TruyenHHH.com

Relationship Trong Blue Archive


===========================================
📲📲📲
>Mimori: Sensei?

Thầy đã sẵn sàng để đi tắm biển chưa?

>Sensei: Hmm...Thầy nên mang theo gì đây...

>Mimori: Sensei không cần quá lo lắng! Em đã mang theo mọi thứ chúng ta cần, nên Sensei chỉ cần mang đồ của mình thôi.

Đúng vậy, chính thầy và đồ tắm của thầy.

>Sensei: Tất nhiên rồi...

>Mimori: Được rồi, em sẽ gặp Sensei trước phòng em nhé.

>Mimori: Em sẽ đợi
===========================================
🗣️🗣️🗣️

Part 1: Quý Cô Mùa Hè.

=Hành lang khách sạn=

>Mimori: Em đã mang theo dù che, khăn tắm, ít thức ăn, ghế, máy làm lạnh đá...kính bơi, phao và đồ bơi dự phòng. Người ta nói là không cần phải chuẩn bị quá kỹ, nhưng thế này là đủ rồi, Sensei.

>Sensei: Em có chắc là không có chuyện gì rắc rối với em không?

>Mimori: Phó chủ tịch Câu lạc bộ Đào Tạo Kỹ Năng Xã Giao phải chuẩn bị cho mọi thứ có thể xảy ra! Cái này đi kèm với công việc nữa!

Sensei? Tại sao em lại lấy tất cả đồ đạc của mình vậy? Không không! Em sẽ cảm thấy khá tồi tệ nếu bắt Sensei mang theo chúng đi

Nhưng mà...em cũng nên xin lỗi nếu em bắt buộc từ chối thầy...Chà, vậy thì, nếu thầy cứ khăng khăng, Sensei! Cảm ơn!

Vậy, Sensei, trước khi chúng ta ra bãi biển...

*Dang rộng vòng tay*

>Sensei: Mimori? Tại sao em lại dang rộng vòng tay của mình vậy?

>Mimori: Heehee. Hãy ôm em một cái trước khi chúng ta ra ngoài nào.

>Sensei: Không phải là...cái ôm oxytocin chứ?!

>Mimori: Đúng vậy, Sensei. Chính xác là như vậy.

Thầy đến đi, chúng ta không có nhiều thời gian đâu.

>Sensei: Nhưng chúng ta đang ở phía trước hành lang mà...

>Mimori: Ah...Vậy là Sensei không cần cái ôm của em sao...?

>Sensei: Cái này hơi khó trả lời lắm!

>Mimori: Ừm...

=Bãi biển=

{Tôi đã cố gắng xem tâm trạng của Mimori khi chúng tôi đi đến bãi biển.}

{Phong thái của em ấy vẫn như cũ, nhưng mà khuôn mặt có vẻ hơi thất vọng.}

>Mimori: Ô đã mở và tấm thảm được trải xuống. Mọi việc diễn ra suôn sẻ nhờ có sự giúp đỡ của thầy đấy, Sensei.

Hửm? Tất nhiên là em ổn mà. Em luôn như vậy mà. Tại sao thầy hỏi vậy chứ?

Không có lý do cụ thể sao? À, nếu Sensei nói vậy.

Bây giờ, Sensei, thầy muốn làm gì đầu tiên? Đi chơi biển à? Đi lặn? Hay...Đi tắm nắng?

>Sensei: Chúng ta đi tắm nắng nhé...

>Mimori: À, đi tắm nắng à. Được rồi nằm thẳng xuống đây đi. Em sẽ bôi kem chống nắng cho Sensei.

Thầy đang cảm thấy nhột lắm sao? Thầy đợi một chút nhé. Nếu em làm không kỹ lưỡng da của Sensei, nó có thể bị bỏng!

Được rồi, tất cả đã xong. Em sẽ nhường chỗ cho Sensei nằm ở đây, nên...

Em? Em sẽ quan sát từ bóng râm của ô dù mà. Sensei

Nhân tiện, đừng quên kính râm nhé!

{Trước lòng tốt của Mimori, tôi nằm xuống một nơi đầy nắng.}

{Tôi từ từ chìm vào giấc ngủ dưới ánh nắng ấm áp và tiếng sóng vỗ.}

{Tôi thức dậy muộn hơn một chút vì một cơn gió mát}

{Cảm nhận ở sau đầu tôi, nó mềm mại và thư giãn nữa chứ.}

>Mimori: Ồ, Sensei. Sensei đã tỉnh rồi à?

>Sensei: Mimori?

Ồ, ra là....Em quạt cho thầy

>Mimori: Tất nhiên rồi. Với tư cách là thành viên của Câu lạc bộ Đào Tạo Kỹ Năng Xã Giao, em chỉ đơn giản là đang nỗ lực để trở thành một quý cô chân chính thôi.

Vậy thì em nghĩ chúng ta nên...

>Sensei: ...

{Một sự im lặng và hơi khó xử.}

Ờm, thời tiết hôm nay khá đẹp! Chúng ta đi dạo nhé?

>Mimori: À Sensei. Nếu Sensei đứng dậy đột ngột như vậy sẽ...!

>Sensei: Sao tự nhiên thầy cảm thấy choáng váng...

>Mimori: Sensei...

>Sensei: Ồ...Mimori...?

{Khi tôi tỉnh lại, tôi nhận ra mình đang được ôm trong vòng tay của Mimori.}

>Mimori: ...Sensei! Có vẻ như chúng ta đã có ôm oxytocin rồi nhỉ!

>Sensei: Chúng ta đã làm sao

>Mimori: Cẩn thận, cẩn thận...

Có em ở đây rồi, để em giúp thầy

{Tôi từ từ đứng dậy cùng với Mimori đang nở nụ cười rạng rỡ.}

{Chúng tôi cùng nhau đi dạo vui vẻ dọc bãi biển.}
===========================================
📲📲📲
>Mimori: Thầy có thích tắm nắng không, Sensei?

>Sensei: Thầy nghĩ là thầy đã quá thích thú rồi...

>Mimori: Ồ? Ý Sensei là sao?

Ah, thầy không có đau ở đâu chứ?

>Sensei: Nhờ có em nên hôm nay khá suôn sẻ, Mimori!

>Mimori: Thật sao? Hi hi! Em rất vui khi nghe Sensei nói vậy.

Chúng ta sẽ trò chuyện sau nhé!
===========================================

⏭️⏭️⏭️


===========================================

📲📲📲

>Mimori: Chào Sensei.

>Sensei: Hôm nay thời tiết đẹp thật.

>Mimori: Đúng vậy. Rất tuyệt vời. Một cơn gió nhẹ ở đây thật dễ chịu.

>Mimori: Em có cảm nhận ngày hôm nay khá tốt. Một ngày tuyệt vời!

===========================================

🗣️🗣️🗣️

Part 2: Người đọc tâm trí bãi biển mùa hè.

{Lần đầu tiên sau một thời gian dài, tôi ngủ rất ngon.}

{Đáng ngạc nhiên là hôm đó vẫn chưa quá muộn.}

*ngáp*...Mình nên làm gì bây giờ nhỉ?

{Tôi mở cửa rời khỏi phòng và bắt gặp một khuôn mặt quen thuộc.}

=Hành lang khách sạn=

>Mimori: Ồ, Sensei.

Hi hi . Chào buổi sáng!

Bây giờ thầy định đến bãi biển không?

>Sensei: Thầy đang định làm gì ở đây...

>Mimori: À, em hiểu rồi. Ừm...Được rồi. Em có thể giúp.

>Sensei: Cái gì?

>Mimori: Em có thể giảm bớt sự căng thẳng của Sensei bằng cách...đoán xem thầy đang nghĩ gì không, Sensei?

>Sensei: Ồ! Kỹ thuật đọc suy nghĩ của em à!

>Mimori: Có một chút hơi xấu hổ khi Sensei nói câu đó với tỏ vẻ thích thú như thế...

>Sensei: Tại vì cái này cũng không dễ đâu.

>Mimori: À, em có thể hiểu mà. Đặc biệt là vào kỳ nghỉ này, nghe có vẻ khá khó khăn.

Nhưng ngay cả trong những khoảnh khắc này, em chắc chắn Sensei đang suy nghĩ thứ gì đó.

Vậy để xem nào, Sensei...Thầy vừa thức dậy và đi lang thang bên ngoài một cách thiếu suy nghĩ.

Sensei vẫn còn khá buồn ngủ, nhưng cơn đau nhức của thầy thế nào? Vì nó khiến cho thầy cảm thấy đau mỏi.

>Sensei: Hả?

>Mimori: Sensei vẫn còn khá uể oải và đặc biệt không muốn làm gì cả phải không?

Nhưng bất chấp điều đó, thầy lại muốn rũ bỏ cơn buồn ngủ và bắt đầu ngày mới!

Hừ. Sensei nghĩ sao?

>Sensei: Thầy bỏ cuộc. Thầy thừa nhận.

>Mimori: Ôi, vòng này em thắng rồi, Sensei!

Bây giờ, người chiến thắng vòng này là sẽ nhận được một phần thưởng. Em yêu cầu ở chung với Sensei trong khoảng thời gian còn lại trong này.

>Sensei: Ra là em có mưu đồ từ trước à?

>Mimori: Thầy uống cái này đi, Sensei. Đó là nước chanh.

Nó rất giàu vitamin và sẽ giúp cho Sensei giữ tỉnh táo!

Ôi không! Có một miếng chanh ở khóe miệng của Sensei. Chờ một chút, để em lấy nó cho thầy.

Giờ thì...ổn rồi đó. Vị nó thế nào?

>Sensei: Đây có phải là điều em thực sự muốn làm không, Mimori?

>Mimori: Hửm? Đây không phải kiểu chiến thắng thuyết phục nếu em phục vụ Sensei à?

Hi hi . Em chẳng thể nghĩ ra bất kì điều gì cả đâu, chỉ là em thích thôi.

>Sensei: Mà thầy đang thắc mắc...Làm sao em đọc ra suy nghĩ của thầy vậy?

>Mimori: Ồ...ý thầy là vậy à?

... Heehee , Sensei. Em thực sự không có siêu năng lực nào cả.

Tóc Sensei rối bù, nên em có thể đoán ra Sensei vừa mới ngủ dậy.

Khi em hỏi Sensei có định đi biển không, thì thầy lại nói không chắc.

Hơn nữa...rõ ràng là Sensei vẫn chưa rửa mặt nên có thể đưa ra kết luận.

>Sensei: Em rất giỏi trong việc suy luận nhỉ....

>Mimori: Heehee . Suy luận à? Thành thật mà nói, có những điểm tương đồng giữa việc đọc suy nghĩ và suy luận đấy.

Nhiều đến mức chúng có phần giống nhau.

Huh? Ý là Sensei muốn nói...phải có cái gì đó hơn là việc chỉ đưa ra một phỏng đoán có cơ sở phải không?

Dĩ nhiên là không rồi! Sensei, đôi khi thầy đùa hơi quá đấy!

Ngay bây giờ! Thầy nên tắm rửa đi và bắt đầu ngày mới.

Chúng ta đi đến đây rồi. Sẽ thật lãng phí nếu chúng ta dành cả ngày mà không làm gì cả!

{Tôi tắm rửa sạch sẽ và chúng tôi cùng nhau đi ra bãi biển. Tuy nhiên, Mimori vẫn có vẻ như đang che đậy điều gì đó...}


⏭️⏭️⏭️

===========================================

📲📲📲

>Mimori: Chào buổi sáng Sensei

>Mimori: Hôm nay em lại muốn đi biển với Sensei lần nữa.

>Mimori: Như vậy có được không?

>Sensei: Được thôi, thầy thích đi lắm.

>Mimori: Vậy cứ theo kế hoạch nhé.

>Mimori: Em... háo hức quá đi...

>Mimori: Tim em đập nhanh quá!

>Sensei: Ừm. Có lẽ em nên giữa bình tĩnh lại...

===========================================

🗣️🗣️🗣️

Part 3: Ký ức mùa hè.

=Bãi biển=

>Mimori: Bây giờ, Sensei. Chúng ta bắt đầu nhé?

Một... hai... ba...!

>Sensei: Yah!

>Mimori: Tốt lắm! Tiếp tục đi...!

>Sensei: Hiyah!

{Cuối cùng việc tôi làm với Mimori trên bãi biển là...chơi bóng chuyền bãi biển.}

{Đang giữa trận bóng chuyền dai dẳng thì...}

>Mimori: Kyah?

>Sensei: Em không sao chứ?

>Mimori: Không sao đâu. Em vẫn ổn. Chỉ là em bị trượt chân tý.

Ôi trời. Có vẻ như lần này em đã thua.

Không có chuyện thắng thua trong một cuộc thi đấu bóng chuyền đâu nhỉ?

Nếu thầy nghĩ vậy ...Heh heh hehe . Cho dù em cảm thấy không đồng tình với quyết định này lắm.

Hôm nay em cảm thấy trận này có chút cạnh tranh không công bằng cho lắm!

Tại sao chúng ta không nghỉ ngơi nhỉ?

Chiếc ô dù đã mở...Sensei! Đây, một ít nước ép dứa lạnh.

Chắc hẳn Sensei đang khát, nhưng uống từ từ thôi nhé. Coi chừng bị mắc nghẹn giờ

Hừm...Biểu hiện của Sensei cho em biết Sensei đang đói nhưng không biết nên ăn cái gì!

Hay là để em mua cho thầy một ít yakisoba ở quán Beach Shark nhé, Sensei?

>Sensei: Không, thầy không muốn em rời đi đâu.

>Mimori: Mồ, Sensei lúc nào cũng vậy...

Ồ, không, thầy không làm gì sai cả, chỉ là em, em...

Em thực sự không biết nữa! Chỉ là hôm nay dành cả ngày đi chơi cùng với Sensei thôi!

{Mimori có vẻ bối rối khi chúng tôi nhìn chằm chằm vào những con sóng đang xô vào nhau, nên tôi đã cho em ấy chút thời gian.}

>Mimori: ...

>Sensei: ...

>Mimori: Wow, ngon quá

>Mimori: Thầy có thích biển không?

>Mimori: Hả? Uhm, nhưng...!

Em đang tận hưởng khoảng thời gian mà chúng ta đang ở bên nhau. Thực sự là vậy.

Mà Sensei xấu tính lắm đấy.

>Sensei: Thầy đã làm gì chứ?

>Mimori: *thở dài*

Giờ chuyện đã đến nước này...Sensei?

>Sensei: Hửm?

>Mimori: Cố bắt em đi nhé!

{Đột nhiên, Mimori đứng dậy và bắt đầu chạy!}

>Sensei: Mimori? Được rồi! Thầy đã bắt được em rồi!

>Mimori: Wahh !Em sợ! Em sợ!!

{Tôi đã chạy qua bãi cát cùng Mimori}

{Trong khoảnh khắc vui vẻ, trong cuộc rượt đuổi đó...}

>Sensei: Woah

{Tôi vấp vào cát và ngã một cách ngoạn mục.}

>Mimori: Sensei, Sensei có ổn không? Em thành thật xin lỗi.

Thầy đừng nói đó không phải là lỗi của em! Nếu không phải vì em...

Em rất xin lỗi...Em rất xin lỗi, Sensei...

>Sensei: Tại vì thầy lâu lắm rồi chưa tập chạy nên....

>Mimori: Thầy thật sự không sao chứ

Không sao đấy chứ, phải không?

Tại sao chúng ta không nghỉ một chút, vì Sensei bị ngã.

Ah! Lênh đênh trên biển sẽ là một hoạt động thú vị và thư giãn.

...Thầy muốn biết lắm phải không?? Hi hi . Hãy để em chỉ cho thầy thấy, Sensei!

Đúng vậy, hoàn hảo lắm! Thả lỏng cơ thể một chút, hướng mắt lên bầu trời...

Hít một hơi thật sâu rồi từ từ thở ra...

Thầy tưởng tượng đang nằm trên chiếc giường êm ái! Nhưng mà trên mặt nước!

Sensei, thử xem!

{Theo hướng dẫn của Mimori, tôi thả lỏng cơ thể và thở chậm.}

>Mimori: Thầy nghĩ sao, Sensei?

Cái gì? Không, Sensei! Sensei không thể ngủ ngoài này được!

Thầy nên cẩn thận một chút! Coi chừng bị trôi bây giờ.

Mặc dù, với tư cách là một quý cô chân chính, tất nhiên em sẽ giải cứu Sensei nếu chuyện gì đó xảy ra.

Nhưng mà hôm nay là một ngày tuyệt vời. Cộng thêm với sự có mặt của Sensei nữa.

Còn thầy thì sao, Sensei? Ngày hôm nay thế nào?

Thật là nhẹ nhõm. Em rất vui khi thầy thích...

>Sensei: Mimori?

>Mimori: Em cho rằng hoàng hôn báo hiệu sự kết thúc của một ngày.

Có phải là sự kết thúc của mọi thứ, phải không?

>Sensei: Đúng không nhỉ?

>Mimori: Nhưng mà em có một yêu cầu, Sensei.

Chúng ta có thể làm cho ngày này kéo dài thêm một chút được không?

Chỉ một chút thôi.

>Sensei: Thầy chẳng bận tâm đâu, nhưng mà đột nhiên là sao thế?

>Mimori: Xin lỗi, Sensei.

Điều này nghe có vẻ khá ngớ ngẩn đối với em...

Nhưng hôm nay em đã một ngày vui vẻ..

Em rất vui khi được trải qua một ngày chỉ với một mình Sensei mà không phải lo lắng gì cả.

>Sensei: Thầy cũng rất vui khi được ở bên Mimori.

>Mimori: Heehee . Đúng vậy.

Khoảng thời gian bên nhau này...rất tuyệt vời.

>Sensei: Em có định bơi thêm nữa không?

>Mimori: Không. Chỉ là...em muốn đi dạo dọc bờ biển thôi.

--------------------------------------------------------------------------

📽️📽️📽️

<<L2D>>

_Giá như...

_Thời gian của chúng ta ở đây có thể kéo dài mãi mãi thì hay biết mấy.

_Giá như chúng ta có thể gìn giữ như hiện tại, như một bức ảnh hay một bức vẽ....

_Giá như có thể...

(>Sensei: Em đã có một ngày vui vẻ rồi nhỉ. Cả em với thầy)

_ Thầy cũng cảm thấy như vậy à, Sensei?

_Chuyện đó...không hiểu sao, chuyện đó...em cảm thấy có hơi xấu hổ.

_Hôm nay...em suýt quên mất việc phải là một quý cô chân chính, bởi vì em...em rất hạnh phúc.

_Ừm, thầy...

_Có lẽ một ngày nào đó...

_Chúng ta có thể dành thời gian bên nhau lần nữa được không? Chỉ có hai chúng ta thôi?

--------------------------------------------------------------------------

🗣️🗣️🗣️

>Mimori: Khi mặt trời sắp lặn, chúng ta sẽ có thể nhìn thấy mặt trăng.

Em rất muốn được xem nó, có được không?

>Sensei: Được thôi...Hãy làm điều em thích.

>Mimori: Cảm ơn Sensei. Hôm nay em đã phụ thuộc vào Sensei rất nhiều.

Vì vậy, em cần một yêu cầu cuối cùng, Sensei có thể cho em mượn vai của thầy được không?

{Mimori dựa vào vai tôi và chúng tôi cùng nhau ngắm mặt trăng lên cao.}

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com