TruyenHHH.com

Reup Hoan Ke Hoach Theo Duoi Vo Yeu

Chương 271: Nữ đặc vụ nóng bỏng

Cô phục vụ quay lại, ánh mắt không khỏi liếc nhìn hai người.

Ối chà chà, hưng phấn chết đi được, làm sao bây giờ?! Lỡ nhìn thấy quần áo hai người họ xộc xệch hay gì gì đó thì ngại lắm!

Waaaa!

Trai đẹp! Gái xinh!

Môi cô gái xinh đẹp kia rất đỏ, còn hơi sưng, sao giai đẹp hung bạo thế?!

Cô phục vụ trẻ chưa tới hai mươi tuổi đang từ con đường ngây thơ trong sáng dần dần phi nước đại sang con đường hóng hớt háo sắc, bắt đầu tự tưởng tượng trong đầu.

Nếu như vừa rồi cô ta không phá ngang, thì liệu giai đẹp có ôm cô gái kia lên bàn ăn, sau đó chuyển sang ăn món "ăn mặn" này trước không? Hì hà hì hục gì gì đó ấy. Âu mai góttttt, nếu cô mà vào muộn một tí nữa thôi, có khi lại có phim hay hơn để xem ấy chứ?!

Hối hận quá đi mất, làm lại được không?

Tuy nói điều này ra sẽ khiến người ta rất bực bội, nhưng có một sự thật thế này: Con người ta luôn vô cùng bao dung với những người có giá trị nhan sắc cao. Nếu là một đôi tình nhân có nhan sắc tầm thường đang hôn nhau cuồng nhiệt trong này, chưa biết chừng nhân viên phục vụ sẽ thầm khinh bỉ trong lòng, rồi chửi thầm họ không biết xấu hổ ấy chứ.

Nhưng giá trị nhan sắc của đôi này quá cao, khiến cô ta còn bắt đầu ngại ngùng mà ảo tưởng vô biên về họ nữa.

Tề Tiểu Tô cũng đâu có quan tâm được là cô ta đang tưởng tượng cái gì, lúc này cô hoàn toàn không dám ở riêng một mình một phòng với Thiếu soái nữa, chỉ muốn có ngay một người thứ ba ở đây, như vậy cô mới cảm thấy mình có thể hít thở được.

Nếu không, trong đầu cô cứ nghĩ mãi về chuyện vừa rồi, mà vấn đề là, cô hoàn toàn không hồi tưởng lại được bất cứ hình ảnh gì, không có hình ảnh gì cả, chỉ toàn là cảm giác thôi...

Cô sắp đắm chìm trong cảm giác của vòng tay anh và đôi môi anh rồi.

Ngượng chết mất thôi.

Còn nữa, bây giờ toàn thân cô như sắp bốc khói vậy, nóng quá...

Tề Tiểu Tô không dám nhìn Vệ Thường Khuynh, nãy giờ đều giơ thực đơn lên che mình đi, cứ như làm vậy thì có thể khiến anh không nhìn thấy cô vậy.

Lúc này, Hệ thống Tiểu Nhất lại cố tình đổ dầu vào lửa: "Làm sao cô cầm thực đơn nhà người ta cả đời được chứ?! Mà cũng có phải lần đầu hôn nhau đâu, cô phản ứng mạnh thế làm gì? Ôi dào ôi, chú ý chút đi, bản Hệ thống sắp bị cô thiêu cháy luôn rồi đấy."

Nó còn dám giễu cợt cô đang bị nóng bừng toàn thân nữa à?

Nụ hôn lần trước chỉ là hôn phớt thôi, hoàn toàn không giống lần này, biết chưa?!

"Lần này thì thế nào? Bản Hệ thống có thể ghi lại giúp cô, nhiều năm sau sẽ phát lại cho cô nghe!"

"Không! Cho! Phép!!!"

Tề Tiểu Tô suýt quát ầm lên thành tiếng.

Đùa cái chết tiệt gì thế?!

Nãy giờ ánh mắt Vệ Thường Khuynh vẫn luôn rơi xuống... tờ thực đơn ở đối diện. Tuy nhìn thế này thực sự chỉ có thể thấy quyển thực đơn kia, nhưng anh vẫn không chịu nhìn sang chỗ khác.

Đây là cảm giác yêu một người sao? Cuồng nhiệt thế này, ngốc nghếch thế này.

Nhìn người nào đó y như đà điểu, anh lại cảm thấy rất buồn cười. Chợt để ý thấy đầu ngón tay thon dài trắng nõn cầm vào rìa quyển thực đơn, đột nhiên anh rất muốn chạm vào cô, dù chỉ là giữ chặt lấy tay cô thôi cũng được.

Anh chuyển đến ngồi xuống cạnh cô, phủ tay lên bàn tay đang cầm thực đơn của cô, áp sát lại gần, nói: "Em ngồi xem mãi như thế mà không chọn được món nào à? Chi bằng chúng ta cùng chọn đi?"

Chỉ là chạm vào tay thôi mà cứ như có một dòng điện lập tức truyền qua vậy, khiến toàn thân cô đều tê dại.

Tề Tiểu Tô rất muốn gào lên thảm thiết, cô cảm thấy hành trình phản kháng của mình gian nan quá đi...

Cảm giác yêu đương vô cùng cuồng nhiệt giữa hai người khiến cô phục vụ trẻ kia sắp đứng không nổi nữa rồi. Nếu nhìn tiếp, chính cô ta cũng thèm tìm một anh bạn trai yêu yêu đương đương mất!

Cô ta xoắn xuýt một lúc mới nói: "Hay là, tôi tự đặt cho hai người mấy món ăn đặc sắc của nhà hàng chúng tôi nhé?!"

"Thế được đấy."

Tề Tiểu Tô thở phào một hơi, vội vàng rút tay ra, đặt thực đơn xuống bàn.

Nhìn vành tai đỏ ửng của cô, cuối cùng Vệ Thường Khuynh cũng quyết định tạm thời tha cho cô. Chỉ sợ dồn ép cô nhóc này quá, cô ấy sẽ thực sự xù lông lên mất, hôm nay anh đã cảm thấy thỏa mãn lắm rồi.

Có điều, cảm giác hôn hít thích thật đấy, sau này phải làm nhiều một chút.

Vị Thiếu soái nào đó thích chí nghĩ.

Chỉ tiếc là không bao lâu nữa anh sẽ phải rời khỏi đây để đến thủ đô rồi, họ sẽ bắt đầu phải chia xa, thi thoảng lắm mới được gặp mặt. Trước thời điểm đó, nhất định anh phải để lại dấu ấn không thể phai mờ trong tim cô, như vậy cô mới không dễ dàng bị người đàn ông khác mê hoặc trong những tháng ngày hai người sống xa nhau.

Ba ngày, anh chỉ cho chính mình thời gian ba ngày thôi.

Mà trong ba ngày này, anh cũng phải lợi dụng tất cả những thứ đã điều tra ra được trước đó để chuẩn bị, trước giờ anh chưa từng đánh trận chiến nào mà không chắc chắn. Chỉ có chuẩn bị tốt rồi, mới có thể quay về nơi đó, bắt đầu cuộc sống của anh ở thế giới này.

May mà lúc ăn cơm, Thiếu soái ăn rất thần tốc nên ít nói chuyện. Hệ thống nói đây là thói quen bồi dưỡng được trong quân đội, lúc ăn cơm với cô, Thiếu soái đã chú ý ăn chậm hơn rất nhiều rồi, thi thoảng còn gắp thức ăn cho cô. Chứ nếu là ăn cùng người khác, thì cả quá trình anh ấy cũng sẽ chẳng hé răng câu nào, gần như lần nào cũng chỉ mất năm phút là ăn xong cơm.

Cấp dưới của anh đã từng thì thầm với nhau, ăn cơm với Vệ Thiếu soái không tốt cho tiêu hóa, vì anh ăn quá nhanh, họ cũng ngại không dám ăn chậm. Nhưng nếu có người ăn cơm phát ra tiếng quá to, ánh mắt như dao của Thiếu soái cũng sẽ bắn qua, thế nên lúc họ dùng cơm đều rất nhanh nhẹn, yên tĩnh, mà căng thẳng.

Nhưng đối với Tề Tiểu Tô, dường như Thiếu soái lại vô cùng nhẫn nại. Tề Tiểu Tô ăn rất chậm, anh cũng ăn chậm lại cùng cô. Hơn nữa, khi nhìn thấy cô duỗi tay không gắp được đồ ăn, anh còn chủ động gắp giúp cô nữa.

Nên Tề Tiểu Tô lại bất ngờ nhận ra, ăn cơm cùng Thiếu soái thực sự rất thoải mái. Anh không nói nhiều, còn rất tâm lý, hơn nữa ăn uống không có tiếng động gì. Điều quan trọng nhất nhất là, trước khi ăn cơm, anh cứ như muốn nuốt gọn cô vậy, ánh mắt nhìn cô giống như chỉ muốn dính môi mình vào môi cô thật chặt, không tách rời nữa, khiến tim cô đập đến điên cuồng; nhưng lúc ăn cơm, anh lại hoàn toàn không động chân động tay gì, trở nên vô cùng lịch lãm.

Điều này khiến cô khá bất ngờ.

Vì thế, ăn xong bữa cơm này, tâm trạng của cô cũng bình tĩnh lại.

"Phù, tôi còn cứ tưởng Thiếu soái sẽ không khống chế được rồi làm cái gì gì gì đó với tôi..." Trong lòng Tề Tiểu Tô thầm nghĩ. Cô cũng không biết tâm trạng này là may mắn hay là thất vọng.

Thất vọng vì anh có khả năng tự kiềm chế trước mình mạnh mẽ như vậy sao?

"Tề Tiểu Tô, cô ngốc thế nhỉ." Hệ thống Tiểu Nhất cố gắng phân tích câu nói vừa rồi cô không cẩn thận buột miệng nói ra, có được kết luận rất gần với sự thật, bất giác lên tiếng: "Nếu một chút khả năng tự kiềm chế này mà Thiếu soái cũng không có thì anh ấy làm sao làm Thiếu soái được? Nếu thế thì những nữ đặc vụ quyến rũ gợi cảm mà quân địch cử đến trước đây đã có thể giết chết anh ấy trên giường rồi..."

"Ồ? Nữ đặc vụ quyến rũ gợi cảm ư? Trên giường à?"

Tề Tiểu Tô chợt dừng bước, bất giác buột miệng nói câu đó thành tiếng, khiến Vệ Thường Khuynh đang đi cạnh cô cũng ngừng lại.

"Em nói gì?"

Anh nhìn về phía Tề Tiểu Tô.

Tề Tiểu Tô chợt bịt miệng mình.

Sao cô có thể buột miệng như thế chứ?

"Nữ đặc vụ quyến rũ gợi cảm? Trên giường?" Vệ Thường Khuynh nhướng mày, nghĩ một lúc rồi chợt sa sầm mặt xuống.

Tề Tiểu Tô không khỏi đổi lại bịt mắt mình, không dám nhìn khuôn mặt biến sắc của Thiếu soái nữa.

"Trí thông minh nhân tạo bản tiến hóa đời thứ nhất của Liên minh các hành tinh Hoa Hạ, số hiệu No.1!" Vệ Thường Khuynh tức đến mức đọc luôn cả tên đầy đủ của Hệ thống Tiểu Nhất ra, "Bản Thiếu soái biết cậu nghe thấy. Cậu nghe cho rõ đây, nếu cậu còn dám nói lung tung nữa, bản Thiếu soái sẽ tống cổ cậu vào xưởng sản xuất để tái tạo lại đấy."

"Rõ!" Tuy biết Thiếu soái không nghe thấy, Hệ thống Tiểu Nhất vẫn vô thức đáp lại một tiếng.

Đầu Tề Tiểu Tô đầy vạch đen, mấp máy miệng, rất muốn nói với Hệ thống Tiểu Nhất rằng, không cần phải nghe lời anh ấy, có bí mật gì thì mau mau khai báo cho tôi biết đi! Nhưng nghĩ lại thì chính cô cũng đâu có muốn thực sự tiếp tục với anh, biết rồi cũng có thể làm gì đâu?

___________________________

Chương 272: Bom hẹn giờ - Thiếu soái không có tiền

Sau đó Tề Tiểu Tô lại cảm thấy cứ có gì đó không đúng lắm.

Trong đầu cứ luẩn quẩn mấy cái từ gợi cảm, quyến rũ, trên giường...

Cô còn nhớ Hệ thống Tiểu Nhất từng nói kinh nghiệm tình trường của Thiếu soái là bằng không, nhưng nếu không liên quan đến tình cảm thì sao? Nếu chỉ là mấy kiểu như người ta tự dâng lên tận cửa vì một mục đích nào đó thì sao?

Nếu điều kiện rất ổn, thì chắc rất hiếm đàn ông từ chối đúng không?

"Bây giờ em định đi đến công ty của em đúng không? Nơi đó cách đây không xa lắm, đi bộ chút cho tiêu cơm nhé." Vệ Thường Khuynh nói.

"À, vâng." Tề Tiểu Tô hơi thất thần trả lời.

"Đi bên này đi."

"À, vâng."

Anh nói gì cô cũng chỉ thờ ơ đáp lại "à, vâng". Vệ Thường Khuynh đi mấy bước, cúi đầu nhìn cô, không khỏi trầm giọng cười thành tiếng: "Trong đầu em đang muốn hỏi gì? Cứ hỏi thẳng ra đi."

"À, vâng... Dạ? Cái gì cơ?! Em có muốn hỏi gì đâu." Tề Tiểu Tô hồi thần lại, lập tức lắc đầu quầy quậy.

"Không có thật à? Nếu em hỏi, bản Thiếu soái sẽ trả lời rành mạch từng câu từng chữ cho em nghe."

Tề Tiểu Tô ngẩng đầu, đối diện thẳng với ánh mắt trêu chọc của anh. Cô thầm nghiến răng, anh muốn ép cô thừa nhận cô rất để bụng, rất ghen tuông sao?! Cô không thèm hỏi đấy.

Dù có thật đi chăng nữa, cũng có gì ghê gớm đâu!

Dù đã từng có nữ đặc vụ, nữ gián điệp, nữ đặc công, nữ chiến sĩ gì gì đó đi chăng nữa, thì cũng không! Liên! Quan! Gì! Tới! Cô! Hết!!!!

Tề Tiểu Tô rất cứng cỏi, ngẩng đầu ưỡn ngực, đi lướt qua người anh: "Em bận lắm, chắc chắn công ty còn rất nhiều việc phải xử lý. Lát nữa anh ngồi quán cà phê dưới công ty chờ em đi. Giờ anh lên đó cũng không tiện lắm đâu!"

Vệ Thường Khuynh lắc đầu bật cười.

Cô nhóc này, cũng tốt nhịn lắm!

Nhưng nhìn cô như vậy, anh lại cảm thấy cực kỳ thú vị.

Đến cao ốc Hách Uy, quả nhiên Vệ Thường Khuynh cũng không định lên cùng: "Anh ngồi trong quán cà phê chờ em. Trên người anh không có tiền đâu, chờ em xuống trả tiền đấy nhé. Nếu em mà không xuống, bản Thiếu soái chỉ có thể ngồi rửa cốc chén trừ nợ thôi."

Nói xong, anh đưa tay xoa đầu cô, mỉm cười rồi quay người đi sang quán cà phê bên cạnh cao ốc Hách Uy. Vì khu này đều là những nhân tài trong thương trường hay người phụ trách của các công ty gì gì đó, nên quán cà phê này được thiết kế với phong cách rất cao cấp, nghe nói cũng rất đắt đỏ.

Nếu là trước đây, đánh chết Tề Tiểu Tô cũng sẽ không đồng ý để anh vào quán cà phê đó ném tiền qua cửa sổ. Nhưng hiện giờ, để có thể đẩy anh rời đi một chút, đừng nói là một cốc cà phê, anh có muốn uống mười cốc cô cũng sẽ mời.

Dù sao trong không gian của cô còn có mấy chục viên ngọc, nếu bán số ngọc đó ra, thì có thể cho anh uống cà phê ở đây thỏa thích.

Cách lớp cửa kính, cô nhìn thấy Vệ Thường Khuynh kéo một chiếc ghế trong quán ra, ngồi xuống. Chưa gì đã có hai cô phục vụ tranh nhau để đi ra chỗ anh. Tề Tiểu Tô bất giác bật cười.

Cô ghen làm quái gì chứ, một người đàn ông như Vệ Thiếu soái, chắc chắn đi đến đâu cũng sẽ chói mắt như mặt trời vậy.

Cô chờ thang máy, bước vào trong, ấn tầng 19. Ngay lúc cửa tháng máy đang đóng lại, có người vội vàng đưa tay đẩy ra, ngăn không để cửa đóng.

Tề Tiểu Tô nhìn thấy một người đàn ông đeo kính đen, mặc cả cây đen, áo đen, quần đen.

Kiểu ăn mặc này khiến cô ít nhiều gì cũng phải đề cao cảnh giác. Nhưng vì gã đàn ông này đi tay không, nên cô cũng không căng thẳng lắm.

Nơi này rất nhiều người giàu có, có lẽ là vệ sỹ của ông chủ lớn nào đó chăng?

Tề Tiểu Tô đang mải nghĩ thì gã đàn ông kia đã bước vào, ấn tầng 20.

Cửa thang máy đóng lại, chỉ còn hai người họ.

Thang máy của cao ốc Hách Uy rất rộng, bên trong rất lộng lẫy tráng lệ, bốn phía xung quanh đều được gắn gương. Khi Tề Tiểu Tô đứng trong góc, nhìn ra cửa, thì gã đàn ông kia quay lưng về phía cô, cũng đang nhìn ra cửa.

Trên cửa phản chiếu hai người, Tề Tiểu Tô nhìn thấy nét mặt của gã, khóe môi gã lại chậm rãi nhếch lên, lộ ra một nụ cười có phần kỳ quái.

Tim Tề Tiểu Tô lạnh đi.

"Đinh! Trên người gã đàn ông này có bom hẹn giờ!"

Hệ thống Tiểu Nhất đột ngột cảnh báo, nhưng lại không nhắc cô né tránh.

"Mục tiêu của gã có phải là tôi không?" Toàn thân Tề Tiểu Tô đổ mồ hôi lạnh, nhưng ngoài mặt vẫn giả như không có chuyện gì xảy ra, chỉ như lơ đãng nhìn đi chỗ khác, không nhìn gã đàn ông kia nữa.

Trên thực tế, sợi dây cung trong lòng cô đã kéo căng lên rồi.

"Không thể xác định được mục tiêu!" Hệ thống Tiểu Nhất trầm trọng nói: "Vì thế, chắc chắn gã sẽ không kích ngòi nổ trong thang máy, nếu không bản Hệ thống đã có thể dự báo được rồi."

Không thể xác định được mục tiêu, như vậy có phải cũng có nghĩa là rất có thể mục tiêu của gã không phải là cô, mà là... một người hoặc một số người xui xẻo nào đó trên tầng 20 không?

Nhưng dù không phải hướng về phía cô, thì cô cũng không thể thấy chết mà không cứu được. Hơn nữa, công ty của cô ở ngay tầng 19, nếu tầng 20 mà nổ, chưa biết chừng cũng sẽ nổ xuống tận công ty cô.

"Cậu có biết còn bao lâu nữa quả bom kia sẽ nổ không?"

"Đồng hồ đếm ngược còn mười lăm phút nữa."

Trong lúc cô đang nói chuyện thì thang máy đã đến tầng 19 rồi, thậm chí gã đàn ông kia còn tránh sang một bên nhường đường cho cô.

Cô đã không còn nhìn thấy cảm xúc gì trên mặt gã nữa.

Tề Tiểu Tô bước ra khỏi thang may, đi về phía công ty mình. Chờ cửa thang máy đóng lại, cô lập tức đổi lại phi nước đại.

Vừa đến cửa, cô gặp phải Khưu Linh Phương đang bước ra. Thấy Tề Tiểu Tô, mắt cô ấy sáng lên, "Tề tổng..."

"Chị Linh, báo cảnh sát! Có phần tử nguy hiểm giấu bom hẹn giờ trên người đi lên tầng 20, nhanh lên!"

Tề Tiểu Tô vội ném lại một câu rồi lập tức chạy về phía cầu thang bộ, lao lên tầng trên.

Khưu Linh Phương sợ đến mức trắng bệch mặt, không dám hỏi lại câu nào, vội vàng lấy điện thoại ở quầy lễ tân gọi cảnh sát.

Lúc này, người trong công ty đều đã bị chuyện này đánh động, vừa nghe thấy Tề tổng của họ chạy một mình lên tầng trên, mọi người đều quay sang nhìn nhau, đám Tôn Hổ cũng vội chạy lên tầng theo cô.

Cách cao ốc Hách Uy khoảng hơn hai trăm mét có một bốt cảnh sát. Vì nơi này khá đặc biệt, nên bốt cảnh sát này luôn có ít nhất hai viên cảnh sát trực ban.

Sau khi báo cảnh sát, hai viên cảnh sát này lập tức chạy vào trong cao ốc Hách Uy.

Vệ Thường Khuynh ngồi cạnh cửa kính cũng vừa khéo nhìn thấy cảnh này.

Sắc mặt hai viên cảnh sát kia rất hốt hoảng, dường như đang rất căng thẳng và vô cùng sợ hãi, khó xử.

Có chuyện gì xảy ra rồi sao?!

Vệ Thường Khuynh vội đứng dậy đi ra ngoài.

Nhân viên phục vụ nữ luôn chú ý đến anh vội ngăn anh lại, sắc mặt hơi rối rắm nói, "Xin lỗi, anh còn chưa thanh toán ạ..."

Thanh toán...

Thời khắc này, Thiếu soái đại nhân rất buồn bực.

Nếu biết trước thế này thì anh đã lấy của Tề Tiểu Tô chút tiền phòng thân rồi.

"Bạn gái tôi ở trên tầng, vừa rồi tôi thấy có cảnh sát chạy vào, tôi lo trên tầng có chuyện gì, muốn chạy lên đó xem thế nào, lát nữa sẽ quay lại thanh toán."

Anh thử giải thích với cô ta.

Nhân viên phục vụ nghe thấy vậy, sắc mặt chợt biến đổi rất nhiều màu sắc.

Lúc Vệ Thường Khuynh bước vào, tất cả mấy người phục vụ các cô đều bị cuốn hút, luôn thầm đoán anh ấy là cậu ấm nhà giàu nào, hay là CEO công ty nào đó v.v..., còn đang nghĩ cách tiếp cận làm quen cơ, thế mà giờ còn không có tiền trả tiền cà phê à?!

Đùa cái khỉ gì thế!

Lại còn có bạn gái rồi nữa cơ.

Thất vọng quá đi mất.

"Ô! Là anh đấy à?! Tình cờ quá!" Một giọng nói ngạc nhiên vui vẻ vang lên.

Vệ Thường Khuynh quay đầu nhìn, hình như ánh mắt cô gái này hơi quen quen?!

"Tôi là Khả Nhi đây mà, Lôi Khả Nhi ấy, chúng ta đã gặp nhau ở quán cơm thị trấn Minh Quang mà!" Lôi Khả Nhi hoàn toàn không ngờ sẽ gặp Vệ Thường Khuynh ở đây, cô ta kinh ngạc rồi vội móc ví ra, "Tôi mời anh cốc cà phê này nhé!"

Cô ta rút tiền đưa cho nhân viên phục vụ.

_________________________________

Chương 273: Không dám nói bừa - Nham hiểm

Tề Tiểu Tô chạy lên tầng 20, vì Hệ thống Tiểu Nhất đã khống chế toàn bộ hệ thống camera giám sát, nên chỉ loáng cái cô đã biết gã đàn ông kia ở đâu.

Gã đang bước vào một công ty, nhưng điều khiến cô thấy lạ là sau khi gã đi vào, nhân viên lễ tân lại vẫn tiếp đón gã như thường, hơn nữa còn đưa gã vào trong.

Đây là hình ảnh mà camera giám sát ở quầy lễ tân của công ty ghi lại được, nhưng sau khi vào trong thì không có camera nữa, Hệ thống Tiểu Nhất cũng không tra rõ được.

"Làm cái quái gì thế nhỉ? Lẽ nào mục tiêu của gã là người trong công ty đó?"

Tề Tiểu Tô bước về phía công ty kia, chỉ có mười lăm phút, hiện giờ đồng hồ đếm ngược đã bớt đi ba phút rồi, cũng không biết cảnh sát có đến kịp không. Nếu họ không kịp đến, thì cô làm thế nào để khuyên toàn bộ người trong công ty rời khỏi đây?

"Lỡ bom nổ, cô phải nhớ, mau chóng trốn vào trong không gian đấy nhé. Không gian có thể chống được bom nổ." Hệ thống Tiểu Nhất nhắc cô trước.

Tề Tiểu Tô thoáng thở phào nhẹ nhõm, đúng thế, cô còn có không gian làm bùa bảo mệnh cơ mà.

Ngay khi cô đang đi về phía công ty kia, thì phía bên kia có hai người vừa bước ra khỏi thang máy, cũng đang đi về phía này. Nhìn thấy Tề Tiểu Tô, một trong hai người hơi ngạc nhiên cũng thoáng vui vẻ gọi: "Cô Tề?"

Nghe thấy giọng Nghiêm Tắc Thâm, Tề Tiểu Tô hơi sững sờ, mà đi bên cạnh Nghiêm Tắc Thâm lại là một người phụ nữ cô không biết. Cô ta khoảng ba mươi tuổi, tóc thẳng chấm vai, mắt ngọc mày ngài, khuôn mặt hơi tròn một chút, môi đầy đặn đỏ hồng, ánh mắt rất sáng.

Vừa nhìn đã cảm thấy người phụ nữ này là một người rất dịu dàng, gần gũi, dường như Nghiêm Tắc Thâm rất che chở cho cô ta, nhưng giữa hai người lại không hề có chút mờ ám gì.

"Nghiêm tổng?"

"Mấy hôm nay tôi cứ tìm cô mãi, bố tôi rất lo cho cô." Nghiêm Tắc Thâm lo lắng nói.

Trong lòng Tề Tiểu Tô chợt thấy hơi áy náy với Nghiêm lão, nhưng giờ lại không phải lúc hàn huyên tâm sự, cô vội hỏi: "Anh định vào công ty khoa học công nghệ Vân Sở kia à?"

Khoa học công nghệ Vân Sở chính là công ty mà gã đàn ông kia vừa vào.

"Ừ." Nghiêm Tắc Thâm nhận ra vẻ lo lắng vội vàng của cô, lại nói nhanh hơn, "Vị này chính là cô Vân Tú, tổng giám đốc của khoa học công nghệ Vân Sở. Tú Tú, vị này là Tề Tiểu Tô, lúc trước không phải em vẫn nói với anh là muốn làm quen với cô ấy sao?"

"Cô Tề đúng là danh bất hư truyền." Vân Tú mở lời, giọng nói lại vô cùng nhẹ nhàng trẻ trung, y như một cô thiếu nữ vậy, rất ngọt ngào, nũng nịu.

Dung mạo và giọng nói này khiến Tề Tiểu Tô cực kỳ có cảm tình với cô ta.

Nếu gã đàn ông kia nhằm vào Vân Tú thì sao?

"Chào chị, Vân tổng, tạm thời đừng nói chuyện với tôi vội, giờ có một chuyện rất khẩn cấp cần xử lý. Vừa rồi trong thang máy tôi có gặp một người đàn ông mặc áo đen, vô tình phát hiện trên người gã có mang bom hẹn giờ, mấy phút trước gã vừa vào khoa học công nghệ Vân Sở, nhân viên lễ tân của chị đã đón tiếp gã, đưa gã vào trong rồi. Tôi không biết gã nhằm vào ai, nhưng giờ trên đồng hồ đếm ngược chỉ còn khoảng bảy tám phút nữa thôi, không kịp gỡ bom nữa đâu. Chị mau nghĩ cách bảo toàn bộ nhân viên rời khỏi đây đi!"

Vân Tú nghe mà hoảng hồn, ánh mắt nhìn Tề Tiểu Tô đầy vẻ nghi hoặc.

Nghiêm Tắc Thâm hít một hơi lạnh, lập tức kéo tay Vân Tú: "Cô Tề sẽ không lừa em đâu, tin cô ấy đi!"

"Vậy... vậy phải làm sao bây giờ?" Vân Tú cuống cả lên, giọng nói lại càng mềm mại hơn, vô cùng đáng thương, y như một con cừu non bị sợ hãi vậy.

Nghiêm Tắc Thâm đang nói chuyện, nhân viên lễ tân đã nhìn thấy họ, thoáng ngạc nhiên rồi vui vẻ nói: "Vân tổng, anh Lại đã chờ chị một lúc rồi đấy ạ, anh ấy đang trong phòng họp."

Vân Tú căng thẳng trợn trừng mắt nhìn Tề Tiểu Tô: "Có phải người đàn ông đó cao khoảng 1m73, nhìn khuôn mặt hơi u ám không?"

Tề Tiểu Tô khẽ gật đầu.

"Đúng là anh ta rồi! Tắc Thâm, là Lại Năng. Là Lại Năng đó."

Tề Tiểu Tô không biết Lại Năng là ai, nhưng xem ra gã hẳn là người mà họ đều quen biết cả, hơn nữa, có thể lần này Nghiêm Tắc Thâm tới đây cũng vì đã hẹn trước rồi.

Như vậy, rất có thể mục tiêu của gã kia chính là hai người họ, hoặc là một trong hai người.

Hiện giờ cô không có thời gian ngồi đoán quan hệ giữa ba người họ, lập tức vẫy tay gọi cô lễ tân kia: "Cô dùng cách nhanh nhất, gọi hết toàn bộ nhân viên trong công ty tới đây, cứ nói là họp đột xuất. Nhanh lên!"

Tuy giọng nói và ngoại hình của Vân Tú đều có vẻ ngây thơ mềm mại, dịu dàng, nhưng vào thời điểm đặc thù như thế này thì cô ta hoàn toàn không hồ đồ chút nào. Sau khi bình tĩnh lại, cô ta lập tức nói với nhân viên lễ tân kia: "Làm theo cô ấy nói đi, mau lên!"

Lúc này, hai viên cảnh sát đã chạy lên tới nơi, một người nhanh chóng giải thích tình hình với họ, một người lại bước vội về phía cửa, thò đầu vào trong thăm dò tình hình.

Tề Tiểu Tô chợt cảm thấy không ổn: "Quay lại! Đừng nhìn vào trong!"

Nhưng đã quá muộn rồi, viên cảnh sát kia mặc nguyên cảnh phục, gã đàn ông bên trong lại khá nhạy cảm, ngay khi nhìn thấy mấy nhân viên công ty cùng chạy ra ngoài, gã đã ra khỏi phòng họp để dò xét rồi, vừa khéo đụng phải viên cảnh sát kia.

"Vân Tú! Nghiêm Tắc Thâm! Các người đến rồi phải không?! Vào đây ngay lập tức, nếu không, tao sẽ giết họ!"

Gã kia dịch chân một cái, đạp bay một chiếc ghế ra đập ngã hai người nhân viên, những người khác thấy tình hình đột biến như vậy cũng hét ầm lên, không dám động đậy nữa.

Chỉ mới có ba người chạy được ra, bao gồm cả cô lễ tân kia.

"Trong công ty có tất cả bao nhiêu người?" Tề Tiểu Tô hỏi cô lễ tân.

"Bây giờ... bây giờ chắc còn khoảng mười một người ở bên trong nữa..." Lễ tân kia sợ đến trắng bệch mặt mũi. Hiện giờ họ cũng đều chưa biết là trên người gã đàn ông kia có mang bom hẹn giờ, nhưng kiểu uy hiếp bạo lực đến mức muốn giết người đã đủ khiến tim họ đập điên cuồng rồi.

Hai viên cảnh sát kia càng căng thẳng hơn, lặng lẽ rút súng ra, nòng súng chĩa thẳng về phía cửa ra vào, nhưng họ không nhìn thấy tình hình bên trong, vì cửa chỗ lễ tân và không gian bên trong còn có một góc rẽ.

"Người bên trong nghe đây, không được làm con tin bị thương, bọn họ không thù không oán gì với anh cả, có chuyện gì chúng ta sẽ từ từ nói."

Một viên cảnh sát hô to.

"Gọi Vân Tú và Nghiêm Tắc Thâm vào đây, cứ một phút không vào tao sẽ giết một người. Để tao xem ở đây có bao nhiêu người cho tao giết nào!"

Giọng nói âm u của gã đàn ông tên Lại Năng kia truyền ra.

Tim Vân Tú thắt lại, vô thức bước lên phía trước một bước, Nghiêm Tắc Thâm vội kéo cô ta lại, "Tú Tú! Em điên rồi à? Hắn có bom đấy!"

"Nhưng em không thể đứng nhìn các nhân viên trong công ty của em mất mạng một cách vô cớ như thế được!" Vân Tú không khỏi nức nở.

"Tao đếm đến ba, nếu chúng mày còn không vào, tao sẽ giết ngay một người. Một..."

"Tôi vào!" Nghiêm Tắc Thâm đẩy Vân Tú vào lòng Tề Tiểu Tô, "Cô Tề, tuyệt đối đừng để cô ấy vào!" Nhưng anh ta vừa nói dứt lời, Vân Tú đã đẩy tay anh ta ra chạy thẳng vào trong cửa công ty.

"Lại Năng! Tôi vào đây rồi, anh đừng làm bọn họ bị thương!"

"Chết tiệt!" Nghiêm Tắc Thâm cũng không có tâm trí nào để ý đến Tề Tiểu Tô nữa, vội vàng chạy vào theo.

Tề Tiểu Tô nhíu mày, sải bước bước vào trong.

Lúc Vệ Thường Khuynh đến, vừa khéo nhìn thấy bóng lưng cô biến mất sau cửa. Anh cũng không kịp nghĩ gì nhiều, nhanh chóng lao vào theo cô.

Lôi Khả Nhi đi theo anh vẫn còn định bám theo tiếp, lại bị một viên cảnh sát kiên quyết ngăn lại.

"Các người điên hết rồi à, vào thêm một người là cảnh sát lại phải cứu thêm một người! Đều cuống lên muốn đi đầu thai hay sao thế hả?" Họ vội vàng liên hệ với tổng cục, yêu cầu đội cứu viện đến nhanh một chút.

Mà Tề Tiểu Tô vừa vào, nhìn thấy tình cảnh bên trong, cô cũng thoáng sững người lại.

_____________________________

Chương 274: Ngầu tới mức khiến người ta động lòng

Ba khẩu súng đồng loạt nhắm thẳng vào cô, mà Vân Tú và Nghiêm Tắc Thâm lại bị một khẩu súng khác chế ngự, mặt đầy vẻ hoảng hốt, không dám động đậy.

Cách họ không xa, có bảy tám nhân viên sợ hãi co rúm lại trong góc phòng, một người khác đang chĩa súng vào họ.

Gã đàn ông mang bom hẹn giờ trên người mà Tề Tiểu Tô đã gặp trong thang máy thì đang ghếch một chân ngồi lên bàn làm việc bên cạnh, cười đểu nhìn Tề Tiểu Tô.

"Mày chính là Tề Tiểu Tô gần đây rất cao giá, rất nổi tiếng đó hả? Chà chà, quả là rất xinh xắn. Nếu bị nổ thành thịt nát thì đáng tiếc quá."

Vừa nói, gã vừa cởi cúc áo khoác, để lộ ra quả bom hẹn giờ đang buộc quanh eo, con số hiển thị trên đó đang lóe lên.

Vẫn còn sáu phút nữa.

Tề Tiểu Tô lạnh giọng nói: "Tức là, ông đến đây là vì tôi à?"

Vừa dứt lời, cô đã bị một người kéo lùi lại phía sau, bóng người cao to thẳng tắp chắn trước mặt cô, giống như một ngọn núi cao, che cho cô an toàn tuyệt đối.

"Thiếu soái..."

Sao anh ấy cũng lên đây? Không phải đang ngồi uống cà phê dưới nhà sao?

"Im ngay."

Vệ Thường Khuynh lạnh mặt. Chỉ lên công ty có một chút thôi mà đã để mình rơi vào tình cảnh nguy hiểm thế này, rốt cuộc cô giỏi chuốc họa vào thân đến mức nào chứ.

Tề Tiểu Tô mím môi.

Có phải cô muốn thế đâu, đến giờ cô vẫn còn chưa rõ được rốt cuộc chuyện này là thế nào đây. Cái gã tên Lại Năng này từ đâu chui ra thế, cô có biết đâu.

Còn nữa, chẳng phải hệ thống an ninh của cao ốc Hách Uy cao cấp lắm sao? Giờ nhiều người cầm súng lên lầu thế này mà không có ai phát hiện ra à?

Xem ra, mấy người kia đã lẻn vào đây trước Lại Năng một bước rồi, chỉ chờ đợi để phối hợp với gã. Mà nếu Lại Năng thực sự nhằm vào cô, thì chắc chắn gã cố tình chạy theo cô vào thang máy, cố tình để lộ ra nụ cười kỳ quặc đó với cô để thu hút sự chú ý của cô, vì nếu như vậy, chắc chắn cô sẽ tò mò, sẽ chú ý đến gã...

"Không đúng." Hệ thống Tiểu Nhất nói: "Gã đàn ông này biết rõ cô có thể nhận được ra trên người gã có bom hẹn giờ. Nhưng làm thế nào gã biết được?"

Tề Tiểu Tô nghe vậy cũng sửng sốt.

Đúng thế, làm sao đối phương biết được?

"Quả nhiên, thiên hạ đồn là con nhóc này rất tà ma, quả đúng là rất tà ma." Lại Năng muốn nhìn Tề Tiểu Tô nhưng không nhìn được, liền sa sầm mặt nói với Vệ Thường Khuynh: "Thằng oắt này ở đâu chui ra đây? Muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân à? Tao khuyên mày một câu, đừng có xía vào chuyện của người khác. Giờ thì tránh ra, tao còn có thể giữ mạng cho mày, nếu không, đứa đầu tiên ăn đạn sẽ là mày đấy."

Có lẽ gã cho rằng uy hiếp như vậy, Vệ Thường Khuynh sẽ lập tức tránh ra ngay, happy ending. Nhưng không ngờ nghe gã nói xong, Vệ Thường Khuynh chỉ lạnh lùng nói: "Nói nhảm nhiều thế làm gì, nói thẳng mục đích của chúng mày đi."

"Thiếu soái, bom sắp nổ rồi." Tề Tiểu Tô đứng sau lưng Vệ Thường Khuynh, không dám ló đầu ra. Thật ra không phải cô sợ gì đám người kia, mà là sợ lỡ cô làm trái ý của anh, qua chuyện này Vệ Thường Khuynh sẽ lại huấn luyện cô điên cuồng mất. Thế nên cô chỉ dám nấp sau lưng, chọc chọc vào eo nhắc nhở anh.

Thật ra, mỗi lần đối diện với kẻ địch, rất ít khi Vệ Thường Khuynh giao sau lưng mình cho người khác, càng không có chuyện để người khác chạm vào. Nhưng giờ cô nhóc này lại dám dùng đầu ngón tay chọc chọc vào sau eo anh trong thời điểm thế này, tình cảnh thế này...

Mà cũng đến lúc này anh mới phát hiện ra vị trí đó là nơi nhạy cảm của mình...

Toàn thân suýt tê dại cả đi, một luồng nhiệt bốc lên khiến cả người anh suýt nữa kéo căng lên.

Cô nhóc chết tiệt này...

Vào thời điểm thế này mà anh lại muốn 'xử lý' cô.

"Thủ đoạn hạng ba, một quả bom đất, uy lực nhỏ đến mức không nổ vỡ được cái thùng rác mà cũng đáng phải căng thẳng à?" Anh lạnh lùng nói, không biết câu này là nói với Tề Tiểu Tô hay là nói với Hệ thống Tiểu Nhất.

Nói chung, nghe câu đó xong, cả bạn Tề và bạn Tiểu Nhất đều "ặc" một tiếng rồi im thin thít như thịt nấu đông.

Thế nên, đây chính xác là ván cờ bày ra dành cho cô à? Có cần phải quanh co lòng vòng thế không? Muốn giết thì giết, muốn đánh thì đánh, sao phải lôi cả công ty nhà người ta vào, còn bày ra cả trò này nữa?

Tề Tiểu Tô lại không hề biết, lúc trước cô luôn dựa vào Hệ thống để tránh tất cả mọi người, những người này hoàn toàn không tìm thấy cô! Vì thế, khi tra ra được là công ty cô nằm ở đây, mấy người này mới luôn phủ phục ở cao ốc Hách Uy để chờ.

Lúc cô và Vệ Thường Khuynh ăn cơm gần đó, vừa khéo bị một cơ sở ngầm của bọn họ nhìn thấy, lập tức thông báo cho Lại Năng.

Mà việc muốn thăm dò xem có phải cô thực sự có gì đó tà ma hay không, hoàn toàn là ý của người đứng sau lưng sai bảo Lại Năng.

Bị Vệ Thường Khuynh bóc mẽ thẳng thừng về uy lực của quả bom hẹn giờ, sắc mặt Lại Năng hơi biến đổi, tức tối nói: "Quả bom có lực nổ yếu như vậy là do ông chủ tao yêu cầu. Nếu mày muốn thấy bom nổ chết người, thì cho tao một ngày thôi. Ngày mai tao sẽ làm ra một quả nổ chết mày chơi cho vui."

"Chỉ sợ mày không còn thời gian, cũng không còn cơ hội nữa." Tay Vệ Thường Khuynh luồn ra sau lưng, lạnh lùng nói, "Tao ghét nhất là có người chĩa súng vào... người yêu của tao."

Vừa dứt lời, bốn tiếng súng 'pằng pằng pằng pằng' đã vang lên.

Nhân viên có mặt ở hiện trường đều sợ tới mức bịt chặt tai hét ầm lên, Nghiêm Tắc Thâm che chặt cho Vân Tú bổ nhào xuống dưới bàn làm việc, trong lúc hỗn loạn, không ai nhìn được rõ xem rốt cuộc là ai ra tay trước, ai nổ súng trước, ai bị trúng đạn.

Mà khi trong này đang vô cùng hỗn loạn, hai viên cảnh sát bên ngoài lại trắng bệch mặt.

"Thôi xong rồi, xong rồi, sao lại bắn nhiều thế?"

"Vân tổng, Vân tổng!" Mấy nhân viên may mắn chạy thoát ra ngoài của Khoa học công nghệ Vân Sở đều khóc ầm lên gọi Vân Tú, nhưng không ai dám lại gần đó, ngược lại còn muốn chạy trốn khỏi đây, có điều chân tay mềm nhũn cả nên không chạy nổi.

Vệ Thường Khuynh đạp chân vào vết thương của Lại Năng, thầm giẫm mạnh một cái, Lại Năng đau gần chết.

Gã thực sự không dám tin, thế cục thế này rồi mà vẫn để hai người đó xoay chuyển lại được, thực sự khiến người ta không thể tưởng tượng nổi.

Đúng vậy, là hai người.

Vệ Thường Khuynh vốn tưởng với sức của mình là đủ để bảo vệ Tề Tiểu Tô an toàn, nhưng vừa rồi cô chọc anh khiến toàn thân anh tê dại, nên quyết định sẽ nhân cơ hội này huấn luyện cô thêm. Vì vậy anh mới đưa tay ra sau lưng ra hiệu hai lần.

Hợp tác với Hệ thống lâu rồi, anh biết nó hiểu thủ thế đó có ý nghĩa gì.

Quả nhiên, Hệ thống Tiểu Nhất vừa nhìn thấy thủ thế của anh lập tức giải nghĩa cho Tề Tiểu Tô nghe.

Một người khống chế hai người, bẻ quặt tay họ, chĩa nòng súng về phía người của họ, bắn.

Anh làm chuyện này rất dễ dàng, nhưng anh không dám chắc lắm về thực sự của Tề Tiểu Tô, có điều, lại một lần nữa biểu hiện của Tề Tiểu Tô khiến anh phải kinh ngạc.

Cô nhanh chóng phi người về phía trước, hai tay một trái một phải đập trúng vào cổ tay của hai gã đàn ông, đồng thời bẻ quặt cổ tay hai người, hướng nhắm bắn thay đổi, ngược với hướng nhắm bắn của Vệ Thường Khuynh, rồi ấn ngón tay họ ép họ nổ súng không chút do dự.

Động tác gọn gàng nhanh nhẹn rất đẹp mắt, ngầu tới mức nhìn cô như vậy, anh lại cảm thấy nhiệt huyết tuôn trào.

Còn một kẻ còn lại, anh tính toán chính xác phản ứng của đối phương, vừa phát hiện ra biến cố chắc chắn sẽ vô thức chuyển nòng súng ra khỏi người mấy nhân viên kia chĩa sang phía họ. Mà sau hành động vô thức đó, chắc chắn gã sẽ cho rằng kẻ thù của mình là đàn ông, cũng chính là anh.

Vì vậy, anh lập tức kéo Lại Năng vừa trúng đạn lên làm lá chắn. Lại Năng xui xẻo lại trúng một phát nữa.

Chỉ trong một chút thời gian đó thôi, Tề Tiểu Tô đã lao lên, đôi chân dài quét một cái khiến súng của gã bay tuột khỏi tay.

___________________________

Chương 275: Dám gọi cô tới à?!

Nhìn thấy thời gian đếm ngược trên quả bom kia chỉ còn lại mấy giây, Vệ Thường Khuynh cười lạnh giật nó ra, đưa mắt nhìn quanh bốn phía, sau đó ném bừa đi.

Quả bom đó bị ném vào một chiếc túi đựng rác màu đen móc trong thùng rác nhựa, nổ bùm một tiếng trầm đục. Một ít vụn giấy bên trong thùng rác bị nổ bay ra ngoài, nhưng thùng rác vẫn đứng yên lành trên đất, túi rác cũng chỉ bị đốt thủng mấy vết nhỏ, nhưng chỉ thoáng cái là tắt. Quả nhiên thùng rác nhựa kia vẫn nguyên vẹn không sao cả.

Mọi người gần như đều thở phào nhẹ nhõm rồi quỵ xuống đất, nhưng có ba bốn nhân viên nam lại rất tinh mắt, biết điều, vội chạy qua đỡ Vân Tú lên, cũng có người giúp trói mấy gã đàn ông kia lại.

Mấy người này lẻn vào trong công ty mà lại không có ai biết, nghĩ thôi cũng đã thấy sợ rồi.

Nhưng vì phát hiện ra mình đã vượt qua thời khắc nguy hiểm, nên máu nhiều chuyện trong người mấy cô nhân viên nữ lại bùng lên.

Tuy ngồi bệt dưới đất nhìn rất nhếch nhác, nhưng ánh mắt lại không nhịn được cứ nhìn sang phía Tề Tiểu Tô và Vệ Thường Khuynh.

"Có phải là một đôi không nhỉ? Ngầu quá đi mất!"

"Cậu nói anh chàng kia hay cô gái kia?"

"Cả trai cả gái đều ngầu ấy! Họ có phải ngôi sao không nhỉ?"

"Lẽ nào là minh tinh phim hành động? Chắc không phải đâu, trước giờ chưa từng nhìn thấy họ, mặt lạ lắm! Nếu họ mà là ngôi sao thật, thì với điều kiện thế này chắc chắn sẽ phải nổi tiếng lắm rồi!"

Trong lúc họ đang hào hứng bàn tán, cảnh sát đã lao vào trong.

"Anh đi trước." Vệ Thường Khuynh vỗ nhẹ vào vai Tề Tiểu Tô, "Cho anh tiền đi, anh quay lại quán cà phê trả tiền rồi đi mua điện thoại di động. Lát nữa anh gọi cho em."

Vân Tú đang nói chuyện với cảnh sát, liếc mắt nhìn thấy cảnh Tề Tiểu Tô rút một tấm thẻ ngân hàng ra đưa cho Vệ Thường Khuynh. Cô ta hơi khó hiểu, thoáng nhíu mày.

Nhìn cậu thanh niên kia đâu giống hạng người đi cầm tiền của phụ nữ chứ.

Mà chờ đến khi tất cả mọi người ở hiện trường đều chứng thực rằng chính Tề Tiểu Tô và một người thanh niên tuấn tú đã ra tay khống chế mấy người này, thì cảnh sát chỉ nhìn thấy mỗi Tề Tiểu Tô đang ngồi trước một cái máy vi tính trên bàn làm việc, nhướng mày cười với họ, còn đã không nhìn thấy người thanh niên tuấn tú kia đâu nữa.

Một viên cảnh sát bước tới trước mặt Tề Tiểu Tô, quan sát cô một chút, trong lòng luôn cảm thấy cô không thể ra tay được, chắc hẳn chỉ là cậu thanh niên kia làm thôi, mới hỏi: "Cô bé, anh thanh niên vừa rồi đi cùng em tên là gì? Anh ta đi đâu rồi? Chúng tôi cần mời anh ta về đồn lấy khẩu cung, còn một số vấn đề và thủ tục sau này cần anh ta phối hợp nữa, em gọi anh ta về được không?"

"Không gọi được ạ."

Tề Tiểu Tô lắc đầu, vẫn ngồi trên ghế cạnh bàn làm việc, lắc la lắc lư.

Dáng vẻ này của cô khiến viên cảnh sát kia nổi đóa lên: "Sao lại không gọi được? Nghe nói vừa rồi còn ở đây làm anh hùng cơ mà, giờ chúng tôi vừa đến đã lẩn mất là thế nào? Còn nữa, nghe nói anh ta rất hiểu biết về quả bom kia, gọi anh ta quay lại giải thích chút đi! Cô cũng phải giải thích đấy, làm sao cô biết chắc được trên người gã đó có mang bom?"

Lẩn mất?

Quay lại giải thích?

Trong lòng Tề Tiểu Tô chợt tức giận lạ lùng, nụ cười cũng càng sâu hơn.

Cô đứng dậy, phủi quần phủi áo, bước lại gần viên cảnh sát kia một bước: "Xin hỏi, anh muốn mời chúng tôi đến Cục Cảnh sát phải không? Anh chắc chứ? Có cần gọi điện thoại hỏi thủ trưởng của các anh xem có muốn đưa tôi về Cục Cảnh sát hay không không? Phải rồi, nhớ báo tên đầy đủ của tôi nhé. Tôi là Tề Tiểu Tô."

Cô cũng rất muốn biết, Úc Hà Tâm có còn dám mời cô quay về đồn cảnh sát hay Cục Cảnh sát đó nữa không.

Viên cảnh sát kia lại rất cứng đầu, nghe cô nói vậy, lập tức trầm giọng nói: "Cô tưởng tôi không dám gọi à?" Nói rồi anh ta rút điện thoại ra bấm số.

"Đồn trưởng ạ, em, Tiểu Lâm đây ạ. Vâng. Giờ em đang ở cao ốc Hách Uy, phần tử phạm tội đã bị khống chế toàn bộ rồi ạ, nhưng ở đây có hai người có liên quan đến vụ án, lát nữa bọn em muốn đưa họ về lấy khẩu cung. Một trong hai người tên là Tề Tiểu Tô..." Anh ta nói tới đây liền liếc sang nhìn Tề Tiểu Tô, ra vẻ khiêu khích, nhìn đi, gọi điện thoại rồi, cũng báo cả tên rồi nhé, lát nữa cô chỉ có thể theo chúng tôi về thôi. Một cô nhóc con mà ngang ngược cái gì không biết.

Nhưng ngay lúc này, ở đầu dây bên kia, đồn trưởng của họ liền quát ầm lên: "Không cần."

Viên cảnh sát kia giật thót mình, vô thức đưa điện thoại ra xa một chút, tiếng quát bên kia to đến mức cả Tề Tiểu Tô cũng nghe thấy.

Dường như đồn trưởng kia cũng biết mình phản ứng hơi quá, hít thở sâu một vài hơi rồi vội nói: "Tề Tiểu Tô phải không? Có phải là một cô bé rất xinh xắn tầm mười bảy mười tám tuổi không?"

"Vâng..."

Tiểu Lâm như nghe thấy tiếng đồn trưởng nhà mình hít sâu một hơi.

"Cậu tìm người khác lấy khẩu cung đi, phải nhớ, tuyệt đối đừng có động đến cô ấy, cũng tuyệt đối đừng có nói muốn đưa cô ấy về đồn, nghe rõ chưa?!"

Lời của đồn trưởng khiến Tiểu Lâm chỉ biết trợn tròn mắt ngạc nhiên.

Tề Tiểu Tô nhìn anh ta, cười nhạt nói: "Tôi có cần đi lấy khẩu cung nữa không?"

"Không... Không cần nữa."

Tiểu Lâm trợn mắt nhìn cô đi lướt qua người mình, trong lòng đột nhiên thấy hơi sợ hãi. Lẽ nào cô gái này có ô dù gì ghê gớm lắm sao?

Lúc này tâm trạng của Tề Tiểu Tô rất khó chịu, cũng may không biết là vị Cục trưởng Úc kia hay là Úc Hà Tâm nhanh tay nhanh chân, hạ lệnh ngay xuống dưới rồi. Nếu không, cô mà bị đưa đến đồn cảnh sát kia thì chắc chắn tâm trạng sẽ càng khó chịu nữa, chưa biết chừng có khi lại đập thêm một cánh cửa nữa ấy chứ.

"Cô Tề, cô..."

Nghiêm Tắc Thâm đỡ Vân Tú bước tới, nhìn Vân Tú có vẻ đã rất sợ hãi, nhưng trừ sắc mặt hơi trắng bệch ra thì cô ta vẫn giữ được vẻ trang nhã như bình thường.

Chắc chắn người phụ nữ này xuất thân từ gia đình có gia giáo rất nghiêm.

Một suy nghĩ thoáng lóe lên trong đầu Tề Tiểu Tô. Lúc này cô căn bản không ngờ tới rằng, sau này người phụ nữ đó sẽ có quan hệ gì với mình.

"Cô Tề, thành thật xin lỗi cô, Lại Năng vốn là bạn học thời cấp ba của tôi. Anh ta tự tìm chúng tôi nói muốn gặp mặt một lần, cũng chính anh ta đề nghị gặp ở công ty tôi. Chúng tôi cũng không ngờ anh ta lại gây ra chuyện thế này." Vân Tú dùng chất giọng rất đáng yêu ngây thơ đó để xin lỗi, khiến tim Tề Tiểu Tô cũng mềm đi.

"Đương nhiên không thể trách chị được, Vân tổng."

"Chuyện này không đơn giản như vậy đâu, cô Tề, thời gian này tốt nhất là cô nên cẩn thận một chút, lúc nào tiện có thời gian thì cùng ăn bữa cơm, nói chuyện kỹ càng nhé." Nghiêm Tắc Thâm nhìn Tề Tiểu Tô với vẻ lo lắng ra mặt.

Có vẻ cô bé này chọc phải chuyện phiền phức lớn rồi. Trong đầu anh ta thầm nghĩ có lẽ là Nghê Hào, nếu chuyện này là vì vụ đấu đá giữa bố anh ta và Nghê Hào mà khiến cho Nghê Hào oán hận Tề Tiểu Tô, thì nói thế nào cũng là trách nhiệm của Nghiêm gia bọn họ.

Tề Tiểu Tô gật đầu: "Trong lòng tôi cũng đã tính toán rồi. Không sao đâu ạ. Tôi đi trước đây, lúc nào có thời gian thì hẹn sau."

Cô bước ra khỏi Khoa học công nghệ Vân Sở, đi theo thang bộ xuống công ty của mình.

Cánh cửa kính được lau sạch đến mức như phát sáng đang đóng kín, xuyên qua lớp kính có thể nhìn thấy quầy lễ tân sang chảnh ở bên trong, bên trên quầy lễ tân bày một giỏ hoa rất tươi tắn rực rỡ, trên bức tường phía sau là mấy chữ lớn màu vàng rất bắt mắt "Công ty trách nhiệm hữu hạn Thịnh Tề thành phố D".

Một cô nhân viên nữ trẻ tuổi khá xinh đẹp mặc một chiếc váy công sở màu cà phê nhạt viền lụa màu rất vừa người đang đi ra sau quầy lễ tân, cầm một chiếc khăn lau trên mặt quầy.

Xem ra, cô gái này chính là lễ tân mới vào làm trong công ty, xinh đáo để ấy chứ.

Mặt tiền công ty hoành tráng, cô nhân viên lễ tân xinh đẹp trẻ trung, khiến tâm trạng của Tề Tiểu Tô cuối cùng cũng tốt lên một chút. Đây là công ty của cô đấy.

Kiếp trước khi cô còn là một đứa bé xui xẻo, đi thực tập còn bị người ta đạp thành vật hy sinh, nhưng giờ lại có công ty riêng của mình rồi! Cảm giác vui sướng hân hoan như trào dâng trong lòng Tề Tiểu Tô.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com