( REUP/HOÀN) Kế Hoạch Theo Đuổi Vợ Yêu
Chương 286-290
Chương 286: Thiếu nữ bất lương Tề Tiểu TôBảy giờ sáng, Tề Tiểu Tô dậy. Cô không tự mình tỉnh lại vì cô rất mệt, có thể ngủ cả ngày hôm nay cũng được.
Là Hệ thống Tiểu Nhất đánh thức cô.
"Hôm nay không đi học à?"
"A, có đi chứ..." Tề Tiểu Tô mơ màng ngồi dậy, một tờ giấy lọt vào tầm mắt cô.
Cô bỗng nhảy dựng lên, vươn tay với lấy nó.
"Hôm qua luyện tập quá tàn nhẫn, đừng giận nhé! Em học thêm được một chút thì anh đi cũng thấy yên tâm hơn một chút. Ngoan ngoãn, chờ điện thoại của anh. Vệ Thường Khuynh."
Chữ của Vệ Thường Khuynh giống con người anh, cứng cáp, có lực, thẳng hàng trên trang giấy, từ nét chữ đều lộ ra khí thế sắc bén. Nhưng mấy chữ ngắn ngủi này vẫn khiến Tề Tiểu Tô thấy được sự dịu dàng trong đó.
Sự dịu dàng có thể làm tiêu tán hết mọi ai oán của ngày hôm qua.
Cô vốn dĩ vẫn biết anh liều mạng, huấn luyện không lưu tình cô như thế cũng là mong khi cô gặp được nguy hiểm sẽ có thêm một phần cơ hội thắng.
Bao nhiêu ngày qua, có lần nào mà anh dạy dỗ cô không toàn tâm toàn ý đâu?
"Anh ấy đi rồi..." Cô nhẹ giọng lẩm bẩm một câu sau đó lập tức nhảy xuống giường, chạy sang phòng ngủ của khách.
Mở cửa ra, bên trong chẳng có bóng dáng ai cả.
Túi hành lý màu đen anh chuẩn bị tối qua cũng không thấy nữa.
Anh đi thật rồi.
"Không phải cô định khóc đấy chứ?" Hệ thống Tiểu Nhất lên tiếng, "Hiện tại có khóc Thiếu soái cũng chẳng thấy đâu, cô khóc cũng vô ích à!"
"Mẹ nhà cậu."
"Trước khi Thiếu soái đi còn lau nước dãi giúp cô đấy."
Tề Tiểu Tô lập tức lau khóe miệng, mặt tái đi: "Tôi ngủ chảy nước dãi á? Thật không đấy?"
Hệ thống Tiểu Nhất cười ha hả: "Lừa cô thôi, thì ra lừa cô lại vui như thế!"
Tề Tiểu Tô: "..."
Cô thật sự muốn đập nát cái trí thông minh nhân tạo của thế kỷ 22 này thì phải làm sao đây?
Không biết có phải vì Vệ Thường Khuynh đã từng ở đây nên Tề Tiểu Tô càng thêm gắn bó và quyến luyến với khu tập thể Trường Ninh này không nữa.
Sau khi anh đi, cô vẫn còn có thể cảm nhận được hơi thở của anh trong căn nhà này.
Cô cầm cặp sách tới trường.
Đi trong vườn trường, rất nhiều người nhìn cô. Tề Tiểu Tô cảm thấy hơi buồn cười, hình như bây giờ cô cũng là một nhân vật phong vân rồi nhỉ?
Nhưng mà nhân vật phong vân Tề Tiểu Tô vừa vào phòng học đã cảm thấy không khí hơi khác thường, tựa như ai cũng đang rất lo lắng.
"Tiểu Tô!"
Khưu Tuyết Phương ngồi tại chỗ của mình, vui vẻ vẫy tay với cô.
Tề Tiểu Tô đi tới, cô lập tức ghé sát tai cô, nói: "Bữa đó cậu ở bệnh viện oai tới phát điên mất! Trời ạ, giờ tớ vẫn còn không dám tin đâu, chị của tớ nói giờ cậu là bà chủ của chị ấy hả?"
Cô cố gắng đè thấp giọng nói nhưng đôi mắt sáng rực của cô đã tố cáo sự vui mừng của bản thân.
Xem ra, Khưu Linh Phương quả thực đã giải thích với bố mẹ chị ấy rồi.
Nói cũng đúng, nếu không giải thích thì chắc chị ấy cũng chẳng tìm được lý do nào cho số tiền kia. Có điều, có lẽ sau khi giải thích rồi nhưng bọn họ vẫn còn mù mờ lắm.
"Tớ cần tới sự giúp đỡ của chị Linh."
Tề Tiểu Tô đáp.
"Bố mẹ tớ rất cảm kích cậu, bố tớ nói, chờ ông ấy xuất viện rồi sẽ mời cậu tới nhà ăn cơm đấy, cũng không biết cậu có chịu tới không nữa." Khưu Tuyết Phương vui vẻ nhưng vẫn không quên chuyển lời của bố mình. Còn bản thân cô vẫn chưa hoàn toàn thích ứng được với việc Tề Tiểu Tô giờ đã là BOSS của chị gái mình.
"Được rồi, nếu lúc đó không có việc gì bận thì tớ sẽ tới." Tề Tiểu Tô lập tức đồng ý, sau đó lại không nhịn được hỏi, "Sao nhìn mọi người đều có vẻ lo lắng thế?"
Ánh mắt Khưu Tuyết Phương nhìn cô trở nên quái dị.
"Tiết một hôm nay là thi trắc nghiệm tiếng Anh mà." Khưu Tuyết Phương nói, "Mấy ngày nay cậu có ôn tập gì không đấy?"
Tề Tiểu Tô choáng váng.
Không đi học, bài tập không làm, đề cũng chẳng ôn, thế mà bây giờ lại phải làm bài kiểm tra!
"Tiêu rồi..." Cô lập tức rên lên một tiếng.
Khưu Tuyết Phương xì một tiếng đầy vui vẻ.
Cái dáng vẻ này của Tề Tiểu Tô làm cô thấy cực kỳ bình dân, đây là bạn học của cô, không phải hoa hậu giảng đường vừa lạnh lùng, vừa thần bí, vừa khí phách mà trường học vẫn đồn mấy ngày nay, không phải bà chủ công ty của chị gái cô, cậu ấy chỉ là bạn học cùng lớp Tề Tiểu Tô của cô mà thôi.
Khưu Tuyết Phương luốn cảm thấy thấp thỏm, không biết liệu Tề Tiểu Tô có cách xa mình hay không, cô rất thích Tề Tiểu Tô, không muốn mất đi một người bạn tốt như thế.
Tuy rằng hai người cũng không được xem là quá thân với nhau.
Một câu này của Tề Tiểu Tô đã làm cho mọi băn khoăn trong lòng cô tan biến hết.
"Này, nghe nói ai đội sổ bài kiểm tra sẽ bị phạt đấy." Cô xấu xa nói thêm một câu.
"Phạt thế nào?"
Khưu Tuyết Phương còn chưa kịp nói chuyện, Cảnh Giai Giai đã nói với giọng vui sướng khi thấy người gặp họa: "Bảy người có điểm số thấp nhất sẽ phải trực nhật hàng ngày cho đến khi thành tích đi lên mới thôi, người nào đó vẫn luôn không thèm đi học, không biết đến lúc phải trực nhật có xin nghỉ luôn không nhỉ?"
Cảnh Giai Giai này chính là bạn cùng lớp đã từng nhận đồ của Hoàng Vũ Chân để giúp cô ta lan truyền tin đồn xấu về Tề Tiểu Tô, thực ra Tề Tiểu Tô cũng chẳng thèm bận tâm lắm về cô nàng này. Lúc trước cô cũng chẳng có thời gian để ý tới bọn họ nên chưa làm gì Cảnh Giai Giai cả.
Nhưng Khưu Tuyết Phương vẫn luôn ngứa mắt với cô ta, trong lớp hai người cũng được coi là đối đầu với nhau.
Bởi vì có Khưu Tuyết Phương lôi kéo nên giờ trong lớp cũng có rất nhiều bạn học đứng về phía Tề Tiểu Tô, nghe Cảnh Giai Giai nói vậy thì không khỏi nhìn cô với vẻ lo lắng.
Tề Tiểu Tô về chỗ ngồi của mình, lấy sách giáo khoa tiếng Anh ra, không thèm để ý tới cô nàng.
Cảnh Giai Giai bị cô làm lơ thì tức giận tới nghiến răng nghiến lợi, không nhịn được cười lạnh: "Còn năm phút nữa là vào lớp rồi, không biết với năm phút thì ôm được chân Phật nào chứ?"
Cô ta cũng ngồi vào bàn và giở sách ra: "Ha, có lẽ là Phật Hoan Lạc* ấy nhỉ?"
*Phật Hoan Lạc: Phật Hoan Lạc có hình ảnh cô gái khỏa thân ôm Phật. "Cô gái" đó chính là Shakti – tên tiếng Phạn của một lực lượng siêu nhiên đại diện cho năng lượng vũ trụ sơ khai, khởi nguồn của sáng tạo, sự sinh sản và mang bản chất nữ tính. Shakti có nguồn gốc từ Ấn Độ giáo, đôi khi còn được hiểu như "Mẹ thiên chúa vĩ đại" trong thế giới quan của Ấn Độ giáo. Tại Nepal và Tây Tạng, những vùng đất nằm trên dãy Himalaya là nơi Mật Tông phổ biến nhất, hình tượng Shakti ôm Phật được gọi là Phật Hoan Lạc.
Vẫn có người chẳng hiểu Phật Hoan Lạc là gì, Cảnh Giai Giai liền bật cười ha hả một cách khoa trương, vỗ vai đối phương một cái: "Ha ha ha, Tiểu Mẫn, cậu đúng là tài tình! Chẳng phải có người nào đó đang dựa vào đàn ông đấy sao?"
Phật Hoan Lạc ở một mặt nào đó luôn bị dùng với nghĩa xấu, bởi vì Phật Hoan Lạc vốn dĩ là tượng phật nam nữ giao hợp.
Mà Cảnh Giai Giai nói Tề Tiểu Tô nước tới chân mới nhảy, lại giải thích với Tiểu Mẫn về Phật Hoan Lạc nên có người lập tức nghĩ tới những lời đồn đại huyên náo lúc trước về Tề Tiểu Tô.
Khưu Tuyết Phương lập tức nổi giận, vỗ bàn đứng bật dậy: "Tao thấy bọn mày muốn ăn đòn rồi đúng không!"
"Xì, người ta còn chưa nói gì, mày bực cái gì chứ hả, thật không hiểu ăn phải cái bùa bả gì nữa."
"Khưu Tuyết Phương, mày muốn học ai kia đó mấy chiêu sao? Còn muốn học người ta thay đổi hình thượng à, nhưng mà giờ mày không đủ lẳng lơ!" Cảnh Giai Giai gần đây đã quen đối đầu với Khưu Tuyết Phương nên trừng mắt đáp lại không hề nể nang gì.
Nghe thấy đám nữ sinh cãi nhau, đám nam sinh đều nhìn chằm chằm về phía Tề Tiểu Tô. Những lời này của Cảnh Giai Giai rõ ràng ám chỉ sau khi Tề Tiểu Tô thay đổi hình tượng thì trông rất lẳng lơ còn gì.
Tất nhiên, từ lẳng lơ ở trong miệng cô ta mang nghĩa cực kỳ xấu, nhưng ở trong mắt đám nam sinh thì Tề Tiểu Tô bây giờ quả thực không thẹn với danh hiệu hoa khôi của trường.
Quá xinh đẹp, mái tóc ngắn tươi trẻ, thời thượng rất hợp với cô, càng tôn thêm sức sống cho vẻ đẹp của cô.
Hơn nữa, hiện tại phong cách thời trang của Tề Tiểu Tô cũng rất thời thượng.
Cô đã hoàn toàn thoát ly khỏi hình tượng một Tề Tiểu Tô lúc nào cũng xám xịt, bụi bặm, nhếch nhác khiến người ta xem nhẹ trước kia, thay vào đó là cả người toát ra hào quang vô cùng bắt mắt.
Bởi vì quá mức xuất sắc, quá mức bắt mắt nên ít nhiều cũng khiến các nữ sinh khác ghen tị, giống như Cảnh Giai Giai và Vương Tiểu Mẫn lúc này.__________________________Chương 287: Có quan hệ thế nào với anh ta?Nhưng mà có không ít nam sinh lại đứng về phía Tề Tiểu Tô.
Bởi vì chuyện cô xinh đẹp chẳng liên quan gì tới hai chữ "lẳng lơ" cả. Tề Tiểu Tô xinh đẹp kiểu trong sáng, mấy ngày không gặp mà nước da của cô dường như cũng trắng lên, hơn nữa đôi mắt sáng ngời làm người ta cảm thấy như có cả trời sao ở trong đó.
Đương nhiên, nếu Hệ thống Tiểu Nhất mà biết cảm giác của bọn họ thì chắc chắn sẽ đáp lại họ một câu rằng: "Đây chính là sức mạnh của tình yêu mà loài người hay nói đấy!"
Sau đó Tề Tiểu Tô sẽ đáp lại nó một chữ: "Cút!"
Khưu Tuyết Phương tức không chịu nổi, Tề Tiểu Tô vừa nhàm chán lật mấy trang sách tiếng Anh vừa nói với cô: "Tiểu Tuyết, ngồi xuống đi, lẳng lơ hay không lẳng lơ chúng ta tạm thời không bàn, nhưng cậu đừng có học người ta mang cái sắc mặt như ả đàn bà chanh chua như thế, xấu lắm!"
"Phì!"
Mọi người theo phản xạ đều nhìn về phía Cảnh Giai Giai. Cô ta đang đứng, một tay chống nạnh, con mắt trợn trừng nhìn Tề Tiểu Tô và Khưu Tuyết Phương, cả người tràn ngập ý chí chiến đấu như thể bất cứ lúc nào cũng có thể chửi ầm lên, quả thực là một người đàn bà đanh đá.
Hình tượng, quá hình tượng!
Không ít nam sinh đều không nhịn được bật cười thành tiếng.
Một câu này của Tề Tiểu Tô có thể nói là tuyệt sát.
Mặt Cảnh Giai Giai đỏ bừng, giờ mà cô ta vỗ bàn chửi ầm lên thì quả đúng là người đàn bà chanh chua như lời Tề Tiểu Tô nói rồi còn gì. Nhưng nếu không chửi thì cô ta lại cảm thấy tức không chịu được, vì thế cô ta nhịn tới mức toàn thân run lên.
Cũng may, chuông vào lớp reo lên, cô giáo cũng theo tiếng chuông tiến vào lớp nên cô ta mới có bậc thang để leo xuống.
"Được rồi, cả lớp, tiết hôm nay chúng ta sẽ làm bài mini test, lần này coi như củng cố các bài học trước, hy vọng mọi người đều làm bài nghiêm túc."
Chủ nhiệm Dương Linh Linh chính là giáo viên tiếng Anh của bọn họ. Cô thấy Tề Tiểu Tô có mặt thì khẽ thở phào, hôm qua cô đã gọi điện thoại để báo cho cô bé biết hôm nay có bài kiểm tra, có điều điện thoại của Tề Tiểu Tô cứ tắt máy suốt, cô tưởng cô có chuyện quan trọng nên không dám gọi lại nữa.
Không ngờ, hôm nay Tề Tiểu Tô lại tự mình tới lớp.
Có điều, nghĩ tới trừng phạt nhỏ mà mình đã đề ra trước đó, cô lại thấy lo lắng. Thành tích thi cử lúc trước của Tề Tiểu Tô giảm sút rất nhiều, hơn nữa thời gian gần đây cũng không tới lớp, nếu cô bé đội sổ...
Tề Tiểu Tô ngẩng đầu lên, đúng lúc nhìn vào mắt Dương Linh Linh, cô hơi ngẩn ra rồi cười đáp lại cho cô chủ nhiệm bằng một ánh mắt yên tâm.
Trong lòng Dương Linh Linh thầm đoán.
Chẳng lẽ Tề Tiểu Tô tự học rồi?
Bài thi phát ra, mọi người đều vùi đầu vào làm bài.
Khưu Tuyết Phương được Tề Tiểu Tô trấn an nên hiện tại đều đặt hết mọi sự chú ý vào bài kiểm tra, nhưng hai người Cảnh Giai Giai và Vương Tiểu Mẫn không mắng chửi lại được nên vẫn nghẹn một bụng tức, nhìn đề bài chẳng khác nào cái mặt của Tề Tiểu Tô nên càng hận tới ngứa răng, chỉ muốn chọc nát luôn cho rồi.
Tề Tiểu Tô nghiêm túc đọc đề bài.
"Này, Tiểu Tô, cô có làm được không thế, có muốn vận dụng vũ khí gian lận siêu cao cấp như bản Hệ thống không?" Hệ thống Tiểu Nhất hỏi.
"Cút."
Tề Tiểu Tô cáu.
Lúc này cô đã nhớ ra bài mini test này, còn nhớ cả lần trừng phạt đó nữa.
Lúc ấy, cô đúng là làm bài không tốt, nhưng kiến thức gốc thì vẫn còn, tuy rằng làm bài không tốt nhưng chưa tới mức đội sổ, xếp hạng thứ 18 từ dưới lên, cô vẫn tránh được một kiếp không lọt vào danh sách bảy người phải trực nhật lớp.
Theo lý mà nói, đời này thời gian đi học của cô rất ít, hẳn là kỳ thi quốc gia sẽ càng kém, nhưng trên thực tế không phải vậy. Suy cho cùng thực tế thì cô vẫn là một người đã tốt nghiệp đại học, năm lớp 12 cô cũng đã rất cố gắng học tập. Tuy rằng vì chuyện ở Tề gia nên cuối cùng không đỗ được vào trường đại học mình thích, nhưng một năm đó cô cũng đã nắm vững được hết kiến thức cơ bản rồi.
Hơn nữa, qua mấy năm đại học, cô biết học giỏi tiếng Anh sẽ có hỗ trợ rất lớn cho công việc sau này, vì thế đã đặt hết mọi tâm trí vào việc học môn tiếng Anh.
Hiện tại quay về làm bài thi của lớp 11...
Được rồi, cô thừa nhận lúc trước kêu rên một tiếng "toi rồi" kia là quá coi thường bản thân mình.
Trước khi lật giở sách giáo khoa thì đúng là cô đã quên mất tình trạng của mình thật, nhưng sau khi lật sách mấy phút thì lại phát hiện ra vẫn ổn nên mới yên lòng.
Trong lớp học cực kỳ yên tĩnh.
Dương Linh Linh đi dọc theo các dãy bàn học, cô theo phản xạ đi tới chỗ Tề Tiểu Tô, lúc cúi đầu nhìn bài thi của cô, Dương Linh Linh kinh ngạc tới tròn mắt.
Ái chà! Cũng được đấy!
Nửa tiếng sau, Tề Tiểu Tô điền xong đáp án, còn mười lăm phút nữa mới tan học, cô nộp bài rồi lấy điện thoại ra, rời khỏi phòng học trong ánh mắt khiếp sợ của bạn học.
Vì đang trong giờ học nên vườn trường rất yên tĩnh, thỉnh thoảng trong phòng học nào đó lại vọng ra tiếng giảng bài lớn của giáo viên nào đó, hoặc là có đoạn giảng rất hài hước khiến cả lớp cùng cười ầm lên.
Tề Tiểu Tô đi xuống cầu thang, bước trên con đường rợp bóng cây ngang qua sân thể dục rồi ngồi xuống một góc vườn hoa, lấy điện thoại ra.
Không có cuộc gọi, không có tin nhắn.
Cô mím chặt môi, tay siết lấy điện thoại.
"Có phải nhớ Thiếu soái rồi không? Có muốn bản Hệ thống tìm vị trí của Thiếu soái cho cô không?" Hệ thống Tiểu Nhất bán đứng chủ nhân của mình một cách rất tự nhiên.
Tề Tiểu Tô thì lại rất vui vẻ.
Hệ thống Tiểu Nhất rốt cuộc càng ngày càng ngả về phía cô, thật là không uổng công cô cho nó ăn nhiều khoáng thạch năng lượng như thế. Vừa định khen ngợi vài câu thì Hệ thống Tiểu Nhất lại bổ sung: "Cho bản Hệ thống hai viên phỉ thúy trong không gian nhé?"
Tề Tiểu Tô: "..."
Cô thu lại những nhận xét ban nãy.
Tiếng chuông di động vang lên.
Cô vội vàng nhìn hiển thị trên màn hình rồi lại thở dài. Hồ Tu Trạch.
Hồ Tu Trạch giờ là trợ lý của Long Đào nên vừa thấy anh ta gọi là cô biết Long Đào có việc tìm mình. Tề Tiểu Tô thở dài, cô cảm thấy mình có quá nhiều việc, xem ra cũng chẳng có nhiều thời gian để mà buồn bực vì chuyện người nào đó phải đi.
"Tiểu Tô, hiện tại có tiện nghe điện thoại không?" Giọng Hồ Tu Trạch nhẹ nhàng và chậm rãi mang theo một chút mệt mỏi.
"Vâng, tiện ạ! Anh Tu Trạch, tối hôm qua anh đi làm chuyện xấu xa gì đấy à?" Sau chuyện tới núi ở thị trấn Minh Quang nhặt khoáng thạch, Tề Tiểu Tô luôn rất niệm tình Hồ Tu Trạch.
"Ôi, đừng nói nữa, gần đây việc nhiều tới mức mấy ngày rồi anh chẳng được ngủ ngon giấc. Em đang ở trường đấy à?"
"Vâng."
"Hiếm thấy ghê. Anh cũng nghe nói chuyện của em rồi, em trâu bò thật đấy."
Tề Tiểu Tô hơi ngẩn ra một chút rồi mới phản ứng lại, chắc anh đang nói tới chuyện giữa cô với đám cảnh sát và Đỗ gia rồi. Cô cười khổ một tiếng: "Cái này chẳng phải là do em hết cách sao?"
"Hiện tại Đỗ gia và cảnh sát đều chẳng dám làm gì em, nhưng anh muốn nhắc em một chút, còn có Vu gia nữa. Nhà hàng Minh Phủ Tư Gia đến giờ vẫn chưa thể khai trương lại, dù có khai trương thì lời lãi cũng không thể như cũ được, bọn họ vẫn đang nhìn em chằm chặp đấy." Hồ Tu Trạch nói tới đây lại hơi dừng rồi nói tiếp: "Anh có một chuyện này tính hỏi em đây."
"Vâng, anh hỏi đi ạ!"
"Em có quan hệ thế nào với Bạch Dư Tây thế?"
Bạch Dư Tây?
Tề Tiểu Tô theo phản xạ quay đầu nhìn về phía khu dạy học rồi lập tức ngẩn người.
Trên lan can tầng ba có một người đàn ông đang đứng đó, áo trắng quần xanh, chẳng phải là Bạch Dư Tây sao?
Anh ta đứng ở đó từ lúc nào?
Hai người nhìn nhau từ xa.
"A lô, Tiểu Tô?" Không nghe thấy cô trả lời, Hồ Tu Trạch lại gọi một tiếng._____________________________Chương 288: Nước mắt đàn ông là diễn kịch hếtTề Tiểu Tô phục hồi lại tinh thần.
"Xem như... bạn bè đi."
Đối với câu trả lời này, Hệ thống Tiểu Nhất không nhịn được phản bác: "Chắc chắn là anh ta muốn đào góc tường của Thiếu soái! Nhưng cô cứ cân nhắc mà xem, giá trị nhan sắc của anh ta không cao như Thiếu soái, công phu không mạnh bằng Thiếu soái, mở ngoặc đơn chỗ này tí, công phu bao gồm cả võ công và công phu trên giường..."
"Cút." Đầu Tề Tiểu Tô đầy vạch đen, cô cảm thấy hơi hối hận vì lúc trước không hỏi Vệ Thường Khuynh cách đóng tạm thời Hệ thống này.
Nhưng cho dù có thì chưa chắc Thiếu soái đã chịu nói cho cô biết.
Thật đau đầu quá đi! Gặp phải một chủ nhân và một Hệ thống thế này, cô thấy quá đau đầu!
Cô nhìn Bạch Dư Tây.
Bạch Dư Tây xoay người đi về phía cầu thang, xuống dưới lầu.
Tề Tiểu Tô cảm thấy có lẽ anh ta tới tìm mình.
"Vậy chắc em cũng biết chuyện Bạch Dư Tây là con trai của chủ tịch Bạch Thế Tuấn của tập đoàn Thế Giai chứ?"
"Vâng."
Hồ Tu Trạch thở phào một cái: "Biết là được rồi. Anh muốn nói với em là em cũng nên cẩn thận Bạch Thế Tuấn một chút. Tuy Bạch Dư Tây là bạn của em nhưng bố cậu ta lại không phải là người tốt lành gì. Hơn nữa, Bạch Thế Tuấn có quan hệ không đơn giản với bà Vu, kiểu gì Bạch Thế Tuấn cũng sẽ nhúng tay vào chuyện nhà hàng Minh Phủ Tư Gia. Con người lão ta lòng dạ khôn lường, anh nhớ rõ Bí thư còn đánh giá lão ta là hổ sau lưng nữa đấy."
Hổ sau lưng?
Bản thân hổ đã là mãnh thú, nếu còn biết dùng mưu kế nữa, âm hiểm tránh sau lưng kẻ khác chuẩn bị đánh lén thì loại địch nhân này quá đáng sợ rồi.
Tề Tiểu Tô hiểu ý trong lời này nên nói cảm ơn Hồ Tu Trạch: "Là Bí thư bảo anh nhắc nhở em sao?"
Không ngờ, khi cô hỏi cái này, Hồ Tu Trạch lại yên lặng.
Sự trầm mặc của anh ta làm cho Tề Tiểu Tô bỗng phải ngồi thẳng dậy, lông tơ không khỏi dựng lên. Cô không hiểu tại sao mình lại có phản ứng mạnh như thế, nhưng đột nhiên lại cảm thấy có sự lạnh lẽo đánh thẳng vào trong lòng.
Hiện tại, cô có rất nhiều chuyện phải dựa vào Long Đào, đương nhiên, Long Đào cũng không giúp cô đơn thuần như thế, giữa hai người là quan hệ hợp tác, bỏ qua những điều này, có thể coi cô là ân nhân cứu mạng của anh ta. Nếu Long Đào phản bội cô thì cô thật sự cảm thấy lòng người quá đáng sợ rồi.
Mọi kế hoạch sau đó của cô đều có liên quan lớn tới vị trí của Long Đào. Nếu Long Đào có lòng khác thì sẽ là một đả kích rất lớn đối với cô.
"Anh Tu Trạch?"
Hồ Tu Trạch không ngờ Tề Tiểu Tô lại mẫn cảm như thế, càng không nghĩ cô lại suy nghĩ sâu xa như vậy. Anh ta chỉ muốn nhắc nhở Tề Tiểu Tô một chút nhưng lại không biết nên nói như thế nào. Dù sao anh ta cũng chẳng có chứng cớ gì, chỉ thấy Đỗ Tử Nhân tới gặp Long Đào nên trực giác mách bảo anh ta rằng có gì đó không đúng lắm.
Anh ta không biết phải nói thế nào, cũng chỉ sợ mình chỉ là sợ bóng sợ gió, đến lúc đó có khi còn ảnh hưởng tới quan hệ giữa Long Đào và Tề Tiểu Tô. Trong lúc anh ta còn đang do dự thì có người đã đi tới và nói rằng Bí thư Long đang tìm anh ta nhưng gọi mãi không được, anh ta đành chào Tề Tiểu Tô một câu rồi dập máy, đi vào văn phòng.
Tóm lại, anh ta chỉ dặn cô phải cẩn thận một chút trong mọi việc.
Tề Tiểu Tô còn chưa nhấm nuốt xong những lời này của Hồ Tu Trạch thì một bóng người đã đi tới trước mặt cô. Cô ngẩng đầu, ánh mắt bắt gặp cái nhìn của Bạch Dư Tây.
Lần đầu tiên khi gặp Bạch Dư Tây, Tề Tiểu Tô đã từng bị anh làm cho ngây ngẩn. Khí chất của anh rất xuất chúng, đôi mắt sáng ngời, môi mắt đều biết cười, là một người đàn ông vô cùng gợi cảm.
Hơn nữa, trong thời gian này, anh ta cũng đã cho cô một cảm giác rất ấm áp.
Nhưng giờ nhìn Bạch Dư Tây lại có vẻ gì đó đau thương.
Tề Tiểu Tô ngẩn ra.
"Thầy Bạch, thầy..."
Bạch Dư Tây ngồi xuống cạnh cô, ngẩng đầu nhìn những tán lá rậm rạp trên đỉnh đầu, giọng nói có chút xa cách: "Trước kia nếu có người nói với tôi rằng, chỉ trong thời gian nửa tháng tôi sẽ yêu thích một cô gái thì tôi sẽ cảm thấy đây chẳng khác nào chuyện cười."
Anh ta không quan tâm tới ánh mắt của cô, cũng không nhìn cô, chỉ nói những lời mình muốn nói: "Nhưng mà chuyện cười đó quả thực đã xảy ra với tôi rồi."
Tề Tiểu Tô thực sự không biết nên nói tiếp như thế nào.
Cũng may anh ta cũng không hề có ý bảo cô phải nói gì, chỉ tự nói một mình: "Tôi chẳng cảm thấy buồn cười chút nào cả. Tiểu Tô, thực ra tôi là một cảnh sát, trước kia tôi làm việc ở thành phố J, tôi tới Nhất Trung làm thầy giáo là vì muốn tìm một người trong trường này."
Tề Tiểu Tô ngây ngẩn cả người.
Thực ra thì cô đã sớm nghi ngờ chuyện Bạch Dư Tây tới đây dạy học là có mục đích, cũng đoán được thân phận thật sự của anh ta, dù sao lúc trước chính anh ta cũng tham gia vào chuyện bắt người sau núi ở thị trấn Minh Quang, hơn nữa biểu hiện bên ngoài cũng không giống như là đi với Úc Hà Tâm, rõ ràng anh ta là một cảnh sát hình sự.
Nhưng anh ta không nói nên cô cũng chưa bao giờ hỏi cả.
Nhưng tại sao giờ anh ta lại nói ra?
"Người này có liên quan tới một vụ án, bọn tôi đã tìm suốt ba năm. Ba năm trước, bởi vì hắn mà đội của tôi hy sinh mất bốn người, trong đó còn có một bạn học cùng khóa với tôi từ thời đại học và cũng là đồng sự của tôi nữa, là anh em của tôi, còn có một..." Bạch Dư Tây hơi dừng lại rồi mới nói tiếp: "Còn có một đàn em khóa dưới cực kỳ hoạt bát và xinh đẹp. Tôi đã từng nói với cô ấy rằng, nếu tôi làm đội trưởng thì sẽ luôn bảo vệ cô ấy trong tất cả các nhiệm vụ. Nhưng mà, lần đó, cô ấy lại vì cứu tôi mà..."
Nói tới đây, anh ta nhắm hai mắt lại, trong khóe mắt có nước chảy ra, hai giọt nước mắt trượt trên gò má anh ta và rơi xuống.
Tề Tiểu Tô ngẩn ra nhìn anh ta.
Hệ thống Tiểu Nhất hoảng hốt kêu lên: "Này này này, lúc này cô không được cảm động hay đau lòng đâu nhé, diễn kịch, đây là diễn kịch hết đấy, nếu giờ cô mà đau lòng rồi ôm anh ta thì cô sẽ xong đời đó, chắc chắn Thiếu soái sẽ băm tay cô liền..."
"Cậu câm miệng lại."
Trong lồng ngực Tề Tiểu Tô vừa mới nhét đầy đau buồn đã lập tức bị nó xóa sạch. Tuy Hệ thống là trí thông minh nhân tạo cao cấp nhưng nó vẫn không hiểu lắm về tình cảm của con người, nó chỉ biết diễn kịch, không biết lòng người.
Tề Tiểu Tô nghe được sự nghẹn ngào trong giọng nói của Bạch Dư Tây. Cô biết anh ta không diễn kịch bởi vì anh ta vốn không phải người như thế, không mang sự hy sinh của đồng đội ra ngụy trang cho mình, nước mắt của anh ta là thật lòng.
Cô có thể cảm nhận rõ ràng được sự đau xót trong lòng anh ta.
Một tiểu sư muội mà anh ta nói sẽ che chở cuối cùng lại hy sinh vì che chở anh ta, điều này đối với một người kiêu ngạo và theo chủ nghĩa đàn ông như Bạch Dư Tây mà nói quả thực là một đả kích trí mạng.
Huống chi, cả người anh em tốt nhất của anh ta cũng hy sinh.
Rốt cuộc là vụ án gì mà lại khiến cho nhiều cảnh sát phải hy sinh như thế.
Cô vỗ tay lên bờ vai anh ta.
Không biết phải an ủi thế nào.
Bạch Dư Tây giơ tay đè lại bàn tay đang vỗ vai mình của cô, lòng bàn tay anh ta hơi lạnh: "Tôi nhất định phải bắt được kẻ đó, em có hiểu không?"
"Em hiểu."
"Bạch Thế Tuấn biết một chút chuyện năm đó." Bạch Dư Tây đột nhiên chuyển sang chuyện khác, "Mà điều kiện của ông ấy với tôi là..."
"Đính hôn với Úc Hà Tâm."
Tề Tiểu Tô sửng sốt, sau đó lại nhíu mày, cô thực sự không thể hiểu nổi một người cha như vậy, lại lấy chuyện đó để bức ép con trai mình đính hôn. Điều này chứng tỏ ông ta biết vụ án ấy quan trọng thế nào với Bạch Dư Tây, mà biết rõ nhưng lại vẫn lấy nó ra làm điều kiện, ông ta có coi Bạch Dư Tây là con trai mình hay không?
"Nên thầy đã đồng ý rồi à?"____________________________Chương 289: Chị em Tề gia ăn cơmBạch Dư Tây kéo tay cô xuống, anh ta nắm lấy tay cô, nắm thật chặt rồi lặng lẽ nhìn cô một hồi mới nói tiếp: "Tôi thật sự hy vọng mình có thể mạnh mẽ hơn để từ chối ông ấy, tin tưởng dựa vào chính bản thân mình để tìm ra nhân chứng mấu chốt đó. Nhưng mà... Tiểu Tô, ba năm rồi, tôi nằm mơ cũng muốn bắt lấy kẻ đào phạm đáng chết đó. Tiểu Tô, tôi đã đồng ý với ông ấy, tôi đã đồng ý đính hôn rồi."
Anh ta nhìn cô, mấy ngày không gặp nhưng anh ta phát hiện ra cô lại càng xinh đẹp động lòng người hơn, giống như một đóa hoa kiều diễm đang trong lúc nở rộ nhất.
Anh ta chỉ nhìn cô thôi mà cũng thấy trái tim co rút đau đớn.
Cũng đúng lúc này, anh ta mới phát hiện ra mình yêu cô thật, yêu một học sinh lớp 11 còn sâu sắc hơn anh ta tưởng nhiều.
Anh ta thực sự hy vọng mình có sự quyết đoán để từ chối điều kiện của bố mình, sau đó buông tay theo đuổi cô gái mà mình yêu, nhưng mà...
Tề Tiểu Tô mím môi.
Lúc này nói chúc mừng thì có vẻ không đúng lắm.
Mà nếu khuyên anh ta thì cũng không đúng lắm, cô sợ không cẩn thận sẽ làm anh ta hiểu lầm.
"Chuyện cả đời, thầy... hẳn là nên suy nghĩ kỹ càng." Cuối cùng, cô chỉ biết thốt lên một câu khô khốc như vậy.
"Tay, tay, tay!" Hệ thống Tiểu Nhất quýnh lên nhắc nhở, "Cô nên rút tay ra đi!"
Tề Tiểu Tô lập tức xấu hổ, rụt tay lại.
Bạch Dư Tây cảm thấy buồn bã và mất mát.
Có lẽ trong tiềm thức, anh ta cũng hy vọng sau khi anh ta nói hết thảy với cô rồi, cô có thể không màng tất cả mà ngăn cản anh ta và Úc Hà Tâm đính hôn.
Liệu nếu cô làm như thế rồi, anh ta mới có lòng tin mà từ bỏ điều kiện kia?
Hay là vì anh ta đã sớm ý thức được rằng Tề Tiểu Tô sẽ không lựa chọn ở bên mình, cho nên anh ta mới từ bỏ cô?
Trong nháy mắt, Bạch Dư Tây cảm thấy mình quá thất bại và ti tiện.
Anh ta cười sầu thảm.
Chuông tan học vang lên, cũng bắt đầu có thầy cô và học sinh ra khỏi phòng học.
"Tiểu Tô!"
Lúc Tề Tiểu Tô đứng lên, Bạch Dư Tây nhất thời không khống chế được mà giữ chặt lấy tay cô, muốn kéo cô vào lòng mình. Anh ta muốn ôm lấy cô, không thể nào khống chế nổi dục vọng đó.
Tề Tiểu Tô đưa tay đặt lên vai anh ta, ngăn cản cái ôm này.
Cô rút tay lại rồi lùi về sau một bước, nhìn anh ta và nói: "Thầy Bạch, nếu thầy đã quyết định ở bên Úc Hà Tâm thì thử đối xử tốt với chị ta đi. Còn nữa, nhân chứng mà thầy đang tìm nếu ở Nhất Trung thì em sẽ lưu ý giúp thầy."
Hiện tại không tiện hỏi rõ ràng nhưng cô tin tưởng vào Hệ thống, có nó rồi, cô muốn biết rõ ràng chuyện xảy ra như thế nào, người mình muốn tìm là ai cũng sẽ không quá khó khăn nữa.
Bạch Dư Tây nhìn Tề Tiểu Tô xoay người rời đi, trong lòng trống rỗng.
"Tiểu Tô, sao cậu lại nộp bài sớm thế?" Về tới phòng học, Khưu Tuyết Phương và mấy bạn học khác đều xông tới.
"Tớ tự học ở nhà rồi." Tề Tiểu Tô đáp lại rồi quay ra hỏi thăm tình hình của bố Khưu Tuyết Phương.
"Hiện tại ông ấy đã khá hơn rồi, nhưng chắc phải nằm lại viện ít nhất một tháng nữa."
"Vậy cậu có phải hỗ trợ đưa cơm các kiểu không?"
"Tớ thì không, tan học là tớ sẽ tới bệnh viện với bố rồi làm bài tập ở đó luôn, mẹ tớ về nhà nấu cơm mang tới rồi tớ sẽ lại về nhà."
Tề Tiểu Vô xoa xoa đầu cô bạn: "Vất vả rồi."
Khưu Tuyết Phương không nhịn được lườm cô một cái: "Đừng có tùy tiện xoa đầu tớ như thế được không? Cậu cứ như là trưởng bối của tớ ấy!"
"Phì!" Tề Tiểu Tô không nhịn được bật cười.
Những nỗi buồn do Bạch Dư Tây mang lại cũng dịu đi không ít.
Cả ngày hôm nay cô đều ở trường, mà vì chuyện buổi sáng cô nộp bài thi sớm nên Dương Linh Linh xem bài thi của cô đầu tiên, lúc cuối giờ liền nói rằng có khả năng bài thi của Tề Tiểu Tô sẽ đạt điểm số rất cao, điều này chẳng khác nào một cái tát giáng lên mặt Cảnh Giai Giai ngay trước mặt mọi người, cả ngày chẳng thấy cô ta tìm tới cô làm phiền nữa, cô cũng nhanh chóng tìm lại được cảm giác học hành.
Sau khi tan học, cô muốn đi thăm Nghiêm lão. Vốn dĩ cô đã hẹn Nghiêm lão rồi nhưng vì hôm qua Thiếu soái huấn luyện đặc biệt cho cô suốt một ngày nên cô phải lùi lịch hẹn lại một thời gian khác.
Nhưng đúng lúc này, cô lại nhận được điện thoại của cậu út Tô Vận Đạt.
Bọn họ đã tới thành Nam, nói là tối nay cậu cả mời khách ăn cơm, ông bà ngoại nói nhất định cô cũng phải đi.
Thời gian hẹn là sáu giờ rưỡi.
Tề Tiểu Tô vừa nghe tên địa điểm nhà hàng thì nhíu mày.
Trúc Nhã Cư?
Lại là chỗ cũ sao!
Đi học suốt cả buổi sáng, buổi chiều còn có giờ thể dục, cô nhìn đồng hồ rồi quyết định về nhà tắm rửa, thay quần áo rồi mới tới điểm hẹn. Lúc ra khỏi trường thì không nhìn thấy xe của Bạch Dư Tây đâu, cô nghĩ tới màn rơi nước mắt của Bạch Dư Tây thì không nhịn được thở dài.
Trong lòng càng có thêm ấn tượng với con người Bạch Thế Tuấn.
Đối với con trai ruột của mình mà còn tàn nhẫn như thế, vậy với kẻ thù thì chỉ sợ chẳng chừa lại cho người ta chút xương cốt nào mất.
"Tiểu Nhất, quét Bạch Thế Tuấn vào sổ đen đi."
Nghĩ tới đây, cô liền ra lệnh cho Hệ thống.
Thiếu soái chế riêng cho cô cái sổ đen này, chỉ cần là những người bị cho vào sổ đen thì đều là đối tượng cảnh giác trọng điểm của Hệ thống Tiểu Nhất, chỉ cần bọn họ định gây bất lợi gì cho cô thì Hệ thống Tiểu Nhất sẽ nhắc nhở cô ngay. Mà ngày thường, bọn họ làm chuyện gì cũng sẽ bị Hệ thống Tiểu Nhất thu thập dữ liệu lại và lưu trữ, sau này có cơ hội biết đâu lại dùng đến.
Tề Tiểu Tô cảm thấy thứ này thật quá mạnh.
Đương nhiên, nếu có thể, cô cũng không hy vọng mình phải đối đầu với Bạch Thế Tuấn, coi như nể mặt Bạch Dư Tây đi.
"Tề Tiểu Tô!"
Cô vừa rời khỏi trường học được một đoạn thì có người đuổi theo, gọi lại.
Tề Tiểu Tô quay đầu thì thấy hai chị em Tề Đan Thần và Tề Đan Dương đang thở hồng hộc đuổi theo.
Cô nhíu mày.
"Có chuyện gì?"
Tề Đan Dương trợn mắt: "Này, Tề Tiểu Tô, chị hung hăng quá rồi đấy!"
Cô hung hăng?
Cô còn tưởng mình đã khách khí lắm rồi ấy chứ.
Tề Tiểu Tô thấy hơi buồn cười: "Tụi mày có chuyện gì thì nói thẳng đi."
"Bố tao bảo bọn tao đi ăn tối với mày, bố mẹ tao có việc gấp phải đi xa, bọn tao không biết nấu cơm." Tề Đan Thần nói.
Chuyện quỷ gì đây?
Tề Tiểu Tô còn tưởng rằng mình đã trở mặt với Tề gia rồi chứ, giờ lại có chuyện gì thế này? Cô chẳng hiểu cái quái gì đang xảy ra hết.
Nhưng cô biết, chị em Tề gia không biết nấu cơm, hơn nữa năng lực tự gánh vác cũng rất kém cỏi. Tề gia không có nhiều thân thích để tùy ý gửi con nhờ nuôi hộ, có thì cũng ở quá xa, đám người Trần gia lại không có ai đáng tin hết vì thế nên nếu Tề Tông Bình và Trần Đông có việc gì thì cô chính là bảo mẫu của hai chị em nhà này.
Tề Tông Bình là một người có suy nghĩ rất kiên trì, hiện tại Tề Đan Thần không có năng lực cầm tiền đưa em trai ra ngoài nhà hàng ăn. Tuy rằng Tề Tiểu Tô cũng chẳng biết được chuyện đến hàng ăn thì cần phải có năng lực gì.
"Chú thím đi đâu?"
"Có một ông chú bà con xa mất nên họ phải tới chịu tang, chiều mai mới về." Tề Đan Thần nhìn Tề Tiểu Tô, cố gắng áp chế sự ghen ghét đang nổi lên trong lòng.
Sau khi Tề Tiểu Tô rời khỏi nhà cô ta thì càng trở nên xinh đẹp hơn, sống cũng ngày càng tốt hơn, nhìn một thân quần áo hiệu VIV kia mà xem, còn cả cái balo kia nữa, cô ta cũng nhận ra nhãn hiệu của nó, nghe nói túi xách của nhãn hiệu ấy rẻ nhất cũng phải năm trăm tệ trở lên.
__________________________Chương 290: Mối quan hệ của cậu cảGiờ Tề Đan Thần cũng chỉ mới mười bốn tuổi, Tề Đan Dương cũng mới 11, không lớn không nhỏ, hơn nữa dù có thế nào cô cũng đã từng được gửi nuôi ở nhà họ 5 năm, chỉ là chuyện một bữa cơm nên Tề Tiểu Tô cũng chưa nhẫn tâm tới mức hoàn toàn không để ý tới chúng.
"Hai đứa muốn ăn gì?" Cô vừa hỏi vừa lấy điện thoại gọi cho cậu Tô Vận Đạt.
"Tao muốn ăn ngon! Ăn một bữa tiệc lớn!" Tề Đan Dương kêu lên.
Tề Tiểu Tô nhìn nó: "A lô, cậu út ạ, tối nay cháu dẫn hai chị em Tề Đan Thần đi ăn cơm nên không qua được, cậu nói một tiếng với cậu cả và ông ngoại giúp cháu nhé!"
"Sao cháu lại đi với hai chị em nhà nó? Mụ vợ Tề Tông Bình không tìm cháu gây sự đấy chứ?" Tô Vận Đạt lập tức tỏ ra lo lắng.
"Không ạ, một người họ hàng của Tề gia mất nên họ vội về chịu tang, bảo cháu dẫn hai đứa nó đi ăn."
"Đúng là buồn cười." Tô Vận Đạt thấy cực kỳ buồn cười với hành động của hai vợ chồng Tề Tông Bình và Trần Đông này, không phải đã trở mặt rồi sao? Giờ thấy Tiểu Tô có tác dụng nên lại mặt dày quấn lấy à?
Bốn người Tề gia này quả thực khiến người ta không biết phải dùng từ gì để nói nữa.
"Có chuyện gì thế?"
Tề Tiểu Tô nghe thấy ông ngoại hỏi vào một câu, còn có tiếng của cậu cả, Tô Vận Đạt bèn trả lời họ: "Tiểu Tô nói định dẫn chị em Tề gia đi ăn cơm nên không tới được."
"Hai chị em Tề gia? Là hai đứa con của chú hai con bé à?" Tô Vận Thông hỏi: "Không phải chỉ là hai đứa trẻ thôi sao, cứ bảo bọn chúng tới đây đi. A Đạt, chú đi đón mấy đứa về đây." Tô Vận Thông cũng không biết chuyện giữa vợ chồng Tề Tông Bình, Trần Đông và Tề Tiểu Tô gần đây, vừa rồi ông ta lại nghe được một chuyện khác.
Nghe nói Tề Tông Bình đang làm ở Bất động sản Hải Chí.
Tất nhiên Tô Vận Thông biết bất động sản Hải Chí, đây chính là một trong bốn xí nghiệp đứng đầu ở quê nhà mình, có thể vào làm ở Bất động sản Hải Chí, xem ra Tề Tông Bình cũng rất có bản lĩnh.
Cho nên ông ta thấy có quan hệ thân thích như thế này thì đi lại nhiều cũng tốt, sau này còn có thêm cửa khác nữa.
Sau khi nói với Tô Vận Đạt, ông ta lại tiếp tục đi đón những người khác.
Tô Vận Đạt ngẫm cũng thấy đúng, chỉ là hai đứa ranh con thôi mà, bảo dẫn tới thì anh ta dẫn tới thôi, có thể xảy ra chuyện gì được chứ? Hơn nữa, trong trường hợp này, anh ta cảm thấy mình cũng không được tự nhiên lắm, theo bản năng thì anh ta sẽ thấy tự tin hơn nếu có Tề Tiểu Tô ở đây.
"Tiểu Tô, cháu cũng nghe thấy rồi đấy, cậu cả của cháu bảo cháu cứ dẫn bọn nó tới đây, không sao đâu, cứ mang tới đi." Anh ta hạ giọng nói, "Cháu không biết chứ, cậu cả của cháu mời rất nhiều người, nghe nói cũng có mấy đứa trẻ bằng tuổi các cháu đấy. Cậu cũng nghe mợ cả của cháu bảo rằng giờ người ta chưa tới, bọn cậu tới trước gọi món, tỏ vẻ hình thức một tí."
Tề Tiểu Tô lập tức thấy kỳ quái, cậu cả mở tiệc chiêu đãi nhiều người thế để làm gì? Còn phải đi trước để đặt phòng, gọi đồ nữa?
Lúc trước cậu ấy nói là Tô Á Thiên sẽ chuyển tới Nhất Trung, chẳng lẽ chuyện này giải quyết xong rồi sao?
"Mau tới đây nhé, cháu nên tới để giúp ông bà ngoại thêm can đảm, lần đầu tiên họ tham dự buổi tiệc như thế này, sợ chút nữa sẽ hồi hộp tới mức không dám ăn mất."
Nghe nói vậy, Tề Tiểu Tô quả cũng thấy lo cho ông bà ngoại. Hai cụ cả đời đã gặp mấy cảnh như thế này bao giờ đâu, hy vọng cậu cả đừng thật sự làm ra trận trượng gì quá lớn khiến hai cụ luống cuống tay chân.
"Vâng, thế để cháu dẫn bọn nó tới. Không không, cậu út không cần tới đón đâu, cháu biết chỗ đấy mà, bọn cháu bắt xe qua đó là được rồi."
Chờ cô cúp máy rồi, Tề Đan Dương liền vươn tay định cầm lấy điện thoại của cô: "Tề Tiểu Tô, rốt cuộc chị lấy tiền ở đâu ra, sao có thể mua được điện thoại di động? Cho tôi mượn chơi tí đi."
Tề Tiểu Tô tránh khỏi tay nó, nhìn thời gian rồi nhét điện thoại vào trong túi, lạnh nhạt nói: "Tao hy vọng hai đứa chúng mày ngoan ngoãn ngồi ăn cơm, đừng có gây chuyện phiền phức cho tao, cũng đừng có chọc vào tao, nếu không tao sẽ đá chúng mày đi ngay đấy." Thấy Tề Đan Dương giận dữ trừng mắt định lên tiếng, cô lại bồi thêm một câu: "Đừng tưởng tao nói đùa, đặc biệt là mày, Tề Đan Dương."
Giờ Tề Đan Dương còn chưa làm người ta thấy ghê tởm như 5 năm sau nhưng cũng đã nhiễm không ít thói hư tật xấu rồi, Tề Tiểu Tô chỉ hy vọng nó có thể thức thời một chút, nếu không cô sẽ thật sự vứt hai chị em nó lại, tự mình bỏ về.
Rốt cuộc thì bọn họ đang được sử dụng phần tình cảm ít ỏi sau 5 năm ở chung của cô với họ, nhưng nó có thể biến thành bong bóng vỡ bất cứ lúc nào.
"Bọn tao biết rồi." Tề Đan Thần túm lấy bả vai em trai, đưa mắt ra hiệu cho nó.
Trước kia, chính Tề Đan Thần cũng không thích thằng em trai này của mình.
Vốn dĩ Tề Tiểu Tô định về nhà tắm táp và thay đồ, nhưng giờ phải dẫn theo hai đứa này nên cô không muốn dẫn bọn nó về nhà nữa, dù gì ở đó cũng có rất nhiều đồ đạc cá nhân của bạn Thiếu soái kia, bọn nó mà tới thì kiểu gì cũng phát hiện ra, cô không muốn có thêm việc làm cho mình.
Hơn nữa, nếu cả nhà ông bà ngoại đã tới thì cô cũng nên qua đó thôi, nếu thấy có gì không ổn thì bảo bọn nó ăn nhanh rồi chạy lấy người.
"Chúng ta tới đâu ăn cơm thế?" Tề Đan Thần hỏi.
"Trúc Nhã Cư."
Bọn họ bắt xe tới Trúc Nhã Cư, xuống xe, Tề Đan Thần nhìn thoáng qua nơi này, trong mắt hiện lên vẻ hâm mộ, "Tề Tiểu Tô, cậu cả nhà mày phát tài rồi à?"
Lúc nãy trong điện thoại cô ta cũng nghe thấy bảo sẽ mời rất nhiều người tới, nhưng không ngờ lại là nhà hàng cao cấp như thế này, chẳng lẽ Tô gia nhà quê nghèo mạt rệp trong lời mẹ cô ta cũng đã xuất hiện một kẻ có tiền rồi sao?
Tuy rằng Trúc Nhã Cư không xa hoa như nhà hàng Minh Phủ Tư Gia, nhưng phẩm cách vẫn tương đối cao, giá cả tất nhiên không rẻ rồi.
Tề Tiểu Tô đã tới đây vài lần nên biết giá cả ở nơi này, vốn dĩ cho rằng cậu cả chỉ mở tiệc chiêu đãi một, hai người hoặc một gia đình, hiện tại xem ra có vẻ là tiệc lớn rồi?
Bọn họ vừa mới xuống xe thì Tô Vận Đạt đang đợi sẵn ở cửa đã nhìn thấy ngay, lập tức vẫy tay với cả bọn.
"Mau vào đi."
Tề Đan Thần và Tề Đan Dương yên lặng đi theo bên cạnh Tề Tiểu Tô.
"Đây là hai đứa nhóc của Tề gia à?" Tô Vận Đạt liếc mắt quan sát hai đứa.
"Chào cậu ạ!" Tề Đan Thần chủ động chào hỏi ân cần, hơn nữa còn khẽ véo em trai một cái, bảo nó chào người lớn. Nhưng Tề Đan Dương lại không thèm chào, dáng vẻ cực kỳ ngỗ nghịch.
Tô Vận Đạt cũng chẳng nghĩ tới việc tạo quan hệ tốt với hai đứa bé này nên chỉ gật đầu rồi kéo Tề Tiểu Tô sang một bên, hạ giọng nói: "Tiểu Tô à, cậu cả cháu bao một phòng rất lớn, bên trong có hai bàn lớn mười hai chỗ ngồi. Cậu vừa xem qua thực đơn, chầu này tiêu tốn ít nhất ngần này con số!"
Anh ta giơ 4 ngón tay ra.
Bốn trăm? Nếu là trước đây, chắc chắn Tề Tiểu Tô sẽ đoán con số này bởi với con người cô lúc trước thì một bữa cơm tiêu hết bốn trăm đã là kẻ có tiền rồi!
Nhưng giờ thì chắc chắn cô sẽ không đoán bốn trăm nữa.
"Nếu đã là hai bàn lớn, lại còn gọi những món ngon ở đây thì bốn ngàn cũng không tính là nhiều đâu ạ!"
Tô Vận Đạt hít sâu một hơi.
Ăn một bữa hết bốn ngàn mà còn không nhiều à?
"Mấy đứa đang làm gì thế? Còn không vào đi. A Đạt, chú lại đây anh nói cái này, chút nữa có một số việc chú phải phụ trách." Tô Vận Thông đứng ở trước cửa một căn phòng được bao trọn vẫy tay với bọn họ.
"Đi thôi cậu út."
"Nếu bảo cậu tiếp đón nhân vật lớn gì đó thì cậu không làm đâu." Tô Vận Đạt vừa đi vừa thấp giọng lẩm bẩm.
Là Hệ thống Tiểu Nhất đánh thức cô.
"Hôm nay không đi học à?"
"A, có đi chứ..." Tề Tiểu Tô mơ màng ngồi dậy, một tờ giấy lọt vào tầm mắt cô.
Cô bỗng nhảy dựng lên, vươn tay với lấy nó.
"Hôm qua luyện tập quá tàn nhẫn, đừng giận nhé! Em học thêm được một chút thì anh đi cũng thấy yên tâm hơn một chút. Ngoan ngoãn, chờ điện thoại của anh. Vệ Thường Khuynh."
Chữ của Vệ Thường Khuynh giống con người anh, cứng cáp, có lực, thẳng hàng trên trang giấy, từ nét chữ đều lộ ra khí thế sắc bén. Nhưng mấy chữ ngắn ngủi này vẫn khiến Tề Tiểu Tô thấy được sự dịu dàng trong đó.
Sự dịu dàng có thể làm tiêu tán hết mọi ai oán của ngày hôm qua.
Cô vốn dĩ vẫn biết anh liều mạng, huấn luyện không lưu tình cô như thế cũng là mong khi cô gặp được nguy hiểm sẽ có thêm một phần cơ hội thắng.
Bao nhiêu ngày qua, có lần nào mà anh dạy dỗ cô không toàn tâm toàn ý đâu?
"Anh ấy đi rồi..." Cô nhẹ giọng lẩm bẩm một câu sau đó lập tức nhảy xuống giường, chạy sang phòng ngủ của khách.
Mở cửa ra, bên trong chẳng có bóng dáng ai cả.
Túi hành lý màu đen anh chuẩn bị tối qua cũng không thấy nữa.
Anh đi thật rồi.
"Không phải cô định khóc đấy chứ?" Hệ thống Tiểu Nhất lên tiếng, "Hiện tại có khóc Thiếu soái cũng chẳng thấy đâu, cô khóc cũng vô ích à!"
"Mẹ nhà cậu."
"Trước khi Thiếu soái đi còn lau nước dãi giúp cô đấy."
Tề Tiểu Tô lập tức lau khóe miệng, mặt tái đi: "Tôi ngủ chảy nước dãi á? Thật không đấy?"
Hệ thống Tiểu Nhất cười ha hả: "Lừa cô thôi, thì ra lừa cô lại vui như thế!"
Tề Tiểu Tô: "..."
Cô thật sự muốn đập nát cái trí thông minh nhân tạo của thế kỷ 22 này thì phải làm sao đây?
Không biết có phải vì Vệ Thường Khuynh đã từng ở đây nên Tề Tiểu Tô càng thêm gắn bó và quyến luyến với khu tập thể Trường Ninh này không nữa.
Sau khi anh đi, cô vẫn còn có thể cảm nhận được hơi thở của anh trong căn nhà này.
Cô cầm cặp sách tới trường.
Đi trong vườn trường, rất nhiều người nhìn cô. Tề Tiểu Tô cảm thấy hơi buồn cười, hình như bây giờ cô cũng là một nhân vật phong vân rồi nhỉ?
Nhưng mà nhân vật phong vân Tề Tiểu Tô vừa vào phòng học đã cảm thấy không khí hơi khác thường, tựa như ai cũng đang rất lo lắng.
"Tiểu Tô!"
Khưu Tuyết Phương ngồi tại chỗ của mình, vui vẻ vẫy tay với cô.
Tề Tiểu Tô đi tới, cô lập tức ghé sát tai cô, nói: "Bữa đó cậu ở bệnh viện oai tới phát điên mất! Trời ạ, giờ tớ vẫn còn không dám tin đâu, chị của tớ nói giờ cậu là bà chủ của chị ấy hả?"
Cô cố gắng đè thấp giọng nói nhưng đôi mắt sáng rực của cô đã tố cáo sự vui mừng của bản thân.
Xem ra, Khưu Linh Phương quả thực đã giải thích với bố mẹ chị ấy rồi.
Nói cũng đúng, nếu không giải thích thì chắc chị ấy cũng chẳng tìm được lý do nào cho số tiền kia. Có điều, có lẽ sau khi giải thích rồi nhưng bọn họ vẫn còn mù mờ lắm.
"Tớ cần tới sự giúp đỡ của chị Linh."
Tề Tiểu Tô đáp.
"Bố mẹ tớ rất cảm kích cậu, bố tớ nói, chờ ông ấy xuất viện rồi sẽ mời cậu tới nhà ăn cơm đấy, cũng không biết cậu có chịu tới không nữa." Khưu Tuyết Phương vui vẻ nhưng vẫn không quên chuyển lời của bố mình. Còn bản thân cô vẫn chưa hoàn toàn thích ứng được với việc Tề Tiểu Tô giờ đã là BOSS của chị gái mình.
"Được rồi, nếu lúc đó không có việc gì bận thì tớ sẽ tới." Tề Tiểu Tô lập tức đồng ý, sau đó lại không nhịn được hỏi, "Sao nhìn mọi người đều có vẻ lo lắng thế?"
Ánh mắt Khưu Tuyết Phương nhìn cô trở nên quái dị.
"Tiết một hôm nay là thi trắc nghiệm tiếng Anh mà." Khưu Tuyết Phương nói, "Mấy ngày nay cậu có ôn tập gì không đấy?"
Tề Tiểu Tô choáng váng.
Không đi học, bài tập không làm, đề cũng chẳng ôn, thế mà bây giờ lại phải làm bài kiểm tra!
"Tiêu rồi..." Cô lập tức rên lên một tiếng.
Khưu Tuyết Phương xì một tiếng đầy vui vẻ.
Cái dáng vẻ này của Tề Tiểu Tô làm cô thấy cực kỳ bình dân, đây là bạn học của cô, không phải hoa hậu giảng đường vừa lạnh lùng, vừa thần bí, vừa khí phách mà trường học vẫn đồn mấy ngày nay, không phải bà chủ công ty của chị gái cô, cậu ấy chỉ là bạn học cùng lớp Tề Tiểu Tô của cô mà thôi.
Khưu Tuyết Phương luốn cảm thấy thấp thỏm, không biết liệu Tề Tiểu Tô có cách xa mình hay không, cô rất thích Tề Tiểu Tô, không muốn mất đi một người bạn tốt như thế.
Tuy rằng hai người cũng không được xem là quá thân với nhau.
Một câu này của Tề Tiểu Tô đã làm cho mọi băn khoăn trong lòng cô tan biến hết.
"Này, nghe nói ai đội sổ bài kiểm tra sẽ bị phạt đấy." Cô xấu xa nói thêm một câu.
"Phạt thế nào?"
Khưu Tuyết Phương còn chưa kịp nói chuyện, Cảnh Giai Giai đã nói với giọng vui sướng khi thấy người gặp họa: "Bảy người có điểm số thấp nhất sẽ phải trực nhật hàng ngày cho đến khi thành tích đi lên mới thôi, người nào đó vẫn luôn không thèm đi học, không biết đến lúc phải trực nhật có xin nghỉ luôn không nhỉ?"
Cảnh Giai Giai này chính là bạn cùng lớp đã từng nhận đồ của Hoàng Vũ Chân để giúp cô ta lan truyền tin đồn xấu về Tề Tiểu Tô, thực ra Tề Tiểu Tô cũng chẳng thèm bận tâm lắm về cô nàng này. Lúc trước cô cũng chẳng có thời gian để ý tới bọn họ nên chưa làm gì Cảnh Giai Giai cả.
Nhưng Khưu Tuyết Phương vẫn luôn ngứa mắt với cô ta, trong lớp hai người cũng được coi là đối đầu với nhau.
Bởi vì có Khưu Tuyết Phương lôi kéo nên giờ trong lớp cũng có rất nhiều bạn học đứng về phía Tề Tiểu Tô, nghe Cảnh Giai Giai nói vậy thì không khỏi nhìn cô với vẻ lo lắng.
Tề Tiểu Tô về chỗ ngồi của mình, lấy sách giáo khoa tiếng Anh ra, không thèm để ý tới cô nàng.
Cảnh Giai Giai bị cô làm lơ thì tức giận tới nghiến răng nghiến lợi, không nhịn được cười lạnh: "Còn năm phút nữa là vào lớp rồi, không biết với năm phút thì ôm được chân Phật nào chứ?"
Cô ta cũng ngồi vào bàn và giở sách ra: "Ha, có lẽ là Phật Hoan Lạc* ấy nhỉ?"
*Phật Hoan Lạc: Phật Hoan Lạc có hình ảnh cô gái khỏa thân ôm Phật. "Cô gái" đó chính là Shakti – tên tiếng Phạn của một lực lượng siêu nhiên đại diện cho năng lượng vũ trụ sơ khai, khởi nguồn của sáng tạo, sự sinh sản và mang bản chất nữ tính. Shakti có nguồn gốc từ Ấn Độ giáo, đôi khi còn được hiểu như "Mẹ thiên chúa vĩ đại" trong thế giới quan của Ấn Độ giáo. Tại Nepal và Tây Tạng, những vùng đất nằm trên dãy Himalaya là nơi Mật Tông phổ biến nhất, hình tượng Shakti ôm Phật được gọi là Phật Hoan Lạc.
Vẫn có người chẳng hiểu Phật Hoan Lạc là gì, Cảnh Giai Giai liền bật cười ha hả một cách khoa trương, vỗ vai đối phương một cái: "Ha ha ha, Tiểu Mẫn, cậu đúng là tài tình! Chẳng phải có người nào đó đang dựa vào đàn ông đấy sao?"
Phật Hoan Lạc ở một mặt nào đó luôn bị dùng với nghĩa xấu, bởi vì Phật Hoan Lạc vốn dĩ là tượng phật nam nữ giao hợp.
Mà Cảnh Giai Giai nói Tề Tiểu Tô nước tới chân mới nhảy, lại giải thích với Tiểu Mẫn về Phật Hoan Lạc nên có người lập tức nghĩ tới những lời đồn đại huyên náo lúc trước về Tề Tiểu Tô.
Khưu Tuyết Phương lập tức nổi giận, vỗ bàn đứng bật dậy: "Tao thấy bọn mày muốn ăn đòn rồi đúng không!"
"Xì, người ta còn chưa nói gì, mày bực cái gì chứ hả, thật không hiểu ăn phải cái bùa bả gì nữa."
"Khưu Tuyết Phương, mày muốn học ai kia đó mấy chiêu sao? Còn muốn học người ta thay đổi hình thượng à, nhưng mà giờ mày không đủ lẳng lơ!" Cảnh Giai Giai gần đây đã quen đối đầu với Khưu Tuyết Phương nên trừng mắt đáp lại không hề nể nang gì.
Nghe thấy đám nữ sinh cãi nhau, đám nam sinh đều nhìn chằm chằm về phía Tề Tiểu Tô. Những lời này của Cảnh Giai Giai rõ ràng ám chỉ sau khi Tề Tiểu Tô thay đổi hình tượng thì trông rất lẳng lơ còn gì.
Tất nhiên, từ lẳng lơ ở trong miệng cô ta mang nghĩa cực kỳ xấu, nhưng ở trong mắt đám nam sinh thì Tề Tiểu Tô bây giờ quả thực không thẹn với danh hiệu hoa khôi của trường.
Quá xinh đẹp, mái tóc ngắn tươi trẻ, thời thượng rất hợp với cô, càng tôn thêm sức sống cho vẻ đẹp của cô.
Hơn nữa, hiện tại phong cách thời trang của Tề Tiểu Tô cũng rất thời thượng.
Cô đã hoàn toàn thoát ly khỏi hình tượng một Tề Tiểu Tô lúc nào cũng xám xịt, bụi bặm, nhếch nhác khiến người ta xem nhẹ trước kia, thay vào đó là cả người toát ra hào quang vô cùng bắt mắt.
Bởi vì quá mức xuất sắc, quá mức bắt mắt nên ít nhiều cũng khiến các nữ sinh khác ghen tị, giống như Cảnh Giai Giai và Vương Tiểu Mẫn lúc này.__________________________Chương 287: Có quan hệ thế nào với anh ta?Nhưng mà có không ít nam sinh lại đứng về phía Tề Tiểu Tô.
Bởi vì chuyện cô xinh đẹp chẳng liên quan gì tới hai chữ "lẳng lơ" cả. Tề Tiểu Tô xinh đẹp kiểu trong sáng, mấy ngày không gặp mà nước da của cô dường như cũng trắng lên, hơn nữa đôi mắt sáng ngời làm người ta cảm thấy như có cả trời sao ở trong đó.
Đương nhiên, nếu Hệ thống Tiểu Nhất mà biết cảm giác của bọn họ thì chắc chắn sẽ đáp lại họ một câu rằng: "Đây chính là sức mạnh của tình yêu mà loài người hay nói đấy!"
Sau đó Tề Tiểu Tô sẽ đáp lại nó một chữ: "Cút!"
Khưu Tuyết Phương tức không chịu nổi, Tề Tiểu Tô vừa nhàm chán lật mấy trang sách tiếng Anh vừa nói với cô: "Tiểu Tuyết, ngồi xuống đi, lẳng lơ hay không lẳng lơ chúng ta tạm thời không bàn, nhưng cậu đừng có học người ta mang cái sắc mặt như ả đàn bà chanh chua như thế, xấu lắm!"
"Phì!"
Mọi người theo phản xạ đều nhìn về phía Cảnh Giai Giai. Cô ta đang đứng, một tay chống nạnh, con mắt trợn trừng nhìn Tề Tiểu Tô và Khưu Tuyết Phương, cả người tràn ngập ý chí chiến đấu như thể bất cứ lúc nào cũng có thể chửi ầm lên, quả thực là một người đàn bà đanh đá.
Hình tượng, quá hình tượng!
Không ít nam sinh đều không nhịn được bật cười thành tiếng.
Một câu này của Tề Tiểu Tô có thể nói là tuyệt sát.
Mặt Cảnh Giai Giai đỏ bừng, giờ mà cô ta vỗ bàn chửi ầm lên thì quả đúng là người đàn bà chanh chua như lời Tề Tiểu Tô nói rồi còn gì. Nhưng nếu không chửi thì cô ta lại cảm thấy tức không chịu được, vì thế cô ta nhịn tới mức toàn thân run lên.
Cũng may, chuông vào lớp reo lên, cô giáo cũng theo tiếng chuông tiến vào lớp nên cô ta mới có bậc thang để leo xuống.
"Được rồi, cả lớp, tiết hôm nay chúng ta sẽ làm bài mini test, lần này coi như củng cố các bài học trước, hy vọng mọi người đều làm bài nghiêm túc."
Chủ nhiệm Dương Linh Linh chính là giáo viên tiếng Anh của bọn họ. Cô thấy Tề Tiểu Tô có mặt thì khẽ thở phào, hôm qua cô đã gọi điện thoại để báo cho cô bé biết hôm nay có bài kiểm tra, có điều điện thoại của Tề Tiểu Tô cứ tắt máy suốt, cô tưởng cô có chuyện quan trọng nên không dám gọi lại nữa.
Không ngờ, hôm nay Tề Tiểu Tô lại tự mình tới lớp.
Có điều, nghĩ tới trừng phạt nhỏ mà mình đã đề ra trước đó, cô lại thấy lo lắng. Thành tích thi cử lúc trước của Tề Tiểu Tô giảm sút rất nhiều, hơn nữa thời gian gần đây cũng không tới lớp, nếu cô bé đội sổ...
Tề Tiểu Tô ngẩng đầu lên, đúng lúc nhìn vào mắt Dương Linh Linh, cô hơi ngẩn ra rồi cười đáp lại cho cô chủ nhiệm bằng một ánh mắt yên tâm.
Trong lòng Dương Linh Linh thầm đoán.
Chẳng lẽ Tề Tiểu Tô tự học rồi?
Bài thi phát ra, mọi người đều vùi đầu vào làm bài.
Khưu Tuyết Phương được Tề Tiểu Tô trấn an nên hiện tại đều đặt hết mọi sự chú ý vào bài kiểm tra, nhưng hai người Cảnh Giai Giai và Vương Tiểu Mẫn không mắng chửi lại được nên vẫn nghẹn một bụng tức, nhìn đề bài chẳng khác nào cái mặt của Tề Tiểu Tô nên càng hận tới ngứa răng, chỉ muốn chọc nát luôn cho rồi.
Tề Tiểu Tô nghiêm túc đọc đề bài.
"Này, Tiểu Tô, cô có làm được không thế, có muốn vận dụng vũ khí gian lận siêu cao cấp như bản Hệ thống không?" Hệ thống Tiểu Nhất hỏi.
"Cút."
Tề Tiểu Tô cáu.
Lúc này cô đã nhớ ra bài mini test này, còn nhớ cả lần trừng phạt đó nữa.
Lúc ấy, cô đúng là làm bài không tốt, nhưng kiến thức gốc thì vẫn còn, tuy rằng làm bài không tốt nhưng chưa tới mức đội sổ, xếp hạng thứ 18 từ dưới lên, cô vẫn tránh được một kiếp không lọt vào danh sách bảy người phải trực nhật lớp.
Theo lý mà nói, đời này thời gian đi học của cô rất ít, hẳn là kỳ thi quốc gia sẽ càng kém, nhưng trên thực tế không phải vậy. Suy cho cùng thực tế thì cô vẫn là một người đã tốt nghiệp đại học, năm lớp 12 cô cũng đã rất cố gắng học tập. Tuy rằng vì chuyện ở Tề gia nên cuối cùng không đỗ được vào trường đại học mình thích, nhưng một năm đó cô cũng đã nắm vững được hết kiến thức cơ bản rồi.
Hơn nữa, qua mấy năm đại học, cô biết học giỏi tiếng Anh sẽ có hỗ trợ rất lớn cho công việc sau này, vì thế đã đặt hết mọi tâm trí vào việc học môn tiếng Anh.
Hiện tại quay về làm bài thi của lớp 11...
Được rồi, cô thừa nhận lúc trước kêu rên một tiếng "toi rồi" kia là quá coi thường bản thân mình.
Trước khi lật giở sách giáo khoa thì đúng là cô đã quên mất tình trạng của mình thật, nhưng sau khi lật sách mấy phút thì lại phát hiện ra vẫn ổn nên mới yên lòng.
Trong lớp học cực kỳ yên tĩnh.
Dương Linh Linh đi dọc theo các dãy bàn học, cô theo phản xạ đi tới chỗ Tề Tiểu Tô, lúc cúi đầu nhìn bài thi của cô, Dương Linh Linh kinh ngạc tới tròn mắt.
Ái chà! Cũng được đấy!
Nửa tiếng sau, Tề Tiểu Tô điền xong đáp án, còn mười lăm phút nữa mới tan học, cô nộp bài rồi lấy điện thoại ra, rời khỏi phòng học trong ánh mắt khiếp sợ của bạn học.
Vì đang trong giờ học nên vườn trường rất yên tĩnh, thỉnh thoảng trong phòng học nào đó lại vọng ra tiếng giảng bài lớn của giáo viên nào đó, hoặc là có đoạn giảng rất hài hước khiến cả lớp cùng cười ầm lên.
Tề Tiểu Tô đi xuống cầu thang, bước trên con đường rợp bóng cây ngang qua sân thể dục rồi ngồi xuống một góc vườn hoa, lấy điện thoại ra.
Không có cuộc gọi, không có tin nhắn.
Cô mím chặt môi, tay siết lấy điện thoại.
"Có phải nhớ Thiếu soái rồi không? Có muốn bản Hệ thống tìm vị trí của Thiếu soái cho cô không?" Hệ thống Tiểu Nhất bán đứng chủ nhân của mình một cách rất tự nhiên.
Tề Tiểu Tô thì lại rất vui vẻ.
Hệ thống Tiểu Nhất rốt cuộc càng ngày càng ngả về phía cô, thật là không uổng công cô cho nó ăn nhiều khoáng thạch năng lượng như thế. Vừa định khen ngợi vài câu thì Hệ thống Tiểu Nhất lại bổ sung: "Cho bản Hệ thống hai viên phỉ thúy trong không gian nhé?"
Tề Tiểu Tô: "..."
Cô thu lại những nhận xét ban nãy.
Tiếng chuông di động vang lên.
Cô vội vàng nhìn hiển thị trên màn hình rồi lại thở dài. Hồ Tu Trạch.
Hồ Tu Trạch giờ là trợ lý của Long Đào nên vừa thấy anh ta gọi là cô biết Long Đào có việc tìm mình. Tề Tiểu Tô thở dài, cô cảm thấy mình có quá nhiều việc, xem ra cũng chẳng có nhiều thời gian để mà buồn bực vì chuyện người nào đó phải đi.
"Tiểu Tô, hiện tại có tiện nghe điện thoại không?" Giọng Hồ Tu Trạch nhẹ nhàng và chậm rãi mang theo một chút mệt mỏi.
"Vâng, tiện ạ! Anh Tu Trạch, tối hôm qua anh đi làm chuyện xấu xa gì đấy à?" Sau chuyện tới núi ở thị trấn Minh Quang nhặt khoáng thạch, Tề Tiểu Tô luôn rất niệm tình Hồ Tu Trạch.
"Ôi, đừng nói nữa, gần đây việc nhiều tới mức mấy ngày rồi anh chẳng được ngủ ngon giấc. Em đang ở trường đấy à?"
"Vâng."
"Hiếm thấy ghê. Anh cũng nghe nói chuyện của em rồi, em trâu bò thật đấy."
Tề Tiểu Tô hơi ngẩn ra một chút rồi mới phản ứng lại, chắc anh đang nói tới chuyện giữa cô với đám cảnh sát và Đỗ gia rồi. Cô cười khổ một tiếng: "Cái này chẳng phải là do em hết cách sao?"
"Hiện tại Đỗ gia và cảnh sát đều chẳng dám làm gì em, nhưng anh muốn nhắc em một chút, còn có Vu gia nữa. Nhà hàng Minh Phủ Tư Gia đến giờ vẫn chưa thể khai trương lại, dù có khai trương thì lời lãi cũng không thể như cũ được, bọn họ vẫn đang nhìn em chằm chặp đấy." Hồ Tu Trạch nói tới đây lại hơi dừng rồi nói tiếp: "Anh có một chuyện này tính hỏi em đây."
"Vâng, anh hỏi đi ạ!"
"Em có quan hệ thế nào với Bạch Dư Tây thế?"
Bạch Dư Tây?
Tề Tiểu Tô theo phản xạ quay đầu nhìn về phía khu dạy học rồi lập tức ngẩn người.
Trên lan can tầng ba có một người đàn ông đang đứng đó, áo trắng quần xanh, chẳng phải là Bạch Dư Tây sao?
Anh ta đứng ở đó từ lúc nào?
Hai người nhìn nhau từ xa.
"A lô, Tiểu Tô?" Không nghe thấy cô trả lời, Hồ Tu Trạch lại gọi một tiếng._____________________________Chương 288: Nước mắt đàn ông là diễn kịch hếtTề Tiểu Tô phục hồi lại tinh thần.
"Xem như... bạn bè đi."
Đối với câu trả lời này, Hệ thống Tiểu Nhất không nhịn được phản bác: "Chắc chắn là anh ta muốn đào góc tường của Thiếu soái! Nhưng cô cứ cân nhắc mà xem, giá trị nhan sắc của anh ta không cao như Thiếu soái, công phu không mạnh bằng Thiếu soái, mở ngoặc đơn chỗ này tí, công phu bao gồm cả võ công và công phu trên giường..."
"Cút." Đầu Tề Tiểu Tô đầy vạch đen, cô cảm thấy hơi hối hận vì lúc trước không hỏi Vệ Thường Khuynh cách đóng tạm thời Hệ thống này.
Nhưng cho dù có thì chưa chắc Thiếu soái đã chịu nói cho cô biết.
Thật đau đầu quá đi! Gặp phải một chủ nhân và một Hệ thống thế này, cô thấy quá đau đầu!
Cô nhìn Bạch Dư Tây.
Bạch Dư Tây xoay người đi về phía cầu thang, xuống dưới lầu.
Tề Tiểu Tô cảm thấy có lẽ anh ta tới tìm mình.
"Vậy chắc em cũng biết chuyện Bạch Dư Tây là con trai của chủ tịch Bạch Thế Tuấn của tập đoàn Thế Giai chứ?"
"Vâng."
Hồ Tu Trạch thở phào một cái: "Biết là được rồi. Anh muốn nói với em là em cũng nên cẩn thận Bạch Thế Tuấn một chút. Tuy Bạch Dư Tây là bạn của em nhưng bố cậu ta lại không phải là người tốt lành gì. Hơn nữa, Bạch Thế Tuấn có quan hệ không đơn giản với bà Vu, kiểu gì Bạch Thế Tuấn cũng sẽ nhúng tay vào chuyện nhà hàng Minh Phủ Tư Gia. Con người lão ta lòng dạ khôn lường, anh nhớ rõ Bí thư còn đánh giá lão ta là hổ sau lưng nữa đấy."
Hổ sau lưng?
Bản thân hổ đã là mãnh thú, nếu còn biết dùng mưu kế nữa, âm hiểm tránh sau lưng kẻ khác chuẩn bị đánh lén thì loại địch nhân này quá đáng sợ rồi.
Tề Tiểu Tô hiểu ý trong lời này nên nói cảm ơn Hồ Tu Trạch: "Là Bí thư bảo anh nhắc nhở em sao?"
Không ngờ, khi cô hỏi cái này, Hồ Tu Trạch lại yên lặng.
Sự trầm mặc của anh ta làm cho Tề Tiểu Tô bỗng phải ngồi thẳng dậy, lông tơ không khỏi dựng lên. Cô không hiểu tại sao mình lại có phản ứng mạnh như thế, nhưng đột nhiên lại cảm thấy có sự lạnh lẽo đánh thẳng vào trong lòng.
Hiện tại, cô có rất nhiều chuyện phải dựa vào Long Đào, đương nhiên, Long Đào cũng không giúp cô đơn thuần như thế, giữa hai người là quan hệ hợp tác, bỏ qua những điều này, có thể coi cô là ân nhân cứu mạng của anh ta. Nếu Long Đào phản bội cô thì cô thật sự cảm thấy lòng người quá đáng sợ rồi.
Mọi kế hoạch sau đó của cô đều có liên quan lớn tới vị trí của Long Đào. Nếu Long Đào có lòng khác thì sẽ là một đả kích rất lớn đối với cô.
"Anh Tu Trạch?"
Hồ Tu Trạch không ngờ Tề Tiểu Tô lại mẫn cảm như thế, càng không nghĩ cô lại suy nghĩ sâu xa như vậy. Anh ta chỉ muốn nhắc nhở Tề Tiểu Tô một chút nhưng lại không biết nên nói như thế nào. Dù sao anh ta cũng chẳng có chứng cớ gì, chỉ thấy Đỗ Tử Nhân tới gặp Long Đào nên trực giác mách bảo anh ta rằng có gì đó không đúng lắm.
Anh ta không biết phải nói thế nào, cũng chỉ sợ mình chỉ là sợ bóng sợ gió, đến lúc đó có khi còn ảnh hưởng tới quan hệ giữa Long Đào và Tề Tiểu Tô. Trong lúc anh ta còn đang do dự thì có người đã đi tới và nói rằng Bí thư Long đang tìm anh ta nhưng gọi mãi không được, anh ta đành chào Tề Tiểu Tô một câu rồi dập máy, đi vào văn phòng.
Tóm lại, anh ta chỉ dặn cô phải cẩn thận một chút trong mọi việc.
Tề Tiểu Tô còn chưa nhấm nuốt xong những lời này của Hồ Tu Trạch thì một bóng người đã đi tới trước mặt cô. Cô ngẩng đầu, ánh mắt bắt gặp cái nhìn của Bạch Dư Tây.
Lần đầu tiên khi gặp Bạch Dư Tây, Tề Tiểu Tô đã từng bị anh làm cho ngây ngẩn. Khí chất của anh rất xuất chúng, đôi mắt sáng ngời, môi mắt đều biết cười, là một người đàn ông vô cùng gợi cảm.
Hơn nữa, trong thời gian này, anh ta cũng đã cho cô một cảm giác rất ấm áp.
Nhưng giờ nhìn Bạch Dư Tây lại có vẻ gì đó đau thương.
Tề Tiểu Tô ngẩn ra.
"Thầy Bạch, thầy..."
Bạch Dư Tây ngồi xuống cạnh cô, ngẩng đầu nhìn những tán lá rậm rạp trên đỉnh đầu, giọng nói có chút xa cách: "Trước kia nếu có người nói với tôi rằng, chỉ trong thời gian nửa tháng tôi sẽ yêu thích một cô gái thì tôi sẽ cảm thấy đây chẳng khác nào chuyện cười."
Anh ta không quan tâm tới ánh mắt của cô, cũng không nhìn cô, chỉ nói những lời mình muốn nói: "Nhưng mà chuyện cười đó quả thực đã xảy ra với tôi rồi."
Tề Tiểu Tô thực sự không biết nên nói tiếp như thế nào.
Cũng may anh ta cũng không hề có ý bảo cô phải nói gì, chỉ tự nói một mình: "Tôi chẳng cảm thấy buồn cười chút nào cả. Tiểu Tô, thực ra tôi là một cảnh sát, trước kia tôi làm việc ở thành phố J, tôi tới Nhất Trung làm thầy giáo là vì muốn tìm một người trong trường này."
Tề Tiểu Tô ngây ngẩn cả người.
Thực ra thì cô đã sớm nghi ngờ chuyện Bạch Dư Tây tới đây dạy học là có mục đích, cũng đoán được thân phận thật sự của anh ta, dù sao lúc trước chính anh ta cũng tham gia vào chuyện bắt người sau núi ở thị trấn Minh Quang, hơn nữa biểu hiện bên ngoài cũng không giống như là đi với Úc Hà Tâm, rõ ràng anh ta là một cảnh sát hình sự.
Nhưng anh ta không nói nên cô cũng chưa bao giờ hỏi cả.
Nhưng tại sao giờ anh ta lại nói ra?
"Người này có liên quan tới một vụ án, bọn tôi đã tìm suốt ba năm. Ba năm trước, bởi vì hắn mà đội của tôi hy sinh mất bốn người, trong đó còn có một bạn học cùng khóa với tôi từ thời đại học và cũng là đồng sự của tôi nữa, là anh em của tôi, còn có một..." Bạch Dư Tây hơi dừng lại rồi mới nói tiếp: "Còn có một đàn em khóa dưới cực kỳ hoạt bát và xinh đẹp. Tôi đã từng nói với cô ấy rằng, nếu tôi làm đội trưởng thì sẽ luôn bảo vệ cô ấy trong tất cả các nhiệm vụ. Nhưng mà, lần đó, cô ấy lại vì cứu tôi mà..."
Nói tới đây, anh ta nhắm hai mắt lại, trong khóe mắt có nước chảy ra, hai giọt nước mắt trượt trên gò má anh ta và rơi xuống.
Tề Tiểu Tô ngẩn ra nhìn anh ta.
Hệ thống Tiểu Nhất hoảng hốt kêu lên: "Này này này, lúc này cô không được cảm động hay đau lòng đâu nhé, diễn kịch, đây là diễn kịch hết đấy, nếu giờ cô mà đau lòng rồi ôm anh ta thì cô sẽ xong đời đó, chắc chắn Thiếu soái sẽ băm tay cô liền..."
"Cậu câm miệng lại."
Trong lồng ngực Tề Tiểu Tô vừa mới nhét đầy đau buồn đã lập tức bị nó xóa sạch. Tuy Hệ thống là trí thông minh nhân tạo cao cấp nhưng nó vẫn không hiểu lắm về tình cảm của con người, nó chỉ biết diễn kịch, không biết lòng người.
Tề Tiểu Tô nghe được sự nghẹn ngào trong giọng nói của Bạch Dư Tây. Cô biết anh ta không diễn kịch bởi vì anh ta vốn không phải người như thế, không mang sự hy sinh của đồng đội ra ngụy trang cho mình, nước mắt của anh ta là thật lòng.
Cô có thể cảm nhận rõ ràng được sự đau xót trong lòng anh ta.
Một tiểu sư muội mà anh ta nói sẽ che chở cuối cùng lại hy sinh vì che chở anh ta, điều này đối với một người kiêu ngạo và theo chủ nghĩa đàn ông như Bạch Dư Tây mà nói quả thực là một đả kích trí mạng.
Huống chi, cả người anh em tốt nhất của anh ta cũng hy sinh.
Rốt cuộc là vụ án gì mà lại khiến cho nhiều cảnh sát phải hy sinh như thế.
Cô vỗ tay lên bờ vai anh ta.
Không biết phải an ủi thế nào.
Bạch Dư Tây giơ tay đè lại bàn tay đang vỗ vai mình của cô, lòng bàn tay anh ta hơi lạnh: "Tôi nhất định phải bắt được kẻ đó, em có hiểu không?"
"Em hiểu."
"Bạch Thế Tuấn biết một chút chuyện năm đó." Bạch Dư Tây đột nhiên chuyển sang chuyện khác, "Mà điều kiện của ông ấy với tôi là..."
"Đính hôn với Úc Hà Tâm."
Tề Tiểu Tô sửng sốt, sau đó lại nhíu mày, cô thực sự không thể hiểu nổi một người cha như vậy, lại lấy chuyện đó để bức ép con trai mình đính hôn. Điều này chứng tỏ ông ta biết vụ án ấy quan trọng thế nào với Bạch Dư Tây, mà biết rõ nhưng lại vẫn lấy nó ra làm điều kiện, ông ta có coi Bạch Dư Tây là con trai mình hay không?
"Nên thầy đã đồng ý rồi à?"____________________________Chương 289: Chị em Tề gia ăn cơmBạch Dư Tây kéo tay cô xuống, anh ta nắm lấy tay cô, nắm thật chặt rồi lặng lẽ nhìn cô một hồi mới nói tiếp: "Tôi thật sự hy vọng mình có thể mạnh mẽ hơn để từ chối ông ấy, tin tưởng dựa vào chính bản thân mình để tìm ra nhân chứng mấu chốt đó. Nhưng mà... Tiểu Tô, ba năm rồi, tôi nằm mơ cũng muốn bắt lấy kẻ đào phạm đáng chết đó. Tiểu Tô, tôi đã đồng ý với ông ấy, tôi đã đồng ý đính hôn rồi."
Anh ta nhìn cô, mấy ngày không gặp nhưng anh ta phát hiện ra cô lại càng xinh đẹp động lòng người hơn, giống như một đóa hoa kiều diễm đang trong lúc nở rộ nhất.
Anh ta chỉ nhìn cô thôi mà cũng thấy trái tim co rút đau đớn.
Cũng đúng lúc này, anh ta mới phát hiện ra mình yêu cô thật, yêu một học sinh lớp 11 còn sâu sắc hơn anh ta tưởng nhiều.
Anh ta thực sự hy vọng mình có sự quyết đoán để từ chối điều kiện của bố mình, sau đó buông tay theo đuổi cô gái mà mình yêu, nhưng mà...
Tề Tiểu Tô mím môi.
Lúc này nói chúc mừng thì có vẻ không đúng lắm.
Mà nếu khuyên anh ta thì cũng không đúng lắm, cô sợ không cẩn thận sẽ làm anh ta hiểu lầm.
"Chuyện cả đời, thầy... hẳn là nên suy nghĩ kỹ càng." Cuối cùng, cô chỉ biết thốt lên một câu khô khốc như vậy.
"Tay, tay, tay!" Hệ thống Tiểu Nhất quýnh lên nhắc nhở, "Cô nên rút tay ra đi!"
Tề Tiểu Tô lập tức xấu hổ, rụt tay lại.
Bạch Dư Tây cảm thấy buồn bã và mất mát.
Có lẽ trong tiềm thức, anh ta cũng hy vọng sau khi anh ta nói hết thảy với cô rồi, cô có thể không màng tất cả mà ngăn cản anh ta và Úc Hà Tâm đính hôn.
Liệu nếu cô làm như thế rồi, anh ta mới có lòng tin mà từ bỏ điều kiện kia?
Hay là vì anh ta đã sớm ý thức được rằng Tề Tiểu Tô sẽ không lựa chọn ở bên mình, cho nên anh ta mới từ bỏ cô?
Trong nháy mắt, Bạch Dư Tây cảm thấy mình quá thất bại và ti tiện.
Anh ta cười sầu thảm.
Chuông tan học vang lên, cũng bắt đầu có thầy cô và học sinh ra khỏi phòng học.
"Tiểu Tô!"
Lúc Tề Tiểu Tô đứng lên, Bạch Dư Tây nhất thời không khống chế được mà giữ chặt lấy tay cô, muốn kéo cô vào lòng mình. Anh ta muốn ôm lấy cô, không thể nào khống chế nổi dục vọng đó.
Tề Tiểu Tô đưa tay đặt lên vai anh ta, ngăn cản cái ôm này.
Cô rút tay lại rồi lùi về sau một bước, nhìn anh ta và nói: "Thầy Bạch, nếu thầy đã quyết định ở bên Úc Hà Tâm thì thử đối xử tốt với chị ta đi. Còn nữa, nhân chứng mà thầy đang tìm nếu ở Nhất Trung thì em sẽ lưu ý giúp thầy."
Hiện tại không tiện hỏi rõ ràng nhưng cô tin tưởng vào Hệ thống, có nó rồi, cô muốn biết rõ ràng chuyện xảy ra như thế nào, người mình muốn tìm là ai cũng sẽ không quá khó khăn nữa.
Bạch Dư Tây nhìn Tề Tiểu Tô xoay người rời đi, trong lòng trống rỗng.
"Tiểu Tô, sao cậu lại nộp bài sớm thế?" Về tới phòng học, Khưu Tuyết Phương và mấy bạn học khác đều xông tới.
"Tớ tự học ở nhà rồi." Tề Tiểu Tô đáp lại rồi quay ra hỏi thăm tình hình của bố Khưu Tuyết Phương.
"Hiện tại ông ấy đã khá hơn rồi, nhưng chắc phải nằm lại viện ít nhất một tháng nữa."
"Vậy cậu có phải hỗ trợ đưa cơm các kiểu không?"
"Tớ thì không, tan học là tớ sẽ tới bệnh viện với bố rồi làm bài tập ở đó luôn, mẹ tớ về nhà nấu cơm mang tới rồi tớ sẽ lại về nhà."
Tề Tiểu Vô xoa xoa đầu cô bạn: "Vất vả rồi."
Khưu Tuyết Phương không nhịn được lườm cô một cái: "Đừng có tùy tiện xoa đầu tớ như thế được không? Cậu cứ như là trưởng bối của tớ ấy!"
"Phì!" Tề Tiểu Tô không nhịn được bật cười.
Những nỗi buồn do Bạch Dư Tây mang lại cũng dịu đi không ít.
Cả ngày hôm nay cô đều ở trường, mà vì chuyện buổi sáng cô nộp bài thi sớm nên Dương Linh Linh xem bài thi của cô đầu tiên, lúc cuối giờ liền nói rằng có khả năng bài thi của Tề Tiểu Tô sẽ đạt điểm số rất cao, điều này chẳng khác nào một cái tát giáng lên mặt Cảnh Giai Giai ngay trước mặt mọi người, cả ngày chẳng thấy cô ta tìm tới cô làm phiền nữa, cô cũng nhanh chóng tìm lại được cảm giác học hành.
Sau khi tan học, cô muốn đi thăm Nghiêm lão. Vốn dĩ cô đã hẹn Nghiêm lão rồi nhưng vì hôm qua Thiếu soái huấn luyện đặc biệt cho cô suốt một ngày nên cô phải lùi lịch hẹn lại một thời gian khác.
Nhưng đúng lúc này, cô lại nhận được điện thoại của cậu út Tô Vận Đạt.
Bọn họ đã tới thành Nam, nói là tối nay cậu cả mời khách ăn cơm, ông bà ngoại nói nhất định cô cũng phải đi.
Thời gian hẹn là sáu giờ rưỡi.
Tề Tiểu Tô vừa nghe tên địa điểm nhà hàng thì nhíu mày.
Trúc Nhã Cư?
Lại là chỗ cũ sao!
Đi học suốt cả buổi sáng, buổi chiều còn có giờ thể dục, cô nhìn đồng hồ rồi quyết định về nhà tắm rửa, thay quần áo rồi mới tới điểm hẹn. Lúc ra khỏi trường thì không nhìn thấy xe của Bạch Dư Tây đâu, cô nghĩ tới màn rơi nước mắt của Bạch Dư Tây thì không nhịn được thở dài.
Trong lòng càng có thêm ấn tượng với con người Bạch Thế Tuấn.
Đối với con trai ruột của mình mà còn tàn nhẫn như thế, vậy với kẻ thù thì chỉ sợ chẳng chừa lại cho người ta chút xương cốt nào mất.
"Tiểu Nhất, quét Bạch Thế Tuấn vào sổ đen đi."
Nghĩ tới đây, cô liền ra lệnh cho Hệ thống.
Thiếu soái chế riêng cho cô cái sổ đen này, chỉ cần là những người bị cho vào sổ đen thì đều là đối tượng cảnh giác trọng điểm của Hệ thống Tiểu Nhất, chỉ cần bọn họ định gây bất lợi gì cho cô thì Hệ thống Tiểu Nhất sẽ nhắc nhở cô ngay. Mà ngày thường, bọn họ làm chuyện gì cũng sẽ bị Hệ thống Tiểu Nhất thu thập dữ liệu lại và lưu trữ, sau này có cơ hội biết đâu lại dùng đến.
Tề Tiểu Tô cảm thấy thứ này thật quá mạnh.
Đương nhiên, nếu có thể, cô cũng không hy vọng mình phải đối đầu với Bạch Thế Tuấn, coi như nể mặt Bạch Dư Tây đi.
"Tề Tiểu Tô!"
Cô vừa rời khỏi trường học được một đoạn thì có người đuổi theo, gọi lại.
Tề Tiểu Tô quay đầu thì thấy hai chị em Tề Đan Thần và Tề Đan Dương đang thở hồng hộc đuổi theo.
Cô nhíu mày.
"Có chuyện gì?"
Tề Đan Dương trợn mắt: "Này, Tề Tiểu Tô, chị hung hăng quá rồi đấy!"
Cô hung hăng?
Cô còn tưởng mình đã khách khí lắm rồi ấy chứ.
Tề Tiểu Tô thấy hơi buồn cười: "Tụi mày có chuyện gì thì nói thẳng đi."
"Bố tao bảo bọn tao đi ăn tối với mày, bố mẹ tao có việc gấp phải đi xa, bọn tao không biết nấu cơm." Tề Đan Thần nói.
Chuyện quỷ gì đây?
Tề Tiểu Tô còn tưởng rằng mình đã trở mặt với Tề gia rồi chứ, giờ lại có chuyện gì thế này? Cô chẳng hiểu cái quái gì đang xảy ra hết.
Nhưng cô biết, chị em Tề gia không biết nấu cơm, hơn nữa năng lực tự gánh vác cũng rất kém cỏi. Tề gia không có nhiều thân thích để tùy ý gửi con nhờ nuôi hộ, có thì cũng ở quá xa, đám người Trần gia lại không có ai đáng tin hết vì thế nên nếu Tề Tông Bình và Trần Đông có việc gì thì cô chính là bảo mẫu của hai chị em nhà này.
Tề Tông Bình là một người có suy nghĩ rất kiên trì, hiện tại Tề Đan Thần không có năng lực cầm tiền đưa em trai ra ngoài nhà hàng ăn. Tuy rằng Tề Tiểu Tô cũng chẳng biết được chuyện đến hàng ăn thì cần phải có năng lực gì.
"Chú thím đi đâu?"
"Có một ông chú bà con xa mất nên họ phải tới chịu tang, chiều mai mới về." Tề Đan Thần nhìn Tề Tiểu Tô, cố gắng áp chế sự ghen ghét đang nổi lên trong lòng.
Sau khi Tề Tiểu Tô rời khỏi nhà cô ta thì càng trở nên xinh đẹp hơn, sống cũng ngày càng tốt hơn, nhìn một thân quần áo hiệu VIV kia mà xem, còn cả cái balo kia nữa, cô ta cũng nhận ra nhãn hiệu của nó, nghe nói túi xách của nhãn hiệu ấy rẻ nhất cũng phải năm trăm tệ trở lên.
__________________________Chương 290: Mối quan hệ của cậu cảGiờ Tề Đan Thần cũng chỉ mới mười bốn tuổi, Tề Đan Dương cũng mới 11, không lớn không nhỏ, hơn nữa dù có thế nào cô cũng đã từng được gửi nuôi ở nhà họ 5 năm, chỉ là chuyện một bữa cơm nên Tề Tiểu Tô cũng chưa nhẫn tâm tới mức hoàn toàn không để ý tới chúng.
"Hai đứa muốn ăn gì?" Cô vừa hỏi vừa lấy điện thoại gọi cho cậu Tô Vận Đạt.
"Tao muốn ăn ngon! Ăn một bữa tiệc lớn!" Tề Đan Dương kêu lên.
Tề Tiểu Tô nhìn nó: "A lô, cậu út ạ, tối nay cháu dẫn hai chị em Tề Đan Thần đi ăn cơm nên không qua được, cậu nói một tiếng với cậu cả và ông ngoại giúp cháu nhé!"
"Sao cháu lại đi với hai chị em nhà nó? Mụ vợ Tề Tông Bình không tìm cháu gây sự đấy chứ?" Tô Vận Đạt lập tức tỏ ra lo lắng.
"Không ạ, một người họ hàng của Tề gia mất nên họ vội về chịu tang, bảo cháu dẫn hai đứa nó đi ăn."
"Đúng là buồn cười." Tô Vận Đạt thấy cực kỳ buồn cười với hành động của hai vợ chồng Tề Tông Bình và Trần Đông này, không phải đã trở mặt rồi sao? Giờ thấy Tiểu Tô có tác dụng nên lại mặt dày quấn lấy à?
Bốn người Tề gia này quả thực khiến người ta không biết phải dùng từ gì để nói nữa.
"Có chuyện gì thế?"
Tề Tiểu Tô nghe thấy ông ngoại hỏi vào một câu, còn có tiếng của cậu cả, Tô Vận Đạt bèn trả lời họ: "Tiểu Tô nói định dẫn chị em Tề gia đi ăn cơm nên không tới được."
"Hai chị em Tề gia? Là hai đứa con của chú hai con bé à?" Tô Vận Thông hỏi: "Không phải chỉ là hai đứa trẻ thôi sao, cứ bảo bọn chúng tới đây đi. A Đạt, chú đi đón mấy đứa về đây." Tô Vận Thông cũng không biết chuyện giữa vợ chồng Tề Tông Bình, Trần Đông và Tề Tiểu Tô gần đây, vừa rồi ông ta lại nghe được một chuyện khác.
Nghe nói Tề Tông Bình đang làm ở Bất động sản Hải Chí.
Tất nhiên Tô Vận Thông biết bất động sản Hải Chí, đây chính là một trong bốn xí nghiệp đứng đầu ở quê nhà mình, có thể vào làm ở Bất động sản Hải Chí, xem ra Tề Tông Bình cũng rất có bản lĩnh.
Cho nên ông ta thấy có quan hệ thân thích như thế này thì đi lại nhiều cũng tốt, sau này còn có thêm cửa khác nữa.
Sau khi nói với Tô Vận Đạt, ông ta lại tiếp tục đi đón những người khác.
Tô Vận Đạt ngẫm cũng thấy đúng, chỉ là hai đứa ranh con thôi mà, bảo dẫn tới thì anh ta dẫn tới thôi, có thể xảy ra chuyện gì được chứ? Hơn nữa, trong trường hợp này, anh ta cảm thấy mình cũng không được tự nhiên lắm, theo bản năng thì anh ta sẽ thấy tự tin hơn nếu có Tề Tiểu Tô ở đây.
"Tiểu Tô, cháu cũng nghe thấy rồi đấy, cậu cả của cháu bảo cháu cứ dẫn bọn nó tới đây, không sao đâu, cứ mang tới đi." Anh ta hạ giọng nói, "Cháu không biết chứ, cậu cả của cháu mời rất nhiều người, nghe nói cũng có mấy đứa trẻ bằng tuổi các cháu đấy. Cậu cũng nghe mợ cả của cháu bảo rằng giờ người ta chưa tới, bọn cậu tới trước gọi món, tỏ vẻ hình thức một tí."
Tề Tiểu Tô lập tức thấy kỳ quái, cậu cả mở tiệc chiêu đãi nhiều người thế để làm gì? Còn phải đi trước để đặt phòng, gọi đồ nữa?
Lúc trước cậu ấy nói là Tô Á Thiên sẽ chuyển tới Nhất Trung, chẳng lẽ chuyện này giải quyết xong rồi sao?
"Mau tới đây nhé, cháu nên tới để giúp ông bà ngoại thêm can đảm, lần đầu tiên họ tham dự buổi tiệc như thế này, sợ chút nữa sẽ hồi hộp tới mức không dám ăn mất."
Nghe nói vậy, Tề Tiểu Tô quả cũng thấy lo cho ông bà ngoại. Hai cụ cả đời đã gặp mấy cảnh như thế này bao giờ đâu, hy vọng cậu cả đừng thật sự làm ra trận trượng gì quá lớn khiến hai cụ luống cuống tay chân.
"Vâng, thế để cháu dẫn bọn nó tới. Không không, cậu út không cần tới đón đâu, cháu biết chỗ đấy mà, bọn cháu bắt xe qua đó là được rồi."
Chờ cô cúp máy rồi, Tề Đan Dương liền vươn tay định cầm lấy điện thoại của cô: "Tề Tiểu Tô, rốt cuộc chị lấy tiền ở đâu ra, sao có thể mua được điện thoại di động? Cho tôi mượn chơi tí đi."
Tề Tiểu Tô tránh khỏi tay nó, nhìn thời gian rồi nhét điện thoại vào trong túi, lạnh nhạt nói: "Tao hy vọng hai đứa chúng mày ngoan ngoãn ngồi ăn cơm, đừng có gây chuyện phiền phức cho tao, cũng đừng có chọc vào tao, nếu không tao sẽ đá chúng mày đi ngay đấy." Thấy Tề Đan Dương giận dữ trừng mắt định lên tiếng, cô lại bồi thêm một câu: "Đừng tưởng tao nói đùa, đặc biệt là mày, Tề Đan Dương."
Giờ Tề Đan Dương còn chưa làm người ta thấy ghê tởm như 5 năm sau nhưng cũng đã nhiễm không ít thói hư tật xấu rồi, Tề Tiểu Tô chỉ hy vọng nó có thể thức thời một chút, nếu không cô sẽ thật sự vứt hai chị em nó lại, tự mình bỏ về.
Rốt cuộc thì bọn họ đang được sử dụng phần tình cảm ít ỏi sau 5 năm ở chung của cô với họ, nhưng nó có thể biến thành bong bóng vỡ bất cứ lúc nào.
"Bọn tao biết rồi." Tề Đan Thần túm lấy bả vai em trai, đưa mắt ra hiệu cho nó.
Trước kia, chính Tề Đan Thần cũng không thích thằng em trai này của mình.
Vốn dĩ Tề Tiểu Tô định về nhà tắm táp và thay đồ, nhưng giờ phải dẫn theo hai đứa này nên cô không muốn dẫn bọn nó về nhà nữa, dù gì ở đó cũng có rất nhiều đồ đạc cá nhân của bạn Thiếu soái kia, bọn nó mà tới thì kiểu gì cũng phát hiện ra, cô không muốn có thêm việc làm cho mình.
Hơn nữa, nếu cả nhà ông bà ngoại đã tới thì cô cũng nên qua đó thôi, nếu thấy có gì không ổn thì bảo bọn nó ăn nhanh rồi chạy lấy người.
"Chúng ta tới đâu ăn cơm thế?" Tề Đan Thần hỏi.
"Trúc Nhã Cư."
Bọn họ bắt xe tới Trúc Nhã Cư, xuống xe, Tề Đan Thần nhìn thoáng qua nơi này, trong mắt hiện lên vẻ hâm mộ, "Tề Tiểu Tô, cậu cả nhà mày phát tài rồi à?"
Lúc nãy trong điện thoại cô ta cũng nghe thấy bảo sẽ mời rất nhiều người tới, nhưng không ngờ lại là nhà hàng cao cấp như thế này, chẳng lẽ Tô gia nhà quê nghèo mạt rệp trong lời mẹ cô ta cũng đã xuất hiện một kẻ có tiền rồi sao?
Tuy rằng Trúc Nhã Cư không xa hoa như nhà hàng Minh Phủ Tư Gia, nhưng phẩm cách vẫn tương đối cao, giá cả tất nhiên không rẻ rồi.
Tề Tiểu Tô đã tới đây vài lần nên biết giá cả ở nơi này, vốn dĩ cho rằng cậu cả chỉ mở tiệc chiêu đãi một, hai người hoặc một gia đình, hiện tại xem ra có vẻ là tiệc lớn rồi?
Bọn họ vừa mới xuống xe thì Tô Vận Đạt đang đợi sẵn ở cửa đã nhìn thấy ngay, lập tức vẫy tay với cả bọn.
"Mau vào đi."
Tề Đan Thần và Tề Đan Dương yên lặng đi theo bên cạnh Tề Tiểu Tô.
"Đây là hai đứa nhóc của Tề gia à?" Tô Vận Đạt liếc mắt quan sát hai đứa.
"Chào cậu ạ!" Tề Đan Thần chủ động chào hỏi ân cần, hơn nữa còn khẽ véo em trai một cái, bảo nó chào người lớn. Nhưng Tề Đan Dương lại không thèm chào, dáng vẻ cực kỳ ngỗ nghịch.
Tô Vận Đạt cũng chẳng nghĩ tới việc tạo quan hệ tốt với hai đứa bé này nên chỉ gật đầu rồi kéo Tề Tiểu Tô sang một bên, hạ giọng nói: "Tiểu Tô à, cậu cả cháu bao một phòng rất lớn, bên trong có hai bàn lớn mười hai chỗ ngồi. Cậu vừa xem qua thực đơn, chầu này tiêu tốn ít nhất ngần này con số!"
Anh ta giơ 4 ngón tay ra.
Bốn trăm? Nếu là trước đây, chắc chắn Tề Tiểu Tô sẽ đoán con số này bởi với con người cô lúc trước thì một bữa cơm tiêu hết bốn trăm đã là kẻ có tiền rồi!
Nhưng giờ thì chắc chắn cô sẽ không đoán bốn trăm nữa.
"Nếu đã là hai bàn lớn, lại còn gọi những món ngon ở đây thì bốn ngàn cũng không tính là nhiều đâu ạ!"
Tô Vận Đạt hít sâu một hơi.
Ăn một bữa hết bốn ngàn mà còn không nhiều à?
"Mấy đứa đang làm gì thế? Còn không vào đi. A Đạt, chú lại đây anh nói cái này, chút nữa có một số việc chú phải phụ trách." Tô Vận Thông đứng ở trước cửa một căn phòng được bao trọn vẫy tay với bọn họ.
"Đi thôi cậu út."
"Nếu bảo cậu tiếp đón nhân vật lớn gì đó thì cậu không làm đâu." Tô Vận Đạt vừa đi vừa thấp giọng lẩm bẩm.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com