Red Lips Fake Fun Fact
Vũ Lâm | Thả diều dưới cơn mưa
châu kha vũ x lâm mặc
_
tháng 12, lễ hội thả diều.
_
1.
Lâm Mặc một tay cầm con diều màu trắng hình máy bay, có gắn thêm hai sợi ruy băng màu xanh-đỏ dài gần một mét. Một tay kẹp nách chiếc túi màu đen to bằng nửa người cậu. Chạy ra ngoài xe mở cốp bỏ vào.
Năm giờ sáng, Lâm Mặc đi đập cửa từng phòng, dựng La Ngôn dậy bắt pha trà nóng cho cậu. Lâm Mặc thích nhất là trà xanh pha mật ong, buổi sáng được uống một tách trà sẽ giúp cậu tập trung và có tinh thần bắt đầu một ngày mới. Đặc biệt là vào những ngày cuối năm trời đang lạnh này thì một tách trà nóng sẽ khiến cậu thư giãn hơn là cái thứ đen thui trong cốc của Oscar uống mỗi sáng.
Oscar mắt nhắm mắt mở ngồi ở trong bếp nhìn cái miệng Lâm Mặc hoạt động không ngừng, anh nghe được chữ có chữ không. Quay sang thấy La Ngôn đang ngáp ngắn ngáp dài rót nước vào bình. Cảm thấy rất buồn cười.
"Cười cái gì? Anh mau đi làm đồ ăn sáng nhanh!"
Tại sao Lâm Mặc là người đi thả diều mà Oscar phải nấu đồ ăn sáng?
2.
Năm giờ rưỡi.
Lâm Mặc đã chạy ra chạy vô khoảng chục lần để kiểm tra xem cậu có bỏ quên thứ gì không. Nào là dâu tây, nước uống, trà nóng, nào là sandwich, áo khoác, giày dép. Chất đầy vào cốp xe của Oscar.
Sáng sớm, trời rất lạnh, Lâm Mặc tròng lên người ba lớp áo. Bên trong là chiếc áo thun trắng cậu thích nhất do anh trai mua (anh trai cũng có một cái), tiếp theo là một chiếc sơ mi xanh dương cậu rất thích do anh trai khác mua và bên ngoài cùng là một chiếc áo khoác jean to đùng do người cậu thích tặng.
Lâm Mặc cảm thấy cực kì ấm áp.
Cậu rất hài lòng về bản thân, nháy mắt với phiên bản giống y hệt trong gương. Cười một cách thỏa mãn, tự hỏi sao lại có một người đẹp trai phi thường hoàn mĩ như thế này cơ chứ, ông trời quá là ưu ái cho ba mẹ cậu mà.
Ngắm nghía bản thân đã đời, Lâm Mặc quay sang hai người đang ở giữa nhà cãi nhau kia. Chán nản thở dài. Cậu đã chuẩn bị hết mọi thứ, đến việc chất đồ lên xe Lâm Mặc cũng đã làm nhưng hai người bọn họ vẫn chưa giải quyết xong vấn đề có nên mặc thêm áo khoác hay không?
"Có đi không thì bảo?"
Lâm Mặc chống nạnh trừng mắt.
3.
"Nhanh cái chân lên! Em mà không ngắm được bình minh thì anh liệu hồn!"
Lâm Mặc đã yên vị ngồi trong xe. Ló đầu ra hét vọng vào nhà. Sao hai cái người đó vẫn còn ung dung ngồi mang giày vậy chứ?
La Ngôn mang giày xong trước. Cậu chạy đến mở cửa ghế sau chui vào liền bị Oscar nắm cổ lôi ra nhét vào ghế lái phụ.
"Lát nữa còn có người đấy!"
Lâm Mặc bật cười ha hả trước vẻ phụng phịu của La Ngôn. Cậu chồm người tới trước vò rối mái tóc được chải chuốt gọn gàng cách đây nửa tiếng của tiểu La, làm cho cậu nhóc gào lớn, chụp lấy tay cậu đánh đỏ lên một mảng.
"Oscar! Anh xem nó kìa!". Lâm Mặc nhăn nhó chìa tay ra trước mặt Oscar khi anh vừa mới ngồi vào ghế lái.
Oscar nắm lấy tay Lâm Mặc xoa một cách qua loa, nhìn sang con cún ngồi bên cạnh đang lườm hai người, gõ một cái vào đầu. La Ngôn như không tin rằng Oscar sẽ đánh cậu, vừa trừng mắt với anh vừa chỉ vào đầu tóc bị vò rối như ổ rơm của mình hét lên.
"Anh xem tóc em nè! Có giống người nữa không?"
Oscar cảm thấy hơi đau đầu rồi.
Anh thổi phù phù vào tay Lâm Mặc rồi bảo em trai mau ngồi yên. Lại quay sang con cún nọ đang ôm đầu ấm ức nhìn mình. Oscar gỡ tay La Ngôn ra, vuốt lại tóc cho cậu. Ổn định trật tự trên xe.
Sao giống như anh đang chăm hai đứa con nít thế này?
4.
"Bây giờ đến đón thằng Vũ à?"
Lâm Mặc gật đầu như gà mổ thóc.
"Anh Mặc, đừng mê mụi nữa!". La Ngôn lại chứng nào tật nấy. Cậu quay ra sau, làm mặt nghiêm túc với Lâm Mặc.
Lâm Mặc cong mắt cười, nâng chân giơ nguyên đôi giày đến trước mặt La Ngôn. Như một lời cảnh cáo nói tiếng nữa là dấu giày in lên mặt liền.
Oscar xoa hai bên thái dương. La Ngôn đang chuẩn bị nắm lấy chân Lâm Mặc liền bị Oscar kéo ngồi ngay ngắn trở lại, anh thắt dây an toàn cho cậu.
"Dặn bao nhiêu lần rồi, phải thắt dây an toàn!"
5.
Oscar vừa đạp phanh dừng trước một căn nhà có cái cổng màu trắng cao hơn hai mét. Ba người trên xe đều đồng loạt nghiêng đầu nhìn vào cái nhà to đùng trước mặt. Cùng lúc đó, cổng mở, trai hai mét cao lãnh bước ra.
"Vũ~". Lâm Mặc vừa nhìn thấy người liền hạ cửa kính thò đầu ra, kéo dài tên người nọ với giọng cao vút.
Châu Kha Vũ ra hiệu bảo Lâm Mặc mau kéo kính lên, trời đang rất lạnh. Anh cũng nhanh chóng chui vào ngồi bên cạnh Lâm Mặc.Oscar đợi Kha Vũ thắt dây an toàn xong liền đánh xe chạy. Phải đuổi kịp bình minh nếu không Lâm Mặc sẽ băm anh ra thành trăm mảnh.
"Lạnh không?" Lâm Mặc lắc đầu. Híp mắt cười với Kha Vũ. Kha Vũ gật đầu, lấy đôi găng tay từ trong túi ra, mang vào cho Lâm Mặc. Bầu trời bên ngoài đang dần ánh lên sắc cam, Lâm Mặc cảm thấy trong lòng dâng lên một niềm hân hoan kì lạ. Như thể có ngàn con bướm bay đầy trong tim, mùi hoa bưởi thoang thoảng, tinh khiết len lén lẻn vào nơi mềm mại nhất trong cậu. Hốc mắt chẳng hiểu sao lại có cảm giác cay nóng.
6.Chiếc xe màu vàng dừng lại trước một bờ biển rộng lớn. Phía xa đường chân trời, quả cầu lửa đang dần được kéo lên. Lâm Mặc mở cửa xe chạy ào ra, đến cái bờ thềm cao nhất được chắn hàng rào, nhoài người về phía trước. Châu Kha Vũ đi theo sau, bật cười trước dáng vẻ dang hai tay như muốn ôm mặt trời về nhà của Lâm Mặc. Mãi về sau khi La Ngôn cho anh xem hình, Kha Vũ mới biết anh đã từng nhìn Lâm Mặc cười dịu dàng và đầy sự cưng chiều thế nào. Như thể trước bờ biển mênh mông sóng vỗ cùng cả trăm người phía trước, trong mắt Châu Kha Vũ chỉ có duy nhất một bóng hình.
7.
"Vũ, chụp cho tao một tấm với!"Lâm Mặc nhét cái máy ảnh màu bạc vào tay Kha Vũ. Đẩy anh đứng xa một khoảng, còn cậu dựa vào lan can, giơ hai ngón tay về phía anh, nhoẻn miệng cười. Lần đầu tiên trong cuộc đời, Châu Kha Vũ cầm máy ảnh chụp hình. Trước mặt là một Lâm Mặc đang cười rạng rỡ. Không cần biết đúng sai, Châu Kha Vũ nhấn vào cái nút chụp bấm lấy bấm để.Lâm Mặc nghe tiếng máy ảnh vang lên và nhìn ngón tay của Châu Kha Vũ ấn vào một chỗ liên tục. Từ cười đến đơ cả mặt. Dáng cũng không kịp đổi đã nhào đến giật lấy máy ảnh trong tay anh."Bố mày! Hôm nay tao đem theo có một cuộn film thôi đó!""Yên tâm, tao chụp đẹp lắm!"Hôm sau bên lab gửi về cho Lâm Mặc hết nửa số ảnh là đen thui.
8."Mặc, tao thích mày!"Sóng vỗ đập vào bờ ầm lên một tiếng, lấn át cả câu Châu Kha Vũ vừa nói."Mày vừa nói gì cơ?"Lâm Mặc nheo mắt chụp lấy bình minh phía trước, nghe bên tai có tiếng ai đó nói chuyện, quay sang thấy Kha Vũ đang rất nghiêm túc nhìn cậu."Tao thích mày!"Kha Vũ gằn từng chữ. Như sợ Lâm Mặc không nghe thấy, anh còn tăng âm lượng lên mức to nhất có thể.La Ngôn bên này giật mình buông tay thả rớt điện thoại. May mà Oscar chụp kịp.
9.Lâm Mặc đã nói cậu thích Kha Vũ từ bao giờ chưa nhỉ?Vào một buổi sáng ở trường cấp ba, trong khi Lâm Mặc đang soạn sách vở lên bàn thì Kha Vũ cầm bảng điểm chạy thẳng vào lớp cậu.Hai người không chung lớp, thế mà các thành viên trong lớp Lâm Mặc còn chẳng thèm quan tâm đến việc có một thằng lớp khác ngang nhiên chạy vào lớp mình. Chắc tại quen rồi."Nhìn nè, tao đứng nhất đó!". Kha Vũ chỉ vào cái hàng trên cùng của tờ giấy. Lâm Mặc nghĩ lúc đó chắc cậu bị điên hoặc tại chưa ăn sáng nên đầu óc cậu chưa minh mẫn lắm. Đáng lẽ khi nhìn thấy tên mình nằm dưới tên Châu Kha Vũ, cậu sẽ phải ghen tị thì Lâm Mặc lại chỉ thấy tự hào về cái người đang toe toét cười trước mặt.
"Mặc Mặc cũng giỏi lắm đó!". Kha Vũ vươn tay xoa đầu cậu.
Nghe đâu đó có tiếng con tim rạo rực nhảy bum ba đa.
10.Lâm Mặc nghĩ là cậu nên từ chối. Dù gì cậu cũng đã đơn phương Châu Kha Vũ lâu như vậy. Ít nhất thì Châu Kha Vũ cũng nên nếm trải mùi vị muốn chạm nhưng không chạm được mà Lâm Mặc từng trải chứ nhỉ.Cậu nghiêng đầu nhìn hai người ở đằng sau. Thấy La Ngôn gật đầu liên tục với mình. Oscar thì nhìn cậu cười, mấp máy môi mà Lâm Mặc đoán là anh trai đang nói cứ nghe theo con tim em mách bảo.Châu Kha Vũ sốt ruột gần chết. Lâm Mặc hoàn toàn lơ đi câu tỏ tình của anh. Cứ nhìn về phía hai người nọ. Châu Kha Vũ quay ngoắc ra sau trừng mắt với Oscar và La Ngôn.
"Mặc...". Kha Vũ nắm lấy góc áo của Lâm Mặc kéo nhẹ."Tao đang suy nghĩ nên nói gì cho ngầu."Còn nói gì nữa? Nói thích anh đi!"Tao nên từ chối nhỉ?""Không được!"Có tiếng cười ha hả ở đằng sau.Nhìn bộ dạng gấp gáp của Kha Vũ, Lâm Mặc cũng đang ráng nhịn cười.
"Làm người yêu tao nha?"Anh nắm lấy tay Lâm Mặc. Nhìn thẳng vào mắt cậu. Có sự mong đợi, cũng có chút lo sợ trong ánh mắt ấy.Nếu Lâm Mặc trả lời không vậy Kha Vũ có nên gieo mình xuống bãi biển trước mặt luôn không?
Quả cầu lửa Lâm Mặc muốn ôm về nhà đã kéo lên cao rồi. Hương hoa bưởi tinh khiết từ Kha Vũ hòa với mùi nắng ấm dịu dàng khiến Lâm Mặc cảm thấy lòng bình yên đến lạ.Cậu kiểng chân hôn lên má anh, nghiêng đầu nháy mắt cười."Tất nhiên! Em cũng yêu Vũ mà."Trời mưa rồi!
end.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com