TruyenHHH.com

Redamancy

Tầm cuối ngày, ánh chiều tà đã nhuộm vàng vài góc nhỏ trong thành phố tấp nập. Buổi đi chơi không mấy tự nguyện của em đã kết thúc. Bước xuống xe, em vội vàng bước nhanh lên phòng. Cả buổi đi, em cứ chăm chăm vào màn hình điện thoại chứ cũng chẳng mặn mà mấy với những câu chuyện mà cậu ta kể. Bần thần một lúc lâu trước màn hình đth. "Sao chị ấy không nhắn tin cho mình ta?" Ngọc Thảo chống tay đỡ lấy gương mặt đầy ủ rũ. "Ting" chuông báo điện thoại vang lên, em bỗng tươi tỉnh hẳn, nghiêng đầu nhìn vào màn hình đth vừa sáng đèn, là tin nhắn công việc. Đúng rồi! Mai em còn có buổi đi từ thiện nữa mà. Em đứng dậy rồi tắm rửa, chuẩn bị đồ để mai còn đi làm.

Phương Anh vẫn đang ngồi một mình ngoài công viên, cô đã ngồi đây khá lâu từ khi về nhà cô cất xe rồi một mình lang thang ra ngoài đường, trời cũng sập tối nhưng có vẻ Phương Anh vẫn chưa muốn rời đi. Ánh đèn đường bắt đầu rực sáng dọc con phố. Cô ủ rũ đứng dậy rồi bước đều trên vỉa hè.

Về tới nhà, Phương Anh đi thẳng lên phòng rồi nằm im trên giường mà suy nghĩ. Em thực sự đã nói dối cô, đã vì cuộc chơi khác mà từ chối buổi hẹn của cô. Hay em có việc gì mới phải làm thế? Những câu hỏi cứ thế dồn dập và liện tiếp hiện ra. Càng nghĩ càng thấy tủi thân, cô đành tắm rửa rồi quyết định đi ngủ sớm.

- Ngủ ngon. Yêu em

Dòng tin nhắn được gửi từ phía của Phương Anh vừa truyền tới,  màn hình đth của Ngọc Thảo sáng lên làm em hào hứng hơn hẳn. Đọc qua dòng tin nhắn vỏn vẹn chỉ 4 chữ của chị làm tâm trạng em lại có chút chạnh lòng. Tay lướt nhanh trên màn hình, nhấn gửi từng dòng tin một

- Sao nay chị không nhắn với em dọ?

- Chị Phanh oiiiiii

- Ngủ rồi ạ? 

- Thế chị ngủ ngon. Yêu chị

Chờ vẫn không thấy hồi đáp, Ngọc Thảo bức bối thả mạnh chiếc điện thoại lên giường rồi cuộn mình vào chăn mà thủ thỉ một mình. Phương Anh nhắm chặt mắt cố ngủ để không bị quấy rầy bởi loạt âm thanh thông báo tới. Để rồi đêm ấy, chẳng ai trong hai thực sự ngon giấc.

Sáng sớm, mọi người đều đã có mặt đầy đủ ở buổi từ thiện. Mọi người xếp thành từng hàng rồi phân chia công việc cho từng người một. Ngọc Thảo vừa bước chân vào sảnh đã đưa mắt nhìn quanh kiếm tìm chị. Thấy chị đang đứng xếp những thùng hàng vào xe cùng ekip, em vội vàng chạy tới phía chị. Nhưng chưa kịp đi đã bị một bàn tay kéo lại. Ngọc Thảo ngơ người nhìn Tuấn Kiệt đang cầm chặt lấy cổ tay mình

- Cậu...cậu sao lại ở đây

- Mình là đối tác của công ty SV mà, tham gia chút việc này cũng đâu sao đâu ha

- À ừ.. 

Vừa nói em vừa lắc nhẹ tay biểu thị muốn rời đi nhưng có lẽ cậu ta không hiểu rõ mà vẫn nắm lấy tay em mà tiếp chuyện. Phương Anh đã thấy em từ lúc em đến và cũng thấy rõ cảnh hai con người ấy đang nắm lấy tay nhau mà trò chuyện. Cô bực tức lắm chứ nhưng thấy được sự khó xử ở em, Phương Anh đành bước tới gần chỗ em mà nói:

- Thảo đến rồi à em! Vào phụ mọi người với chị đi

- À dạ...( Oii chồng iu của em đến giải cứu em rồiiii)

Ngọc Thảo nhìn thấy chị thì mừng như bắt được vàng, nghe chị nói xong liền cúi đầu chào rồi nhanh chân bước vào trong. Phương Anh nhìn dáng vẻ ấy của em mà thấy đang yêu vô cùng, cơn giận cũng dần nguôi đi phần nào, đang tính bước vào, vừa cúi chào Tuấn Kiệt thì cậu đã gọi cô lại:

- Chị Phương Anh này, em có chút chuyện muốn nhờ chị

- Có việc gì em cứ nói

- À em biết chị với Thảo cũng khá thân thiết nên em mong chị có thể giúp em tìm hiểu Thảo được không ạ? Chị cũng biết em thích Thảo lắm mà

Vừa nói cậu vừa đưa hai tay ra phía lưng rồi nhìn chị chăm chăm. Phương Anh nghe cậu nói rồi nhẹ nhíu mày rồi cũng nhanh chóng điều chỉnh lại tâm trạng, nhẹ nhàng nói:

- Vấn đề này là nằm ở Thảo, chị không dám can thiệp nhiều.

- Ờ thì em chỉ cần....

- Chị còn việc ở trong vẫn chưa xong nữa, chị đi trước.

- À vâng

Phương Anh tiến vào trong, hai tay nắm chặt lại. Ngọc Thảo đang đứng tám chuyện với Lona và Lương Linh, thấy chị vào thì liền hăm hở bước qua.

- Chị Phanh ơi

- Chiều xong việc chị hẹn em chút việc nhé

- Dạ???

- Không được à

- À không. Được chứ! Chị muốn hẹn mấy...

- Chị có việc rồi. Có gì chị nói sau. Linh qua chị nhờ tí nha em.

Phương Anh vừa nói vừa nghiêng đầu nhìn qua phía Lương Linh rồi nhẹ nhàng lướt qua Ngọc Thảo mà chẳng nói thêm gì. Lương Linh đang đứng nói chuyện với Lona, nghe Phương Anh gọi tên mà giật bắn mình. Cả hai đều cảm nhận rõ sự khác biệt trong tông giọng của chị Phương Anh. Lương Linh vẫy tay chào Lona rồi đi nhanh theo Phương Anh. Lona nhìn hai người rời đi rồi tiến lại phía Ngọc Thảo vẫn đang đứng thẫn thờ vì thái độ lúc nãy của chị. Lona vỗ vai em đầy thắc mắc:

- Bà chọc gì chị Phanh à? Sao nghe giọng bả lạ z

- Tao đâu biết

Ngọc Thảo cúi mặt xuống đầy tủi thân "Sao nãy chị nỡ lạnh nhạt với em thế chứ?" Ngọc Thảo theo chân Lona bước vào trong và hoàn thành tiếp công việc. Buổi từ thiện kết thúc đầy tốt đẹp nhưng có lẽ chỉ có mỗi Phương Anh và Ngọc Thảo là chẳng tốt đẹp mấy. Cả buổi từ thiện, em luôn hướng về phía chị thế mà chị chẳng mảy may quan tâm, cứ chăm chú thì thầm với Lương Linh làm em buồn tới phát khóc. 

Vừa kết thúc buổi từ thiện, em đã nhanh chân chạy tới bên Phương Anh mà nắm lấy tay chị, nghiêng nhẹ người về phía trước mặt chị mà thỏ thẻ:

- Chị.... Xong việc rồi nè, hai đứa mình đi chơi ha.

Phương Anh không đáp lại, đôi mắt vẫn đang dính chặt lên gương mặt em. Trái tim đã đập lên loạn nhịp, tâm trí giờ đây thực sự bấn loạn vì dáng vẻ xinh đẹp của em. 

- Chị ơiii. Chị...

-PHƯƠNG ANH. Em đưa gương mặt mình sát lại gần gương mặt chị rồi nói lớn làm con người đang ngẩn ngơ kia giật thót mình. Phương Anh lùi nhẹ người ra, lắp bắp đáp:

- Ơi! Hả?

- Chị nhìn em gì dữ z, em biết em đẹp mà. Gọi mãi chả chịu nghe cơ.

- Chị xin lỗi

Chết thật! Nếu em cứ như thế thì sao Phương Anh giận em nổi bây giờ. Gương mặt Phương Anh cúi nhẹ xuống, lắc nhẹ đầu. Ngọc Thảo nhìn dáng vẻ đầy khó hiểu của chị rồi từ từ buông tay chị ra, nhẹ nhàng hỏi:

- Chị này! Nãy chị bảo hẹn em làm gì đấy?

Phương Anh quay lên nhìn em. Đúng là nãy cô hẹn em trước mà giờ lại quên mất. Vả lại nhìn dáng vẻ em lúc nãy, có lẽ cô cũng nguôi giận luôn rồi chả muốn giận dỗi gì với em nữa. Phương Anh nắm lấy tay em, rồi kéo nhẹ về phía mình

- Chị có chuyện muốn nói vo....

- Ngọc Thảo. Cậu đây rồi

Tiếng gọi vọng vào từ phía ngoài, bất chợt làm em rút khỏi cái nắm tay của chị. Phương Anh cũng nhẹ nhàng thu tay lại, đưa mắt nhìn về phía tiếng gọi. Là Tuấn Kiệt, cậu ta kiếm em giờ này làm gì nữa đây. Phương Anh ngán ngẩm nhìn từng bước chân cậu ta bước vào rồi quay sang nhìn em. Biểu cảm chán chường cũng chẳng kém Phương Anh hiện rõ qua ánh mắt em. Tuấn Kiệt bước vào, từ tốn xích gần về phía em rồi cúi chào.

- Hai người chưa về ạ

- À....bọn chị cũng định về rồi đây ( Mà gặp trúng em nên chưa về được:<<<)

- Thế cần em đưa về không ạ. Tại sáng Thảo đi nhờ xe em nên chắc giờ cũng không có xe về. Thảo nhỉ?

Gương mặt cậu ta hớn hở như trẻ được cho quà, quay sang nhìn em nãy giờ chẳng nói gì. Ngọc Thảo nghe Tuấn Kiệt nói mà e ngại nhìn qua chị. "Chị ấy mà giận tôi là tôi hận cậu ta cả đời " Phương Anh chẳng nói gì, chỉ đứng im nhìn em, hai tay đã nắm chặt từ lúc nào không hay. Tuân Kiệt nhìn hai người rồi dần dần nhỉ giọng:

- Thế Thảo có về với mình không?

Nói rồi cậu quay sang nhìn Ngọc Thảo. Em chỉ im lặng, khẽ quay sang liếc nhìn chị, đang tính mở lời thì Phương Anh đã lên tiếng:

- Có lẽ là không được rồi! Nay chị sẽ đưa Thảo về nên có lẽ không cần phiền tới em đâu.

- Dạ cũng không phiền lắm...

- Bọn chị về trước. Đi thôi em

Phương Anh không để tâm tới vẻ mặt đang ngỡ ngàng của Tuấn Kiệt mà từ tốn nắm lấy bàn tay em, kéo nhẹ về phía mình rồi bước đi. Ngọc Thảo bị kéo đi, chỉ ngoảnh đầu lại nhẹ cúi chào rồi bước theo chị. Đôi mắt em nhìn chằm chằm vào đôi bàn tay mình đang được tay chị nắm chặt. Thực sự rất ấm áp! Nhưng có gì đó cũng rất đáng sợ. Hai người bước về phía xe rồi chị mới dần buông tay em, không để em nói thêm gì Phương Anh đã lấy nón đội cho em, cũng cẩn thận cài lại. Ngọc Thảo chỉ đứng thể, lặng im nhìn mọi hành động của chị.

- Lên xe thôi em!

- Dạ.... À dạ vâng

Tiếng nổ máy vang lên rồi bóng chiếc xe dần ẩn mình trong làn người tấp nập của thành phố tầm chiều. Phương Anh chỉ tập trung lái xe và cũng chẳng nói lời gì. Ngọc Thảo ái ngại nhìn chị rồi thì thầm:

- Chị...

- Em ôm chắc chị nhé! Chị chở em qua bờ hồ một lúc được chứ?

- Dạ

Ngọc Thảo vòng tay ôm lấy chị, nhích nhẹ người lên phía trước, tựa nhẹ đầu vào lưng chị rồi im lặng lắng nghe tiếng còi xe đang vội vã, tấp nập nơi giữa lòng thành phố. Tới nơi, tiếng phanh xe làm em chợt giật mình. Bước xuống, tháo nón rồi cả hai bước về phía bãi cỏ gần mặt hồ mà ngồi xuống. Ngọc Thảo quay sang nhìn chị

- Có chuyện gì vậy ạ?

Tông giọng em nhẹ nhàng pha chút lo sợ, đôi mắt ái ngại nhìn người bên cạnh vẫn đang hướng mắt về dòng nước chảy kia. Phương Anh nhẹ nghiêng đầu nhìn em rồi cất giọng hỏi:

- Thảo này! Chị với em thực sự là gì của nhau?

- Chị với em là....

Câu trả lời bỗng đứt quãng từ đó, chỉ dừng lại tại đó và không một âm thanh nào phát ra sau đó. "Đúng! Chị với em là gì của nhau? Lời tỏ tình của chị em cũng đã từ chối, em với chị đã sống những ngày êm đẹp qua với danh nghĩa là gì?" Dòng suy nghĩ lướt qua đầu em nhưng để lại đó là vô vàn sự thắc mắc. Cả hai chẳng nói them gì, chỉ còn lại đó là tiếng gió thổi nhẹ. Phương Anh đứng dậy, phủi nhẹ người rồi cúi xuống nhìn em nói:

- Có lẽ nó quá khó để trả lời Thảo ha? Về thôi, cũng trễ lắm rồi

Em không trả lời chỉ lẳng lặng đứng dậy, bước theo chị. Cả hai lên xe rời khỏi nơi mặt hồ yên tĩnh ấy. Em không ôm lấy chị nữa mà chỉ ngồi im nhìn bóng lưng chị cùng hang xe đang vội vã trên đường. Cả đoạn đường ấy, không gian bao trùm chỉ là tiếng gió, tiếng còi xe, cả hai như dần xa cách nhau chẳng một ai cất lời.

Về tới nhà em bước xuống, lặng lẽ nhìn đôi mắt đã ửng đỏ của chị. Một lần nữa, chị khóc vì em.

- Em vào nhà đi. Chị về

- Chị...

- Sao em

- Em thực sự rất thương chị. Em nhắm chặt mắt, đưa tay ôm lấy gương mặt chị

- Phương Anh! Chị làm người yêu em nhá?





Chết thật! Tui không nghĩ ra kết cho chiếc fic này .Cú tuiiii :<<<<<<<

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com