Renjun X Chenle Vi Ta Con Tre
Hoàng Nhân Tuấn mười tám tuổi, Chung Thần Lạc mười lăm tuổi"Em có chắc chắn không?"Hoàng Nhân Tuấn từ trước tới nay luôn coi Chung Thần Lạc là đứa em trai mình yêu quý nhất. Dù chỉ cách nhau ba tuổi, thế nhưng cậu em hàng xóm với đôi mắt trong veo sáng ngời này đã trở thành một phần khó mà thiếu được trong cuộc sống của anh. Năm anh mười tám, còn cậu mười lăm tuổi, cậu dõng dạc tỏ tình với anh."Em chắc mà."Chung Thần Lạc hiểu rõ, cảm xúc của mình với người anh hàng xóm Hoàng Nhân Tuấn không phải là thứ tình cảm anh em bình thường. Cậu thích anh, thích nụ cười, thích sự ấm áp nơi anh, thích cái cách anh chăm sóc, bảo vệ cậu từng li từng tí. Cậu thích bóng hình anh, thích có anh trong cuộc đời, trước đây, bây giờ và mãi mãi.Thần Lạc năm mười lăm tuổi ấy chẳng nhớ rõ mình đã thích Nhân Tuấn từ lúc nào, chỉ biết rằng mình thích anh ấy, thích rất nhiều."Lạc Lạc." Nhân Tuấn thở dài, xoa đầu đứa em nhỏ, lòng bỗng rối bời không biết phải làm sao. "Em còn nhỏ, em chưa hiểu rõ thế nào là thích một người đâu.""Có thể em không hiểu thích một người là như thế nào, nhưng em biết rõ em thích anh." Thần Lạc bướng bỉnh đáp, dù nụ cười không hề rời khỏi môi cậu. "Anh, năm nay anh mười tám tuổi rồi, anh hãy coi tấm lòng của em là món quà trưởng thành em dành cho anh, có được không?"Thần Lạc mười lăm tuổi thấp hơn Nhân Tuấn mười tám tuổi gần một cái đầu, đôi mắt trong veo ngước lên nhìn anh, lấp lánh như hàng vạn vì sao trên nền trời đen thẳm. Nhân Tuấn bỗng cảm thấy khó xử vô cùng. Đứa trẻ này thuần khiết, trong sáng như vậy, khiến anh chẳng nỡ tổn thương cậu dù chỉ một chút. Thế nhưng tình cảm vốn là thứ không thể ép buộc, càng không thể thay đổi qua vài câu nói."Anh, em biết anh không thích em theo cách ấy." Thần Lạc đột nhiên lên tiếng một lần nữa. "Nhưng anh hãy cho phép em tiếp tục thích anh nhé. Em sẽ theo đuổi anh, cho đến khi nào anh đáp lại tình cảm của em.""Lạc Lạc, em sẽ còn gặp nhiều người tốt hơn anh. Em không nên phí hoài thời gian với anh như vậy." Nhân Tuấn trả lời."Không sao đâu anh." Vẫn là nụ cười ấy, ngây ngô và đơn thuần. "Vì ta còn trẻ, em còn nhiều thời gian ở bên cạnh anh."..Hoàng Nhân Tuấn tám tuổi, Chung Thần Lạc năm tuổiLần đầu tiên gặp Chung Thần Lạc, Hoàng Nhân Tuấn mới tám tuổi, còn Thần Lạc là một đứa nhóc năm tuổi bụ bẫm, đáng yêu.Gia đình Thần Lạc chuyển đến cách Nhân Tuấn vài căn nhà. Ngày đầu tiên Chung gia xuất hiện, Nhân Tuấn đang cùng La Tại Dân ăn kem trước hiên. Tháng sáu nóng như đổ lửa, hai thằng con trai tò mò nhìn nhà người ta vận chuyển nào là bàn ghế, nào là ti vi, cái gì cũng bóng loáng, đắt tiền.Rồi Chung Thần Lạc xuất hiện, trên lưng đeo một chiếc ba lô hình siêu nhân xanh đỏ nổi bật, đôi mắt cười lấp lánh nhìn ngôi nhà mới. Nhân Tuấn còn nhớ Tại Dân đã xuýt xoa khen con nhà ai mà đáng yêu thế, còn than vãn vì sao mẹ La không đẻ cho mình đứa em xinh xắn như vậy. Dường như cảm nhận được có người đang nhìn mình, Thần Lạc quay đầu, bắt gặp Nhân Tuấn và Tại Dân đang ngó lom lom. Thằng bé bỗng dưng hất ba lô sau lưng xuống đất, không buồn để ý đến mẹ Chung đang gọi khản cổ, chạy tới hiên nhà Nhân Tuấn. Dưới cái nắng tháng sáu oi ả, Thần Lạc nở một nụ cười xán lạn, bàn tay mũm mĩm nắm lấy góc áo Nhân Tuấn, cất giọng vui vẻ."Em chào anh, em là Lạc Lạc năm tuổi. Anh làm bạn với em nhé?"Từ giây phút ấy, nụ cười trong sáng của Thần Lạc đã in sâu vào tâm trí Nhân Tuấn. Cũng từ giây phút ấy, hai người trở nên gắn bó không rời...Hoàng Nhân Tuấn mười lăm tuổi, Chung Thần Lạc mười hai tuổiNhân Tuấn mười lăm tuổi bắt đầu học trung học phổ thông, còn Thần Lạc mười hai tuổi thì vẫn học cấp hai.Trường của Nhân Tuấn cách trường của Thần Lạc mười phút đi bộ. Ngày ấy, Nhân Tuấn luôn đều đặn dậy sớm, sang nhà Thần Lạc cách vài bước chân đón cậu đi học. Đến chiều thì đi bộ mười phút sang trường Thần Lạc, dắt cậu về nhà.Mỗi buổi sáng, mẹ Chung sẽ mỉm cười mở cửa cho Nhân Tuấn, dúi vào tay anh hai hộp sữa tươi, rồi dắt cậu con vẫn còn ngái ngủ ra trao tận nơi cho anh. Có những ngày Thần Lạc lười biếng không dậy, Nhân Tuấn sẽ vào phòng, nửa dỗ dành nửa đe dọa mà lôi cậu ra khỏi giường.Mỗi buổi chiều, Nhân Tuấn sẽ đứng đợi trước cổng trường của Thần Lạc. Khi chuông reo và học sinh ùa ra khỏi cổng, anh luôn nhận ra bóng dáng nhỏ bé, gương mặt luôn nở nụ cười hồn nhiên giữa đám đông, một nụ cười chỉ càng rạng rỡ hơn khi thấy anh. Bàn tay nhỏ bé sẽ níu lấy góc áo, hoặc nắm bàn tay lớn hơn của anh, khuôn miệng nhỏ liên tục kể những câu chuyện thú vị ngày hôm đó ở trường. Còn anh sẽ im lặng lắng nghe, thỉnh thoảng gật đầu hoặc trả lời cậu một hai câu, cho đến khi về tới nhà.Những năm tháng ấy, Nhân Tuấn là bóng hình luôn tồn tại trong kí ức của Thần Lạc.Nhân Tuấn còn nhớ rất rõ một ngày khi Thần Lạc mới bắt đầu vào học trung học cơ sở. Khi anh đến trường của cậu thì bắt gặp cảnh tượng khiến lòng anh không khỏi xót xa. Thần Lạc đứng nép vào một góc, đầu cúi gằm, hai vai run lên bần bật. Khi ngẩng lên nhìn anh, đôi mắt cậu đỏ hoe, long lanh nước."Anh Nhân Tuấn...""Em sao thế?" Nhân Tuấn vội vàng nắm lấy bàn tay nhỏ của Thần Lạc, lo lắng kiểm tra khắp người cậu. "Em bị làm sao? Ai bắt nạt em?"Như chỉ chờ có thế, Thần Lạc òa khóc, đôi má bầu bĩnh thoáng chốc ướt nhẹp những dòng lệ rơi. Anh luống cuống ôm cậu vào lòng vỗ về, mà càng dỗ, dường như Thần Lạc càng khóc to hơn.Mãi cho đến khi đưa Thần Lạc về đến nhà để mẹ Chung gặng hỏi mãi, cậu mới lí nhí kể lại chuyện ngày hôm đó.Gia đình Thần Lạc tương đối khá giả, có điều kiện hơn các bạn cùng trang lứa. Mẹ của Thần Lạc cũng vì muốn con mình được hưởng những gì tốt nhất, cặp sách, đồ dùng học tập đều mua loại đắt tiền cho cậu. Thậm chí, Thần Lạc còn là học sinh duy nhất có điện thoại di động riêng.Các bạn cùng lớp thấy Thần Lạc có đồ dùng đẹp liền tẩy chay cậu, nói cậu là đồ con nhà giàu, mà con nhà giàu trên phim đều là những đứa đáng ghét cả, suy ra Thần Lạc cũng là đồ đáng ghét. Trẻ con còn nhỏ không hiểu chuyện, Thần Lạc càng không hiểu sự khác biệt giữa mình và các bạn, cậu chỉ biết rằng mẹ cho cậu cái gì, cậu sẽ dùng cái đó, bị các bạn nói là đồ đáng ghét thì chỉ biết cúi đầu lặng lẽ.Mẹ Chung nghe xong câu chuyện thì vô cùng bất bình, còn định đến trường nói chuyện với giáo viên chủ nhiệm và bố mẹ của các bạn học sinh kia. Thần Lạc sợ mất bạn nên không muốn mách thầy, còn Nhân Tuấn thì nghĩ ra một cách.Ngày hôm sau, Nhân Tuấn tặng cho Thần Lạc chiếc cặp sách cũ mèm của anh, chiếc cặp mà sau khi được mua mới, anh không còn dùng nữa. Anh cũng cho cậu chiếc hộp bút vải hình Doremon màu xanh biển mà anh từng dùng, để cậu thay thế cho những món đồ đắt tiền mẹ Chung đã mua.Mẹ Chung thấy thế thì hơi bực mình, vì sao con trai lại phải dùng đồ cũ để được các bạn yêu quý cơ chứ? Nhưng khi thấy nụ cười rạng rỡ của Thần Lạc mỗi ngày tan học, thấy cậu thoải mái chơi đùa với bạn bè, mẹ cũng ậm ừ cho qua. Thần Lạc trở về làm đứa trẻ vô âu vô lo như trước, vẫn líu lo kể chuyện với Nhân Tuấn, vẫn nũng nịu ôm rồi thơm má mẹ.Rất nhiều năm sau này, Nhân Tuấn mới nhận ra, đó là lần duy nhất anh từng thấy Thần Lạc khóc. Thế nhưng điều mà anh vĩnh viễn chẳng bao giờ biết, đó là chiếc cặp sách cùng hộp bút cũ anh tặng cậu vẫn được cậu đều đặn giặt sạch, xếp gọn trong tủ, chưa bao giờ ngừng trân trọng...Hoàng Nhân Tuấn mười tám tuổi, Chung Thần Lạc mười lăm tuổiNăm Nhân Tuấn mười tám tuổi thì bắt đầu học đại học, thế sự đổi lại thành Thần Lạc là người đi đón anh.Trường cấp ba của Thần Lạc cách trường đại học của Nhân Tuấn hai mươi phút ngồi xe buýt. Thần Lạc được tan học sớm hơn, thế là ngày nào cũng thập thò trước cổng trường đợi anh. Nhân Tuấn tuổi mười tám thực sự rất đẹp trai. Thần Lạc nhìn anh đi giữa các bạn, vừa xô đẩy vừa nói cười, trong lòng không khỏi có cảm giác tự hào. Nhân Tuấn đi đến gần cổng trường thì nhìn thấy Thần Lạc đang lấp ló, bèn mỉm cười vẫy cậu lại gần. Thần Lạc lon ton chạy đến, vẫn là đôi mắt trong veo, vẫn là nụ cười rạng rỡ. Nhân Tuấn dường như không tin được, người này với cậu nhóc nghiêm túc tỏ tình với anh mấy ngày trước là một người. "Anh Nhân Tuấn." Thần Lạc chạy đến nơi thì tươi cười ngước nhìn anh. "Hôm nay anh tan muộn hơn mọi hôm.""Xin lỗi Lạc Lạc nhé, câu lạc bộ của bọn anh có chút việc." Tại Dân đứng cạnh trả lời, xoa đầu Thần Lạc. Cùng với Nhân Tuấn, Tại Dân cũng đã quen với Thần Lạc kể từ khi cậu chuyển đến thành phố này, thế nhưng mối liên kết giữa cậu ấy và Thần Lạc chưa bao giờ được sâu sắc như Thần Lạc và Nhân Tuấn.Những người bạn khác của Nhân Tuấn là Đế Nỗ và Đông Hách đã quen với việc Thần Lạc ngày nào cũng đợi Nhân Tuấn về cùng, chỉ cười không nói gì. Thần Lạc đáng yêu và trong sáng như vậy, chỉ cần xuất hiện cũng đã khiến người khác yêu thích. Thế nên tự nhiên mà bọn họ cũng rất có cảm tình với Thần Lạc."Mình về thôi." Thần Lạc khoác lấy cánh tay Nhân Tuấn, cười chào Tại Dân, Đông Hách và Đế Nỗ rồi kéo Nhân Tuấn đi.Trên con đường nhỏ, Nhân Tuấn và Thần Lạc bước song song, một cao một thấp in bóng đổ dài. Thần Lạc kể với Nhân Tuấn những câu chuyện ở trường như mọi khi, nào là bạn A hôm nay đi học muộn bị phạt trực nhật, bạn B tỏ tình với bạn C bằng sô cô la... Hệt như những năm tháng còn thơ ấu, Thần Lạc líu lo nói chuyện, Nhân Tuấn im lặng lắng nghe. Khoảng hơn mười năm đã trôi qua kể từ khi Nhân Tuấn bắt đầu cùng Thần Lạc đi học và đi về, những tưởng như mọi chuyện vẫn như trước đây, nhưng Nhân Tuấn biết, từ khi cậu nói ra lời tỏ tình ấy, cậu và anh đã khác xưa rồi."Lạc Lạc." Nhân Tuấn lên tiếng, cắt ngang lời kể của Thần Lạc. "Về chuyện hôm trước em nói với anh...""Dạ?""Lạc Lạc, em biết anh không thích con trai mà." Nhân Tuấn hít một hơi. "Từ trước đến nay anh vẫn coi em là em trai của anh. Đối với em, anh lại càng không thể có thứ tình cảm như vậy được."Im lặng. Thần Lạc không nói gì nữa, bước chân cũng nhanh hơn một chút, đi vượt hẳn lên phía trước Nhân Tuấn. Cả quãng đường còn lại, cả hai không nói một câu nào.Mãi cho đến khi đã tới trước cửa nhà Thần Lạc, cậu mới quay lại nhìn anh. Anh đã nghĩ sẽ bắt gặp một gương mặt buồn, một đôi mắt long lanh, thế nhưng anh đã sai rồi, Thần Lạc mạnh mẽ hơn anh tưởng.Cậu một lần nữa dùng nụ cười trong sáng, rực rỡ như ánh dương ấy nhìn anh, đôi mắt trong veo lấp lánh vẫn hệt như biển sao trời. Giây phút ấy, anh chẳng hề nhận ra, trong mắt cậu từ trước đến giờ, ngoài anh ra thì không có ai cả."Em đã nói rồi mà, vì ta còn trẻ, em còn nhiều thời gian ở bên anh." Thần Lạc nắm lấy cánh tay Nhân Tuấn, bàn tay nhỏ ấm áp như muốn thiêu đốt làn da anh. "Chỉ cần anh còn ở đây, em sẽ đợi cho đến khi anh đáp lại tình cảm của em."Nói rồi Thần Lạc không đợi anh trả lời, mà lập tức quay vào trong. Nhân Tuấn đứng nhìn theo bóng dáng nhỏ bé của người em trai thân thiết, trong lòng không khỏi cảm thấy xót xa. Chung Thần Lạc luôn dùng nụ cười để đối mặt với thế giới là thế, luôn tốt bụng, thiện lương là thế, vì sao lại trao nhầm tình cảm cho người không thương mình như vậy?..Hoàng Nhân Tuấn mười bốn tuổi, Chung Thần Lạc mười một tuổiNăm Hoàng Nhân Tuấn mười bốn tuổi thì bị thất tình lần đầu tiên.Hoàng Nhân Tuấn thích một đàn chị khóa trên, tên là Khương Sáp Kì. Hoàng Nhân Tuấn năm mười bốn tuổi còn chưa dậy thì, vừa gầy vừa nhỏ, mặt mũi vẫn còn nguyên những nét trẻ con của mấy thằng con trai chưa lớn. Khương Sáp Kì từ chối lịch sự và nhẹ nhàng, song tất nhiên vẫn khiến Nhân Tuấn buồn bã suốt mấy ngày.Khi đó, ngoài người bạn từ nhỏ Tại Dân ra thì Thần Lạc chính là người luôn ở bên cạnh anh."Anh đừng lo, sau này anh lớn lên nhất định sẽ rất đẹp trai." Thần Lạc đưa cho Nhân Tuấn mấy que kem đắt tiền thật xịn mua ngoài siêu thị, loại kem mà phải lâu lâu anh mới được mẹ cho ăn. "Đến lúc đó, không chỉ có chị Sáp Kì mà rất nhiều các chị gái xinh đẹp sẽ phải thích anh cho mà xem.""Em làm sao mà biết được chứ?" Nhân Tuấn buồn bã đáp lời."Em biết, bởi vì em tin vào anh Nhân Tuấn của em." Thần Lạc hồn nhiên trả lời. "Anh không chỉ đẹp trai mà còn dịu dàng, chu đáo nữa. Con gái thích kiểu bạn trai như vậy lắm.""Anh đâu có dịu dàng hay chu đáo." Nhân Tuấn nói. "Anh chẳng được cái nết gì cả.""Không phải vậy đâu mà." Thần Lạc bám lấy tay anh, lắc lắc. "Anh đừng tự ti thế. Đối với em, anh là người tuyệt nhất."Hoàng Nhân Tuấn quay sang nhìn Chung Thần Lạc, thấy ánh mắt cậu lấp lánh kiên định, khuôn miệng vẫn tươi cười nhưng giọng nói ngập tràn ngưỡng mộ và yêu thương. Giây phút ấy, anh tin rằng cậu nói thật lòng. ..Hoàng Nhân Tuấn hai mươi tuổi, Chung Thần Lạc mười bảy tuổiCó một nữ sinh lớp bên thích Hoàng Nhân Tuấn.Ngày hôm đó Thần Lạc vẫn như mọi khi, chạy đến trường đại học của Nhân Tuấn. Nhưng thay vì thấy anh bước ra cùng Tại Dân, Đế Nỗ và Đông Hách, cậu lại thấy anh nói chuyện với một bạn nữ xinh đẹp. Cô ấy giấu một hộp quà sau lưng, Nhân Tuấn không thấy, nhưng Thần Lạc đứng một bên nhìn nên thấy rất rõ.Cô gái mở miệng nói gì đó, Nhân Tuấn nhìn đồng hồ đeo tay rồi ngẩng lên, bắt gặp Thần Lạc đứng ngoài cổng trường. Anh lập tức cắt ngang lời cô gái, rồi sải từng bước đến bên cạnh Thần Lạc."Em đợi lâu không?" Anh dịu dàng vuốt lại mái tóc hơi bết vì mồ hôi của cậu."Em vừa đến thôi." Cậu áy náy nhìn chị gái xinh đẹp. "Anh cứ nói chuyện với chị ấy đi, em đợi được mà.""Không cần. Về thôi.""Nhưng...""Lạc Lạc, anh biết cô ấy định nói gì. Nhưng anh không có tình cảm gì với cô ấy cả." Nhân Tuấn nắm lấy bàn tay nhỏ của cậu mà kéo đi. "Nên không cần phải nói chuyện nữa."Vẫn là con đường nhỏ, vẫn là hai chiếc bóng một thấp một cao. Chung Thần Lạc hôm nay tặng anh một chiếc bánh ngọt, rồi tiếp tục kể những câu chuyện trên trời dưới đất. Hai bàn tay đan vào nhau thật chặt, chậm rãi đi qua những con phố quen thuộc.Bất chợt Thần Lạc dừng chân, khiến Nhân Tuấn đang đều bước cũng khựng lại theo. Anh bối rối nhìn cậu."Sao thế, Lạc Lạc?""Anh Nhân Tuấn, vì sao anh không nhận lời tỏ tình của chị ấy?"Nhân Tuấn trầm ngâm quay đi. Anh không ngờ sẽ bị Thần Lạc hỏi thẳng như vậy."Anh đã nói rồi còn gì, anh không có tình cảm với cô ấy.""Vậy còn em thì sao?"Dưới ánh tà dương đang dần tắt, nụ cười của Thần Lạc vẫn rạng rỡ như thế. Chỉ là đôi mắt cậu đã mất đi phần nào nét lấp lánh quen thuộc."Anh Nhân Tuấn, em tỏ tình với anh đã hai năm rồi.""Lạc Lạc...""Không sao, em hiểu." Thần Lạc rút bàn tay mình khỏi tay anh, mỉm cười. "Em hiểu, anh không thích con trai. Anh không thích em.""Lạc Lạc à." Nhân Tuấn bối rối bắt lại bàn tay cậu. "Tình cảm là thứ không thể ép buộc. Lạc Lạc, anh rất thương em, nhưng chỉ với tư cách là một người anh trai."Thần Lạc chậm rãi đứng đó, mái đầu cúi xuống, nhìn chằm chằm vào bàn tay nắm chặt của hai người. Nhân Tuấn biết cậu buồn, anh biết cậu tổn thương, nhưng anh chẳng đủ can đảm để buông tay cậu.Không biết từ bao giờ, Chung Thần Lạc đã trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc đời anh. Đứa em nhỏ với nụ cười tỏa nắng này luôn khiến anh mỉm cười, dù là những khi mệt mỏi, rệu rã nhất. Thần Lạc giống như cậu em ruột thịt anh chưa bao giờ có, là niềm vui nhỏ nhoi mỗi cuối ngày của anh.Giá mà tình cảm của cậu dành cho anh cũng chỉ dừng lại ở đó, sự việc đã chẳng phức tạp đến thế này. "Em hiểu mà." Thần Lạc ngẩng đầu lên nhìn anh bằng nụ cười quen thuộc. "Em đã nói với anh rồi, anh Nhân Tuấn. Vì ta còn trẻ, em vẫn có thể chờ đợi anh.""Lạc Lạc, em sao có thể chờ anh mãi được chứ?" Nhân Tuấn khó xử nói. "Người như em nhất định sẽ tìm được ai khác xứng đáng hơn anh. Một người có thể thực sự trân trọng em...""Không sao đâu, thật mà." Thần Lạc khoác lấy cánh tay anh, tiếp tục kéo anh đi về nhà. "Chỉ cần là anh, thì không sao cả."Tối hôm đó, Nhân Tuấn ngồi thừ người trong phòng, tay cầm điện thoại gọi điện cho người bạn thân La Tại Dân."Tại Dân, tớ phải làm sao đây?"Anh ngồi trên giường, dựa lưng vào bức tường lạnh. Đồng hồ đã điểm gần nửa đêm, nhưng giấc ngủ vẫn chẳng đến được với anh.Đầu dây bên kia, anh có thể nghe được tiếng thở đều của Tại Dân. Cũng thân quen với Thần Lạc từ nhỏ, anh hiểu rằng Tại Dân thương cậu chẳng kém gì anh. Không ai muốn thấy cậu bị tổn thương, nhưng anh cũng không thể vì thế mà đáp lại tình cảm nơi cậu một cách giả tạo."Tớ không muốn rời xa em ấy." Nhân Tuấn tiếp tục nói. "Nhưng tớ cũng không thể yêu em ấy. Tớ có ích kỷ quá không?""Nhân Tuấn, chuyện của hai người, tớ chỉ là người ngoài. Tớ không dám khẳng định điều gì cả." Tại Dân chậm rãi đáp lời. "Nhưng tớ có thể nói rằng Thần Lạc thích cậu là hoàn toàn tự nguyện. Thằng bé chấp nhận việc cậu không yêu nó. Cậu không sai.""Thần Lạc cũng không sai.""Đúng vậy, chuyện tình cảm gì ai đúng, ai sai gì chứ?" Tại Dân khẽ nói. "Cậu và Thần Lạc ở bên nhau lâu như vậy rồi, đương nhiên cậu không nên bỏ rơi em ấy.""Nếu như tớ cứ ở cạnh Lạc Lạc mà không đáp lại được tình cảm của em ấy, chẳng phải là tớ đang hành hạ em ấy thêm hay sao?""Nhưng với tính cách của Lạc Lạc, cậu mà chọn cách đẩy em ấy ra xa, em ấy sẽ càng tổn thương." Tại Dân nói. "Nhân Tuấn, cậu hiểu thằng bé hơn tớ mà. Lạc Lạc lương thiện như vậy, em ấy thà được ở bên cậu, được làm cậu vui, còn hơn rời xa cậu để không biết cậu sống chết như thế nào."Một khoảng lặng kéo dài. Nhân Tuấn ngẩng đầu nhìn sao trời ngoài cửa sổ, lấp lánh như đôi mắt trong veo của Thần Lạc. Lòng càng ngày càng rối bời."Tớ phải làm sao mới có được cái kết hạnh phúc cho cả tớ và em ấy đây, hả Tại Dân?""Chuyện này, tớ làm sao trả lời cậu được." Tại Dân cười buồn. "Tớ là bạn cậu, cũng rất thương Lạc Lạc, đương nhiên là tớ muốn cả hai được hạnh phúc chứ."Nhân Tuấn thở dài, Tại Dân lại nói tiếp."Hãy cứ ở bên cạnh em ấy, yêu thương em ấy trong phạm vi cậu có thể.""Sẽ có một ngày em ấy rồi sẽ phải quên đi đoạn tình cảm này với cậu, và em ấy chắc chắn sẽ tổn thương.""Vậy thì, hãy cố gắng bù đắp cho em ấy phần nào. Để em ấy trân trọng quãng thời gian ở bên cậu hơn, thay vì phải nhớ đến cậu với sự đau buồn, được không?"..Hoàng Nhân Tuấn hai mươi mốt tuổi, Chung Thần Lạc mười tám tuổiChung Thần Lạc vất vả ôn tập, thi đỗ vào cùng trường đại học với Hoàng Nhân Tuấn. Dù khi cậu học năm nhất thì anh cũng đã học năm cuối rồi, nhưng cậu tự nhủ, chỉ cần được gần anh hơn trong một năm, cậu cũng vui lòng.Vậy mà, năm cậu mười tám tuổi, cuối cùng cũng có thể đường hoàng ở bên cạnh anh, anh lại có bạn gái.Ngày mùa thu đó, cậu hớn hở chạy tới lớp của anh thì bắt gặp gương mặt khó xử của La Tại Dân. Chưa kịp hỏi anh ấy có chuyện gì thì từ cửa lớp, cậu thấy bóng hình quen thuộc đang tay trong tay với một cô gái xinh đẹp bước ra, nụ cười của cả hai còn rạng rỡ hơn bất cứ ánh dương buổi sớm nào.Nhân Tuấn ngẩng lên khỏi gương mặt xinh đẹp của cô gái thì bắt gặp cậu, nét cười trong ánh mắt thoáng chốc trở nên bối rối. Tại Dân bồn chồn vặn xoắn hai tay vào nhau, còn cô gái thì ngơ ngác hết nhìn anh rồi đến cậu. Bầu không khí bỗng nhiên khó xử vô cùng.Còn Chung Thần Lạc, vẫn là nụ cười hồn nhiên, ngây thơ ấy, vẫn là ánh mắt lấp lánh ấy, mạnh mẽ tiến tới trước, giơ một bàn tay ra trước mặt cô gái mà lên tiếng."Em chào chị, em là Chung Thần Lạc, hàng xóm của anh Nhân Tuấn. Em là tân sinh viên, rất mong được chị giúp đỡ."Cô gái xinh đẹp đương nhiên không biết được sóng cuộn đang dâng trào trong lòng cậu, càng không biết sự khó xử của Nhân Tuấn và Tại Dân, liền nhiệt tình bắt tay cậu làm quen. Thì ra, cô gái xinh đẹp ấy tên Ninh Nghệ Trác. Người cũng như tên, thật là dễ nghe, dễ mến.Thì ra, cô ấy là bạn gái của Hoàng Nhân Tuấn. Buổi chiều hôm đó, Thần Lạc vẫn như cũ, ngoan ngoãn đợi anh trước cổng trường để cùng đi về. Khi Nhân Tuấn xuất hiện cùng Nghệ Trác, cậu vẫn giữ nguyên nụ cười rạng rỡ trên môi. Khi anh chia tay Nghệ Trác bằng một nụ hôn nhẹ lên má, chẳng ai thấy đôi ngươi của Thần Lạc khẽ long lanh.Nhân Tuấn sẽ chẳng bao giờ quên được buổi chiều tháng Tám năm ấy, khi lần đầu tiên Thần Lạc ở bên cạnh anh mà chẳng líu lo nói cười, càng không nắm tay anh, càng không nhìn anh.Anh lặng lẽ đi bên cậu, lòng anh đau khi thấy cậu buồn, nhưng chẳng biết phải mở lời ra sao. Thần Lạc giữ nguyên ánh mắt nhìn về phía trước, cậu không khóc, không để lộ một chút buồn bã nào, thế nhưng tia sáng lấp lánh nơi tâm hồn cậu dường như đã tối đi phân nửa.Về đến trước cửa nhà Thần Lạc, cậu mới ngẩng đầu nhìn anh. Một lần nữa, nụ cười mà anh đã quá đỗi quen thuộc ấy xuất hiện, rực rỡ và ấm áp."Chúc mừng anh, anh Nhân Tuấn." Cậu nói khẽ. "Chị ấy xinh lắm."Nhân Tuấn nhìn nụ cười của cậu, lòng càng thêm khổ sở. Từ bao giờ mà cậu em thân thiết của anh lại như thế này, dùng nụ cười và sự vui vẻ giả tạo để đối phó với anh? Từ bao giờ mà cậu lại cảm thấy cần phải che giấu cảm xúc của mình để làm anh yên tâm, trong khi cậu mới là người cần được an ủi?"Lạc Lạc...""Không sao mà." Cậu dứt khoát nói. "Chị Nghệ Trác đáng yêu như thế, anh xứng đáng với một người tốt như chị ấy. Đừng lo cho em.""Lạc Lạc, anh xin lỗi." Nhân Tuấn bất lực níu lấy cậu khi cậu chuẩn bị bước vào nhà, giọng nói như nài nỉ. "Anh không cố ý làm em buồn. Nhưng Lạc Lạc...""Em hiểu, chuyện này sớm hay muộn rồi cũng xảy ra. Anh thương chị ấy thì đương nhiên phải đến bên chị ấy, đừng cảm thấy áy náy vì em." Thần Lạc nhẹ nhàng gỡ tay anh ra, cười cười. "Chỉ cần anh hạnh phúc là được rồi, em sẽ luôn ở bên cạnh anh."Tối hôm đó, Nhân Tuấn trằn trọc không sao ngủ được. Anh cứ nhớ đến nụ cười của Thần Lạc dưới ánh nắng mùa thu, vừa hồn nhiên lại vừa buồn bã. Anh nhận ra, anh chẳng hiểu cậu nữa rồi, anh chẳng hiểu được sau nụ cười ấy, cậu đang có bao nhiêu đau khổ, bao nhiêu tổn thương. Anh chỉ biết cậu buồn, lại chẳng biết làm thế nào để an ủi cậu.Anh có phải là một người bạn tồi không? Rõ ràng anh biết tình cảm của cậu là thế, lại vẫn cố chấp ở bên cậu. Rõ ràng anh biết cậu sẽ đau khổ, nhưng lại đồng ý lời tỏ tình của Nghệ Trác. Anh lợi dụng khi cậu bận rộn ôn thi để đi chơi, hẹn hò, dành thời gian ở bên cô ấy, để rồi đến khi cậu háo hức đi tìm anh ở mái trường đại học, thì mới phát hiện ra trái tim anh đã dành cho người khác rồi.Lạc Lạc, sau tất cả những chuyện ấy, cậu vẫn sẵn lòng ở bên cạnh anh sao?Nửa đêm, điện thoại anh báo có tin nhắn từ Lạc Lạc."Em sẽ không đợi anh đáp lại tình cảm của em nữa. Nhưng anh Nhân Tuấn, vì ta còn trẻ, vì em còn nhiều thời gian ở bên cạnh anh, hãy cứ cho phép em thích anh cho đến khi nào em có thể buông bỏ, anh nhé."Khi anh còn chưa biết phải trả lời ra sao, một tin nhắn nữa lại được gửi đến."Chỉ cần anh được vui, thì dù là không phải với em, em cũng sẽ chúc phúc cho anh."..Hoàng Nhân Tuấn mười tuổi, Chung Thần Lạc bảy tuổiSinh nhật Chung Thần Lạc năm đó, mọi người hỏi cậu đã ước gì bên ngọn nến. Cậu hồn nhiên trả lời, con ước anh Nhân Tuấn sẽ luôn ở bên cạnh con.Khi đó, Nhân Tuấn ra dáng anh lớn ôm cậu vào lòng, cười bảo ngốc ạ, anh dĩ nhiên sẽ ở bên cạnh em rồi, em là em trai của anh cơ mà.Mẹ Hoàng và mẹ Chung mỉm cười nhìn nhau, hạnh phúc khi thấy hai đứa trẻ thân thiết như ruột thịt. Nhưng nào ai biết rằng điều ước ấy, Thần Lạc đã cầu nguyện chân thành ra sao, để rồi đến năm cậu mười tám tuổi thì đã vụn vỡ rồi...Hoàng Nhân Tuấn hai mươi ba tuổi, Chung Thần Lạc hai mươi tuổiHoàng Nhân Tuấn đã ra trường được một năm, hẹn hò với Ninh Nghệ Trác được hai năm. Còn Chung Thần Lạc vẫn lặng lẽ ở bên anh, làm một cậu em hồn nhiên, vui vẻ, môi không lúc nào tắt nụ cười.Năm Chung Thần Lạc hai mươi tuổi, cậu được tỏ tình.Ngày hôm đó, khi chuẩn bị ra về một mình, người bạn cùng lớp Phác Chí Thịnh bỗng dưng chặn đường cậu, đỏ mặt tía tai nói tớ thích cậu, mình hẹn hò được không.Chung Thần Lạc ngước nhìn người bạn cao hơn mình cả cái đầu, mỉm cười lịch sự từ chối. Mà trớ trêu làm sao, một màn tỏ tình này lại lọt vào mắt Ninh Nghệ Trác – người tình cờ về trường để làm một số phóng sự.Ninh Nghệ Trác tiến đến bên cạnh Chung Thần Lạc, nhìn bóng lưng Phác Chí Thịnh thất thểu rời đi, mỉm cười."Cậu bạn này cũng đẹp trai đó chứ." Cô gợi chuyện. "Sao em không thử xem sao?""Ai lại thế hả chị?" Thần Lạc cũng cười. "Không thích là không thích, cớ gì lại phải làm khổ người ta như vậy?"Ninh Nghệ Trác dường như cảm thấy hơi xấu hổ, bèn cười ngượng. "Nhân Tuấn nói đúng, em quả thật là một người rất lương thiện.""Anh Nhân Tuấn nói vậy về em sao?" Thần Lạc ngạc nhiên."Đương nhiên rồi." Nghệ Trác đáp. "Không chỉ Nhân Tuấn, mà cả mấy người Tại Dân, Đế Nỗ với Đông Hách cũng nói vậy. Họ đều nói em rất tốt bụng, đáng yêu."Thần Lạc gật gù, rồi xách ba lô lên vai, đi ra cổng trường. Ninh Nghệ Trác đã xong việc rồi nên cũng sánh bước theo cậu."Thần Lạc này, em rất thân với Nhân Tuấn đúng không?" Bỗng nhiên Nghệ Trác hỏi."Có thể nói là vậy ạ." Thần Lạc trả lời. "Sao thế chị?""Không có gì, chị chỉ muốn nghe cảm nhận của em về anh ấy thôi.""Chị đã hẹn hò với anh Nhân Tuấn được hai năm rồi mà." Thần Lạc nhướn mày. "Vì sao chị còn cần cảm nhận của em?""Chị muốn nghe từ góc nhìn của một người đã quen biết với Nhân Tuấn gần như cả đời." Nghệ Trác chớp đôi mắt xinh đẹp nhìn Thần Lạc, gương mặt của người thiếu nữ long lanh và mơ mộng, ngập tràn hạnh phúc. "Chị rất tò mò, Nhân Tuấn là con người như thế nào, từ nhỏ đến giờ ấy."Chung Thần Lạc nhìn gương mặt hạnh phúc của người con gái đang yêu, trong lòng cảm thấy vừa vui vẻ, vừa chua xót. Rõ ràng cậu cũng đang yêu, vì sao cậu không thể vui vẻ như cô ấy?Cuối cùng, cậu kể cho Ninh Nghệ Trác một câu chuyện của rất lâu, rất lâu về trước.....Hoàng Nhân Tuấn mười sáu tuổi, Chung Thần Lạc mười ba tuổiChị họ xa của Thần Lạc tới nhà chơi, Nhân Tuấn cũng được mời sang ăn cơm cùng. Chị họ năm đó đã hai mươi lăm tuổi, chuẩn bị lấy chồng rồi.Thần Lạc yêu quý chị họ, từ khi chị đến đã quấn lấy không rời. Nghe tin chị lấy chồng, sẽ không còn nhiều thời gian tới chơi với mình nữa, Lạc Lạc bé nhỏ không khỏi cảm thấy buồn bã."Nếu anh ta dám bắt nạt chị, chị cứ nói với em. Em sẽ xử lý anh ta." Thần Lạc mười ba tuổi hùng hồn vung nắm đấm lên trần nhà, khiến mọi người, bao gồm cả Nhân Tuấn, bật cười giòn giã."Chị lấy chồng nhất định phải lấy người tốt nhé." Lạc Lạc ngồi vào lòng chị thỏ thẻ. "Phải lấy người thật xịn vào. Người xấu thì không xứng đáng với chị của em đâu."Chị họ cười khanh khách ôm đứa em nhỏ, cười cười đáp."Vậy theo Lạc Lạc, như thế nào mới là người tốt?""Chị phải lấy người như anh Nhân Tuấn ấy." Thần Lạc không chút do dự trả lời. "Anh Nhân Tuấn biết nấu cơm, biết giặt đồ, biết dọn nhà, biết đi chợ. Anh Nhân Tuấn còn rất tốt bụng nữa.""Em học đâu ra kiểu ăn nói như vậy thế?" Chị họ nhìn gương mặt lúng túng của Nhân Tuấn, cảm thấy thích thú vô cùng."Anh Nhân Tuấn là tốt nhất trên đời. Nhưng chị lớn rồi, chị không lấy anh Nhân Tuấn được, nên chị phải lấy người giống như anh ấy." Thần Lạc một lần nữa khẳng định."Nhất định, phải tìm được một người như anh Nhân Tuấn."..Hoàng Nhân Tuấn hai mươi lăm tuổi, Chung Thần Lạc hai mươi hai tuổiNăm Chung Thần Lạc tốt nghiệp đại học, Hoàng Nhân Tuấn và Ninh Nghệ Trác đính hôn.Ngày tất cả mọi người cùng đi ăn uống, tổ chức tiệc mừng, cậu là người cười rạng rỡ nhất, là người hô lời chúc to nhất, cũng là người ra về sớm nhất.La Tại Dân lặng lẽ đi theo cậu, lấy cớ là muốn đưa cậu về, nhưng cậu biết anh ấy lo cho cậu."Lạc Lạc, em ổn chứ?" Tại Dân khẽ hỏi."Em ổn mà anh." Thần Lạc đã không còn mỉm cười nữa. Bởi vì La Tại Dân không phải Hoàng Nhân Tuấn, cậu không cần giả bộ. "Em biết ngày này sẽ đến. Em buồn, nhưng em ổn."Cậu nhớ mãi ngày cậu òa khóc vì bị bắt nạt ở trường cấp hai ấy, gương mặt Nhân Tuấn đã nhăn tít cả lại vì lo lắng cho cậu ra sao. Từ ngày hôm đó, cậu tự dặn lòng mình rằng không được khóc, không được buồn trước mặt anh, vì cậu không muốn anh vì mình mà phải lo lắng, suy nghĩ.Vì thế, cho dù cậu có tổn thương đến mức nào, trước mặt Hoàng Nhân Tuấn, Chung Thần Lạc vẫn sẽ luôn là cậu bé hồn nhiên, trong sáng của những năm tháng thơ ấu.Tấm lòng của Chung Thần Lạc, Hoàng Nhân Tuấn nhìn ra thì La Tại Dân cũng hiểu rõ. La Tại Dân nhìn đứa em mà mình rất yêu quý đang kiềm chế nước mắt rơi, thở dài bất lực. "Đứa nhỏ này, sao em lại ngốc nghếch thế chứ?"Cả hai dừng lại bên vỉa hè đã bắt đầu phủ kín tuyết tháng Mười hai, lạnh lẽo như cõi lòng Thần Lạc ngay lúc này. Tại Dân nhẹ nhàng kéo cậu vào lòng vỗ về."Anh sẽ không kể với Nhân Tuấn đâu. Cứ khóc đi."Vậy là, trong đêm mùa đông năm ấy, những giọt nước mắt trong suốt cứ thế rơi như mưa...Hoàng Nhân Tuấn hai mươi sáu tuổi, Chung Thần Lạc hai mươi ba tuổiĐính ước được năm tháng, cuối cùng Hoàng Nhân Tuấn và Ninh Nghệ Trác cũng chính thức kết hôn.Ngày đám cưới với sắc trắng thanh thoát diễn ra, Chung Thần Lạc mặc bộ vest trắng cài hoa hồng ngồi bên chiếc piano, sẵn sàng đàn lên tiếng nhạc chúc phúc cho người mình yêu thương.Cậu muốn ủng hộ anh, tô điểm cho hạnh phúc của anh đến giây phút cuối cùng, cho đến khi thực sự không thể ở cạnh anh được nữa.Khi Nhân Tuấn và Nghệ Trác chính thức nguyện thề và trao nhau nụ hôn say đắm trong tiếng hoan hô chúc mừng của mọi người, Thần Lạc đứng dậy, cầm micro, cất lên tiếng hát trong trẻo.Cậu nhìn thẳng vào Ninh Nghệ Trác, người con gái xinh đẹp, nết na, lương thiện và may mắn được dành trọn đời bên người cậu yêu. Cậu nhìn thẳng vào ánh mắt biết ơn xen lẫn áy náy của Hoàng Nhân Tuấn, hát lên lời tình ca ngọt ngào nhất, chân thành nhất. Chúc cho người cậu đã dành cả cuộc đời này để yêu thương được hạnh phúc, chúc cho cả hai được bình an ở bên nhau đến lúc đầu bạc răng long.Chung Thần Lạc của tuổi hai mươi ba đã không còn thấp hơn Hoàng Nhân Tuấn cả một cái đầu. Chung Thần Lạc giờ đây đã cao gần bằng anh, ánh mắt cũng đã có thể nhìn thẳng vào anh. Cậu trưởng thành rồi, nhưng không phải là chỗ dựa anh cần, trước đây đã thế, sau này cũng sẽ thế.Hoa cưới tung lên, bay qua những cánh tay đón chờ mà rơi thẳng vào lòng La Tại Dân. La Tại Dân sửng sốt đỏ mặt, còn Lý Đế Nỗ ở bên cạnh cười đến cong cong hai mắt, vòng tay ôm lấy eo anh ấy mà hôn nhẹ lên má. Ninh Nghệ Trác hoan hô chúc mừng, Hoàng Nhân Tuấn bật ngón cái, Lý Đông Hách thì giả vờ giận dỗi vì không bắt được hoa. Ai ai cũng hạnh phúc, chỉ mình cậu là thấy lòng đắng ngắt.La Tại Dân bắt gặp ánh mắt của Chung Thần Lạc, nhíu mày lo lắng. Cậu mỉm cười với anh ấy, làm khẩu hình miệng câu chúc mừng. Người anh mà cậu rất trân trọng bên cạnh Hoàng Nhân Tuấn, người thay Nhân Tuấn săn sóc cậu khi cậu chẳng thể đối mặt với anh, cũng đã tìm được hạnh phúc của mình rồi. Họ may mắn biết nhường nào vì có thể yêu người bên cạnh mình và được người bên cạnh yêu thương.Chung Thần Lạc lợi dụng lúc mọi người còn mải nháo nhào vì bó hoa cưới, lẻn ra ngoài. Phác Chí Thịnh đứng khoanh tay dựa vào tường đợi sẵn. Nhìn thấy cậu, cậu ấy mỉm cười."Đã nhẹ lòng rồi chứ?""Ừ." Thần Lạc đứng bên cạnh Chí Thịnh, không nhanh không chậm đáp. "Chỉ cần người ấy được hạnh phúc, tớ sẽ không yêu cầu gì hơn nữa.""Lạc Lạc ngốc." Chí Thịnh vươn một tay ôm lấy vai cậu. Cho dù cậu đã cao hơn xưa, nhưng Chí Thịnh có thể dùng chiều cao che chắn cho cậu, đủ để cậu dựa đầu vào bờ vai vững chắc của cậu ấy. "Sao cậu cứ lo lắng cho hạnh phúc của người khác mà không nghĩ đến bản thân vậy chứ?""Lạc Lạc, cậu cũng xứng đáng được yêu thương thật lòng mà."..Hoàng Nhân Tuấn hai mươi bảy tuổi, Chung Thần Lạc hai mươi tư tuổiSau đám cưới của Hoàng Nhân Tuấn hai tháng, Chung Thần Lạc được nhận vào làm ở một công ty nước ngoài, liền lập tức cùng Phác Chí Thịnh lên máy bay rời đi. Hoàng Nhân Tuấn chỉ biết được tin này qua lời La Tại Dân.Từ khi cậu tỏ tình với anh đến nay đã chín năm. Cậu thương anh trong suốt chín năm cuộc đời, và biết bao năm trước đó nữa. Dường như cuối cùng cậu cũng chẳng thể mạnh mẽ trước mặt anh nữa rồi.Nửa đêm, anh cầm trên tay lá thư cậu để lại qua Tại Dân, lòng không khỏi xót xa. Cậu em trai mà anh hết mực yêu thương, trân trọng, cuối cùng chính tay anh lại tổn thương cậu ấy. Dù trong chuyện này chẳng ai có lỗi, nhưng anh và cậu đều hiểu rằng, họ không thể tiếp tục tình bạn này như xưa."Anh Nhân Tuấn,Em xin lỗi vì đi mà không tạm biệt. Em đã buồn vì anh từng ấy năm rồi, cho phép em được ích kỉ một lần này, anh nhé?Anh đừng áy náy, em không trách cứ gì anh đâu. Em vẫn luôn hiểu mà, tình cảm là chuyện không thể ép buộc. Em chưa bao giờ giận anh vì anh không thích em, nhưng cũng chưa bao giờ hối hận vì đã thích anh. Anh Nhân Tuấn, anh là người tuyệt nhất, đến giờ vẫn như vậy.Em đã từng nói, chỉ cần anh hạnh phúc, em sẽ luôn ở bên cạnh anh. Xem ra em không làm được rồi. Anh sẽ hạnh phúc, nhưng người anh cần bên không phải là em. Em cũng đã từng nói, vì ta còn trẻ, em còn nhiều thời gian ở bên cạnh anh. Nhưng làm sao đây anh, ta còn trẻ, nhưng em không còn ở bên cạnh anh được nữa rồi.Vì bây giờ bên cạnh anh là chị Nghệ Trác, người vợ hợp pháp của anh, người mà anh yêu thương.Em rất mừng cho anh chị, thật đấy. Anh chị nhất định sẽ hạnh phúc. Chị Nghệ Trác tốt lắm, anh phải trân trọng chị ấy thật nhiều nhé. Em tin anh Nhân Tuấn sẽ là người chồng hoàn hảo nhất trên đời.Có lẽ làm thế này có hơi thái quá, nhưng em lựa chọn đi thật xa để quên anh. Anh hiểu mà, đúng không? Đừng buồn vì em nhé, cho dù không là hàng xóm nữa thì anh vẫn là anh trai tốt nhất của em.Hẹn anh một ngày tái ngộ trong tương lai, khi em có thể đường hoàng đứng trước mặt anh với một trái tim tự do, thanh thản. Từ giờ tới lúc đó, đừng quên em đấy nhé. Anh mà quên, em sẽ mách anh Tại Dân để anh ấy mắng anh một trận.Từ em trai của anh,Chung Thần Lạc."End.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com