Rekkyo Sensen Hasuialbie Cho Den Ngay Hai Ta Gap Nhau
Khuyến nghị quý khách đeo tay nghe, bật bài :" Rewrite The Stars"
Tăng âm lượng, nằm duỗi lưng trên giường, trên ghế, hoặc trên đùi của ny bạn:)
Cảm hứng của chương này là từ bài hát đầy ngọt ngào kia của James Arthur và Anne-Marie.
Cứ bật nhạc này là đầu nghĩ tới cặp đôi đáng yêu này, hầy.
Giữ lời hứa với một bạn chương trước, ngọt đây nhá.(Tớ phải băn khoăn dữ lắm mới không chèn thêm 4 câu cuối của bài hát vô đấy)
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
Làm sao để ta có thể khắc lên những ngôi sao kia
Về tình yêu mà ta dành cho nhau?
.................................Albee thích ngắm trời sao.Không biết là từ bao giờ mà cậu lại nảy sinh ra thứ sở thích, mà theo cậu là có chút quái lạ nữaChỉ là Albee không quen lắm với những điều giản đơn như thếCó lẽ là do cái đói đến quặn thắt ruột gan khi chẳng có gì bỏ bụng, hay cái rét giữa tiết trời âm 5 độ mà chẳng có gì giữ ấm ở "vương quốc sương mù " này, đã che lấp đi mất những mong ước nhỏ nhoi của con người rồi.Chỉ là vào một tối nào đó, khi cậu thẫn thờ nhìn bầu trời đêm ảm đạm trên nóc của một mái nhà rong rêuCó lẽ là khi cậu thấy ở đằng đông kia, có thứ gì đó ánh lên một màu vầng quang nhẹ nhàng nhưng thanh tao?Lạ thật khi bầu trời đen ảm đạm kia vẫn vậy, vẫn thăm thẳm như thế, nhưng lại cũng có chút gì đó...dịu dàng hơn...Và là khi Albee tự hỏiKhông biết bản thân sinh ra là vì lý gì nhỉ?Một trái tim lạc lối, không có gì cả, chỉ nghèo túng nay đây mai đó, còn chẳng lo nổi cho mình một bữa ăn đàng hoàng.Hai bàn tay trắng, dơ bẩn, và tội lỗi.Cậu chẳng có gì cả, chỉ đơn giản là đánh hoặc bị đánh.Cứ lặng thầm sống, chẳng có ai khẳng định sự tồn tại của cậu, chẳng ai để cậu vào mắt, vào tim, vào tâm.Và cậu cũng chẳng có ai để yêu thương.Vậy trời hỡi Chúa ơi?Rốt cuộc con tồn tại, là phần thưởng, hay là hình phạt vậy?Ời hỡi Chúa ơi?Lý do con tồn tại trên cõi đời tối tăm này, là gì vậy?Albee không giống như ngôi sao sáng kia
Không toả sáng soi rọi cho cả một mảng trời tối tăm
Không rực rỡ xinh đẹp khiến người ta phải ngắm nhìn
Chỉ đơn giản, là bình lặng, cứ trôi, cứ sống..........................................................."Một thế giới có hoa đào nở, một thế giới mà mẹ hằng yêu thương."Hasuichi không biết mình đã trải qua đám tang của mẹ như thế nào nữa.Có lẽ là đã đau đến mức không muốn nhớ lại rồi.Hasuichi luôn tự hỏi làm sao để mẹ anh lại yêu thế giới này như vậy.Một thế giới và hoà bình giả tạo, một thế gian sẽ ruồng bỏ những kẻ mộng mơ.Hasuichi không hiểu, một thế giới như vậy, có gì đáng để yêu thương?Có lẽ vì nơi này có người mà mẹ cậu yêu chăng?
Okinawa đã trả lời với anh như vậy.Nhưng mẹ yêu ai? Có phải kì lạ lắm không khi mẹ yêu cả thế giới chỉ vì mình cậu?Okinawa cườiCòn cả cha cậu nữa mà?Cả cha nữa?Tại sao?Tại sao cho đến phút cuối, mẹ vẫn chưa hề oán hận cha, dù chỉ một lần?Mẹ vẫn cười khi nhắc về ông ấyMẹ vẫn âu yếm kể về lần đầu họ gặp nhau, rồi đến lúc ông ấy cầu hôn mẹ, rồi khi họ sinh ra cậuMọi thứ chỉ như lần đầu, và đôi mắt mẹ vẫn luôn sáng rực rỡ như thế.Mẹ vẫn yêu ông ấy, dù là bao năm, dù ngăn cách thân phận, dù cách biệt âm dương Mẹ đã luôn, và vẫn luôn yêu ông ấy như vậy .Và Hasuichi ngưỡng mộ tình yêu đó.Anh ao ước một tình yêu ngọt ngào như thếKhông cần giàu sang, không màng bệnh tật, không cách âm dươngChỉ có hai trái tim thổn thức vì yêu.
Như vậy là được rồi..........................................................."Nó làm như thế nào thì nó sẽ trở thành như thế ấy, và nó phải làm bằng tự do của chính mình."Nếu như Albee là trái tim rách nát cô quạnh Thì Hasuichi sẽ là kẻ khao khát lấy tình yêu thương.Nếu như Albee chọn cách thu mình lại, chĩa những mũi gai nhọn ra xung quanh để bảo vệ chính mìnhVì nó biết thế giới mục nát này sẽ chẳng bao giờ để nó vào kẽ mắt dù chỉ một lần.Thì Hasuichi lại chọn cách mà mẹ anh đã từng.Yêu lấy thế giới này nhiều hơn một chút.Dù là Anh Đào có nở hay không.Dù cho người mình thích không thích mình.Nhưng chỉ cần ngày mai vẫn tới
Và người đó vẫn có thể mỉm cười rạng rỡ như vậy
Chỉ cần vậy thôi.
Chỉ vậy thôi là đủ rồi................................................"Tôi muốn nhìn thấy một ngày mai, một tương lai tươi sáng hơn cho nhân loại. Cho đất nước tôi, cho đất nước cậu, cho cả thế giới, là một thế giới thực sự tươi đẹp, cho tất cả chúng ta.""Tôi muốn gặp gỡ thật nhiều người, muốn đi thật nhiều nơi, muốn cười muốn khóc, muốn trải nghiệm những điều mới, dù là bình dị hay hào nhoáng.""Tôi muốn nghe tiếng mưa rơi, muốn chạy theo ánh nắng. Tôi muốn ngắm bầu trời cao vời vợi, muốn thề nguyện cùng người tôi yêu dưới đêm sao.""Dù là địa vị, dù cho ốm đau, kể cả âm dương cách biệt""Tôi muốn yêu, và được yêu.""Đó là điều tôi mong muốn, là ước mơ ích kỉ của tôi.""Nhưng tôi hứa với cậu, dù cho trời đất đổi thay, dù cho ngày mai thế giới ngoài kia chẳng chịu chào đón chúng ta .""Thì tôi vẫn sẽ luôn yêu, và mãi yêu cậu như vậy"Hít sâu một hơi, Hasuichi đưa đến trước Albee bàn tay đã chai sần, chẳng còn gì chút mềm mại, anh cười, nét cười dịu dàng có chút mơ màng:"Liệu cậu sẽ nắm lấy tay tôi, cùng tôi khắc lên ngôi sao sáng nhất trên bầu trời xinh đẹp kia tình yêu của chúng ta chứ?"..................................................Mãi đến sau này Albee mới chịu tin lời Rose từng nóiMọi phước lành đều sẽ đến thôi, vì vậy hãy đợi nó một chút, hãy cho nó thêm một chút thời gian, và rồi nó sẽ đến.Chị ấy đã từng nói như vậy.Chúa không bỏ rơi ai bao giờ cả .Em cũng vậy."Vì em là phước lành của ngài."
"Vì em là phước lành của anh."............................................................Làm sao anh biết em không muốn chạy tới chỗ anh?Chỉ là nó là cả một ngọn núiVà như có cánh cửa vô hình ngăn cách giữa đôi ta.Không ai có thể viết lên trời saoLàm sao anh có thể nói rằng anh sẽ là của em?
...Tất cả những gì em muốn là được bay đi với anhTất cả những gì em muốn là đôi ta cùng ngã xuống vùng trời tự do.Vì vậy hãy để em là tất cả những gì anh có.Vậy tại sao ta không cùng viết lên những vì saoCho cả thế giới thấy rằng ta đã yêu nhau như thế nào.
...
Tăng âm lượng, nằm duỗi lưng trên giường, trên ghế, hoặc trên đùi của ny bạn:)
Cảm hứng của chương này là từ bài hát đầy ngọt ngào kia của James Arthur và Anne-Marie.
Cứ bật nhạc này là đầu nghĩ tới cặp đôi đáng yêu này, hầy.
Giữ lời hứa với một bạn chương trước, ngọt đây nhá.(Tớ phải băn khoăn dữ lắm mới không chèn thêm 4 câu cuối của bài hát vô đấy)
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
Làm sao để ta có thể khắc lên những ngôi sao kia
Về tình yêu mà ta dành cho nhau?
.................................Albee thích ngắm trời sao.Không biết là từ bao giờ mà cậu lại nảy sinh ra thứ sở thích, mà theo cậu là có chút quái lạ nữaChỉ là Albee không quen lắm với những điều giản đơn như thếCó lẽ là do cái đói đến quặn thắt ruột gan khi chẳng có gì bỏ bụng, hay cái rét giữa tiết trời âm 5 độ mà chẳng có gì giữ ấm ở "vương quốc sương mù " này, đã che lấp đi mất những mong ước nhỏ nhoi của con người rồi.Chỉ là vào một tối nào đó, khi cậu thẫn thờ nhìn bầu trời đêm ảm đạm trên nóc của một mái nhà rong rêuCó lẽ là khi cậu thấy ở đằng đông kia, có thứ gì đó ánh lên một màu vầng quang nhẹ nhàng nhưng thanh tao?Lạ thật khi bầu trời đen ảm đạm kia vẫn vậy, vẫn thăm thẳm như thế, nhưng lại cũng có chút gì đó...dịu dàng hơn...Và là khi Albee tự hỏiKhông biết bản thân sinh ra là vì lý gì nhỉ?Một trái tim lạc lối, không có gì cả, chỉ nghèo túng nay đây mai đó, còn chẳng lo nổi cho mình một bữa ăn đàng hoàng.Hai bàn tay trắng, dơ bẩn, và tội lỗi.Cậu chẳng có gì cả, chỉ đơn giản là đánh hoặc bị đánh.Cứ lặng thầm sống, chẳng có ai khẳng định sự tồn tại của cậu, chẳng ai để cậu vào mắt, vào tim, vào tâm.Và cậu cũng chẳng có ai để yêu thương.Vậy trời hỡi Chúa ơi?Rốt cuộc con tồn tại, là phần thưởng, hay là hình phạt vậy?Ời hỡi Chúa ơi?Lý do con tồn tại trên cõi đời tối tăm này, là gì vậy?Albee không giống như ngôi sao sáng kia
Không toả sáng soi rọi cho cả một mảng trời tối tăm
Không rực rỡ xinh đẹp khiến người ta phải ngắm nhìn
Chỉ đơn giản, là bình lặng, cứ trôi, cứ sống..........................................................."Một thế giới có hoa đào nở, một thế giới mà mẹ hằng yêu thương."Hasuichi không biết mình đã trải qua đám tang của mẹ như thế nào nữa.Có lẽ là đã đau đến mức không muốn nhớ lại rồi.Hasuichi luôn tự hỏi làm sao để mẹ anh lại yêu thế giới này như vậy.Một thế giới và hoà bình giả tạo, một thế gian sẽ ruồng bỏ những kẻ mộng mơ.Hasuichi không hiểu, một thế giới như vậy, có gì đáng để yêu thương?Có lẽ vì nơi này có người mà mẹ cậu yêu chăng?
Okinawa đã trả lời với anh như vậy.Nhưng mẹ yêu ai? Có phải kì lạ lắm không khi mẹ yêu cả thế giới chỉ vì mình cậu?Okinawa cườiCòn cả cha cậu nữa mà?Cả cha nữa?Tại sao?Tại sao cho đến phút cuối, mẹ vẫn chưa hề oán hận cha, dù chỉ một lần?Mẹ vẫn cười khi nhắc về ông ấyMẹ vẫn âu yếm kể về lần đầu họ gặp nhau, rồi đến lúc ông ấy cầu hôn mẹ, rồi khi họ sinh ra cậuMọi thứ chỉ như lần đầu, và đôi mắt mẹ vẫn luôn sáng rực rỡ như thế.Mẹ vẫn yêu ông ấy, dù là bao năm, dù ngăn cách thân phận, dù cách biệt âm dương Mẹ đã luôn, và vẫn luôn yêu ông ấy như vậy .Và Hasuichi ngưỡng mộ tình yêu đó.Anh ao ước một tình yêu ngọt ngào như thếKhông cần giàu sang, không màng bệnh tật, không cách âm dươngChỉ có hai trái tim thổn thức vì yêu.
Như vậy là được rồi..........................................................."Nó làm như thế nào thì nó sẽ trở thành như thế ấy, và nó phải làm bằng tự do của chính mình."Nếu như Albee là trái tim rách nát cô quạnh Thì Hasuichi sẽ là kẻ khao khát lấy tình yêu thương.Nếu như Albee chọn cách thu mình lại, chĩa những mũi gai nhọn ra xung quanh để bảo vệ chính mìnhVì nó biết thế giới mục nát này sẽ chẳng bao giờ để nó vào kẽ mắt dù chỉ một lần.Thì Hasuichi lại chọn cách mà mẹ anh đã từng.Yêu lấy thế giới này nhiều hơn một chút.Dù là Anh Đào có nở hay không.Dù cho người mình thích không thích mình.Nhưng chỉ cần ngày mai vẫn tới
Và người đó vẫn có thể mỉm cười rạng rỡ như vậy
Chỉ cần vậy thôi.
Chỉ vậy thôi là đủ rồi................................................"Tôi muốn nhìn thấy một ngày mai, một tương lai tươi sáng hơn cho nhân loại. Cho đất nước tôi, cho đất nước cậu, cho cả thế giới, là một thế giới thực sự tươi đẹp, cho tất cả chúng ta.""Tôi muốn gặp gỡ thật nhiều người, muốn đi thật nhiều nơi, muốn cười muốn khóc, muốn trải nghiệm những điều mới, dù là bình dị hay hào nhoáng.""Tôi muốn nghe tiếng mưa rơi, muốn chạy theo ánh nắng. Tôi muốn ngắm bầu trời cao vời vợi, muốn thề nguyện cùng người tôi yêu dưới đêm sao.""Dù là địa vị, dù cho ốm đau, kể cả âm dương cách biệt""Tôi muốn yêu, và được yêu.""Đó là điều tôi mong muốn, là ước mơ ích kỉ của tôi.""Nhưng tôi hứa với cậu, dù cho trời đất đổi thay, dù cho ngày mai thế giới ngoài kia chẳng chịu chào đón chúng ta .""Thì tôi vẫn sẽ luôn yêu, và mãi yêu cậu như vậy"Hít sâu một hơi, Hasuichi đưa đến trước Albee bàn tay đã chai sần, chẳng còn gì chút mềm mại, anh cười, nét cười dịu dàng có chút mơ màng:"Liệu cậu sẽ nắm lấy tay tôi, cùng tôi khắc lên ngôi sao sáng nhất trên bầu trời xinh đẹp kia tình yêu của chúng ta chứ?"..................................................Mãi đến sau này Albee mới chịu tin lời Rose từng nóiMọi phước lành đều sẽ đến thôi, vì vậy hãy đợi nó một chút, hãy cho nó thêm một chút thời gian, và rồi nó sẽ đến.Chị ấy đã từng nói như vậy.Chúa không bỏ rơi ai bao giờ cả .Em cũng vậy."Vì em là phước lành của ngài."
"Vì em là phước lành của anh."............................................................Làm sao anh biết em không muốn chạy tới chỗ anh?Chỉ là nó là cả một ngọn núiVà như có cánh cửa vô hình ngăn cách giữa đôi ta.Không ai có thể viết lên trời saoLàm sao anh có thể nói rằng anh sẽ là của em?
...Tất cả những gì em muốn là được bay đi với anhTất cả những gì em muốn là đôi ta cùng ngã xuống vùng trời tự do.Vì vậy hãy để em là tất cả những gì anh có.Vậy tại sao ta không cùng viết lên những vì saoCho cả thế giới thấy rằng ta đã yêu nhau như thế nào.
...
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com