Rekkyo Sensen
- Ngoại truyện này được kể theo góc nhìn của nhân vật Fidelia - Fidelia là nhân vật không có trong cốt truyện gốc và chỉ tồn tại trong vũ trụ của tác phẩm của tớ.- Thông tin về Fidelia nằm ở < Tâm Điểm Nhân Vật : Tổng Quan Nhân Vật > --------•---------Trái Đất - Năm 2201/ tháng 10 / ngày xx / Na UyHôm nay là đã tròn nửa năm Fidelia được điều đến trụ sở nghiên cứu thuộc Chính Phủ. Tuy lúc đầu có chút khó khăn, bởi Fidelia so với bình quân các nhân viên làm việc tại đây là quá trẻ - cô nàng chỉ mới tròn hai mươi ba tuổi vào đầu năm, trong khi hầu hết nhân viên tại đây đều đã ở tuổi trung niên hoặc xế chiều. May mắn thay, sau khoảng thời gian tiếp xúc, mọi người cũng đã dần chấp nhận cô nhân viên nhỏ này." Fidelia, biết tin gì chưa? "" Huh? Tin gì ạ, tiến sĩ Lilly? "Fidelia đang đứng dựa vào cạnh bàn, chờ đợi máy pha cà phê trước mặt thì một cô gái vội vàng chạy đến. Tiến sĩ Lilly - chính là cô gái trung niên đang vã mồ hôi kia - túm lấy tay Fidelia lắc lắc, trong giọng nói không giấu được sự run rẩy." Vừa có tin cấp báo khẩn, khu 008 chúng ta chuẩn bị đón nhận một ca khẩn cấp đó! "" Em thấy cũng bình thường mà ạ? Bình thường các khu khác thỉnh thoảng cũng đón quan chức về mà? " - Fidelia nghiên đầu, ngó sang chiếc máy pha cà phê đang tí tách nhỏ giọt. Cả tối hôm qua thức trắng khiến Fidelia không thể tỉnh táo nổi." Ôi trời ạ! Thế thì chị đã không đến đây ngay rồi! Em có thấy mọi người đều đang loạn cả lên từ sáng hôm nay không? Đây sẽ là một ca vĩ đại đó! "" Vĩ đại sao... "" Đúng vậy! "Fidelia ngẩn ngơ trong khi Lilly liên tục múa máy tay chân. Lilly bình thường cũng khá hoạt náo và sôi nổi, nhưng đến mức hai mắt phát sáng thế này thì thật hiếm có. Đến lúc này, Fidelia mới quan sát xung quanh. Bình thường khu phòng bếp mỗi sáng cũng tương đối đông, vì hầu hết mọi người ai cũng muốn thưởng thức một tách cà phê mỗi sáng để lấy lại sự tỉnh táo. Nhưng hôm nay, khu bếp lại vắng lặng đến lạ.' Thông báo khẩn cấp! Toàn bộ các y bác sĩ đến phòng cấp cứu 01! Toàn bộ các nhà khoa học đến phòng cấp cứu 01! 'Thiếc bị liên lạc gắn trên túi áo blue của Lilly vang lên từng tiếng. Lilly nắm chặt vạt áo, sau đó quay sang Fidelia. " Đi thôi, Fidelia "" Dạ chị "Fidelia lấy lại sự tỉnh táo ngay tức thì. Lilly vội vàng chạy phía trước, trong khi Fidelia bám sát phía sau. Đường đi đến phòng cấp cứu 01 càng ngắn, các nhân viên công tác tại khu càng đông đúc. Lilly dừng trước cửa chính, đưa thẻ cho một nhân viên an ninh phía bên ngoài, Fidelia cũng làm tương tự.' Có cả súng ... Bình thường phòng cấp cứu 01 sẽ không được dùng đến, hôm nay lại còn có cả nhân viên an ninh đặc biệt... 'Fidelia thận trọng hơn. Lilly phía trước đã chậm bước chân, gương mặt lấy lại vẻ nghiêm túc thường ngày. " Lilly Halls và Fidelia Wattles đã có mặt. Thứ lỗi cho sự chậm trễ của chúng tôi "Lilly cúi đầu trước nhà khoa học tóc lốm đốm hoa tiêu trước mặt. Fidelia nhận ra ngay, đây là phó hội trưởng khu 008. Bình thường ông rất ít khi có mặt tại khu, vì công việc bận rộn nên thời gian gặp mặt mọi người không nhiều." Không sao. Lilly, cô nhanh chóng vào bên trong hỗ trợ cho David. Còn Fidelia, cháu di chuyển đến phía cửa bên kia, hướng đó sẽ dẫn đến khu vực quan sát "" Tôi đã rõ "" Cháu rõ rồi ạ "Lilly đã trở vào bên trong phòng cấp cứu. Trước khi đi khỏi, Fidelia có thể nghe thấy âm thanh náo động của máy móc hòa lẫn với tiếng người bên trong. Phòng quan sát cách đó chỉ vài bước chân. Fidelia mở cửa, đi dọc lên cầu thang. Có lẽ vì căng thẳng, Fidelia cảm giác như đoạn đường ngắn này dài ra hẳn. Phòng quan sát hiện tại đông đúc chẳng kém phòng cấp cứu. Đảo mắt một vòng xung quanh, Fidelia có thể nhận ra một số người thuộc khu của mình, ngoài ra còn có những người thuộc khu khác. Một vài nhà khoa học nhớ mặt đã thấy Fidelia. Fidelia đi đến trước lớp kính. Phía dưới hiện rõ toàn cảnh của phòng cấp cứu. Ngay lúc này, Fidelia mới thấy rõ, thứ nằm giữa căn phòng là một cỗ máy hình kén đang tỏa ra từng tầng khói trắng đục. Mọi người - bao gồn cả Lilly - đang cẩn thận lấy thứ bên trong ra." Biết đó là thứ gì không, Fidelia? "" Là gì ạ? " Fidelia cất tiếng hỏi trong vô thức, mắt vẫn dán chặt vào tình hình phía dưới." Một cỗ máy ngủ đông! Chúng ta đã từng nghiên cứu dự án ngủ đông nhưng chưa ai dám thử nghiệm vì tính rủi ro cao. Và giờ thì xem này, một cỗ máy ngủ đông, bên trong thậm chí còn có người! "" Người sao?! ... "Từ ' ngủ đông ' vọng trong đầu Fidelia hai lần.Fidelia vốn dĩ đã nhận ra tình hình ngày một tệ đi của Địa Cầu, tuy nhiên cô chỉ thật sự thấy rõ nét sự thật sau khi làm việc cho Chính Phủ. Trái Đất đã sắp đi đến bờ vực. Những nhà khoa học đa tài được hội tụ về đây cũng chỉ với một mục đích chính - tìm ra biện pháp có ích nhằm níu giữ thêm thời gian cho con người.Trong số các dự án được đề xuất, ' ngủ đông ' cũng là một lựa chọn tương đối sáng giá. Tuy nhiên, nói thì dễ, làm thì khó. Muốn chế tạo ra cỗ máy ngủ đông vốn đã không dễ dàng, mà nếu chế tạo được cũng chẳng ai dám đảm bảo rủi ro khi hoạt động của nó, cũng như việc ' ngủ ' có ' thức dậy ' được nữa hay không. Đây là lần đầu tiên, Fidelia tận mắt thấy một cỗ máy ngủ đông hoàn thiện, thậm chí còn có người bên trong.Một loạt câu hỏi nảy ra trong tâm trí Fidelia cùng một lúc. Người chế tạo ra cỗ máy kia là ai? Ai là người nằm bên trong đó? Cỗ máy đó đã hoạt động bao lâu? Người bên trong có sống sót hay không?Cách nhau một khoảng cách không xa không gần, nhưng thêm lớp kính dày ngăn cách, Fidelia cũng khó lòng thấy được rõ ràng biểu cảm của Lilly lẫn trong đám đông. Các y bác sĩ phía dưới đang tụ lại thành một cụm xung quanh thân xác của người vừa được lôi ra, tiến hành ' rã đông ' . Có lẽ vì lần đầu đối mặt với trường hợp này, họ làm việc hết sức cẩn trọng và nhanh chóng, như sợ rằng chỉ lỡ một giây, người bên trong máy ủ liền hóa thành băng mà tan hết. Thời gian trôi lặng lẽ từng giây - mà đối với những người có mặt thì tựa như cả thiên niên kỉ. Cỗ máy sưởi đặc biệt cuối cùng cũng bật mở. Các y bác sĩ, nhanh như chớp, đẩy người bên trong ra, tiến hành các biện pháp sơ cứu khẩn cấp. Máy thở đã được lắp. Thiếc bị đo nhịp tim đã hoạt động. Thiếc bị kích điện tim đã sẵn sàng. Từng tiếng hô hoán vang lên, hòa cùng tiếng thở và tiếng máy móc hoạt động.Máy đo nhịp tim vẫn duy trì từng đường thẳng đều. Một phút, lại hai phút, rồi ba phút. Fidelia có thể thấy Lilly bên dưới đang đổ mồ hôi đầm đìa trên trán. Đến cả đôi tay đang nắm chặt của Fidelia cũng sắp bật máu. Một tiếng ' tít ' vang lên, một dãy nhịp hiện đều trên máy. Các y bác sĩ nhìn nhau, rồi phấn khích reo hò ầm ĩ. Fidelia lùi xa tấm kính vài bước, trên mặt không giấu được nét bàng hoàng.Người phía dưới kia sống lại rồi.-------•--------Trái Đất - Năm 2201 / tháng 11 / ngày 03 / Na Uy - Khu Nghiên cứu 008" Chào chị, Fidelia "" Chào em, Ann. Em có thấy khó chịu chỗ nào không? "Fidelia kéo ghế, ngồi xuống cạnh giường bệnh. Đã gần hai tháng kể từ khi sự kiện rã đông qua đi, cuối cùng họ cũng đợi được khoảnh khắc người kia tỉnh dậy. Cô bé nhỏ nhắn với gương mặt nhợt nhạt đang nằm trên giường bệnh hiện tại chính là người đã nằm trong cỗ máy ngủ đông lần trước. Do sự ảnh hưởng của quá trình ngủ đông, cô bé gần như mất sạch kí ức, thậm chí quên cả cách nói chuyện. Chỉ mới gần đây, cô bé mới nhớ ra chút gì đó và có khả năng giao tiếp cơ bản." Em ổn " - Cô bé gật đầu thật nhẹ - " Chỉ là cơ thể vẫn còn chút tê cứng " " Chút nữa chị sẽ gọi Lilly đến xem cho em nhé? "" Em cảm ơn, nhưng không cần đâu ạ. Các bác sĩ đều nói đó là triệu chứng bình thường sau khi ngủ dài, em chỉ cần chăm chỉ uống thuốc và ăn uống đầy đủ thì sau này sẽ hết thôi ạ "Ann nói bằng giọng thều thào, Fidelia nhìn lên đôi môi nứt nẻ của em và cánh tay đang để sát bên mép giường. Có lẽ từ nãy đến giờ cô bé đã tự tập cử động cánh tay. " Em có muốn uống chút nước không? Môi em khô cả rồi " " Dạ, em cảm ơn "Fidelia rót cho Ann một ít nước ấm, giúp Ann uống nước. Có lẽ vì cổ họng còn đau nên cô bé cũng chẳng uống được bao nhiêu. Đặt cốc nước xuống, Fidelia giúp Ann vén đi mái tóc đen ngắn cũn lòa xòa trên mặt. Sau một khoảng thời gian nghiên cứu, cuối cùng nhóm của Fidelia cũng xác minh được mốc thời gian mà cỗ máy này được đưa vào hoạt động - cách đây hơn một trăm năm về trước. Phát hiện này đã khiến các nhà khoa học chấn động trong một khoảng thời gian dài. Không ai có thể đoán được rốt cuộc người đã chế tạo ra nó có trình độ đến mức nào, và mục đích khi đưa cô bé còn nhỏ tuổi như thế này vào cỗ máy là gì." Em đã nhớ ra thêm gì chưa, Ann? Ví dụ như cha mẹ em chẳng hạn? "" Em... hiện tại thì chưa ạ. Em chỉ nhớ tên mình, còn lại thì không nhớ rõ ạ... " - Ann nhắm mắt lại, sau đó nhăn mày, lắc nhẹ đầu." Không sao, em đừng cố quá. Từ từ thì em sẽ nhớ lại hết thôi "" Dạ vâng, chị Fidelia "Sau khoảng thời gian tiếp xúc, Fidelia có thể nhận ra Anastasia rất ngoan ngoãn và lành tính, có lẽ vì tính cách sơ khai của con người vốn dĩ là như vậy. Cõ lẽ vì lẽ đó, cộng thêm một phần thương cho số phận của cô bé xấu số bị lấy đi làm thí nghiệm để rồi ngủ cả trăm năm, Fidelia đặc biệt yêu quý Ann. Mỗi ngày, Fidelia đều dành chút ít thời gian nghỉ ngơi để đến thăm và trò chuyện cùng cô bé. Được là người đầu tiên cô bé nhớ tên khiến Fidelia vui vẻ mấy ngày liền." Em có thể hỏi một chút không ạ? "" Em hỏi đi "" Thứ trên cổ chị gọi là gì vậy ạ? Nhìn thật kì lạ "" A, ý em là mặt dây chuyền của chị sao? "Fidelia cúi xuống, thấy ánh mắt tò mò của Ann hướng đến chiếc dây chuyền bằng bạc của mình thì cười khẽ rồi tháo nó ra, đưa đến trước mặt Ann. Fidelia lấy tay nắm lấy tay của Ann, để ngón tay em chạm vào mặt dây chuyền." Đây gọi là thánh giá. Thứ này là biểu tượng của Chúa trong đạo Hồi Giáo, cái của chị có thêm một chút đá quý nên trông hơi khác so với thánh giá thông thường "" thánh giá... Hồi Giáo... Chúa... "" Sao vậy, Ann? "" Dạ không có gì ạ... " - Ann mỉm cười, rồi sau đó hơi nhíu mày lại - " Chỉ là em tự nhiên thấy rất quen thuộc... Có lẽ em đã từng nghe qua cái chị vừa nói, rất nhiều lần... Ugh "Ann lầm bầm trong cổ họng một lúc, sau đó cô bé bất chợt nhăn mày, trán ứa ra từng tầng mồ hôi lạnh. Fidelia nhận thấy Ann có gì đó bất thường liền vội vàng nhấn nút khẩn cấp ngay dưới thành giường, đỡ lấy cô bé đang gục xuống." Em sao vậy, Ann? Ann?! Nghe chị nói không?! "" em đau... chị Fidelia... đầu em đau quá "Cánh cửa bị mở ra ngay lập tức, một vài vị bác sĩ tức tốc chạy vào bên trong, bao gồm cả Lilly. " Sao vậy, Fidelia? Có chuyện gì xảy ra ở đây vậy? "" Lúc nãy trong lúc em đang trò chuyện với Ann thì con bé đột nhiên đau đầu dữ dội, em cũng không biết nữa, chị Lilly "" Được rồi, chị đã rõ. Em ra ngoài đợi một lúc nhé? "" Vâng, em hiểu rồi "Fidelia bước vội ra bên ngoài. Ngồi trên băng ghế phía bên ngoài phòng bệnh, Fidelia lo lắng nắm chặt chiếc dây chuyền thánh giá trong tay. Sự việc diễn ra quá vội vàng, hiện tại Fidelia chỉ có thể âm thầm cầu nguyện với Chúa, mong Ngài sẽ cứu giúp cô bé bên trong.------•------Trái Đất - Năm 2201 / tháng 12 / ngày xx / Na Uy - Khu nghiên cứu 008 Thời gian thấm thoát trôi, cuối cùng cũng đến ngày Ann có thể đi lại bằng xe lăn. Hiện tại, cô bé đã có thể sinh hoạt và nói chuyện lưu loát, gương mặt cũng lấy lại sức sống hơn phần nào. Kể từ lần cấp cứu lần trước, Ann đã nhớ ra tương đối nhiều chuyện. Cô bé đặc biệt hứng thú với mọi thiếc bị trong khu nghiên cứu, đặc biệt là sách vở tại đây. Vì chỉ biết tiếng Anh, khu nghiên cứu đã đặc biệt mang về cho Ann một lượng sách ngoại kha khá để cô bé đọc trong lúc buồn chán." Chào chị, chị Fidelia. Buổi sáng tốt lành ạ "" Sáng ấm, Ann. Em đang định đi đâu sao? "Fidelia dừng chân trước chiếc xe lăn của Ann. Cô bé đang nở nụ cười rạng rỡ trong khi Fidelia ngồi xổm xuống, đối diện với gương mặt của em." Em đang đi đến nhà kính ạ "" Để chị đi cùng em nhé? " " Như vậy có ảnh hưởng đến công việc của chị không ạ? "" Không sao đâu, chị đang rãnh "Fidelia rảo bước ngay bên cạnh Ann. Cũng đã vài tuần rồi, cả hai chị em chưa được gặp nhau vì cô nàng mắt kẹt với dự án mới. Fidelia nhận ra Ann hôm nay trông đã có da có thịt hơn trước rất nhiều, đến mái tóc cũng dài ra không ít. " Em thích nhà kính lắm sao, Ann? "" A... dạ, cũng có một chút ạ. Nhà kính vừa rộng vừa thoáng mát, ở đó lại có rất nhiều hoa và cây xanh. Các cô chú chăm sóc cũng hay thả vài con động vật ra để chúng chơi với em nữa "Ann chớp chớp đôi mắt. Cô bé nói cũng phải, khu nghiên cứu hầu hết chỉ toàn máy móc với đồ công nghệ, duy chỉ căn nhà kính ở cuối dãy hành lang là có bóng cây, vì các nhà khoa học nghiên cứu động - thực vật đều để thành quả tại đấy cả. Cánh cửa nhà kính đã trước mặt hai người. Fidelia đi lên trước, dùng thẻ nhân viên mở cửa hộ cho Ann. Bên trong nhà kính hiện tại không có ai, chỉ có cây cối đang kêu xào xạc cùng vài chú bươm bướm đủ màu sắc chập chờn trên không. Ann dường như vui vẻ ngay lập tức. Cô bé đưa tay vuốt ve tán lá xanh, trong khi từng chú bướm bắt đầu tiếp cận em. Fidelia nhìn Ann khúc khích cười khi lũ bướm vây quanh cô bé, đậu lên tay và mái tóc. Ngay khi Fidelia tiến lại gần Ann, lũ bướm lại bay đi mất." Có vẻ mấy chú bướm chỉ thích em thôi, Ann ạ "" Không đâu, chị Fidelia. Chị chỉ cần tiếp cận chúng, thật chậm rãi và dịu dàng thôi, là chúng sẽ qua chỗ chị ngay. Chị xem này "Ann đưa tay ra, một chú bướm vàng đập cánh bay tới, chậm rãi đậu lên tay em. Cô bé từ từ đưa chú bướm đến, cầm lấy tay Fidelia rồi đẩy nhẹ ngón tay, cho chú bướm di chuyển qua tay của cô nàng." Thấy không, bướm đâu có ghét chị "Fidelia ngẩn ngơ nhìn chú bướm ngoan ngoãn đậu trên tay mình, trong khi Anastasia vẫn treo trên môi nụ cười rạng rỡ. Fidelia đưa tay lên cao thật chậm rãi, chú bướm theo đà đập cánh bay đi. Cô nàng lui ra sau một chút, ngắm nhìn Anastasia đang đùa nghịch với lũ bướm. Đôi lúc, Fidelia cảm nhận được trên người Anastasia giống như toát ra sức hút, cuốn lấy mọi người xung quanh, thậm chí bây giờ đến cả động vật cũng tương tự. Khi ở bên Anastasia, Fidelia luôn cảm thấy nhẹ nhõm và yên bình, mọi phiền muộn một ngày làm việc chỉ cần một vài câu nói của Anastasia đều bị thổi bay đi hết. Không chỉ Fidelia là thấy như vậy, mà hầu hết những người đã tiếp xúc với Anastasia đều có hảo cảm tốt với cô bé." Giống như thiên thần vậy. Một cô thiên thần nhỏ... "Fidelia lầm bầm trong cổ họng. ------•------Trái Đất - Năm 2202 / tháng 2 / ngày xx / Na Uy - Khu nghiên cứu 008Ngày hôm nay cấp trên đã đưa tin xuống, rằng Anastasia sẽ được chuyển sang khu nghiên cứu 005 để chữa trị chuyên sâu hơn nhằm lấy lại kí ức. Fidelia và một số nhân viên có mối quan hệ mật thiết với Anastasia có quyền lựa chọn đi cùng cô bé qua trạm nghiên cứu mới hay không. Fidelia đóng ' phịch ' cuốn sách trên bàn lại. Cả tối hôm nay, cô không thể tập trung vào gì khác, lời đề nghị chuyển công tác cứ văng vẳng trong tâm trí cô nàng. Fidelia đã làm ở khu nghiên cứu 008 một khoảng thời gian dài, mọi người trong trạm ai cũng yêu mến Fidelia, khiến Fidelia không nỡ rời đi. Trạm 005 là trạm nghiên cứu chuyên về y tế, xem chừng cũng chẳng hợp mấy với một nhà khoa học như Fidelia. Nhưng cứ nghĩ đến tình cảnh cô đơn của Anastasia tại trạm nghiên cứu mới, cũng như việc gặp cô bé có lẽ cũng sẽ gặp hạn chế nhiều, Fidelia lại không nỡ.Fidelia không muốn xa cách với thiên thần nhỏ chút nào.Fidelia rút tờ đơn xin chuyển công tác phía dưới chồng sách trên bàn ra, nhìn chằm chằm nó hồi lâu, rồi lại thở dài. Đây là lần thứ mười bốn trong đêm nay Fidelia thở dài thườn thượt." Ra ngoài chút vậy "Fidelia dứt khoát đứng lên. Ngồi mãi một chỗ cũng không phải là cách, chi bằng bây giờ ra bên ngoài dạo quanh một lúc, có lẽ lại giúp tâm trí thông thoáng đi vài phần.Fidelia bước đi trong vô định. Đến lúc định thần lại, cô nàng đã đứng trước nhà kính. Đây là nơi mà Fidelia và Anastasia thường ghé qua mỗi lúc rãnh rỗi. Có lẽ vì đã quen, Fidelia đã vô thức đến nơi này. ' Anastasia từng nói nếu mệt mỏi, ngắm cây cối sẽ giúp thư giãn. Được rồi, đã đến thì vào luôn vậy 'Fidelia thầm nghĩ, lấy thẻ nhân viên ra quét mã để vào bên trong. Nhà kính vẫn không có gì thay đổi, với tông màu xanh tươi mát của đủ loại cây xanh. Hôm nay, nhà kính thậm chí còn có một số loài động vật được thả vào. Fidelia có thể thấy một con thỏ với màu lông trắng muốt nhảy ra từ bụi cây gần đó.Động vật hiện tại chẳng còn nhiều như trước, các loài động vật - ngoại trừ gia súc gia cầm ra - đều phải lai tạo và nuôi trong phòng thí nghiệm để duy trì số lượng cá thể ổn định. Nai, nhím và một số loài động vật có ngoài tự nhiên cũng đã ít đi rất nhiều, các nhà khoa học quý chúng như người thân, lâu lâu mới thả chúng trong nhà kính để chúng chạy nhảy nô đùa.Fidelia lâu rồi mới thấy thỏ, không kìm được tính tò mò nên bám theo. Chú thỏ nhìn nhỏ nhưng chạy khá nhanh, Fidelia phải bước nhanh theo thật khẽ để hạn chế tiếng động đánh động đến mấy con vật khác.Cục bông trắng nhảy vào lùm cây, đi xuyên qua rồi lon ton đến sau một cây sồi. Fidelia dừng chân, đứng quan sát từ xa. Từ sau cây sồi xuất hiện một phần vải màu kem, mấy con động vật xunh quanh cũng đang từ từ đến đây. Fidelia không đoán cũng biết, thiên thần nhỏ hôm nay lại đến.Fidelia rẽ lá, cố gắng hạn chế tiếng động bản thân phát ra. Để tránh Anastasia nhận ra sự hiện diện của mình, Fidelia chỉ đứng ở một khoảng cách đủ gần để nhìn thấy cô bé. Anastasia đang ngồi xổm dưới gốc cây sồi, ngay dưới thảm cỏ là hai chú sóc liên tục chạy nhảy xung quanh. Fidelia nhận ra Anastasia đang cầm gì đó trong tay. Cô nheo mắt, cố gắng quan sát xem thứ đó là gì.Một đôi cánh nhỏ màu nâu lộ ra khỏi tay Anastasia. Là một chú chim sẻ.Fidelia thấy gương mặt tươi cười của Anastasia biến mất, thay vào đó là ánh mắt lo lắng của cô bé khi quan sát chú chim trên tay. Có lẽ chú chim đã bị thương ở chỗ nào đó. Fidelia đứng im tại chỗ, xem cô bé sẽ làm như thế nào.Anastasia ngó nghiêng xung quanh. Cô bé đưa tay lên, để chú chim gần sát mặt mình, quan sát kĩ càng hồi lâu, đôi khi còn cẩn thận lật cánh của chú chim lên, chỉ sợ làm đau nó. Cô bé đột nhiên nhắm mắt, hay tay ôm trọn chú chim sẻ, khiến Fidelia không thể thấy vạt cánh chú chim nữa.' Ann định làm gì vậy? 'Không để Fidelia tò mò quá lâu, một vài vệt sáng tản ra từ tay cô bé. Anastasia mở mắt ra, vui vẻ mở lòng bàn tay. Chú chim rúc rích trong tay của cô bé, sau đó đứng hẳn dậy, nhảy nhót vài cái thể hiện sự vui mừng rồi vỗ vỗ cánh. Fidelia thấy Anastasia mấp máy gì đó, nhưng vì khoảng cách xa cũng như thứ ngôn ngữ Anastasia nói có lẽ không phải tiếng Anh nên Fidelia cũng chẳng hiểu được gì.Chú chim bên kia mất một lúc đã bay được. Nó bay lượn một vòng quanh người Anastasia để bày tỏ niềm vui khi đôi cánh lại lần nữa có thể chao lượn trên bầu trời. Fidelia không thể tin vào những gì vừa diễn ra trước mắt mình. Rõ ràng, đó là một hiện tượng phi khoa học mà từ trước đến nay Fidelia chưa từng thấy. Fidelia đột nhiên nhớ về cuộc điện thoại buổi tối vài ngày trước của cha mình. Chưa bao giờ Fidelia nhận được một cuộc gọi giữa đêm từ gia đình, nhất là từ người cha lâu ngày không gặp....... " Fidelia nghe đây ạ "" Là cha đây, Fidelia. Dạo này con khỏe không? "" Dạ con vẫn khỏe, thưa cha. Nửa đêm cha gọi con có chuyện gì không ạ? "Fidelia ngồi trên bàn làm việc, kê chiếc điện thoại vào một bên vai rồi áp mặt lên để giữ cho nó khỏi rới, trong khi hai tay liên tục thao tác trên bàn phím." Khu của chúng ta đã gặp phải bạo loạn, Fidelia "" Dạ?! Cha nói sao? Bạo loạn? Cha mẹ có sao không ạ? "Fidelia ngừng tay ngay lập tức. Cô đón lấy điện thoại trước khi nó rơi xuống, nghiêm túc lắng nghe. Vì tính chất công việc tương đối bận bịu, Fidelia chẳng có mấy thời gian rãnh để theo dõi tin tức bên ngoài. Cha mẹ Fidelia rất thương con, họ cũng không thông báo gì cho con gái nếu việc đó thật sự quan trọng." Cha và mẹ vẫn ổn cả, con đừng quá lo lắng, Fidelia. Chính phủ đã cử người đến dẹp loạn ngay sau đó. Nhà thờ có hư hại đôi chút, nhưng quỹ chung của chúng ta vẫn còn nên có thể lo ổn thỏa "" Cha hẳn là bận rộn lắm "Cha của Fidelia là một Tổng Giám Mục của một nhà thờ lớn có tiếng tại địa phương. Hiện nay, con người tìm đến tôn giáo là tương đối nhiều, thành ra nhà thờ cơ đốc giáo nghiễm nhiên trở thành thứ không thể thiếu trong khu dân cư đông đúc. Vào những lúc căng thẳng như vừa rồi, có lẽ dân tị nạn và các tín đồ sẽ không tránh được sợ hãi và hoang mang. Đây chính là lúc, nhà thờ phát huy công dụng của mình : cứu giúp, trấn an những người gặp nạn." Cha không sao. Công việc của cha là trợ giúp họ lúc họ cần. Các tín đồ tại nhà thờ đã tốt hơn nhiều, lượng tín đồ đã tăng lên từ người tị nạn nữa "" Vậy thì tốt rồi ạ "" Cha không biết con có tin không, nhưng ta cần nói với con chuyện này " - Cha của Fidelia bên đầu dây bên kia bắt đầu nhỏ giọng - " Trước khi vụ bạo loạn diễn ra, cha đã có một giấc mơ dài. Trong giấc mơ đó, cha đã gặp mặt một thiên thần cấp cao, vầng hào quang của người đó rực rỡ và chói sáng đến mức cha không thể nhìn rõ được gương mặt Ngài như thế nào. Ngài đã dự báo trước cho cha về cuộc bạo loạn, và nó đã thật sự xảy ra. Ngài cũng có ẩn ý nhắc về con, Fidelia. Ngài nói con chuẩn bị sẽ phải quyết định một việc quan trọng, và Ngài khuyên con đừng do dự trước quyết định của mình, vì con sẽ không bao giờ hối hận "" Cha chỉ muốn nói lại với con, Fidelia. Con cứ từ từ suy nghĩ và làm theo ý mình "Fidelia trầm ngâm một lúc trước khi trả lời. Fidelia là một người lớn lên trong tín ngưỡng tâm linh, và rồi trở thành một nhà khoa học . Nhưng đối với Fidelia, tôn giáo vẫn là thứ gì đó khó thể lay chuyển được. Nhưng sự kiện tâm linh phi thực tế như thế này không khỏi khiến Fidelia nghi ngờ về tính xác thực." Con hiểu rồi ạ. Cảm ơn cha. Cha và mẹ nghỉ ngơi sớm nhé, đã muộn lắm rồi ạ "" Chúng ta đi nghỉ ngay đây. Con ngủ ngon. Chúa phù hộ cho con "....Fidelia nắm tay lại, âm thầm xoay người, lẫn vào trong từng tán cây rậm rạp đi vài vòng mới rời đi. Chuyện này, càng ít người biết thì càng tốt.Tiếng cánh cửa đóng lại thật khẽ, dường như tam biến ngay lập tức. Tiếng chân nhịp nhangg vang lên lấn át đi đôi phần, hòa cùng âm thanh phát ra từ bộ đàm." Chị đang ở phòng họp chung đây. Có chuyện gì vậy, Fidelia? "" Không có gì to tát đâu ạ. Lúc sáng em có ghé qua nhà kính một lúc, vô tình làm rớt mất chiếc USB chứa tài liệu nghiên cứu, mò mẫm cả sáng vẫn không ra. Chị có phiền không nếu em vào phòng giám sát xem lại camera ạ? "" Không phiền đâu, em cứ vào nhé. Chìa khóa chị để trong ngăn kéo phòng riêng của chị, mật mã là 0846 "" Em cảm ơn ạ "Bộ đàm tắt ngúm. Fidelia duy trì biểu cảm trên mặt, chỉ duy nhất ánh mắt đã có chút đổi thay...------•------Trái Đất - Năm 2202 / tháng 2 / ngày xx / Na Uy - Trạm Nghiên Cứu Khoa Học - Y Tế Olson Đợt chờ một vài ngày sau, tin tức Anastasia chuyển sang khu nghiên cứu mới đến tai những người làm việc tại trạm 008. Ngày chia tay, ai cũng dành chút thời gian ít ỏi hỏi thăm, gửi quà cho Anastasia. Cô bé mỉm cười tạm biệt mọi người, nhận không sót món nào cho mọi người vui lòng. Đoàn xe đưa đón có tổng cộng năm chiếc, tất cả đều thuộc dòng xe chuyên dùng để đưa đón người có quyền chức làm việc cho Chính Phủ. Anastasia được sắp xếp tại xe chính giữa, còn lại bốn xe còn lại bao bọc lấy xe cô bé để đảm bảo tính an toàn tuyệt đối. Fidelia ngồi tại xe phía sau cùng xe của Anastasia. Trạm nghiên cứu mà Fidelia làm việc có diện tích rất rộng lớn cũng như tách biệt với thế giới bên ngoài. Đường đến các khu nghiên cứu ít nhiều cũng cách nhau 6 - 7 km đổ lên, nên hầu hết các khu chỉ hoạt động độc lập, chỉ khi có việc cần hoạt động chung, các khu mới liên kết với nhau thông qua một tòa nhà nằm ở giữa khu nghiên cứu. Đây cũng là lần đầu tiên, Fidelia được di chuyển đến một trạm nghiên cứu khác.Đoạn đường đi tương đối yên bình. Xe cứ băng băng chạy qua đoạn đường nhựa, với hai bên đường có cây xanh phủ bóng. Fidelia lúc này mới nhớ ra, trên xe có một màn hình thông minh liên kết với các xe xung quanh. Đúng lúc Fidelia muốn hỏi thăm tình hình bên phía Anastasia như thế nào." Tôi có thể sử dụng thiếc bị liên lạc không? "" Có thể. Cô cứ tự nhiên, cô Wattles "" Cảm ơn "Sau khi nhận được sự đồng ý từ hai người hộ tống trên xe, Fidelia thao tác trên màn hình một lúc. Sau vài vòng xoay, Anastasia xuất hiện trên màn hình. Fidelia nhận ra cô bé đã không còn vui vẻ như lúc còn ở trạm lúc sáng. " Anastasia, em ổn chứ? Có khó chịu ở đâu không? "" Chị Fidelia ạ? " - Anastasia dường như khá ngạc nhiên khi đột nhiên thấy Fidelia. Cô bé lắc nhẹ đầu - " Em ổn ạ "" Vậy thì tốt rồi "Fidelia thở ra một hơi. Nhìn Anastasia với đôi mắt mang mác buồn bên kia, Fidelia định mở lời an ủi cô bé, nhưng rồi lại thôi. Suy cho cùng, hiện tại đầu óc Fidelia cũng đang hoàn toàn trống rỗng. Cô nàng cũng không thể vui vẻ khi biết bản thân sẽ không thể gặp lại những người đồng nghiệp mà bản thân đã gắn bó lâu nay." Chúng ta đi có lâu không ạ? "Anastasia dè dặn hỏi. Fidelia tỉnh lại sau một loáng suy tư. Cô cúi xuống nhìn đồng hồ đeo tay. " Không lâu đâu, tầm vài phút nữa sẽ tới thôi "" Vậy thì tốt rồi ạ... " Anastasia thả lỏng đôi bàn tay đang mân mê mép váy. Fidelia rất hiếm khi thấy Anastasia trong trạng thái căng thẳng như bây giờ. " ... em có cảm giác sẽ có chuyện gì đó tệ diễn ra... nhưng chúng ta sẽ đến nơi nhanh thôi, chị nhỉ? ... vậy thì không sao rồi ạ "Fidelia nghe thấy Anastasia thì thầm trong cổ họng. Chưa kịp để Fidelia lên tiếng hỏi rõ, một tiếng ' keng ' vang lên ngay bên tai khiến cô nàng giật nảy mình. Một vệt xước đã hằn lên lớp kính của cánh cửa ngay bên cạnh." Có tập kích! Mau rẽ hướng! "Người ngồi cạnh ghế lái nhạy bén nắm bắt tình hình, rút cây súng bọc trong người ra, lên đạn. Xe bắt đầu chạy nhanh hơn hẳn. Fidelia ngắt kết nối giữa hai xe theo lời anh ta. Fidelia cố gắng trấn tĩnh bản thân, trong khi tim cô đập mạnh liên hồi.Trạm nghiên cứu bảo mật thông tin rất tốt. Fidelia biết rất rõ điều đó. Thông tin về việc Anastasia sẽ chuyển đi thậm chí không một ai trong trạm Fidelia biết trước cho đến ngày hôm nay. Việc xảy ra tập kích ngày hôm nay có lẽ đã được lên kế hoạch hết từ trước, thông tin rò rỉ chắc chắn đến từ nội bộ mà ra. Mà mục địch của họ, chắc chắn là Anastasia bên kia.' Chết tiệt, chúng chắc chắn là nhắm đến Anastasia! Đến đoạn này cũng cách xa trạm cũ hơn hai km rồi 'Tâm trí Fidelia rối như tơ vò. Một vài tiếng ma sát bánh xe vang lên, hòa cùng tiếng nổ súng. Fidelia ngoái nhìn ra ngoài khung cửa sổ. Một vài chiếc xe từ đâu xuất hiện đang bám sát phía sau họ, không ngừng nả đạn. Người cầm lái chậc một tiếng khó chịu, xoay vô lăng, đạp chân ga khiến Fidelia chúi người lên phía trước. Một chiếc xe vừa định lao lên để tông vào đuôi xe Fidelia đã hẫn nhịp." Khốn thật, phía trước đã bị chặn! Mau rẽ sang khu gần nhất! "" Ok "Một tiếng va chạm lớn vang lên bên tai Fidelia. Chiếc xe hộ tống phía bên trái xe của họ đã bị tông bật ra xa. Tình hình đang ngày càng tệ hơn khi lớp kính chống đạn trên xe Fidelia cũng đã hư hại đi nhiều. Lại một tiếng va chạm lớn. Một chiếc xe bị thổi bay khỏi cuộc truy đuổi." Hết cách rồi, chúng ta phải xử lý bọn này bằng mọi giá để xe trước đưa người đến nơi an toàn! " - Người ngồi ghế phụ đã trang bị xong xuôi, đưa ra chỉ thị cho đồng đội bên cạnh, sau đó mới quay xuống Fidelia - " Nhà khoa học trẻ, cô nhớ ngồi yên trên xe nhé. Chế độ tự bảo vệ khẩn cấp của xe sẽ kích hoạt ngay khi chúng tôi ra ngoài bảo hộ. Nếu có thể, cô hãy kích hoạt chế độ tự lái của xe nếu chúng tôi không quay lại được "" Tôi đã hiểu rồi "Tiếng va chạm lớn vang lên sát bên cạnh. Fidelia cúi người xuống theo bản năng, nhìn thấy ngay dưới ghế ngồi có một ngăn nhỏ. Ngay tắp lự, cô đưa tay nhấn nút mở, bên trong lộ ra một khẩu súng lục. Có đồ phòng vệ còn hơn không, Fidelia lên đạn cho khẩu súng rồi ngồi dậy. Một xe đã đến va chạm vào xe của họ, khiến chiếc xe bật khỏi làn đường. Xe của họ bị bắt phải dừng lại. Cậu trai ngồi ghế phụ đã rời khỏi xe, đóng sầm cửa lại. Fidelia thấy cửa kính xe bắt đầu mờ đục. Có lẽ cơ chế bảo vệ khẩn cấp đã được kích hoạt. Tiếng súng nổ dồn dập phía bên ngoài. Fidelia nuốt một hơi lạnh, cố gắng quan sát hình hình bên ngoài. Nhóm người đến tấn công họ tầm chục người, vũ trang đầy đủ đang đáp trả quyết liệt. Fidelia tìm kiếm chiếc xe hộ tống Anastasia, nhận ra tình trạng của nó cũng chẳng khá hơn là bao nhiêu, với phần mạn trái bị đâm móp. Anastasia chắc hẳn đang rất hoảng sợ.Fidelia cố gắng động não. Cô biết bản thân cần làm gì đó chứ không phải ngồi không đợi chết. Mò mẫm trên thiếc bị liên lạc giữa các xe một lúc, Fidelia cuối cùng cũng thấy phần kết nối với máy chủ chính. Vừa ấn vào, một tiếng kéo cửa mạnh bạo đã vang lên bên tai. Fidelia với tay nhấn vào nút ' yêu cầu hỗ trợ ' trên màn hình rồi tắt nó đi trước khi cửa xe bị kéo mạnh ra ngoài.Fidelia bị đẩy mạnh ra sau. Lưng cô đập mạnh vào cạnh ghế, cơn đau buốt từ lưng khiến Fidelia không thể mở nổi mắt. Nhưng giờ phút này, sống chết quan trọng hơn. Fidelia rút súng giấu dưới tay ra, bắn thẳng vào người phía trước. Nếu là đồng minh, người này đã chẳng ra tay mạnh bạo như vậy.Fidelia chống tay ngồi dậy, dồn sức dùng cùi chỏ thúc mạnh, thành công khiến người kia ngã ngữa ra phía sau. Thừa thắng xông lên, Fidelia mở cửa bên cạnh, nhảy ra ngoài rồi đóng sầm cửa lại. Tình hình bên ngoài tệ hơn bao giờ hết. Những chiếc xe tông vào nhau, khói bốc nghi ngút hòa cùng tiếng súng the thé. Fidelia nhận ra một số người trong đoàn hộ tống lúc sáng. Khác với khuôn mặt nghiên nghị lúc đó, bây giờ họ đều đã nằm gục la liệt trên mặt đất. Fidelia chẳng bần thần được lâu hơn, cô cúi người xuống, lăn qua một bên của xe trước khi bị phát hiện. Hiện tại, Fidelia chỉ nghĩ tới Anastasia. Cô đưa mắt rà soát xung quanh, nhận thấy chiếc xe hộ tống Anastasia đã ở trước mặt cách vài bước chân, những người hộ tống còn sống sót đang bao vây tại đó. Fidelia lùi vào góc chết sau xe, ẩn nấp tìm cách.' Vút 'Một viên đạn xé gió lao đến, Fidelia đã nhanh hết mức có thể nghiêng người nhưng nó vẫn bắn trúng vào vai khiến cô gần như khụy xuống. Gắng gượng một chút ý chí còn sót, Fidelia lao đến, cô được túm tay kéo vào giữa vòng bảo vệ của người hộ tống. Cả hai nhìn thoáng qua nhau trước khi Fidelia nhìn thấy anh ta ngã gục xuống. Kẻ địch đã không còn nhiều, đồng minh phía mình cũng chỉ còn lại hai ba người. Fidelia cố gắng đóng góp một chút sức lực bằng cách cầm lấy khẩu súng của người vừa ngã xuống lên, bắn trả. Từng trải qua một khóa đào tạo trước khi chuyển công tác đến đây nhưng Fidelia cũng khó khăn bóp cò khi một bên tay bị bắn trúng. Ngay lúc này, Fidelia cảm thấy bản thân tỉnh táo hơn bao giờ hết. Kẻ địch vơi dần, rồi chẳng còn ai đứng vững nữa. Bên mũi Fidelia tràn ngập mùi máu tanh cùng mùi đất ẩm ướt, mắt cô cứ mờ dần, mờ dần. Fidelia không thể giữ cho bản thân ngồi vững, mất đà ngả người về phía sau. Fidelia thấy một màn trắng xóa đang đáp xuống, thật nhẹ và lạnh lẽo.' Tuyết sao? Tuyết giữa tháng hai? 'Một vài âm thanh vang lên bên tai Fidelia. Fidelia gắng gượng mở to đôi mắt. Cô nàng thấy mờ lòe bóng dáng nhỏ nhắn của Anastasia đang đến đây. Chưa bao giờ Fidelia thấy Anastasia có biểu cảm như vậy.' Tệ thật, mình không muốn Ann sợ hãi khi thấy x.ác chết khắp nơi như thế này... 'Fidelia muốn nói ra những gì bản thân nghĩ trong lòng, nhưng không thể. Cô cảm nhận được Anastasia đã nâng đầu mình dậy, từng giọt nước nóng hổi trượt trên gương mặt lấm lem đất cùng máu đỏ. Tệ quá, đến trán của Ann cũng loáng thoáng vệt máu đỏ tươi. Fidelia không muốn thấy thiên thần nhỏ bị thương." Ann... "Fidelia nở một nụ cười nhẹ nhõm. Ít nhất thì giây phút cuối cùng, Fidelia cũng được thấy Anastasia trước mặt mình. " Chị Fidelia, cố lên chị... Đừng c.hết mà... "" Ann... tuyết... " Fidelia cố gắng nói thêm, nhưng máu đã trào lên cổ họng khiến cô chẳng thể thốt lên thành lời. Nhận thức của Fidelia đang yếu dần. Trước khi chìm vào ' giấc ngủ ngàn thu ', Fidelia có thể thấy Anastasia nở nụ cười rực rỡ - giống như ngày mà Anastasia nói ra tên của Fidelia sau vài lần cả hai gặp nhau. Nụ cười ấy sáng rực, tựa như ánh dương, sưởi ấm Fidelia khỏi hơi lạnh bủa quanh. Fidelia thấy mơ màng Anastasia đang nói gì đó...' Lâu rồi mới thấy tuyết rơi, tuyệt thật đó... Ít nhất mình cũng đã chết vào một dịp hiếm hoi, nhỉ? 'Fidelia nhắm mắt, trên môi treo một nụ cười mãn nguyện.------•------Kí bút : Mộng Phạn [ Evans Winst- Huỳnh ]
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com