Reup Hoan Ke Hoach Theo Duoi Vo Yeu
Chương 121: Lại bị đồn đạiTề Tiểu Tô lắc đầu: "Không ạ, em sẽ ở chung cư Trường Ninh."
Dương Linh Linh ngẩn ra, suýt nữa thì buột miệng hỏi, không phải chung cư Trường Ninh sắp giải tỏa rồi sao?
May mà nhớ lại lời hôm qua Tề Tiểu Tô nói, muốn bọn họ giữ bí mật chuyện của cô, nên kịp thời nuốt xuống.
"Được rồi, em ngồi xuống đi."
Trong lớp bọn họ có mấy nữ sinh trong khoảng thời gian này đều khó chịu với Tề Tiểu Tô, trong đó có hai người chính là người lần trước giúp Hoàng Vũ Chân, còn có mấy người vốn dĩ hơi thích Chu Thuần, bởi vì lời đồn về Tề Tiểu Tô và Chu Thuần kia mà đố kị không ưa cô, còn có mấy người hoàn toàn chỉ là ghen tị với vẻ đẹp của Tề Tiểu Tô.
Vốn dĩ thấy Tề Tiểu Tô hiếm lắm mới đi học, lại đúng vào tiết của giáo viên chủ nhiệm, còn đến muộn nữa, bọn họ đang cười trên nỗi đau của người khác thầm chờ xem có bị cô Dương phê bình không. Ai ngờ cô chủ nhiệm lại hỏi mấy câu có vẻ rất quan tâm, rồi cho ngồi xuống, trong lòng bọn họ đều có chút tức tối bất bình.
Một nữ sinh tên là Cảnh Giai Giai không nhịn được đứng lên: "Cô Dương, nghe nói trong trường học đều đang đồn, lớp chúng ta có người không biết chừng mực, làm ra chuyện đáng xấu hổ! Chuyện này liên quan đến danh dự của tất cả học sinh lớp chúng ta, có phải nên điều tra kỹ không ạ?"
Sau khi Tề Tiểu Tô ngồi xuống cô ta lập tức đứng lên nói như vậy, tất cả mọi người đều nhìn Tề Tiểu Tô.Mấy ngày nay lời đồn liên quan đến việc Tề Tiểu Tô được đàn ông lớn tuổi bao nuôi càng lúc càng lan truyền rộng rãi trong trường học, đương nhiên bọn họ cũng đều nghe nói rồi, đặc biệt là mấy nữ sinh này, gần như ngày nào cũng tụ tập lại một chỗ mà buôn chuyện.
Bao gồm cả chuyện sau khi Tề Tiểu Tô cắt tóc, khí chất toàn thân như thay đổi hoàn toàn, bọn họ cũng đều mặc định rằng đó là do hiện giờ cô toàn mặc quần áo đắt tiền do đại gia bao nuôi tặng.
"Cảnh Giai Giai, đều là lời đồn, người hiểu biết sẽ không nghe những lời đồn vô cớ, em biết không? Chuyện không có căn cứ thì đừng hùa theo mọi người. Mau ngồi xuống đi, sắp vào lớp rồi."
Dương Linh Linh nhìn Tề Tiểu Tô, cô ngược lại rất bình tĩnh, giống như không nghe ra người ta đang nói cô vậy.
Trên thực tế cô ấy biết Tề Tiểu Tô chắc chắn thông minh hơn bất cứ ai trong lớp. Lời đồn này cũng không phải cô ấy không biết, anh trai cô ấy đã nói chuyện với Tằng Chí rồi, hy vọng anh ta tự viết đơn xin thuyên chuyển công tác, chủ động chuyển sang trường khác.
Đây đã coi như là giữ lại mặt mũi cho Tằng Chí rồi.
Chỉ tiếc Tằng Chí không biết điều, còn đập bàn với anh trai cô, nói là Tề Tiểu Tô bám vào được đại gia có máu mặt, nhưng anh rể ông ta cũng không phải ăn chay. Xem ra ông ta vẫn còn muốn đào bới lên nữa.
Cô ấy vốn định sau giờ học sẽ tìm Tề Tiểu Tô nói với cô chút về chuyện này.
Ai ngờ Tề Tiểu Tô tới muộn hai phút, lại để cho mấy đứa nhỏ này lôi ra nói.
Cảnh Giai Giai nghe vậy liền không phục: "Cô Dương, làm sao cô biết đây là chuyện không có căn cứ? Em cũng từng nghe một câu là không có lửa làm sao có khói. Nhưng nhìn thử người nào đó trong lớp chúng ta xem, hôm nay người ta còn mặc quần áo của VIV đấy ạ. Thưa cô, cô cảm thấy với gia cảnh như thế, người ta có thể mua được đồ đó sao?"
Hôm nay Tề Tiểu Tô cũng mặc quần áo của VIV, một bộ quần dài áo sơ mi, nhìn rất trẻ trung, nghệ sĩ. Đối với học sinh trung học mà nói, trang phục như vậy vẫn là rất mới lạ, rất bắt mắt, cho nên Tề Tiểu Tô đi đến đâu là thu hút ánh mắt của các nam sinh đến đấy.
Trong lớp bây giờ cũng chỉ có mình cô mặc quần áo VIV.
Thật ra thì đúng là trong lớp bọn họ cũng có mấy người có gia cảnh rất tốt, nhưng suy cho cùng, vẫn rất ít người bỏ ra mấy nghìn tệ để mua quần áo.
"Bạn học Cảnh Giai Giai, cậu nói tôi sao?" Tề Tiểu Tô cũng đứng lên, xoay người nhìn cô ta."Ai đáp chính là nói người ấy."
"Ồ, vậy thì đúng rồi. Cậu vừa nói gì nhỉ? Tôi được người ta bao nuôi à?" Tề Tiểu Tô hỏi rồi đi đến bên cạnh cô ta, Cảnh Giai Giai thấp hơn cô nửa cái đầu, cho nên cô là từ trên cao nhìn xuống cô ta.
"Tề Tiểu Tô, làm người đừng quá hư vinh! Cậu mới bao nhiêu tuổi mà đã bán rẻ cơ thể của mình rồi, bây giờ cậu còn dám ngang nhiên hỏi lại nữa à, cậu còn biết xấu hổ hay không? Đừng tưởng rằng cậu bám được đại gia có tiền là có thể đè lên đầu Hoàng Vũ Chân, bản thân người ta có bối cảnh gia đình tốt, cậu thì dựa vào cái gì chứ?"
Một nữ sinh khác cũng đứng lên, giơ tay vỗ lên vai Tề Tiểu Tô, xoay cô qua.
Nữ sinh này cao hơn Tề Tiểu Tô, cô ta cũng bắt chước Tề Tiểu Tô, từ trên cao nhìn xuống.
Mấy nữ sinh khác cũng đều phụ hoạ theo.
Tề Tiểu Tô bây giờ bị người vây quanh, trở thành trung tâm công kích.
Dương Linh Linh thấy tình thế không đúng, lập tức vỗ bàn một cái, lớn tiếng nói: "Các em làm gì thế hả? Các em không coi cô chủ nhiệm ra gì phải không? Mau về chỗ hết đi!"
Lúc này những nữ sinh kia mới tức tối không cam lòng nhìn Tề Tiểu Tô một cái, sau đó ngồi về chỗ cũ.
Nhưng Cảnh Giai Giai không nhịn được lại nói một câu: "Dù sao em cũng không hy vọng người như vậy học chung một lớp với chúng ta, về nhà em sẽ nói với bố em, chúng em nói không được, thì để cho phụ huynh đến nói!"
Tề Tiểu Tô ngồi về chỗ, lấy sách trong cặp ra, Dương Linh Linh lo lắng nhìn cô, có thể nhìn thấy ngón tay cầm sách của cô hơi trắng bệch.
Tiếng của Hệ thống Tiểu Nhất vang lên trong đầu Tề Tiểu Tô: "Người này tên là Cảnh Giai Giai, trong túi xách có một lắc tay bằng vàng, hẳn là Hoàng Vũ Chân cho."
Nói vậy, chuyện đã rất rõ rồi, chuyện này vẫn là do Hoàng Vũ Chân cố tình gợi lên.
"Tiểu Nhất, có phải nhìn dáng vẻ của tôi rất dễ bắt nạt không?" Tề Tiểu Tô hỏi.
Cô vốn không định tính toán với Hoàng Vũ Chân, chỉ vì một Chu Thuần, nhưng Hoàng Vũ Chân lại bắt nạt cô hết lần này đến lần khác, thật sự nghĩ cô là cái bánh bao mềm sao?"Ừm, bây giờ nhìn có vẻ rất dễ bắt nạt, nếu không thì, cô phản kích một lần cho bản Hệ thống xem xem?"
Tiếng của Hệ thống Tiểu Nhất vang lên.
"Đợi đó."
Cô vốn cũng là một người thù cực kỳ dai đấy nhé.
Sau tiết học này, mấy người Cảnh Giai Giai còn muốn vây lấy Tề Tiểu Tô, nhưng Dương Linh Linh lại gọi ngay: "Tề Tiểu Tô, đến phòng làm việc của cô một chút."
Tề Tiểu Tô đứng dậy, nhưng bọn họ còn chưa ra khỏi lớp học, một người phụ nữ ăn mặc rất thời trang, đeo kính gọng hồng nhạt đứng ở cửa gõ gõ cửa, nhìn Dương Linh Linh, "Xin hỏi cô có phải cô Dương không? Tôi là mẹ của Hoàng Vũ Chân, chị gái của Tằng Chí, có chút việc muốn tìm bạn học Tề Tiểu Tô lớp cô một lát."
Tất cả học sinh trong lớp đều ngẩn ra.
Nhưng đám Cảnh Giai Giai thì lại lộ ra vẻ mặt hưng phấn chờ xem kịch vui.
"Bà Hoàng đúng không ạ, mời bà đến phòng làm việc của tôi nói chuyện." Trong lòng Dương Linh Linh cũng kêu lên một tiếng không hay rồi.
"Không cần đâu, đến thẳng phòng hiệu trưởng đi."
Nói rồi, bà ta xoay người đi trước.
Dương Linh Linh cũng định đi theo, nhưng Tề Tiểu Tô lại đứng tại chỗ không nhúc nhích, cô cười nói: "Cô Dương, em cũng có chuyện muốn tìm hiệu trưởng, thời gian qua Nhất Trung chúng ta nổi tiếng về phong cách học tập tốt đẹp, bây giờ trong trường học xảy ra nhiều chuyện bịa đặt như vậy, có phải là nên điều tra và điều chỉnh lại bầu không khí bất lợi cho việc học hành thế này không ạ? Còn nữa, có phải em cũng có quyền tố cáo người tung tin đồn nói xấu đó không?"__________________________________________________________Chương 122: Khả năng gây thù chuốc oán với người khácBà Hoàng lập tức dừng lại, xoay người lại nhìn Tề Tiểu Tô, bà ta vốn đã định hình cô theo hai dạng, một là, cô chỉ là một nữ sinh trung học ngốc nghếch; hai là, đây là một con nhóc con dậy thì sớm, ham hư vinh.
Dù Tề Tiểu Tô là loại nào, bà ta cũng đều chuẩn bị ép Tề Tiểu Tô thôi học, hơn nữa còn muốn trút giận thay con gái bà ta.
Cho dù cô ta thật sự quen tổng giám đốc Nghiêm Tắc Thâm của tập đoàn Lập Hoa thì đã sao? Bà ta không tin Nghiêm Tắc Thâm sẽ trở mặt với chồng bà ta chỉ vì một tình nhân nhỏ có chút thú vị, có thể bao nuôi.
Phải biết rằng, dù gì chồng bà ta cũng là một cán bộ không nhỏ của phòng thuế. Doanh nghiệp mà muốn đấu với bọn họ, chắc chắn sẽ chịu thiệt.
Cho nên lần này bà Hoàng tới với vẻ rất vênh váo, kiêu ngạo.
Có đoán thế nào thì phản ứng của Tề Tiểu Tô cũng hoàn toàn không nằm trong dự tính của bà ta.
"Bạn học Tề Tiểu Tô, cháu có ý gì?"
Tề Tiểu Tô chớp mắt, nhìn bà ta: "Cháu ngại ngùng đấy ạ, xin lỗi, cháu không quen cô, tự dưng cô đến nói muốn tìm cháu như vậy, ai biết có phải người xấu hay không?"
Bà Hoàng tức giận, ngực nhấp nhô.Vẻ mặt xinh đẹp của Hoàng Vũ Chân hẳn là thừa hưởng từ bà ta, mặc dù bà ta đã gần bốn mươi tuổi, nhưng vẫn còn đẹp hơn người. Chỉ là không hiểu vì sao Tằng Chí em trai của bà ta lại không có gen xinh đẹp này. Tề Tiểu Tô chợt thấy tò mò về điều này.
"Tôi là Tằng Nhu, mẹ của Hoàng Vũ Chân, là Phó chủ nhiệm của Liên hiệp Phụ nữ thành phố, bây giờ cháu biết rồi chứ?"
Tằng Nhu trừng mắt nhìn cô.
Tề Tiểu Tô đi ra ngoài, "Mặc dù cháu không thân với Hoàng Vũ Chân, cũng không biết Liên hiệp Phụ nữ thành phố là làm cái gì, có điều, đúng là cháu cũng đang có chuyện muốn đến tìm hiệu trưởng, vậy thì cùng đi đi."
Nói rồi, cô đưa tay mời Tằng Nhu đi trước.
Dáng vẻ của việc chủ động đi như vậy với việc bị bà ta gọi mới đi là hoàn toàn khác nhau.
Dương Linh Linh đi bên cạnh cô, hơi lo lắng thấp giọng nói: "Tiểu Tô, hay là cứ giao chuyện này cho cô với hiệu trưởng xử lý là được rồi..."
Tề Tiểu Tô lắc đầu.
"Nếu không xử lý chuyện này, sau này tình cảnh của em ở trong trường sẽ càng khó khăn hơn."
Dương Linh Linh lặng lẽ cầm điện thoại gửi cho anh trai một tin nhắn.
Mà lúc này, Tề Tiểu Tô cũng gửi tin nhắn cho cậu út của mình, sau đó chuyển cho anh ta một khoản tiền.
Lúc bọn họ xuống tầng, có học sinh lớp mười hai nhìn thấy, vội chạy đi báo cho Chu Thuần.
"Chu Thuần, Chu Thuần, hình như mẹ của Hoàng Vũ Chân đến gây chuyện với Tề Tiểu Tô."
"Cái gì?"
Chu Thuần lập tức đứng lên, đúng lúc Hoàng Vũ Chân vừa đi vệ sinh về, cũng nghe thấy lời này, lập tức hếch cằm lên, "Đúng thế, hôm nay mẹ em đến là để hỏi xem rốt cuộc trường mình định xử lý Tề Tiểu Tô thế nào."
"Hoàng Vũ Chân, cậu bảo mẹ cậu đến đây đấy à? Rốt cuộc cậu muốn thế nào? Rốt cuộc các người có tư cách gì mà đòi xử lý em ấy?" Chu Thuần lạnh lùng nhìn cô ta.
"Chu Thuần, anh vẫn bị cô ta lừa dối rồi!" Chu Thuần càng đứng về phía Tề Tiểu Tô, Hoàng Vũ Chân càng hận Tề Tiểu Tô, "Đi thôi, chúng ta cùng đi xem xem rốt cuộc Tề Tiểu Tô là loại người gì! Mẹ em nhất định sẽ khiến cho cô ta lộ ra bộ mặt thật!""Cậu coi em ấy là yêu quái biến hình sao? Còn lộ ra bộ mặt thật nữa chứ." Một nam sinh lớp 12-1 không ưa Hoàng Vũ Chân không nhịn được giễu cợt.
Ngoài cửa truyền tới một giọng nói thản nhiên: "Nếu như bạn học Hoàng Vũ Chân đã nói như thế, vậy chúng ta cùng đi xem xem."
Mọi người quay đầu, lại thấy Bạch Dư Tây đút hai tay trong túi quần, đang đi ra.
"Đi, cùng đi xem xem."
Mấy nam sinh cũng nổi tính hóng hớt, kéo người đi ra ngoài.
Chu Thuần nhìn lướt qua Hoàng Vũ Chân một cái, cũng đi theo. Hoàng Vũ Chân nhìn theo bóng cậu ta, khẽ cắn môi, tức giận gọi mấy nữ sinh cũng đi theo.
Tề Tiểu Tô không ngờ cuối cùng lại có hơn hai ba chục người đến phòng làm việc của hiệu trưởng.
Có điều cô cũng không để ý, có người xem cũng tốt, còn Tằng Nhu, dù sao bà ta cũng vẫn phải giữ phong độ trước mặt nhiều học sinh thế này.
Trước khi họ tới, hiệu trưởng Dương đã nhận được tin nhắn của em gái Dương Linh Linh, biết đại khái là chuyện gì rồi, trong lòng thầm cười khổ, cảm thấy học sinh như Hoàng Vũ Chân này đúng là chuyên gia gây chuyện.
Cảm tình của ông dành cho Tề Tiểu Tô cũng không hoàn toàn là vì mảnh đất bên cạnh trường học này bây giờ phải dựa cả vào cô, mà là vì Tề Tiểu Tô còn nhỏ tuổi lại có thể thản nhiên đối diện với một con cáo già trên thương trường như Nghiêm Tắc Thâm, năng lực và ý chí đó khiến ông phải khâm phục.
Đồng thời cũng cảm thấy rất tự hào vì trong trường có một học sinh như vậy.
Nếu những người này chèn ép khiến học sinh này của ông đi mất, ông sẽ rất giận. Có điều, ông không cho là bọn họ thật sự có thể chèn ép Tề Tiểu Tô đi.
"Bà Hoàng, mời ngồi."
Cửa không đóng, cửa sổ cũng không đóng, những học sinh kia muốn xem thì cứ để cho bọn chúng xem đi. Có điều, ba người Bạch Dư Tây, Chu Thuần và Hoàng Vũ Chân cũng tiến vào.
"Sao thầy Bạch cũng tới đây?" Hiệu trưởng Dương nhìn Bạch Dư Tây.
"Chuyện này liên quan đến hai học sinh trong lớp chúng tôi, vả lại, tôi cũng quen Tề Tiểu Tô, nên cùng đến xem thế nào." Bạch Dư Tây nhìn Tề Tiểu Tô, bộ dạng cô chẳng có chút sợ hãi nào, trái tim anh cũng buông lỏng ra.
"Ồ, lẽ nào thầy Bạch cũng rất thân quen với bạn học Tề Tiểu Tô có mối quan hệ giao tiếp rộng rãi này sao?" Trong giọng nói của Tằng Nhu mang theo một loại chế giễu và châm biếm mà người trưởng thành đều nghe ra được."Tôi cũng thường xuyên nghe đến danh tiếng của bà Hoàng." Bạch Dư Tây mỉm cười nói một câu, khiến bà ta chẳng khác nào đấm vào bịch bông.
Hiệu trưởng Dương nhìn Tề Tiểu Tô, nhưng cô lại khẽ cười với ông: "Hiệu trưởng có trà Mao Tiêm không ạ? Cho em một cốc được không? Em hơi khát."
Mọi người cười ngất, lúc này cô còn có tâm trạng đòi uống trà với hiệu trưởng sao? Bình thường nhìn hiệu trưởng rất uy nghiêm, nhiều thầy trò đều sợ ông, bây giờ Tề Tiểu Tô gây ra chuyện, còn dám to gan thế à?
Nhưng điều khiến cho bọn họ bất ngờ là, nghe cô nói vậy, hiệu trưởng Dương lại đích thân đứng dậy đi lấy trà, sau đó thật sự bắt đầu pha trà.
Bầu không khí lại như biến thành tiệc trà vậy.
"Em có lộc ăn đấy, trà này là lần trước Tắc Thâm đến tặng cho thầy, nghe nói một lạng phải hơn một nghìn đồng."
Không chỉ vậy, hiệu trưởng còn bắt đầu trò chuyện với cô.
Tề Tiểu Tô gật gật đầu: "Vậy thì tốt quá, nếu uống ngon, lần sau em sẽ đòi Nghiêm tổng mấy lạng uống xem."
Cuối cùng Tằng Nhu cũng không khống chế được, "Tề Tiểu Tô, cô khoe khoang quan hệ mờ ám với đàn ông trước mặt hiệu trưởng, giáo viên, bạn học như vậy hay lắm à?"
"Bà Hoàng, tôi nghe không hiểu lắm, ý bà là, tôi có quan hệ mờ ám với tổng giám đốc Nghiêm Tắc Thâm sao? Có phải bà nói như vậy không?" Tề Tiểu Tô nói rồi, giơ điện thoại đến trước mặt bà ta, mở phần mềm ghi âm ra.
"Bà có thể nói rõ ràng lại lần nữa, nghe nói đoàn luật sư của tập đoàn Lập Hoa rất giỏi, tôi có thể ghi lại mỗi câu tôi nói, đưa đến trước mặt luật sư, còn những lời bà nói thì có dám ghi âm lại không?"
Chuyện này...
Đúng là bà ta không có bằng chứng gì cả, nói ở đây thì được, chứ nếu ghi âm lại thì chính bà ta cũng chột dạ.
Hiệu trưởng Dương không khỏi cười khổ, nhìn dáng vẻ của Tề Tiểu Tô, xem ra là kiên quyết đối đầu với người ta, mà không phải muốn dàn xếp trong hòa bình rồi.________________________________________________________Chương 123: Tuỳ hứng dùng tiền đập người"Tề Tiểu Tô, cho dù không phải Nghiêm tổng đó bao nuôi mày, thì ngày đó tôi nhìn thấy rồi, có một người đàn ông khác mua quần áo cho cô!" Hoàng Vũ Chân thấy mẹ mình bị chặn họng không nói nên lời, lập tức vừa giận vừa vội nhảy lên chỉ vào cô nói. "Còn nữa, cô hãm hại tôi, làm tôi phải đền mất hơn ba vạn!"
Tề Tiểu Tô nhìn cô ta, lại chuyển điện thoại tới trước mặt cô ta, "Bạn học Hoàng Vũ Chân, vậy bây giờ cô có dám nói rõ ràng một tiếng, rằng cô khẳng định tôi được đàn ông bao nuôi, cô nhìn thấy anh ta cho tôi tiền, cô nhìn thấy thái độ của tôi với anh ta rất mờ ám, thậm chí, cô còn nhìn thấy chúng tôi cùng ra vào một căn phòng không."
Hoàng Vũ Chân ngẩn ra, không chịu thôi nói: "Vô duyên vô cớ tự dưng anh ta lại mua quần áo đắt như vậy cho cô, chuyện này còn không phải nữa sao?"
"Ồ? Vô duyên vô cớ mua quần áo đắt tiền cho tôi, chính là bao nuôi tôi? Đây chính là logic của cô phải không?"
"Vốn dĩ là thế! Nếu không, với bối cảnh gia đình của cô như vậy, một đứa trẻ mồ côi không cha không mẹ, một kẻ mà chú thím em họ của mình đều ghét, làm sao có thể có bạn bè giàu có như thế? Hơn nữa, nhìn người đàn ông kia cũng không trẻ, chắc không thể là bạn bình thường đâu nhỉ?"
Hiệu trưởng Dương đang định nói, Tề Tiểu Tô lại đưa mắt ra hiệu với ông ấy, bảo ông tạm thời đừng nói gì.
Cô lại hỏi: "Vậy theo như cô nói, tại sao tôi lại cần được bao nuôi?"
"Đương nhiên là vì cô nghèo! Muốn kiếm tiền, hư vinh, muốn mặc quần áo xinh đẹp, đeo trang sức quý giá!" Hoàng Vũ Chân nói rồi, còn nhìn cô một cái đầy khinh bỉ cứ như có chuyện đó thật vậy.
Lúc này, điện thoại của Tề Tiểu Tô vang lên, bên trong truyền tới tiếng của cậu út: "Tiểu Tô, cháu đang ở đâu thế?"
"Ở phòng hiệu trưởng ạ, nếu cậu không biết, thì cứ hỏi giáo viên hoặc học sinh là được."
"Nhìn kìa, có phải lại muốn tìm đàn ông đỡ lưng cho cô không?" Hoàng Vũ Chân như bắt được thóp của cô vậy.
Tề Tiểu Tô bật cười một tiếng: "Không, tôi muốn tìm đàn ông đỡ lưng cho cô đấy chứ."
Câu nói này rất khó hiểu, tất cả mọi người đều ngẩn ra.
Tề Tiểu Tô lại nói: "Hoàng Vũ Chân, bây giờ trước mặt bao nhiêu người ở đây, cô nói đi, cô nói tôi được đàn ông bao nuôi, chính là bởi vì những lý lẽ mà cô vừa nói, còn gì nữa không?"
"Còn muốn có cái gì nữa? Chẳng lẽ như thế còn không đủ chắc? Còn có điện thoại của cô nữa! Dựa vào cô, có thể mua được sao?"
Trong đám người, đột nhiên có người bị đẩy vào trong. Ánh mắt Hoàng Vũ Chân sáng lên, lập tức cười giơ tay kéo người kia qua, chỉ vào cô ta nói: "Đây là em họ của cô! Cô hỏi nó xem, nó là chủ nhà, liệu nó có mua được điện thoại như vậy không? Tại sao cô là người sống nhờ nhà bọn họ lại mua được? Tề Đan Thần, cô nói xem, Tề Tiểu Tô có thể có tiền mua quần áo và điện thoại mấy nghìn tệ không?"
Người bị đẩy vào là Tề Đan Thần. Thật ra, ý kiến này là của Tằng Nhu, bao gồm cả hành động trước đó của Cảnh Giai Giai cũng là ý của Tằng Nhu.
Tề Đan Thần vốn ghét Tề Tiểu Tô, hơn nữa Tằng Nhu còn cho nó một đôi khuyên tai vàng nhỏ xíu, nó cũng nhận lời rồi, lúc này sẽ tận tình đạp Tề Tiểu Tô xuống.
Cho nên, sau khi nghe lời này, nó lập tức lắc đầu: "Đương nhiên không thể nào! Bố mẹ Tề Tiểu Tô chết rồi, còn không để lại chút tiền nào cả! Bố mẹ tôi phải bao chị ta ăn ở, còn phải cho chị ta tiền tiêu vặt, có điều cũng chỉ là mười mấy tệ thôi, mọi người cũng không phải không biết trước đây dáng vẻ của chị ta thế nào, quần áo đều là mẹ tôi mua cho."Lúc này thái độ của Tằng Nhu mới vênh hẳn lên, rất mềm mỏng hỏi: "Vậy cũng không phải là chúng tôi tùy tiện đổ oan cho người khác đúng không? Hay là trong nhà con bé còn có người họ hàng giàu có nào nữa."
Tề Đan Thần vừa nghe đến họ hàng, lửa trong lòng liền bùng lên, nghe mẹ nó nói, Tô gia chiếm đoạt căn hộ vốn là cho bọn họ, căn nhà kia sắp giải tỏa, có thể được chia một khoản tiền. Nếu có khoản tiền đền bù đó, bọn họ sẽ có thể đi mua nhà mới. Nơi họ đang sống khiến nó cảm thấy rất mất mặt! Nhưng nhà bị người Tô gia chiếm đoạt rồi, bảo nó không tức sao được chứ?
"Cái gì mà họ hàng giàu có! Nhà ông ngoại chị ta là một đống quỷ nghèo! Một ông cậu ở tỉnh khác rất ít khi về, hai ông cậu thì vô học, có lẽ còn không nuôi nổi bản thân, đang ăn bám ở nhà! Trừ cậu chị ta ra, chị ta cũng chẳng còn họ hàng gì cả!"
Tề Tiểu Tô khẽ híp mắt lại.
Tề Đan Thần. Người ta đều là khôn ngoan đối đáp người ngoài, là chị em họ, nhưng nó lại giúp người ngoài đến chà đạp cô. Coi như cô đã hoàn toàn lạnh lòng với người nhà này rồi.
Khóe miệng Tằng Nhu cong lên, ánh mắt quét một vòng, bây giờ rất nhiều người đều nhìn Tề Tiểu Tô với ánh mắt khinh thường, trong lòng bà ta bỗng nhiên cảm thấy cực kỳ hài lòng.
Bạch Dư Tây đang định nói, Tề Tiểu Tô khẽ lắc lắc đầu với anh, anh ta chỉ có thể nhịn xuống, nhưng nhìn cô bị mấy người công kích như vậy, trong lòng anh thật sự vừa tức giận vừa đau lòng.
Anh ta và hiệu trưởng Dương đều biết Tề Đan Thần nói đúng sự thật, nhưng chính vì như vậy, ở trong mắt bọn họ Tề Tiểu Tô lại càng thần bí hơn.
Bọn họ tuyệt đối không tin Tề Tiểu Tô được bao nuôi.
"Đông người thế?"
Lúc này, Tô Vận Đạt đi vào, trong tay xách hai túi đồ, bên trên in logo của VIV rất dễ thấy. Ngoài ra, trong tay còn xách một chiếc túi lớn.
Hôm nay anh ta đi phỏng vấn nên ăn mặc rất lịch sự, lấy chiếc sơ mi trắng duy nhất trong nhà ra mặc, hơn nữa người Tô gia vốn có gen nhan sắc rất tốt, hơi chưng diện một chút thôi nhìn đã không khác gì một anh chàng hotboy đẹp trai tuấn tú.
Nhìn thấy ở đây nhiều người như vậy, Tô Vận Đạt hơi ngẩn ra.
Tề Tiểu Tô cầm tách trà duy nhất lên nhấp một ngụm, một tay chỉ Hoàng Vũ Chân, nói với Tô Vận Đạt: "Cậu, đưa đồ cho cô ta."
Tô Vận Đạt cũng không biết cô muốn làm gì, anh ta đi một vòng quanh hội chợ việc làm mà không có thu hoạch gì, nhận được tin nhắn của Tề Tiểu Tô, lập tức bắt xe đến đây ngay.
May mà hội chợ việc làm vốn cách trường không xa.
Bây giờ nghe Tề Tiểu Tô nói vậy anh ta cũng không hỏi gì, mặc dù rất nghi ngờ nhưng vẫn nhét hai cái túi vào lòng Hoàng Vũ Chân như cô bảo.
Hoàng Vũ Chân cũng không hiểu ra sao, còn chưa kịp đẩy ra, mở túi ra nhìn, bên trong lại là hai bộ quần áo mới nhất mùa này của VIV!
"Tề Tiểu Tô, cô có ý gì?"
"Quần áo của VIV, không phải cô nhìn rất quen mắt sao? "Tề Tiểu Tô nói rồi nhận lấy túi đồ trong tay Tô Vận Đạt, mở ra, bên trong là năm cọc tiền lớn mệnh giá một trăm tệ rất chỉnh tề, một cọc hẳn là một vạn, năm cọc chính là năm vạn tệ.
Trước ánh mắt của tất cả mọi người, cô chậm rãi ôm năm vạn tệ kia lên, đột nhiên, cầm một cọc ném vào Hoàng Vũ Chân.
Bốp một tiếng, cọc tiền kia đập vào mặt cô ta.
Tề Tiểu Tô đổi bộ dạng luôn dịu dàng cười mỉm vừa rồi, mặt đầy sương lạnh nhìn cô ta, "Đã nhìn thấy chưa, bây giờ cậu tôi vô duyên vô cớ cho cô quần áo VIV, có phải cô được cậu tôi bao nuôi rồi không? Bởi vì tôi tham tiền, cho nên bị người bao nuôi à? Tiền sao? Tôi bây giờ mỗi phút đều có thể dùng tiền của mình để đập cô! Cô nói tôi thiếu tiền sao?" Nói rồi, cô lại đập một cọc tiền qua, lần này, đập lên vai Hoàng Vũ Chân.___________________________________________________________Chương 124: Tề Tiểu Tô ngông cuồng"Có phải cô định nói, tiền này cũng là của đại gia cho tôi không? Cô không phải là hoa khôi trường sao? Cô đi tìm một đại gia bất cứ lúc nào cũng có thể lấy ra mấy vạn tệ cho cô ném chơi xem!"
Cô nói một câu lại ném một vạn qua, "Nhìn thấy chưa hả? Tiền này là cậu tôi cầm tới, bây giờ cậu tôi bao nuôi cô rồi nhé! Đây không phải là logic của cô sao?"
Tằng Nhu đứng vụt lên, định nhào qua chỗ cô, một vạn còn trong tay Tề Tiểu Tô đập mạnh vào mặt bà ta, "bốp" một tiếng, trên khuôn mặt được chăm sóc tỉ mỉ của bà ta lập tức nổi lên một dấu đỏ.
Tề Tiểu Tô cười lạnh với bà ta: "Sao nào, bây giờ tôi còn dùng tiền đập người nữa đấy, đi gọi ông chồng cán bộ thuế của bà đến điều tra tôi đi? Nhân tiện tôi còn muốn hỏi ông ta xem, chút tiền lương đó của ông ta, làm sao mua cho vợ được sợi dây chuyền phật ngọc dương lục to như vậy!"
Sắc mặt Tăng Nhu trắng bệch, che lấy ngực theo bản năng, sợi dây chuyền của bà ta bỗng chốc giống như thiêu đốt da thịt.
Sợi dây chuyền này là tối hôm qua ông chủ một công ty vừa tặng, đúng là chồng bà ta có dặn bà ta đừng có đeo ra ngoài khoe khoang, sợ gặp phải người biết nhìn hàng, dẫu sao thứ này cũng không rẻ. Thời gian này ông ta vừa nhận không ít đồ, hơn nữa cũng đắc tội mấy người, nếu như lúc này bị tóm lấy cái đầu dây này kéo ra, thì cả một chuỗi dài phía sau đều sẽ bị kéo ra theo, đến lúc đó sẽ cực kỳ khó xử lý.
Nhưng lát nữa bà ta có hẹn với các chị em, nhất thời không nhịn được liền đeo nó ra ngoài, thứ này mà không khoe khoang thì còn giá trị gì nữa? Mấy bà bạn đó của bà ta luôn cảm thấy mặc dù bà ta gả cho một cán bộ sở thuế, nhưng không có bao nhiêu tiền. Mấy bà bạn kia của bà ta đều gả cho nhân vật nổi tiếng của giới kinh doanh, gần đây đều say mê ngọc, nếu cuộc hẹn hôm nay mà bà ta không có món đồ nào để đeo, thì chẳng phải sẽ bị chế nhạo sao?Dù sao bà ta đeo đến trường học chắc không có mấy người biết hàng.
Không ngờ, trong chốc lát lại bị Tề Tiểu Tô moi ra.
"Cô nói linh tinh cái gì thế hả? Chẳng qua chỉ là một miếng ngọc bình thường thôi."
Tề Tiểu Tô nhướng mày, cô đã được Hệ thống bổ sung thêm một chút kiến thức về ngọc, "Giá thị trường của viên ngọc phỉ thúy băng này, ít nhất là năm mươi vạn trở lên. Tượng phật rất từ bi, không phải cách chạm trổ hàng loạt bình thường ở công xưởng, hẳn là tác phẩm do một người chạm ngọc có chút danh tiếng làm ra. Điều này có thể tăng thêm giá cho miếng ngọc, cho nên giá trị của miếng ngọc này hẳn là khoảng sáu mươi vạn." Cô dừng một chút, nhìn sắc mặt Tằng Nhu trắng hơn, lại nói tiếp: "Tôi thật sự không biết, tiền lương của một chủ nhiệm sở thuế lại cao đến mức có thể tiêu xa xỉ như vậy đấy."
Vừa nghe thấy một miếng ngọc mặt phật lại đáng giá sáu mươi vạn như vậy, mọi người đều trợn trừng mắt không tin nổi. Ngay cả Hoàng Vũ Chân cũng không tin lắm, lại buột miệng thốt lên.
"Mẹ, mẹ đeo cái dây chuyền mấy chục vạn, mà lại mắng con vì con phải đền hơn ba vạn tiền quần áo ạ? Mẹ ích kỷ vậy, con có còn là con gái ruột của mẹ không thế!"
Chu Thuần không nhịn được bật cười.
Nụ cười này của cậu ấy giống như kích thích những người khác, những học sinh đứng xem kia cũng không nhịn được bật cười.
Lúc này Bạch Dư Tây mới đúng lúc nói một câu: "Nếu bạn học Tề Tiểu Tô quả thật nghèo như vậy, chắc chắn không thể nhận ra được ngọc tốt hay xấu rồi."
Mọi người nghĩ cũng thấy đúng thế thật? Bọn họ đều không nhìn ra được.
Có một nữ sinh cũng không nhịn được nói: "Đúng vậy, thật ra thì tớ cảm thấy Tề Tiểu Tô không giống loại người như vậy, cậu ấy rất kiêu ngạo."
Cô kiêu ngạo sao?Tề Tiểu Tô nghe vậy thoáng ngẩn ra, thấy cô không tin, nữ sinh kia không phục, lập tức nói một chuyện.
"Tề Tiểu Tô cậu đừng không thừa nhận cậu kiêu ngạo, học kỳ trước, vừa khai giảng không lâu, chúng ta làm trực nhật, cậu còn nhớ không? Chúng ta về khá muộn, ngày đó cũng đúng lúc mưa lớn, chúng ta đi chung một đoạn đường, đi tới nửa đường thì mưa, chúng ta chạy tới một tiệm bánh ngọt trú mưa, ở đó gặp một người đàn ông rất đẹp trai, chắc là đi làm ở gần đó, khi ấy quần áo cậu hơi ướt," Nói đến đây cô ấy cũng hơi ngại, ánh mắt vô tình nhìn lướt qua ngực Tề Tiểu Tô, nói tiếp: "Dù sao lúc ấy dáng người cậu lộ ra rất đẹp, người đàn ông kia bắt chuyện với cậu, nói nếu như cậu đồng ý làm bạn gái giả của anh ta ba ngày, anh ta sẽ mời cậu ăn tiramisu một tháng."
"Ồ!"
Các học sinh đều xôn xao lên. Có người chọc chọc nữ sinh kia: "Khưu Tuyết Phương, sao chưa từng nghe cậu nói đến chuyện này?"
Nữ sinh tên Khưu Tuyết Phương nói: "Tớ có phải đứa lắm chuyện thế đâu, hơn nữa cũng không xảy ra chuyện gì mà."
"Sau đó thì sao?"
"Mọi người không biết đâu, một miếng tiramisu nhỏ xíu của tiệm bánh ngọt kia đã mười tệ rồi! Ăn liền một tháng, mà chỉ cần làm bạn gái giả ba ngày, nếu như Tề Tiểu Tô thật sự là một người tham hư vinh như vậy, hẳn là phải đồng ý chứ? Nhưng lúc đó cậu ấy nói với người đàn ông kia là, phiền anh tìm người khác chơi đi."
Nghe cô ấy nói như vậy, Tề Tiểu Tô cũng nhớ lại chuyện kia. Giống như Khưu Tuyết Phương nói, chẳng qua chỉ là một chuyện nhỏ như vậy, sau khi bị cô từ chối người đàn ông kia cũng chỉ nhún vai rồi bỏ đi, cô cũng không để tâm. Nếu không phải lúc này Khưu Tuyết Phương nhắc đến, cô còn thật sự quên mất rồi.
Bây giờ nhắc lại chuyện này cũng coi là có chuyện để nói, lập tức có học sinh nam tức giận bất bình, "Kẻ đó là ai, có biết xấu hổ không, dùng chút bánh ngọt đó mà muốn lừa gạt hoa khôi lớp chúng ta à?"
"Đúng thế đúng thế."
Hoa khôi lớp?
Cô thăng cấp thành hoa khôi lớp lúc nào thế?
Tề Tiểu Tô hơi dở khóc dở cười.Có điều, bọn họ nói như vậy cũng khiến lửa giận của cô vơi đi nhiều, vừa rồi là giận không kiềm nổi cho nên cầm tiền đập người để trút giận, giờ mọi người ồn ào như vậy, cô lại cảm thấy không có gì thú vị nữa.
Chỉ là có người không muốn dừng.
Hoàng Vũ Chân lại không chịu thôi kêu lên: "Có lẽ cô ta coi thường việc cho bánh ngọt thì sao? Bây giờ có người sẵn lòng cho cô ta tiền, cho nhiều, cô ta sẽ không giả bộ nữa?"
Tề Tiểu Tô liếc cô ta một cái: "Bây giờ cô đang được cậu út tôi bao nuôi đấy."
Có người không nhịn được bật cười. Tề Tiểu Tô này thật là vô sỉ.
"Đối với cô mà nói, hai bộ quần áo mấy nghìn đồng cũng là cho nhiều rồi à, chậc chậc, bà Hoàng này, tôi nghe nói con gái phải nuôi thật cẩn thận, sung túc! Đừng chỉ cố mà trát vàng lên bản thân mình, mà con gái mình xin có hai bộ quần áo mấy nghìn cũng không cho!"
Cô nói rồi chỉ mấy cọc tiền rơi trên mặt đất: "Thế này đi, Hoàng Vũ Chân, hôm nay chỉ cần cô dám nói một câu là, tận mắt nhìn thấy tôi được bao dưỡng, tận mắt thấy tôi mập mờ với đàn ông, thì chỗ tiền này sẽ là của cô. Cô dám không?"
"Hoàng Vũ Chân, trước đây không phải cô nói rất chân thực sao? Nói đi, hai câu năm vạn!" Có người trêu chọc.
Tề Tiểu Tô lại lần nữa ấn vào nút ghi âm ở điện thoại, đưa đến bên miệng Hoàng Vũ Chân, "Nói đi, cô phải nhớ, loại lời như vậy cô nói ra là phải chịu trách nhiệm trước pháp luật. Giống như tôi nói mẹ cô đeo ngọc giá trị trên sáu mươi vạn ấy."
Câu nói này chỉ có Tằng Nhu và hiệu trưởng Dương biết thân phận của chồng bà ta mới nghe ra được sự uy hiếp trong đó._________________________________________________________Chương 125: Thích cô như vậyHoàng Vũ Chân cũng do dự, không phải là vì cô ta nghĩ đến chức vị của bố mình, mà là cô ta thật sự bị Tề Tiểu Tô doạ, sợ nói ra lời này sẽ thật sự phải chịu trách nhiệm trước pháp luật. Trước đây ở tiệm VIV cô ta đã từng bị Tề Tiểu Tô chỉnh một lần, có chút bóng ma tâm lý.
Cô ta do dự như vậy, các học sinh khác liền châm biếm.
Tề Tiểu Tô thu điện thoại về, khinh bỉ nói: "Bây giờ cho cô cơ hội cô không nói, lần sau nếu như tôi còn nghe thấy cô bôi nhọ tôi sau lưng, cẩn thận tôi đánh đến mẹ cô cũng không nhận ra cô đâu."
Thật ngang ngược, bạn học Tề Tiểu Tô, cô đang bắt nạt người ta ngay trước mặt mẹ người ta đấy.
Tề Tiểu Tô đâu có chỉ bắt nạt Hoàng Vũ Chân, cô khom người nhặt tiền lên, nhướng mày với Tằng Nhu, lại nói một câu: "Bà Hoàng, thật đấy, tôi rất hoan nghênh chồng bà đến điều tra tôi, nhưng mà, trước đó, chắc chắn tôi sẽ nói thật, liên quan đến mặt ngọc sáu mươi vạn này..."
Tằng Nhu nhớ lại lời dặn dò trước đó của chồng, tái mét mặt, bất giác cuống lên kéo mặt ngọc đó xuống, sau đó kéo tay Hoàng Vũ Chân, vội đẩy học sinh đang đứng xem ra, chạy ra ngoài không cả chào hiệu trưởng Dương.
Nhìn dáng vẻ hốt hoảng như bị ma đuổi vậy.
Nếu không phải vì Tề Tiểu Tô nhìn một cái là có thể nhìn ra giá trị miếng ngọc của bà ta, thì bà ta cũng không đến nỗi sợ hãi hỗn loạn như vậy. Phải biết rằng, ngay cả mấy người hiệu trưởng Dương cũng không nhìn ra.
Hơn nữa, Tề Tiểu Tô hoàn toàn khác với học sinh trong tưởng tượng của bà ta, bà ta đã bao giờ gặp phải người nào ngông cuồng như vậy đâu. Lại đi cầm tiền đập người, còn giơ máy ghi âm đến bên miệng người ta, dáng vẻ như kiểu các người có giỏi thì cứ nói ra đi, nói ra rồi tôi sẽ lập tức đưa đến toà án làm chứng cứ để kiện vậy.
Đúng là quá ngông cuồng.Mẹ con bọn họ bối rối chạy mất, Tề Tiểu Tô cười như không cười nhìn về phía những học sinh đến xem kịch kia, nhất là mấy người có quan hệ tốt với Hoàng Vũ Chân, đôi môi đỏ khẽ hé ra: "Các cậu có muốn nhân cơ hội này nói mấy câu không?"
"Ha ha, Tề Tiểu Tô, bọn tớ không tin cậu là loại người đó đâu."
"Ôi, sắp vào lớp rồi! Mau đi thôi!"
Tất cả học sinh vây xem lập tức chạy hết không còn một ai.
Hiệu trưởng Dương vừa giận vừa buồn cười nói một câu: "Học sinh bây giờ thật đúng là!"
Chỉ còn Chu Thuần ở lại. Cậu ấy nhìn Tề Tiểu Tô muốn nói lại thôi. Có thể có người rất ghét hành động vừa rồi của Tề Tiểu Tô, nhưng không biết tại sao, vừa rồi nhìn cô, tim cậu ấy lại đập thình thịch, cảm thấy thích cực kỳ thích Tề Tiểu Tô vênh váo như vậy.
Không phải cô nói tôi hư vinh sao? Tôi cầm tiền đập thẳng vào người cô. Không phải nói người khác tặng tôi hai bộ quần áo là tôi được bao nuôi sao? Tôi tặng luôn cho cô hai bộ đấy.
Đúng là vừa tuỳ tiện lại có chút càn quấy vô sỉ. Nhưng sao càng nhìn lại càng thích cơ chứ, thật sự chưa từng thấy ai như vậy! Hơn nữa, lúc cô vênh váo lên, nhìn nét mặt thật sự rất rực rỡ, rực rỡ đến mức cậu ấy suýt quên mất đây là phòng hiệu trưởng, quên mất còn có giáo viên ở đây, thật sự muốn nhào tới ôm lấy cô, hỏi cô.
Tề Tiểu Tô, yêu sớm với anh đi? Được không?
Bạch Dư Tây vỗ vào vai cậu ấy, "Chu Thuần, em cũng quay về học đi."
Một câu nói khiến cho cậu ấy lập tức quay về thực tế.
Môi cậu mấp máy, vốn muốn thay Tề Tiểu Tô giải thích với Dương Linh Linh một câu, nói bọn họ không yêu sớm, nhưng lúc này cậu ấy lại không hề muốn nói ra. Dù sao cậu cũng muốn khiến cho lời đồn này trở thành sự thật.
"Mau lên lớp đi." Hiệu trưởng Dương nhìn cậu một cái, cũng phất phất tay.
Chu Thuần chỉ đành rời đi.
Bạch Dư Tây nhìn Tề Tiểu Tô, không nhịn được cười: "Tật xấu học ở đâu ra thế? Dám lấy tiền đập người?"
Ừm, đừng tưởng vừa rồi anh không nhìn ra, rõ ràng thằng nhóc Chu Thuần kia bị cô nhóc này mê hoặc rồi. Chậc chậc, đúng là trêu hoa ghẹo nguyệt.
Tề Tiểu Tô lườm anh ta một cái: "Thầy Bạch cũng nên lên lớp rồi."
Bạch Dư Tây cũng đứng lên thật, giơ tay xoa xoa đầu cô, "An phận chút." Nói xong, anh ta nói một tiếng với hiệu trưởng Dương và Dương Linh Linh, rồi cũng đi ra ngoài.Hai anh em Dương Linh Linh và hiệu trưởng Dương đều trợn mắt nhìn Tề Tiểu Tô.
Rốt cuộc quan hệ của cô và Bạch Dư Tây là thế nào? Nhìn có vẻ rất thân mật.
An phận chút à? Là sao?
Tề Tiểu Tô cũng hơi cạn lời. Cô không an phận chỗ nào?
"Tiểu Tô, đây rốt cuộc là chuyện gì?" Tô Vận Đạt nhìn hồi lâu không phản ứng nổi.
"Cậu út cứ ngồi đi đã, cháu có chuyện nói với hiệu trưởng chút." Vừa rồi Tề Tiểu Tô thật sự có chút việc muốn nhờ hiệu trưởng Dương giúp đỡ, cô nghĩ tới nghĩ lui, chuyện này cũng chỉ có ông ấy giúp được thôi.
Dương Linh Linh đang định đứng lên, Tề Tiểu Tô lại kéo lấy cô: "Cô Dương, em muốn bàn bạc với cô trước một chút, sau này có thể em sẽ rất bận, cô cũng biết, em nhận việc này của Nghiêm tổng, khả năng không có cách nào tới trường hàng ngày được, cho nên thủ tục xin nghỉ, cô xem..."
Cô chớp đôi mắt to, nét mặt rất vô tội.
Phải biết là trong trường trung học rất ít khi có người xin nghỉ, dẫu sao học tập cũng căng thẳng.
Nhưng chuyện này không thể trách cô được.
Dương Linh Linh nghe vậy có chút khó xử nhìn anh mình. Cô cũng biết mảnh đất bên cạnh trường học này thật sự rất quan trọng với Nhất Trung, bây giờ Tề Tiểu Tô phải lo việc này, chắc chắn không có cách nào đi học đều được, nhưng là giáo viên phụ trách, cô cảm thấy có mấy lời cô vẫn phải nói.
"Tề Tiểu Tô này, hiện tại thân phận của em là học sinh, học kỳ hai lớp mười một rồi, nếu thành tích của em luôn không tiến bộ được, thì đến lớp mười hai càng khó theo hơn."
"Thưa cô, chuyện học tập em tự biết sắp xếp ạ, nhất định sẽ nâng cao được thành tích."
Hiệu trưởng Dương do dự một chút nói: "Linh Linh, Tề Tiểu Tô muốn xin nghỉ thì phê cho em ấy đi, nếu như thi học kỳ này mà thành tích không tốt, nghỉ hè anh sẽ đích thân dạy bù cho em ấy."
Tô Vận Đạt trợn trừng hai mắt.
Chuyện này là sao?
Muốn xin nghỉ thường xuyên làm gì? Hiệu trưởng còn muốn đích thân dạy bù cho con bé à?
Dương Linh Linh chỉ đành đồng ý.Sau khi cô rời đi Tề Tiểu Tô mới nói với hiệu trưởng Dương: "Hiệu trưởng, thật ra thì em có chút chuyện muốn xin thầy giúp, là thế này, thầy có quen người nào lo được mấy việc ký kết hợp đồng, với mấy phương diện về chuẩn bị nhân sự không ạ? Nếu có thầy có thể giới thiệu cho em không? Em muốn mời họ."
Chờ khi cô dẫn Tô Vận Đạt từ phòng làm việc của hiệu trưởng đi ra, Tô Vận Đạt đã sắp bị lòng hiếu kỳ dày vò chết rồi.
"Tiểu Tô, rốt cuộc cháu muốn làm gì? Còn muốn tuyển người?"
Tề Tiểu Tô nhìn anh ta một cái, trong lòng khẽ động, hỏi ngược lại: "Cậu út, hôm nay cậu đi tìm việc, có thu hoạch gì không?"
Tô Vận Đạt bị cô hỏi như vậy lập tức hơi ngại ngùng.
"Công việc luôn phải tìm từ từ, làm sao gấp được."
Vậy có nghĩa là chưa tìm được. Tề Tiểu Tô suy nghĩ một chút nói: "Vậy cậu tìm tiếp đi, tìm thêm hai ngày nữa, nếu như vẫn không tìm được, cậu nói với cháu một tiếng."
Đây không phải là coi thường anh ta sao?
Tô Vận Đạt lập tức vỗ vỗ ngực: "Buổi chiều cậu sẽ có thể tìm được, chậm nhất là ngày mai."
Tề Tiểu Tô cười một tiếng.
Cô trở về lớp, giáo viên đang dạy cũng không làm khó cô, trực tiếp bảo cô trở về chỗ ngồi. Lần này ánh mắt bạn học trong lớp nhìn cô đều có chút khác.
Những bạn học vừa rồi đi theo xem quay về miêu tả, chuyện Tề Tiểu Tô nhìn một cái là ra giá của viên ngọc mà Tằng Nhu đeo, còn ngông cuồng cầm năm vạn tệ đập người, bỗng chốc truyền khắp cả lớp.
Có người cảm thấy cô quá ngông, nhưng cũng có người tin tưởng cô, cảm thấy cô bị oan mới tức giận. Còn cảm thấy cô như vậy rất ngầu.
Nhưng càng nhiều hơn chính là suy đoán về Tề Tiểu Tô.
Bọn họ đều tin cô không phải được bao nuôi rồi, vậy thì, tiền của cô ở đâu ra?
Dương Linh Linh ngẩn ra, suýt nữa thì buột miệng hỏi, không phải chung cư Trường Ninh sắp giải tỏa rồi sao?
May mà nhớ lại lời hôm qua Tề Tiểu Tô nói, muốn bọn họ giữ bí mật chuyện của cô, nên kịp thời nuốt xuống.
"Được rồi, em ngồi xuống đi."
Trong lớp bọn họ có mấy nữ sinh trong khoảng thời gian này đều khó chịu với Tề Tiểu Tô, trong đó có hai người chính là người lần trước giúp Hoàng Vũ Chân, còn có mấy người vốn dĩ hơi thích Chu Thuần, bởi vì lời đồn về Tề Tiểu Tô và Chu Thuần kia mà đố kị không ưa cô, còn có mấy người hoàn toàn chỉ là ghen tị với vẻ đẹp của Tề Tiểu Tô.
Vốn dĩ thấy Tề Tiểu Tô hiếm lắm mới đi học, lại đúng vào tiết của giáo viên chủ nhiệm, còn đến muộn nữa, bọn họ đang cười trên nỗi đau của người khác thầm chờ xem có bị cô Dương phê bình không. Ai ngờ cô chủ nhiệm lại hỏi mấy câu có vẻ rất quan tâm, rồi cho ngồi xuống, trong lòng bọn họ đều có chút tức tối bất bình.
Một nữ sinh tên là Cảnh Giai Giai không nhịn được đứng lên: "Cô Dương, nghe nói trong trường học đều đang đồn, lớp chúng ta có người không biết chừng mực, làm ra chuyện đáng xấu hổ! Chuyện này liên quan đến danh dự của tất cả học sinh lớp chúng ta, có phải nên điều tra kỹ không ạ?"
Sau khi Tề Tiểu Tô ngồi xuống cô ta lập tức đứng lên nói như vậy, tất cả mọi người đều nhìn Tề Tiểu Tô.Mấy ngày nay lời đồn liên quan đến việc Tề Tiểu Tô được đàn ông lớn tuổi bao nuôi càng lúc càng lan truyền rộng rãi trong trường học, đương nhiên bọn họ cũng đều nghe nói rồi, đặc biệt là mấy nữ sinh này, gần như ngày nào cũng tụ tập lại một chỗ mà buôn chuyện.
Bao gồm cả chuyện sau khi Tề Tiểu Tô cắt tóc, khí chất toàn thân như thay đổi hoàn toàn, bọn họ cũng đều mặc định rằng đó là do hiện giờ cô toàn mặc quần áo đắt tiền do đại gia bao nuôi tặng.
"Cảnh Giai Giai, đều là lời đồn, người hiểu biết sẽ không nghe những lời đồn vô cớ, em biết không? Chuyện không có căn cứ thì đừng hùa theo mọi người. Mau ngồi xuống đi, sắp vào lớp rồi."
Dương Linh Linh nhìn Tề Tiểu Tô, cô ngược lại rất bình tĩnh, giống như không nghe ra người ta đang nói cô vậy.
Trên thực tế cô ấy biết Tề Tiểu Tô chắc chắn thông minh hơn bất cứ ai trong lớp. Lời đồn này cũng không phải cô ấy không biết, anh trai cô ấy đã nói chuyện với Tằng Chí rồi, hy vọng anh ta tự viết đơn xin thuyên chuyển công tác, chủ động chuyển sang trường khác.
Đây đã coi như là giữ lại mặt mũi cho Tằng Chí rồi.
Chỉ tiếc Tằng Chí không biết điều, còn đập bàn với anh trai cô, nói là Tề Tiểu Tô bám vào được đại gia có máu mặt, nhưng anh rể ông ta cũng không phải ăn chay. Xem ra ông ta vẫn còn muốn đào bới lên nữa.
Cô ấy vốn định sau giờ học sẽ tìm Tề Tiểu Tô nói với cô chút về chuyện này.
Ai ngờ Tề Tiểu Tô tới muộn hai phút, lại để cho mấy đứa nhỏ này lôi ra nói.
Cảnh Giai Giai nghe vậy liền không phục: "Cô Dương, làm sao cô biết đây là chuyện không có căn cứ? Em cũng từng nghe một câu là không có lửa làm sao có khói. Nhưng nhìn thử người nào đó trong lớp chúng ta xem, hôm nay người ta còn mặc quần áo của VIV đấy ạ. Thưa cô, cô cảm thấy với gia cảnh như thế, người ta có thể mua được đồ đó sao?"
Hôm nay Tề Tiểu Tô cũng mặc quần áo của VIV, một bộ quần dài áo sơ mi, nhìn rất trẻ trung, nghệ sĩ. Đối với học sinh trung học mà nói, trang phục như vậy vẫn là rất mới lạ, rất bắt mắt, cho nên Tề Tiểu Tô đi đến đâu là thu hút ánh mắt của các nam sinh đến đấy.
Trong lớp bây giờ cũng chỉ có mình cô mặc quần áo VIV.
Thật ra thì đúng là trong lớp bọn họ cũng có mấy người có gia cảnh rất tốt, nhưng suy cho cùng, vẫn rất ít người bỏ ra mấy nghìn tệ để mua quần áo.
"Bạn học Cảnh Giai Giai, cậu nói tôi sao?" Tề Tiểu Tô cũng đứng lên, xoay người nhìn cô ta."Ai đáp chính là nói người ấy."
"Ồ, vậy thì đúng rồi. Cậu vừa nói gì nhỉ? Tôi được người ta bao nuôi à?" Tề Tiểu Tô hỏi rồi đi đến bên cạnh cô ta, Cảnh Giai Giai thấp hơn cô nửa cái đầu, cho nên cô là từ trên cao nhìn xuống cô ta.
"Tề Tiểu Tô, làm người đừng quá hư vinh! Cậu mới bao nhiêu tuổi mà đã bán rẻ cơ thể của mình rồi, bây giờ cậu còn dám ngang nhiên hỏi lại nữa à, cậu còn biết xấu hổ hay không? Đừng tưởng rằng cậu bám được đại gia có tiền là có thể đè lên đầu Hoàng Vũ Chân, bản thân người ta có bối cảnh gia đình tốt, cậu thì dựa vào cái gì chứ?"
Một nữ sinh khác cũng đứng lên, giơ tay vỗ lên vai Tề Tiểu Tô, xoay cô qua.
Nữ sinh này cao hơn Tề Tiểu Tô, cô ta cũng bắt chước Tề Tiểu Tô, từ trên cao nhìn xuống.
Mấy nữ sinh khác cũng đều phụ hoạ theo.
Tề Tiểu Tô bây giờ bị người vây quanh, trở thành trung tâm công kích.
Dương Linh Linh thấy tình thế không đúng, lập tức vỗ bàn một cái, lớn tiếng nói: "Các em làm gì thế hả? Các em không coi cô chủ nhiệm ra gì phải không? Mau về chỗ hết đi!"
Lúc này những nữ sinh kia mới tức tối không cam lòng nhìn Tề Tiểu Tô một cái, sau đó ngồi về chỗ cũ.
Nhưng Cảnh Giai Giai không nhịn được lại nói một câu: "Dù sao em cũng không hy vọng người như vậy học chung một lớp với chúng ta, về nhà em sẽ nói với bố em, chúng em nói không được, thì để cho phụ huynh đến nói!"
Tề Tiểu Tô ngồi về chỗ, lấy sách trong cặp ra, Dương Linh Linh lo lắng nhìn cô, có thể nhìn thấy ngón tay cầm sách của cô hơi trắng bệch.
Tiếng của Hệ thống Tiểu Nhất vang lên trong đầu Tề Tiểu Tô: "Người này tên là Cảnh Giai Giai, trong túi xách có một lắc tay bằng vàng, hẳn là Hoàng Vũ Chân cho."
Nói vậy, chuyện đã rất rõ rồi, chuyện này vẫn là do Hoàng Vũ Chân cố tình gợi lên.
"Tiểu Nhất, có phải nhìn dáng vẻ của tôi rất dễ bắt nạt không?" Tề Tiểu Tô hỏi.
Cô vốn không định tính toán với Hoàng Vũ Chân, chỉ vì một Chu Thuần, nhưng Hoàng Vũ Chân lại bắt nạt cô hết lần này đến lần khác, thật sự nghĩ cô là cái bánh bao mềm sao?"Ừm, bây giờ nhìn có vẻ rất dễ bắt nạt, nếu không thì, cô phản kích một lần cho bản Hệ thống xem xem?"
Tiếng của Hệ thống Tiểu Nhất vang lên.
"Đợi đó."
Cô vốn cũng là một người thù cực kỳ dai đấy nhé.
Sau tiết học này, mấy người Cảnh Giai Giai còn muốn vây lấy Tề Tiểu Tô, nhưng Dương Linh Linh lại gọi ngay: "Tề Tiểu Tô, đến phòng làm việc của cô một chút."
Tề Tiểu Tô đứng dậy, nhưng bọn họ còn chưa ra khỏi lớp học, một người phụ nữ ăn mặc rất thời trang, đeo kính gọng hồng nhạt đứng ở cửa gõ gõ cửa, nhìn Dương Linh Linh, "Xin hỏi cô có phải cô Dương không? Tôi là mẹ của Hoàng Vũ Chân, chị gái của Tằng Chí, có chút việc muốn tìm bạn học Tề Tiểu Tô lớp cô một lát."
Tất cả học sinh trong lớp đều ngẩn ra.
Nhưng đám Cảnh Giai Giai thì lại lộ ra vẻ mặt hưng phấn chờ xem kịch vui.
"Bà Hoàng đúng không ạ, mời bà đến phòng làm việc của tôi nói chuyện." Trong lòng Dương Linh Linh cũng kêu lên một tiếng không hay rồi.
"Không cần đâu, đến thẳng phòng hiệu trưởng đi."
Nói rồi, bà ta xoay người đi trước.
Dương Linh Linh cũng định đi theo, nhưng Tề Tiểu Tô lại đứng tại chỗ không nhúc nhích, cô cười nói: "Cô Dương, em cũng có chuyện muốn tìm hiệu trưởng, thời gian qua Nhất Trung chúng ta nổi tiếng về phong cách học tập tốt đẹp, bây giờ trong trường học xảy ra nhiều chuyện bịa đặt như vậy, có phải là nên điều tra và điều chỉnh lại bầu không khí bất lợi cho việc học hành thế này không ạ? Còn nữa, có phải em cũng có quyền tố cáo người tung tin đồn nói xấu đó không?"__________________________________________________________Chương 122: Khả năng gây thù chuốc oán với người khácBà Hoàng lập tức dừng lại, xoay người lại nhìn Tề Tiểu Tô, bà ta vốn đã định hình cô theo hai dạng, một là, cô chỉ là một nữ sinh trung học ngốc nghếch; hai là, đây là một con nhóc con dậy thì sớm, ham hư vinh.
Dù Tề Tiểu Tô là loại nào, bà ta cũng đều chuẩn bị ép Tề Tiểu Tô thôi học, hơn nữa còn muốn trút giận thay con gái bà ta.
Cho dù cô ta thật sự quen tổng giám đốc Nghiêm Tắc Thâm của tập đoàn Lập Hoa thì đã sao? Bà ta không tin Nghiêm Tắc Thâm sẽ trở mặt với chồng bà ta chỉ vì một tình nhân nhỏ có chút thú vị, có thể bao nuôi.
Phải biết rằng, dù gì chồng bà ta cũng là một cán bộ không nhỏ của phòng thuế. Doanh nghiệp mà muốn đấu với bọn họ, chắc chắn sẽ chịu thiệt.
Cho nên lần này bà Hoàng tới với vẻ rất vênh váo, kiêu ngạo.
Có đoán thế nào thì phản ứng của Tề Tiểu Tô cũng hoàn toàn không nằm trong dự tính của bà ta.
"Bạn học Tề Tiểu Tô, cháu có ý gì?"
Tề Tiểu Tô chớp mắt, nhìn bà ta: "Cháu ngại ngùng đấy ạ, xin lỗi, cháu không quen cô, tự dưng cô đến nói muốn tìm cháu như vậy, ai biết có phải người xấu hay không?"
Bà Hoàng tức giận, ngực nhấp nhô.Vẻ mặt xinh đẹp của Hoàng Vũ Chân hẳn là thừa hưởng từ bà ta, mặc dù bà ta đã gần bốn mươi tuổi, nhưng vẫn còn đẹp hơn người. Chỉ là không hiểu vì sao Tằng Chí em trai của bà ta lại không có gen xinh đẹp này. Tề Tiểu Tô chợt thấy tò mò về điều này.
"Tôi là Tằng Nhu, mẹ của Hoàng Vũ Chân, là Phó chủ nhiệm của Liên hiệp Phụ nữ thành phố, bây giờ cháu biết rồi chứ?"
Tằng Nhu trừng mắt nhìn cô.
Tề Tiểu Tô đi ra ngoài, "Mặc dù cháu không thân với Hoàng Vũ Chân, cũng không biết Liên hiệp Phụ nữ thành phố là làm cái gì, có điều, đúng là cháu cũng đang có chuyện muốn đến tìm hiệu trưởng, vậy thì cùng đi đi."
Nói rồi, cô đưa tay mời Tằng Nhu đi trước.
Dáng vẻ của việc chủ động đi như vậy với việc bị bà ta gọi mới đi là hoàn toàn khác nhau.
Dương Linh Linh đi bên cạnh cô, hơi lo lắng thấp giọng nói: "Tiểu Tô, hay là cứ giao chuyện này cho cô với hiệu trưởng xử lý là được rồi..."
Tề Tiểu Tô lắc đầu.
"Nếu không xử lý chuyện này, sau này tình cảnh của em ở trong trường sẽ càng khó khăn hơn."
Dương Linh Linh lặng lẽ cầm điện thoại gửi cho anh trai một tin nhắn.
Mà lúc này, Tề Tiểu Tô cũng gửi tin nhắn cho cậu út của mình, sau đó chuyển cho anh ta một khoản tiền.
Lúc bọn họ xuống tầng, có học sinh lớp mười hai nhìn thấy, vội chạy đi báo cho Chu Thuần.
"Chu Thuần, Chu Thuần, hình như mẹ của Hoàng Vũ Chân đến gây chuyện với Tề Tiểu Tô."
"Cái gì?"
Chu Thuần lập tức đứng lên, đúng lúc Hoàng Vũ Chân vừa đi vệ sinh về, cũng nghe thấy lời này, lập tức hếch cằm lên, "Đúng thế, hôm nay mẹ em đến là để hỏi xem rốt cuộc trường mình định xử lý Tề Tiểu Tô thế nào."
"Hoàng Vũ Chân, cậu bảo mẹ cậu đến đây đấy à? Rốt cuộc cậu muốn thế nào? Rốt cuộc các người có tư cách gì mà đòi xử lý em ấy?" Chu Thuần lạnh lùng nhìn cô ta.
"Chu Thuần, anh vẫn bị cô ta lừa dối rồi!" Chu Thuần càng đứng về phía Tề Tiểu Tô, Hoàng Vũ Chân càng hận Tề Tiểu Tô, "Đi thôi, chúng ta cùng đi xem xem rốt cuộc Tề Tiểu Tô là loại người gì! Mẹ em nhất định sẽ khiến cho cô ta lộ ra bộ mặt thật!""Cậu coi em ấy là yêu quái biến hình sao? Còn lộ ra bộ mặt thật nữa chứ." Một nam sinh lớp 12-1 không ưa Hoàng Vũ Chân không nhịn được giễu cợt.
Ngoài cửa truyền tới một giọng nói thản nhiên: "Nếu như bạn học Hoàng Vũ Chân đã nói như thế, vậy chúng ta cùng đi xem xem."
Mọi người quay đầu, lại thấy Bạch Dư Tây đút hai tay trong túi quần, đang đi ra.
"Đi, cùng đi xem xem."
Mấy nam sinh cũng nổi tính hóng hớt, kéo người đi ra ngoài.
Chu Thuần nhìn lướt qua Hoàng Vũ Chân một cái, cũng đi theo. Hoàng Vũ Chân nhìn theo bóng cậu ta, khẽ cắn môi, tức giận gọi mấy nữ sinh cũng đi theo.
Tề Tiểu Tô không ngờ cuối cùng lại có hơn hai ba chục người đến phòng làm việc của hiệu trưởng.
Có điều cô cũng không để ý, có người xem cũng tốt, còn Tằng Nhu, dù sao bà ta cũng vẫn phải giữ phong độ trước mặt nhiều học sinh thế này.
Trước khi họ tới, hiệu trưởng Dương đã nhận được tin nhắn của em gái Dương Linh Linh, biết đại khái là chuyện gì rồi, trong lòng thầm cười khổ, cảm thấy học sinh như Hoàng Vũ Chân này đúng là chuyên gia gây chuyện.
Cảm tình của ông dành cho Tề Tiểu Tô cũng không hoàn toàn là vì mảnh đất bên cạnh trường học này bây giờ phải dựa cả vào cô, mà là vì Tề Tiểu Tô còn nhỏ tuổi lại có thể thản nhiên đối diện với một con cáo già trên thương trường như Nghiêm Tắc Thâm, năng lực và ý chí đó khiến ông phải khâm phục.
Đồng thời cũng cảm thấy rất tự hào vì trong trường có một học sinh như vậy.
Nếu những người này chèn ép khiến học sinh này của ông đi mất, ông sẽ rất giận. Có điều, ông không cho là bọn họ thật sự có thể chèn ép Tề Tiểu Tô đi.
"Bà Hoàng, mời ngồi."
Cửa không đóng, cửa sổ cũng không đóng, những học sinh kia muốn xem thì cứ để cho bọn chúng xem đi. Có điều, ba người Bạch Dư Tây, Chu Thuần và Hoàng Vũ Chân cũng tiến vào.
"Sao thầy Bạch cũng tới đây?" Hiệu trưởng Dương nhìn Bạch Dư Tây.
"Chuyện này liên quan đến hai học sinh trong lớp chúng tôi, vả lại, tôi cũng quen Tề Tiểu Tô, nên cùng đến xem thế nào." Bạch Dư Tây nhìn Tề Tiểu Tô, bộ dạng cô chẳng có chút sợ hãi nào, trái tim anh cũng buông lỏng ra.
"Ồ, lẽ nào thầy Bạch cũng rất thân quen với bạn học Tề Tiểu Tô có mối quan hệ giao tiếp rộng rãi này sao?" Trong giọng nói của Tằng Nhu mang theo một loại chế giễu và châm biếm mà người trưởng thành đều nghe ra được."Tôi cũng thường xuyên nghe đến danh tiếng của bà Hoàng." Bạch Dư Tây mỉm cười nói một câu, khiến bà ta chẳng khác nào đấm vào bịch bông.
Hiệu trưởng Dương nhìn Tề Tiểu Tô, nhưng cô lại khẽ cười với ông: "Hiệu trưởng có trà Mao Tiêm không ạ? Cho em một cốc được không? Em hơi khát."
Mọi người cười ngất, lúc này cô còn có tâm trạng đòi uống trà với hiệu trưởng sao? Bình thường nhìn hiệu trưởng rất uy nghiêm, nhiều thầy trò đều sợ ông, bây giờ Tề Tiểu Tô gây ra chuyện, còn dám to gan thế à?
Nhưng điều khiến cho bọn họ bất ngờ là, nghe cô nói vậy, hiệu trưởng Dương lại đích thân đứng dậy đi lấy trà, sau đó thật sự bắt đầu pha trà.
Bầu không khí lại như biến thành tiệc trà vậy.
"Em có lộc ăn đấy, trà này là lần trước Tắc Thâm đến tặng cho thầy, nghe nói một lạng phải hơn một nghìn đồng."
Không chỉ vậy, hiệu trưởng còn bắt đầu trò chuyện với cô.
Tề Tiểu Tô gật gật đầu: "Vậy thì tốt quá, nếu uống ngon, lần sau em sẽ đòi Nghiêm tổng mấy lạng uống xem."
Cuối cùng Tằng Nhu cũng không khống chế được, "Tề Tiểu Tô, cô khoe khoang quan hệ mờ ám với đàn ông trước mặt hiệu trưởng, giáo viên, bạn học như vậy hay lắm à?"
"Bà Hoàng, tôi nghe không hiểu lắm, ý bà là, tôi có quan hệ mờ ám với tổng giám đốc Nghiêm Tắc Thâm sao? Có phải bà nói như vậy không?" Tề Tiểu Tô nói rồi, giơ điện thoại đến trước mặt bà ta, mở phần mềm ghi âm ra.
"Bà có thể nói rõ ràng lại lần nữa, nghe nói đoàn luật sư của tập đoàn Lập Hoa rất giỏi, tôi có thể ghi lại mỗi câu tôi nói, đưa đến trước mặt luật sư, còn những lời bà nói thì có dám ghi âm lại không?"
Chuyện này...
Đúng là bà ta không có bằng chứng gì cả, nói ở đây thì được, chứ nếu ghi âm lại thì chính bà ta cũng chột dạ.
Hiệu trưởng Dương không khỏi cười khổ, nhìn dáng vẻ của Tề Tiểu Tô, xem ra là kiên quyết đối đầu với người ta, mà không phải muốn dàn xếp trong hòa bình rồi.________________________________________________________Chương 123: Tuỳ hứng dùng tiền đập người"Tề Tiểu Tô, cho dù không phải Nghiêm tổng đó bao nuôi mày, thì ngày đó tôi nhìn thấy rồi, có một người đàn ông khác mua quần áo cho cô!" Hoàng Vũ Chân thấy mẹ mình bị chặn họng không nói nên lời, lập tức vừa giận vừa vội nhảy lên chỉ vào cô nói. "Còn nữa, cô hãm hại tôi, làm tôi phải đền mất hơn ba vạn!"
Tề Tiểu Tô nhìn cô ta, lại chuyển điện thoại tới trước mặt cô ta, "Bạn học Hoàng Vũ Chân, vậy bây giờ cô có dám nói rõ ràng một tiếng, rằng cô khẳng định tôi được đàn ông bao nuôi, cô nhìn thấy anh ta cho tôi tiền, cô nhìn thấy thái độ của tôi với anh ta rất mờ ám, thậm chí, cô còn nhìn thấy chúng tôi cùng ra vào một căn phòng không."
Hoàng Vũ Chân ngẩn ra, không chịu thôi nói: "Vô duyên vô cớ tự dưng anh ta lại mua quần áo đắt như vậy cho cô, chuyện này còn không phải nữa sao?"
"Ồ? Vô duyên vô cớ mua quần áo đắt tiền cho tôi, chính là bao nuôi tôi? Đây chính là logic của cô phải không?"
"Vốn dĩ là thế! Nếu không, với bối cảnh gia đình của cô như vậy, một đứa trẻ mồ côi không cha không mẹ, một kẻ mà chú thím em họ của mình đều ghét, làm sao có thể có bạn bè giàu có như thế? Hơn nữa, nhìn người đàn ông kia cũng không trẻ, chắc không thể là bạn bình thường đâu nhỉ?"
Hiệu trưởng Dương đang định nói, Tề Tiểu Tô lại đưa mắt ra hiệu với ông ấy, bảo ông tạm thời đừng nói gì.
Cô lại hỏi: "Vậy theo như cô nói, tại sao tôi lại cần được bao nuôi?"
"Đương nhiên là vì cô nghèo! Muốn kiếm tiền, hư vinh, muốn mặc quần áo xinh đẹp, đeo trang sức quý giá!" Hoàng Vũ Chân nói rồi, còn nhìn cô một cái đầy khinh bỉ cứ như có chuyện đó thật vậy.
Lúc này, điện thoại của Tề Tiểu Tô vang lên, bên trong truyền tới tiếng của cậu út: "Tiểu Tô, cháu đang ở đâu thế?"
"Ở phòng hiệu trưởng ạ, nếu cậu không biết, thì cứ hỏi giáo viên hoặc học sinh là được."
"Nhìn kìa, có phải lại muốn tìm đàn ông đỡ lưng cho cô không?" Hoàng Vũ Chân như bắt được thóp của cô vậy.
Tề Tiểu Tô bật cười một tiếng: "Không, tôi muốn tìm đàn ông đỡ lưng cho cô đấy chứ."
Câu nói này rất khó hiểu, tất cả mọi người đều ngẩn ra.
Tề Tiểu Tô lại nói: "Hoàng Vũ Chân, bây giờ trước mặt bao nhiêu người ở đây, cô nói đi, cô nói tôi được đàn ông bao nuôi, chính là bởi vì những lý lẽ mà cô vừa nói, còn gì nữa không?"
"Còn muốn có cái gì nữa? Chẳng lẽ như thế còn không đủ chắc? Còn có điện thoại của cô nữa! Dựa vào cô, có thể mua được sao?"
Trong đám người, đột nhiên có người bị đẩy vào trong. Ánh mắt Hoàng Vũ Chân sáng lên, lập tức cười giơ tay kéo người kia qua, chỉ vào cô ta nói: "Đây là em họ của cô! Cô hỏi nó xem, nó là chủ nhà, liệu nó có mua được điện thoại như vậy không? Tại sao cô là người sống nhờ nhà bọn họ lại mua được? Tề Đan Thần, cô nói xem, Tề Tiểu Tô có thể có tiền mua quần áo và điện thoại mấy nghìn tệ không?"
Người bị đẩy vào là Tề Đan Thần. Thật ra, ý kiến này là của Tằng Nhu, bao gồm cả hành động trước đó của Cảnh Giai Giai cũng là ý của Tằng Nhu.
Tề Đan Thần vốn ghét Tề Tiểu Tô, hơn nữa Tằng Nhu còn cho nó một đôi khuyên tai vàng nhỏ xíu, nó cũng nhận lời rồi, lúc này sẽ tận tình đạp Tề Tiểu Tô xuống.
Cho nên, sau khi nghe lời này, nó lập tức lắc đầu: "Đương nhiên không thể nào! Bố mẹ Tề Tiểu Tô chết rồi, còn không để lại chút tiền nào cả! Bố mẹ tôi phải bao chị ta ăn ở, còn phải cho chị ta tiền tiêu vặt, có điều cũng chỉ là mười mấy tệ thôi, mọi người cũng không phải không biết trước đây dáng vẻ của chị ta thế nào, quần áo đều là mẹ tôi mua cho."Lúc này thái độ của Tằng Nhu mới vênh hẳn lên, rất mềm mỏng hỏi: "Vậy cũng không phải là chúng tôi tùy tiện đổ oan cho người khác đúng không? Hay là trong nhà con bé còn có người họ hàng giàu có nào nữa."
Tề Đan Thần vừa nghe đến họ hàng, lửa trong lòng liền bùng lên, nghe mẹ nó nói, Tô gia chiếm đoạt căn hộ vốn là cho bọn họ, căn nhà kia sắp giải tỏa, có thể được chia một khoản tiền. Nếu có khoản tiền đền bù đó, bọn họ sẽ có thể đi mua nhà mới. Nơi họ đang sống khiến nó cảm thấy rất mất mặt! Nhưng nhà bị người Tô gia chiếm đoạt rồi, bảo nó không tức sao được chứ?
"Cái gì mà họ hàng giàu có! Nhà ông ngoại chị ta là một đống quỷ nghèo! Một ông cậu ở tỉnh khác rất ít khi về, hai ông cậu thì vô học, có lẽ còn không nuôi nổi bản thân, đang ăn bám ở nhà! Trừ cậu chị ta ra, chị ta cũng chẳng còn họ hàng gì cả!"
Tề Tiểu Tô khẽ híp mắt lại.
Tề Đan Thần. Người ta đều là khôn ngoan đối đáp người ngoài, là chị em họ, nhưng nó lại giúp người ngoài đến chà đạp cô. Coi như cô đã hoàn toàn lạnh lòng với người nhà này rồi.
Khóe miệng Tằng Nhu cong lên, ánh mắt quét một vòng, bây giờ rất nhiều người đều nhìn Tề Tiểu Tô với ánh mắt khinh thường, trong lòng bà ta bỗng nhiên cảm thấy cực kỳ hài lòng.
Bạch Dư Tây đang định nói, Tề Tiểu Tô khẽ lắc lắc đầu với anh, anh ta chỉ có thể nhịn xuống, nhưng nhìn cô bị mấy người công kích như vậy, trong lòng anh thật sự vừa tức giận vừa đau lòng.
Anh ta và hiệu trưởng Dương đều biết Tề Đan Thần nói đúng sự thật, nhưng chính vì như vậy, ở trong mắt bọn họ Tề Tiểu Tô lại càng thần bí hơn.
Bọn họ tuyệt đối không tin Tề Tiểu Tô được bao nuôi.
"Đông người thế?"
Lúc này, Tô Vận Đạt đi vào, trong tay xách hai túi đồ, bên trên in logo của VIV rất dễ thấy. Ngoài ra, trong tay còn xách một chiếc túi lớn.
Hôm nay anh ta đi phỏng vấn nên ăn mặc rất lịch sự, lấy chiếc sơ mi trắng duy nhất trong nhà ra mặc, hơn nữa người Tô gia vốn có gen nhan sắc rất tốt, hơi chưng diện một chút thôi nhìn đã không khác gì một anh chàng hotboy đẹp trai tuấn tú.
Nhìn thấy ở đây nhiều người như vậy, Tô Vận Đạt hơi ngẩn ra.
Tề Tiểu Tô cầm tách trà duy nhất lên nhấp một ngụm, một tay chỉ Hoàng Vũ Chân, nói với Tô Vận Đạt: "Cậu, đưa đồ cho cô ta."
Tô Vận Đạt cũng không biết cô muốn làm gì, anh ta đi một vòng quanh hội chợ việc làm mà không có thu hoạch gì, nhận được tin nhắn của Tề Tiểu Tô, lập tức bắt xe đến đây ngay.
May mà hội chợ việc làm vốn cách trường không xa.
Bây giờ nghe Tề Tiểu Tô nói vậy anh ta cũng không hỏi gì, mặc dù rất nghi ngờ nhưng vẫn nhét hai cái túi vào lòng Hoàng Vũ Chân như cô bảo.
Hoàng Vũ Chân cũng không hiểu ra sao, còn chưa kịp đẩy ra, mở túi ra nhìn, bên trong lại là hai bộ quần áo mới nhất mùa này của VIV!
"Tề Tiểu Tô, cô có ý gì?"
"Quần áo của VIV, không phải cô nhìn rất quen mắt sao? "Tề Tiểu Tô nói rồi nhận lấy túi đồ trong tay Tô Vận Đạt, mở ra, bên trong là năm cọc tiền lớn mệnh giá một trăm tệ rất chỉnh tề, một cọc hẳn là một vạn, năm cọc chính là năm vạn tệ.
Trước ánh mắt của tất cả mọi người, cô chậm rãi ôm năm vạn tệ kia lên, đột nhiên, cầm một cọc ném vào Hoàng Vũ Chân.
Bốp một tiếng, cọc tiền kia đập vào mặt cô ta.
Tề Tiểu Tô đổi bộ dạng luôn dịu dàng cười mỉm vừa rồi, mặt đầy sương lạnh nhìn cô ta, "Đã nhìn thấy chưa, bây giờ cậu tôi vô duyên vô cớ cho cô quần áo VIV, có phải cô được cậu tôi bao nuôi rồi không? Bởi vì tôi tham tiền, cho nên bị người bao nuôi à? Tiền sao? Tôi bây giờ mỗi phút đều có thể dùng tiền của mình để đập cô! Cô nói tôi thiếu tiền sao?" Nói rồi, cô lại đập một cọc tiền qua, lần này, đập lên vai Hoàng Vũ Chân.___________________________________________________________Chương 124: Tề Tiểu Tô ngông cuồng"Có phải cô định nói, tiền này cũng là của đại gia cho tôi không? Cô không phải là hoa khôi trường sao? Cô đi tìm một đại gia bất cứ lúc nào cũng có thể lấy ra mấy vạn tệ cho cô ném chơi xem!"
Cô nói một câu lại ném một vạn qua, "Nhìn thấy chưa hả? Tiền này là cậu tôi cầm tới, bây giờ cậu tôi bao nuôi cô rồi nhé! Đây không phải là logic của cô sao?"
Tằng Nhu đứng vụt lên, định nhào qua chỗ cô, một vạn còn trong tay Tề Tiểu Tô đập mạnh vào mặt bà ta, "bốp" một tiếng, trên khuôn mặt được chăm sóc tỉ mỉ của bà ta lập tức nổi lên một dấu đỏ.
Tề Tiểu Tô cười lạnh với bà ta: "Sao nào, bây giờ tôi còn dùng tiền đập người nữa đấy, đi gọi ông chồng cán bộ thuế của bà đến điều tra tôi đi? Nhân tiện tôi còn muốn hỏi ông ta xem, chút tiền lương đó của ông ta, làm sao mua cho vợ được sợi dây chuyền phật ngọc dương lục to như vậy!"
Sắc mặt Tăng Nhu trắng bệch, che lấy ngực theo bản năng, sợi dây chuyền của bà ta bỗng chốc giống như thiêu đốt da thịt.
Sợi dây chuyền này là tối hôm qua ông chủ một công ty vừa tặng, đúng là chồng bà ta có dặn bà ta đừng có đeo ra ngoài khoe khoang, sợ gặp phải người biết nhìn hàng, dẫu sao thứ này cũng không rẻ. Thời gian này ông ta vừa nhận không ít đồ, hơn nữa cũng đắc tội mấy người, nếu như lúc này bị tóm lấy cái đầu dây này kéo ra, thì cả một chuỗi dài phía sau đều sẽ bị kéo ra theo, đến lúc đó sẽ cực kỳ khó xử lý.
Nhưng lát nữa bà ta có hẹn với các chị em, nhất thời không nhịn được liền đeo nó ra ngoài, thứ này mà không khoe khoang thì còn giá trị gì nữa? Mấy bà bạn đó của bà ta luôn cảm thấy mặc dù bà ta gả cho một cán bộ sở thuế, nhưng không có bao nhiêu tiền. Mấy bà bạn kia của bà ta đều gả cho nhân vật nổi tiếng của giới kinh doanh, gần đây đều say mê ngọc, nếu cuộc hẹn hôm nay mà bà ta không có món đồ nào để đeo, thì chẳng phải sẽ bị chế nhạo sao?Dù sao bà ta đeo đến trường học chắc không có mấy người biết hàng.
Không ngờ, trong chốc lát lại bị Tề Tiểu Tô moi ra.
"Cô nói linh tinh cái gì thế hả? Chẳng qua chỉ là một miếng ngọc bình thường thôi."
Tề Tiểu Tô nhướng mày, cô đã được Hệ thống bổ sung thêm một chút kiến thức về ngọc, "Giá thị trường của viên ngọc phỉ thúy băng này, ít nhất là năm mươi vạn trở lên. Tượng phật rất từ bi, không phải cách chạm trổ hàng loạt bình thường ở công xưởng, hẳn là tác phẩm do một người chạm ngọc có chút danh tiếng làm ra. Điều này có thể tăng thêm giá cho miếng ngọc, cho nên giá trị của miếng ngọc này hẳn là khoảng sáu mươi vạn." Cô dừng một chút, nhìn sắc mặt Tằng Nhu trắng hơn, lại nói tiếp: "Tôi thật sự không biết, tiền lương của một chủ nhiệm sở thuế lại cao đến mức có thể tiêu xa xỉ như vậy đấy."
Vừa nghe thấy một miếng ngọc mặt phật lại đáng giá sáu mươi vạn như vậy, mọi người đều trợn trừng mắt không tin nổi. Ngay cả Hoàng Vũ Chân cũng không tin lắm, lại buột miệng thốt lên.
"Mẹ, mẹ đeo cái dây chuyền mấy chục vạn, mà lại mắng con vì con phải đền hơn ba vạn tiền quần áo ạ? Mẹ ích kỷ vậy, con có còn là con gái ruột của mẹ không thế!"
Chu Thuần không nhịn được bật cười.
Nụ cười này của cậu ấy giống như kích thích những người khác, những học sinh đứng xem kia cũng không nhịn được bật cười.
Lúc này Bạch Dư Tây mới đúng lúc nói một câu: "Nếu bạn học Tề Tiểu Tô quả thật nghèo như vậy, chắc chắn không thể nhận ra được ngọc tốt hay xấu rồi."
Mọi người nghĩ cũng thấy đúng thế thật? Bọn họ đều không nhìn ra được.
Có một nữ sinh cũng không nhịn được nói: "Đúng vậy, thật ra thì tớ cảm thấy Tề Tiểu Tô không giống loại người như vậy, cậu ấy rất kiêu ngạo."
Cô kiêu ngạo sao?Tề Tiểu Tô nghe vậy thoáng ngẩn ra, thấy cô không tin, nữ sinh kia không phục, lập tức nói một chuyện.
"Tề Tiểu Tô cậu đừng không thừa nhận cậu kiêu ngạo, học kỳ trước, vừa khai giảng không lâu, chúng ta làm trực nhật, cậu còn nhớ không? Chúng ta về khá muộn, ngày đó cũng đúng lúc mưa lớn, chúng ta đi chung một đoạn đường, đi tới nửa đường thì mưa, chúng ta chạy tới một tiệm bánh ngọt trú mưa, ở đó gặp một người đàn ông rất đẹp trai, chắc là đi làm ở gần đó, khi ấy quần áo cậu hơi ướt," Nói đến đây cô ấy cũng hơi ngại, ánh mắt vô tình nhìn lướt qua ngực Tề Tiểu Tô, nói tiếp: "Dù sao lúc ấy dáng người cậu lộ ra rất đẹp, người đàn ông kia bắt chuyện với cậu, nói nếu như cậu đồng ý làm bạn gái giả của anh ta ba ngày, anh ta sẽ mời cậu ăn tiramisu một tháng."
"Ồ!"
Các học sinh đều xôn xao lên. Có người chọc chọc nữ sinh kia: "Khưu Tuyết Phương, sao chưa từng nghe cậu nói đến chuyện này?"
Nữ sinh tên Khưu Tuyết Phương nói: "Tớ có phải đứa lắm chuyện thế đâu, hơn nữa cũng không xảy ra chuyện gì mà."
"Sau đó thì sao?"
"Mọi người không biết đâu, một miếng tiramisu nhỏ xíu của tiệm bánh ngọt kia đã mười tệ rồi! Ăn liền một tháng, mà chỉ cần làm bạn gái giả ba ngày, nếu như Tề Tiểu Tô thật sự là một người tham hư vinh như vậy, hẳn là phải đồng ý chứ? Nhưng lúc đó cậu ấy nói với người đàn ông kia là, phiền anh tìm người khác chơi đi."
Nghe cô ấy nói như vậy, Tề Tiểu Tô cũng nhớ lại chuyện kia. Giống như Khưu Tuyết Phương nói, chẳng qua chỉ là một chuyện nhỏ như vậy, sau khi bị cô từ chối người đàn ông kia cũng chỉ nhún vai rồi bỏ đi, cô cũng không để tâm. Nếu không phải lúc này Khưu Tuyết Phương nhắc đến, cô còn thật sự quên mất rồi.
Bây giờ nhắc lại chuyện này cũng coi là có chuyện để nói, lập tức có học sinh nam tức giận bất bình, "Kẻ đó là ai, có biết xấu hổ không, dùng chút bánh ngọt đó mà muốn lừa gạt hoa khôi lớp chúng ta à?"
"Đúng thế đúng thế."
Hoa khôi lớp?
Cô thăng cấp thành hoa khôi lớp lúc nào thế?
Tề Tiểu Tô hơi dở khóc dở cười.Có điều, bọn họ nói như vậy cũng khiến lửa giận của cô vơi đi nhiều, vừa rồi là giận không kiềm nổi cho nên cầm tiền đập người để trút giận, giờ mọi người ồn ào như vậy, cô lại cảm thấy không có gì thú vị nữa.
Chỉ là có người không muốn dừng.
Hoàng Vũ Chân lại không chịu thôi kêu lên: "Có lẽ cô ta coi thường việc cho bánh ngọt thì sao? Bây giờ có người sẵn lòng cho cô ta tiền, cho nhiều, cô ta sẽ không giả bộ nữa?"
Tề Tiểu Tô liếc cô ta một cái: "Bây giờ cô đang được cậu út tôi bao nuôi đấy."
Có người không nhịn được bật cười. Tề Tiểu Tô này thật là vô sỉ.
"Đối với cô mà nói, hai bộ quần áo mấy nghìn đồng cũng là cho nhiều rồi à, chậc chậc, bà Hoàng này, tôi nghe nói con gái phải nuôi thật cẩn thận, sung túc! Đừng chỉ cố mà trát vàng lên bản thân mình, mà con gái mình xin có hai bộ quần áo mấy nghìn cũng không cho!"
Cô nói rồi chỉ mấy cọc tiền rơi trên mặt đất: "Thế này đi, Hoàng Vũ Chân, hôm nay chỉ cần cô dám nói một câu là, tận mắt nhìn thấy tôi được bao dưỡng, tận mắt thấy tôi mập mờ với đàn ông, thì chỗ tiền này sẽ là của cô. Cô dám không?"
"Hoàng Vũ Chân, trước đây không phải cô nói rất chân thực sao? Nói đi, hai câu năm vạn!" Có người trêu chọc.
Tề Tiểu Tô lại lần nữa ấn vào nút ghi âm ở điện thoại, đưa đến bên miệng Hoàng Vũ Chân, "Nói đi, cô phải nhớ, loại lời như vậy cô nói ra là phải chịu trách nhiệm trước pháp luật. Giống như tôi nói mẹ cô đeo ngọc giá trị trên sáu mươi vạn ấy."
Câu nói này chỉ có Tằng Nhu và hiệu trưởng Dương biết thân phận của chồng bà ta mới nghe ra được sự uy hiếp trong đó._________________________________________________________Chương 125: Thích cô như vậyHoàng Vũ Chân cũng do dự, không phải là vì cô ta nghĩ đến chức vị của bố mình, mà là cô ta thật sự bị Tề Tiểu Tô doạ, sợ nói ra lời này sẽ thật sự phải chịu trách nhiệm trước pháp luật. Trước đây ở tiệm VIV cô ta đã từng bị Tề Tiểu Tô chỉnh một lần, có chút bóng ma tâm lý.
Cô ta do dự như vậy, các học sinh khác liền châm biếm.
Tề Tiểu Tô thu điện thoại về, khinh bỉ nói: "Bây giờ cho cô cơ hội cô không nói, lần sau nếu như tôi còn nghe thấy cô bôi nhọ tôi sau lưng, cẩn thận tôi đánh đến mẹ cô cũng không nhận ra cô đâu."
Thật ngang ngược, bạn học Tề Tiểu Tô, cô đang bắt nạt người ta ngay trước mặt mẹ người ta đấy.
Tề Tiểu Tô đâu có chỉ bắt nạt Hoàng Vũ Chân, cô khom người nhặt tiền lên, nhướng mày với Tằng Nhu, lại nói một câu: "Bà Hoàng, thật đấy, tôi rất hoan nghênh chồng bà đến điều tra tôi, nhưng mà, trước đó, chắc chắn tôi sẽ nói thật, liên quan đến mặt ngọc sáu mươi vạn này..."
Tằng Nhu nhớ lại lời dặn dò trước đó của chồng, tái mét mặt, bất giác cuống lên kéo mặt ngọc đó xuống, sau đó kéo tay Hoàng Vũ Chân, vội đẩy học sinh đang đứng xem ra, chạy ra ngoài không cả chào hiệu trưởng Dương.
Nhìn dáng vẻ hốt hoảng như bị ma đuổi vậy.
Nếu không phải vì Tề Tiểu Tô nhìn một cái là có thể nhìn ra giá trị miếng ngọc của bà ta, thì bà ta cũng không đến nỗi sợ hãi hỗn loạn như vậy. Phải biết rằng, ngay cả mấy người hiệu trưởng Dương cũng không nhìn ra.
Hơn nữa, Tề Tiểu Tô hoàn toàn khác với học sinh trong tưởng tượng của bà ta, bà ta đã bao giờ gặp phải người nào ngông cuồng như vậy đâu. Lại đi cầm tiền đập người, còn giơ máy ghi âm đến bên miệng người ta, dáng vẻ như kiểu các người có giỏi thì cứ nói ra đi, nói ra rồi tôi sẽ lập tức đưa đến toà án làm chứng cứ để kiện vậy.
Đúng là quá ngông cuồng.Mẹ con bọn họ bối rối chạy mất, Tề Tiểu Tô cười như không cười nhìn về phía những học sinh đến xem kịch kia, nhất là mấy người có quan hệ tốt với Hoàng Vũ Chân, đôi môi đỏ khẽ hé ra: "Các cậu có muốn nhân cơ hội này nói mấy câu không?"
"Ha ha, Tề Tiểu Tô, bọn tớ không tin cậu là loại người đó đâu."
"Ôi, sắp vào lớp rồi! Mau đi thôi!"
Tất cả học sinh vây xem lập tức chạy hết không còn một ai.
Hiệu trưởng Dương vừa giận vừa buồn cười nói một câu: "Học sinh bây giờ thật đúng là!"
Chỉ còn Chu Thuần ở lại. Cậu ấy nhìn Tề Tiểu Tô muốn nói lại thôi. Có thể có người rất ghét hành động vừa rồi của Tề Tiểu Tô, nhưng không biết tại sao, vừa rồi nhìn cô, tim cậu ấy lại đập thình thịch, cảm thấy thích cực kỳ thích Tề Tiểu Tô vênh váo như vậy.
Không phải cô nói tôi hư vinh sao? Tôi cầm tiền đập thẳng vào người cô. Không phải nói người khác tặng tôi hai bộ quần áo là tôi được bao nuôi sao? Tôi tặng luôn cho cô hai bộ đấy.
Đúng là vừa tuỳ tiện lại có chút càn quấy vô sỉ. Nhưng sao càng nhìn lại càng thích cơ chứ, thật sự chưa từng thấy ai như vậy! Hơn nữa, lúc cô vênh váo lên, nhìn nét mặt thật sự rất rực rỡ, rực rỡ đến mức cậu ấy suýt quên mất đây là phòng hiệu trưởng, quên mất còn có giáo viên ở đây, thật sự muốn nhào tới ôm lấy cô, hỏi cô.
Tề Tiểu Tô, yêu sớm với anh đi? Được không?
Bạch Dư Tây vỗ vào vai cậu ấy, "Chu Thuần, em cũng quay về học đi."
Một câu nói khiến cho cậu ấy lập tức quay về thực tế.
Môi cậu mấp máy, vốn muốn thay Tề Tiểu Tô giải thích với Dương Linh Linh một câu, nói bọn họ không yêu sớm, nhưng lúc này cậu ấy lại không hề muốn nói ra. Dù sao cậu cũng muốn khiến cho lời đồn này trở thành sự thật.
"Mau lên lớp đi." Hiệu trưởng Dương nhìn cậu một cái, cũng phất phất tay.
Chu Thuần chỉ đành rời đi.
Bạch Dư Tây nhìn Tề Tiểu Tô, không nhịn được cười: "Tật xấu học ở đâu ra thế? Dám lấy tiền đập người?"
Ừm, đừng tưởng vừa rồi anh không nhìn ra, rõ ràng thằng nhóc Chu Thuần kia bị cô nhóc này mê hoặc rồi. Chậc chậc, đúng là trêu hoa ghẹo nguyệt.
Tề Tiểu Tô lườm anh ta một cái: "Thầy Bạch cũng nên lên lớp rồi."
Bạch Dư Tây cũng đứng lên thật, giơ tay xoa xoa đầu cô, "An phận chút." Nói xong, anh ta nói một tiếng với hiệu trưởng Dương và Dương Linh Linh, rồi cũng đi ra ngoài.Hai anh em Dương Linh Linh và hiệu trưởng Dương đều trợn mắt nhìn Tề Tiểu Tô.
Rốt cuộc quan hệ của cô và Bạch Dư Tây là thế nào? Nhìn có vẻ rất thân mật.
An phận chút à? Là sao?
Tề Tiểu Tô cũng hơi cạn lời. Cô không an phận chỗ nào?
"Tiểu Tô, đây rốt cuộc là chuyện gì?" Tô Vận Đạt nhìn hồi lâu không phản ứng nổi.
"Cậu út cứ ngồi đi đã, cháu có chuyện nói với hiệu trưởng chút." Vừa rồi Tề Tiểu Tô thật sự có chút việc muốn nhờ hiệu trưởng Dương giúp đỡ, cô nghĩ tới nghĩ lui, chuyện này cũng chỉ có ông ấy giúp được thôi.
Dương Linh Linh đang định đứng lên, Tề Tiểu Tô lại kéo lấy cô: "Cô Dương, em muốn bàn bạc với cô trước một chút, sau này có thể em sẽ rất bận, cô cũng biết, em nhận việc này của Nghiêm tổng, khả năng không có cách nào tới trường hàng ngày được, cho nên thủ tục xin nghỉ, cô xem..."
Cô chớp đôi mắt to, nét mặt rất vô tội.
Phải biết là trong trường trung học rất ít khi có người xin nghỉ, dẫu sao học tập cũng căng thẳng.
Nhưng chuyện này không thể trách cô được.
Dương Linh Linh nghe vậy có chút khó xử nhìn anh mình. Cô cũng biết mảnh đất bên cạnh trường học này thật sự rất quan trọng với Nhất Trung, bây giờ Tề Tiểu Tô phải lo việc này, chắc chắn không có cách nào đi học đều được, nhưng là giáo viên phụ trách, cô cảm thấy có mấy lời cô vẫn phải nói.
"Tề Tiểu Tô này, hiện tại thân phận của em là học sinh, học kỳ hai lớp mười một rồi, nếu thành tích của em luôn không tiến bộ được, thì đến lớp mười hai càng khó theo hơn."
"Thưa cô, chuyện học tập em tự biết sắp xếp ạ, nhất định sẽ nâng cao được thành tích."
Hiệu trưởng Dương do dự một chút nói: "Linh Linh, Tề Tiểu Tô muốn xin nghỉ thì phê cho em ấy đi, nếu như thi học kỳ này mà thành tích không tốt, nghỉ hè anh sẽ đích thân dạy bù cho em ấy."
Tô Vận Đạt trợn trừng hai mắt.
Chuyện này là sao?
Muốn xin nghỉ thường xuyên làm gì? Hiệu trưởng còn muốn đích thân dạy bù cho con bé à?
Dương Linh Linh chỉ đành đồng ý.Sau khi cô rời đi Tề Tiểu Tô mới nói với hiệu trưởng Dương: "Hiệu trưởng, thật ra thì em có chút chuyện muốn xin thầy giúp, là thế này, thầy có quen người nào lo được mấy việc ký kết hợp đồng, với mấy phương diện về chuẩn bị nhân sự không ạ? Nếu có thầy có thể giới thiệu cho em không? Em muốn mời họ."
Chờ khi cô dẫn Tô Vận Đạt từ phòng làm việc của hiệu trưởng đi ra, Tô Vận Đạt đã sắp bị lòng hiếu kỳ dày vò chết rồi.
"Tiểu Tô, rốt cuộc cháu muốn làm gì? Còn muốn tuyển người?"
Tề Tiểu Tô nhìn anh ta một cái, trong lòng khẽ động, hỏi ngược lại: "Cậu út, hôm nay cậu đi tìm việc, có thu hoạch gì không?"
Tô Vận Đạt bị cô hỏi như vậy lập tức hơi ngại ngùng.
"Công việc luôn phải tìm từ từ, làm sao gấp được."
Vậy có nghĩa là chưa tìm được. Tề Tiểu Tô suy nghĩ một chút nói: "Vậy cậu tìm tiếp đi, tìm thêm hai ngày nữa, nếu như vẫn không tìm được, cậu nói với cháu một tiếng."
Đây không phải là coi thường anh ta sao?
Tô Vận Đạt lập tức vỗ vỗ ngực: "Buổi chiều cậu sẽ có thể tìm được, chậm nhất là ngày mai."
Tề Tiểu Tô cười một tiếng.
Cô trở về lớp, giáo viên đang dạy cũng không làm khó cô, trực tiếp bảo cô trở về chỗ ngồi. Lần này ánh mắt bạn học trong lớp nhìn cô đều có chút khác.
Những bạn học vừa rồi đi theo xem quay về miêu tả, chuyện Tề Tiểu Tô nhìn một cái là ra giá của viên ngọc mà Tằng Nhu đeo, còn ngông cuồng cầm năm vạn tệ đập người, bỗng chốc truyền khắp cả lớp.
Có người cảm thấy cô quá ngông, nhưng cũng có người tin tưởng cô, cảm thấy cô bị oan mới tức giận. Còn cảm thấy cô như vậy rất ngầu.
Nhưng càng nhiều hơn chính là suy đoán về Tề Tiểu Tô.
Bọn họ đều tin cô không phải được bao nuôi rồi, vậy thì, tiền của cô ở đâu ra?
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com