏ ra đầy chán ghét, rõ ràng chẳng có tí hứng thú nào với cô ta như lúc trước.

"Kế hoạch của các cậu, tôi cũng chẳng hiểu được, dù sao cậu cứ mặc sức đày đọa đi, người cũng tới nơi rồi, tôi đi trước đã." Bác sĩ nói xong liền nhanh chóng ra ngoài.

Lợi thiếu liền thay đổi sắc mặt, thần thái cũng khác đi.

__________________________

Chương 563: Tặng cô ta cho anh để đền bù

Thần thái của Lợi thiếu lúc này rõ ràng là kiêu ngạo, ngang ngược, hoàn toàn trái ngược với vẻ thản nhiên vừa rồi.

Ôn Tình tới gần, nhìn thấy đám vệ sĩ đứng ngoài cửa thì tim đập thình thịch, có người giữ cửa thì càng tốt, chút nữa Tề Tiểu Tô sẽ không có cách nào chạy thoát được.

"Cậu cứ chờ tôi ở ngoài này trước, tôi vào đó xin lỗi. Vừa rồi chẳng phải Hạ Dư Hoành nói cậu không cần phải vào đấy sao?" Ôn Tình tỏ ra cực kỳ tốt bụng.

Ánh mắt Tề Tiểu Tô hơi lóe lên, gật đầu: "Ừ."

Ôn Tình khẽ báo thân phận và mục đích tới của mình với hai vệ sĩ kia, sau khi được họ cho phép tiến vào cửa liền nói thêm với họ một câu: "Phiền các anh trông cô ta một chút, đợi lát nữa có thể Lợi thiếu sẽ muốn gặp cô ta đấy."

Những lời này đã hạ giọng đến cực thấp rồi, cô ta tưởng rằng Tề Tiểu Tô không nghe thấy.

"Xem ra có âm mưu đang chờ cô." Hệ thống Tiểu Nhất nói.

Tề Tiểu Tô ung dung dựa vào cây cột ngoài hành lang, nói: "Chúng ta cùng nghe xem cô ta nói gì với Lợi thiếu."

"Được lắm, được lắm, bản Hệ thống thích nghe lén nhất đấy." Hệ thống Tiểu Nhất lập tức kết nối với điện thoại của Ôn Tình.

Ôn Tình tiến vào cửa, một cái điều khiển từ xa lập tức phi tới, cô ta cũng là người có phản ứng rất nhanh, nếu không lúc đó cũng không thể nhanh chóng đá trúng Lợi thiếu như thế, lập tức né sang một bên, tuy rằng cái điều khiển không đập trúng ngực cô ta nhưng cũng sượt qua cánh tay.

Cũng không quá đau nhưng đối với cô ta, đây là một sự sỉ nhục cực lớn.


Ôn Tình đã bao giờ bị người ta bắt nạt như thế này đâu cơ chứ?

Trong mắt Ôn Tình lập tức hiện lên vẻ phẫn nộ, nhưng cô ta lại nhớ tới lời của mẹ mình, cố gắng chèn ép sự tức giận xuống, nặn ra một nụ cười thành khẩn nhất.

"Lợi thiếu, tôi tới đây để xin lỗi anh, thực sự xin lỗi, lúc đó ánh đèn quá mờ, tôi không nhìn thấy rõ..."

"Ý của cô là thấy tôi rõ ràng thì sẽ không phản kháng đúng không hả? Vậy được thôi, giờ qua đây đi, bản thiếu gia tuy rằng còn phải dưỡng thương nhưng vẫn còn có tay mà! Vừa lúc, chúng ta chơi trò bệnh nhân và y tá ở bệnh viện đi, được không hả? Để tôi bảo người ta mang tới cho cô một bộ quần áo y tá nhé!"

Lợi thiếu nhìn cô ta với vẻ không đứng đắn.

Sắc mặt Ôn Tình hơi tái đi, trong lòng không khỏi sợ hãi, cô ta cố gắng tỏ ra bình tĩnh, miễn cưỡng cười nói: "Lợi thiếu thật biết nói đùa."

"Con mẹ nó, ai nói đùa với cô hả? Tôi nói cho cô biết, chưa có một đứa con gái nào dám đối xử với bản thiếu gia như thế đâu, con đĩ như cô đã dám làm thì phải dám gánh vác lửa giận của bản thiếu gia! Cút qua đây ngay!"

Ôn Tình cắn răng, hít một hơi thật sâu rồi đi tới, Lợi thiếu duỗi tay tóm lấy, kéo cô ta vào lòng mình, tay cũng lập tức vỗ lên mông cô ta một cái thật mạnh.

Anh ta hoàn toàn không nể nang gì, dùng sức rất mạnh khiến cho Ôn Tình không nhịn được mà phải kêu lên thành tiếng.

"Rên, rên đi, tốt lắm, bản thiếu gia thích nghe phụ nữ rên rỉ nhất đấy."

Hai tay của Lợi thiếu ôm siết lấy cô ta, môi cũng đang muốn dán xuống môi cô ta, nhưng sao Ôn Tình còn có thể nhịn được nữa, cô ta cực kỳ sợ hãi, Lợi thiếu này không phải là người mà cô ta có thể cậy thế bắt nạt được, cô ta được nuông chiều, được bao bọc, chưa từng có ai ở tỉnh Y dám làm thế này với cô ta, vì thế lúc này cô ta cực kỳ luống cuống.

Mắt cô ta đỏ lên, nước mắt tuôn rơi, không ngừng kêu lên: "Bố tôi là phó Cục trưởng Cục Xây dựng tỉnh Y, anh không thể đụng vào tôi, không được đụng vào tôi! Tôi đã tìm cho anh một nữ sinh còn xinh đẹp hơn tôi nhiều rồi! Cô ta không có bối cảnh gì, nhưng cô ta rất xinh, dáng người cũng rất đẹp, lại rất cá tính nữa, anh chơi thế nào cũng sẽ không xảy ra chuyện gì hết! Hơn nữa, cô ta còn có võ! Cô ta mạnh hơn tôi nhiều, cũng xinh đẹp hơn tôi nhiều, thật đấy, anh cứ chơi cô ta đi, cứ chơi thoải mái đi! Nếu anh đồng ý để cô ta thay thế tôi, về nhà tôi sẽ nói với bố mẹ tôi, sau này xem như nợ anh một ân tình, anh muốn bố tôi giúp đỡ anh cái gì cũng được!"

Động tác của Lợi thiếu dừng lại, hai ngón tay nhéo lấy cằm cô ta: "Ồ? Thật hả? Cô gái kia thật sự còn xinh hơn cô hả?"

"Thật mà, thật, xinh hơn tôi nhiều!"

"Dáng người cũng gợi cảm hơn cô?"

"Đúng đúng đúng! Tôi hoàn toàn thua kém cô ta!"

"Để phó Cục trưởng Ôn nợ tôi một ân tình sao?"

"Tôi sẽ thuyết phục được bố tôi, thật đấy, anh hãy tin tôi!" Ôn Tình run lên, ánh mắt của người đàn ông này chẳng khác nào con sói hung ác khiến cô ta thực sự thấy sợ hãi, lỡ như cô ta bị cướp mất sự trong sạch, sau này chắc chắn An Tử Khê sẽ không cần cô ta nữa, từ nhỏ, mục tiêu của cô ta đã là phải lấy An Tử Khê rồi!

Hơn nữa, nếu phải dâng hiến cho một gã ăn chơi trác táng như kẻ này, cô ta thà đập đầu vào tường chết còn hơn! Người đàn ông như thế này không biết đã chơi đùa bao nhiêu phụ nữ rồi, có khi còn lây cả bệnh tình dục gì rồi ấy chứ! Nghĩ thôi là cô ta đã thấy buồn nôn rồi.

Vẻ mặt vừa sợ hãi lại vừa đầy căn hận, ghê tởm của Ôn Tình bị Lợi thiếu thu hết vào trong mắt. Anh ta âm thầm trào phúng, châm biếm trong lòng, miệng lại nói: "Cô lấy gì để đảm bảo mà tôi phải tin chứ? Cô còn nhỏ mà độc ác như thế, sao lúc đó lại là tôi sàm sỡ cô nhỉ? Cô đã nói gì với Tưởng thiếu và ông chủ Khổng thế?"

"Tôi... tôi... lúc đó tôi hiểu lầm... hiểu lầm là anh sàm sỡ tôi..." Ôn Tình run rẩy đáp: "Đèn ở đó quá mờ, tôi đi từ toilet ra, còn đang sửa sang lại quần áo nên cũng không nhìn thấy rõ..."

"Ồ? Không nhìn thấy rõ à, tôi cũng chỉ đặt tay lên vai cô, hỏi một câu, người đẹp tới đây một mình à? Thế mà cô lại trực tiếp chào hỏi ngay thằng em của tôi, suýt chút nữa khiến tôi tuyệt tử tuyệt tôn? Cô còn nói với Tưởng thiếu là tôi sàm sỡ cô, chẳng lẽ không phải tôi chỉ mới nói một câu mà cô đã đá tôi rồi, sau đó tôi mới đuổi theo đến cùng muốn tính toán nợ nần với cô sao?"

Tề Tiểu Tô và Hệ thống Tiểu Nhất vừa nghe tới đây liền bật cười.

Hóa ra sự thật là thế à? Người ta còn chưa làm gì mà cô ta lại đá người ta một cái rồi chạy? Sự thật này hoàn toàn khác những gì mà Ôn Tình đã nói lúc trước!

"Quả đúng là tìm đường chết." Hệ thống Tiểu Nhất thở dài.

Tề Tiểu Tô lắc đầu nói: "Loại tiểu thư cành vàng lá ngọc như Ôn Tình chắc chắn làm gì cũng có người chùi đít cho, từ trước tới giờ chỉ có cô ta bắt nạt người khác, chưa từng bị ai bắt nạt cả. Vì thế người ta có vỗ vai cô ta thì cũng đáng chết, lúc đá chắc cô ta cũng chẳng nghĩ tới hậu quả đâu, dù sao có hậu quả gì thì cũng có người giải quyết cho cô ta rồi mà."

Có thể được nuôi dưỡng thành người có tính cách như thế, thực ra, ở một phương diện nào đó, cô ta quả thực quá hạnh phúc.

Tại một khắc này, Tề Tiểu Tô đột nhiên nghĩ tới bố mẹ mình, tuy rằng họ không phải người có bối cảnh gì nhưng cũng rất che chở cho cô. Nếu họ không xảy ra chuyện, có lẽ cô cũng là đứa trẻ lớn lên trong vại mật.

Dù thế nào, cô thật sự không tin là bố mình có liên quan tới chuyện năm đó.

Tề Tiểu Tô thở dài một tiếng.

"Sao thế?"

"Tôi chỉ đang nghĩ, có thể được người thân yêu thương, che chở lớn lên từ nhỏ như thế cũng là một loại hạnh phúc."

Hệ thống Tiểu Nhất không đồng tình: "Sau đó lớn lên giống như Ôn Tình bây giờ ấy hả? Bố mẹ cô ta làm thế là hại cô ta chứ có phải yêu thương gì cô ta đâu. Cô vẫn cứ nên nghĩ về Thiếu soái đi, chắc chắn sau này Thiếu soái cũng sẽ chiều chuộng cô, che chở cho cô cả đời."

Cả đời?

Tề Tiểu Tô hơi mờ mịt.

Anh có thể ở lại đây cả đời mà không trở về sao? Nếu anh phải về, cô thật sự có cách nào để đi theo không? Cho dù có cách, liệu cô có thể bỏ lại hết thảy nơi đây, bỏ lại người thân và bạn bè để đi theo anh không?

Đúng lúc cô còn đang chìm trong mờ mịt, cửa mở ra, Ôn Tình đứng cạnh cửa vẫy tay với cô: "Tề Tiểu Tô, cậu vào đây một lát đi."

___________________________

Chương 564: Một hai ba bốn năm sáu bảy tám kiểu

Tề Tiểu Tô nhíu mày: "Chẳng phải cậu nói là tôi không cần vào đó sao? Lợi thiếu đã tha thứ cho cậu rồi à?"

"Đúng thế, Lợi thiếu đã tha thứ cho tôi rồi, nhưng mà cậu cứ nên vào một chút đi, Lợi thiếu nói muốn gặp cậu đấy." Tuy nước mắt trên mặt Ôn Tình đã khô nhưng hốc mắt và chóp mũi vẫn còn ửng đỏ, trên cằm thậm chí còn có dấu vết của ngón tay.

Vừa rồi, Tề Tiểu Tô và Hệ thống Tiểu Nhất đã nghe hết cuộc nói chuyện ở bên trong, nhưng lại không biết bọn họ có hành động gì, giờ nhìn thì biết hình như vị Lợi thiếu kia cũng động tay động chân rồi.

"Không muốn vào, cậu mới là nữ chính, tôi chỉ tới đây với cậu thôi nếu đã xin lỗi xong rồi thì chúng ta quay về đi." Tề Tiểu Tô nói rồi định xoay người rời đi.

Vất vả lắm Ôn Tình mới thuyết phục được Lợi thiếu đồng ý để Tề Tiểu Tô thay thế cho mình, sao có thể dễ dàng để cô đi như thế được?

Cô ta vội vàng chạy theo, túm lấy tay cô kéo về phía phòng bệnh, vừa kéo vừa nói: "Đi vào nhìn một cái thì có chết ai đâu chứ? Có làm cậu thiếu miếng thịt nào đâu! Nếu cậu không vào, Lợi thiếu mà giận lên thì không ai cứu nổi cậu đâu nhé! Hơn nữa, cậu cũng đừng có quên lời mẹ tôi đã nói, tuy rằng tôi phải cúi đầu trước anh ta nhưng đối phó với loại con nhà bình dân như cậu thì chỉ cần một câu nói là xong thôi!"

Ha ha.

Tề Tiểu Tô cười lạnh nhưng cũng không từ chối nữa, giả bộ bị cô ta kéo vào trong phòng bệnh.

Ôn Tình dùng sức đẩy cô vào trong, Tề Tiểu Tô lập tức nhào về phía giường bệnh mấy bước, còn Ôn Tình thì lập tức ra khỏi cửa, đóng lại, dùng sức đóng thật chặt cửa lại.

Nhưng sự phản kháng không hề xảy ra như cô ta tưởng tượng. Cô ta tưởng rằng sau khi Tề Tiểu Tô phản ứng lại thì sẽ lao về phía cửa muốn kéo ra, nhưng mà lại chẳng có gì hết.

Yên lặng.


Chuyện gì vậy? Chẳng lẽ Tề Tiểu Tô căn bản không định phản kháng sao?

Chẳng lẽ cô ta ước gì có thể có được cơ hội như vậy để bám vào nhân vật như Lợi thiếu à?

Kể ra thì chuyện này cũng bình thường thôi, con cái gia đình bình dân, ngày thường lấy đâu ra cơ hội làm quen với đám con ông cháu cha chứ? Hơn nữa, lúc trước cô ta cũng biết, Lợi thiếu là người mà mẹ cô ta dỗ dành cô ta phải tới xin lỗi, là người mà cả Khổng Tứ và Tưởng thiếu đều không muốn dây dưa vào, chẳng phải điều này đã chứng tỏ rằng bối cảnh của Lợi thiếu kia rất mạnh sao?

Nếu Tề Tiểu Tô có thể bám được vào người như thế là đã phải tu mấy đời ấy chứ!

Ôn Tình lập tức cảm thấy như mình đã hiểu ra được sự thật.

Lúc này, tâm trạng của cô ta cực kỳ phức tạp, vốn dĩ nên vui vẻ vì có thể đẩy Tề Tiểu Tô vào hố lửa, giẫm Tề Tiểu Tô xuống dưới chân, nhưng giờ lại đang nghĩ liệu có phải mình đã thành toàn cho Tề Tiểu Tô rồi không? Cho cô ta một cơ hội bám vào kẻ có tiền!

Nghĩ đi nghĩ lại, cô ta cảm thấy vô cùng khinh bỉ Tề Tiểu Tô.

"Con đĩ, trước đó cứ làm bộ làm tịch, giả vờ thanh cao lắm cơ, hóa ra là cái loại hàng này!" Cô ta âm thầm nghiến răng nghiến lợi mắng một câu, bởi vì hai gã vệ sĩ vẫn đang nhìn nên cô ta cũng không dám ghé vào nghe lén, hoàn toàn không biết bên trong đang xảy ra chuyện gì.

Nhưng không nghe thấy gì chứng tỏ là không có động tĩnh gì lớn, không có động tĩnh chứng tỏ Tề Tiểu Tô hoàn toàn không phản kháng.

Nói không chừng, giờ đã đang bị Lợi thiếu kia ôm trong lòng muốn làm gì thì làm rồi ấy chứ...

Đúng là phải để Hạ Dư Hoành và An Tử Khê tới để nhìn thấy bộ mặt thật của cô ta mới được!

"Cô Ôn, nếu không còn việc gì nữa thì mời cô rời khỏi đây." Một vệ sĩ đè tai nghe xuống rồi nói với cô ta bằng dáng vẻ lạnh lùng.

Ôn Tình cắn môi, xoay người bỏ chạy.

Còn chưa tới được chỗ dừng xe đã gặp phải Hạ Dư Hoành và An Tử Khê, thấy vẻ mặt của bọn họ đang tràn ngập lo lắng thì cô ta lập tức cảm thấy ấm áp trong lòng, nhào ngay vào lòng An Tử Khê.

"Anh Tử Khê!"

"Tề Tiểu Tô đâu rồi?" An Tử Khê duỗi tay chắn trước ngực để chặn cô ta không nhào vào lòng mình, cau mày nhìn về phía sau lưng cô ta nhưng lại chẳng thấy Tề Tiểu Tô theo ra cùng.

Ôn Tình nhìn anh ta đầy vẻ không tin tưởng: "Anh chỉ quan tâm Tề Tiểu Tô thôi sao?"

Bên kia, Tề Tiểu Tô vào trong phòng bệnh VIP, chuyện bị Ôn Tình đẩy vào cũng đã nằm trong dự kiến của cô, vì thế cô cũng không hề phản kháng, sau khi đứng vững liền ngước mắt nhìn Lợi thiếu đang ngồi trên giường bệnh.

Cô nhìn thẳng vào một đôi mắt tràn ngập vẻ hứng thú, trong sáng, hoàn toàn không có sát ý hay vẻ hạ lưu gì kia. Trong lòng cô hơi khựng lại, ngay lập tức cảm thấy cậu Lợi thiếu này chắc chắn có bí mật gì đó, căn bản không giống như vẻ bề ngoài mà anh ta đã tỏ ra trước đó.

Mà trong lòng Lợi thiếu kia cũng kinh hãi. Ánh mắt cô bé này quá nhạy bén! Xem ra, cô ấy đã nhìn ra gì đó rồi! Lợi thiệu vội ngụy trang lại bản thân, vuốt cằm híp mắt quan sát cô, giọng điệu hơi ngả ngớn: "Nhìn cũng xinh lắm, em tự nguyện thay thế Ôn Tình tới bên bản thiếu gia sao?"

Sau đó, anh ta nghe thấy thiếu nữ đối diện cất giọng lạnh lùng, trong trẻo lại có vẻ hứng thú: "Không biết Lợi thiếu muốn ở bên kiểu nào? Ở bên kiểu một, ở bên kiểu hai, hay là... ở bên kiểu ba bốn năm sáu bảy tám đây?"

"Phụt!"

Lợi thiếu bật cười: "Còn có cả bốn năm sáu bảy tám cơ à?"

"Ừm, tất nhiên là có rồi, trên đời này chuyện gì cũng có thể xảy ra được, bốn năm sáu bảy tám cũng chỉ là muối bỏ biển mà thôi."

"Thú vị đấy. Vậy em thích kiểu nào?"

"Giờ tôi đang cùng anh diễn kịch, Lợi thiếu cảm thấy đây là loại thứ mấy đây?"

Cô nhóc này, thoạt nhìn cũng chỉ mới mười bảy, mười tám tuổi, vậy mà ánh mắt đó, giọng điệu đó, lời nói đó, quả thực còn già đời hơn cả anh ta nữa! Lợi thiếu vốn muốn giả bộ một chút, nhưng nhìn vào đôi con ngươi trong sáng như có thể nhìn thấu trái tim anh ta, anh ta đành phải từ bỏ. Quyết định từ bỏ rồi, cả người anh ta đều buông lỏng, phải diễn cái dáng vẻ mình không thích quả thực rất vất vả.

"Ngồi đi."

Tề Tiểu Tô nhìn Lợi thiếu không còn dáng vẻ ăn chơi trác táng, ngả ngớn, không đứng đắn kia nữa thì thấy anh ta ưa nhìn hơn rất nhiều. Thực ra, tuy vị Lợi thiếu này trông cũng không quá đẹp trai, nhưng nhìn chung cũng rất sáng sủa, quân tử như ngọc, hoàn toàn không giống với Lợi thiếu vừa rồi đến mặt cũng méo xẹo đi.

Cô kéo cái ghế ngồi xuống cách anh ta một khoảng.

Lợi thiếu thấy hành vi của cô thong dong, tự tại như thế thì không khỏi kinh ngạc: "Em không sợ tôi à?"

"Nói thật nhé, Lợi thiếu à, nếu thật sự đánh nhau thì có khi anh cũng chẳng phải đối thủ của tôi đâu." Tề Tiểu Tô cười với anh ta. Mọi sự vất vả đều được đền đáp xứng đáng, ít nhất, bản thân nỗ lực luyện tập đã đem đến cho cô sự tự tin, nếu thật sự có nguy hiểm buộc phải đánh nhau, cho dù không có không gian thì cô cũng có thể đánh thắng được mấy người đàn ông bình thường, chẳng cần biết là bọn họ có biết võ hay không.

Chỉ có Nguyễn Dật Quân và mấy vệ sĩ đặc biệt chỗ Khổng Tứ là cô không đấu lại được thôi.

Sự đau đớn lúc cường hóa thân thể không phải ai cũng chịu đựng được, đối với người khác, nếu không chịu đựng nổi thì sẽ lựa chọn từ bỏ, bởi vì có Thiếu soái, có Hệ thống Tiểu Nhất, có rất nhiều tiền nên có thể ỷ lại, cũng có thể thuê vệ sĩ có thân thủ tốt, nhưng đối với Tề Tiểu Tô mà nói, cô luôn cảm thấy tự bản thân mình phải mạnh thì mới có thể có tự tin được.

Nếu cô không vượt qua được lần cường hóa thứ hai, nếu cô không ngày ngày nỗ lực huấn luyện, e là bây giờ cũng chẳng có tự tin nói chuyện như thế này với Lợi thiếu.

Lợi thiếu lại kinh ngạc thêm một lần nữa. Vừa rồi, anh ta nghe Ôn Tình nói rằng Tề Tiểu Tô có võ, còn tưởng chỉ là loại khoa chân múa tay, thuật phòng thân của đám con gái, giờ nghe cô nói thế thì có vẻ không đơn giản như vậy.

"Nếu Lợi thiếu đã kinh ngạc đủ rồi thì không bằng cứ yêu cầu tôi làm gì đó đi." Tề Tiểu Tô không muốn nửa đêm nửa hôm ở riêng cùng với một người đàn ông thế này.

"Thú vị, thú vị lắm." Lợi Nam bật cười: "Chính thức giới thiệu một chút, tôi là Lợi Nam, tên chỉ có một chữ Nam trong phía Nam mà thôi."

"Tề Tiểu Tô."

"Ừm, chúng ta nói ngắn gọn thôi, sau đây tôi muốn nhờ em giúp một việc, tôi muốn làm ầm lên với Ôn Tình một trận, em thấy thế nào?"

___________________________

Chương 565: Thế nhận làm người thân đi

Nghe Lợi Nam nói vậy, Tề Tiểu Tô im lặng một hồi rồi hỏi: "Vậy thì tôi sẽ được lợi gì từ vụ này?"

Ha, còn có gan nói tới lợi ích với anh ta nữa kìa?

"Em không cảm thấy em bị cô ta bán à? Chẳng lẽ không muốn trả thù sao?"

Nói thật, Tề Tiểu Tô cũng không có ý định buông tha cho Ôn Tình, tuy rằng nói không thể đánh phụ nữ, nhưng cô cũng là phụ nữ, vì thế cô không định tuân theo cái quy củ kia, chắc chắn phải đập cho cô ta một trận nên thân mới được!

Đây cũng chẳng phải chuyện nhỏ, rõ ràng Ôn Tình có ý định đẩy cô cho Lợi Nam, nếu bản thân cô không có bản lĩnh, nếu Lợi Nam đúng là cái loại người như trước đó anh ta thể hiện thì cô có thể bình an vô sự được sao? Chắc chắn sẽ bị sàm sỡ, mà có khi còn bị làm nhục nữa ấy chứ!

Hậu quả đó, chẳng lẽ Ôn Tình còn không biết sao? Không, cô ta rõ ràng biết rõ! Chính vì biết sẽ có kết cục gì nên cô ta mới đẩy người khác ra để bản thân không bị dây vào! Suy nghĩ muốn hãm hại người khác ác ôn như thế, đối với một nữ sinh mà nói thì chẳng khác nào đẩy thẳng cô ấy vào địa ngục, hủy hoại cuộc đời của người ta!

Vậy mà Ôn Tình có thể ra tay mà không hề có một chút áy náy nào như thế.

Nghĩ tới điều đó, sự tức giận mà Tề Tiểu Tô đè nén trong lòng dường như sắp không nín nổi nữa.

Còn cả bà Ôn kia nữa, nếu bà ta bảo con gái tới xin lỗi nghĩa là bà ta đã quá rõ ràng về thế lực và thủ đoạn của Lợi Nam rồi, vậy mà còn ủng hộ việc con gái bà ta bắt cô đi cùng tới đây, chẳng phải là bà ta cũng có tâm tư như Ôn Tình, muốn cô chịu nhục thay sao?

Quả thực quá ác độc!

Một đôi mẹ con như thế này không biết đã làm hại bao nhiêu người rồi. Tuy rằng cô không vĩ đại tới mức vì dân trừ hại, nhưng là người ta đã hại cô mà, nếu còn tiếp tục nhịn nhục thì cô chẳng khác nào cái bánh bao. Giờ cô không xảy ra chuyện gì không có nghĩa là tội ác của bọn họ có thể xóa nhòa được.

Nhưng mà, chuyện giữa cô và mẹ con họ Ôn kia là một chuyện, mà giúp đỡ Lợi Nam lại là một chuyện khác.

"Tôi có thể trả thù, nhưng nếu là thù của riêng mình tôi thì hoàn toàn có thể yên lặng mà làm, ví dụ như kiếm cái bao tải trùm lên đầu Ôn Tình rồi đánh cho cô ta một trận sưng mặt lên."

"Ha ha, tôi thích cái ý nghĩ này đấy!" Lợi Nam vỗ đùi cười phá lên: "Nói thật, nhìn cái con bé đó là đã thấy ghét rồi, nếu không phải tôi không có thói quen đánh phụ nữ thì tôi đã ra tay lâu rồi. Thế này đi, em có thể đánh cô ta một trận, sau đó để người trong trường đều nhìn thấy cái mặt sưng như mặt lợn của cô ta!"

"Chuyện ác ôn như thế..." Khóe miệng Tề Tiểu Tô co giật, khi Lợi Nam còn tưởng cô sẽ nói rằng cô không làm được thì lại nghe cô nói tiếp: "Lợi ích của tôi chắc còn to hơn rồi."

Phụt.

Lợi Nam phun ra.

Anh ta thích cô bé này rồi, thích rồi thì phải làm sao bây giờ!

Đương nhiên, không phải là thích kiểu tình yêu, chỉ thuần túy là ưng ý, hợp khẩu vị thôi!

Đối với anh ta mà nói, chỉ cần hợp ý thì cái gì cũng dễ dàng hết, anh ta sẽ chẳng so đo thêm điều gì! Vì thế, anh ta nhịn cười, hỏi: "Hay là em gọi tôi một tiếng anh Nam đi, tôi sẽ cho em một lợi ích lớn, sao hả?" Hình như nhận một cô em gái cũng không tệ nhỉ. Gia đình anh ta quá ít người, quá quạnh quẽ, nhiều người càng vui hơn mà.

Hệ thống Tiểu Nhất liền nói ngay: "Chơi luôn!"

Tề Tiểu Tô đỡ trán: "Cậu không sợ Thiếu soái nhà cậu đưa cậu về lò tái chế à?" Chưa bao giờ thấy nó đồng ý dễ dàng như thế, hơn nữa người ta còn chưa nói là chỗ tốt gì cơ đấy.

"Cô đúng là ngốc, cô nói với anh ta rằng anh ta chỉ có thể làm anh của cô, sau này khi chồng cô xuất hiện thì không được mang cái mác anh trai ra. Hơn nữa, cho dù cô có anh trai ruột đi chăng nữa thì cũng chẳng lọt được vào mắt Thiếu soái đâu, ngài ấy đã không thèm chú ý thì chuyện này có vấn đề gì đâu cơ chứ." Hệ thống Tiểu Nhất kiêu ngạo giải thích.

Được rồi, cô phục.

"Sao hả?" Lợi Nam tưởng là cô vẫn đang suy xét, lại nhìn vẻ mặt coi thường của cô thì lại tỏ vẻ nóng nảy. Đừng mà, vất vả lắm anh ta mới có suy nghĩ này, muốn nhận một cô em gái mà còn bị ghét bỏ hay sao chứ? "Anh nói cho em biết, làm em gái của anh thì có rất nhiều chỗ tốt đấy nhé, sau này dù có chuyện gì xảy ra thì anh đều có thể che chở cho em!"

Tề Tiểu Tô lườm anh ta một cái, giọng đầy vẻ tà ác: "Chính anh còn bị một con nhãi đá suýt rơi cả đồ chơi, thế mà còn đòi che chở cho tôi à? Sao tôi cứ cảm thấy có khi sau này anh phải nhờ tôi giúp đỡ nhiều hơn ấy chứ nhỉ?"

Thấy chưa, thấy chưa, rõ ràng là bị khinh rồi!

Người dám khinh bỉ, trào phúng anh ta quang minh chính đại như thế quả thực hiếm có khó tìm! Sao anh ta lại chẳng thấy tức giận tí nào nhỉ? Sao lại cảm thấy cô ấy càng thú vị hơn thế này?

Lần đầu tiên Lợi Nam phát hiện ra, mình có khuynh hướng thích bị hành hạ.

"Chuyện này..." Anh ta sờ mũi, xấu hổ nói. "Cũng chỉ là ngoài ý muốn mà thôi."

Tuy rằng muốn nhận em gái nhưng vẫn có một số việc không thể dễ dàng để bại lộ, vì thế anh ta đành phải gánh cái oan "vô dụng" vào người vậy. Trên thực tế, anh ta chỉ muốn tìm một cô gái để lăn lộn một chút, vốn tưởng cùng lắm thì chỉ bị Ôn Tình tát cho một cái, ai ngờ cô ả lại tàn nhẫn như thế, vừa gặp đã cho anh ta một đạp, anh ta chỉ phòng mặt chứ đâu có phòng lão nhị nhà mình đâu. Đúng là cũng mất mặt thật, nếu không sao anh ta lại muốn liều Ôn gia cơ chứ?

Bọn họ nuôi dạy được một đứa con gái tốt như thế, nếu anh ta mà không giày vò Ôn gia thì chẳng phải đã khiến Ôn gia quá thất vọng rồi sao?

"Em vẫn còn nghĩ cơ à?" Thấy Tề Tiểu Tô không nói gì, anh ta thật sự có chút sốt ruột: "Anh nói cho em biết nhé, qua thôn này là chẳng còn cửa hàng nào nữa đâu, anh đây cũng không phải ai cũng sẽ nhận làm em gái."

"Tôi cũng nói cho anh biết, giờ vì thấy anh vẫn có chỗ dùng được nên mới nhận, hơn nữa, dù cho tôi có nhận anh đi chăng nữa, nhưng sau này nếu anh dám làm chuyện gì khiến tôi khó chịu thì tôi sẽ có thể trở mặt không quen biết bất cứ lúc nào đấy."

Ôi đệch, còn phũ hơn cả anh ta, nhưng mà, đúng là... thẳng thắn quá rồi! Anh ta thích thế, nếu không bạn nói xem, tại sao ngay lần đầu tiên gặp mặt đã có cảm tình như thế chứ, anh ta có tin thì IQ của anh ta cũng không tin được.

Chẳng sao hết, anh ta cũng chỉ là cảm thấy cô ấy thú vị nên nhất thời mới trào dâng cảm xúc thôi! Tình cảm thì phải dần dần bồi dưỡng mới thành mà.

"Được được được, ok."

"Anh Nam." Tề Tiểu Tô cũng không do dự mà gọi thẳng một tiếng.

Lợi Nam cảm thấy vô cùng kích động, sau cơn kích động, anh ta liền sờ soạng móc ra một cái thẻ đưa cho Tề Tiểu Tô: "Này, tặng em quà gặp mặt nhé!"

Tề Tiểu Tô không nhận: "Em không thiếu tiền."

"Không liên quan gì tới việc em có thiếu tiền hay không, đây là quà gặp mặt, dù sao phải có lễ vật thì mới có vẻ chính thức long trọng mà đúng không?" Thẻ này anh ta dùng để mua đồ, số dư cụ thể còn lại bao nhiêu anh ta cũng chẳng nhớ rõ, nhưng ít nhất cũng không dưới ba vạn tệ.

Thế à?

Vì vậy, Tề Tiểu Tô cũng móc một cái thẻ ở trong túi xách ra, đưa cho anh ta: "Thế em cũng tặng anh quà này, cầm lấy." Cô sẽ không tùy tiện nhận tiền của người đàn ông khác. Có điều, người ta đã có lòng thì cô cũng không ngại có dạ.

Vì thế, Lợi Nam đần mặt. Mẹ kiếp, ngoại trừ mẹ và dì ra thì đây là lần đầu tiên có một người phụ nữ khác cho anh ta tiền đấy...

Cảm giác này...

Sướng thật.

Ôn Tình hoàn toàn không thể tưởng tượng ra nổi câu chuyện diễn ra trong phòng bệnh VIP lúc này, giờ trong đầu cô ta toàn là những hình ảnh phỏng đoán đầy bẩn thỉu, khi thì là Tề Tiểu Tô bị làm nhục đến bật khóc, khi thì là gương mặt dữ tợn của Lợi thiếu hiện lên.

"Tôi hỏi cô, tại sao Tề Tiểu Tô lại không ra cùng?" An Tử Khê lại hỏi lại câu này một lần nữa.

Khóe miệng Ôn Tình khẽ giật, đáp: "Làm sao mà em biết được? Lúc đầu em bảo cô ta chờ em ngoài cửa là được rồi, không cần vào cùng em, nhưng mà cô ta cứ nhất định đòi vào cùng, sau khi vào liền xông tới trước mặt Lợi thiếu, kết quả sau đó Lợi thiếu lại hỏi cô ta có muốn ở lại chăm sóc cho anh ta hay không, cô ta liền đồng ý luôn."

"Không thể nào." Hạ Dư Hoành và An Tử Khê đều không tin.

"Sao lại không thể chứ? Em hỏi nhé, các anh biết cô ta mới được bao lâu? Các anh có thể chắc chắn là mình hiểu rõ về bản chất của cô ta không hả?" Ôn Tình hỏi ngược lại.

__________________________

Chương 566: Cậu tưởng tôi là cái bánh bao chắc?

Lời này cô ta nói có vẻ hợp lý.

Trong khoảng thời gian ngắn, Hạ Dư Hoành và An Tử Khê đều không biết phải nói gì. Đúng thế, dù bọn họ có coi trọng Tề Tiểu Tô, cảm thấy cô không phải loại người như thế, nhưng họ cũng không thể phủ nhận là mình còn chưa quen biết cô ấy được một ngày. Nếu nói là biết người biết mặt không biết lòng thì cũng rất có thể mà.

Thấy mình đã khiến cho hai người này câm lặng, Ôn Tình hơi đắc ý, còn nói thêm: "Hơn nữa, dù bản chất của cô ta không phải người như thế đi chăng nữa, nhưng các anh nghĩ mà xem, ngay cả em cũng phải cúi đầu xin lỗi Lợi thiếu, anh ta có thể nhìn trúng Tề Tiểu Tô, các anh nghĩ cô ta sẽ không động lòng chắc? Trước kia không động lòng chỉ là vì lực mê hoặc chưa đủ mà thôi."

Hình như cũng rất có lý.

Nhưng sau khi nghĩ lại, Hạ Dư Hoành lại thấy bực, anh ta trừng mắt với Ôn Tình, nói: "Tôi vẫn không tin, nhìn Tề Tiểu Tô không giống loại con gái đó, tuyệt đối không giống." Anh ta kéo An Tử Khê, nói: "Đi, Tử Khê, chúng ta vào xem sao."

Ôn Tình có thể để cho bọn họ đi sao? Đợi lát nữa nếu ầm ĩ lên, những lời cô ta nói sẽ bị lộ hết, mà Tề Tiểu Tô cũng sẽ được minh oan ngay! Hơn nữa, cô ta càng không muốn An Tử Khê vướng vào rắc rối gì, Lợi thiếu kia còn có cả vệ sĩ, lỡ như gây gổ rồi đánh nhau thì làm sao?

Cô ta lập tức giang hai tay ra ngăn cản bọn họ lại: "Các anh không được đi!"

"Cô ngăn cản bọn tôi chẳng phải chứng tỏ rằng cô đang chột dạ hay sao? Có phải cô đã làm gì Tề Tiểu Tô rồi không?" Hạ Dư Hoành lạnh lùng chất vấn.

Ôn Tình tức tối trừng mắt: "Hạ Dư Hoành, tôi nghĩ anh đã bị Tề Tiểu Tô bỏ bùa rồi đấy! Sao anh cứ bênh cô ta chằm chặp thế hả? Tôi thì có thể làm gì cô ta được chứ? Cô ta có võ, cô ta không làm gì tôi là tôi đã phải cảm ơn trời đất lắm rồi đấy!"

Tề Tiểu Tô có võ, Hạ Dư Hoành và An Tử Khê cũng đã tận mắt chứng kiến, Ôn Tình cũng có học một chút nhưng lại không hề chống lại được một chút nào. Có điều, một cô gái có võ công thì có thể được bao nhiêu chứ? Chẳng lẽ có thể đánh thắng được cả vệ sĩ của Lợi thiếu kia chắc? Bọn họ cũng đã từng gặp vệ sĩ của Lợi thiếu rồi, hoàn toàn khác với đám vệ sĩ bình thường, trên người họ đều toát mùi chết chóc, y như bộ đội đặc chúng vậy.

Điểm này thì bọn họ đoán trúng rồi.

"Cứ nên vào xem sao, chúng ta dẫn cô ấy tới đây, chúng ta phải có trách nhiệm đưa cô ấy an toàn trở về!" An Tử Khê đẩy Ôn Tình ra.

Ôn Tình trợn mắt, sau đó lập tức ngất xỉu.

Cô ta ngã uỵch xuống đất khiến cả An Tử Khê và Hạ Dư Hoành đều kinh hãi.

"Ôn đanh đá, cô làm cái gì thế hả!"

Hạ Dư Hoành bực bội, cho rằng cô ta cố ý làm bộ làm tịch, nhưng khi An Tử Khê đi qua bế cô ta lên thì hoảng hốt nói: "Cô ta ngất thật rồi."

"Mẹ nó."

Ông bà Ôn kia chiều đứa con gái này thế nào, hai người bọn họ đều biết thừa trong lòng, vì tránh để bị đôi vợ chồng đó tới gây sự nên bọn họ không thể bỏ mặc Ôn Tình không quan tâm được.

Hai người toát mồ hôi bế Ôn Tình tới phòng khám gấp, rối loạn một trận, đến khi nhận được kết quả không sao thì đã là nửa tiếng sau rồi.

Hạ Dư Hoành vội vã chạy tới phòng bệnh của Lợi Nam nhưng bị vệ sĩ cản lại, nói là Lợi thiếu đã nghỉ ngơi, không thể quấy rầy.

"Vậy cô nữ sinh Tề Tiểu Tô kia đâu rồi?" Hạ Dư Hoành sốt ruột hỏi.

Vệ sĩ thản nhiên đáp: "Cô Tề đã rời khỏi đây từ 15 phút trước rồi."

Hạ Dư Hoành không tin lắm, nhưng quả thực trong phòng bệnh không có ánh đèn, cũng cực kỳ yên tĩnh. Anh ta thở phào một hơi dài, tự nhiên cảm thấy chuyện này hơi quái dị.

Trở về nói lại với An Tử Khê, An Tử Khê cũng nhíu mày, nói: "Chẳng lẽ là cô ấy thuyết phục được Lợi thiếu tha cho mình sao?"

"Lợi thiếu có thể bị thuyết phục dễ dàng như thế chắc? Chúng ta đều biết anh ta là loại người gì, từ trước tới giờ luôn ngang ngược, độc đoán, lần này bị Ôn đanh đá đá bị thương chỗ đó, việc này cho dù xảy ra trên người chúng ta thì chúng ta cũng chẳng thể dễ dàng tha thứ được, huống hồ lại là Lợi thiếu? Sao anh ta có thể dễ dàng tha thứ cho Ôn đanh đá như thế được? Có khả năng, vấn đề nằm ở chỗ Tề Tiểu Tô, nếu Tề Tiểu Tô thật sự bị ép buộc thì chắc chắn Lợi thiếu sẽ không dễ dàng buông tha cô ấy đâu."

"Gọi điện thoại cho cô ấy đi."

Bọn họ lục tìm số điện thoại của Tề Tiểu Tô trong bản danh sách đăng ký ở ký túc xá cũng không phải là chuyện khó khăn.

Kết quả, đến khi bọn họ tìm được số điện thoại của Tề Tiểu Tô và gọi đi thì đối phương lại đang ở trong một cuộc gọi khác.

"Máy bận, vậy chứng tỏ là không sao nhỉ?" Tuy rằng trong bụng hai người vẫn đầy nghi vấn nhưng cũng đã thoáng nhẹ thở phào rồi.

Tề Tiểu Tô nghe điện thoại của Nghiêm Uyển Nghi xong liền xoa mày. Hàn Dư lái xe liếc nhìn cô một cái, nói: "Chị dâu, chị mệt rồi phải không? Sao hôm nay chị cứ phải tới đây với Ôn Tình làm gì chứ? Chúng ta hoàn toàn có thể không thèm bận tâm tới cô ta mà."

Đúng thế, tại sao chứ? Tề Tiểu Tô thở dài, vốn dĩ cô định bán cho An Tử Khê một ân tình, giữa An gia và Ôn gia chắc chắn có gì đó nên Ôn gia mới có thể cưỡi lên đầu lên cổ An gia. Rõ ràng An Tử Khê không thích Ôn Tình nhưng lại không thể không nhường nhịn, bao dung, chăm sóc cho cô ta. Lần này, nếu cô không tới đây, có lẽ Ôn Tình sẽ không dừng lại, bà Ôn kia chắc chắn cũng sẽ tới An gia làm ầm lên. Cô đồng ý tới đây vì đối với cô mà nói nó là chuyện nhỏ, nhưng ít nhất nó sẽ làm cho tình trạng của An Tử Khê và An gia tốt hơn một chút.

Có điều, cô cũng chẳng thánh mẫu tới mức đó, cô giúp An Tử Khê cũng chỉ là vì địa vị của ông An thôi.

Hiện tại cô và Long Đào đã coi như cùng ở trên một chiếc thuyền rồi, nhưng cũng chỉ giới hạn được ở thành phố D mà thôi, Thịnh Tề không thể nào mãi chỉ ở thành phố D được, nhất định phải vươn ra ngoài, nếu cô có thể có được quan hệ với các quan chức của tỉnh thì sau này đường đi cũng dễ dàng hơn rất nhiều.

Vì thế, nhìn mà xem, cô là người cực kỳ biết tận dụng lợi thế của mình.

Còn về Ôn Tình, về sau dùng thủ đoạn ngầm dạy dỗ cô ta là được rồi.

Nhưng mà cô lại không nghĩ tới khúc ngoặt Lợi Nam kia.

Nếu cô đã lựa chọn đứng bên phía Lợi thiếu và anh ta lại tính làm chuyện này ầm ĩ lên, vậy thì cô không thể vì An gia mà áp chuyện này xuống nữa.

Ôn Tình, cũng chỉ có thể gặp xui xẻo mà thôi.

Nói qua loa đại khái chuyện này với Hàn Dư một chút để bọn họ nắm chắc được ở trong lòng, sau này khi không có mặt cô mà có chuyện xảy ra thì bọn họ cũng biết rõ ràng cần phải đứng ở bên nào mới đúng.

Hàn Dư nghe xong chuyện này thì thấy hơi lo lắng, không nhịn được buột miệng thốt lên: "Tại sao vị Lợi thiếu kia lại tin tưởng chị như thế chứ? Chị dâu à, không phải cậu ta định đào góc tường của đội trưởng nhà em đấy chứ?" Anh ta vốn định nói là, thế thì đội trưởng phải làm sao bây giờ? Sao lại cứ có cảm giác có người muốn cướp chị dâu nhà mình thế này?

Không được, chị dâu là chị dâu của bọn họ, tuyệt đối không thể để người khác chen chân vào được.

Đầu Tề Tiểu Tô lập tức đầy vạch đen.

Hệ thống Tiểu Nhất chỉ sợ thiên hạ không loạn, vui vẻ tiếp lời: "Hàn Dư này được lắm, một lòng vì Thiếu soái, sắp có tính cảnh giác ngang với bản Hệ thống rồi."

Lúc nào cũng đề phòng có người đào góc tường của Thiếu soái.

Tề Tiểu Tô tức tối: "Vừa rồi lúc Lợi Nam nói muốn nhận tôi làm em gái, chính cậu là người lên tiếng đồng ý đầu tiên đấy! Cậu quên rồi hả?"

"Ha ha, bản Hệ thống biết rõ lòng người, biết anh ta không có ý kia với cô, nếu không, bản Hệ thống đã sớm giết chết anh ta rồi."

Tề Tiểu Tô: "..." Cô hoàn toàn không muốn nói chuyện với loại trí thông minh nhân tạo này nữa.

Quay về ký túc xá, Ôn Vân vẫn còn chưa ngủ.

Lúc Tề Tiểu Tô mở cửa ra, Ôn Vân thở phào một hơi, cô ta đang bật đèn bàn làm bài tập, thấy Tề Tiểu Tô thì đứng bật dậy: "Tề Tiểu Tô, cuối cùng cậu cũng về rồi."

"Có chuyện gì xảy ra à?" Tề Tiểu Tô còn tưởng có chuyện gì, kết quả hốc mắt cô ta lại đỏ lên, giọng nghẹn ngào.

"Tớ thấy lo, sợ cậu sẽ bị hại khi ra ngoài cùng với Ôn Tình."

Bị hại? Tưởng cô là bánh bao chắc?

____________________________

Chương 567: Lấy hai cái răng cửa coi như bài học

"Cậu đã lo tớ ra ngoài với cậu ta sẽ bị làm hại thì sao không ngăn cản tớ trước khi tớ đi?"

Đương nhiên, Tề Tiểu Tô không phải đang chất vấn gì, cô và Ôn Vân cũng chưa tính là bạn bè, chỉ là bạn cùng phòng với nhau thôi, cũng chẳng có giao tình gì, người ta không có nghĩa vụ phải nhắc nhở hoặc ngăn cản cô làm gì. Chỉ có điều, khi cô thấy hốc mắt của Ôn Vân đỏ ửng và vẻ mặt tràn ngập lo lắng của cô ta thì lại bỗng thấy hơi bức bối.

Ôn Vân có vẻ luống cuống chân tay: "Cậu giận tớ phải không? Xin lỗi, tớ, tớ..."

Cô ta không dám đối đầu với Ôn Tình.

Mà cô ta cũng chẳng dám ngăn cản cô ấy ra ngoài cùng với An Tử Khê và Hạ Dư Hoành. Lỡ như Tề Tiểu Tô cảm thấy cô ta đang ngăn cản cô ấy kết bạn thì sao? Dù gì An Tử Khê cũng có bối cảnh máu mặt, có rất nhiều nữ sinh ao ước được đi chơi với bọn họ.

Cô ta suy nghĩ quá nhiều, cuối cùng cũng chỉ có thể bày tỏ sự lo lắng của mình lúc Tề Tiểu Tô đã quay về.

Tề Tiểu Tô nhìn cô ta một cái, dường như cũng hiểu được suy nghĩ của cô ta, khẽ thở dài đáp: "Không sao, cậu làm bài tập tiếp đi, tớ đi tắm cái đã."

Suy cho cùng, Ôn Vân cũng chỉ là một cái bánh bao.

Trước kia, cô cũng có thuộc tính bánh bao gần giống Ôn Vân bây giờ, nhưng sau khi sống lại thì cô đã cố gắng sửa lại rồi. Nhìn thấy Ôn Vân như thế, Tề Tiểu Tô vẫn luôn tự nhắc mình rằng đừng quay trở lại làm bánh bao nữa, nếu không thì ai cũng có thể véo một cái được.

Tắm xong, cô ngồi dựa vào giường đọc sách.

Vẫn chưa nghe thấy bên ngoài có động tĩnh gì, nói cách khác, Ôn Tình vẫn chưa quay về.

Có điều, tối nay cô ta không về cũng không có nghĩa là ngày mai sẽ không có việc gì xảy ra. Tề Tiểu Tô tắt đèn, đi ngủ.

Nhưng cô không ngờ, người chủ động xông tới gây chuyện trước lại vẫn là Ôn Tình.

Sáng sớm hôm sau, cô và Ôn Vân cùng với một bạn học khác cùng nhau đi tới nhà ăn, lúc ăn xong, đi ra thì thấy mọi người đều nhìn cô với ánh mắt rất kì quặc, còn khẽ bàn tán với nhau nữa.

Cô có thể nhìn ra có người còn nhìn cô với vẻ mặt khinh bỉ nữa.

"Bọn họ làm sao thế?" Ôn Vân đi cùng với Tề Tiểu Tô, cũng bị nhìn với ánh mắt kiểu đó nên hơi luống cuống chân tay.

Lúc này, Chung Phàm cũng đi từ trong ra, nghênh ngang tiến lên sau đó nhổ một bãi nước bọt sang bên cạnh, mắng: "Còn tưởng là tiên nữ, thì ra là cave!"

Cave, đây là một loại xưng hồ mà đám đàn ông hay châm biếm những cô gái bán thể xác để kiếm tiền.

Tất nhiên Tề Tiểu Tô hiểu được.

Ngẫm lại một hồi, cô liền hiểu được có chuyện gì đang xảy ra.

Ánh mắt của cô chợt lạnh xuống, xem ra, dù cô không tìm Ôn Tình thì Ôn Tình cũng tự dẫn xác tới rồi. Một khi đã vậy thì cứ chơi cùng cô ta thôi.

Chung Phàm có cảm giác như mình là người có đẳng cấp cao hơn Tề Tiểu Tô, cậu ta hếch cằm đầy cao ngạo, muốn đi qua bên cạnh cô. Tề Tiểu Tô vừa thấy động tác của cậu ta là có thể phỏng đoán được, vai của cậu ta thẳng lên, nửa người cứng còng, rõ ràng là muốn lúc đi ngang qua huých mạnh vào người cô một cái. Căn bản chẳng cần Hệ thống Tiểu Nhất báo động luôn.

Tưởng cô dễ bắt nạt thế chắc?

Tề Tiểu Tô rũ mắt, đúng lúc cậu ta đâm tới thì thân mình hơi nhích sang, chân lặng lẽ duỗi ra.

Chung Phàm còn nghĩ mình sẽ đụng được vào Tề Tiểu Tô nên bỏ ra không ít lực, đoán chừng nhất định có thể làm cho Tề Tiểu Tô ngã xuống đất, sau đó cậu ta sẽ thuận thế ngã nhào lên người cô, tốt nhất là lúc đè lên thì hai tay sẽ đặt đúng phần ngực. Đêm ngủ cậu ta cũng có thể mộng xuân vì dáng người nhỏ nhắn xinh đẹp của cô, giờ biết cô là người có thể bán bản thân đi như thế, sơ múi tí thì cũng có tính là gì đâu.

Kết quả không hiểu tại sao, cậu ta lại đâm hụt, dưới chân như vướng phải cái gì đó, vì bản thân quá dùng sức nên khi bị vấp, cả người đều ngã nhào về phía trước.

Bịch.

Nghe thấy âm thanh đó, Tề Tiểu Tô cảm thấy có lẽ là cực kỳ đau rồi.

"Răng... tao!"

Một tiếng hét thảm thiết hơi lọt gió vang lên, Chung Phàm suýt chút nữa không đứng dậy nổi, miệng đau đến chết lặng, một miệng toàn máu tươi làm cậu ta kinh hãi. Cố gắng lật người lên thì thấy trên mặt đất đã có một vũng máu nhỏ, còn có hai cái răng cửa đang nằm chình ình trên đó.

Suýt chút nữa thì cậu ta đã ngất xỉu luôn rồi.

Không ngờ lại bị gãy hẳn hai cái răng cửa!

Về sau, sao cậu ta có thể ngọc thụ lâm phong mà đi tán gái được nữa chứ?

Đau quá, đau quá, đau quá!

Tề Tiểu Tô lại tỏ vẻ không trông thấy cảnh này, tiếp tục sải bước đi về phía nhà ăn. Ôn Vân vẫn còn đang bị dọa cho ngây người, rõ ràng vừa rồi cô ta nhìn thấy Chung Phàm định đâm vào Tề Tiểu Tô, Tề Tiểu Tô chỉ nghiêng người tránh đi, sau đó thì cậu ta ngã luôn xuống.

Cô ta nhìn bên trên nên không thấy Tề Tiểu Tô giơ chân ra ngáng.

Có điều, động tác của Tề Tiểu Tô cũng rất nhanh, tính toán chuẩn xác, ra chân, thu chân đều như tia chớp, căn bản chẳng ai có thể nhìn thấy được.

"Mày đứng lại! Àm ao ã ồi òn uốn ạy à (Làm tao ngã rồi còn muốn chạy à)?" Chung Phàm cố gắng bò lên, duỗi tay muốn kéo Tề Tiểu Tô lại. Giờ cậu ta mới có phản ứng, chắc chắn vừa rồi Tề Tiểu Tô đã ngáng chân cậu ta! Ngáng ngã người rồi còn muốn chạy sao?

Thật nực cười!

Chấm mút không được đã khiến cậu ta vô cùng tức giận rồi, giờ còn bị gãy hai cái răng cửa nữa, sao cậu ta có thể nhịn nổi chuyện này chứ?

Nhưng tay cậu ta hoàn toàn chưa đụng được vào Tề Tiểu Tô thì cô đã nhích sang một bên, tránh thoát rất nhanh nhẹn, duỗi tay nắm lấy then cửa của nhà ăn.

"Mày áng ao ã (Mày ngáng tao ngã)!"

Chung Phàm nói giọng lưỡi nên phát âm vô cùng buồn cười, có không ít bạn học xung quanh không nhịn được mà cười ầm ĩ. Cậu ta bị thương ở miệng, giờ môi cũng bắt đầu sưng lên, giống hệt như một nửa cây lạp xưởng vậy, hơn nữa còn bị khuyết mất hai cái răng cửa nên thoạt nhìn chẳng khác nào con thỏ sứt môi có phong cách kỳ lạ.

Hình tượng này làm cho người ta thực sự không nhịn được cười. Nhưng nghe thấy tiếng cười, Chung Phàm càng thêm tức giận, chỉ vào Tề Tiểu Tô mà mắng: "Mày mày mày, không biết xấu hổ còn đi đánh người!"

Ôn Tình ở bên trong nghe thấy ầm ĩ nên chạy ra, vừa nhìn thấy Tề Tiểu Tô thì hơi ngẩn ra.

Cô ta thật sự không ngờ Tề Tiểu Tô sẽ xuất hiện ở trường sớm như thế, còn tới ăn sáng nữa. Vốn dĩ, cô ta tưởng rằng đêm qua Tề Tiểu Tô bị Lợi thiếu làm nhục xong thì sẽ không thể nào dậy nổi, thể xác và tinh thần đều bị thương nghiêm trọng, dù sao thì nhất định ngày hôm nay sẽ không thể đi học được.

Cô ta đã chuẩn bị tốt việc làm bẩn thanh danh của Tề Tiểu Tô trong khoảng thời gian mà cô xin nghỉ, chờ đến khi cô quay lại thì đã không thể nào cứu vãn được nữa rồi.

Đến lúc đó, dù Tề Tiểu Tô có bám được vào Lợi thiếu thì cô cũng tuyệt đối không thể nào được tiếp tục tham gia kỳ thi lần này nữa, mà cho dù có tham gia thì cũng sẽ bị ảnh hưởng tới kết quả thi cử, đừng hòng mơ ước lấy được học bổng cử đi học ở đại học Bắc Kinh và đại học Thanh Hoa nữa.

Không ngờ, Tề Tiểu Tô lại tới, không chỉ tới mà nhìn bộ dáng thì có vẻ còn rất phấn chấn, tinh thần như ánh sáng nở rộ! Hơn nữa, mặt cô còn cực kỳ hoàn hảo, hoàn toàn không có dấu vết hay vết thương gì.

Sao có thể như thế được?

Bản thân cô ta, đêm qua bị Lợi thiếu véo cằm có một tí mà mãi mới hết vết cơ mà.

Thế nên, sao Tề Tiểu Tô có thể xuất hiện trước mặt cô ta với vẻ chỉnh tề, sáng sủa như thế này được? Chẳng lẽ Lợi thiếu thực sự thích cô ta, đối xử với cô ta rất dịu dàng, sáng sớm nay còn đưa cô ta về trường học nữa sao?

Chẳng lẽ, Tề Tiểu Tô thật sự là có vận cứt chó, giẫm lên vai cô ta để bò lên người Lợi thiếu à?

Lúc này, Ôn Tình đã ghen ghét đến sắp phát điên lên rồi. Tuy rằng cô ta rất ghét cái tên Lợi thiếu kia, nếu có cơ hội này thì cô ta cũng chẳng muốn bám vào con người đó, thậm chí còn thấy rất sợ hắn ta, nhưng không thể không thừa nhận, Lợi thiếu là người mà mẹ cô ta còn phải kiêng kị, sao có thể để Tề Tiểu Tô chiếm lợi bám vào người như thế được chứ?

Giây phút này, cô ta chỉ muốn hủy hoại Tề Tiểu Tô.

_____________________________

Chương 568: Lòng ghen ghét thực đáng sợ

Nhưng Ôn Tình đã từng được trải nghiệm sự lợi hại của Tề Tiểu Tô, cô ta không muốn ngớ ngẩn đi đối đầu trực tiếp nên mới tung ra lời đồn tối qua bạn học Tề Tiểu Tô ra ngoài ngủ với một người đàn ông cho mấy người bạn mới mà cô ta thu phục được từ hôm qua nghe, còn cố ý nói mấy câu châm ngòi ngay trước mặt Chung Phàm nữa.

Bởi vì hôm qua, biểu hiện khác thường của Chung Phàm cho thấy cậu ta rất để ý tới Tề Tiểu Tô.

Mà còn cái tên Chung Phàm kia, Ôn Tình cảm thấy chỉ là một tên háo sắc và ngu ngốc, quả nhiên, chỉ mới châm ngòi mấy câu, lặng lẽ ám chỉ rằng Tề Tiểu Tô là loại con gái hay đi ngủ với đàn ông có tiền, cho dù cậu ta có sờ soạng mấy cái cũng chẳng coi là gì, thế là Chung Phàm liền hành động ngay.

Nhưng mà Ôn Tình không ngờ một thằng con trai mà lại vô dụng như thế, còn có thể bị ngã thành cái bộ dạng này nữa.

Cô ta đứng sau lưng mấy người bạn học, giả giọng nói: "Hai người cãi nhau à? Chẳng lẽ vì Tề Tiểu Tô cắm sừng cậu à?"

Lời này thật độc địa!

Vừa nói vậy đã lập tức kéo Tề Tiểu Tô và Chung Phàm thành một cặp, sau đó lại nói Tề Tiểu Tô phản bội Chung Phàm, cắm sừng cậu ta, thế thì khác nào nói là cô lên giường với người đàn ông khác.

Vẫn là học sinh cấp ba, tin tức kiểu này rất có trọng lượng.

Nhất thời, người vây lại trước cửa nhà ăn càng nhiều lên, tất cả mọi người đều nhìn về phía Tề Tiểu Tô với đủ loại ánh mắt.

Ôn Vân đứng cạnh cô cũng cảm thấy không biết phải để tay ở đâu, trong lòng vừa sốt ruột, vừa lo âu, vừa hoảng hốt lại vừa rối loạn, đầu óc lập tức trở thành một cuộn chỉ rối, căn bản không biết phải phản bác thế nào mới tốt. Cô ta giương mắt nhìn Tề Tiểu Tô theo bản năng, lại phát hiện vẻ mặt cô ấy vẫn như thường, chỉ có ánh mắt là lạnh lùng hơn, cả người đứng thẳng như một cây bạch dương.

Không hiểu tại sao, trong lòng cô ta tự nhiên thấy tự tin hơn, sau đó nói ra câu mà mình muốn nói.

"Nói hươu nói vượn, Tề Tiểu Tô căn bản không phải người như thế! Hôm qua Chung Phàm gọi cậu ấy ở nhà ăn, Tề Tiểu Tô còn chẳng thèm đáp một câu, bọn họ có quen nhau đâu cơ chứ! Còn nữa, đêm qua Tề Tiểu Tô ngủ ở ký túc xá, tôi có thể làm chứng!"

Ôn Vân chưa từng lớn giọng nói trước mặt bao nhiêu người như thế này nên cô ta lo lắng tới mức không tự chủ được siết chặt nắm tay, mặt đỏ bừng bừng, cả người khẽ run lên.

Cô ta làm được chuyện này cũng chẳng dễ dàng gì.

Huống chi, vừa rồi cô ta đã nghe ra giọng nói kia là của Ôn Tình.

Người khác không hiểu gì về Ôn Tình nhưng cô ta lại biết rất rõ. Tuy Ôn Tình giả giọng nói nhưng cô ta có thể nghe ra ngay. Cô ta cảm thấy ngày thường Ôn Tình xúc phạm mình thế nào cũng được, nhưng làm nhục Tề Tiểu Tô như thế này thì thật quá đáng, chỉ bởi vì chuyện hôm qua xảy ra ở cổng trường thôi sao?

Rõ ràng là con bé sai trước cơ mà!

Trong lòng Ôn Vân cũng biết phân biệt phải trái đúng sai, chỉ là bình thường cô ta quá yếu đuối mà thôi.

Vào lúc này mà cô ta có thể hô to một câu đó cũng đã nằm ngoài dự kiến của Tề Tiểu Tô rồi.

Rốt cuộc Ôn Tình cũng không nhịn được nữa, cô ta đẩy bạn học chắn trước mặt ra, trừng mắt tức giận với Ôn Vân, nghiến răng nghiến lợi nói: "Ôn Vân, chị chẳng biết cái quái gì hết, ai bảo chị ở đây nói xằng nói bậy hả? Còn không qua đây? Chị cần phải mở to hai mắt ra mà nhìn, đừng bị người ta lợi dụng như thế! Người ta thấy chị có thể che giấu giúp người ta nên mới lấy lòng chị thôi! Chị lúc nào cũng chẳng có đầu óc như thế, còn ngu ngốc bị người ta đưa vào bẫy nữa!"

"Cậu ấy vốn dĩ không hề lấy lòng chị..." Đối mặt với Ôn Tình, khí thế của Ôn Vân yếu ớt hẳn, mặt đỏ bừng lên, không dám nói gì nữa.

Nhưng như thế cũng đủ rồi. Tề Tiểu Tô không ngờ rằng ở thời điểm quan trọng như thế này Ôn Vân lại nói ra những lời quan trọng như vậy, chứng minh đêm qua cô ngủ ở ký túc xá là được rồi.

Cô vỗ vai Ôn Vân, bước lên một bước, đối mặt với Ôn Tình, giọng lạnh lùng: "Câu nói vừa rồi là cậu nói phải không, Ôn Tình?"

"Tao nói đấy thì sao chứ?" Ôn Tình thấy khí thế trên người Tề Tiểu Tô đột ngột thay đổi thì trong lòng hơi run lên, nhưng vẫn cứ cố gắng ưỡn ngực ra, cô ta quyết tâm không thể thua đứa con gái của gia đình dân thường Tề Tiểu Tô kia về khí thế được: "Mày có dám nói đêm qua mày không ở bệnh viện với Lợi thiếu không hả?"

Cô ta không nhắc tới Lợi thiếu còn đỡ, vừa nhắc tới, Tề Tiểu Tô liền nở nụ cười như có như không.

Đúng lúc Ôn Tình nổi lên cảm giác không ổn trong lòng, Tề Tiểu Tô liền giơ cao cây chổi trong tay lên, đập thẳng vào đầu cô ta.

"Cậu còn không biết xấu hổ mà nói ra à, còn không biết xấu hổ mà nói nữa sao! Tôi đánh chết cậu cái đồ lòng dạ đen tối ác độc! Cậu là học sinh cấp ba, cậu là học sinh xuất sắc, cậu còn là con gái của phó Cục trưởng Ôn! Thế mà cậu lại làm người dẫn mối! Cậu lại đi giới thiệu bạn học của mình cho đám công tử ăn chơi kia! Cậu nghĩ cái gì thế hả? Ôn gia nhà cậu là cái lò bồi dưỡng tú bà đấy hả?"

Cô đột nhiên phát điên lên làm cho tất cả mọi người đều ngây người.

Tề Tiểu Tô hoàn toàn không nhẹ tay, cô chỉ chú ý không đánh vào mặt cô ta thôi, còn lại hoàn toàn không tránh bộ phận nào cả. Cây chổi bám đầy bụi bẩn liên tục đập lên đầu, lên người, lên đùi Ôn Tình cực mạnh khiến cho Ôn Tình không khỏi gào thét chạy trốn khắp nơi. Trên người chỗ nào cũng đau nên cô ta cũng chẳng thể phân tâm phản bác những lời Tề Tiểu Tô nói.

Chờ đến khi thầy cô và ban giám hiệu trong trường nghe thấy tin tức chạy tới thì Ôn Tình đã bị đánh tới mức khóc lóc ầm ĩ. Mà đúng lúc khi các thầy cô và ban giám hiệu chạy tới thì Hệ thống Tiểu Nhất lập tức nhắc nhở Tề Tiểu Tô, cô liền dừng tay lại ngay, giả bộ sơ hở để Ôn Tình cướp lại cây chổi trong tay mình.

Ôn Tình có biết gì đâu, cô ta chỉ biết rốt cuộc mình đã cướp được vũ khí, vừa rồi bị Tề Tiểu Tô đánh cho chết khiếp, giờ đương nhiên phải đánh lại rồi! Cô ta hét lên, giơ cao cây chổi vừa đánh xuống mặt Tề Tiểu Tô vừa gào lên: "Tề Tiểu Tô, cái đồ con đĩ nhà mày, tao phải đánh chết mày! Bố tao là Phó Cục trưởng, thế mà mày lại dám đánh tao à!"

Hiệu trưởng và các thầy cô chạy tới vừa lúc liền thấy trọn một màn này.

Cây chổi kia là loại chổi quét nền xi măng thô trong nhà ăn, các rễ chổi cứng được bó lại, nếu đánh lên mặt thì chắc chắn không chỉ làm phá tướng mà có khi mấy cái rễ nhọn kia còn chọc mù cả mắt! Thế mà Ôn Tình lại dùng nó để đánh thẳng xuống mặt Tề Tiểu Tô.

"Dừng tay!" Hiệu trưởng vừa kinh hãi, vừa giận dữ quát lên một câu.

Sao đứa học trò này lại có tâm địa độc ác như thế?

Tề Tiểu Tô dùng tay ôm lấy đầu và ngồi xổm xuống, cùng lúc đó, hiệu trưởng vội vã chạy tới đã xông lên đứng chắn ngay trước mặt cô, duỗi tay ra đỡ, cây chổi đập mạnh xuống tay ông, trên mu bàn tay lập tức xuất hiện mấy vết cứa, máu chảy ra từ miệng vết thương vừa đau lại vừa nóng rát.

Cơn tức giận của hiệu trưởng lại càng dâng cao hơn.

Còn Ôn Tình đã mất đi lý trí, đầu tóc bù xù nên nhất thời không nhìn thấy rõ ai vừa mới chống đỡ cho Tề Tiểu Tô, chỉ thấy mình đánh không trúng mục tiêu thì mắt lại càng đỏ lên, một lần nữa giơ cây chổi lên đập xuống người thầy hiệu trưởng: "Cút ngay! Hôm nay không ai cản được tao hết, tao phải đánh chết nó!"

Cây chổi một lần nữa nện lên người thầy hiệu trưởng, sao ông ấy có thể nhịn nổi nữa, mấy thầy cô khác nhìn thấy thế thì cũng kinh hãi, vội vàng chạy tới giúp, có người tóm lấy cây chổi, có người giữ chặt tay Ôn Tình, ba bốn người xông vào mới có thể cản cô ta lại được.

Nơi này lập tức trở nên hỗn loạn.

Tề Tiểu Tô đã ôm đầu ngồi ở tít đằng xa.

Bên trong cánh cửa sổ của một tòa nhà bên cạnh trường học, Lợi thiếu cầm một cái ống nhòm nhìn thấy ngay phản ứng đó của cô, khóe miệng đã ngoác đến tận mang tai, vỗ đùi cười phá lên.

______________________________

Chương 569: Điểm ấn tượng lại giảm

"Cô em gái này đúng là rất hợp với khẩu vị của tôi! Trưa nay phải mời con bé đi ăn mới được."

Lợi thiếu nói với vệ sĩ bên cạnh mình.

"Chẳng phải cô Tề đã dặn là tốt nhất hai ngày tới đây không nên gặp mặt hay sao ạ?" Vệ sĩ hoàn toàn không nể mặt mà nhắc nhở anh ta.

Vẻ mặt Lợi thiếu lập tức cứng đờ, sau đó ai oán lau mặt: "Anh bảo không gặp thì sao có thể bồi dưỡng được tình cảm chứ hả? Vất vả lắm tôi mới nhận được một cô em gái, sau này còn phải dẫn nó về gặp bố mẹ nữa đấy."

"Cậu chủ, cậu nói thật đấy chứ?"

"Cút, tôi lúc nào chả nói thật hả."

Anh ta thích dáng vẻ của cô bé kia, thấy không, không hề có hại, thật tốt.

Bên ngoài nhà ăn, hiệu trưởng Lưu Văn Thanh tức giận tới mức hai tay cũng run lên. Trường cấp ba Khánh Thực này chưa từng có một học sinh nào như thế, thật sự là quá đáng, cực kỳ quá đáng!

Hai vị giáo sư của đại học Bắc Kinh và đại học Thanh Hoa cùng với An Tử Khê, Hạ Dư Hoành cũng đã tới nơi, nhìn thấy Ôn Tình như đang phát điên thì sắc mặt của mấy người đều cực kỳ kém.

"Em tên là gì? Tới từ trường học nào, thành phố nào?" Thầy hiệu trưởng Lưu trầm giọng quát.

Lúc này, lý trí của Ôn Tình mới trở về, ánh mắt vừa nhìn đã thấy, ngoại trừ Tề Tiểu Tô thì phía trước mặt còn có thầy hiệu trưởng Lưu Văn Thanh nữa.

Cô ta lập tức thấy vô cùng ấm ức, chỉ tay về phía Tề Tiểu Tô, nói: "Thầy hiệu trưởng Lưu, là Tề Tiểu Tô đánh em trước! Không tin thì thầy cứ hỏi mọi người ở đây mà xem!"

Thầy hiệu trưởng Lưu Văn Thanh nhìn xung quanh, đương nhiên cũng có người gật đầu, nhưng cũng có người sợ dính phải chuyện thị phi nên ánh mắt lảng tránh, còn có một vài người thì không có phản ứng gì, cuối cùng là một đám người với vẻ mặt đầy thú vị, ai nấy cũng nhìn Ôn Tình với vẻ quái dị.

Có người còn nhỏ giọng nói: "Vừa rồi Tề Tiểu Tô nói Ôn Tình là tú bà, chuyện này có thật không nhỉ?"

Thầy hiệu trưởng Lưu đen mặt, xoay người nhìn một học sinh nữ khác đang ngồi ôm đầu sau lưng. Ông rất có ấn tượng với bạn học nữ này, hôm qua là người bị nói là muốn làm lớp trưởng, sau đó bị gọi đứng lên mà không đứng. Có điều, lúc đó hình như cũng là nữ sinh Ôn Tình này đứng lên nói thì phải?

Hai người này có ân oán cá nhân sao?

Dù có phải hay không thì nhà trường tuyệt đối không thể giữ được loại học sinh như thế lại được.

Cho dù là ân oán cá nhân thì tâm lý của ông cũng đã sớm nghiêng về phía Tề Tiểu Tô rồi, dù gì người đánh ông bị thương cũng là Ôn Tình, mà chính mắt ông cũng nhìn thấy Ôn Tình chẳng khác nào kẻ điên, kiêu ngạo mắng ông hãy cút đi, giờ mu bàn tay ông vẫn còn đang rất đau rát đây này. Dù là Tề Tiểu Tô có ra tay trước thì ông cũng cảm thấy chắc chắn là do Ôn Tình kia đã làm gì đó chọc vào cô rồi!

"Hai người các em theo tôi lên văn phòng ngay!"

"Hiệu trưởng, em cũng phải đi, Tề Tiểu Tô ngáng chân em làm em gãy hai cái răng cửa!" Chung Phàm vội vàng nhảy ra.

Thầy hiệu trưởng Lưu nhìn cậu ta một cái, lập tức bị dọa nhảy dựng lên: "Em tới phòng y tế của trường trước đi, xử lý xong thì hãy lên văn phòng của tôi!" Nói xong, ông liền tùy tiện chỉ hai bạn học ở gần đó: "Các em cũng đi cùng luôn."

Dù sao cũng phải có nhân chứng.

Mà Ôn Vân vì đứng gần nên đúng lúc được thầy hiệu trưởng điểm danh, Ôn Tình trừng mắt hung tợn với cô ta. Một học sinh khác là nam sinh đeo kính, bị chỉ trúng thì có vẻ hơi lo lắng đi theo.

"Thầy Lưu, không biết chúng tôi có thể tới nghe cùng được không?" Giáo sư Ngô hỏi.

"Đương nhiên rồi, đương nhiên là có thể. Nhưng mà hai vị giáo sư còn chưa ăn sáng mà..."

"Không sao, đợi chút nữa ăn cũng được. Tử Khê, Dư Hoành, hai người các em đi ăn trước đi, ăn xong mang về cho bọn thầy mấy cái bánh bao chay nhé!"

Hạ Dư Hoành và An Tử Khê vốn cũng muốn đi theo cùng, nghe giáo sư Ngô nói vậy thì đành phải đưa mắt nhìn nhau sau đó vâng dạ.

Mấy người cùng đi tới văn phòng hiệu trưởng, Ôn Tình vẫn mang vẻ mặt tức tối và đầy kiêu ngạo, Tề Tiểu Tô rũ mi nên không nhìn ra có cảm xúc gì, nhưng hai học sinh tới làm chứng lại vừa khẩn trương vừa không biết phải làm sao. Rốt cuộc đây không phải trường học mà bọn họ quen thuộc, cũng không phải thầy hiệu trưởng nhà mình, hơn nữa, kỳ thi lần này có liên quan tới tiền đồ của bọn họ nên ai nấy cũng đều có chút ít thấp thỏm, lo lắng trong lòng.

Ôn Vân càng lo lắng hơn, không tự chủ được mà túm chặt vạt áo của mình.

Thầy hiệu trưởng Lưu và hai vị giáo sư cùng ngồi xuống, đám học sinh thì tất nhiên không dám ngồi rồi.

"Nói một chút đi, rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra?" Thầy hiệu trưởng Lưu vừa hỏi chuyện, Ôn Tình lập tức chỉ về phía Tề Tiểu Tô.

"Thầy hiệu trưởng, là Tề Tiểu Tô ra tay trước, hơn nữa trước khi đánh em, cậu ta còn đẩy ngã Chung Phàm, hại cậu ta ngã thành cái dạng kia, vừa rồi thầy cũng đã nhìn thấy rồi đấy ạ!"

Giọng thầy hiệu trưởng Lưu rất lạnh nhạt: "Tôi không nhìn thấy gì hết." Nói rồi nhìn sang phía Ôn Vân: "Em nói đi."

Ôn Tình trừng mắt với Ôn Vân: "Chị hãy nghĩ cho kỹ! Nếu chị dám nói bậy..."

"Bạn học Ôn, tôi không bảo em lên tiếng!" Thầy hiệu trưởng Lưu vỗ bàn: "Em đang đe dọa bạn học khác ngay trước mặt chúng tôi đấy à?"

Nghe thấy thế, Ôn Tình cũng có thể nhìn ra, thầy hiệu trưởng Lưu hoàn toàn không bênh vực mình, cô ta hơi chột dạ, sau đó nghĩ tới một điểm mấu chốt nào đó, chắc là thầy hiệu trưởng Lưu còn chưa biết bố mình là ai rồi. Vì thế, Ôn Tình tự cho là đã nhìn thấy điểm quan trọng liền hếch cằm lên nói: "Thầy Lưu, em không uy hiếp ai cả, nhưng mà thầy nên tin tưởng em, nếu không phải em bị ép phải ra tay tàn nhẫn thì tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện làm giảm giá trị con người em như thế, em chính là con gái của Ôn Tri Duệ!"

Ôn Tri Duệ.

Cô cho rằng tất cả mọi người nên biết Ôn Tri Duệ là ai, có điều quả thực là giáo sư Ngô và giáo sư Sở đều không biết, bọn họ tới từ thủ đô, chuyên tâm nghiên cứu tri thức, không biết nhiều người trong quan trường lắm, Ôn Tri Duệ à, là ai thế?

Có điều, thầy hiệu trưởng Lưu là người ở thành phố L, cũng có một căn nhà ở thành phố Y, đã từng ăn cơm cùng với Ôn Tri Duệ trong một trường hợp gì đó, nhưng mà Ôn Tình không biết, ấn tượng của thầy hiệu trưởng Lưu với Ôn Tri Duệ lúc đó là cực kỳ không tốt! Bởi vì uy quyền của Ôn Tri Duệ rất lớn nên rất kiêu căng, tự phụ, ở trong bữa tiệc, biết ông là thầy hiệu trưởng cấp ba mà vẫn còn nói người làm công tác văn hóa đều là đám người cổ hủ, ghen tị với quyền chức của quan lại, ghen tị với tiền của thương nhân, lại cậy men rượu nói linh tinh một đống, lần đó, suýt chút nữa thầy hiệu trưởng Lưu đã phất tay áo bỏ đi.

Ôn Tình không nhắc tới Ôn Tri Duệ thì thôi, vừa nhắc tới, ấn tượng của thầy hiệu trưởng Lưu với cô ta từ 50% về thẳng con số 0 luôn.

Ông trầm giọng nói: "Thì ra là con gái của phó Cục trưởng Ôn, vậy mời em hãy yên lặng nghe xem các bạn khác nói đi!"

Ôn Vân liếc nhìn Tề Tiểu Tô, nhỏ giọng nhắc lại những gì mình đã nói trước đó, cô ta nhìn thấy Chung Phàm đâm vào Tề Tiểu Tô, lại còn nói một câu đầy ác ý hãm hại: "Bạn Tề Tiểu Tô chỉ tránh ra thôi, thế là bạn Chung Phàm liền bổ nhào xuống đất, vì thế mới gãy mất hai cái răng cửa ạ."

"Vậy chuyện giữa Tề Tiểu Tô và Ôn Tình thì sao?"

Ôn Vân nhìn Ôn Tình, không dám nói.

"Bạn học nam này, em nói đi."

Bạn học sinh nam kia không biết Ôn Tri Duệ là ai, tuy rằng có căng thẳng nhưng lại không phải sợ hãi, nói thẳng ra những gì mình nhìn thấy và nghe thấy lúc đó một cách tỉ mỉ. Những người tới đây đều là học sinh xuất sắc, trí nhớ cực kỳ tốt, lặp lại những lời Tề Tiểu Tô đã nói không sai một chữ nào.

Lúc này, sắc mặt của thầy hiệu trưởng Lưu và hai vị giáo sư đều trở nên nghiêm túc.

"Đưa em tới cho công tử ăn chơi nghĩa là thế nào?" Thầy hiệu trưởng Lưu nhìn Tề Tiểu Tô hỏi.

Tề Tiểu Tô đáp: "Là thế này ạ, đêm qua có một bữa tiệc sinh nhật của một anh họ Tưởng, bọn em đều tới dự, kết quả bạn Ôn lúc đi toilet đã đá bị thương một anh nhà giàu tên là Lợi Nam. Vì để Lợi Nam nguôi giận, bạn Ôn và mẹ bạn ấy gọi điện thoại cho em tạo áp lực, bắt em đi xin lỗi Lợi Nam cùng bạn ấy, kết quả sau đó là bạn Ôn nói với Lợi Nam là tặng em cho anh ta coi như quà xin lỗi..."

_____________________________

Chương 570: Tôi chơi chết cô

Nghe thấy vậy, mấy người đều hít vào một luồng khí lạnh.

Giáo sư Ngô thất thanh hỏi: "Tặng em coi như quà xin lỗi nghĩa là thế nào hả?"

Tề Tiểu Tô tỏ vẻ khổ sở nói tiếp: "Chính là ý trên mặt chữ đấy ạ, cái người tên Lợi Nam kia rất thích các nữ sinh cấp ba xinh đẹp, vì thế bà Ôn và Ôn Tình liền đẩy em ra, còn nói với em rằng, nếu em không đồng ý với bọn họ thì sẽ làm em mất hẳn tư cách tham dự kỳ thi này, còn nữa, cho dù có thể thi thì cũng tuyệt đối sẽ khiến hai vị giáo sư có ấn tượng không tốt về em, sẽ không bao giờ đạt được tư cách được cử đi học ở trường đại học Bắc Kinh và đại học Thanh Hoa."

Vẻ mặt của giáo sư Ngô và giáo sư Sở lập tức đen kịt lại.

Ôn Tình nghe tới đây thì rốt cuộc cũng biết sự tình đã không thể khống chế được nữa, lời nói này của Tề Tiểu Tô sẽ gây ra ảnh hưởng cực kỳ lớn cho cô ta. Cô ta lập tức hét lên: "Em không làm thế! Em không hề làm như vậy, cũng không hề nói thế!"

Những lời đó cô ta mới chỉ nghĩ trong lòng thôi, căn bản chưa từng nói ra.

Nhưng những lời Tề Tiểu Tô vừa nói lại y hệt như những gì cô ta đã nghĩ.

Ánh mắt Tề Tiểu Tô hơi lóe lên, lại nói: "Em có chứng cớ! Lúc đó em bị cậu ấy ép đi vào trong phòng của Lợi thiếu kia, em không muốn vào, cậu ta liền kéo em, sau đó vừa vào cửa liền đẩy em vào trong, còn bản thân cậu ta thì lùi ra ngoài, chốt cửa lại không cho em ra! Lúc đó em cảm thấy rất nhục nhã nên cũng đã nghĩ tới việc sẽ tố cáo cậu ấy, vì thế sau khi rời khỏi căn phòng đó em liền xin bệnh viện cho em bản ghi hình ngoài phòng bệnh lúc đó..."

Hệ thống Tiểu Nhất lập tức chen vào nói: "Ừ, cái trò ghi hình này dùng lần nào cũng có hiệu quả, sau này có thể tiếp tục sử dụng."

Thực ra, cô không hề đi gặp người của bệnh viện mà là Lợi Nam tìm, nhưng cái này thì có liên quan gì đâu chứ.

Tề Tiểu Tô liền lấy ra một cái USB, thầy hiệu trưởng Lưu cẩn thận cầm lấy, cắm vào máy tính, xoay màn hình ra cho mọi người nhìn.

Dù ánh đèn khá mờ nhưng vẫn có thể nhìn thấy được rõ ràng hình ảnh của Ôn Tình và Tề Tiểu Tô, vì là phòng bệnh dành cho VIP nên an ninh bên đó cũng rất kín kẽ, camera theo dõi cũng là loại tốt nhất, hình ảnh thu về cực kỳ sắc nét.

Bọn họ có thể nhìn thấy rõ sau khi Ôn Tình từ trong phòng bệnh trở ra liền kéo Tề Tiểu Tô vào phòng, mà lúc đó Tề Tiểu Tô cũng hơi phản kháng, thân mình hơi lùi về sau, thoạt nhìn như là bị Ôn Tình mạnh mẽ kéo vào trong.

Nhìn thấy cảnh này, đôi mắt Ôn Tình trợn trừng lên, cô ta nhìn Tề Tiểu Tô với ánh mắt không thể tin nổi, chỉ số thông minh lúc này cũng bắt đầu khởi động, cô ta đột nhiên cảm thấy, lúc đó Tề Tiểu Tô làm ra bộ dáng như vậy là để chuẩn bị cho thời điểm này! Nếu thật là như thế, vậy thì tâm cơ của Tề Tiểu Tô sâu tới mức nào đây? Lúc đó mà đã nghĩ tới đường lui rồi, vì thế, chẳng lẽ cũng biết cô ta sẽ có hành động như vừa rồi sao?

Trong lòng Ôn Tình bắt đầu cảm thấy sợ hãi, đôi tay cũng hơi run lên.

Cô ta biết video này sẽ rất bất lợi với mình, nhưng mà cũng không phải không có cơ hội cứu vãn, cô ta nên làm gì đây? Đầu óc Ôn Tình bắt đầu chuyển động cấp tốc.

Mà trong video kia, hình ảnh Ôn Tình chốt then cửa nhìn vô cùng rõ ràng. Đến khi bên trong không có người nào đi ra, cô ta mới mang vẻ mặt thoải mái rời khỏi đó.

"Bạn học Ôn Tình, em giải thích chuyện này thế nào hả?" Thầy hiệu trưởng Lưu giận tới mức đầu óc quay cuồng, ông thật sự không ngờ còn có loại học sinh thế này được tham gia kỳ thi tuyển chọn hạt giống năm nay nữa! Cái này quả thực là suy đồi đạo đức quá mức! Sao có thể dâng bạn học của mình cho đám công tử ăn chơi đùa bỡn chứ?

"Thầy hiệu trưởng, giáo sư, mọi người nhìn đi, rõ ràng là em đã buông tay rời đi rồi đúng không? Nhưng mà Tề Tiểu Tô vẫn không hề ra, cái này chẳng phải chứng tỏ rằng cậu ta tình nguyện muốn ở lại đó hay sao? Hơn nữa, em cũng không hề cưỡng bách muốn đưa cậu ta cho Lợi thiếu kia, mà là chính miệng Tề Tiểu Tô nói, cậu ta muốn làm quen với loại công tử có tiền như Lợi thiếu, bảo em tìm một cơ hội giới thiệu bọn họ làm quen với nhau. Thế nên em mới nói với cậu ta rằng Lợi thiếu đang gặp chút chuyện phải nằm viện, hay là hai người bọn em tới thăm anh ta một chút." IQ của Ôn Tình lập tức quay về quỹ đạo, lời nói cũng cực kỳ có trật tự, rõ ràng rành mạch, hơn nữa dường như cũng rất logic: "Tề Tiểu Tô cũng đồng ý rồi. Nhưng ai mà ngờ được lúc tới trước cửa phòng bệnh, cậu ta lại tỏ ra ngượng ngùng không dám vào nên em mới kéo cậu ta như thế."

Cô ta hơi dừng lại, ánh mắt nhìn Tề Tiểu Tô đầy đắc ý, nói tiếp: "Sau khi cậu ta vào đó, có lẽ đã nói chuyện rất vui với Lợi thiếu nên mới không ra ngoài, từ trên video này có thể thấy rõ ràng mà, đúng không ạ?"

Nói tới đây, tư duy logic của cô ta càng lúc càng rõ ràng hơn, muốn kết thúc nhưng vẫn không quên đào thêm một cái hố cho Tề Tiểu Tô: "Còn sau đó Tề Tiểu Tô và Lợi thiếu làm gì trong phòng bệnh thì em cũng không biết được, rõ ràng nhìn video là thấy em đã sớm rời khỏi đó rồi mà?"

Lời này có ý ngầm là đêm qua Tề Tiểu Tô và Lợi thiếu kia đã làm chuyện gì đó ở trong phòng bệnh VIP kia.

Nói cách khác, dù thế nào thì giờ Tề Tiểu Tô cũng không còn trong sạch nữa, tuyệt đối là đã phát sinh quan hệ với Lợi thiếu rồi.

Sau khi nói xong, Ôn Tình tỏ vẻ vô cùng đắc chí với biểu hiện của bản thân, đúng thế, chỉ cần cô ta không bị Tề Tiểu Tô chọc giận làm mất lý trí thì tài ăn nói và IQ của cô ta vẫn còn nguyên vẹn.

Tề Tiểu Tô, giờ xem cô muốn làm thế nào nữa đây. Dù cô có thể rửa sạch hiềm nghi mình đeo bám bọn công tử ăn chơi thì cô cũng không tẩy sạch được nghi ngờ mình đã phát sinh quan hệ với cái tên Lợi Nam háo sắc kia đâu. Ba người thành hổ, đến cuối cùng cũng chẳng còn ai quan tâm chuyện bắt đầu như thế nào nữa, người ta sẽ vĩnh viễn chỉ ghi nhớ mỗi một chuyện là cô đã bò lên giường kẻ có tiền mà thôi!

Tề Tiểu Tô, thanh danh của cô xong rồi nhé!

Ôn Tình nhìn Tề Tiểu Tô, nhướng mày vô cùng đắc ý.

Cô ta nói xong, trong văn phòng của thầy hiệu trưởng lâm vào một khoảnh khắc im lặng ngắn ngủi.

Thầy hiệu trưởng Lưu nhìn Tề Tiểu Tô, mày nhíu lại. Những gì Ôn Tình nói có vẻ rất khớp với video kia: "Bạn Tề Tiểu Tô, em có gì để giải thích không?"

Tề Tiểu Tô cắn môi dưới, liếc nhìn mọi người xung quanh một cái, đè thấp giọng xuống: "Có một chuyện em không biết phải mở miệng như thế nào nữa."

"Có gì mà khó nói chứ hả?"

Tề Tiểu Tô nhìn Ôn Tình đang vô cùng đắc ý, nói thẳng: "Vì nó cũng không hay ho gì, em không thừa nhận những gì bạn Ôn Tình vừa vu oan hãm hại em, bởi vì em nghe nói lúc đó Lợi thiếu có ghi âm lại cuộc đối thoại giữa anh ta và bạn Ôn Tình nên em đã xin anh ta cho em bản ghi âm đó luôn."

Sắc mặt Ôn Tình lập tức thay đổi.

"Còn có cả ghi âm nữa sao?"

"Vâng, vị Lợi thiếu đó nói tính cách anh ta cực kỳ đa nghi, thân phận của bạn Ôn Tình lại hơi đặc biệt, sợ về sau lỡ phó Cục trưởng Ôn cắn ngược lại anh ta nói anh ta bắt nạt con gái ông ấy, vì thế từ lúc bạn Ôn Tình vào phòng thì anh ta đã ghi âm lại hết rồi."

Lợi thiếu còn ghi âm lại nữa sao! Thân mình của Ôn Tình hơi lảo đảo.

Lúc Tề Tiểu Tô lấy bút ghi âm ra, cô ta lập tức nhào lên, muốn cướp lấy cái bút ghi âm đó. Nhưng sao Tề Tiểu Tô có thể để cho cô ta cướp mất được? Tay hơi giơ lên, thân mình dịch sang một bên làm cho cô ta phải vồ hụt.

"Ôn Tình!" Thầy hiệu trưởng Lưu gầm lên, còn bày trò cướp đoạt ngay trước mặt họ nữa sao? Ông nói với Tề Tiểu Tô: "Mở ghi âm đi, mở ngay lập tức, em qua bên chỗ thầy."

"Vâng."

Tề Tiểu Tô đáp một tiếng rồi nghe lời đi tới bên cạnh ông, sau đó bấm mở ghi âm.

Lúc Lợi Nam nói với cô rằng anh ta đã ghi âm lại hết thảy thì Tề Tiểu Tô liền biết Ôn Tình xong đời rồi, cô chỉ muốn để cô ta gây chuyện lớn thêm một chút mà thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com