TruyenHHH.com

Re Zero Revolution In Another World

Subaru vừa mới trở về dinh thự sau cuộc tấn công khi Rem đột ngột xuất hiện, khuôn mặt cô nghiêm trọng hơn bao giờ hết. Roswaal đã rời đi đến thủ đô để tham dự cuộc họp quan trọng, để lại Emilia và những người khác phụ trách dinh thự. Nhưng sự bình yên nhanh chóng bị phá vỡ khi tin tức khẩn cấp từ làng Arlam đến với họ.

Rem bước nhanh về phía Subaru và Emilia, thông báo ngay lập tức: "Emilia-sama, Subaru-kun, làng Arlam đã bị tấn công. Tất cả những đứa trẻ trong làng đã biến mất. Chúng ta phải hành động ngay!"

Emilia đứng bật dậy, khuôn mặt cô trắng bệch nhưng ánh mắt đầy quyết tâm. "Chúng ta không thể bỏ mặc họ được! Những đứa trẻ đó cần chúng ta. Subaru, cậu sẽ đi cùng tôi chứ?"

Subaru không cần suy nghĩ, trái tim anh đập mạnh khi nghĩ đến nguy hiểm mà những đứa trẻ vô tội đang đối mặt. "Đương nhiên là tôi sẽ đi cùng! Tôi không thể ngồi yên trong khi chuyện này xảy ra."

Rem nhẹ nhàng gật đầu, mắt cô lộ rõ sự quyết tâm. "Tôi sẽ đi cùng hai người. Chúng ta phải nhanh chóng giải cứu bọn trẻ trước khi quá muộn."

Họ nhanh chóng chuẩn bị, trang bị vũ khí và tập hợp tại cổng dinh thự. Trước khi họ kịp rời đi, Subaru cảm nhận được một luồng gió lạnh lẽo thổi qua. Beatrice xuất hiện trong bóng tối, đôi mắt xanh của cô lấp lánh vẻ nghiêm túc.

"Betty sẽ ở lại dinh thự, I suppose," cô nói bằng giọng bình thản, nhưng có chút lo lắng trong ánh mắt. "Những kẻ tấn công có thể liên quan đến những hiện tượng mà Betty đã cảm nhận được. Hãy cẩn thận, Subaru."

Subaru quay sang Beatrice và nhẹ gật đầu. "Cảm ơn, Beatrice. Tôi sẽ cẩn thận. Chúng ta sẽ trở về sớm nhất có thể."

Không chần chừ, Emilia, Subaru và Rem lên xe kéo bởi rồng đất và lao đi trong đêm tối, hướng về làng Arlam. Ánh trăng mờ nhạt chiếu sáng con đường trước mặt họ, nhưng bầu không khí đầy căng thẳng.

Trên đường đi, Subaru cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng đầu óc anh không ngừng nghĩ về những đứa trẻ trong làng. Cảm giác lo lắng đan xen với quyết tâm bảo vệ họ khiến Subaru càng thêm kiên định. Emilia, ngồi phía trước, giữ ánh mắt tập trung vào con đường, không để lộ chút sợ hãi nào.

"Subaru," Emilia đột ngột lên tiếng, giọng cô trầm lắng, "cậu đã đối mặt với rất nhiều nguy hiểm, nhưng lần này có thể khác. Nếu có bất kỳ điều gì xảy ra, hãy hứa với tôi rằng cậu sẽ không mạo hiểm quá mức."

Subaru mỉm cười nhẹ nhàng, nhưng có sự quyết tâm trong giọng nói. "Tôi hứa sẽ không làm điều gì ngu ngốc. Nhưng tôi cũng sẽ không để bất kỳ đứa trẻ nào phải chịu nguy hiểm nếu tôi có thể làm gì đó."

Rem, ngồi phía sau, nhẹ nhàng nói thêm, "Chúng ta sẽ cùng nhau bảo vệ mọi người. Không ai phải chiến đấu một mình."

Khi họ đến gần làng Arlam, bầu không khí càng trở nên ngột ngạt. Không có âm thanh nào ngoài tiếng gió và tiếng lá cây xào xạc, nhưng Subaru cảm nhận rõ sự căng thẳng đang bao trùm. Làng Arlam dường như chìm trong bóng tối hoàn toàn, ngoại trừ vài ngọn đèn leo lét.

Khi cả ba bước xuống xe và tiến vào làng, Subaru cảm nhận được một sự hiện diện kỳ lạ. Không có dấu vết rõ ràng của cuộc tấn công, nhưng mọi thứ đều có vẻ sai lệch. Bỗng nhiên, Subaru nghe thấy âm thanh từ xa—tiếng la hét yếu ớt của trẻ em.

"Chúng ta phải tìm ra bọn trẻ ngay!" Emilia nói, mắt cô quét qua những ngôi nhà tối đen.

Subaru gật đầu. "Tôi và Rem sẽ tìm quanh khu vực phía đông. Emilia, cô nên kiểm tra phía tây. Chúng ta sẽ gặp lại nhau ở đây trong 10 phút."

Emilia đồng ý, và họ nhanh chóng chia nhau ra tìm kiếm. Subaru và Rem cẩn thận tiến về phía những ngôi nhà ở khu vực phía đông của làng. Khi đến gần một ngôi nhà cũ kỹ, Subaru nghe thấy tiếng cười quái dị vang lên từ bên trong, xen lẫn với tiếng khóc của trẻ con.

Không chần chừ, Subaru và Rem nhanh chóng tiếp cận ngôi nhà. Subaru ra hiệu cho Rem sẵn sàng, và khi họ đến gần cánh cửa, Rem sử dụng ma thuật gió để mở cửa một cách nhẹ nhàng. Cả hai bước vào, Subaru cầm chắc khẩu Mosin-Nagant trong tay.

Bên trong, Subaru nhìn thấy những đứa trẻ bị trói chặt trên sàn nhà, và một sinh vật quái dị đang đứng giữa phòng, chuẩn bị tấn công chúng. Không chần chừ, Subaru nổ súng, đạn từ khẩu Mosin-Nagant bay thẳng về phía sinh vật. Sinh vật gào rú trong đau đớn, nhưng không bị đánh bại ngay.

Rem ngay lập tức sử dụng ma thuật gió, tạo ra một cơn lốc nhỏ cuốn sinh vật lên, khiến nó mất thăng bằng. Subaru bắn thêm hai phát đạn nữa, và cuối cùng sinh vật ngã gục xuống sàn, bất động.

Rem nhanh chóng tiến đến cắt dây trói cho những đứa trẻ. "Không sao đâu, chúng tôi đến cứu các em," cô nói bằng giọng nhẹ nhàng, cố gắng làm dịu đi sự sợ hãi trong mắt bọn trẻ.

Subaru, mặc dù vẫn giữ sự cảnh giác, cảm thấy nhẹ nhõm khi thấy những đứa trẻ an toàn. Nhưng anh biết rằng công việc của họ chưa kết thúc. "Chúng ta cần phải tập hợp lại với Emilia ngay. Không biết còn bao nhiêu sinh vật như thế này nữa."

Rem đồng ý, và họ nhanh chóng đưa bọn trẻ ra khỏi ngôi nhà. Khi bước ra ngoài, Subaru nghe thấy âm thanh lớn từ phía tây của làng—tiếng gào rú của nhiều sinh vật vang lên trong đêm tối. Trái tim anh thắt lại, nhưng anh biết rằng mình không thể dừng lại.

"Chúng ta phải giúp Emilia ngay lập tức!" Subaru nói với giọng đầy quyết tâm. "Chúng ta sẽ không để bất kỳ sinh vật nào làm hại thêm bất kỳ ai nữa."

Với những đứa trẻ đã được cứu, Subaru và Rem nhanh chóng tiến về phía nơi phát ra tiếng gào rú. Trong tâm trí Subaru, chỉ có một mục tiêu duy nhất: bảo vệ mọi người và tiêu diệt mối đe dọa này trước khi nó kịp gây thêm thương vong.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com