Renheng Vun Vo
làn da trắng, thoang thoảng vị sữa tươi. hương thơm ngọt ngào vương trên hõm cổ, chằng chịt vết bầm, chẳng khác nào thêm hoa trên gấm, mềm mại và non nớt tan trong miệng gã. nhận chầm chậm lướt đầu môi dọc theo cơ thể còn đương phát triển, gầy nhom nhưng lại tinh khôi vô cùng, tựa như đóa sen kiêu sa giữa bùn lầy. tuy gần bùn bẵng bấy nhiêu năm dằng dặc, vậy mà em vẫn không hề hôi tanh mùi bùn, khác với gã, em ngây thơ biết bao, thanh khiết biết bao. tiếc rằng, nhồi trong tay gã, em chỉ còn lại những tiếng nấc vang, đẩy lùi những hi vọng lưng chừng vào màn đêm xăm xa, biền biệt. lâu lắm rồi, em dường như đã quên mất cảm giác bồi hồi khi lần đầu được gã chạm và nâng niu. nhè nhẹ nom những nhành hoa rời tổ, chệnh choạng giữa thinh không để tìm đến một vùng trời khờ dại. mà giờ đây, nỗi niềm con con từng xao xuyến ấy lại dần dần nhạt phai bởi màu nước mắt khôn kham. hằng khóc, lệ kiệt nóng hổi tuôn rơi lã chã, thấm đẫm ở cằm và khóe mi đỏ lựng. lúc em nghiệt ngã trao thân cho gã, nhận chẳng nói năng gì liền nhặt nhạnh hình bóng em khắc vào tim. mau mắn nhưng tỉ mẩn. từ vòng eo mảnh mai cong cong khi gã chôn trái cấm nơi địa đàng, cho tới vẻ mặt hốt hoảng của em khi gã gieo hạt mầm trong bụng. thảng hoặc, hơi thở khó nhọc của em sẽ phủ đầy lên cây kẹo mút quá khổ, khiến má em phồng ra, ươm sắc hồng mơn mởn - tất thảy, nhận đều vuốt xuống biển dương sâu thăm thẳm, lóng lánh hai hòn ngọc đỏ mình giữa giàn thiêu. gã đốt cháy em từng khắc bằng lửa ngục và thủy triều. rồi hàng vạn ngọn sóng cao, xô bờ. rồi đoàn binh giận dữ diễu hành. rồi vó ngựa mông cổ tàn phá. cứ thế ngấu nghiến cơ thể này, cứ thế nuốt chửng vọng tưởng cuối cùng của một vì sao.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com