Relationship Trong Blue Archive
===========================================📲📲📲>Koharu: Sensei!>Koharu: Sensei, thầy ở đâu vậy? Bây giờ thầy đang ở đây vậy? Trả lời tôi đi, Sensei.>Sensei: Koharu? Em có gì không ổn sao?>Koharu: Ờ.>Koharu: Không! Đây không phải chuyện gì ở tôi! Chỉ là đang hỏi Sensei đang ở đâu.>Koharu: Hiện giờ thầy đang ở đâu? Chỉ cần nói với tôi. Tôi sẽ đến tìm thầy.===========================================🗣️🗣️🗣️Part 1: Nhiệm vụ của Koharu.{Tôi ra thác nước để tận hưởng khoảng thời gian hiếm hoi cho riêng mình.}{Trong khi tôi đang trò chuyện với khung cảnh và âm thanh ở đây, tôi có thể nghe thấy ai đó đang chạy về phía mình.">Sensei: Vậy là đã đến rồi sao.>???: THẦY ĐÂY RỒI, SENSEI!>Koharu: Sensei đã đọc MomoTalk của tôi chưa ? Tin nhắn? Tôi biết Sensei sẽ làm chuyện này mà!Hãy nói cho tôi sự thật ngay bây giờ! Sensei đang làm gì một mình vậy?Huh? Thư giãn? Tận hưởng thời gian một mình?Hah! Giống như những chuyện có thể xảy ra.Tôi biết Sensei! Sensei đến đây để mơ mộng về mấy cái kỳ quặc mà Sensei nghĩ ra trong đầu phải không?...Cái gì cơ? Sensei có chắc là sensei không nghĩ về chuyện đó đúng không?Ít nhất không phải hôm nay à? Ngay cả người lớn cũng cần thời gian để thư giãn chỗ này chỗ kia sao?Đặc biệt là trong một môi trường hoàn toàn khác sao? Thầy làm cho tôi mất hứng quá...Vì bây giờ đang là mùa hè? Trên một hòn đảo? Tôi dường như hoàn toàn không hiểu.Hm. ..Đang là kỳ nghỉ, trên hòn đảo...Thật à? Có thật Sensei chỉ đang tận hưởng một mình đúng không?>Sensei: Em nên sớm học cách trân trọng những khoảnh khắc như thế này.>Koharu: Nhưng...! Tôi khó tin lắm!Sensei mà tôi biết luôn nghĩ về những thứ kỳ quặc! Chuyện này là không thể nào! Không thể nào!Huh? Còn tôi thì sao? Tại sao Sensei lại hỏi như vậy?Tại sao tôi lại thay đổi chỉ vì đang là mùa hè? KHÔNG! Tôi không muốn đáp lại, cảm ơn.Thầy cứ nói nhảm hoài, Sensei! Công việc của tôi ở đây là để mắt đến bạn, đơn giản và rõ ràng!Tôi là người đi kèm với Sensei để đảm bảo thầy không làm điều gì kỳ lạ với những học sinh khác.Đó là nhiệm vụ của tôi với tư cách là một phần của Lực lượng Đặc nhiệm Tư pháp!Hmm. Nhưng nếu Sensei thực sự không phải là một kẻ lập dị và thành thật như vậy....Thế thì mục đích của tôi ở đây là gì? Tại sao tôi lại đứng đây chứ?>Sensei: Đúng là một câu hỏi đầy tính triết học.>Koharu: Nhưng, tôi không thể cứ tiếp tục công việc của mình được...Cái gì? Không nên suy nghĩ quá nhiều cũng là một phần của mùa hè à?Cực kỳ vô nghĩa! Ối!Thầy nghĩ tôi là đồ ngốc sao, Sensei?! Tôi sẽ trừng phạt thầy vì sự không phục tùng!Ừm...tôi đoán vậy. Được rồi, tôi lần này tôi sẽ tin vào những điều thầy nói, Sensei.Huh?Vậy bây giờ tôi có quay lại trại không?Đừng lố bịch!Và tại sao Sensei lại hỏi chuyện đó chứ? Sensei đang đối xử với tôi như một kẻ phiền toái đấy!>Sensei: Em có thể ở lại đây nếu em muốn.>Koharu: Tôi đã tìm ra bằng chứng rồi! Sensei đang cố gắng để loại bỏ tôi, để Sensei thực hiện những hành động xấu xa của mình ngay khi tôi quay lưng lại đúng không!Hừm! Tôi là thành viên của Đội Đặc nhiệm Tư pháp! Sensei không thể lấy được bất kỳ gì ở tôi đâuTôi sẽ không di chuyển dù chỉ một inch! Tôi sẽ theo dõi thầy, Sensei.Ngay tại đây!>Sensei: Em sẽ sớm nhanh chán thôi.>Koharu: Sensei không thể nói gì để thay đổi suy nghĩ của tôi cả!{Và thế là Koharu thực sự đã dành thời gian còn lại trong ngày để ngồi cạnh tôi, nhìn chỗ này chỗ kia.}{Khi tôi dành thời gian rảnh rỗi hiếm hoi để thư giãn, một giờ trôi qua trước khi tôi nhận ra.}{Liếc nhìn Koharu, cô ấy đã bắt đầu kiệt sức và khuôn mặt có vẻ hơi lơ đãng.}--------------------------------------------------------------------------📽️📽️📽️<<L2D>>_...Hm...Sensei...? Sensei định ở đây bao lâu?_Tôi chỉ không nhận được nó...(>Sensei: Người lớn cần những khoảnh khắc như thế này trong cuộc sống.)_Vậy sao...Có lẽ mình nên quay lại..._...Khoan, không được..._( Không không không!)_( Mình đang nói cái quái gì vậy?!)_( Không ổn! Không ổn! Sensei đang lừa tôi!)_( Hắn ta gần như khiến mình mất cảnh giác mất...)_( Không, mình không thể!)_Tôi sẽ không để Sensei đụng chạm vào tôi đâu!_...Hừm!--------------------------------------------------------------------------{Koharu ngồi thẳng lưng và tiếp tục cuộc chiến chống lại sự buồn chán của mình.}{Không mất nhiều thời gian để em ấy thua trận và em ấy đã ngáy một cách mãn nguyện.}{Tôi tận hưởng khoảng thời gian yên tĩnh bên thác nước thêm một lúc nữa rồi bế Koharu vẫn đang ngủ say về trại}===========================================📲📲📲>Koharu: Se...Sensei...Tôi không thể nhớ chuyện gì đã xảy ra! Chuyện gì đã xảy ra thế?!>Sensei: Em đã ngủ quên!>Koharu: Ugh...Ugh! Sensei chờ đó đi!>Koharu: Thầy không thể đối xử với tôi như vậy được đâu!===========================================⏭️⏭️⏭️========================================📲📲📲>Koharu: Sensei>Koharu: Hiện giờ Sensei đang ở đâu vậy? Khoan, không. Cái đó không quan trọng.>Koharu: Sensei đến đây đi! Ngay bây giờ! Nhanh lên!>Sensei: Koharu?>Koharu: Tôi sẽ giải thích sau. Tôi đang gửi cho Sensei ở vị trí tôi đang đứng.>Koharu: Nhanh lên! Nhanh lên!!========================================🗣️🗣️🗣️Part 2: Cơn khủng hoảng của Koharu{Tôi làm theo chỉ dẫn của Koharu đến một tảng đá trên bãi biển.}{Cô ấy đang ngồi bấp bênh trên nó, nhìn về phía chân trời.}>Sensei: Em đang làm gì ở đây vậy, Koharu?>Koharu: Oh, Sensei...? Well, như thầy thấy đấy...tôi thực sự không biết. Tôi vừa ngồi đây mà chẳng biết lí do là gì.>Sensei: Vậy em có cần gì từ người thầy này không?>Koharu: Không. Có. Tôi cũng không biết. Tôi chỉ cảm thấy mình đang cần làm gì đó nên ngồi đây.Thành thật mà nói, tôi cũng không có lý do chính đáng gì để gọi cho thầy cả...Tôi vừa mới ngồi đây và tôi muốn gọi cho thầy. Không biết liệu có ổn không?>Sensei: Thầy cũng muốn chia sẻ với ai đó chẳng hạn.>Koharu: Hm...Cũng có lý..Điều này làm tôi nhớ đến lần tôi tìm thấy Sensei ở thác nước. Thầy chỉ đang nhìn chằm chằm vào không gian đó, giống như tôi đang nhìn chằm chằm vào đại dương.Huh? Không biết đây là một điều khá bình thường để làm ở một nơi như thế này?Ngay cả khi điều đó là "bình thường nhất" đối với người khác, tôi cũng không biết...Cảm giác này nói ra thật lãng phí thời gian.Chúng ta đã đi đến tận đây và tôi cũng chẳng làm gì cả? Thật vô nghĩa.Nhưng Sensei lại nói điều đó là bình thường....Có lẽ tôi đoán nó không thể hoàn toàn lãng phí như tôi nghĩ trong đầu.Được rồi. Tôi sẽ cố gắng cảm nhận bất cứ điều gì tôi đang cảm thấy. Tôi nghĩ vậy.>Sensei: Thầy thích ý tưởng đó. Thầy cũng sẽ làm điều đó.>Koharu: Cũng tốt thôi! Mà Sensei định đi lang thang một mình à?Bây giờ tôi đang kiếm một số nạn nhân tội nghiệp vì Sensei biết tôi đang đóng quân ở đây.Và sau đó Sensei sẽ làm đủ thứ điều kỳ lạ trong khi tôi không để ý!Không được di chuyển, Sensei! Đặt mông mình xuống và không di chuyển một inch! Không! Một! Inch!>Sensei: Thầy nói mà thầy sẽ ở lại đây...>Koharu: Ôi! Thầy vô tư thật.{Nên tôi ngồi xuống cạnh Koharu trên tảng đá của em ấy để tránh bị soi nghi ngờ.}>Koharu: Hmm. Chúng ta nhìn chằm chằm vào không gian trong bao lâu rồi?Tôi vẫn chưa thực sự hiểu nó? Có lẽ chỉ người lớn mới làm được việc trong "không gian một mình" thế này!Tôi cảm thấy thật sự khá khó hiểu? Tôi chỉ cảm nhận được, suy nghĩ thì cũng không ra được mấy?Sensei đang gọi tôi là kẻ ngu ngốc à? Hừm! Không sao đâu, tôi hiểu rồi. Tất cả đều có ý nghĩa với tôi!Dù sao! Tôi thực sự thích điều này! Đúng là cảm giác tuyệt vời thật!Nhưng bây giờ tôi đã làm xong mọi việc rồi. Chúng ta hãy quay lại nào, Sensei.Khi chúng ta tới trại, tôi sẽ kể cho mọi người nghe những gì tôi-...Huh?!...Cái...Cái gì! Sensei?! Đằng sau thầy! Nước! Nước!Chuyện gì đã xảy ra với bãi biển vậy?! Không có cát! Chúng ta bị bao quanh bởi đại dương ở khắp mọi nơi!>Sensei: Ah có vẻ như thủy triều đã lên hồi nào rồi.>Koharu: Tại sao Sensei lại thờ ơ với chuyện thế này chứ?! Chúng ta đang gặp rắc rối kìa! Chúng ta quay lại bằng cách nào đây?!Sensei đã tính đến chuyện này rồi luôn à? Và thầy nghĩ em sẽ chọn ở bên thầy à? Nhưng...Nhưng...Oh! Ra là vậy. Tôi biết thầy đã làm gì rồi! Tôi đã tính trước mọi thứ! Sensei đang muốn mắc kẹt với tôi ở một nơi mà không ai khác có thể đến được, và lúc này Sensei tận dụng cơ hội sẽ làm những chuyện khủng khiếp với tôi sao!>Sensei: Bình tĩnh nào, Koharu. Chúng ta có thể bơi vào trong đó!>Koharu: BÌNH TĨNH! Tôi sẽ không bình tĩnh!Tôi biết Sensei đang có động cơ thầm kín!Tôi không thể tin được là tôi đã mất cảnh giác khi ở cạnh!>Koharu: Đợi đã, Sensei? Sensei đi đâu vậy? Đừng rời bỏ tôi chứ.Thầy không thể cứ nhảy xuống nước như vậy được, Sensei! Nhỡ thầy chết đuối thì sao?! Thầy có thể chết đuối đấy, Sensei!>Sensei: Thôi nào, Koharu. Chúng ta càng đứng đây quá lâu thì thủy triều sẽ càng dâng cao đấy>Koharu: Nhưng...Nhưng...!EEEEEEEK!Đừng rời đi! Đừng bỏ tôi lại phía sau mà! Đưa tôi đi với!{Vậy là Koharu và tôi bơi qua dòng nước và quay trở lại bãi biển của hòn đảo!}{Thật sự khó tin được mực nước rút xuống như tôi đã nói, về cơ bản tôi phải cõng Koharu trở lại vùng đất khô ráo.}>Koharu: *khụt khịt* *khóc* *khụt khịt**khóc*{Koharu ngã quỵ xuống trên bãi cát}>Sensei: Chúng ta đã rời xa khỏi vùng nguy hiểm rồi...>Koharu: Im đi! Thầy đúng là đồ ngốc, Sensei! Tôi đã rất sợ đấy.Tôi đã nghĩ có chuyện gì đó sắp xảy ra! Tôi không ngờ nước lại tràn vào đột ngột như vậy...Huh? Chẳng có chuyện gì xảy ra khi nước sâu đến vùng eo của tôi à?>Koharu: Vấn đề không phải ở chỗ đó! Thầy không biết chuyện gì à! Tôi phải xuống biển đấy!Tôi đã không phòng bị cho chuyện này...Chỗ này không giống như hồ bơi ở Trinity tý nào cả...Ugh...Được thôi...Sao cũng được...*khóc*>Koharu: Sensei...Đừng đi đâu cả...Được chứ? Hãy ở lại bên tôi.{Tôi ở lại với Koharu, xoa lưng em ấy trong nước mắt.}{Khi em ấy cuối cùng đã bình tĩnh lại, tôi đưa em ấy trở lại trại.}========================================📲📲📲>Koharu: Sensei...Đừng nói với ai về chuyện xảy ra hôm nay.>Koharu: Đặc biệt là...về chuyện tôi đã khóc.>Koharu: Sensei sẽ không được nói cho ai biết, hiểu chưa?!Thầy mà nói là tử hình.>Koharu: Tử hình thật sự đấy!========================================⏭️⏭️⏭️===========================================📲📲📲>Koharu: Sensei. Bây giờ thầy đang ở đâu vậy?>Koharu: ừm>Sensei: Ừm???>Koharu: Không...>Koharu: Ừm. Chỉ là...===========================================🗣️🗣️🗣️Part 3: Bầu trời đêm của Koharu.{Tôi đang ngồi trên bãi biển thì Koharu nhanh chóng tham gia cùng tôi. Tôi có lẽ đã biết từ bước chân lặng lẽ của em ấy vì em ấy đang nhón chân.}>Koharu: Đây là nơi thầy đã đến đây sao, Sensei!Sensei đang làm gì thế? Nếu chúng ta ở Trinity thì giờ này đã là quá giờ giới nghiêm rồi.Huh?Sensei đang ngắm sao vì bầu trời ở đây rất trong sao?Đúng là việc vô nghĩa. Tôi có thể nhìn thấy các ngôi sao từ phòng ký túc xá của mình ở Trinity bất cứ khi nào tôi muốn mà.Hay đây chỉ là cái cớ thôi phải không! Sensei đang tự mình lên kế hoạch cho những điều bẩn thỉu ở đây đúng không!...Huh? Sao ở đây và ở nhà có gì khác biệt à?Ý Sensei là gì->Sensei: Bầu trời nơi đây trông khác hẳn khi không có ánh đèn của thành phố.>Koharu: Sensei đang nói cái quái gì vậy...?Hmm......!
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com