Red Khoa Bang Quy Ca Dat Cau La Cua Toi
Xin nhắc lại là one shot nha____________________________________________Lần đầu tiên Hiếu gặp An là trong giấc mơ.Trong một quán cà phê nhỏ bên sông, ánh hoàng hôn nhuộm vàng cả không gian. Cô ngồi bên cửa sổ, mái tóc dài mềm mại buông lơi, chiếc váy trắng đơn giản ôm lấy dáng người mảnh mai. Anh không nhớ rõ khuôn mặt cô, nhưng đôi mắt ấy sáng rực, tựa như giữ cả bầu trời sao.- Anh đến rồi à? - Cô mỉm cười, giọng nói nhẹ như gió thoảng.Anh không đáp, chỉ lặng lẽ ngồi xuống. Cảm giác khi ấy thật kỳ lạ, như thể hai người đã quen biết từ rất lâu. Họ cứ thế trò chuyện, không phải về những điều to tát, mà là những mẩu chuyện vu vơ, không đầu không đuôi, nhưng lại khiến anh chẳng muốn rời đi.Giấc mơ đó lặp lại nhiều lần. Luôn là quán cà phê ấy, luôn là cô gái ấy. Lâu dần, anh bắt đầu mong chờ giấc ngủ, mong được gặp lại cô, bởi chỉ có trong mơ, anh mới có cảm giác bình yên đến thế.Một buổi chiều đầu hè, anh đi dạo trên con phố quen thuộc. Khi ngang qua hiệu sách, anh đột nhiên khựng lại.Một người bước ra từ cửa tiệm. Dáng vẻ ấy...quá quen thuộc.Ánh mắt sáng, đôi môi mỉm cười nhàn nhạt. Tim anh lỡ một nhịp.Anh mở miệng gọi khẽ:- An...Người kia dừng bước, quay đầu lại. Nhưng thay vì chiếc váy trắng thướt tha, mái tóc dài mềm mại, anh chỉ thấy một chàng trai với áo sơ mi trắng, quần jeans đơn giản. Anh chết lặng.Cậu ta cũng sững người nhìn anh. Một lúc sau, khóe môi khẽ nhếch lên, lộ ra nụ cười có chút trêu chọc:- Cậu vừa gọi tôi là gì?Hiếu lúng túng. Anh nuốt khan, cảm giác hoang mang bủa vây.Không thể nào. Rõ ràng trong mơ, An là con gái. Sao ngoài đời lại thành con trai?- Không...không có gì. - Anh vội lắc đầu, định quay người bỏ đi, nhưng người kia đã nhanh tay giữ lấy cổ tay anh.- Khoan đã. - Giọng nói ấy vẫn nhẹ nhàng như trong mơ. - Cậu quen tôi à?Anh không biết nên trả lời thế nào. Anh không thể nói rằng mình đã gặp người này vô số lần trong mơ được, như thế sẽ điên lắm.- Chắc tôi nhầm. - Anh cười gượng. - Xin lỗi nhé.Nhưng ánh mắt của người kia vẫn chăm chú quan sát anh, như thể đang dò xét điều gì đó.- Tôi tên An. - Cậu ta chợt nói.Anh trợn mắt. Tên cũng giống sao?!- Cậu có chắc...là chúng ta chưa từng gặp nhau không? - An nghiêng đầu hỏi, giọng điệu bình thản nhưng trong mắt lại ánh lên tia thích thú.Hiếu không biết phải trả lời thế nào. Anh gật đại một cái rồi vội vã rời đi, nhưng ngay khoảnh khắc bước đi, tim anh đập loạn xạ.Anh không điên. Mọi thứ không thể nào trùng hợp đến thế được.Anh đã gặp cậu trong mơ, và giờ cậu lại xuất hiện ngay trước mặt anh dù là trong hình hài một chàng trai.Những ngày sau đó, Anh không sao gạt bỏ được hình bóng của cậu ra khỏi tâm trí. Anh thậm chí còn không dám ngủ, sợ rằng nếu lại mơ thấy cậu, anh sẽ càng thêm rối bời.Nhưng cậu không để cho anh yên. Từ hôm gặp ở hiệu sách, cậu ta như cố tình xuất hiện xung quanh anh.Trong căn tin trường, trên sân bóng, thậm chí cả thư viện nơi mà anh hiếm khi lui tới.- Hôm trước cậu gọi tôi là An. - cậu chống cằm, nhìn anh chăm chú. - Cậu có thể nói cho tôi biết lý do không?Anh nhíu mày:- Tên cậu là An mà.- Nhưng cậu gọi như thể đã quen tôi từ lâu rồi ấy. - Cậu cười khẽ. - Như thể cậu biết rõ tôi vậy.Anh không đáp. Đúng là anh biết cậu, nhưng chỉ trong giấc mơ.- Vậy còn cậu? - An đột nhiên hỏi.- Hả?- Tên cậu là gì?- Hiếu.Cậu im lặng một lúc, rồi chợt bật cười.- Thật thú vị.Anh nhướng mày: - Gì cơ?- Không có gì. - Cậu lắc đầu. - Chỉ là...tôi cũng từng mơ về một người tên Hiếu.Cả thế giới như dừng lại. Anh ngây người nhìn cậu. Một cảm giác kỳ lạ trào dâng trong lòng.Anh không phải là người duy nhất mơ thấy đối phương sao?- Cậu...cũng mơ thấy tôi? - Giọng anh run run.Cậu khẽ gật đầu, ánh mắt trở nên xa xăm. - Trong mơ của tôi, cậu là con gái.Anh tròn mắt. Cậu thở dài, tựa lưng vào ghế, giọng nói trở nên nhẹ bẫng:- Chúng ta giống nhau.Mọi chuyện diễn ra quá nhanh, đến mức Anh không biết nên chấp nhận nó thế nào.Hai người bọn họ đều mơ về nhau, nhưng trong hình dạng trái ngược.Hiếu mơ thấy An là con gái.An mơ thấy Hiếu là con gái.Một trò đùa kỳ lạ của số phận.Nhưng dần dần, những cuộc gặp gỡ không còn chỉ là tình cờ nữa. Anh bắt đầu quen với sự xuất hiện của cậu. Cậu rất giỏi chọc cười người khác, cũng không ngại thể hiện sự quan tâm đến anh theo cách rất riêng.Và Hiếu, từ lúc nào không hay, đã không còn trốn tránh nữa.Dù là trong mơ hay ngoài đời thực, An vẫn là An. Vẫn là ánh mắt ấy, giọng nói ấy. Vẫn là người khiến tim anh đập loạn nhịp.Anh không thể phủ nhận nữa. Anh thích cậu.Một ngày nọ, anh đứng trên sân thượng trường, nhìn ánh hoàng hôn dần buông xuống.Một giọng nói quen thuộc vang lên sau lưng: - Lại trốn lên đây à?Anh không quay lại. - Không phải trốn.Cậu bước tới, đứng bên cạnh anh.- Cậu biết không... - An chậm rãi nói.- Hồi đầu, tôi cứ nghĩ cậu là ảo giác. Vì làm gì có chuyện hai người lại mơ thấy nhau, đúng không?Anh im lặng.- Nhưng giờ tôi nghĩ... - Cậu quay sang nhìn anh, ánh mắt sâu thẳm.- Chúng ta thực sự có duyên với nhau.Tim anh đập mạnh. Cậu cười nhẹ, đưa tay lên, ngón tay khẽ chạm vào mái tóc anh.- Nếu đã là số phận... - Cậu thì thầm.- Chúng ta thử một lần, được không?Anh nhìn cậu, trong mắt phản chiếu bầu trời đỏ rực.Anh không biết giấc mơ ấy có ý nghĩa gì. Nhưng điều anh biết chắc chắn là: Anh không muốn buông tay cậu.Và cậu cũng vậy.
Ngày hôm đó, trên sân thượng rực nắng, hai chàng trai đứng bên nhau, bắt đầu một câu chuyện mới.
____________________________________________
Mở đầu nhẹ nhàng vậy thôi😌
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com