Relationship Trong Blue Archive
===========================================📲📲📲>Ayane: Sensei!>Ayane: Em có tìm thấy rất nhiều thứ khi sắp xếp kho chứa đồ...Thật sự không thể tin nổi vào mắt mình! Trong đây có rất nhiều món tuyệt vời! Và tất cả chúng đều trong tình trạng rất tốt!>Ayane: Nếu em lấy hết chỗ này và bán chúng ở bãi phế liệu...>Ayane: Thật ra...>Ayane: Có lẽ em nên sửa chúng để có thể bán được nhiều tiền hơn chăng...>Sensei: Bình tĩnh nào, Ayane.>Ayane: À! Xin lỗi Sensei. Em đang rất vui khi được chia sẻ với Sensei.Em không muốn kêu thầy đến tận đây đâu nên em sẽ chỉ gửi ảnh thôi.>Sensei: Vậy em đang ở đâu?>Ayane: Ờ! Chỗ này là...===========================================🗣️🗣️🗣️Part 1: Ý nghĩa của sự hưởng thụ.>Ayane: Ồ, Sensei. Ở đây! Ở đây!Em xin lỗi vì đã để thầy phải đi tận đây.>Sensei: Đây là nơi nào vậy?>Ayane: Đây là ở phía sau khu nghỉ dưỡng, nơi có một phòng chứa đồ nhỏ.Em đã mở nó ra để lấy một số dụng cụ vệ sinh và bảo trì, nhưng mà em còn tìm thấy nhiều thứ hơn thế.Em tìm thấy một đống thiết bị bỏ hoang...Và em không thể lấy chúng ra được... Hahaha...>Sensei: Ngay cả ở đây, em vẫn làm việc chăm chỉ nhỉ.>Ayane: Chỉ là suy nghĩ bất chợt thôi phải không? Nhưng em thành thật xin lỗi...Em biết mình là một người kỳ quặc nhưng thật sự khó thay đổi lắm.Em đã cố gắng quên về công việc kinh doanh của Abydos khi đến một nơi như thế này....Em thực sự đã quyết tâm tận hưởng khoảng thời gian này ở khu nghỉ dưỡng...nhưng cuối cùng em lại đi lục lọi trong nhà kho.Bây giờ nghĩ lại thì bản thân cảm thấy không ổn tý nào. Đồng thời em lại không có thời gian để bản thân cho việc tận hưởng.Hửm?Sensei nghĩ em đang tận hưởng...Thật sao?Ồ...nhưng tất cả những gì em đang làm là đi qua phòng chứa đồ vào thời gian rảnh rỗi...>Sensei: Sự thích thú có nghĩa là làm điều ai đó muốn làm...>Ayane: !!!Thật sao? Uhm, nghe có vẻ đúng thậtThật nhẹ nhõm khi nghe điều đó, đặc biệt là từ Sensei!Em có vẻ lo lắng hơi quá khi...đi qua phòng chứa đồ này.Em cảm thấy mình nên làm điều gì đó khác, như Sensei biết đấy?Bây giờ chúng ta đang ở bãi biển, lẽ ra em nên đi bơi lội và tận hưởng những dịch vụ trong khu nghỉ dưỡng này...Nhưng em cảm thấy như mình đã làm sai điều gì đó trừ khi em muốn làm những điều đó.Đó là lý do tại sao em cảm thấy kỳ lạ khi lục lọi đồ đạc trong những chiếc hộp này sao...>Sensei: Yeah, đúng như thầy đã nghĩ...>Ayane: Em đã suy nghĩ về chuyện này kể từ khi em gửi cho Sensei tin nhắn MomoTalk đó.Em có cảm giác như em lại vô tình nhờ Sensei giúp đỡ lần nữa...Ahaha...Hửm? Sensei đến đây để đi chơi với em à?Nhưng tại sao chứ?Thầy nghĩ em làm những việc này với người khác sẽ vui hơn sao?Sensei...Hmm, em không biết phải nói gì. Em thực sự không giỏi ăn nói cho lắm...Vì vậy...Ừm...Cảm ơn Sensei.Được rồi! Vì vậy, chúng ta bắt đầu cuộc săn tìm kho báu thôi nào!Đây sẽ là một trận chiến! Hãy thi xem ai tìm được món đồ tốt hơn nào!>Sensei: Chấp nhận thử thách.>Ayane: Heehee! Sensei, trận chiến này sẽ không dễ dàng đây! Em đã có kinh nghiệm lãnh đạo Ủy Ban Đối Phó!Ready ... GO!{Ayane và tôi bắt đầu lục lọi các hộp.}{Chúng tôi đã tìm thấy đủ thứ. Chúng tôi đã khá mệt mỏi và còn đổ mồ hôi nữa chứ, và rồi chúng tôi nhận ra rằng....}{Hầu hết đồ đạc trong đây đều quá lớn để có thể nhét vào trong trực thăng này.}===========================================📲📲📲>Ayane: Umm...Em đã tìm thấy rất nhiều thứ, nhưng chỉ lấy được một vài món thôi!Nhưng mà thật sự quá nhiều đi...Em cảm thấy như mình đang quay lại về điểm xuất phát.>Sensei: Có lẽ là như vậy.>Ayane: ...! Yeah! Chính xác là vậy.===========================================⏭️⏭️⏭️===========================================
📲📲📲
>Ayane: A alw agla wlaa awag>Sensei: Ayane?>Ayane: aa gg wrgtgxlq q>Sensei: Em đang đè lên điện thoại khi đang ngủ không...?>Ayane: aaaa gwld wqgk...
===========================================
🗣️🗣️🗣️
Part 2: Ayane trong chăn.{Tôi đến phòng Ayane đang nghỉ ngơi để xem chuyện gì đang xảy ra.}{Nhưng không trả lời.}>Ayane: Ừm...Hmm...? Serika...Mấy học sinh lớp trên đã gửi cho cậu đã đến chưa?Hmm...Xin lỗi...cho tớ ngủ thêm năm phút nữa đi...Tớ đã nói thêm năm phút nữa mà...Cho dù cậu có đánh thức tớ dậy đi chăng nữa. Hôm nay tớ sẽ không đi ra ngoài. Tớ đã quyết định rồi.Hôm nay cậu kiên trì thật đấy, Serika.Nhưng không hiểu quả đâu. Hôm nay nhất định sẽ không đi ra ngoài. Nếu là tớ, tớ sẽ từ bỏ không làm.>Sensei: ....-Mở cửa và đi vào trong-
===========================================
📲📲📲
>Ayane: Sensei>Ayane: Ừm...Chỉ là không có chuyện gì to tát, nhưng...sáng nay.>Sensei: Căn cứ của em sáng nay phải giữ bí mật đúng không?>Ayane: ...>Ayane: Dạ em biết rồi. Cảm ơn Sensei.
===========================================⏭️⏭️⏭️===========================================📲📲📲>Ayane: Sensei.>Ayane: Nếu được thì em có chuyện muốn nhờ thầy ạ.>Sensei: Tất nhiên rồi.>Ayane: Em đang chuẩn bị sửa chiếc trực thăng, nhưng....có vẻ sẽ cần nhiều linh kiện hơn em nghĩ.Mặc dù chúng không nặng lắm...nhưng em đã để quên hộp ốc vít ở hành lang.>Sensei: Shipper nhận nhiệm vụ và chuẩn bị ra ngoài!>Ayane: Ahahaha...Cảm ơn. Em sẽ đợi.===========================================🗣️🗣️🗣️Part 3: Lý do khẩn cấp.{Theo yêu cầu của Ayane, tôi đến gặp em ấy với hộp dụng cụ và một đống ốc vít.}{Vị trí là nơi trực thăng của chúng tôi bị rơi lần đầu nên rất dễ tìm thấy.}{...}{Tôi tưởng em ấy đang làm việc nhưng tôi chẳng nghe thấy động tĩnh gì cả.}>Sensei: Trái Đất gọi Ayane?>Ayane: Hnnngh...!>Sensei: Ayane???>Ayane: Em thành thật xin lỗi, Sensei...em bảo Sensei đến và rồi đột nhiên bất tỉnh hồi nào chẳng hay...Ý em là, chuyện này lúc nào cũng xảy ra nhỉ. Chúng ta đang ở trên một hòn đảo, nhưng không hiểu sao hôm nay trời nóng như vậy...Chiếc trực thăng được làm bằng kim loại nên nhiệt lượng tỏa ra dưới cái nắng như thiêu đốt đến mức không thể chịu nổi thế này...Em thật sự ngu ngốc skhông nghĩ đến chuyện đó nhỉ...?Thành thật xin lỗi...>Sensei: Em không nên làm việc một mình vào một ngày với thời tiết thế này.>Ayane: Em biết...Hm??Mà thầy đang cầm cái gì vậy?Ô đúng rồi. Em có yêu cầu Sensei mang ốc vít và...Cảm ơn Sensei. Bây giờ mọi thứ ổn thỏa rồi. Thầy đưa cho em đống đó đi và để em sẽ hoàn thành nhanh sớm thôi.Hửm? Thầy định làm gì? Thầy định sửa máy bay trực thăng sao?Sensei không cần làm chuyện đó đâu...Cứ để đó cho em đi...Em có thể tự làm một mình được mà.Em cần được nghỉ ngơi hôm nay sao? Cái việc nghỉ ngơi nghe có vẻ ổn nhỉ.Hửm?Nhiêu đây là được rồi...Mang ra cho em đống dụng cụ là quá đủ rồi...Nhưng việc em từ chối lời đề nghị của Sensei không biết có phải là thô lỗ không...?Thôi, được rồi! Chúng ta bắt đầu làm thôi!Cảm ơn Sensei vì đã giúp em!{Ayane và tôi đã sửa chữa chiếc trực thăng trong khoảng thời gian còn lại trong ngày.}{Có rất nhiều việc phải làm nên chúng tôi chưa thể hoàn thành nó vào buổi chiều được.}>Ayane: Dù sao thì chúng ta đã cố gắng rồi!Bây giờ nó trông tốt hơn rất nhiều.Hôm nay chắc chúng ta nên dừng lại nhỉ, Sensei?>Sensei: Uhm. Nhìn vẻ ngoài thì trông nó có vẻ ổn nhỉ.>Ayane: Tuy nhiên, chúng ta vẫn còn một chặng đường dài cần phải làm nữa...Hửm? Ý Sensei là sao...?>Sensei: Nhìn mặt em trông có vẻ hài lòng nhỉ.>Ayane: Sensei...Em đang thắc mắc tại sao thầy lại đề nghị giúp đỡ chuyện này...Có phải ý Sensei muốn nói là chúng ta nên nỗ lực nhiều hơn trong công việc chẳng phải sao?Em đã luôn cố gắng không làm phiền Sensei, nhưng thầy thậm chí còn tình nguyện làm nữa.Cuối cùng thì lúc nào em cảm ơn Sensei, nhưng mà em thực sự không biết nên trả thầy kiểu gì cho đủ?Huh? Không sao là vì Sensei là giáo viên của em sao?...haha...Sensei...Thầy không nghĩ bản thân thầy lúc nào cũng nói câu đó sao?Dù sao thì em cũng cám ơn Sensei. Như đã nói, tối nay em sẽ có một buổi tối nghỉ ngơi thật tốt.Và cũng...Huh? Sensei muốn em đứng cạnh chiếc trực thăng này sao? Tại sao chứ...?Một tấm ảnh kỷ niệm?Cái gì? Không, cám ơn! Em không muốn chụp ảnh...>Sensei: Thậm chí em không có một bức ảnh nào với trực thăng sau những lần sửa chữa mà.>Ayane: Ồ...Chỉ là...Ừm...Heehee...Được rồi...Nếu Sensei cứ khăng khăng như vậy, có lẽ em không còn lựa chọn nào khác.--------------------------------------------------------------------------📽️📽️📽️<<L2D>>_Ừm, kiểu này thế nào nhỉ._Hay là kiểu này chăng...?_Kiểu này sao...Trông thế nào nhỉ?_Góc chụp nào tốt nhất cho chiếc trực thăng?_Em thành thật xin lỗi._Tại vì em không quen với những chuyện như thế này..._Ừm...Sensei?_Nếu đây là tài liệu về việc sửa chữa máy bay trực thăng...không phải mình nên chụp chiếc trực thăng nên ở giữa bức ảnh sao...?_Ý thầy là...Không phải chụp chiếc trực thăng mà là chụp em sao...?_Ồ vậy ư! Hả?!_Ý em là...đại loại là...ý em là, em không nói là em không thích chúng, nhưng...!_ Tự dưng mặt em bỗng đỏ quá.--------------------------------------------------------------------------🗣️🗣️🗣️>Ayane: Vì lý do nào đó mà chụp một bức ảnh thôi mà tốn mất rất nhiều thời gian nhỉ...Dù sao nữa, em cảm ơn một lần nữa, Sensei. Hôm nay là ngày may mắn của em.Mặc dù em không có nhiều dịch vụ lắm, nhưng em có thể cung cấp dịch vụ lái trực thăng của mình bất cứ khi nào Sensei cần!Hãy gọi cho em bất cứ lúc nào và em sẽ bay thẳng đến chỗ thầy!>Sensei: Em có thể sử dụng trực thăng thường xuyên được không?>Ayane: Ồ...Uhmmm....Hahaha...Ahahahaha...Hm.Em đoán là chỉ thỉnh thoảng thôi...===========================================📲📲📲>Ayane: Trước đây bản thân em đã nói chuyện rất tự tin.>Ayane: nhưng em nhận ra việc lái máy bay trực thăng không hề dễ dàng chút nào.Nếu so với trước đây thì, có vẻ không tiến bộ cho lắm>Sensei: Tuy nhiên, điều quan trọng là em có dự định làm hay không thôi.>Ayane: Ừ nhỉ? Ahaha...>Ayane: Cảm ơn Sensei.===========================================
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com